Mẹ Đại Lâm đi gần như chạy đến nhà Thúy Thúy, ngã vào người mẹ Thúy Thúy và bắt đầu gào khóc. Bà khóc lóc kể lại đầu đuôi mọi chuyện, nói bà mẹ kế xấu xa của bà muốn đến tranh giành nhà, bà và bố Đại Lâm đang cố gắng đuổi họ ra ngoài, thì Vương Hinh sát khí đằng đằng đến, chém chết con chó Husky yêu quý của bố bà, còn huênh hoang nói muốn giết cả nhà họ. Mẹ Thúy Thúy nghe mà run rẩy kinh hãi, không thể nào nghĩ được sự việc lại diễn biến ra nông nỗi này, nhìn bà thông gia dáng vẻ thấp thỏm sợ sệt, mẹ Thúy Thúy trong lòng cũng có đôi phần oán trách Vương Hinh, nghĩ bụng: “Căn nhà này là do bác và mẹ cháu bảo Đại Lâm vào ở, lúc đầu ông ngoại vội vàng cho cháu, vốn không hề nghĩ đến Thúy Thúy, hai bác cũng không so đo gì. Sao mà cháu lại nông nổi đến thế. Hơn nữa, dù thế nào cũng là mẹ cháu đưa chìa khóa, không phải là người ta trộm cướp gì, cứ cho là không muốn cho ở nhờ, cũng phải nói trước với bác một câu chứ, thế này thì sau này, bác biết ăn nói thế nào với gia đình nhà thông gia chứ?” Mẹ Thúy Thúy đang nghĩ, nên không nói gì. Nhưng mẹ Đại Lâm nhìn là biết ngay tâm tư của bà, liền thêm mắm thêm muối: “Bà thông gia à, đúng thật là bà đưa chìa khóa cho Đại Lâm, chẳng phải đã nói rõ ràng để Thúy Thúy và Đại Lâm đến ở tạm một thời gian sao? Sao chúng tôi vừa mới dọn vào, Vương Hinh đã đến chém người vậy? Thế thì tôi phải làm sao bây giờ? Tôi thực không còn mặt mũi nào để gặp bà nữa, khó khăn lắm bà mới mượn được nhà cho Thúy Thúy, chủ nhà lại chém chúng tôi, tôi thực sự có lỗi với bà”. Từng câu, từng lời này đều như chém vào tim mẹ Thúy Thúy. Mẹ Đại Lâm cứ luôn miệng nói xin lỗi mẹ Thúy Thúy, nhưng mẹ Thúy Thúy luôn cảm thấy mình có lỗi với bà thông gia. Nhìn bộ dạng oan ức của mẹ Đại Lâm, mẹ Thúy Thúy nghĩ, nhất định phải để Đại Lâm vào ở căn nhà này. Vừa rồi gọi điện thoại, biết được Vương Hinh đã được băng bó cẩn thận, mẹ Thúy Thúy cũng không đến nỗi quá lo lắng.
Mẹ Thúy Thúy mua hoa quả đến bệnh viện thăm Vương Hinh. Trước tiên, bà an ủi Vương Hinh hồi lâu, rồi tranh thủ kéo mẹ Vương Hinh ra khỏi phòng bệnh, bố Vương Hinh cũng ra theo. Mẹ Thúy Thúy hỏi em gái: Các em nói với Vương Hinh thế nào? Sao Đại Lâm vừa mới vào, Vương Hinh đã đến chém người?” Sắc mặt bố mẹ Vương Hinh đều tối sầm lại. Mẹ Vương Hinh hỏi: “Vậy chị định tính thế nào?” Bố Vương Hinh đứng bên cạnh, mặt lạnh tanh không nói gì. Mẹ Thúy Thúy nói: “Thì để Đại Lâm và Thúy Thúy ở tạm đã, nếu không, chúng biết ở đâu?” Bố Vương Hinh lên tiếng, mặt không biểu hiện cảm xúc gì”. Vậy chị cả định để chúng ở đó bao lâu? Mấy ngày? Mấy năm? Mấy chục năm?” Mẹ Thúy Thúy ngẩn ra, quả thực bà vẫn chưa nghĩ đến vấn đề này.
Mẹ Thúy Thúy lắp bắp một lúc, mới nói: “Hinh Hinh cũng không ở”. Bố Vương Hinh cười: “Chị cả, Hinh Hinh không ở, nhưng cũng không thể để cho tên khốn kiếp đó ở. Chúng ta không ở, có thể bán, có thể cho thuê, lẽ nào phải lo để không. Thúy Thúy muốn ở, không thành vấn đề. Nhưng Tôn Đại Lâm muốn ở, thế thì tôi phải thu tiền nhà rồi”. Mẹ Thúy Thúy không vui, “Đại Lâm thì sao nào? Nó đối xử với Thúy Thúy rất tốt, cũng đối xử khá tốt với tôi và bố Thúy Thúy, rất có hiếu”. Bố Vương Hinh nhanh chóng ngắt lời: “Tại vì chị là nhà vợ nhìn con rể, càng nhìn càng quý, nhưng tôi chẳng nhìn ra cậu ta tốt ở điểm nào”. Mẹ Vương Hinh ở sau ra sức ấn vào người ông, nói khéo: “Chị à, đây là nhà của Hinh Hinh, Hinh Hinh không thích họ ở, em cũng không có cách nào cả, hôm đó em cũng nói, nếu Hinh Hinh không đồng ý, thì bảo họ chuyển đi”. Sắc mặt mẹ Thúy Thúy cũng không được tốt lắm. Bố Vương Hinh mặc kệ, tiếp tục nói: “Chị cả, tiền viện phí của Hinh Hinh thì tính sao chị nhỉ? Chị đi hay là tôi đi đòi?” “Tiền viện phí?” Mẹ Thúy Thúy bỗng chốc ngẩn người, sao bà có thể mở miệng nói việc này với nhà thông gia được chứ.
Trong phòng bệnh, Vương Hinh không xuống được khỏi giường, cứ giục Đại Thiếu, nói: “Anh mau đi xem, bố mẹ em và bác ở ngoài nói những gì”.
Đại Thiếu thò đầu ra, trả lời: “Hội nghị bàn tròn! Xem ra sắc mặt của mọi người đều không tốt”. Một lúc sau, mẹ Thúy Thúy vào dặn dò Vương Hinh nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, rồi đi. Bố mẹ Vương Hinh bàn bạc với Vương Hinh, quan điểm của Vương Hinh giống bố cô, Thúy Thúy ở thế nào cũng được, Tôn Đại Lâm muốn ở, thì nhất định phải trả tiền thuê nhà.
Mẹ Thúy Thúy bất lực, đắn đo hồi lâu, rồi cũng quyết định đến nhà thông gia nói về việc thuê nhà và tiền viện phí. Mẹ Đại Lâm nổi giận đến tối sầm mắt lại, nhưng nghĩ đến số tiền lương tháng vạn tệ của Thúy Thúy, bà không thể trở mặt với mẹ Thúy Thúy, nếu không, với tính cách của bà, bà sớm đã khích bác, nhạo báng mẹ Thúy Thúy từ lâu rồi. Mẹ Đại Lâm ngồi trên ghế sô-fa, cầm khăn mặt, liên tục lau nước mắt, khóc thút thít. Mẹ Thúy Thúy thấy vậy, cũng buồn, cứ tự trách mình xử lý sự việc không được thỏa đáng. Mẹ Đại Lâm thở vắn than dài, miệng nói: “Chị à, chị đừng giận, cùng lắm tháng này nhà chúng tôi không ăn thịt, trả tiền viện phí cho gia đình họ là được chứ gì. Mấy hôm nữa tôi sẽ thu dọn đồ cùng ông nhà tôi chuyển đến sống ở kho, ôi, chẳng còn cách nào khác, làm cho chị phải lo lắng theo”. Mẹ Thúy Thúy trong lòng xót xa như ngàn mũi dao đâm.
Thúy Thúy và nhà Đại Lâm xảy ra xung đột lớn như vậy, đương nhiên không thể về đó ở được, ở nhà mình mặc dù tốt đấy, nhưng chỗ lại chật chội quá, hơn nữa, giống như lời em gái nói, lâu dần sẽ xảy ra chuyện không vui. Nhưng nếu như hai vợ chồng trẻ lại sống riêng lâu, thì cuộc sống sao mà hạnh phúc được. Bố mẹ Thúy Thúy bàn đi bàn lại, quyết định đi tìm ông ngoại bảo ông đổi cho Vương Hinh cái cửa hàng ông vốn định để lại cho Thúy Thúy, cửa hàng cho Vương Hinh, nhà ở khu phía Tây cho Thúy Thúy.
Mẹ Thúy Thúy vội vàng về nhà bố đẻ, ép bố đẻ chuyển nhượng căn hộ ở khu phía Tây cho Thúy Thúy, bảo ông lập di chúc để lại cửa hàng cho Vương Hinh. Ông lão tức giận nói: “Tao vẫn chưa chết đâu! Mày đã vội phân chia di sản của tao!” Mẹ Thúy Thúy không nghe, từ tốn nói: “Sớm muộn gì đều của bọn trẻ, lẽ nào bố có thể giương mắt nhìn Thúy Thúy ly hôn chỉ vì không có nhà để ở sao?” Ông lão tức quá ném mạnh cốc xuống đất, bực bội nói: “Ăn nói kiểu gì thế? Nhà nào kết hôn mà chẳng phải là nhà trai chuẩn bị nhà ở? Sao, Tôn Đại Lâm muốn ở rể quá đến phát điên rồi à! Nhìn thấy nhà của đằng vợ là muốn ở? Ngay cả nhà của em họ vợ cũng muốn? Tiếp đến có phải là cũng muốn ở nhà này của tôi nữa!” Mẹ Thúy Thúy buồn bực trở về.
Ông lão đến bệnh viện thăm Hinh Hinh, bực tức dậm chân, chửi cả nhà Đại Lâm là một lũ chẳng ra gì, rồi lại mắng Thúy Thúy là một đứa hồ đồ. Bố Vương Hinh chỉ cười không nói, việc liên quan đến mối quan hệ giữa bố vợ và chị vợ, ông là người ngoài, cũng không tiện nói gì. Nhưng, nghe thấy Vương Hinh và ông lão nói nãy giờ, mà chẳng nói thẳng vào vấn đề, bố Vương Hinh đành mở miệng: “Bố, con phân tích việc này như sau, ý của chị cả là chuyển nhượng căn hộ cho Thúy Thúy, thế chẳng phải lại thành tài sản sau hôn nhân. Nếu như ly hôn, thì phải chi cho nhà họ một nửa. Con thấy, cả nhà Đại Lâm chẳng ai tử tế cả, ly hôn là chuyện sớm muộn. Bố, bố nói phải không?” Ông lão và Vương Hinh liên tục gật đầu: “Có lý, có lý!” Bố Vương Hinh đứng dậy rót cho ông lão cốc nước, rồi nói tiếp: “Bố ạ, căn hộ này thuộc về Hinh Hinh một ngày, nhà Đại Lâm sẽ mong ngóng một ngày. Không chừng, còn mong ngóng cả nhà và cửa hàng của bố nữa kìa! Bố mà cho chị cả, với tính cách của chị cả và anh rể, chẳng mấy bữa mà để nhà Đại Lâm thôn tính hết!”
Ông lão ngồi buồn bã, trong lòng rất buồn bực. Mấy hôm sau, ông lão đi phòng công chứng lập di chúc, ông để lại toàn bộ gia sản cho Hinh Hinh, khi nào Thúy Thúy ly hôn với Đại Lâm, mới được chia một nửa. Đây là chủ ý của bố Vương Hinh, ông không để tâm đến chút tài sản của bố vợ, cho dù là cho Thúy Thúy hết cũng chẳng sao, nhưng để người nhà Đại Lâm chiếm đoạt thì thật không cam tâm chút nào!
Mẹ Thúy Thúy sau khi nghe tin, mặt tối sầm lại, cứ luôn miệng oán trách em gái và em rể đã bày trò. Từ đó, mẹ Thúy Thúy ít qua lại nhà em gái.
Đợt này, mẹ Đại Lâm vẫn chỉ huy cho Đại Lâm tan sở là đến nhà Thúy Thúy cơm nước dọn dẹp cẩn thận. Lúc rảnh rỗi, bà cũng đến nhà Thúy Thúy giúp mẹ Thúy Thúy dọn nhà vệ sinh, tán gẫu trò chuyện. Trời nắng nóng gay gắt, mẹ Đại Lâm bò ra phía sau ghế sô-fa, ra sức quét bụi, sau đó ngồi xổm, cầm khăn lau tỉ mỉ bàn ghế. Bố mẹ Thúy Thúy vô cùng cảm động, cứ kéo tay ngăn bà: “Chị thông gia đừng làm nữa, thế này thì chúng tôi ngại lắm!” Mẹ Đại Lâm đứng dậy, xoa cái lưng bị gai cột sống, nói: “Chị à, tôi coi Thúy Thúy như con đẻ, nó đi công tác không thể giúp anh chị dọn dẹp, tôi thay nó đến giúp anh chị, anh chị cũng có tuổi rồi, không được quá mệt”. Bố mẹ Thúy Thúy cảm động nghẹn ngào.