Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Này, Chớ Làm Loạn

Chương 57: Trúng kế

Tác giả: Minh Nguyệt Thính Phong
Chọn tập

Doãn Tắc cười đắc ý, chăm chú nhìn Cao Ngữ Lam, như kiểu đợi xem màn kịch hay. Cao Ngữ Lam nghiến răng nói: “Dáng người anh cao vượt trội”.

“Em làm việc rất chăm chỉ nghiêm túc”.

“Anh cũng là một người rất nỗ lực”.

Doãn Tắc cười nói tiếp: “Tính em sạch sẽ, dọn dẹp nhà cửa ngăn nắp”.

“Tài nghệ nấu nướng của anh rất tuyệt, anh nấu ăn rất ngon”.

“Em rất lương thiện”.

“Anh rất hài hước”. Từ “hài hước” được rít ra từ kẽ răng.

“Em ân cần chu đáo”.

“Anh hiểu biết rộng, có đầu óc”.

Hừm, cô cũng đối đáp trôi chảy thật. Doãn Tắc nhíu mày nói: “Em thông minh lanh lợi”.

“Anh mồm mép điêu ngoa, đầu óc phản ứng nhanh”.

“Mồm mép điêu ngoa cũng là lời khen sao?”

Cao Ngữ Lam ưỡn ngực ngẩng cao đầu: “Người khác thì em không biết, nhưng đối với anh thì nhất định là một ưu điểm”.

Doãn Tắc nheo mắt: “Được rồi, anh miễn cưỡng coi như em có thành ý. Tính cách đó cũng trở thành ưu điểm trong lòng em, chứng tỏ em vô cùngyêu anh, anh cảm động quá”.

Cao Ngữ Lam đen mặt, Doãn Tắc véo mũi cô: “Ánh mắt của em có nghĩa là gì hả?”

“Có nghĩa là anh nói những lời mặt dầy như vậy mà không ôm tim để tăng thêm hiệu quả, em cảm thấy không quen chút nào”.

Doãn Tắc kéo cô lại gần, cắn lên má cô: “Em đúng là đồ xấu xa, dám cười nhạo chồng em”.

“Đâu có đâu có”. Cô không cẩn thận nói ra lời thành thực từ đáy lòng, không biết có bị anh trả thù?

Doãn Tắc ôm Cao Ngữ Lam vào lòng, cọ trán anh lên trán cô: “Không được thầm nghĩ xấu về anh”.

“Em đâu có”. Cao Ngữ Lam vuốt trán: “Anh có đấu nữa không, nếu không coi như anh chịu thua đấy nhé”.

“Chuyến này anh thắng chắc. Tiếp tục nào, em thật thà đáng tin cậy”.

“Bắt đầu nhanh như vậy sao?” Cao Ngữ Lam vội tiếp lời: “Anh cơ trí dũng cảm”.

Doãn Tắc ôm chặt cô, cắn vào môi cô: “Đôi môi em rất thơm tho, hôn rất thích”.

Chiêu này quá lợi hại, Cao Ngữ Lam ngây người, theo phản ứng lắp bắp: “Anh…anh…hôn anh cũng rất thích…”

“Thế thì chúng ta phải hôn nhiều vào mới được”. Doãn Tắc cúi đầu bịt miệng cô bằng một nụ hôn mãnh liệt. Cao Ngữ Lam không thở nổi, cô thầm nghĩ quả nhiên cô bị báo thù. Anh chàng này gian manh quá, ai lại đột ngột tấn công người ta trong quá trình thi đấu chứ.

Doãn Tắc hôn đã đời mới chịu thả cô ra, anh lại nói: “Đầu lưỡi em rất mềm mại”. Nhìn bộ dạng ngây ngốc của Cao Ngữ Lam, anh nhắc nhở: “Đến lượt em rồi”.

“Hả?” Cao Ngữ Lam vẫn chưa định thần.

Doãn Tắc mỉm cười xoa mặt cô: “Da em vừa trắng vừa mềm, sờ rất sướng tay”.

Cao Ngữ Lam vẫn ngây người. Da anh chắc chắn không thể bằng cô, da anh không mềm cũng không trắng, có lẽ thời kỳ đầu khi mới mở nông trường anh phơi nắng nhiều nên da mới bị đen.

Doãn Tắc nâng cằm cô, lại hôn lên môi cô và nói: “Tiếng kêu của em nghe tuyệt lắm, anh rất thích”.Anh vừa nói vừa nháy mắt đầy mờ ám, khiến mặt Cao Ngữ Lam càng đỏ hơn. Sau đó bắt gặp nụ cười đắc ý và gian tà của Doãn Tắc, cô đột nhiên tỉnh ngộ. Nhưng khi Cao Ngữ Lam mở miệng muốn nói điều gì đó, cô phát hiện không thể đối đáp được nữa.

“Anh…Anh…”. Cao Ngữ Lam cố nghĩ, vừa rồi anh nói cô có ưu điểm gì ấy nhỉ?

Doãn Tắc cười ha hả, ôm chặt cô vào lòng tuyên bố: “Em thua rồi!”

“Chưa, chưa đâu, câu vừa rồi không tính. Vừa rồi là anh tự nhiên ngắt lời, chúng ta bắt đầu lại đi”.

Bắt đầu lại? Cô đừng mơ. Doãn Tắc mỉm cười cốc vào trán cô: “Đã đánh cược thua thì phải chịu”. Nói xong anh buông người cô, quay sang làm món cá của anh.

Cao Ngữ Lam bĩu môi, trong lòng không phục. Cô bám riết lấy anh: “Doãn Tắc, chúng ta đấu một ván nữa đi”.

“Không được”.

“Đấu một ván nữa thôi mà”

“Một lần phân thắng bại?”.

“Thế thì đấu thứ khác?”

“Được thôi, đọ xem ai nấu ăn ngon hơn”. Doãn Tắc trả lời rất sảng khoái. Cao Ngữ Lam trừng mắt với anh, đề nghị của anh đúng là chẳng có thành ý gì cả.

Doãn Tắc đặt chảo lên bếp, đổ dầu vào bên trong, anh bảo Cao Ngữ Lam đứng tránh xa ra một chút. Cao Ngữ Lam lùi lại phía sau, nhìn Doãn Tắc gắp từng lát cá vào một cái bát nông lòng, đợi dầu sôi sùng sục, anh liền dùng thìa múc dầu tưới lên những lát cá. Chỉ nghe một tiếng “xèo” rất nhẹ, mùi cá thơm lừng tỏa ra không khí, khiến Cao Ngữ Lam nuốt nước bọt ừng ực.

Làm xong một món cá, Doãn Tắc lại lấy một cái nồi khác, đổ canh đã điều chế đầy đủ gia vị vào trong nồi. Sau khi nước canh sôi, anh nhúng cá vào nồi rồi vớt ra ngay.

Cao Ngữ Lam chăm chú theo dõi động tác thành thục của Doãn Tắc, mũi ngửi thấy mùi thơm lừng, cô bất giác lại nuốt nước bọt, bụng bắt đầu cảm thấy đói. Doãn Tắc làm món cá xong với lấy một cái đĩa, anh đứng quay lưng lại phía Cao Ngữ Lam nên cô không nhìn rõ anh làm gì. Một lúc sau, Doãn Tắc quay người lại, cô mở to mắt nhìn. Trước mắt Cao Ngữ Lam là một đĩa cá gồm hai loại cá khác nhau, được bày thành hình cỏ 4 lá, ở giữa để một ít gia vị. Đĩa cá trông rất tao nhã đồng thời khiến con người ta thèm rỏ dãi.

Doãn Tắc cầm đĩa thức ăn đến trước mặt Cao Ngữ Lam: “Em có muốn nếm thử không?”

Cao Ngữ Lam gật đầu, Doãn Tắc đưa đôi đũa cho cô: “Anh vất vả làm ra, em muốn ăn phải hôn anh trước đã”.

Cao Ngữ Lam không nói lời nào, nhận đôi đũa rồi lập tức kiễng chân thơm vào má Doãn Tắc, sau đó cô tự giác gắp cá bỏ vào miệng. Doãn Tắc lẩm bẩm: “Tự nhiên chơi trò cá cược làm gì chứ, làm một đĩa thức ăn còn có tác dụng hơn bất cứ thứ gì khác”.

Cao Ngữ Lam vừa ăn vừa hàm hồ quay sang hỏi anh: “Anh nói gì cơ?”

Doãn Tắc thở dài, sán đến ôm cô từ đằng sau: “Ngon không em?”

Cao Ngữ Lam gật mạnh đầu: “Rất ngon”.

“Em thích ăn vị nào nhất?”

Câu hỏi này khiến Cao Ngữ Lam trầm tư trong giây lát: “Em không thể phân biệt, cả hai loại đều thích như nhau thì phải làm sao?”

Doãn Tắc ôm eo Cao Ngữ Lam, giơ tay cầm lấy đôi đũa của cô: “Chẳng sao cả, em khiến anh vui, anh sẽ làm nhiều cho em ăn”. Anh gắp mỗi thứ một miếng, chấm gia vị rồi từ từ thưởng thức. Sau đó anh gật đầu và trả lại đôi đũa cho Cao Ngữ Lam.

Cao Ngữ Lam vừa tiếp tục ăn vừa cằn nhằn: “Cả ngày anh không thèm để ý đến người ta, lại không nhận lời người ta làm thầy giáo, sau đó còn thử trí óc người ta và bắt người ta làm thế này thế kia nữa chứ”.

Nghe lời oán trách như của trẻ con, Doãn Tắc không nhịn được cười: “Dù sao em cũng thua rồi, sau này chuyện của hai chúng ta, anh là người quyết định”.

Câu trả lời của Cao Ngữ Lam là tiếp tục nhét cá vào miệng.

Doãn Tắc ôm cô nói: “Được thôi, ban nãy là anh trêu em, tất nhiên anh sẽ lên lớp giúp em, còn về việc tuyên truyền tùy em tiến hành”.

“Thật không?” Cao Ngữ Lam ngoảnh đầu nhìn anh, Doãn Tắc gật đầu. Cao Ngữ Lam cắn môi, giơ ngón tay út ra: “Ngoéo tay nào”. Hai người ngoắc tay, Cao Ngữ Lam hài lòng ăn tiếp. Lúc này, Doãn Tắc cúi sát người, thì thầm vào tai cô vài câu. Cao Ngữ Lam nhảy dựng lên, mặt đỏ ửng: “Không được, không được”.

“Sao không được? Đã nói em thua thì phải nghe lời anh mà”.

“Không được, không được”. Cao Ngữ Lam buông đũa, chui qua người Doãn Tắc chạy mất. Doãn Tắc lao theo như tên bắn, túm Cao Ngữ Lam đẩy đến sát cánh cửa tủ lạnh. Cao Ngữ Lam kêu lên: “Không được, em muốn làm ở trên giường, em muốn ở trên giường”.

Doãn Tắc cười ngoác miệng, tỏ rõ thái độ hài lòng: “Được, anh nghe em, anh sẽ phối hợp cùng em”.

Đến lúc này Cao Ngữ Lam mới tỉnh ngộ, cô hình như lại bị trúng kế rồi.

Chuyện “chăn gối” đã đạt được thỏa thuận chung, nhưng tiểu thư Bánh bao không muốn về nhà ngay lập tức, cô vẫn thòm thèm mấy miếng cá trên đĩa. Thế là cô chậm rãi ăn sạch đĩa cá dưới con mắt bất mãn của Dâm tặc tiên sinh. Sau đó cô còn chén một hộp thạch rau câu mới hài lòng cùng anh về nhà.

Về đến nhà, Cao Ngữ Lam bị trừng phạt do có hành vi thách thức cố ý kéo dài thời gian. Đồng chí Doãn Tắc rất nhẫn nại lột từng cái áo cái quần của cô như lột da cá. Sau đó anh dịu dàng vuốt ve trêu đùa, khiến Cao Ngữ Lam một lát cảm thấy toàn thân nóng bỏng như bị rơi vào nồi canh nóng, một lát lại cảm thấy cả người sắp bùng nổ như rơi vào chảo dầu.

Đồng chí Doãn Tắc bình tĩnh tấn công, liên tục xâm nhập vào người cô, Cao Ngữ Lam toàn thân run rẩy không ngừng kêu rên. Sau khi bị lật ngang lật ngửa bày vài tư thế, cô thực sự không chống đỡ nổi nên mở miệng cầu xin: “Doãn Tắc, Doãn Tắc! Anh bình thường thử món ăn là được rồi, đừng thử em như thế này nữa, mệt quá đi!”.

Doãn Tắc toàn thân ướt đẫm mồ hôi, đang ra sức lắc eo chiếm hữu cô. Nghe câu này, anh phát vào mông cô: “Anh mệt hơn em nhiều, em phản đối gì chứ?”

“Em không phản đối, anh có thể không cần mệt như vậy mà. Mệt mỏi quá không tốt đâu, em sẽ đau lòng lắm. Anh hãy nghỉ ngơi đi có được không?” Tiểu thư Bánh bao cố tìm cách khuyên giải. Trong đầu cô còn đang nghĩ câu tiếp theo nên nói thế nào, ai ngờ Dâm tặc tiên sinh hồ hởi nhận lời ngay: “Được”.

Tiểu thư Bánh bao chưa kịp vui mừng, chỉ thấy thân thể xoay một vòng, đến khi dừng lại, cô phát hiện Doãn Tắc nằm ở dưới giường, còn cô đang ngồi trên người anh.

Bộ phận đàn ông của anh vẫn ở trong người cô. Ở tư thế và góc độ này, Cao Ngữ Lam cảm thấy anh càng vào sâu và lấp đầy cô một cách dị thường. Cô đỏ bừng mặt không dám động đậy. Doãn Tắc lên tiếng: “Bây giờ nghe em, anh nghỉ ngơi, đến lượt em vận động”.

Cao Ngữ Lam cứng người, không phải đấy chứ? Cô không muốn chủ động, cô thích bị động hơn.

Không đúng, cô cũng muốn nghỉ ngơi, đây mới là cốt lõi vấn đề.

“Đại cuộc giao cho em đấy. Bảo bối, em phải biểu hiện tốt một chút”. Doãn Tắc ngước nhìn Cao Ngữ Lam, miệng nở nụ cười gian tà. Cao Ngữ Lam cảm thấy vẻ mặt của anh như muốn nói: em thử không động đậy xem? em thử làm không tốt xem?

Cao Ngữ Lam ngồi hóa đá ngay tại trận.

Chọn tập
Bình luận