Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Mẹ chồng ăn thịt cả nhà nàng dâu

Chương 38

Tác giả: Kỷ Đạt

Thúy Thúy cúi đầu, đi chậm rãi men theo con đường. Gió thổi rất mạnh, đến độ cô không tài nào mở nổi mắt, cô đành phải giữ chặt chiếc mũ áo lông vũ trên đầu, cố gắng che đôi mắt.
Trước mắt cô luôn xuất hiện ánh mắt kinh ngạc khó tin của Dương Chiến sau khi bị cô tát. Mặt anh chẳng biểu hiện gì, tất cả mọi sự phẫn nộ và uất ức đều hiện cả ra trong đôi mắt anh. Thúy Thúy không hối hận, giờ cô đã không còn là Thúy Thúy trước khi bị bệnh nữa, cô Thúy Thúy đó cả tin, không hề đề phòng bất cứ ai, gặp chuyện gì cũng nhẫn nhịn, còn phải tự an ủi mình một cách thật đáng thương, tự nhủ với mình, bị thiệt thòi là phúc.

Thực ra, trước khi cưới, mẹ Đại Lâm đã nhiều lần cố ý thử thăm dò giới hạn chịu đựng của cô, chà đạp lên lòng tự tôn của cô, cô đều nhẫn nhịn hết, luôn nghĩ rằng mẹ Đại Lâm là bề trên, kiểu gì cũng phải nhẫn nhịn.

Giờ đây hồi tưởng lại những chuyện cũ kinh tởm đó, ngoài sự căm hận mẹ Đại Lâm và Đại Lâm, Thúy Thúy cũng vô cùng căm hận chính mình. Cô căm hận con người trước đây của mình, chính là vì sự ngu xuẩn tột cùng của mình mới làm mẹ mất sớm, Hinh Hinh vào tù. Cái gọi là quy luật đào thải, giữ lại những cái tốt, đào thải cái xấu, cô nghĩ chính là chỉ loại người như cô, cần phải sớm bị đào thải, sống thêm chỉ làm lãng phí không khí và lương thực.

Ban ngày, cô làm việc ở công ty Dương Chiến, khi tiếp xúc với đồng nghiệp, khách hàng và cả Dương Chiến, cô đều không để lộ chút cảm xúc nội tâm nào, bao bọc thật kĩ trái tim xót xa ân hận của mình. Trên mặt cô luôn nở nụ cười với tất cả mọi người, người sắp chết rồi thì cũng nên để lại nụ cười cho những người còn sống. Còn về con tim, sự lạnh giá và đau khổ của nó là điều cô không thể thay đổi được, cô muốn con tim của cô được ấm áp trở lại, có thể làm được sao? Con tim của cô đã chết từ lâu, tim chết giống như đèn tắt.

Cho dù sức mạnh của thế giới bên ngoài có lớn đến đâu, cũng không thể làm cho nó ấm lại được, bởi con tim cô đã bị băng giá và khép kín từ lâu rồi, không có gì có thể chạm tới được, giống như hòn đảo cô độc ở châu Âu, khi chiếc cầu dây ở thành cổ bị đứt, là cắt đứt hoàn toàn mọi liên lạc với thế giới bên ngoài, rời xa chốn hồng trần.

Dương Chiến vẫn lao nhanh trên đường, bất giác quay đầu lại nhìn, thấy những đoàn xe đang nối đuôi nhau chạy và cả cát bụi bay mù trời, anh không có phản ứng gì, vẫn tiếp tục lái xe.
Anh nghĩ Thúy Thúy có ngốc thế nào thì cũng biết bắt xe về, òn có cả xe chạy đường dài tuyến Tề Nam – Thanh Đảo, anh không hề nhìn thấy túi xách của Thúy Thúy bị rơi xuống gầm ghế trong lúc phanh gấp xe lúc nãy.

Thúy Thúy đi bộ rất lâu, mới nghĩ đến việc bắt xe đường dài tuyến Tề Nam – Thanh Đảo. Thế là cô dừng bước, đợi xe đường dài. Đợi một lúc vẫn chưa thấy, cô mới chợt phát hiện ra cô không cầm túi xách theo, chắc là rơi ở trên xe Dương Chiến, đầu Thúy Thúy như ù đi. Tất cả tiền của cô đều để trong túi, trên người không có lấy một xu, túi quần của cô quá nhỏ, túi áo lông vũ lại quá to, dễ rơi tiền.

Thúy Thúy đứng nguyên vị trí đợi, trơ mắt nhìn những chiếc xe lần lượt lao qua vun vút, bất đắc dĩ lại phải bước vào con đường cao tốc số 11.

Bão cát mịt mù, gió lạnh như cắt da cắt thịt, Thúy Thúy mệt mỏi rã rời, đi dọc theo bên đường, trời đã xẩm tối, không biết đến bao giờ mới đi hết con đường cao tốc này. Di động của cô cũng để ở trong túi không thể liên lạc được với ai. Khoảng 6 giờ tối, Thúy Thúy đã đói mềm, không thể đi thêm được nữa, bèn ngồi xuống vệ đường. Trên đường có mấy lần có người dừng xe, bảo cô lên xe, đều bị cô từ chối rất lịch sự nhưng đầy kiên quyết. Ngồi một lúc, thấy người đã khá hơn, Thúy Thúy lại đứng lên, vỗ vỗ bụi, tiếp tục lên đường.

Mười giờ đêm, Thúy Thúy vẫn lầm lũi đi trên đường giữa cơn gió đông buốt giá. Đôi chân cô đã không còn nghe theo mệnh lệnh, nhưng ngày mai vẫn còn phải đi làm, mặc dù cô xin nghỉ cũng không bị trừ lương. Mọi người trong công ty cũng đều bợ đỡ cô vì Dương Chiến đặc biệt quan tâm bảo vệ cô, sau lưng thì lại vừa đố kị vừa ngưỡng mộ, và biết bao lời đàm tiếu.

Nhưng Thúy Thúy luôn yêu cầu bản thân làm nhiều hơn người khác, không muốn làm trò cười cho họ, nói cô dựa vào mối quan hệ trai gái mà lên chức. Cô cần cù chịu khó làm việc, không oán thán nửa lời, nhưng cũng chẳng được mọi người nghĩ tốt cho, những người đó ngoài mặt thì khen ngợi, quay lưng đi là chửi cô không biết dùng thứ gì mà mê hoặc được Dương Chiến.
Thúy Thúy không giải thích gì, vẫn chỉ cúi đầu làm việc.

Thực ra cô không muốn Dương Chiến đối xử tốt với cô, cô không muốn tiếp nhận lòng tốt của bất cứ ai, cô biết mình không sống được bao lâu nữa, người khác đối xử tốt với cô, cô cũng không thể trả ơn được. Trước khi chết, cô không muốn nợ ân tình với bất cứ ai, hãy để cô được ra đi thanh thản, không vướng bận gì ở cái thế giới này. Cô vẫn ở lại công ty Dương Chiến là bởi vì cô cần tiền để an táng bình tro của mẹ. Bố cô không rảnh mà lo chuyện này, dì nói đợi cô từ Hồng Kông trở về sẽ bàn bạc với cô.

Mẹ Thúy Thúy thích bầu không khí trong lành ở Lao Sơn, Trương Tú Tú muốn để mẹ lại ở lăng Thái Bình. Nếu mua bài mộ đôi của cô và mẹ thì phải cần 3, 4 vạn tệ, cô kiên quyết không để dì trả số tiền này. Đợi Vương Hinh ra khỏi tù, rồi đợi đến khi cô góp đủ số tiền này là có thể lên thiên đường vĩnh viễn bầu bạn cùng mẹ. Trên thiên đường không có xe cộ qua lại, cũng sẽ không có mẹ Đại Lâm và Đại Lâm.

Cuộc hôn nhân của cô đã rạch một vết thương sâu hoắm vào trái tim cô. Sự ra đi đột ngột của mẹ đã rạch thêm hàng ngàn nhát dao lên trái tim đang bị tổn thương của cô. Việc bố cô tái hôn đã cứa thêm hàng ngàn vết vào con tim đã không còn sức chịu đựng nữa. Cuối cùng, vào cái đêm trên cầu cảng, hai chữ “Đúng vậy” lạnh lùng tàn nhẫn của Dương Chiến thực sự đã làm tan nát trái tim cô, nghiền nó thành bột, nát vụn
.
Giờ đây, Thúy Thúy chỉ như là một cái xác không hồn. Thúy Thúy gồng mình như giữa cơn gió lạnh, đôi chân đã không còn cảm giác vẫn di chuyển một cách máy móc. Ba giờ sáng, toàn thân Thúy Thúy đã tê cứng, vẫn lê tấm thân cô độc đi trên đường cao tốc.
Xe trên đường đã thưa thớt dần, thỉnh thoảng khi có một chiếc xe gào thét vút qua, cô chỉ muốn lao ra đâm thẳng vào, cô thực sự không còn lưu luyến gì cuộc đời này nữa.
Mỗi lần kích động đều bị chút lý trí cuối cùng kéo lại, Vương Hinh vẫn còn chưa ra khỏi tù, tiền an táng bình tro của mẹ còn chưa góp đủ, cô không có tư cách để chết.

Cô cuộn người bên đường cao tốc khóc nghẹn ngào, ngay cả việc tự tử cô cũng không có tư cách.

Năm giờ, trời đã tờ mờ sáng. Trên xe, Dương Chiến ấn số di động của Thúy Thúy, chợt nghe thấy tiếng chuông di động của Thúy Thúy vang lên trong xe, cùng lúc đó anh cũng phát hiện ra túi của Thúy Thúy. Dương Chiến không chút do dự, về thẳng nhà, Thúy Thúy không ở nhà. anh gọi điện thoại cho công ty, Thúy Thúy không ở công ty. Anh lại gọi điện thoại đến nhà Vương Hinh, Thúy Thúy không ở đó.

Mặt Dương Chiến lập tức trắng bệch, anh quyết định báo cảnh sát trước, rồi lái xe lao nhanh lên đường cao tốc Tề Nam – Thanh Đảo. Anh đi đến tận Tề Nam, cũng không tìm thấy Thúy Thúy. Anh quay trở lại, cả dọc đường tìm kiếm vết máu. Thúy Thúy không bị tai nạn thì cũng tự tử. Nhưng anh không tìm thấy vết máu. Anh lại lái xe về nhà, hy vọng Thúy Thúy đã trở về, nhưng Thúy Thúy vẫn không có ở nhà.

Dương Chiến dẫn theo mấy người trong công ty, bắt đầu đi lại trên con đường cao tốc, vừa lái xe vừa cùng mọi người quan sát các thôn trang và đồng hoang hai bên đường, hy vọng tìm thấy Thúy Thúy. Cùng lúc đó, tất cả mọi người trong công ty anh và toàn bộ bạn bè của anh đều đang tìm kiếm Thúy Thúy ở thành phố Thanh Đảo. Anh vẫn giữ được chút lý trí cuối cùng, không nói cho gia đình Vương Hinh, nếu mẹ Vương Hinh mà biết anh đuổi Thúy Thúy ra khỏi xe giữa đường cao tốc, không xé xác anh ra mới lạ!

Dương Chiến liên tục gọi điện cho cảnh sát tuần tra đường cao tốc để hỏi tình hình, anh còn gọi cả cho bệnh viện gần đó để nghe ngóng thông tin.

Cả một ngày, không thu được kết quả gì. Nửa đêm, Dương Chiến mệt mỏi rã rời về nhà. Anh chỉ ôm đầu ngồi lặng yên. Dương Chiến ngồi rất lâu, mới lên lầu đi ngủ. Phòng ngủ của Dương Chiến và phòng ngủ của Thúy Thúy sát cạnh nhau, khi anh đi qua phòng Thúy Thúy, đẩy cửa bước vào, ngồi trên giường Thúy Thúy một lát. Trên tường treo bức ảnh mẹ Thúy Thúy được trang trí rất tỉ mỉ đẹp mắt. Ngày hôm sau, sau cái đêm Thúy Thúy trở về từ trên cầu cảng, anh đã gọi người đến trang trí toàn bộ các bức ảnh của mẹ Thúy Thúy thật đẹp. Lúc đó Thúy Thúy không nói gì, nhưng trong mắt ánh lên sự cảm kích, biết ơn. Anh vẫn luôn kính trọng mẹ Thúy Thúy, anh không hiểu sao hôm qua lại kích động mở miệng nói ra mấy câu khốn kiếp đó. Lời nói buông ra giống như bát nước đổ đi, không thể lấy lại được.

Dương Chiến đã không còn oán hận việc Thúy Thúy đánh anh từ lâu rồi, nếu có người sỉ nhục tới mẹ anh, cái mà Dương Chiến tặng cho đối phương không phải là cái tát, mà là viên đạn. Giờ thì anh có thể hiểu được Thúy Thúy rồi, nhưng Thúy Thúy hiện giờ không biết sống chết ra sao, nếu như cô chết, có thể không lâu nữa sẽ có thêm bức ảnh trắng đen của Thúy Thúy treo lên bức tường này. Dương Chiến đột nhiên trào nước mắt.

Ngày hôm sau, khi trời còn chưa sáng, Dương Chiến đã dẫn theo người đi kiếm Thúy Thúy ở các thôn trang bên đường cao tốc theo hình thức bủa lưới. Hôm nay trời đầy tuyết rơi, gió lạnh thấu xương, đường đi gập ghềnh, những cấp dưới của anh chưa ai từng phải chịu cảnh đày đọa này. Trước mặt Dương Chiến họ không dám kêu than, nhưng sau lưng thì oán thán đủ điều. Vất vả cả ngày, cũng vẫn không thu được kết quả gì, trái tim Dương Chiến như rơi xuống vực sâu, hơn nữa còn là vực sâu không đáy, cứ bay lơ lửng, không chạm xuống đáy. Loại cảm giác trái tim bị treo lơ lửng này thực khiên con người ta khổ sở tột cùng, và cũng lo lắng tột cùng.
Dương Chiến không muốn nghĩ, dẫn theo người tìm kiếm suốt cả một đêm, đến tận khi trời tờ mờ sáng, nhìn thấy các nhân viên của mình đi đứng xiêu vẹo, mặt mày xám ngoét, anh mới bất đắc dĩ thu quân trở về Thanh Đảo.

Dương Chiến lái xe về nhà, anh nhìn thấy một người ngã gục ở trước cửa biệt thự, mặc áo phao lông vũ màu vàng nhạt, chính là áo của Thúy Thúy. Tim Dương Chiến ngừng đập vài giây, sau đó anh lao khỏi xe bằng tốc độ đáng kinh ngạc, lao đến ngửa mặt người đó lên, đúng là Thúy Thúy đang hôn mê bất tỉnh. Dương Chiến quỳ dưới đất, ôm cô vào lòng, không thốt nên lời, toàn thân run rẩy mạnh, cả người như không còn chút sức lực, như người bị bại liệt, nước mắt bất giác tuôn rơi lã chã. Một lúc lâu sau, Dương Chiến mới lấy lại sức lực, ôm cô vào nhà. Thúy Thúy vẫn luôn giữ trạng thái khép hờ mắt, đôi môi khô nứt toác máu, tay còn nắm chặt thứ gì đó trong túi áo. Dương Chiến rút tay cô ra xem, không ngờ đó là một miếng bánh ngô còn thừa, trên đó còn có cả vết răng đều tăm tắp của Thúy Thúy.

Dương Chiến định lấy miếng bánh ngô ra khỏi tay cô, nhưng Thúy Thúy dù đang nửa hôn mê, tay vẫn nắm chặt miếng bánh ngô, không chịu thả ra. Trong lúc tranh giành một chút với Dương Chiến, không ngờ cô nắm chắc đến độ hằn năm vết ngón tay lên miếng bánh. Dương Chiến không nỡ nhẫn tâm lấy miếng bánh ra nữa, ôm chặt cô vào lòng, cơ thể nóng ran của cô truyền sang anh. Anh đứng dậy lấy cho Thúy Thúy một cốc sữa nóng, cô uống ừng ực, nhưng vẫn không mở mắt. Dương Chiến đưa Thúy Thúy đến bệnh viện. Bác sĩ nói Thúy Thúy lao lực quá độ, mất nước nghiêm trọng, giá lạnh, đói khát, cộng thêm cảm, sốt, nghỉ ngơi mấy hôm là khỏi. Thúy Thúy vào nằm trong phòng bệnh cao cấp được y tá chăm sóc đặc biệt. Sau khi truyền nước, nhiệt độ cơ thể đã dần trở lại bình thường, trong tay vẫn cầm chặt miếng bánh ngô, nhất định không chịu thả ra. Dương Chiến cởi tất cho cô, tất đã bị chà rách, gót chân mềm mại của Thúy Thúy đầy những dộp máu, dộp máu bị vỡ, máu be bét. Chân và đùi của Thúy Thúy sưng vù, trông rất đáng sợ, ấn vào một cái thấy lún thật sâu. Dương Chiến lật đế giày cô lên xem, đây là đôi giày Thúy Thúy mới mua, mới đi được có mấy lần, thế mà lúc này đây, đế giày đã bị chà sát còn mỏng dính, có chỗ còn bị thủng, gót giày cũng bị bào mòn gần hết. Dương Chiến vô cùng day dứt ân hận, không thốt nên lời, chỉ muốn đánh cho mình một trận tơi bời.

Bình luận