Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Này, Chớ Làm Loạn

Chương 26: Tâm sự

Tác giả: Minh Nguyệt Thính Phong
Chọn tập

Máu từ từ dồn lên mặt rồi lên não Cao Ngữ Lam. Mặt cô đỏ ửng như quả gấc chín, đầu óc choáng váng quay cuồng.

Cô vừa hôn anh chàng đáng ghét Doãn Tắc? Đúng không đó?

Chuyện này là thế nào? Sao cô có thể bất cẩn như vậy?

Cao Ngữ Lam đột nhiên nhớ đến giấc mộng xuân. Cô…là cô không cẩn thận, tuyệt đối không phải cố ý!

Mặt Cao Ngữ Lam đỏ bừng, cô ấp a ấp úng: “Tôi, tôi…” mãi mới thốt ra một câu: “Anh hiểu nhầm rồi”.

“Tôi vẫn còn ảo giác đây này”.

Cao Ngữ Lam gật đầu lia lịa: “Anh dùng từ ảo giác cũng đúng”.

Doãn Tắc ôm ngực: “Em muốn chối bỏ trách nhiệm sao?”

“Chính anh nói đó là ảo giác thì làm gì có chuyện chối bỏ hay không chứ?”. Cao Ngữ Lam ưỡn ngực ngẩng cao đầu, cố tỏ ra bình tĩnh, cô vỗ vai Doãn Tắc: “Anh bạn trẻ, đàng hoàng một chút đi”.

Doãn Tắc nhìn Cao Ngữ Lam chằm chằm, vẻ mặt cô nóng đến mức có thể rán trứng, nhưng cô vẫn nỗ lực tỏ ra không yếu thế và làm như không có chuyện gì xảy ra. Đúng là không có chuyện gì xảy ra, Cao Ngữ Lam tự tẩy não mình rồi nhìn đáp trả Doãn Tắc.

Doãn Tắc ôm ngực nói: “Ôi, trái tim tôi bị tổn thương nghiêm trọng rồi, tôi muốn yên tĩnh một lát”.

Nói xong, Doãn Tắc đẩy cửa xe ra ngoài.

Cao Ngữ Lam nhìn theo bóng lưng Doãn Tắc, thở phào nhẹ nhõm rồi tựa vào thành ghế ô tô, trong lòng cô thầm cảm ơn Doãn Tắc. Thấy cô buồn, anh khuấy động không khí giúp cô vui vẻ, khi cô ngượng ngùng, anh liền viện cớ tránh mặt để cô có không gian bình ổn tâm trạng.

Thật ra anh là một người rất tốt vô cùng.

Cao Ngữ Lam suy tư một lúc, giấc mộng xuân và xúc cảm vừa ở trên môi lại hiện ra trong trí óc cô. Lúc này trong xe không có ai, cô có thể ôm mặt thầm hét lên ở trong lòng: cô không cố ý, cô thật sự không cố ý!

Cao Ngữ Lam ngồi trong xe một lúc, đột nhiên cửa sổ xe bị người nào đó gõ hai tiếng, cô giật mình buông tay ngước mặt nhìn, là Doãn Tắc ở bên ngoài tươi cười với cô. Doãn Tắc mở cửa xe, kéo cô xuống: “Em muốn một mình buồn chết ở trong này à? Mau ra ngoài ngắm sao đi”.

Ở bên ngoài trời hơi lạnh, mùi cỏ dìu dịu hòa lẫn mùi hương hoa tràn lồng phổi rất dễ chịu. Cao Ngữ Lam hít một hơi sâu, cô cảm thấy toàn thân thoải mái hẳn.

“Sao ở đâu cơ?” Cao Ngữ Lam ngẩng đầu nhìn lên, trên trời chỉ có ánh trăng rất sáng chứ không thấy một vì sao nào.

“Bên này này”. Doãn Tắc kéo cô đến hàng rào ở bên cạnh. Đây là một điểm ngắm cảnh ở trên đỉnh núi, từ chỗ này nhìn xuống dưới, cảnh đêm của thành phố A sẽ thu hết vào tầm mắt. Dưới chân núi là những ngọn đèn lốm đốm như những vì sao nổi bật trong đêm đen.

“Thành phố càng rực rỡ, tôi càng cảm thấy cách tôi rất xa”. Cao Ngữ Lam không rời mắt khỏi cảnh đêm rực rỡ ở bên dưới, nhưng cô không hề có cảm giác háo hức hay vui mừng. Thành phố này liệu có thật sự thích hợp với cô?

“Vậy tại sao trước đây em lại tới thành phố này lập nghiệp?”

Cao Ngữ Lam bĩu môi, Doãn Tắc mỉm cười: “Lại đây đi, hôm nay tôi sẽ xả thân vì người quân tử, tình nguyện làm thùng rác cho em xả hết tâm trạng”. Anh lấy từ cốp xe hai lon bia và một chai nước khoáng rồi ngồi xuống một tảng đá lớn ở bên cạnh. Doãn Tắc đưa chai nước cho Cao Ngữ Lam còn anh mở bia uống.

Cao Ngữ Lam ngồi xuống cạnh Doãn Tắc, nhìn chai nước trên tay mình rồi lại nhìn lon bia trên tay anh: “Tôi cũng muốn uống bia”. Lúc tâm trạng không vui làm một chút bia rượu hình như cũng không tồi.

“Không được, tửu lượng của em rất kém, lại mắc tật uống say thích đánh người. Chẳng may em đạp tôi xuống núi rồi em hối hận đau lòng chết đi được thì phải sao?”

“Không có chuyện đó đâu”.

“Không có chuyện đạp tôi xuống núi hay không đau lòng?” Doãn Tắc chớp chớp mắt trông rõ lưu manh.

“Cả hai đều không”. Cao Ngữ Lam lườm anh một cái.

Doãn Tắc cười ha hả, ngửa đầu uống một hớp bia. Cao Ngữ Lam thở hắt ra một cách thoải mái, cô cũng uống một hớp nước. Sau đó cô ngây người nhìn những ngọn đèn dưới chân núi. Im lặng một lúc cô mới lên tiếng: “Doãn Tắc, anh đã từng yêu chưa?”

“Sao hả? Em bắt đầu quan tâm đến tôi rồi? Tôi đã 30 tuổi, tất nhiên đã từng yêu, nhưng bây giờ tôi là người độc thân 100%, hoàn toàn trong sạch, không có một mối quan hệ lằng nhằng nào, chỉ một lòng một dạ chờ em đến”.

Cao Ngữ Lam dường như không để ý đến câu nói cuối cùng của Doãn Tắc: “Vậy mối tình đầu của anh như thế nào?”

Doãn Tắc quay sang nhìn cô rồi nói: “Em phải hứa sau khi nghe xong chuyện tình của tôi sẽ không bỏ rơi tôi, tôi mới kể cho em biết”.

“Đừng nói linh tinh” Cao Ngữ Lam đập Doãn Tắc.

“Được thôi, kể thì kể”. Doãn Tắc lại uống một hớp bia: “Mối tình đầu của tôi từ lúc học cấp ba”.

“Năm thứ mấy?”

“Năm thứ hai” Doãn Tắc ngẫm nghĩ một cách nghiêm túc.

“Còn tôi ở năm thứ nhất, sớm hơn anh một năm”. Cao Ngữ Lam nhìn ngọn đèn, nhớ lại chuyện cũ.

“Ôi ông trăng ơi!”. Doãn Tắc giơ hai cánh tay lên cao, ngẩng mặt nói với bầu trời: “Cô gái này cố ý chọc tức tôi, sự đố kỵ thiêu đốt trái tim tôi, nơi này không thể ở lâu hơn, ông mau dẫn tôi đi đi”.

“Đừng làm loạn nữa”. Cao Ngữ Lam bị Doãn Tắc chọc cười, cô vỗ nhẹ lên tay anh: “Anh thật đáng ghét”

“Ôi…” Doãn Tắc che mặt: “Cô ấy còn nói tôi đáng ghét”.

“Này…” Cao Ngữ Lam lại đập vào vai Doãn Tắc, khó khăn lắm cô mới có cảm giác bi thương, vậy mà anh lại phá hỏng cả không khí.

Doãn Tắc buông tay xuống cười haha: “Được rồi, em nói tiếp đi”.

“Sao lại là tôi nói tiếp, anh kể tiếp mới đúng. Sau đó thì sao? Vì sao hai người chia tay?”

“Lúc tôi vào năm thứ nhất đại học, bố mẹ tôi qua đời, vụ thừa kế tài sản của bố tôi xảy ra vấn đề phức tạp. Mặc dù ông ấy đã ly hôn với mẹ tôi nhưng tiền học phí và sinh hoạt phí của chúng tôi vẫn do ông ấy chi trả. Khi bố tôi qua đời, chúng tôi mất đi nguồn chu cấp, thêm vào đó phải lo tang lễ cho mẹ nên trong nhà hết sạch tiền. Tôi liền nghỉ học đi làm kiềm tiền. Em cũng biết đấy, ban đầu tôi không tìm được công việc tốt, tương lai rất mờ mịt. Lúc đó, tôi cũng không có khả năng quay về trường học tiếp. Bạn gái tôi không thể chấp nhận biến cố xảy ra với tôi, còn tôi thì vừa bận rộn vừa mệt mỏi nên không để ý đến cảm nhận của cô ấy, cho nên cuối cùng chúng tôi chia tay”.

Cao Ngữ Lam không rời mắt khỏi Doãn Tắc, hốc mắt cô nong nóng: “Doãn Tắc, anh kiên cường thật đấy”.

Doãn Tắc cười hì hì: “Em khen tôi đấy à, tôi cảm động quá. Ông trăng ơi, ông không cần mang tôi đi nữa, nơi này rất tuyệt”.

Cao Ngữ Lam bị anh chọc cho vừa tức vừa buồn cười: “Tôi đang nói chuyện nghiêm túc với anh đấy, anh đừng bày trò nữa”.

“Được rồi, nghiêm chỉnh thì nghiêm chỉnh”. Doãn Tắc lắc lắc lon bia: “Lúc đó tôi thật sự cảm thấy rất tuyệt vọng, nếu không nhờ chị gái tôi, chắc tôi sẽ không có ngày hôm nay”.

” Chị Doãn Ninh đã làm gì?”.

” Chị ấy chẳng cần làm gì cả, sự tồn tại của chị ấy cho tôi biết, tôi còn phải chăm sóc người nhà. Chị của tôi là kiểu phụ nữ ngốc nghếch cần có người làm chỗ dựa. Nếu tôi không cố gắng, chị ấy sẽ chịu khổ cực. Tôi lang thang đầu đường xó chợ làm lưu manh cũng chẳng sao nhưng chị tôi là con gái, lúc đó đang học năm thứ ba đại học, chỉ còn một năm nữa là có thể tốt nghiệp, tôi không thể để chị ấy bỏ dở giữa chừng giống như tôi. Đàn ông ấy mà, vào thời điểm có một ai đó cần anh ta, anh ta tự nhiên sẽ trở nên kiên cường”.

” Vậy mà vào lúc tôi cần người đó, anh ấy lại không ở bên cạnh làm chỗ dựa của tôi”. Cao Ngữ Lam nói nhỏ, ngữ điệu của cô bộc lộ một nỗi buồn. Cô nhìn lon bia trên tay Doãn Tắc: “Tôi muốn uống một hớp”.

Lần này Doãn Tắc không từ chối, anh đưa lon bia cho cô. Cao Ngữ Lam nhận lon bia từ tay Doãn Tắc uống liền mấy ngụm. Cô lau miệng nói: “Tôi và bạn trai yêu nhau từ năm lớp mười. Ban đầu chúng tôi giấu mọi người trong nhà. Mãi tới năm lớp mười hai, chúng tôi bị nhà trường phát hiện và thông báo cho bố mẹ. Lúc đó chúng tôi chuẩn bị thi đại học, phụ huynh và nhà trường đều có mục tiêu thống nhất là chúng tôi phải thi đỗ đại học. Nghe nói chúng tôi yêu đương, tất nhiên cả gia đình và nhà trường đều cực lực phản đối. Nhà anh ấy, bố mẹ tôi và nhà trường ép chúng tôi chia tay. Thời gian đó chúng tôi rất đau khổ, bị ép buộc đủ đường nhưng chúng tôi vẫn kiên quyết đấu tranh, nhất định không chia tay. Sau đó người nhà cũng hết cách, tôi hứa với bố mẹ, tôi nhất định sẽ thi đỗ một trường tốt, không để bố mẹ thất vọng. Cuối cùng bố mẹ tôi cũng đồng ý”.

Nói đến đây, Cao Ngữ Lam lại giơ tay đòi uống bia. Lần này, cô giật thẳng lon bia từ tay Doãn Tắc, ngửa cổ tu ừng ực.

“Tôi đã hết sức cố gắng, cuối cùng thi đỗ nguyện vọng một trường đại học ở thành phố B, hoàn thành lời hứa với bố mẹ. Nhưng bạn trai tôi chỉ thi đỗ đại học bình thường ở thành phố C. Gia đình anh ấy oán trách tôi đã làm ảnh hưởng đến thành tích của anh ấy. Tuy nhiên anh ấy nói với tôi là không sao, chỉ có điều chúng tôi phải cách xa nhau nên anh ấy không yên tâm. Anh ấy muốn sau khi tốt nghiệp, tôi sẽ quay về thành phố C, tôi liền đồng ý ngay”.

Cao Ngữ Lam lại uống một hớp, lon bia trong tay cạn sạch, cô với tay lấy lon bia còn lại, bật nắp và uống một ngụm nữa.

“Trong thời gian học đại học, tôi rất cố gắng học hành. Tuy có thêm nhiều bạn mới nhưng tôi vẫn luôn nhớ anh ấy. Cứ cách hai ba ngày tôi lại gọi điện cho anh ấy, tối nào cũng lên mạng trò chuyện cùng nhau. Cứ như vậy cho đến năm thứ tư, lúc đó sắp tốt nghiệp nên tôi trở về thành phố C để nghe ngóng tìm việc làm. Có một người bạn nam cũng muốn đến thành phố C làm việc nên về cùng tôi. Chúng tôi học chung bốn năm, quan hệ cũng không tệ, người ta từ phương xa đến nên tôi quan tâm tiếp đón anh ta, giúp anh ta tìm nhà trọ và giới thiệu bạn bè tôi với anh ta, kể cả bạn trai tôi. Lúc đó đã xuất hiện lời ra tiếng vào nhưng tôi hoàn toàn không để ý, do tôi quá vui mừng, tôi nghĩ tôi sắp được trở về, sắp được sống cùng người tôi yêu, chúng tôi đã hứa sẽ kết hôn ngay sau khi tốt nghiệp và tìm được việc làm”.

Cao Ngữ Lam nói một hồi, nước mắt bắt đầu trào ra: “Vào một ngày, người bạn học kia hẹn tôi và bạn bè tôi cùng đi hát karaoke, anh ta nói công việc của anh ta có khởi sắc nên muốn tìm bạn bè ăn mừng. Hôm đó, mọi người hát hò rất vui vẻ. Lúc tôi đi toilet và quay lại thấy anh ta đang hút thuốc đứng đợi ở cửa. Tôi bước tới hỏi anh ta có chuyện gì, anh ta đột nhiên ôm hôn tôi, tôi còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy tiếng thét của bạn trai tôi. Bạn trai tôi kéo hai chúng tôi ra, tôi chưa kịp lên tiếng giải thích đã bị anh ấy cho một bạt tai”.

Lúc này nước mắt Cao Ngữ Lam giàn giụa, đêm nay hình như cô rất dễ xúc động. Doãn Tắc giơ tay kéo cô vào lòng. Cao Ngữ Lam nghẹn ngào: “Sau đó tất cả bạn bè tôi đều chạy ra xem. Bạn trai tôi lớn tiếng mắng chửi, nói là sớm cảm thấy tôi và người bạn học có vấn đề, mắng tôi bắt cá hai tay. Sau đó người bạn học nam kia bỗng dưng cho biết, anh ta đến đây là muốn nói rõ với bạn trai tôi, anh ta cũng thích tôi nhưng chưa tìm thấy cơ hội, anh ta hy vọng bạn trai tôi buông tay. Tôi đứng sững sờ ở đó, hoàn toàn không dám tin vào chuyện xảy ra trước mắt. Tôi muốn lên tiếng giải thích nhưng một người rất thân của tôi đột nhiên nói cô ta đã khuyên tôi đừng bắt cá hai tay từ lâu, cô ta bảo tôi tâm sự với cô ta là tôi đã thích người khác, cô ta nói cô ta khuyên tôi nhiều lần nhưng tôi không nghe. Bọn họ đóng kịch rất tài tình, toàn kể những chuyện không có thật. Tôi không biết phải làm thế nào, tôi không giỏi ăn nói, tôi chỉ có thể nói với bạn trai tôi, hy vọng anh ấy tin tôi, tôi không phải loại người như vậy”.

“Nhưng cậu ta vẫn không tin em đúng không?” Doãn Tắc giúp Cao Ngữ Lam lau nước mắt.

“Anh ấy không tin tôi, còn mắng tôi nữa”. Cao Ngữ Lam cảm thấy oan ức, òa khóc lớn: “Sau sự việc đó, tất cả bạn bè đều xa lánh tôi, tôi không có cách giải thích, thành phố C rất nhỏ, chúng tôi lại là bạn học, bạn của anh ấy cũng chính là bạn của tôi. Mọi người đều cho rằng tôi chẳng ra gì, nên đứng hết về phía anh ấy, nói anh ấy vì tôi hi sinh nhiều như vậy, kết quả tôi đi học ở trường tốt liền kiếm bạn trai khác bỏ rơi anh ấy”.

“Anh chàng bạn cùng lớp đại học của em, vì thích em nên mới tìm cơ hội khiến bọn em chia tay, để cậu ta thay thế vị trí đúng không?”

“Anh ta cũng nói như vậy. Anh ta bảo anh ta không ngờ sự việc lại ầm ĩ đến mức này”. Cao Ngữ Lam dụi mắt lắc đầu: “Nhưng tôi không thích anh ta, tôi chỉ coi anh ta là bạn bè bình thường mà thôi”

“Vậy người bạn thân dựng chuyện em thích người khác thì sao?”

“Sau đó cô ta kết hôn với bạn trai tôi”. Cao Ngữ Lam hít một hơi, sau khi kể ra toàn bộ, trong lòng cô thật sự dễ chịu hơn nhiều.

Doãn Tắc rút tờ khăn giấy đưa cho cô lau sạch mặt: “Đúng là một đôi tiện nhân, em lại đi rơi nước mắt vì những kẻ tiện nhân đó, em thật ngốc nghếch”.

“Chuyện xảy ra mấy năm rồi, tôi đã sớm quên từ lâu, chỉ là hôm nay gặp phải chuyện kinh tởm, trong lòng tôi khó chịu nên mới khóc”.Cô ngẩng lên nhìn Doãn Tắc, mắt cô vẫn còn nhòe nhoẹt nước, chóp mũi đỏ ửng. Doãn Tắc đưa tay gạt tóc trên trán cô: “Em khóc xấu chết đi được”.

“Anh cũng đâu có đẹp!”.Cao Ngữ Lam sau khi phát tiết, tinh thần hơn sảng khoái một chút.

“Con mắt em quả nhiên bị nước mắt làm hỏng rồi”. Doãn Tắc bày ra bộ mặt kinh hãi: “Tôi rõ ràng là đẹp trai ngời ngời, đến mức ông trăng cũng không thể rời mắt khỏi tôi. Em xem đi, ánh trăng đang chiếu vào người tôi đây này, thế mà em còn không nhìn ra vẻ đẹp của tôi?”

Cao Ngữ Lam xì một tiếng rồi bật cười, Doãn Tắc nâng mặt mình tiến tới sát mặt cô: “Em nhìn kỹ đi, hãy ngắm nghiêm túc vào, đẹp trai cực kỳ đúng không?”

Cao Ngữ Lam nhịn không nổi liền cười ha ha, giơ tay đẩy mặt anh ra. Doãn Tắc cũng cười, đôi mắt anh sáng ngời, hai khóe miệng cong cong, gương mặt anh ở rất gần cô, ánh trăng đúng là chiếu sáng cả người anh, bốn bề trăng thanh gió mát cỏ cây hoa lá đung đưa, bầu không khí rất mờ ám.

Mặt của hai người gần nhau trong gang tấc, hơi thở của anh phả vào mặt Cao Ngữ Lam, cô còn ngửi thấy mùi hương nhẹ nhàng dễ chịu trên người anh. Cao Ngữ Lam đột nhiên nhớ tới giấc mơ, anh đè cô vào tường, cúi đầu hôn lên môi cô…

Thôi chết rồi, tim cô đập nhanh quá, sao gương mặt Doãn Tắc càng nhìn càng vừa mắt, tại sao cô hay nhớ đến giấc mơ đáng xấu hổ đó? Anh ngày càng đẹp trai, cô càng ngắm càng thích anh, phải làm sao bây giờ?

Trong lúc cấp bách, Cao Ngữ Lam không nghĩ ngợi liền ra tay một cách quyết đoán. Cô nhất định phải phá hỏng bầu không khí này, cô giơ hai tay bóp véo mặt Doãn Tắc.

Gương mặt tuấn tú của anh thay đổi hình dạng ngay lập tức!

Ôi xấu quá đi! Làm vậy trong lòng cô thoải mái hơn hẳn!

Chọn tập
Bình luận