Hoa Ban tròn một tuổi, từ đầu tiên biết nói là “mẹ”. Dương Chiến dẫn bé đi dạo, bé nhìn thấy cô gái trẻ trên đường liền chạy theo người ta gọi “mẹ, mẹ”, không nhìn thấy Dương Chiến đang đứng sau khoang mắt đỏ hoe. Hoa Ban mặc dù trông rất giống Dương Chiến, đầu óc cũng thông minh như Dương Chiến nhưng tính cách lại rất giống Thuý Thuý, thật thà, thẹn thùng, lắp bắp. Dương Chiến phải huấn luyện tính cách của cô con gái, vì Hoa Ban là người thừa kế duy nhất của gia tộc Dương Thị.
Cuối cùng, Hoa Ban đã khôn lớn, tốt nghiệp đại học Harvard, không phụ lòng mong mỏi của mọi người. Cô tiếp quản sự nghiệp của Dương Chiến, cũng thừa hưởng sự thông minh lương thiện của Thuý Thuý, trở thành kỳ tài hiếm có trên thương trường kinh doanh.
Bố Dương Chiến ngậm cười xuống suối vàng.
Năm mươi năm sau, Hoa Ban khuyếch trương sự nghiệp của Dương Chiến, không còn nhiều gia tộc lớn trên thế giới có thể đơn thương độc mã đấu chọi được với gia tộc Dương Thị nữa.
Dương Chiến ở độc thân cho đến lúc nhắm mắt xuôi tay, được con gái an táng cạnh phần mộ Thuý Thuý, để hai người mãi mãi bên nhau…