Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ! Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Eragon 3 (Brisingr) – Hỏa Kiếm

Chương 43: Giữa các tầng mây

Tác giả: Christopher Paolini
Chọn tập

Từ Tronjheim, Saphira bay năm dặm tới tường trong của Farthen Dûr, rồi cô nàng và Eragon đi vào đường hầm đào theo hướng đông trải dài hàng dặm dưới chân Farthen Dûr. Eragon có thể chạy hết đoạn đường hầm này trong mười phút nhưng nóc hầm khiến Saphira không thể bay hay nhảy được cho nên cô nàng sẽ không thể giữ tốc độ với nó được, vì thế nó chỉ giới hạn bản thân bằng cách đi bộ thật lẹ thôi.

Một tiếng sau, bọn họ xuất hiện tại thung lũng Odred trải dọc theo hướng nam bắc. Xen giữa các chân đồi ở ngay đầu hẹp của thung lũng đầy dương xỉ này là hồ Fernoth-mérna, một hồ khá lớn trông xa giống như một giọt mực đen giữa các rặng núi cao của dãy Beor. Đầu phía bắc của hồ Fernoth-mérna là giòng Ragni Darmn, chảy quanh co trong thung lũng cho tới khi được nhập vào hồ Az Ragni ở ngay sườn núi Moldûn the Proud, ngọn núi cực bắc của dãy Beors.

Bọn họ rời khỏi Tronjheim từ sớm trước khi trời sáng và cho dù đường hầm khiến họ bị chậm lại, lúc này vẫn còn đang trong buổi sáng sớm. Những dải mây tả tơi trên trời xen lẫn với những tia nắng vàng le lói qua đỉnh các ngọn núi cao chót vót. Ở thung lũng bên dưới, những gợn mây bám vào các ngọn núi như những con rắn khổng lồ. Từng lọn mây mù bay lơ lửng trên mặt hồ trong như gương.

Eragon và Saphira dừng lại cạnh hồ Fernoth-mérna để uống nước và thấm mát da cho chặng tới của hành trình. Nước hồ được tan ra từ tuyết và đá ở trên cao ngọn núi. Nước lạnh khiến răng Eragon hơi nhức. Nó nhắm mắt, dậm chân, la hét khi bị lạnh buốt lên tới đầu.

Khi đã đỡ nhức một chút, nó nhìn ngang hồ. Giữa tấm màn sương mù, nó thấy được một lâu đài đổ nát xây trên đá nằm trải dài trên một ngọn núi. Dây leo quấn chằng chịt chung quanh các bức tường đổ nát, nhưng ngoài việc đó ra, cả kiến trúc không hề có sức sống. Eragon rùng mình. Toà nhà bỏ không nhìn u ám, đáng ngại giống như một xác chết bị rữa ở giữa bầy thú rừng bẩn thỉu.

“Xong chưa?” Saphira hỏi.

“Xong rồi,” nó nói rồi leo lên yên ghế.

Từ hồ Fernoth-mérna, Saphira bay theo hướng bắc, dọc theo thung lũng Odred ra khỏi rặng núi Beor. Thung lũng này không dẫn thẳng tới Ellesméra vốn ở xa hơn nữa về hướng tây, nhưng bọn họ không có chọn lựa nào khác nên đành phải ở trong thung lũng vì các hẻm núi ở đây đều cao hơn năm dặm.

Saphira chỉ bay cao đến mức Eragon có thể chịu đựng nổi vì cô nàng bay càng cao nơi không khí loãng hơn, thì càng lẹ. Eragon chống cái lạnh cóng bằng cách mặc nhiều lớp áo và dùng thần chú để tách luồn hàn khí dạt sang hai bên.

Ngồi trên người Saphira cũng không phải dễ chịu lắm, nhưng cô nàng ráng quạt cánh chậm và đều đặng nên Eragon cũng không phải chú tâm giữ thăng bằng như khi cô nàng đảo người, bổ nhào hoặc thi triển những thao tác phức tạp khác. Hầu hết thời gian là nó chia ra giữa nói chuyện với Saphira và suy nghĩ về những chuyện xảy ra trong vài tuần qua cũng như luôn quan sát học hỏi những cảnh vật bên dưới.

“Anh dùng pháp thuật mà không cần tới cổ ngữ khi người lùn tấn công anh,” Saphira nói. “Làm vậy nguy hiểm lắm.”

“Anh biết, nhưng anh không có thời gian để nghĩ ra chữ. Hơn nữa, mình không cần phải dùng cổ ngữ khi niệm thần chú.

“Cái đó thì khác. Em là rồng. Tụi em không cần cổ ngữ để biểu lộ ý tưởng; chúng em biết mình muốn gì và suy nghĩ cũng không thay đổi dễ dàng như loài người hay các thần tiên.”

Mặt trời chỉ mới nhú lên khỏi chân trời một bàn tay là Saphira đã lướt qua khỏi miệng thung lũng lên một khoảng đất cỏ bằng phẳng không bóng người giáp ranh với rặng núi Beor. Ngồi thẳng người trên yên, Eragon ngó kỹ xung quanh rồi lắc đầu, vô cùng ngạc nhiên về khoảng cách bọn họ vừa bay qua. “Nếu chúng ta bay tới Ellesméra trước,” nó nói. “Chúng ta có lẽ có nhiều thời giờ với Oromis và Glaedr hơn.” Saphira chỉ gật đầu đồng ý.

Saphira bay cho tới khi mặt trời lặn và các vì sao bao phủ khắp trời và các ngọn núi chuyển sang màu tím đen mờ mờ phía sau. Cô nàng có lẽ còn muốn bay nữa nhưng Eragon nhất quyết muốn bọn họ phải nghỉ ngơi. “Em vẫn còn mệt lắm sau chuyến đi Farthen Dûr. Chúng ta có thể bay nguyên đêm ngày mai và ngày mốt cũng được, nếu cần, nhưng tối nay em phải ngủ.”

Mặc dù Saphira không thích đề nghị này lắm nhưng cô nàng cũng đồng ý và lựa một đám liễu mọc bên bờ một dòng suối để dừng chân. Khi Eragon vừa nhảy khỏi yên, nó phát hiện cả hai chân đều cứng lại, khiến nó phải khó khăn lắm mới đứng vững được. Nó cởi yên ra khỏi Saphira, rồi trải một tấm thảm lên mặt đất kế cô nàng và nằm xuống, lưng đụng vào thân thể ấm áp của cô ả. Nó không cần lều vì cô nàng dùng cánh bao bọc lấy nó như một con chim mẹ che chở chim con. Cả hai mau chóng chìm vào giấc ngủ mộng mị lại liên kết được với nhau trong mộng vì đường truyền tinh thần của cả hai vẫn còn đó.

Ánh sáng vừa xuất hiện ở phía đông là Eragon và Saphira đã tiếp tục lên đường, bay cao trên những đồng bằng xanh tươi.

Đến giữa sáng thì đụng phải gió ngược khiến Saphira chậm lại phân nửa tốc độ bình thường. Cho dù cố cách mấy, cô nàng vẫn không bay cao hơn ngọn gió này được. Cô nàng cả ngày phải chống cự lại gió cuốn, công việc thật khó khăn cho dù có Eragon bên cạnh giúp thêm sức, đến trưa thì rõ ràng cô nàng đã mệt nhoài. Cô nàng bổ nhào xuống một gò đất trên đồng cỏ và xếp cánh ngồi đó, thở hổn hển, cả người rung rẩy.

“Tối nay chúng ta nên ở lại đây.” Eragon nói.

“Không.”

“Saphira, tình trạng em không khá để đi tiếp. Hãy dựng trại cho tới khi em hồi phục. Biết đâu chiều mai gió sẽ giảm bớt.”

Nó nghe tiếng xoẹt xoẹt ươn ướt khi cô nàng liếm miệng rồi cố thở phịch một cái rồi tiếp tục thở hổn hển.

“Không,” cô nàng nói. “Trên những đồng bằng này, gió có thể thổi mấy tuần hoặc mấy tháng lận. Chúng ta không thể nào chờ cho dịu lại được.”

“Nhưng…”

“Em sẽ không chịu thua chỉ vì mệt một tí đâu, Eragon. Quá nhiều thứ được đánh cược trong chuyến đi này…”

“Vậy để anh đem năng lực từ chiếc nhẫn Aren chuyền cho em. Nhẫn còn đủ để giúp em từ đây tới Du Weldenvarden.”

“Không,” cô nàng khăng khăng. “Chừa Aren lại khi chúng ta không còn cách nào khác. Em có thể nghỉ và phục hồi trong rừng. Nhẫn Aren chúng ta có thể cần phải dùng bất cứ lúc nào; anh không nên hao phí như vậy chỉ đễ em dễ chịu một chút.”

“Anh không thích thấy em bị đau nhức như vậy.”

Một tiếng gầm nhẹ rời khỏi miệng cô nàng. “Tổ tiên của em, loài rồng hoang dã, không phải thấy gió tí tẹo vậy mà rụt mình, em cũng vậy thôi.”

Nói xong, cô nàng bay lên không tiếp tục mang nó theo vào cơn gió lốc.

Đến gần cuối ngày, gió vẫn còn gào thét chung quanh họ, đẩy ngược vào người Saphira như thể vận mạng không muốn họ tới được Du Weldenvarden, Eragon nghĩ tới cô gái người lùn Glûmra và lòng tin của cô ta ở các vị thần người lùn, và đây là lần đầu tiên trong đời, nó có ý định muốn cầu nguyện. Eragon rút bỏ liên lạc tinh thần giữa hai người, cô nàng lúc này cũng mệt và lo ra quá nên không để ý, Eragon thì thầm, “Gûntera, vua của các vị thần, nếu quả người hiện hữu, và có thể nghe được con, nếu có thể, xin người hãy dừng cơn gió này lại. Con biết con không phải là người lùn, nhưng vua lùn Hrothgar đã nhận con vào bộ tộc của ông ta vì thế con nghĩ con có quyền cầu nguyện tới người. Gûntera, van xin người, chúng con phải đến được Du Weldenvarden càng sớm càng tốt, không phải chỉ vì lợi ích của dân chúng Varden mà còn là lợi ích của con dân của ngài, người lùn. Van xin ngài, xin ngài làm gió ngừng lại. Saphira sẽ không còn chịu đựng được bao lâu nữa.” Sau đó cảm thấy như hơi bị khờ tí, Eragon nối lại sợi dây tinh thần với tri thức của Saphira, nháy mắt tội nghiệp khi nó cảm nhận được bắp thịt cô nàng như đang bị thiêu đốt.

Đêm đó, khi mọi thứ đều trở nên lạnh và đen thủi, cơn gió lúc này liền dịu lại, và cuối cùng chỉ còn đôi lúc tạt vào người một làn gió mạnh mà thôi.

Đến khi trời sáng, Eragon nhìn xuống thì thấy mảnh đất khô cằn của sa mạc Hadarac. “Chết thật,” nó nói vì bọn họ không đi xa được như ý nó muốn. “Chúng ta sẽ không đến kịp Ellesméra hôm nay phải không?”

“Trừ khi gặp gió thuận có thể đẩy chúng ta từ sau lưng.” Saphira ráng sức thêm được vài phút rồi nói thêm, “nhưng trừ khi có gì trục trặc, bọn mình sẽ tới Du Weldenvarden lúc buổi chiều.”

Eragon làu bàu.

Hôm đó bọn họ chỉ dừng chân hai lần. Trong một lần dừng chân, Saphira nuốt cả đàn vịt hoang bắt được và giết bằng cách khà ra một đám lửa, nhưng ngoài ra thì không ăn gì khác hết. Để bớt giờ, Eragon chỉ đành ăn trên yên.

Như Saphira dự đoán, Du Weldenvarden hiện ra trong tầm mắt trước khi mặt trời lặn. Khu rừng trước mặt trở nên một dải xanh tươi vô tận. Các loại cây sồi, cây thích mọc đầy ngoài bìa rừng nhưng càng vào sâu, Eragon biết là những cây thông cấm tạo nên phần lớn các loại cây trong đó.

Bóng tối bắt đầu phủ lên trên vùng cây xanh này khi bọn họ vừa tới ven Du Weldenvarden, Saphira lượn nhẹ xuống một nhánh cây to của một cây sồi khổng lồ. Cô nàng xếp cánh ngồi một chút, không còn sức để đi nữa. Cái lưỡi đỏ tươi của cô nàng thè ra ngoài. Trong khi cô ả nghỉ mệt, Eragon lắng nghe tiếng sột soạt của cành lá trên đầu, tiếng cú kêu ư ử, tiếng chíp chíp của các loài sâu bọ côn trùng về đêm.

Khi đã tương đối hồi phục, Saphira đi về phía trước, qua khỏi hai cây sồi khổng lồ bám đầy rêu, tiến nhập Du Weldenvarden bằng chân. Các vị thần tiên đã khiến cho bất kỳ ai cũng không thể nào vào rừng bằng pháp thuật, mà loài rồng thì không chỉ đơn giản dùng thân thể để bay, cho nên Saphira không thể tiến nhập trong lúc còn ở trên không trung, nếu không đôi cánh sẽ không hoạt động được và cô nàng sẽ rơi xuống đất.

“Xa tới đây là đủ rồi,” Saphira nói, rồi dừng chân ở một bãi cỏ cách bìa rừng vài trăm thước. Eragon cởi dây buộc quanh chân và trượt xuống bên hông Saphira. Nó tìm trong bãi cỏ cho tới khi thấy được một khoảng đất trống. Nó liền dùng hai tay móc lên một cái lỗ sâu chừng hai gang tay và chiều ngang cỡ nửa như vậy. Nó triệu nước tới để đổ đầy lỗ rồi thốt ra những câu thần chú về bói thủy tinh cầu.

Mặt nước mờ đi và đổi thành màu vàng óng ánh trong lúc Eragon ngắm nhìn bên trong túp lều của sư phụ Oromis. Vị thần tiên tóc bạc này đang ngồi ở bàn ăn đọc một cuộn giấy rách tả tơi.

“Sư phụ,” Eragon nói, rồi lấy hai tay chắp ngang ngực.

“Chào con, Eragon. Ta đang chờ con đây. Con ở đâu vậy?”

“Con và Saphira vừa mới tới rừng Du Weldenvarden… Sư phụ, con biết là tụi con có hứa sẽ quay về Ellesméra, nhưng người Varden chỉ còn cách vài ngày là tới thành Feinster, và bọn họ thật sự có yếu điểm nếu tụi con không ở đó. Chúng con không có giờ để bay tới tận Ellesméra. Sư phụ có thể giải đáp vài thắc mắc của con qua thủy tinh cầu này không?”

Oromis ngả lưng ra ghế, vẻ mặt sắc cạnh của ông trầm ngâm nghiêm trọng. Sau đó ông nói, “Ta sẽ không chỉ dẫn pháp thuật cho con qua khoảng cách thế này được, Eragon. Ta có thể đoán biết những điều con muốn hỏi là gì, nhưng đây là những chuyện phải trực tiếp gặp mặt bàn thảo con ạ.”

“Sư phụ, làm ơn nha. Nếu Murtagh và Thorn…”

“Không được, Eragon. Ta hiểu nguyên do của sự cấp bách của con, nhưng học hỏi của con cũng rất quan trọng với người Varden, có lẽ còn nhiều hơn vậy. Chúng ta phải làm cho đúng cách, nếu không thì đừng làm.”

Eragon thở dài gục người về phía trước, “dạ, sư phụ.”

Oromis gật đầu. “Glaedr và ta sẽ chờ con. Bay nhanh và lẹ tới đây. Chúng ta có nhiều chuyện để bàn lắm.”

“Dạ, sư phụ.”

Sau khi kết thúc pháp thuật, Eragon liền cảm thấy cả người tê tái mệt mỏi. Nước đã ngấm cả xuống đất. Nó lấy hai tay ôm đầu, nhìn khoảng đất ẩm ở dưới chân. Tiếng thở ồn ào của Saphira ở ngay bên cạnh. Nó nói, “anh đoán bọn ta phải tiếp tục lên đường rồi. Xin lỗi nha.”

Cô nàng ngưng thở một chút liếm liếm miệng. “Không sao mà. Em chưa có bị ngã gục đâu.”

Nó nhìn lên nói. “Em có chắc không?”

“Chắc.”

Eragon miễn cưỡng nhất người lên, trèo lại lên lưng cô nàng. “Nếu mà chúng ta phải đi tới Ellesméra,” nó vừa nói vừa xiết dây buộc ở chân, “vậy cũng nên tới thăm lại cây Menoa đi. Chúng ta rốt cuộc có thể biết con ma mèo Solembum nói gì. Anh dĩ nhiên cũng cần một thanh kiếm mới.”

Lần đầu Eragon gặp Solembum ở Teirm, con ma mèo có nói nó, “khi thời cơ đến và người cần một vũ khí tùy thân, hãy tìm dưới gốc cây Menoa. Rồi nếu khi ngươi thấy lạc hướng và năng lực bản thân không còn đủ, hãy đi tới Tảng Đá Kuthian và xưng tên để mở được Hầm chứa Linh Hồn.” Eragon đến giờ vẫn chưa biết Tảng Đá Kuthian là gì nhưng lần ở Ellesméra, nó và Saphira đã có vài cơ hội xem xét cây Menoa. Lần đó bọn họ không phát giác được đầu mối gì về vị trí của vũ khí này. Rêu, đất, vỏ cây và cả kiến nữa là những thứ duy nhất mà họ tìm thấy ở gốc cây Menoa, và không có cái gì trong đó cho biết chỗ nào để mà đào.

“Solembum có lẽ không chỉ về một thanh kiếm,” Saphira chỉ ra. “Ma mèo thích chơi câu đố như loài rồng vậy. Cho dù là có, vũ khí đó có lẽ là một đám giấy da có thần chú in lên đó, hoặc là một quyển sách, một bức tranh, một cục đá nhọn hay là những thứ nguy hiểm khác.”

“Mặc kệ là gì, anh hy vọng chúng ta tìm được. Ai biết được khi nào lại có cơ hội quay lại Ellesméra lần nữa?”

Saphira cào bay một cây đổ nằm trước mặt cô nàng, rồi cúi người mở rộng đôi cánh mượt như nhung, bắp vai cô nàng cuồn cuộn. Eragon kêu lên một tiếng rồi nắm lấy phía trước yên trong lúc cô nàng phóng về phía trước bằng một sức lực không ngờ, phóng cao phát chóng mặt lên trên các ngọn cây.

Phóng qua một biển các nhành cây, Saphria hướng mình về phía tây bắc rồi theo hướng đó tiến về kinh thành của các thần tiên, nhịp cánh của cô nàng trở nên chậm chạp, nặng nề.

Chọn tập
Bình luận