Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Giải Mã Mê Cung – Tập 1

Chương 24

Tác giả: James Dashner

Ngày hôm sau, Thomas thấy mình ngồi trên một cái ghế, lo lắng và sợ toát mồ hôi, đối mặt với mười một thằng bé. Chúng an toạ trên những chiếc ghế được sắp thành hình bán nguyệt chung quanh Thomas. Sau khi định thần lại, Thomas nhận ra đó là các Trang chủ, và ngán một điều là Gally cũng nằm trong số đó. Chiếc ghế ngay đối diện với Thomas bị bỏ trống – không cần phải hỏi cũng biết đó là ghế của Alby. Bọn trẻ đang ở trong một căn buồng rộng của Trang ấp mà Thomas chưa từng vào. Ngoài những chiếc ghế ra thì chỉ còn một cái bàn nhỏ nằm trong góc. Vách buồng làm bằng gỗ, giống như sàn nhà, và rõ ràng là không ai cố tìm cách biến nơi này thành một nơi hiếu khách. Không hề có cửa sổ, căn buồng bốc mùi nấm mốc và sách cũ. Thomas không bị lạnh nhưng vẫn sởn ốc.

Ít ra nó cũng thấy nhẹ nhõm khi Newt có mặt. Thằng bé ngồi trên cái ghế đặt bên phải của chiếc ghế trống.

– Thay mặt cho thủ lĩnh, của chúng ta lúc này đang dưỡng bệnh, tôi tuyên bố khai mạc Trang nghị. – Newt nói, với một cái đảo mắt nhẹ, như thể nó ghét tất cả những trò nghi thức nhảm nhí này. – Như các bạn đã biết, những ngày vừa qua mọi chuyện đã trở nên rối tung, và ít nhiều có liên quan đến Đầu xanh, Tommy, người đang ngồi trước mặt chúng ta.

Mặt Thomas đỏ như gấc vì ngượng.

– Nó đâu còn là Đầu xanh nữa. – Gally nhắc, giọng trầm và hằn học một cách tức cười. – Bây giờ nó chỉ là một thằng phá luật thôi.

Câu nói này làm nổ ra nhiều tiếng xì xầm, nhưng Newt đã dập tắt ngay. Đột nhiên Thomas chỉ muốn tránh càng xa căn phòng này càng tốt.

– Gally này. – Newt nói. – Cố gắng giữ trật tự ở đây nhé. Nếu cứ mỗi lần tôi nói điều gì là cậu lại nhảy xổ vào cắt ngang, thì cậu cứ việc biến khỏi đây. Hiện nay tâm trạng của tôi không được vui.

Thomas ước gì mình có thể cười phá lên với câu đó.

Gally khoanh tay và ngả người ra sau trên chiếc ghế, khuôn mặt nhăn nhó tới mức Thomas suýt phì cười. Nó càng lúc càng không tin nổi là mới chỉ ngày hôm trước mình lại đi sợ thằng nhãi đó. Bây giờ Gally chỉ có vẻ ngu ngốc và thậm chí đáng thương hại.

Newt quắc mắt nhìn Gally rồi nói tiếp.

– Mừng là chúng ta làm rõ chuyện này với nhau. – Newt lại đảo mắt một vòng. – Nguyên do chúng ta ở đây là bởi vì gần như tất cả mọi thằng con trai ở trong Trảng đều tìm đều tìm đến gặp tôi trong mấy ngày vừa qua để hoặc kể tội Thomas, hoặc nài xin được nắm tay cậu ta làm hoà. Chúng ta cần phải quyết định xem sẽ làm gì với Thomas.

Gally chồm người tới trước, nhưng Newt không để cho nó nói.

– Cậu sẽ có dịp để nói Gally ạ. Ai có lượt của người đó. Còn Tommy, cậu không được phép mở miệng nói gì hết, cho tới khi được chúng tôi yêu cầu. Được chưa? – Thằng bé chờ một cái gật đồng ý của Thomas, buộc nó miễn cưỡng phải gật đầu, rồi chỉ tay về phía thằng bé ngồi trên ghế ngoài cùng bên phải. – Zart này, cậu bắt đầu trước.

Một vài tiếng cười rúc rích cất lên trong khi Zart, thằng bé kiệm lời giữ nhiệm vụ trông coi khu Trang viên, ngọ nguậy trên ghế. Nó nhìn Thomas tựa như đang quan sát một củ cà rốt mọc trên cây cà chua.

– Hừm, – Zart mở lời, mắt ngó xung quanh như thể muốn chờ ai đó bảo xem nó cần nói gì. – Tôi không biết nữa. Cậu ta đã phá vỡ một trong những nguyên tắc quan trọng nhất của chúng ta. Ta không thể để cho mọi người nghĩ rằng chuyện đó là bình thường. – Nó ngừng lời và nhìn xuống tay, xoa xoa chúng vào nhau – Nhưng mà… cậu ta đã thay đổi mọi chuyện. Bây giờ chúng ta đã biết là có thể sống sót ở ngoài đó, và chúng ta có thể đánh bại lũ Nhím sầu.

Thomas cảm thấy nhẹ cả người. Nó đã có một người ủng hộ. Nó tự hứa với bản thân sẽ tỏ ra thật tử tế với Zart.

– Thôi, cho xin, – Gally nanh nọc. – Tôi dám cá chính Minho mới là người thanh toán tụi nó.

– Gally, câm cái mồm cậu lại! – Newt hét và đứng bật dậy để tạo hiệu quả hơn, làm một lần nữa Thomas lại mừng hết cỡ trong bụng. – Bây giờ tôi là người lãnh đạo, và nếu như tôi còn nghe thấy cậu nói thêm một lời nào khi chưa đến lượt, thì tôi sẽ ra lệnh Trục xuất cậu ngay.

– Làm ơn đi. – Gally thì thầm đầy mỉa mai, nét nhăn nhó tức cười tái xuất hiện trên mặt thằng bé khi nó lại buông người xuống ghế.

Newt ngồi xuống rồi ra hiệu với Zart:

– Thế thôi à? Có đề nghị gì không?

Zart lắc đầu.

– Được rồi. Tiếp theo là cậu. Chảo chiên.

Thằng bé đầu bếp ngoác miệng cười sau bộ râu và ngồi thẳng lên.

– Sư huynh này có gan to hơn bất kỳ lá gan bò hay heo nào mà tôi từng nấu năm vừa qua. – Nó ngừng lời, như thể chờ xem có ai cười hay không, nhưng chẳng ai cười cả. – Chuyện này đúng là ngớ ngẩn: cậu ta đã cứu mạng Alby, kết liễu vài con Nhím sầu, trong khi chúng ta chỉ ngồi đây bàn luận xem nên làm gì với cậu ta. Như Chuck vẫn nói, quá là tởm.

Thomas muốn bước tới siết tay Chảo chiên. Thằng bé vừa mới nói ra chính xác những gì mà bản thân Thomas đã nghĩ về sự việc đang diễn ra.

– Vậy cậu đề nghị thế nào? – Newt hỏi.

Chảo chiên khoanh tay lại.

– Đưa Thomas vào Hội đồng và để cho cậu ta huấn luyện chúng ta về những thứ mà cậu ta đã làm ở ngoài đó.

Nhiều tiếng nói lao xao nổi lên, khiến Newt phải mất một phút mới dẹp yên được mọi người. Thomas nhăn mặt. Với lời đề nghị vừa rồi thì Chảo chiên đã đi quá xa, và gần như bác bỏ tính xác đáng của tất cả những nhận định mà thằng bé vừa nêu ra.

– Được rồi, ghi nhận. – Newt nói trong khi ghi chép trên một tập giấy. – Bây giờ mọi người làm ơn ngậm miệng cho, tôi không đùa đâu. Các bạn đều biết luật rồi. Không nói những ý kiến không thể chấp nhận được, và tất cả đều được nói trước khi chúng ta biểu quyết thông qua. – Newt đã ghi chép xong và chỉ tay vào thành viên thứ ba của Hội đồng, một thằng bé tóc đen, mặt lốm đốm tàn nhang mà Thomas chưa bao giờ tiếp xúc.

– Thật tình tôi không có ý kiến. – Thằng bé nói.

– Cái gì? – Newt bực bội hỏi. – Thật hay ho khi chọn cậu vào Hội đồng nhỉ.

– Xin lỗi, nhưng nói thiệt là tôi không có ý kiến gì. – Thằng bé nhún vai. – Nếu có chăng thì tôi đồng tình với Chảo chiên. Tại sao lại trừng phạt cậu ta chỉ vì đã cứu mạng một người khác?

– Vậy đó là ý kiến của cậu phải không? – Newt hỏi dồn, tay lăm lăm bút chì.

Thằng bé gật đầu, và Newt hí hoáy ghi chép. Thomas càng lúc càng thấy nhẹ nhõm hơn. Có vẻ như đa phần Trang chủ đều ủng hộ nó chứ không chống đối nó. Nhưng nó vẫn cảm thấy chỉ ngồi trơ ra là một việc khó khăn. Nó rất muốn được tự nói cho bản thân mình. Nhưng nó cố buộc mình tuân theo luật lệ của Newt và giữ yên lặng.

Tiếp theo là Winston mụn trứng cá, Trang chủ Trang trại.

– Theo tôi cậu ta nên bị trừng phạt. Không phải tôi chống đối gì cậu, Đầu xanh ạ, nhưng Newt này, cậu là người lúc nào cũng nhai tới nhai lui về trật tự. Nếu ta không xử phạt Thomas thì ta sẽ nêu một tấm gương xấu. Cậu ta đã phá vỡ Nguyên tắc số một.

– Được rồi, – Newt nói trong lúc viết vào xấp giấy. – Vậy cậu đề nghị trừng phạt. Kiểu nào?

– Tôi nghĩ ta nên nhốt cậu ta vào trong Trang thất trong vòng một tuần, chỉ cho ăn bánh mì và uống nước suông, đồng thời cần phải tuyên truyền cho tất cả mọi người biết để lấy đó làm gương.

Gally vỗ tay và nhận được một cái nhíu mày từ phía Newt. Tim Thomas chùng xuống một chút.

Hai Trang chủ tiếp theo phát biểu ý kiến, một người ủng hộ Chảo chiên, người kia về phe với Winston. Sau đó đến lượt Newt.

– Tôi đồng ý với nhiều người trong số các bạn. Thomas nên bị trừng phạt, nhưng sau đó chúng ta cần phải tìm ra cách để sử dụng cậu ta. Tôi giữ lại đề nghị của mình cho tới khi nghe ý kiến của tất cả mọi người. Tiếp theo.

Thomas ghét nghe thấy bọn họ bàn luận về hình phạt, và càng tức hơn khi cứ phải ngậm miệng. Nhưng trong thâm tâm, nó không thể không đồng tình. Tréo ngoe ở chỗ thành công mà nó đã đạt được cũng đồng thời phá vỡ một điều luật quan trọng.

Bọn trẻ tiếp tục lần lượt nêu ý kiến. Có đứa cho là Thomas nên được ca ngợi, có đứa lại nghĩ nó phải bị trừng phạt. Hoặc cả hai. Thomas chẳng buồn nghe mấy, vì còn đang ngóng đợi cho đến ý kiến của hai Trang chủ cuối cùng là Gally và Minho. Minho không hề hé răng nói nửa lời kể từ khi Thomas bước vào trong phòng. Nó chỉ ngồi ủ rũ trên ghế, trông như vừa bị mất ngủ cả tuần.

Gally nói trước:

– Tôi nghĩ mình đã nêu quan điểm khá rõ rồi.

Tuyệt, Thomas nghĩ bụng. Vậy thì im mồm đi.

– Tốt thôi. – Newt nói, lại đảo mắt một lần nữa. – Đến lượt cậu đấy, Minho.

– Chưa! – Gally gào lên làm vài Trang chủ xém rớt khỏi ghế. – Tôi vẫn còn muốn nói một điều.

– Thế thì nói phứt ra luôn đi. – Newt đáp.

Chuyện này làm cho Thomas cảm thấy Hội đồng cũng coi thường Gally giống nó. Mặc dù nó không còn e ngại Gally nữa, nó vẫn ghét thằng bé này.

– Cứ nghĩ mà coi. – Gally bắt đầu nói. – Cái thằng đầu bã này từ dưới Hộp chui lên, lúc đó còn bối rối và sợ sệt. Vậy mà chỉ vài ngày sau nó đã chạy quanh Mê cung cùng với lũ Nhím sầu, hành động như thể ngoài đó là đất của nó vậy.

Thomas co người trên ghế, thầm hy vọng là những đứa kia không suy nghĩ như vậy.

Gally tiếp tục nói:

– Tôi nghĩ tất cả những chuyện này chỉ là diễn trò. Làm sao mà nó có thể làm được điều nó đã làm chỉ sau có vài ngày? Tôi không bị mắc lừa đâu.

– Cậu đang vòng vo chuyện gì vậy hả Gally? – Newt hỏi. – Sao không nói huỵch toẹt luôn đi?

– Theo tôi, nó làm gián điệp cho những kẻ đã đưa chúng ta đến đây.

Lại một loạt tranh cãi om sòm bùng nổ trong phòng. Thomas không thể làm gì khác ngoài việc lắc đầu. Nó không thể hiểu làm sao Gally lại có những suy nghĩ đó. Rốt cuộc thì Newt cũng vãn hồi được trật tự, nhưng Gally không chịu ngưng nói.

– Chúng ta không thể tin thằng này. – Nó nói tiếp. – Hôm sau ngày nó đến, một con bé tâm thần xuất hiện, tuyên bố mọi chuyện sẽ thay đổi, tay nắm miếng giấy kinh dị kia. Rồi chúng ta tìm thấy một con Nhím sầu chết. Thomas dễ dàng tìm được cớ để vào Mê cung ban đêm, rồi tìm cách thuyết phục mọi người rằng nó là anh hùng. Thật ra thì, ngay cả Minho cũng đâu có thật sự nhìn thấy nó làm gì với đám dây leo đó đâu. Làm sao mà biết được liệu có phải nó là người đã treo Alby lên đó hay không?

Gally ngừng lời. Không ai nói gì trong nhiều phút, và sự kinh hoàng bắt đầu dâng lên trong lòng Thomas. Không lẽ tụi nó thực sự tin vào lập luận của thằng Gally sao? Nó sốt ruột muốn được thanh minh và suýt nữa thì không giữ được yên lặng. Nhưng trước khi nó kịp nói gì thì Gally đã nói tiếp:

– Có quá nhiều điều lạ lùng đã diễn ra, tất cả đều bắt đầu từ sau khi thằng Đầu xanh mặt dẹp này xuất hiện. Tình cờ nó lại là người đầu tiên sống sót qua đêm trong Mê cung. Có chuyện gì đó không ổn, và cho đến khi chúng ta điều tra ra, tôi chính thức đề nghị nhốt nó vào trong Trang thất trong vòng một tháng, sau đó ta sẽ xem xét lại.

Nhiều tiếng rì rầm lại nổi lên trong lúc Newt hí hoáy ghi chép vào trong xấp giấy, liên tục lắc đầu. Cử chỉ đó làm Thomas nhen nhóm một tia hy vọng.

– Xong chưa đội trưởng Gally? – Newt hỏi.

– Đừng có tỏ ra ta đây thông minh nữa, Newt à. – Gally nói, mặt đỏ lựng. – Tôi nói thiệt đó. Làm sao chúng ta có thể tin tưởng thằng này chỉ sau chưa đầy một tuần? Đừng có gạt bỏ ý kiến của tôi mà không cân nhắc trước.

Đây là lần đầu tiên Thomas thấy một chút cảm tình với Gally. Thằng bé đang lo lắng về thái độ của Newt dành cho nó. Gally rốt cuộc cũng là một Trang chủ mà. Nhưng mình vẫn ghét thằng này, Thomas nghĩ.

– Tốt lắm Gally. – Newt nói. – Tôi xin lỗi. Chúng tôi đều lắng nghe cậu, và xem xét đề nghị của cậu. Cậu nói xong chưa?

– Rồi. Tôi nói xong rồi. Và tôi nói đúng.

Không nói gì thêm với Gally, Newt chỉ tay vào Minho.

– Cậu nói đi. Người cuối, nhưng không phải là người kém quan trọng nhất.

Thomas phấn khởi khi thấy cuối cùng cũng đã đến lượt Minho. Chắc chắn thằng bé này sẽ bảo vệ nó tới cùng.

Minho đứng phắt dậy, làm mọi người bất ngờ.

– Tôi đã ở ngoài đó. Tôi đã chứng kiến những gì con người này thực hiện được. Cậu ta vẫn vững vàng trong khi tôi trở thành một con gà rù. Không cần nhiều lời như Gally. Tôi chỉ muốn nói ra lời đề nghị của mình, vậy thôi.

Thomas nín thở, tự hỏi Minho sẽ nói cái gì.

– Tốt thôi. – Newt nói. – Vậy thì cậu nói cho chúng tôi nghe luôn đi.

Minho nhìn vào Thomas.

– Tôi xin đề cử cậu ta thay thế vị trí của tôi, là Trang chủ của nhóm Tầm đạo sinh.

Bình luận