Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Này, Chớ Làm Loạn

Chương 56: Cá cược

Tác giả: Minh Nguyệt Thính Phong
Chọn tập

Lời nói của Doãn Tắc khiến Cao Ngữ Lam ngượng chết đi được, cô lắp bắp: “Anh…anh…anh đừng có làm loạn”.

Câu trả lời của Doãn Tắc là ngẩng đầu hôn thêm phát nữa. Cao Ngữ Lam mở to mắt, lùi lại một bước, không thốt ra lời. Doãn Tắc lại cúi xuống tiếp tục thái khúc cá. Cao Ngữ Lam sững sờ trong giây lát rồi quay người chạy vào nhà vệ sinh.

Cô đóng sập cửa nhà vệ sinh, khóa trái, thế giới không có yêu nghiệt quả là tốt đẹp biết bao.

Cao Ngữ Lam ở trong nhà vệ sinh một lát, nghe bên ngoài có tiếng bước chân đi lại rất bận rộn. Xem ra trước khi ra đóng cửa hàng có vô số công việc cần giải quyết, mọi người phải nhanh chân nhanh tay thu dọn mới có thể nghỉ sớm. Cao Ngữ Lam nghĩ cô một mình độc chiếm nhà vệ sinh thì không hay lắm, thế là cô mở cửa thò đầu ra ngoài nhìn ngó, không thấy có gì bất thường, cô mới ra khỏi nhà vệ sinh.

Doãn Tắc vẫn đang thái thịt cá, trông có vẻ rất chuyên tâm. Cao Ngữ Lam cảm thấy hơi buồn bực trong lòng, anh chàng này không biết muốn giở trò gì, đáng ghét quá. Cô kéo chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh Doãn Tắc: “Em ở đây với anh”.

Doãn Tắc không lên tiếng, cắm cúi thái từng lát cá. Lúc Cao Ngữ Lam tưởng anh không thèm để ý đến cô, anh bỗng lên tiếng: “Đến đây hôn anh một cái”.

“Thôi”.

“Sao thôi?”

“Bao nhiêu người còn ở đây, anh phải chú ý đến hình tượng ông chủ chứ”.

“Ai quy định ông chủ không được yêu đương hò hẹn không được ôm hôn, em đưa người đó đến đây để anh lý luận với hắn”.

“Đừng giỡn nữa”. Cao Ngữ Lam dỗ anh như dỗ đứa trẻ, nhưng cậu bé lớn đầu này không dễ dỗ chút nào. Thấy Cao Ngữ Lam không chịu hôn mình, Doãn Tắc lại tiếp tục cắm cúi thái thịt cá.

Cao Ngữ Lam chống cằm xem anh làm việc, cô chỉ sợ anh cắt vào ngón tay. Nhìn một lúc thấy động tác của anh rất thành thục, nhát dao gãy gọn, cô mới yên tâm.

“Hôm nay em làm gì?”. Thấy Cao Ngữ Lam ngây người nhìn anh thái thịt, Doãn Tắc lên tiếng hỏi. Cao Ngữ Lam vội báo cáo kết quả cuộc thảo luận ngày hôm nay và cả chi phí dự trù. Bản kế hoạch này Doãn Tắc đã xem qua nên anh nắm được tổng thể. Anh vừa thái thịt cá vừa lắng nghe, thỉnh thoảng đưa ra mấy câu hỏi chi tiết, Cao Ngữ Lam giải đáp tường tận. Cuối cùng Doãn Tắc nói: “Không tồi, chị gái anh chắc sẽ vui lắm”.

“Đúng thế, chị Doãn Ninh đã bắt tay chuẩn bị cho khóa học rồi. Đợi sau khi chị ấy lên khóa học cụ thể, chúng ta mới có thể tiến hành bước tiếp theo. Dự toán về một số việc lớn và nguyên vật liệu, em đã làm bảng biểu báo cáo, bao gồm cả chi phí tuyên truyền nữa”. Cao Ngữ Lam báo con số tổng thể, Doãn Tắc gật đầu: “Được, em hãy gửi vào hộp thư của anh để anh xem lại. Nếu không có gì cần sửa chữa, bộ phận mua bán và kế toán của anh sẽ gặp em. Trong quá trình thực hiện, em hãy tự lo liệu”.

“Được ạ”. Nhắc đến công việc là Cao Ngữ Lam cảm thấy rất hứng thú. Doãn Tắc không nghi ngờ và không bắt bẻ ý tưởng của cô, để cô tự giải quyết, nhưng anh cũng không gật đầu bừa bãi, anh nêu ra một số vấn đề và góp ý kiến với cô. Thái độ của anh khiến cô rất dễ chịu.

Cao Ngữ Lam còn đang hí hửng, Doãn Tắc lại hỏi: “Em muốn anh lên lớp khóa học của em, em định trả anh bao nhiêu tiền?”

Cao Ngữ Lam há miệng, thật thà trả lời: “Không có tiền”.

Doãn Tắc liếc xéo cô: “Không có tiền cũng đòi mời anh sao?”

Cao Ngữ Lam bĩu môi, người này ra vẻ ta đây quá, cô thật sự muốn đập anh một phát. Cô cắn môi, quyết định tỏ thái độ mềm mỏng: “Quán đó cũng là của anh mà. Anh thử nghĩ xem, “Tùy Tâm Uyển” chẳng có tiếng tăm gì cả, nhưng nhà hàng Thực ngược lại rất nổi tiếng. Tuy chị Doãn Ninh làm bánh rất ngon nhưng không được ai biết đến, thời buổi này không tuyên truyền thì chẳng thể làm ăn nổi. Nếu chúng ta quảng cáo ông chủ đẹp trai của nhà hàng nổi tiếng “Thực” đích thân giảng dạy, không biết sẽ hút khách hàng đến mức nào”.

Nịnh nọt đến mức này, chắc sẽ được đấy chứ? Đáng tiếc là ông chủ Doãn Tắc không tỏ ra hài lòng hay tán thưởng. Anh lên tiếng: “Nói như vậy, em không chỉ mượn kỹ năng nấu nướng của anh, còn lợi dụng danh tiếng của anh mà không muốn bỏ ra một xu, trên đời này liệu có chuyện dễ dàng đến thế?”

“Khoản tiền lương đó chẳng phải rút ra từ hầu bao của anh? Anh đem tiền từ túi bên trái bỏ sang túi phải thì có ý nghĩa gì chứ?”

“Khoản tiền đó tính lên đầu em thì rất có ý nghĩa”. Doãn Tắc nhếch mép cười với Cao Ngữ Lam.

Anh rõ ràng là muốn gây khó dễ cho cô. Cao Ngữ Lam bẻ mười đầu ngón tay, vừa rồi cô còn thầm cám ơn anh đã ủng hộ cô, không ngờ anh dựng ngay chướng ngại vật cho cô. Cao Ngữ Lam cắn môi quyết định dùng chiêu làm nũng: “Anh là bạn trai của người ta mà, lẽ nào không giúp người ta sao?”

“Nếu em không phải là bạn gái của anh, còn lâu anh mới nói với em những điều này. Em có biết bao nhiêu người muốn mua lại quán của anh, muốn mời anh đi làm giám đốc, muốn mời nói chuyện mà anh không thèm để ý”. Bộ dạng thờ ơ của Doãn Tắc khiến Cao Ngữ Lam tức đến nghẹn lời.

“Rốt cuộc anh muốn gì?”

“Tự em nghĩ đi!” Doãn Tắc nói xong tiếp tục băm băm thái thái.

Đồ đáng ghét! Cao Ngữ Lam bực bội trong lòng. Đúng lúc này, nhân viên nhà hàng đến báo đã dọn dẹp xong, mọi người đều ra về. Doãn Tắc gật đầu, nói anh sẽ ở lại thêm một lát. Một đầu bếp cho biết anh ta sẽ khóa cửa chính, hỏi Doãn Tắc có mang theo chìa khóa không. Doãn Tắc không nhớ lắm, sai Cao Ngữ Lam đi vào phòng nghỉ tìm trong túi áo khoác của anh xem có chìa khóa không. Doãn Tắc không mang theo chìa khóa, thế là Cao Ngữ Lam đi theo người đầu bếp xuống dưới tầng một, khóa cửa rồi lại cầm chìa khóa lên trên.

Cao Ngữ Lam chạy lên chạy xuống giống người sai vặt. Cô thở hổn hển hét lớn: “Ông chủ, tiểu nhân đã khóa cửa rồi”.

“Tốt”. Ông chủ nói: “Mau đi rót cho lão gia cốc nước lọc”.

Cao Ngữ Lam hai tay chống ngang hông trừng mắt với Doãn Tắc. Thế nhưng cô ngẫm nghĩ vài giây rồi chạy đi rót nước cho anh. Hai tay Doãn Tắc đều bẩn, anh nhếch môi ra hiệu Cao Ngữ Lam đưa cốc nước vào miệng anh, cô đành làm theo. Đợi Doãn Tắc uống nước xong, cô lại hỏi: “Phải làm thế nào anh mới chịu giúp bọn em?”

“Hừ”. Doãn Tắc bỏ hai loại cá đã thái xong vào đĩa rồi lần lượt trộn gia vị: “Em ức hiếp anh, ức hiếp xong lại muốn sai bảo miễn phí. Nếu đổi lại là em, liệu em có nhận lời không?”

“Nhận lời”. Cao Ngữ Lam trả lời rất nhanh.

Doãn Tắc huých đầu vào người cô: “Em đừng mơ”.

Cao Ngữ Lam hết cách, nhào đến ôm lưng anh lắc lắc: “Nhận lời đi mà, nhận lời đi mà”.

Doãn Tắc nghiến răng: “Ai bảo em ức hiếp anh. Hừ, không ngờ em cũng có ngày cầu xin anh”.

“Đừng nhỏ nhen như vậy mà. Doãn Tắc, tinh thần giải trí của anh là nhất. Anh suốt ngày thích diễn trò nên người ta mới trêu anh…”.

“Không được”. Doãn Tắc nghiêm mặt: “Tinh thần giải trí của anh chỉ giới hạn ở việc bắt nạt người khác, đặc biệt là bà xã của anh”.

Cao Ngữ Lam đánh mạnh vào người anh: “Rốt cuộc anh có chịu giúp không?”

Doãn Tắc liếc nhìn cô, đột nhiên nở nụ cười gian tà: “Bà xã, em có thành ý mời anh không đấy?”

Cao Ngữ Lam tỏ ra cảnh giác: “Anh định giở trò gì hả?”

“Em xem đi, anh còn chưa nói hết câu, em đã đổ hết tội danh lên đầu anh rồi. Anh nào có trò gì chứ, anh đối với em một lòng một dạ, yêu em tha thiết, trước sau như một…”

Cao Ngữ Lam dậm chân: “Còn câu gì nữa?”

“Đợi anh nghĩ ra rồi bổ sung sau”.

Cao Ngữ Lam hết nói nổi, người này bí từ còn có thể kiêu ngạo, cô quả nhiên không thể đọ với anh. Vì vậy cô trở lại vấn đề chính: “Anh nói đi, làm thế nào anh mới nhận lời?”

“Em nhất định phải thay đổi ấn tượng xấu và ý nghĩ xấu về anh, đối xử với anh tốt một chút, anh mới nhận lời”.

“Em luôn có ấn tượng rất tốt về anh, chưa bao giờ xuất hiện ý nghĩ xấu về anh cả”. Cao Ngữ Lam vội đính chính.

“Anh không tin!”. Doãn Tắc mở vòi nước rửa tay, lấy từ trong tủ một bình dầu ăn. Sau đó anh nhìn đĩa thịt cá rồi quay người khoanh hai tay trước ngực: “Anh cá với em, em không hiểu anh bằng anh hiểu em”.

“Còn lâu”. Cao Ngữ Lam cũng khoanh tay trước ngực.

“Được thôi, chúng ta sẽ thi đấu, em nói ra những ấn tượng tốt của em về anh, anh cũng vậy. Chỉ được nhắc đến ưu điểm, xem cuối cùng ai có nhiều ưu điểm trong mắt đối phương hơn”.

“Nếu em thắng, anh sẽ làm thầy giáo miễn phí giúp quán chúng em”.

“Ừ, người nào thua sẽ phải khen đối phương mỗi ngày một lần, chỉ được phép khen điểm tốt, hơn nữa còn phải nghe lời đối phương. Người thắng bảo người thua làm gì người thua cũng phải làm theo. Vì vậy nếu em thắng, đừng nói bắt anh làm thầy giáo miễn phí, em muốn anh làm gì cũng được”.

“Được”. Cao Ngữ Lam trả lời rất dứt khoát.

Doãn Tắc vui mừng, cười ngoác miệng: “Vậy anh sẽ nói trước, em rất đáng yêu”.

“Anh rất phóng khoáng”.

“Em rất xinh đẹp”.

“Lời khen này giả tạo quá, em có xinh đẹp đâu. Câu nói không thật sẽ không được tính”. Cao Ngữ Lam kêu lên.

“Giả tạo ở chỗ nào? Trong mắt người đang yêu đối phương là đẹp nhất em có biết không? Anh cảm thấy em rất xinh đẹp, ai dám không phục nào?”. Đồng chí Doãn Tắc hùng hồn biện bạch.

Cao Ngữ Lam được khen là xinh nên hơi đỏ mặt: “Vậy…anh rất đẹp trai”.

“Em rất hiếu thảo”.

Cao Ngữ Lam ngẫm nghĩ, bố mẹ anh không còn, khen anh hiếu thuận không thích hợp lắm, nhưng như vậy cô sẽ thua anh một câu. Doãn Tắc hình như không có nhiều ưu điểm lắm, ít hơn một câu cô sẽ chịu thiệt. “À…anh đối xử tốt với chị và cháu gái thì nói thế nào nhỉ?”

“Em không trả lời được nhé, đã chịu thua chưa?”

“Em nghĩ ra rồi, anh hòa nhã tốt bụng”. Cao Ngữ Lam gấp đến mức nhảy lên, cuối cùng đã tìm ra từ.

“Nghe qua chẳng thấy có thành ý gì cả”

“Đầy thành ý, làm gì có chuyện không thành ý chứ?” Cao Ngữ Lam xắn tay áo: “Đừng làm mất thời giờ nữa, anh nói tiếp đi”. Cô không tin là cô sẽ thua. Sớm biết có ngày hôm nay, bình thường cô đã chịu khó xem từ điển rồi.

“Anh rất thích thân hình em, ôm em rất dễ chịu”.

Bùng, đầu óc Cao Ngữ Lam nổ tung, mặt cô đỏ bừng, ai ngờ anh lại nghĩ ra câu kinh khủng này. Nếu cô tiếp chiêu, cô sẽ phải nói thân hình anh cũng rất tuyệt, em cũng rất hưởng thụ sao?

Chọn tập
Bình luận