Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Eragon 3 (Brisingr) – Hỏa Kiếm

Chương 6: Độc hành

Tác giả: Christopher Paolini
Chọn tập

Bụng Eragon sôi òng ọc

Sau khi phải chạy xa hơn với trọng lượng nặng hơn bao giờ hết, Eragon đang nằm ngửa, co chân, dang rộng hai đùi thư giãn, tiếng sôi bụng bất ngờ và quá lớn làm nó ngồi bật dậy, quơ vội cây gậy.

Gió rì rào qua miền đất trống. Mặt trời đã lặn, cảnh vật chung quanh chỉ còn là màu xanh tím. Không có gì chuyển động, chỉ có những ngọn cỏ phất phơ và mấy ngón tay lão Sloan mở ra nắm lại trong giấc ngủ. Cái lạnh buốt xương báo trước đêm thực sự đã tới rồi.

Eragon thoải mái mỉm cười.

Nhưng niềm vui tan biến ngay, khi nghĩ đến nguyên nhân đang làm nó khó chịu. Đấu với Ra’zac, phóng ra hàng loạt thần chú, cõng lão Sloan suốt một ngày dài đã làm Eragon đói cồn cào. Nó tưởng tượng, nếu về kịp giờ, có thể ăn sạch bữa tiệc linh đình mà người lùn đã nấu nướng để tôn vinh nó, trong lần nó tới thăm Tarnag. Cứ nghĩ đến thịt chim, thịt con lợn rừng Nagra to đùng quay, nóng hổi thơm lừng béo ngậy là nước bọt ứa đầy trong miệng.

Vấn đề lúc này là: nó không có lương thực. Nước thì dễ giải quyết. Nó có thể rút từ độ ẩm của đất. Nhưng tìm thực phẩm trong một nơi cằn cỗi như thế này không chỉ khó, mà còn đưa nó vào tình trạng khó xử mà nó mong tránh khỏi.

Sư phụ Oromis đã tận tâm chỉ dạy nhiều bài học về thời tiết và địa lý của các vùng khác nhau trong toàn cõi Alagaesia. Nhưng khi xem xét quanh vùng, nó chỉ nhận ra những cây đã từng gặp, không loại cây nào đủ lớn hay nhiều, đủ để gom góp thành một bữa ăn tạm thời cho hai con người. Chắc chắn loài vật trong vùng phải giấu hạt và quả, nhưng không biết phải bắt đầu tìm kiếm từ đâu. Nó cũng nghĩ, một con chuột sa mạc rất có thể chỉ tích trữ được vài miếng đồ ăn.

Như vậy chỉ còn lại hai chọn lựa, và cả hai đều không hấp dẫn Eragon. Nó sẽ phải làm như trước: rút năng lực từ côn trùng và cây cối chung quanh. Cái giá của việc làm này là để lại sự chết chóc trên mặt đất, một ảnh hưởng tai hại đến nỗi những ấu trùng li ti trong đất cũng không còn sống nổi. Nhưng dù việc chuyền năng lực này có thể cho nó và lão Sloan đứng vững, vẫn không làm thỏa mãn được cái bụng trống rỗng.

Lựa chọn thứ hai là… săn bắt.

Eragon nhăn nhó, ngoáy đầu gậy xuống đất. Sau khi chia sẻ những ý nghĩ và ước vọng của hàng loạt loài vật, nghĩ đến chuyện ăn một con làm nó cảm thấy ghê tởm. Nhưng dù sao, nó không thể để mình suy kiệt và có thể bị triều đình bắt, chỉ vì nhịn ăn để cho một con thỏ được sống. Cả Roran và Saphira đều đã chỉ ra rằng: mọi sinh vật đều phải ăn vật khác để sinh tồn. Eragon thầm nghĩ: ”Đây là một thế giới nhẫn tâm, mình không thể thay đổi được… Thần tiên có thể đúng khi họ không ăn thịt, nhưng ngay lúc này, nhu cầu sống là quá lớn đối với mình. Mình không muốn cảm thấy tội lỗi nếu hoàn cảnh đẩy đưa tới chuyện này. Thưởng thức một miếng thịt nướng hay một con cá hương, hoặc một thứ gì có được thì đâu phải là một tội ác.”

Nó tiếp tục tự trấn an bằng nhiều lý lẽ, vậy mà trong bụng nó vẫn nôn nao ghê tởm. Suốt gần nửa tiếng, nó vẫn chôn chân tại chỗ, không thể làm những gì lẽ phải bảo là điều cần thiết. Rồi chợt nhận ra đã trù trừ quá lâu, Eragon tự rủa đã để mất thì giờ vô ích; nó đang cần từng phút để nghỉ ngơi.

Cứng rắn lại, Eragon phóng tư tưởng thăm dò cho đến khi phát hiện hai con kỳ đà lớn, cuộn mình trong một hang cát và một bầy thú gặm nhấm làm Eragon nghĩ đến một sự pha giống giữa chuột, thỏ và sóc.

Eragon bật nói: ”Deyja!” giết chết đôi kỳ đà và một con thú gặm nhấm. Chúng chết tức thì, không hề đau đớn nhưng nó cũng vẫn phải nghiến răng khi dập tắt ngọn lửa sáng trong tâm trí của mấy con vật đó.

Eragon nhặt hai con kỳ đà bằng tay, quăng lên tảng đá chúng vừa ẩn nấp. Nhưng nó phải dùng phép thuật để lấy con thú gặm nhấm từ hang ra. Nó thận trọng khéo léo đưa xác con vật lên mặt đất, không làm những con khác thức giấc. Để chúng phải kinh hoàng vì biết có một kẻ săn mồi vô hình, có thể giết chúng ngay trong hang ổ bí mật nhất, dường như là điều quá tàn nhẫn.

Nó moi ruột, lột da ba con vật, rồi chôn sâu đồ phế bỏ, để tránh lũ thú ăn thịt thối. Gom mấy miếng đá bằng phẳng, Eragon làm một bếp nhỏ, nhóm lửa, bắt đầu nấu nướng. Không có gia vị, nhưng có vài loài cây tỏa mùi thơm, nó bóp nát rồi xoa lên thịt.

Nhỏ hơn kỳ đà nên con thú gặm nhấm chín trước. Eragon đưa miếng thịt lên trước miệng. Nó nhăn mặt, vừa ghê tởm vừa giữ lửa nướng kỳ đà. Không suy nghĩ, nó tuân theo lệnh réo gọi của cơn đói.

Miếng đầu tiên nghẹn nơi cổ họng. Mùi vị mỡ nóng làm nó muốn ói. Nó rùng mình nuốt khan hai lần. Sau đó nó ăn dễ dàng hơn. Mùi thịt khá thơm, vì không có gia vị, nên giúp nó quên là đang nhai gì.

Ăn hết xong con vật gặm nhấm, rồi tới một phần con kỳ đà, Eragon xé chút thịt còn lại trên cái xương chân gầy guộc. Nó thở dài thỏa mãn, rồi bối rối nhận ra: dù ngoài ý muốn, nó đã rất thích thú bữa ăn. Nó quá đói, nên ngay khi vượt qua rào cản của chính mình, bữa ăn đạm bạc dường như quá ngon lành. Eragon thầm nghĩ: ”Có lẽ khi mình trở về… nếu ngồi cùng bàn với Nasuada, hoặc vua Orrin, và có chiêu đãi món thịt, nếu mình cảm thấy thích, mình sẽ ăn vài miếng, vì từ chối là… không được lịch sự lắm. Sẽ không ăn nhiều nhưng cũng không quá giữ gìn như thần tiên. Mình nghĩ, kiềm chế là cách khôn ngoan hơn quá khích.”

Trong làn ánh sáng hắt lên từ khói than, Eragon quan sát hai bàn tay lão Sloan đang nằm cách nó vài mét. Hàng chục vết thẹo trắng chằng chịt trên những ngón tay xương xẩu với những khớp xương quá khổ , và những móng tay dài từng được chăm chút khi còn ở Carvahall, bây giờ rách nát và đóng đầy đất cát. Làn da nhăn nheo dãi dầu mưa nắng, những mạch máu nổi phồng như những con giun, nhưng lớp thịt bên dưới gọn gàng, rắn chắc.

Eragon ngồi bó gối, lẩm bẩm:

– Mình không thể thả lão ra.

Vì như vậy lão sẽ đi lùng kiếm Roran và Katrina ngay. Ngoài ra, dù không định giết lão, nhưng Eragon tin rằng lão hàng thịt phải bị trừng phạt vì những tội lỗi lão đã gây ra.

Dù không thân thiết với Byrd, nhưng Eragon biết anh ta là người tốt, thật thà, quả quyết. Nó trìu mến nhớ tới Felda, vợ của Byrd, và mấy đứa con của anh. Cậu Garrow, Roran và Eragon đã nhiều lần ăn và ngủ ở nhà họ. Vì vậy, cái chết của Byrd làm Eragon vô cùng xúc động, và nó cảm thấy gia đình anh xứng đáng được hưởng sự công bằng, cho dù không bao giờ họ được biết tới điều này.

Nhưng điều gì cấu thành hình phạt đích thực? Eragon nghĩ: ”Mình không muốn vừa trở thành một tên đao phủ vừa là một quan thẩm phán. Mình biết gì về luật pháp chứ?”

Eragon đứng dậy, tiến lại lão Sloan, rồi cúi xuống, ghé sát vành tai lão, nói:

– Vakna.

Giật nẩy người, lão tỉnh ngủ, quờ quạng hai bàn tay gân guốc trên mặt đất. Mảnh mí mắt còn lại của lão rung rung, rồi theo bản năng, lão cố nhướng lên, nhìn quanh, nhưng lão vẫn bị giam hãm trong đêm đen mù mịt của chính mình.

– Này, ăn đi.

Eragon vừa nói vừa dúi nửa con kỳ đà còn lại cho lão Sloan. Dù không nhìn thấy, nhưng chắc chắn lão đã ngửi được mùi thức ăn.

– Tôi đang ở đâu thế này?

Lão hỏi, hai bàn tay rung rẩy sờ soạng cây cối, đá cát trước mặt. Lão rờ cổ tay và cổ chân rách nát, mặt ngẩn ngơ khi phát hiện không còn những cái còng nữa.

Eragon trả lời câu hỏi của lão:

– Thần tiên – cũng như Kỵ sĩ trước kia – gọi nơi này là Mírnathor. Người lùn gọi Werghadn, còn loài người gọi là Công Lực Xám. Nếu chưa đủ rõ, tôi nó thêm là chúng ta đang ở cách Helgrind mấy dặm, về hướng đông nam.

Lão mấp máy môi không thành lời từ Helgrind, rồi hỏi:

– Ông đã cứu tôi?

– Phải.

– Thế còn…

– Đừng hỏi nữa. Ăn đi.

Giọng hà khắc của Eragon tác động như ngọn roi quất vào lão hàng thịt. Lão khúm núm đưa mấy ngón tay lần mò tìm con kỳ đà. Eragon trở lại ngồi bên bếp, bốc một nắm tro phủ lên phủ lên ngọn lửa, để lỡ có kẻ nào quanh quẩn gần đây sẽ không phát hiện ra sự hiện diện của nó và lão Sloan.

Sau khi liếm thử để xác định Eragon đã cho hắn ăn cái gì, lão Sloan cắn ngập răng con kỳ đà, xé một miếng thịt lớn. Mỗi miếng lão cố sức tọng đầy miệng, và nhai một hai lần là nuốt chửng, và lại tiếp tục. Mỗi mẩu xương lão đều lột sạch thịt với tài năng của một con người hiểu rõ cấu trúc của những con thú và xẻ thây chúng cách nào mau nhất. Lão xếp gọn gàng xương thành đống bên trái. Khi mẩu thịt cuối cùng của đuôi kỳ đà đã trôi qua họng lão, Eragon đưa cho lão con còn lại. Lão Sloan làu bàu cám ơn, rồi tiếp tục ăn ngấu nghiến, không kịp lau mỡ nhễu nhão chảy xuống cằm.

Nhưng con kỳ đà thứ hai quá lớn, lão không ăn hết nổi. Ăn được nửa con, lão ngừng lại, đặt lên đống xương. Lão ngồi thẳng lên, chùi miệng, vén tóc ra sau tai, nói:

– Cám ơn đã khoản đãi tôi, thưa ngài xa lạ. Quá lâu rồi tôi mới được một bữa đàng hoàng. Thậm chí tôi đánh giá món ăn của ngài còn hơn cả sự tự do của tôi… Xin được hỏi, ngài có biết con gái Katrina của tôi không? Và chuyện gì đã xảy ra với nó? Nó đã bị tù cùng với tôi tại Helgrind.

Giọng lão chứa đựng những cảm xúc phức tạp: vừa kính trọng vừa e dè sợ hãi và phục tùng đối với sự hiện diện của một uy quyền chưa được biết; hy vọng và lo lắng cho số phận của con gái; và dứt khoát chẳng thua gì sự vững chãi của núi Spine.

Thiếu một điều Eragon chờ nghe, đó là tiếng cười khinh miệt của lão mỗi khi hai người xung đột nhau tại lanh Carvahall. Nó nói:

– Katrina đang ở bên Roran.

Lão Sloan há hốc miệng:

– Roran? Làm sao nó đến đây được? Cũng bị Ra’zac bắt rồi sao? Hay đã…

– Ra’zac và hai con chiến mã của chúng đã chết rồi.

– Ngài đã giết chúng? Bằng cách nào? Ngài là…

Trong một thoáng giây, lão Sloan chết sững, cứ như toàn thân cà lăm không lên lời, hai má và mồm xệ xuống, vai rúm lại. Lão phải nắm lấy một bụi cỏ để giữ vững thân mình.

Lão Sloan lắc đầu quầy quậy:

– Không, không, không… KHÔNG… Không thể thế được. Ra’zac đã nói tới chuyện này. Chúng đòi hỏi những câu trả lời mà ta không có, nhưng ta đã nghĩ là… Ai có thể tin nổi chứ… ?

Lão lắc mình dữ dội đến nỗi Eragon tự hỏi lão có bị đau không. Lão hổn hển cố sức thì thầm như vừa bị đấm trúng bụng.

– Ngài không thể là Eragon được.

Cảm giác chết chóc và số phận khắc khe chụp xuống Eragon. Nó cảm thấy như nó là một công cụ của hai chúa tể tàn nhẫn đó, rồi với giọng đều đều chậm rãi, mỗi lời như một nhát búa nặng trĩu sự đường bệ, sự giận dữ và cả địa vị cao sang của nó, Eragon nói:

– Tôi là Eragon, và hơn thế nữa, là Bàn Tay Bạc, Khắc-tinh-của-Tà-thần và cũng là Hỏa Kiếm. Con rồng của tôi là Saphira, đồng thời cũng là Vảy Sáng và Lưỡi Lửa. Chúng tôi đã được ông Brom dạy dỗ. Ông là một Kỵ sĩ tiền bối của chúng tôi. Người lùn và thần tiên cũng huấn luyện chúng tôi. Chúng tôi đã chiến đấu với quái thú Urgal, Tà Thần và Murtagh – con trai của Morzan. Chúng tôi phục vụ Varden và nhân dân Alagaesia. Sloan Aldensson, tôi đưa ông tới đây để xử tội giết Byrd và tội phản bội Carvahall.

– Dối trá! Mi không thể là…

Eragon gầm lên:

– Dối trá ư? Ta không nói dối!

Phóng tư tưởng, Eragon nhấn chìm ý thức của lão vào ý thức nó, thúc đẩy lão phải chấp nhận những ký ức xác minh cho những lời nó nói. Nó cũng muốn lão cảm thấy uy quyền của nó hiện nay và để lão phải nhận ra nó không hoàn toàn là một người bình thường nữa. Trong khi miễn cưỡng phải cho lão biết sự thật, nó cũng cảm thấy thích thú là đang điều khiển một kẻ thường gây khó khăn cho nó, và từng làm khổ nó với những lời chế giễu, nhục mạ cả nó và gia đình. Nửa phút sau, nó thu hồi tư tưởng.

Lão Sloan vẫn còn run rẩy, nhưng lão không sụp xuống, quị lụy nhưng Eragon tưởng. Trái lại, thái độ lão hàng thịt lạnh lùng, cứng rắn. Lão nói:

– Mẹ kiếp! Tao không phải giải thích với mày, thằng Eragon con hoang ạ. Tuy nhiên phải hiểu điều này: Tao đã làm những gì phải làm vì Katrina, ngoài ra không có gì khác nữa.

– Tôi biết. Đó cũng là lý do mà ông còn sống đó.

– Muốn làm gì tao thì cứ làm đi. Tao cóc cần, miễn là con gái tao được an toàn… Nào, bắt đầu đi. Cách nào đây? Đánh đập? Đóng dấu bằng sắt nung? Chúng đã móc mắt tao rồi, vậy thì chặt một tay tao?

Hay mày bỏ đói tao, hoặc để tao bị triều đình bắt lại?

– Tôi chưa quyết định.

Lão Sloan gật đầu, kéo chặt tấm áo tả tơi quanh mình, tránh cái giá lạnh của trời đêm. Lão ngồi ngay ngắn, hai hốc mắt trống rỗng dõi vào những bóng đen quanh nơi cắm trại. Lão không năn nỉ. Không van xin lòng thương xót. Lão không chối bỏ những hành động đã làm, cũng không cố thử làm nguôi lòng Eragon. Lão chỉ ngồi chờ bằng nghị lực kiên nhẫn hoàn hảo của lão.

Sự dũng cảm của lão làm Eragon cảm kích.

Quang cảnh đen tối chung quanh dường như bao la hơn cả dự đoán của Eragon, nó cảm thấy cả cái vùng mênh mông giấu mặt này đang hội tụ vào nó, ý nghĩ đó làm nó thêm băn khoăn với sự chọn lựa trước mắt. Nó thầm nghĩ: ”Quyết định của mình sẽ định hình phần đời còn lại của lão.”

Tạm bỏ qua vấn đề trừng phạt, Eragon ngẫm nghĩ về những gì đã biết về lão Sloan: tình thương đối với Katrina vượt quá cả quyền hạn của lão – ám ảnh, ích kỷ, và thường gây hại. Lòng căm ghét và nỗi sợ hãi núi Spine của lão bắt nguồn từ nỗi đau buồn vì người vợ quá cố, bà Ismira, đã ngã chết từ những ngọn núi chót vót đụng mây trời; mối bất hòa với dòng tộc lão; sự kiêu hãnh trong nghề nghiệp; những chuyện Eragon được nghe về tuổi thơ của lão Sloan, và những gì chính Eragon từng biết về lối sống tại làng Carvahall. Gom góp những mảnh đời rải rác đó vào tâm trí, Eragon suy đi tính lại, cân nhắc ý nghĩa của chúng. Như những quân cờ rắc rối, nó cố gắng xếp đặt cho thích hợp. Dù khó thành công, nó vẫn kiên trì và dần dần, Eragon lần mò ra được vô vàn mối liên hệ giữa những sự việc và tình cảm trong đời lão Sloan, từ đó nó dệt nên một mạng lưới phức tạp, cho biết lão Sloan là ai. Vì vậy, Eragon thông cảm cho lão.

Hơn cả sự đồng cảm, nó cảm thấy hiểu lão, nó phải tách rời những yếu tố cốt lõi trong nhân cách của lão, những điều mà người ta không thể loại bỏ mà không thay đổi con người khó lòng sửa đổi.

Eragon chợt nghĩ, ba câu cổ ngữ hình như có thể cải hóa lão Sloan. Không suy nghĩ, nó thì thầm không thành lời mấy câu.

m thanh không thể tới tai lõa Sloan, nhưng lão lay động – hai tay nắm bên hông – vẻ bứt rứt.

Sườn trái Eragon rần rần lạnh, tay chân nổi da gà khi nó nhìn lom lom lão hàng thịt. Nó cân nhắc hàng loạt giải thích khác nhau về phản ứng của lão, mỗi cách giải thích lại càng phức tạp thêm, duy chỉ một cách có thể chấp nhận được, mặc dù làm Eragon bị bất ngờ. Thì thầm lại ba câu cổ ngữ, và một lần nữa, lão Sloan nhấp nhổm tại chỗ. Eragon nghe tiếng lão lẩm bẩm:

– … có kẻ đang đi trên mồ ta.

Eragon thở ra một hơi run run. Thật không thể nào tin nổi, nhưng cuộc thực nghiệm quá rõ ràng: hoàn toàn tình cờ, nó đã tìm ra tên thật của lão Sloan. Phát hiện này làm nó quá đỗi bàng hoàng. Biết tên thật của một người là một trách nhiệm nặng nề, nó cho ta toàn quyền ngự trị người đó. Vì những mối nguy hiểm đó, thần tiên hiếm khi tiết lộ tên thật của họ. Họ chỉ làm thế đối vời những người được họ tin cẩn tuyệt đối mà thôi.

Trước đây chưa bao giờ Eragon biết được tên thật của ai. Nó vẫn hằng mong mỏi có được điều đó, và nếu có, hẳn đó sẽ là một món quà từ người nó rất quan tâm. Tìm ra tên thật lão Sloan một cách vô tình là một việc bất ngờ với nó, và nó không biết sẽ phải làm gì với tên lão. Dần dần mọi sự rõ ràng hơn với Eragon, để đoán được tên thật lão Sloan, nó phải hiểu lão hơn cả hiểu bản thân nó, vì nó không có chút ý niệm mơ hồ nào về chính nó là gì.

Nhận thức rõ điều đó là một điều đáng ngại. Chẳng hạn như những kẻ thù của nó, hoàn toàn không biết gì về bản thân là một nguy hiểm chết người. Eragon thề sẽ bỏ ra nhiều thời gian hơn tự quan sát nội tâm, để khám phá ra tên thật của mình. Nó thầm nhủ: ” Có lẽ sư phụ Oromis và Glaedr có thể cho mình biết.”

Dù nghi ngờ và bối rối, nhưng tên thật của lão Sloan xuất hiện trong trí, gợi cho Eragon một ý tưởng là sẽ hành xử với lão ra sao. Tuy nhiên, dù đã có một khái niệm căn bản, Eragon cũng mất mười phút mới hoàn tất kế hoạch để chắc chắn có thể thi hành theo đúng ý đồ của nó.

Eragon đứng dậy, bước ra bên ngoài trời sáng ánh sao. Lão Sloan quay đầu, hỏi:

– Đi đâu đó?

Eragon không trả lời, lẳng lặng bước vào vùng hoang dã, cho tới khi tới một tảng đá phủ rêu với một hố trũng chính giữa, như một cái bát. Nó nói:

– Adurna risa.

Quanh tảng đá vô vàn hạt nước li ti thấm lên từ đất, hợp lại thành một ống bạc không tì vết uốn quanh gờ đá, rồi đổ vào hố trũng. Khi nước bắt đầu tràn, Eragon thu hồi phép thuật.

Chờ mặt nước hoàn toàn tĩnh lặng như một tấm gương, Eragon đứng trước một cái thau chứa đầy các vì sao, cất tiếng nói: ”Draumr kópa” rồi ngâm nga thêm nhiều câu khác để nó không chỉ có thể nhìn mà còn nói được với người ở xa. Hai ngày trước khi nó và Saphira rời khỏi Ellesméra để tới Surda, sư phụ Oromis đã dạy nó cách biến hóa phép quán tưởng này.

Mặt nước trở nên đen thẫm, như có ai đó vừa tắt những vì sao như tắt những ngọn nến. Một lúc sau, một hình bầu dục rực sáng giữa mặt nước. Eragon trông thấy bên trong một túp lều trắng rộng rãi, được rọi sáng bằng ánh sáng không có ngọn lửa, từ một cây Erisdar màu đỏ – một trong những cây đèn thần của thần tiên.

Thông thường, Eragon không thể quán tưởng một người hay một địa điểm chưa từng thấy trước, nhưng kính nhìn xa của thần tiên đã được phù phép, để chuyển hình ảnh chung quanh tới bất kỳ ai giao tiếp với gương. Ngược lại, thần chú của Eragon cũng có thể đưa hình ảnh của nó và cảnh vật chung quanh tới mặt kính đó. Những người không quen biết cũng có thể liên lạc được với nhau từ bất cứ nơi nào trên thế giới, đó là một khả năng vô giá trong thời chiến.

Một thần tiên cao lớn, tóc bạc trong bộ binh giáp bước vào phạm vi thị giác của Eragon. Nó nhận ra đó là Tướng quân Dathedr, cố vấn của nữ hoàng Islanzadí và là bạn của Arya. Dù có ngạc nhiên khi nhìn thấy Eragon, ông cũng không lộ ra mặt. Ông chỉ cúi đầu, đặt hai ngón tay phải lên môi và nói bằng một giọng du dương:

– Atra esterní ono thelduin, Eragon Shr’tugal.

Eragon cũng đặt hai ngón tay lên môi, đáp lễ bằng cổ ngữ:

– Atra du evarínya ono varda, Dathedr-vodhr.

Dathedr tiếp tục nói bằng cổ ngữ:

– Rất mừng thấy cậu mạnh khỏe, Khắc-tinh-của-Tà-thần. Mấy hôm trước, công chúa Arya có báo cho chúng tôi biết về nhiệm vụ của cậu. Chúng tôi rất quan tâm tới cậu và Saphira. Tôi tin cậu không gặp rắc rối gì.

– Không. Nhưng tôi gặp một chuyện bất ngờ. Nếu được phép, tôi mong sẽ được tham khảo với nữ hoàng, để xin ý kiến khôn ngoan của bà trong vấn đề này.

Đôi mắt như mắt mèo của Dathedr lim dim làm mặt ông vừa tàn bạo vừa khó hiểu:

– Tôi biết nếu vấn đề không quan trọng hẳn cậu đã không thỉnh cầu điều này. Nhưng, Eragon-vodhr, hãy thận trọng: mũi tên rút ra đễ dàng bị gãy và gây thương tích cho xạ thủ cũng như khi nó được bắn đi… Vì vậy xin vui lòng đợi, tôi sẽ thỉnh ý nữ hoàng.

– Tôi sẽ đợi. Dathedr-vodhr, sự giúp đỡ của ngài là vô cùng quí giá.

Khi vị thần tiên quay lưng khỏi tấm gương, Eragon nhăn mặt. Nó vốn không thích nghi thức của thần tiên, nhất là phải diễn dịch ý nghĩa những câu nói khó hiểu của họ. Nó tự hỏi: ” Ông ta cảnh giác mình, mưu đồ và dự tính quanh nữ hoàng là một trò chơi nguy hiểm, hay nữ hoàng là mũi tên sắp gãy? Hay ông ta nói tới một vấn đề hoàn toàn khác?Nhưng ít ra, bây giờ mình đã có thể liên lạc được với thần tiên.”

Vành đai bảo vệ của thần tiên ngăn chặn mọi sự xâm nhập vào Du Weldenvarden bằng các phương tiện phép thuật, kể cả thu hình ảnh từ xa bằng quán tưởng. Vì vậy, khi nào thần tiên còn ở trong các thành phố của họ, cách liên lạc duy nhất là gửi tin vào rừng của họ. Nhưng bây giờ thần tiên phải luôn di động, phải ra khỏi bóng râm của rừng thông, những câu thần chú không còn bảo vệ họ được nữa, và điều khả thi là sử dụng một phương sách như tấm gương nhìn xa.

Phút đầu trôi qua, Eragon càng thêm bồn chồn lo lắng. Nó lẩm bẩm:

– Mau hiện lên đi.

Eragon vội nhìn quanh, để biết chắc không có người hay vật nào mon men lại gần trong khi nó chăm chú nhìn mặt nước.

Một âm thanh như tiếng xé vải, nữ hoàng Islanzadí gạt vạt cửa lều, đi thẳng tới tấm kính. Bà mặc áo giáp dát vảy vàng rực rỡ, đội mũ trang hoàng bằng ngọc mắt mèo và ngọc bảo thạch. Mái tóc đen thắt bím gọn gàng. Áo khoát đỏ điểm trắng buông dài từ vai xuống như sóng cuộn. Tay trái cầm thanh kiếm tuốt trần, tay phải đeo găng đỏ thắm, nhưng sau một lúc, Eragon nhận ra máu đang nhỏ giọt từ cổ tay và những ngón tay của bà.

Đôi mắt xếch của nữ hoàng Islanzadí khép hờ khi bà nhìn lên Eragon. Với dáng vẻ đó, trông bà rất giống Arya, mặc dù phong mạo và vóc dáng uy nghi hơn con gái của bà nhiều. Diễm lệ và đáng sợ như một nữ thần chiến tranh khủng khiếp.

Đặt mấy ngón tay lên môi, Eragon xoay vặn bàn tay phải trước ngực theo cung cách tỏ lòng trung thành và kính trọng, rồi ngâm nga những câu theo phong tục chào hỏi người có địa vị cao hơn. Nữ hoàng đáp lễ. Để làm bà hài lòng và chứng tỏ sự am hiểu tập quán, Eragon nói thêm mấy câu không bắt buộc trong phép chào hỏi:

– Cầu xin sự bình an ngự trị trong tim nữ hoàng.

Vẻ dữ dội trên mặt bà dịu bớt, môi thoáng nụ cười như để chấp nhận thái độ khéo léo của Eragon.

– Ta cũng cầu chúc ngươi như vậy, Khắc-tinh-của-Tà-thần.

Giọng trầm ấm của nữ hoàng thấp thoáng tiếng xào xạc của lá thông, tiếng rì rào của suối, và tiếng nhạc cây sáo trúc. Tra kiếm vào bao, bà bước qua lều, tới một cái bàn xếp, đứng lệch về một bên với Eragon. Vừa lau rửa máu trên da với bình nước, bà vừa nói:

– Ta e rằng những ngày này khó mà có được bình an.

– Tâu lệnh bà, cuộc chiến cam go lắm sao?

– Sắp tới sẽ rất khó khăn. Người của ta tập trung dọc theo biên giới phía tây Du Weldenvarden, nơi chúng ta có thể sẵn sàng giết hay bị giết gần những rừng cây chúng ta thương yêu. Chúng ta là một giống nòi sống rải rác, không kết hợp thành đoàn ngũ gắn bó như những nòi giống khác. Vì thế xuyên qua những cánh rừng xa xôi để tập hợp lại phải mất một thời gian.

– Hạ thần hiểu. Nhưng…

Nó tìm một câu hỏi sao cho khỏi tỏ ra bất kính:

– Nếu cuộc chiến chưa bắt đầu, thần không khỏi thắc mắc vì sao tay lệnh bà lại đổ máu?

Rũ sạch những giọt nước trên ngón tay, nữ hoàng nâng cao cánh tay nâu đồng hoàn hảo lên để Eragon quan sát. Nó chợt nhận ra bà là khuôn mẫu của bức tượng điêu khắc hai cánh tay cuốn vào nhau đứng trước lối vào căn nhà cây của nó tại Ellesméra.

Nữ hoàng nói:

– Sạch rồi. Vết máu ô nhục nằm trong tâm hồn một con người, chứ không nằm trên cơ thể. Ta nói cuộc chiến sẽ leo thang trong tương lai, không có nghĩa là chúng chưa bắt đầu.

Bà kéo lại tay áo xuống cổ tay, rồi đưa tay xuống dải thắt lưng nạm ngọc thắt quanh vòng eo thanh mảnh, lấy ra một găng tay kết bằng chỉ bạc. Tra tay vào chiếc găng, bà nói tiếp:

– Chúng ta đã quan sát thành phố Ceunon, với ý định sẽ tấn công nơi đó đầu tiên. Hai hôm trước, kỵ binh của chúng ta đã phát hiện những toán người và ra đi từ Ceunon tới Du Weldenvarden. Tưởng chúng chỉ muốn lấy gỗ ngoài bìa rừng như vẫn từng làm. Đây là một cố gắng khoan nhượng của chúng ta, vì con người cần phải có gỗ, mà những cây trong vòng mép rừng là những cây non và ngoài tầm ảnh hưởng của chúng ta. Hơn nữa, trước đây chúng ta không muốn lộ diện. Tuy nhiên những con người đó đã không ngừng lại tại bìa rừng. Chúng sục sạo sâu vào Du Weldenvarden, theo những đường mòn mà rõ ràng là chúng đã quá quen thuộc. Chúng săn lùng những cây cao lớn nhất, những cây lâu năm như tuổi của đất nước Alagaesia, những cây đã hoàn toàn trưởng thành từ khi người lùn phát hiện ra Farthen Dur. Tìm được những cây đó, chúng ra tay đốn hạ ngay.

Giọng bà đứt đoạn vì giận dữ:

– Những dấu hiệu của chúng cho chúng ta biết lý do chúng có mặt tại nơi này. Galbatorix muốn thu gom càng nhiều cây lớn càng tốt, để thay thế những binh khí và chiến cụ mà lão bị mất trong trận đánh trên Cánh Đồng Cháy. Nếu nguyên nhân của chúng chính đáng và trong sạch, chúng ta sẵn lòng tha thứ việc tổn thất một quân vương của rừng xanh. Thậm chí là hai. Nhưng không phải là hai mươi tám.

Một luồng ớn lạnh xuyên suốt Eragon, nó hỏi dù đoán biết câu trả lời:

– Lệnh bà đã làm gì?

Cằm ngẩng cao, mặt rắn lại, nữ hoàng Islanzadí nói:

– Ta đã có mặt cùng hai kỵ binh. Ba chúng ta đã điều chỉnh lại sai lầm của con người. Ngày xưa, dân chúng Ceunon biết điều hơn khi can thiệp vào vùng đất của chúng ta. Ngày nay, chúng ta phải nhắc cho chúng biết.

Vô tình, bà xoa bàn tay phải có vẻ bị đau, rồi nhìn lên tấm kính như tìm kiếm hình bóng chính mình:

– Eragon công tử, ngươi đã hiểu việc giao tiếp với sức sống của cây cối và loài vật chung quanh là như thế nào. Tưởng tượng bao nhiêu thế kỷ chúng ta đã thương yêu âu yếm chúng, hi sinh chính mình cho Du Weldenvarden được sống, rừng xanh phát triển vì thể xác và tâm hồn của chúng ta. Nỗi đau của rừng cũng là nỗi đau của chúng ta… Chúng ta nổi giận chậm hơn, nhưng khi nổi giận, chúng ta rất giống loài rồng: phẫn nộ đến điên cuồng. Hơn một trăm năm qua, ta – và hầu hết thần tiên – không đổ máu trong chiến trận. Thế giới đã quên tài năng của chúng ta. Có thể sức mạnh của chúng ta đã suy giảm từ sau sự tan rã của những kỵ sĩ rồng, nhưng chúng ta vẫn cân nhắc, suy xét lại chính mình; đối với kẻ thù, chúng cho rằng đó là những yếu tố chống lại chúng. Chúng ta là một loài vong niên hơn, tài năng và hiểu biết của chúng ta vượt trội hơn loài người có sinh có tử nhiều. Để Galbatorix và đồng minh của lão biết: chúng ta sắp bỏ rừng, và sẽ trở lại trong vinh quang, hoặc sẽ không bao giờ trở lại nữa.

Eragon rùng mình. Ngay trong những lần đụng độ với Tà thần Durza, chưa bao giờ nó gặp phải một quyết định tàn nhẫn, không thể chịu đựng nổi như thế này. Nó nghĩ: ” Tất nhiên, mình không là loài người. Phải cố nhớ điều này. Tuy nhiên dù trông giống nhau, nhưng mình cũng không là thần tiên.”

Eragon lên tiếng hỏi:

– Nếu chiếm Ceunon, lệnh bà sẽ cai quản người dân tại đó bằng cách nào? Có thể họ căm ghét triều đình hơn cả cái chết, nhưng thần không nghĩ là họ sẽ tin tưởng lệnh bà chỉ vì lệnh bà là thần tiên và họ là người.

Nữ hoàng phẩy tay:

– Điều đó không quan trọng. Ngay khi vào thành phố, chúng ta sẽ có cách bảo đảm không kẻ nào chống lại chúng ta. Đây không phải lần đầu chúng ta chiến đấu với nòi giống của ngươi.

Bà bỏ mũ, những lọn tóc đen bóng xõa xuống hai bên mặt.

– Ta không hài lòng khi nghe tin ngươi đột kích vào Helgrind, nhưng ta được biết là vụ đó đã hoàn tất thành công.

– Đúng vậy, tâu lệnh bà.

– Vậy thì ta có phản đối cũng bằng không. Tuy nhiên, ta cảnh cáo ngươi, Eragon Kỵ-sĩ-rồng, đừng tự liều mình trong những cuộc mạo hiểm không cần thiết như thế nữa. Có vẻ nhẫn tâm, nhưng ta vẫn phải nói điều này: mạng sống của ngươi quan trọng hơn hạnh phúc của người anh họ ngươi.

– Thần đã phát nguyện một lời thề là sẽ giúp anh ấy.

– Ngươi đã thề một cách thiếu suy nghĩ, không cân nhắc gì tới những hậu quả.

– Lệnh bà muốn hạ thần từ bỏ tất cả những điều hạ thần từng tha thiết sao? Nếu làm điều đó, thần sẽ trở thành một kẻ bất tín đáng khinh: một kẻ xấu xa không đáng để mọi người đặt hy vọng là sẽ hạ bệ được Galbatorix. Hơn nữa, trong khi Katrina còn là con tin của Galbatorix, Roran rất dễ gặp nguy hiểm.

Nữ hoàng nhướng lông mày sắc như dao:

– Một khả năng bị nguy hiểm làm ngươi có thể ngăn cản được Galbatorix tra tấn Roran, để moi ra những lời thề bằng ngôn ngữ phép thuật? Ta không khuyên ngươi từ bỏ bạn bè, gia đình. Đó là một ý tưởng điên rồ. nhưng phải vững lòng với những gì quan trọng nhất: đó là sự vẹn toàn Alagaesia. Nếu bây giờ chúng ta thất bại, thế lực chuyên chế của Galbatorix sẽ lan tràn tới tất cả mọi giống nòi, và triều đại của lão sẽ kéo dài bất tận. Ngươi là đầu ngọn giáo, là động lực của chúng ta. Nếu ngọn giáo gãy đầu và thất bại, thì cây giáo của chúng ta sẽ văng khỏi áo giáp của kẻ thù, và chúng ta cũng sẽ bị thất bại theo.

Những lớp rêu dập nát dưới những ngón tay Eragon bám chặt thành chậu đá, cố đè nén để không thốt ra lời chỉ trích thất lễ. Ngoài cây giáo, còn biết bao chiến binh trang bị kiếm, hoặc một thứ vũ khí khác nữa chứ. Nó bực tức vì cuộc đối thoại xoay chiều như vậy, nên muốn thay đổi ngay đề tài; nó đâu liên lạc để bà hoàng này có thể mắng mỏ nó như một đứa trẻ con. Eragon lẳng lặng trả lời:

– Xin lệnh bà tin thần, thần tiếp nhận sự quan tâm của lệnh bà rất, rất nghiêm túc. Thần chỉ có thể nói một điều: nếu đã không giúp Roran, thì thần cũng đã đau khổ như anh ấy. Đau khổ hơn nữa, nếu anh ấy quyết định một mình giải thoát Katrina và bị chết. Trong trường hợp nào thì thần cũng bối rối không dám nhờ vả lệnh bà hay bất cứ ai. Sao không đổi đề tài khác? Vì cả lệnh bà và hạ thần đều không thuyết phục được nhau.

– Được. Tạm để vấn đề này sang một bên. Nhưng đừng nghĩ là đã tránh khỏi một cuộc thẩm tra chính thức về những quyết định của ngươi, Eragon Kỵ sĩ rồng. Ta thấy dường như ngươi tỏ ra có một thái độ hời hợt đối với những trách nhiệm lớn. Đây mới là một vấn đề nghiêm trọng. Ta sẽ thảo luận cùng Oromis; ông ta sẽ quyết định phải làm gì với ngươi. Nào, bây giờ cho ta biết, vì sao ngươi muốn có buổi gặp gỡ này.

Eragon nghiến răng, đắn đo nhiều lần trước khi giải thích những sự việc xảy ra trong ngày hôm đó, những lý do cho hành động của nó đối với lão Sloan, và hình phạt nó đã trù tính cho lão.

Nó dứt lời, nữ hoàng Islanzadí quay phắt người, đi quanh lều – cử động của bà như một con mèo – rồi đứng lại nói:

– Mi chọn cách ở lại, ngay giữa lòng đế quốc, để cứu mạng một tên phản bội, sát nhân. Một mình mi với con người này, cuốc bộ, không lương thực, không vũ khí, dè xẻn sử dụng phép thuật, trong khi kẻ thù sát phía sau. Ta thấy những lời khuyên nhủ trước của ta đã được chứng minh. Mi…

– Tâu lệnh bà, nếu có giận dữ thần, xin hãy để khi khác. Thần muốn giải quyết gấp vụ này, để có thể nghỉ ngơi một chút trước khi trời sáng. Ngày mai thần còn phải vượt qua nhiều dặm đường nữa.

Nữ hoàng gật đầu.

– Mi sống sót mới là vấn đề quan trọng. Nói chuyện với mi ta chỉ thêm tức giận… Về thỉnh cầu của mi thì… chưa từng có trong lịch sử chúng ta. Nếu ở địa vị mi, ta đã giết ngay Sloan, kéo mình ra khỏi những rắc rối đó.

– Thần biết lệnh bà sẽ làm như thế. Đã có lần thần thấy Arya giết một con chim ưng bị thương, vì cô ấy nói cái chết của nó là không thể tránh được, giết nó là giúp cho nó khỏi bị đau đớn. Có lẽ thần nên làm giống thế đối với lão Sloan, nhưng thần không thể. Thần nghĩ, đó là cách chọn lựa sẽ làm thần ân hận suốt đời. Tệ hơn nữa, đó là cách làm thần sẽ dễ dàng giết người hơn trong tương lai.

Nữ hoàng thở dài, trông bà có vẻ mệt mỏi. Eragon tự nhủ: bà cũng đã chiến đấu cả ngày nay.

– Có thể Oromis là sư phụ chính thức của ngươi, nhưng ngươi chứng tỏ là kẻ kế thừa của Brom, không phải của Oromis. Brom là kẻ tự làm mình vướng mắc vào nhiều việc chưa từng có như ngươi. Giống ông ta, dường như ngươi tự bắt mình tìm con đường sâu nhất trong vùng cát lún mà phóng xuống.

Cố giấu nụ cười vì khoái chí được so sánh như thế, Eragon hỏi:

– Còn lão Sloan? Số phận lão bây giờ đặt trong tay lệnh bà.

Nữ hoàng từ từ ngồi xuống ghế đẩu bên cái cái bàn xếp, đặt tay lên lòng, nhìn một góc tấm kính.

Sắc diện của bà trở thành một nhà quan sát bí hiểm: một mặt nạ diễm lệ che giấu ý nghĩ và cảm xúc trong lòng. Dù cố gắng đến đâu, Eragon cũng không thể nào hiểu nổi.

Rồi bà cất tiếng, nói:

– Về phần ngươi, ngươi đã cứu mạng sống của con người này mà không phải nỗ lực và gặp khó khăn nhỏ nào, ta không thể từ chối lời thỉnh cầu của ngươi, để làm cho sự hi sinh của ngươi trở thành vô nghĩa. Nếu Sloan còn sống được qua cuộc thử thách đau đớn mà người đã đặt trước hắn, thì Gilderien Khôn Ngoan sẽ chấp nhận. Sloan sẽ có một căn phòng, một cái giường và thức ăn. Ta không thể hứa gì hơn nữa, vì những gì xảy ra sau đó là tùy thuộc vào chính Sloan, nhưng nếu gặp tình trạng ngươi đã nêu ra, được, ta sẽ thắp sáng cho sự tối tăm của hắn.

– Đa tạ nữ hoàng. Lệnh bà đã quá rộng lượng.

– Không đâu. Không có sự rộng lượng. Cuộc chiến này không cho phép ta rộng lượng, chỉ là thực dụng thôi. Đi đi, Eragon Khắc-tinh-của-Tà-thần, hãy đi làm những gì phải làm và hãy bảo trọng.

Eragon cúi đầu:

– Tâu lệnh bà, thần xin một ân huệ cuối cùng. Xin lệnh bà khoan nói với Arya, Nasuada, hay bất kỳ ai trong Varden biết về tình hình hiện nay của hạ thần, được không ạ? Thần không muốn họ phải lo lắng vì thần hơn nữa, và dù sao, họ cũng sẽ sớm được biết tin qua Saphira.

– Ta sẽ cân nhắc thỉnh cầu của người.

Eragon đứng chờ, nhưng nữ hoàng vẫn lặng yên, rõ ràng không có ý định cho nó biết quyết định của bà. Nó lại cúi đầu, nói:

– Đa tạ.

Hình ảnh rực rỡ trên mặt nước nhấp nháy rồi biến vào bóng tối khi Eragon thu hồi câu thần chú. Nó đứng nhìn lên vô vàn vì sao, để đôi mắt có thể nhìn lại rõ từ những đốm sáng long lanh mờ nhạt. Rồi dời khỏi tảng đá với hõm nước, nó đi trở lại lối mòn qua cỏ, tới chỗ lão Sloan vẫn đang ngồi thẳng đờ như khuôn sắt.

Eragon đá một viên sỏi. Tiếng động làm lão quay phắt đầu lại, lanh lẹ như môt con chim, bật hỏi:

– Mày quyết định chưa?

– Rồi.

Eragon ngồi chồm hổm, chống một tay xuống đất, nói tiếp:

– Nghe cho rõ đây, vì tôi sẽ không lặp lại nữa đâu. Ông làm những gì đã làm vì tình thương đối với Katrina, hay ít ra theo lời ông nói là như vậy. Dù ông thú nhận hay không, tôi tin ông còn những động cơ khác hèn mọn hơn trong việc chia cách chị ấy với anh Roran: đó là sự giận dữ, căm ghét, hằn thù, và nỗi đau của chính ông.

Môi lão Sloan mím thành một đường mỏng dính, trắng bệch:

– Mày hiểu lầm tao rồi.

– Không, tôi không nghĩ là đã hiểu lầm ông đâu. Vì lương tâm tôi ngăn tôi giết ông, trừng phạt ông một cách khủng khiếp nhất mà tôi có thể nghĩ ra là một cái chết mau chóng. Nhưng tôi tin những gì ông đã nói là thật: đối với ông, Katrina quan trọng hơn tất cả. Vì vậy, hình phạt của ông sẽ là thế này: ông sẽ không nhìn, không chuyện trò, không chạm tới con gái ông được nữa, thậm chí cho đến ngày ông chết. Và ông sẽ sống với sự hiểu biết là chị ấy đang sống hạnh phúc cùng anh Roran, không có ông.

Lão hít vào qua hai hàm răng nghiến chặt, rồi hỏi:

– Đó là hình phạt mày dành cho tao? Ha! Không thi hành được đâu. Mày làm gì có nhà tù để giam tao.

– Tôi chưa nói hết. Tôi sẽ thi hành bằng cách bắt ông thề bằng ngôn ngữ của thần tiên – ngôn ngữ của sự thật và phép thuật – để lưu giữ kỳ hạn phán quyết.

Lão gầm lên:

– Mày không thể ép buộc tao thề, dù có khảo tra hành hạ tao.

– Có thể, và sẽ không cần phải tra tấn ông. Vả lại, tôi sẽ đặt lên ông một sức ép để đi về phương bắc, cho đến khi ông tới thành phố Ellesméra của thần tiên, nằm sâu trong lòng Du Weldenvarden. Ông có thể cố chống lại sức ép đó, nhưng dù ông cố gắng đến đâu, thần chú sẽ làm ông bứt rứt như một sự ngứa ngáy không cào gãi nổi, cho đến khi ông phải tuân phục theo sự sai khiến của phép thuật mà tiến tới vương quốc của thần tiên.

– Mày không có gan tự giết tao sao? Mày hèn tới nỗi không dám kề dao vào cổ tao, nên mới phải bắt tao lang thang trong vùng hoang dã, mù lòa lạc lõng, cho đến khi thời tiết hay thú dữ làm chuyện đó với tao?

Lão phun nước bọt vào Eragon:

– Mày chẳng là cái thá gì, chỉ là con cháu ti tiện của một con ngựa lở mồm long móng. Mày là một thằng con hoang. Mày là con thú con không được mẹ liếm lông, một bãi phân tung tóe, một thằng lưu manh khốn kiếp, một con cóc có nọc độc, một con heo nái nhơ nhớp. Nếu mày đói lả, tao sẽ không cho mày một mẩu vụn bánh. Mày khát cháy họng tao cũng không thí cho mày một giọt nước. Mày chết, tao cũng không cho mày một nấm mộ của một thằng ăn mày. Tủy mày có mủ, óc mày có khối u rồi.

Eragon thấy hơi xúc động vì những lời chửi rủa tục tằn gớm ghiếc của lão, tuy nhiên tình cảm đó cũng không ngăn nổi ý muốn được bóp cổ lão hàng thịt này hay ít ra cũng rủa lại lão. Nhưng, điều ngăn chặn sự trả đũa của nó là: nó nghi lão Sloan đang cố gắng chọc giận nó một cách có tính toán, làm nó tức điên lên để giết lão, kết thúc mạng lão một cách mau chóng.

Vì vậy, nó chỉ nói:

– Có thể tôi là thằng con hoang, nhưng không là thằng sát nhân.

Lão Sloan hít mạnh một hơi, nhưng trước khi lão kịp tuôn thêm một tràng chửi rủa, Eragon đã nói tiếp:

– Dù đi tới đâu, ông cũng sẽ không phải lo đói và bị thú dữ tấn công. Tôi sẽ phù phép quanh ông, để ông tránh khỏi con người và thú dữ làm hại, và khi cần, sẽ có những con vật đem thức ăn đến cho ông.

Lão thì thầm:

– Mày không thể làm chuyện này. Mày không có cách. Mày không có quyền.

– Tôi là một kỵ sĩ rồng. Tôi đầy đủ quyền năng như một vị vua hay một nữ hoàng.

Không còn hứng thú tiếp tục trừng trị lão, Eragon đọc lớn tên thật của lão . Mặt bàng hoàng khiếp đảm, lão chới với đưa cao hai tay, rú lên như bị đâm. Tiếng la của lão sắc nhọn, mủi lòng, thảm hại: tiếng gào của một con người bị đọa đày, bởi bản chất của chính mình, vào một số kiếp không thể trốn thoát. Lão đổ ra trước, úp mặt trên hai bàn tay, nức nở khóc.

Eragon sững sờ nhìn phản ứng của lão Sloan. Mọi người khi được biết tên thật đều bị như thế này sao? Điều này liệu cũng sẽ xảy ra với mình không?

Cố tránh mủi lòng vì sự khốn khổ của lão, Eragon chuẩn bị làm những gì đã nói. Nó lặp lại tên thật của lão Sloan, lần lượt đọc từng từ, chỉ dạy lão những lời thề bằng cổ ngữ cam đoan không bao giờ gặp lại hay liên lạc với Katrina nữa. Lão hàng thịt chống cự, khóc lóc, rên rỉ, nghiến răng, nhưng dù lão vùng vẫy mạnh mẽ tới đâu, vẫn phải tuân theo Eragon mỗi lần nó niệm chú hú hồn tên thật lão.

Lão thề xong, Eragon niệm năm câu thần chú để điều khiển lão tiến tới Ellesméra, bảo vệ lão khỏi bạo lực, và dụ dỗ chim, cá, thú rừng nuôi ăn lão. Thay vì phải tận dụng năng lực chính mình, Eragon điều chỉnh để những câu thần chú tạo sức mạnh bằng cách thu năng lực từ lão Sloan.

Khi Eragon hoàn tất câu bùa chú cuối cùng, đêm chỉ còn là một ký ức mờ nhạt. Chìm trong lo nghĩ, Eragon dựa vào cây gậy gỗ tùng. Lão Sloan nằm co quắp dưới chân nó.

Eragon nói:

– Xong rồi.

Một tiếng rên vọng lên từ con người nằm dưới đất. Hình như lão cố gắng nói một điều gì. Nhíu mày, Eragon quỳ bên lão. Má lão đầy những vết lão đã tự cào đến bật máu. Mũi chảy ròng ròng, nước mắt nhỏ giọt từ hốc mắt trái ít bị hủy hoại hơn. Trong lòng Eragon vừa tội nghiệp lão vừa cảm thấy mình có lỗi; cảm giác đó làm nó không chút vui mừng khi nhìn tình trạng lão sa sút đến thế. Lão là một con người tàn tạ, bị lột hết những gì quý giá trong đời, kể cả những ảo tưởng về bản thân mình. Mà chính Eragon là người làm lão tàn tạ. Hoàn thành việc này, Eragon cảm thấy mình bị vấy bẩn, như đã làm một việc đáng hổ thẹn. Nó thầm nhủ: ” Đây là một việc cần thiết, nhưng không ai nên làm chuyện mình vừa làm.”

Lão Sloan rên thêm một tiếng nữa rồi nói:

– … chỉ một khúc cây nhỏ thôi. Ta không định là… Ismira… không… xin làm ơn… không…

Tiếng gào thét của lão lịm dần. Eragon đặt tay lên cánh tay lão. Sự đụng chạm làm lão đờ người. Lão thì thào:

– Eragon… Eragon… Tao mù lòa mà mày bắt tao lang thang một mình… Tao biết mình là ai. Tao không thể chịu đựng nổi đâu. Hãy giúp tao, giết tao đi! Giải thoát tao khỏi sự thống khổ này.

Trong cơn xúc động, Eragon ấn cây gậy gỗ tùng vào tay phải lão:

– Giữ lấy cây gậy này. Hãy để nó dẫn đường cho ông.

– Giết tao đi!

– Không.

Một tiếng rạn vỡ bật ra từ cuống họng, lão Sloan quật mình từ bên này sang bên kia, đấm lên mặt đất.

– Tàn nhẫn, mày tàn nhẫn quá!

Sức lực cạn kiệt, lão co tròn như một trái banh, thở hổn hển, than van.

Eragon cúi xuống, ghé sát tai lão thì thầm:

– Tôi không đến nỗi thiếu lòng từ bi đâu, vì vậy tôi cho ông một hy vọng cuối cùng này: nếu ông tới được Ellesméra, sẽ thấy một mái nhà chờ ông tại đó. Thần tiên sẽ săn sóc ông và cho phép ông làm bất cứ điều gì ông muốn cho tới cuối đời, trừ một điều: một khi đã bước vào Du Weldenvarden, ông không thể rời khỏi đó… Sloan, hãy nghe tôi. Khi sống với thần tiên, tôi hiểu được một điều, tên thật của một người thường đổi thay theo tuổi tác. Ông hiểu điều đó có nghĩa gì không? Bản ngã không cố định đời đời kiếp kiếp. Nếu muốn, con người có thể trui rèn bản thân mình.

Lão Sloan không trả lời.

Eragon đặt cây gậy kế bên lão, bước tới một góc, nằm duỗi chân tay trên mặt đất. Nhắm mắt, nó lẩm nhẩm đọc thần chú đánh thức nó dậy trước khi trời sáng, rồi chìm vào sự nghỉ ngơi êm đềm.

Khi tiếng vo vo nhỏ vang lên trong đầu, Eragon thức dậy, nói: ”Letta”, tiếng vo vo ngừng bặt. Truông Xám tối tăm, lạnh lẽo và ảm đạm. Nó rên rẩm, dãn những cơ bắp nhức mỏi, rồi đứng dậy, dang tay khỏi đầu, vung vẩy cho máu huyết lưu thông. Cảm giác lưng đầy vết bầm dập, nó mong sao sau một thời gian dài mới lại phải cầm đến vũ khí. Hạ hai tay xuống, Eragon đưa mắt tìm lão Sloan.

Lão hàng thịt đã đi rồi.

Eragon mỉm cười nhìn hàng loạt đấu chân, cùng những vệt tròn của đầu gậy dẫn ra khỏi điểm cắm trại đêm qua. Những dấu vết ngập ngừng quanh co, tuy nhiên vẫn hướng về phương bắc, tiến tới khu rừng lớn của thần tiên.

Eragon thầm nhủ: ”Mình hy vọng lão thành công, vì điều đó chứng tỏ tất cả chúng ta đều có những cơ hội chuộc lại những lỗi lầm. Nếu lão Sloan có thể sửa đổi những tì vết trong nhân cách, chấp nhận tội lỗi đã gây ra, lão sẽ thấy tình trạng của lão không đến nỗi quá thê thảm như lão tưởng.” Vì Eragon đã không cho lão biết: nếu thành thật hối cải, hoàn thiện lại cách sống, để trở thành một người tốt hơn, lão sẽ được nữ hòang Islanzadí niệm chú phục hồi thị giác cho lão. Tuy nhiên, đó là phần thưởng lão sẽ được nhận mà không biết trước. Nếu biết trước, lão có thể lừa bịp thần tiên ban cho trước khi lão thay đổi.

Chăm chăm nhìn những dấu chân lão một lúc lâu, rồi ngước mắt về phía chân trời, nó nói:

– Chúc may mắn.

Mệt mỏi nhưng cũng tự hài lòng, Eragon quay lưng lại những vết chân của lão Sloan, chạy qua Truông Xám. Nó biết, về hướng tây nam, là những hệ thống sa thạch cổ, nơi ông Brom nằm trong ngôi mộ kim cương. Nó tha thiết muốn đổi hướng đi, để tới đó viếng ông, nhưng không dám. Vì nếu Galbatorix đã phát hiện ra nơi đó, chắc chắn sẽ cho gián điệp rình mò để bắt Eragon.

Eragon lẩm bẩm:

– Ông Brom, cháu hứa là sẽ có ngày trở lại với ông.

Nó phóng chạy về phía trước.

Chọn tập
Bình luận
720
× sticky