Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Eragon 3 (Brisingr) – Hỏa Kiếm

Chương 1: Cánh cửa tử thần

Tác giả: Christopher Paolini
Chọn tập

Eragon nhìn chăm chú về hướng tòa tháp đá, nơi mà đám quái vật giết cậu của nó lẩn trốn.

Nó nằm úp bụng xuống đất đằng sau một đồi cát thưa thớt với những bụi cỏ, bụi gai và những cây xương rồng tựa như những bụi hoa hồng. Đám gỗ mục đâm vào bàn tay khi nó cố nhích tới một chút để có thể thấy Helgrind rõ hơn. Tháp đá tỏa bóng âm u tới vùng đất xung quanh như một bóng ma phủ trùm lấy vạn vật.

Nắng chiều le lói chiếu lên những ngọn đồi thấp ngả dài theo hướng tây, rọi sáng mặt hồ Leona khiến phong cảnh tựa như được dát vàng.

Ở bên trái, Eragon có thể nghe được nhịp thở đều đặn của người anh họ Roran đang nằm dài sau nó. Sự tĩnh lặng của khung cảnh xung quanh lại trở nên vô cùng ồn ã bên tai của Eragon kể từ khi nó có được thính giác siêu phàm bằng việc thoát thai hoán cốt trong lễ Agaetí Blödhren, lễ Huyết Thệ của các thần tiên.

Nó chỉ chú ý chút xíu tới đoàn người đang tiến tới gần chân Helgrind, rõ ràng là đến từ đô thị Dras-Leona cách đó vài dặm. Một nhóm gồm hai mươi bốn người cả nam lẫn nữ, mặc áo trùm da dầy, dẫn đầu đám người này. Họ đi với dáng vẻ lạ lùng, người thì khập khễnh, người lại lê lết, cả người gù xuống quằn quại, có người thì dùng nạng chống, có người lấy tay nhấc người về phía trước vì chân họ cực kỳ ngắn, những dáng đi kỳ dị này xảy ra vì mỗi người trong bọn hai mươi bốn người này đều thiếu hoặc một tay hoặc một chân hoặc cả tay lẫn chân. Người cầm đầu thì ngồi trên một cái cáng khiêng bởi sáu người nô lệ thân bóng lưỡng, tướng ngồi kiểu này thật là một kỳ công vì người này, không rõ nam nữ, Eragon không nhận ra nổi, thiếu mất cả tứ chi và chỉ còn lại cái đầu, trên đầu lại đang giữ vững một mão da lộng lẫy cao khoảng một thước.

“Đám pháp sư của Helgrind,” nó thầm thì cho Roran nghe.

“Bọn chúng biết sử dụng pháp thuật không?”

“Có thể. Em không dám dùng tinh thần dò thám Helgrind cho tới khi bọn chúng rời khỏi, vì nếu chỉ cần một tên là pháp sư thực thụ, họ sẽ cảm nhận được tri giác của em, cho dù mập mờ cỡ nào, đến lúc đó thì sự hiện diện của chúng ta sẽ bị lộ.”

Đằng sau đám pháp sư là hai hàng các thanh niên mặc đồ vải vàng. Mỗi người đều khiêng một khung sắt hình chữ nhật bị chia đều bởi mười hai thanh ngang trên đó treo những cái chuông lủng lẳng cỡ củ cải mùa đông. Một nửa số thanh niên này lắc mạnh khung sắt khi bọn họ bước tới trước bằng chân phải, tạo nên một nốt nhạc ma quái chói tai, nửa số còn lại lắc khung sắt khi họ bước tới bằng chân trái khiến các thanh sắt chạm vào nhau vang lên tiếng vang thê lương vang dội khắp đồi núi. Lũ tu sĩ dùng tiếng khóc, rên la hò hét của họ hoà với tiếng chuông trong trạng thái mê mụi xuất thần.

Đằng sau bọn chúng này là một đám người kéo dài như đuôi sao chổi, gồm những cư dân thành Dras-Leona, quý tộc, phú thương, tướng lãnh quân đội, kèm theo những thành phần thấp kém khác như lao công, ăn mày và lính bộ binh bình thường.

Eragon tự hỏi không biết Marcus Tábor, thị trưởng Dras-Leona, có trong đám người này hay không.

Khi tới gần kè đá nhỏ ở chân núi Helgrind, đoàn người bỗng dừng lại, đám pháp sư tụ lại hai bên một tảng đá lớn màu gỉ sắt nhưng lại bóng lưỡng ở phía trên. Cả đoàn người đứng không nhúc nhích trước một bệ thờ thô sơ, dị nhân trên cáng động đậy và bắt đầu tụng những âm thanh chói tai như những cái chuông rên rỉ kia. Bài tụng của gã này cứ bị ngắt quãng bởi các luồng gió, nhưng Eragon nắm được vài câu cổ ngữ, cho dù có bị bóp méo và phát âm sai, pha lẫn với tiếng người lùn và thổ ngữ của người Urgals, tất cả hoà với nhau tạo thành một loại tiếng địa phương cổ xưa đối với Eragon. Những thứ mà nó hiểu khiến nó rùng mình, vì bài tụng kia nói về những thứ mà không nên biết tới, về lòng thù hận hiểm ác đã ung thối hàng thế kỷ trong những hang động sâu xa nhất trong trái tim con người trước khi được phép nảy nở sinh sôi vì sự vắng mặt của các Kỵ Sĩ Rỗng, về máu và sự điên dại, và về những tập tục kinh tởm từng được thực hiện dưới bóng trăng trong đêm đen.

Ở cuối bài tụng sa đọa đó, hai tên pháp sư thấp chức hơn liền đi tới và nâng sư phụ của chúng, hay có lẽ là tình nhân cũng nên, khỏi cái cáng và để ngay lên bệ thờ. Sau đó tên Pháp Sư trưởng kia ra một mệnh lệnh ngắn. Hai lưỡi thép nhoáng lên như sao xẹt. Một dòng máu xịt ra từ hai bên vai của tên Pháp Sư trưởng kia, chảy xuống thân thể không tay chân bọc áo da kia, rồi đọng lại thành vũng trên tảng đá cho tới lúc chảy hết xuống đám đá sỏi ở dưới.

Hai tên pháp sư nhảy tới trước hứng lấy dòng máu đỏ tươi vào những cái cốc có chân, rồi khi hứng đầy được phân phát cho mọi người trong đoàn lúc này đang hăm hở đón nhận để uống.

“Ặc!” Roran thấp giọng nói, “Em quên nói với anh rằng cái lũ mọi rợ, cái đám bụng chứa máu, đầu đặc sệt, lại đi thờ cúng mấy thằng khùng ăn thịt người kia.”

“Không phải vậy. Họ không có ăn thịt đâu.”

Khi tất cả mọi người trong đoàn đều có máu trong miệng, những tên tu sĩ đê tiện kia mới đem tên Pháp Sư trưởng trở về lại cáng rồi lấy vải trắng bịt vai cái tên quái vật này.

Những vết máu thấm ra làm hoen ố tấm vải trắng tinh.

Vết thương dường như không có chút gì ảnh hưởng tới tên Pháp Sư trưởng, vì hắn quay người về phía đám tín đồ môi dính máu đỏ tươi kia và nói: “Bây giờ các ngươi đã trở thành anh em thật sự với ta, các ngươi đã được nếm nhựa sống trong mạch máu ta dưới bóng của tháp Helgrind thiêng liêng. Huyết mạch tương liên, nếu gia đình các ngươi cần giúp đỡ, hãy vì Giáo Hội mà phụng sự khiến những người khác biết đến Chủ Nhân Khủng Khiếp của chúng ta… Hãy khẳng định và tái khẳng định lòng trung thành của chúng ta với Đấng Ba Ngôi và hãy cùng ta đọc lại Chín Lời Thề… Vì Gorm, Ilda và Fell Angvara, chúng ta thề sẽ tôn xưng ít nhất ba lần một tháng, vào trước khi mặt trời lặn và dâng bản thân chúng ta tới để làm dịu cơn đói muôn đời của vị Chủ Nhân Vĩ Đại của chúng ta… Chúng ta thề sẽ theo những theo những lời dạy trong sách Tosk… Chúng ta thề sẽ luôn mang theo Bregnir trong người và sẽ luôn kiêng cử mười hai trong mười hai thứ và sự va chạm của dây thừng thắt gút, không để nó mua chuộc…”

Tiếng gió cuộn lên khiến Eragon không nghe được nốt danh sách kia. Rồi nó thấy những người lắng nghe lấy ra một con dao lưỡi cong, từng người một, tự cắt góc khuỷu tay của họ rồi vẩy máu lên bệ thờ.

Vài phút sau, gió mạnh lại lắng xuống và Eragon lại nghe thấy, “… và những thứ các ngươi từng ham muốn sẽ được ban cho như một phần thưởng cho sự trung thành của các ngươi… Buổi thờ phụng của chúng ta đến đây là kết thúc. Nhưng nếu có ai trong các ngươi đủ dũng cảm để biểu lộ lòng tin tuyệt đối của chính mình, hãy đến chứng minh cho mọi người thấy.”

Đám người lắng nghe khựng lại, nghiêng người về phía trước, vẻ mặt chăm chú, rõ ràng đây là thứ mà họ đang mong đợi.

Một khoảng lặng trôi qua, lúc đó những tưởng mọi người sẽ thất vọng, nhưng một trong những người theo hầu đã đứng ra và hét lớn, “Tôi sẽ làm!” Dưới âm thanh vui mừng vang dậy, những người anh em của tên này bắt đầu khua chuông theo nhịp điệu nhanh và man rợ khiến cả đám người như trở nên điên cuồng, họ nhảy nhót la hét trong sự cuồng dại như thể tâm trí đã rời bỏ họ. Tiếng nhạc ma quái nhóm lên một tia hưng phấn trong tim Eragon, cho dù nó vốn phản đối việc làm này, làm sống dậy thú tính nguyên thủy trong nó.

Tên kia lột tấm áo dài vàng ra khỏi người, hắn không mặc gì khác ngoại trừ thắt lưng bằng da, tên thanh niên tóc đen này nhảy lên bệ thờ. Từng giọt máu như hồng ngọc tung toé lên hai chân hắn. Hắn đối mặt với tháp Helgrind, cả người bắt đầu co giật liên hồi như bị kinh phong, nhịp nhàng theo tiếng vang của đám chuông sắt tàn nhẫn kia. Đầu của hắn quặc quẹo trên cổ, khoé miệng xùi bọt mép, hai tay vung vẩy như hai con rắn. Bắp thịt hắn đổ mồ hôi trơn tuột cho tới khi cả người hắn óng lên như một pho tượng đồng dưới ánh nắng.

Nhịp chuông bắt đầu trở nên điên loạn, mỗi khi có nốt chạm với nhau, thì người thanh niên kia lại thò tay ra. Một pháp sư để vào đó cán một pháp cụ kỳ lạ: một vũ khí chỉ có một cạnh bén, dài khoảng hơn nửa thước và một cái chuôi dài, tay cầm có vảy, thanh chắn ngang có vết tích lạ, lưỡi rộng và dẹp, mở rộng cho tới trở thành giống vỏ sò ở một đầu, hình dáng giống như một cánh rồng. Pháp cụ này được đặc chế cho một mục đích duy nhất: để chặt xuyên giáp trụ, xương và gân dễ dàng như một túi da đựng nước đang phình ra.

Người thanh niên nâng vũ khí lên khiến nó dựng xéo chỉa về phía đỉnh Helgrind. Sau đó hắn quỳ xuống một gối, trong tiếng la hét không mạch lạc, hắn chặt lưỡi dao xuống cổ tay phải.

Máu bắn tứ tung lên sau bệ thờ.

Eragon rúm người lại và quay mặt ra chỗ khác, nhưng cũng không tránh được tiếng hét chói tai thảm thiết của người thanh niên kia. Cảnh tượng này đã từng thấy trên chiến trường nhiều lần, chỉ dường như có gì không đúng khi một người cố ý hủy hoại bản thân trong cuộc sống thường nhật thế này.

Từng ngọn cỏ chạm vào nhau xột xoạt khi Roran nhích người một chút. Anh ta thầm chửi một tiếng, âm thanh bị hàm râu che mất rồi lại trở nên im lặng.

Trong lúc một tu sĩ chăm sóc vết thương của thanh niên này, dùng thần chú để cầm lại máu của vết thương, một tu sĩ để lại hai người nô lệ đang khiêng cáng của Pháp Sư trưởng, chỉ trói họ ở cổ chân vào một vòng sắt nhận ở trong bệ thờ. rồi đám tu sĩ lấy ra một mớ gói đồ từ dưới áo chất thành đống ngoài tầm với của đám nô lệ.

Buổi lễ của họ đã kết thúc, đám pháp sư và đoàn tùy tùng rời khỏi Helgrind hướng về Dras Leonas, vừa đi vừa than khóc kêu la vang vọng khắp đoạn đường. Tên tín đồ cuồng tín vừa cụt một tay cũng khập khễnh đi theo sau vị Pháp Sư trưởng.

Một vẻ cười sung sưóng hiện lên trên mặt của hắn ta.

“Được lắm,” Eragon nói và giải toả hơi thở nén lại nãy giờ khi đoàn người biến mất đằng sau một ngọn đồi xa xa.

“Được thế nào?”

“Em đã từng đi với người lùn và các vị thần tiên, cũng không thấy những việc họ đến mức lạ lùng như đám người này làm.”

“Bọn chúng gớm ghiếc như đám Ra’zac” Roran giật giật cằm về phía Helgrind. “Em có thể kiếm xem Katrina có ở trong đó hay không?”

“Em sẽ cố gắng. Nhưng hãy chuẩn bị chạy đó.”

Eragon nhắm mắt lại, chầm chậm để tri thức tiến về phía trước, di chuyển từ tri thức của sinh vật sống này qua những vật khác, như thể nước thấm qua cát. Nó cảm nhận được những hầm tổ lúc nhúc sâu bọ đang điên cuồng chạy toán loạn, đám thằn lằn và rắn đang ẩn mình dưới các tảng đá ấm, nhiều thứ chim muông khác nhau và vô số các động vật nhỏ. Côn trùng và động vật đều như nhau đều hối hả hoạt động chuẩn bị cho màn đêm đang nhanh chóng phủ xuống bằng cách rút về ổ, những loài động vật ăn đêm ngáp dài, vươn mình chuẩn bị cho một “ngày mới”.

Giống như mọi pháp thuật khác, khả năng tra xét ý niệm của Eragon tác dụng lên người khác trở nên yếu đi theo khoảng cách. Khi tinh thần của nó chạm tới chân Helgrind, nó chỉ có thể nhận thức được một số động vật lớn, nhưng cho dù khá lớn về kích cỡ, thông tin chi tiết về lũ quái thú này vẫn mập mờ.

Nó tiến hành một cách cẩn thận, chuẩn bị rút về bất cứ lúc nào nếu nó chạm phải ý nghĩ của thứ họ đang rình rập: đám Ra’zac, cha mẹ của đám Ra’zac và chiến mã của chúng, giống ngựa khổng lồ Lethrblaka. Eragon dám mạo hiểm thi triển pháp thuật này vì không có giống Ra’zac nào có thể sử dụng pháp thuật, và nó cũng không tin rằng dòng giống này biết sử dụng pháp thuật tinh thần, đám người không phải là pháp sư chỉ được huấn luyện cách tấn công theo cảm ứng từ xa mà thôi. Bọn Ra’zac và Lethrblaka không cần sử dụng những trò này khi hơi thở bọn chúng vốn đã có khả năng gây mê đối phương.

Mặc dù Eragon mạo hiểm dò xét với rủi ro có thể bị phát hiện, nó, Roran và Saphira cần biết được nếu bọn Ra’zac đã cầm tù Katrina, vị hôn thê của Roran, tại Helgrind hay không. Việc giải đáp được nghi vấn này sẽ ảnh hưởng rất lớn đến mục đích hành động của ba người đêm nay.

Eragon ra sức tìm kiếm. Khi nó rút pháp thuật về, Roran nhìn nó chăm chăm. Cặp mắt xám của anh có pha lẫn vô số giận dữ, hy vọng, và tuyệt vong trong đó, khiến cho tình cảm của anh như muốn bật ra ngoài và đốt cháy mọi vật trong tầm mắt bằng một ngọn lửa nóng không tưởng được, nấu chảy ngay cả những thứ cứng như đá.

Điều này Eragon hiểu.

Cha của Katrina, lão hàng thịt Sloan, đã theo đám Ra’zac phản bội Roran. Khi bọn chúng không bắt được anh ta, đám Ra’zac quay qua bắt lấy Katrina từ phòng ngủ Roran và lập tức mang cô khỏi thung lũng Palancar, Roran không kịp rượt theo Katrina. Để cư dân Carvahall không bị giết và bắt làm nô lệ bởi đám lính của tên vua Galbatorix. Ronan đã thuyết phục dân làng bỏ nhà theo anh vượt dãy núi Spine và theo hướng nam dọc theo bờ biển của Alagasia, nơi mà họ có thể gia nhập phiến quân người Varden. Kết quả rằng họ đã chịu đựng rất nhiều thử thách gay go. Nhưng cho dù quanh có thế nào, con đường này đã khiến Roran và Eragon được gặp nhau, Eragon lại chính là người biết được hang ổ của đám Ra’zac và đã hứa giúp đỡ cho việc giải cứu Katrina.

Roran chỉ thành công, sau này anh giải thích, là do sức mạnh của thứ tình cảm nồng cháy trong tim đã khiến anh trở nên cực đoan, làm những người khác khiếp sợ né tránh, nhưng nhờ thế lại giúp anh đánh bại kẻ thù.

Một sự nhiệt tình nóng bỏng tương tự giờ đã nắm lấy Eragon.

Nó sẵn sàng phóng thẳng tới chỗ nguy hiểm mà không màng tới an toàn cho bản thân nếu người nó thương yêu đang bị nguy hiểm. Nó xem Roran như anh ruột, và khi Roran sắp lấy Katrina làm vợ, Eragon đã nới rộng định nghĩa về gia đình của nó để bao gồm luôn cả cô. Khái niệm này lại càng trở nên quan trọng vì cả Eragon và Roran đều gánh trên vai trách nhiệm duy trì hệ tộc. Eragon đã xoá bỏ quan hệ với người anh thân sinh Murtagh, cũng như khẳng định mối quan hệ họ hàng với Roran.

Tình cảm cao quý của quan hệ họ hàng không phải là động cơ chính khiến họ đi chung với nhau. Một mục đích chung khiến họ bị ám ảnh là sự trả thù. Ngay cả khi họ tìm cách cứu Katrina ra khỏi vòng giam giữ của đám Ra’zac, cả hai chiến sĩ này, một người tầm thường và một Kỵ Sĩ rồng, đều tính cách giết đám thuộc hạ quái dị này của vua Galbatorix vì lý do đã tra tấn và giết cậu Garrow, cha ruột của Roran và cũng phần nào như cha ruột của Eragon.

Chính thế nên những tin tức nó nắm bắt được vô cùng quan trọng, với nó cũng như Roran.

“Em nghĩ là em cảm nhận được chị ấy,” nó nói. “Thật khó biết chắc lắm, vì chúng ta quá xa với Helgrind vả lại em chưa từng liên lạc tinh thần với chị ấy bao giờ, nhưng em nghĩ rằng chị đang ở đỉnh núi hoang kia, bị giam giữ ở nơi cao nhất.”

“Nàng có hề hấn gì không? Có bị tra tấn hay làm nhục không? Chết tiệt thật Eragon, mau nói cho anh biết, bọn khốn kiếp đó có làm tổn thương cô ấy không?”

“Hiện thời chị ấy không hề bị xâm phạm. Còn chi tiết hơn thì em không nói được vì cố gắng lắm em mới cảm nhận được một chút dấu hiệu của chị; em hoàn toàn không thể liên lạc với chị ấy được.” Eragon ráng nhịn không nói tới là nó đã nhận thấy được một người thứ hai, thân phận và sự hiện diện của người này, nếu làm cho rõ đầu đuôi sẽ khiến Roran lo lắng đến chết mất. “Cái em không cảm nhận được là đám Ra’zac và lũ Lethrblaka. Cho dù nếu em vô ý bỏ qua đám Ra’zac thì cha mẹ bọn chúng cũng vô cùng to lớn, sinh lực của chúng phải bừng cháy như ngọn đèn lồng chứ, giống như Saphira vậy. Ngoài Katrina ra và một vài đốm sáng khác, Helgrind hoàn toàn chìm trong bóng đêm u tối.”

Roran cau có, nắm chặt tay quắc mắt nhìn núi đá, lúc này đang mờ nhạt dần khi màn đêm dần phủ xuống một vầng tím mờ ảo. Anh ta trầm giọng nói như thể tự nói với mình, “Em đúng hay sai cũng không thành vấn đề.”

“Sao vậy?”

“Tối nay chúng ta không nên tấn công, vì về đêm bọn Ra’zac sẽ họat động mạnh nhất, và nếu bị chúng áp sát, chúng ta sẽ trở thành những con mồi sống mất thôi, đúng không?”

“Dạ”

“Vì thế chúng ta đợi đến lúc bình minh.” Roran chỉ về phía đám nô lệ bị xiềng vào bệ thờ đầy máu kia. “Nếu đám người bất hạnh kia bị giết, chúng ta sẽ biết bọn Ra’zac có tới đây và sẽ theo kế hoạch tiến hành. Nếu không, chỉ đành rủa số phận đen đủi khiến chúng trốn thoát được, rồi phóng thích đám nô lệ, cứu Katrina và bay về chỗ người Varden với cô ta trước khi Murtagh săn đuổi chúng ta. Đằng nào cũng vậy, anh nghi là bọn Ra’zac sẽ bỏ rơi không canh giữ Katrina trong một khoảng dài, trong lúc Galbatorix muốn bắt sống để đấu với anh.”

Eragon gật đầu. Nó muốn thả đám nô lệ kia ngay, nhưng làm thế sẽ kinh động kẻ thù, khiến chúng phát hiện ra có điều bất thường. Ngay cả khi bọn Ra’zac tới lấy đồ ăn tối của chúng, nó và Saphira cũng không dám can thiệp trước khi lũ nô lệ bị mang đi. Một cuộc chiến công khai giữa rồng và quái thú như Lethrblaka sẽ gây sự chú ý với mọi cư dân sinh sống hàng dặm quanh đó. Và Eragon không nghĩ là nó, Saphira hay Roran có thể sống sót nếu Galbatorix biết được bọn họ đang ở một mình bên trong lãnh thổ của hắn.

Nó đành đưa mắt khỏi đám nô lệ. “Vì lợi ích của bọn họ, ta hy vọng đám Ra’zac đang ở phía bên kia vùng Alagaësia, hay ít nhất đêm nay bọn chúng không đói bụng.”

Sau khi thỏa thuận, Eragon và Roran lui về phía sau từ đỉnh ngọn đồi thấp mà bọn họ đang ẩn náu. Ở chân đồi, họ nhỏm nửa người lên rồi quay người, vẫn tư thế như vậy, chạy giữa hai bên đồi. Chỗ đất lún nông dần dần trở nên sâu hơn hình thành những rãnh hẹp do sự xói mòn tạo thành với những phiến đá đổ nát xếp dọc theo.

Vừa chạy lắt léo để né tránh các bụi cây điểm dọc rãnh nước, Eragon vừa liếc mắt nhìn lên và, xuyên qua một cụm lá kim, nó nhìn thấy chòm sao đầu tiên bắt đầu tô điểm bầu trời mượt mà. Những vì tinh tú trông thật lạnh lẽo và rõ rệt tựa những tảng băng lơ lửng trong dải ngân hà. Rồi nó lại tập trung giữ vững bước chân trong lúc cùng Roran phóng về hướng nam hướng tới lều trại của bọn họ.

Chọn tập
Bình luận