Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Ngải Miến Điện

Chương 5: Lão tài xế

Tác giả: Vozforums

Xe băng băng chạy được 30p, thì Hoàng bỗng dừng xe lại:

-Phía trước có người kìa, lái xe tải chở gỗ hay sao ấy

-Để tao lại hỏi xem sao.

Tôi tiến lại gần, một người đàn ông chạc ngoài 30 đang ngồi bên lề đường, cạnh chiếc xe tải.

-Chú ơi, cho cháu hỏi…

-Sao nhóc, lạc đường à?

-Dạ, tụi cháu đang tính đi Đức Linh. Mà khuya quá nên đang tính kiếm nhà dân xin ngủ.

-À ờ, bán kinh quoanh đây không có nhà dân nào đâu. Tao chở gỗ khu này thuộc đường lắm. Bữa nay xe hỏng, nên tao phải ở đây đợi. Sáng mai may ra có xe kéo về được.

Tôi ngoái đầu nhì lại chiếc xe tải, rùng mình khi thấy đầu xe móp vào nát bét.

-Thôi, tụi mày đánh xe lại gần đây. Nhóm lửa canh cho nhau ngủ đêm nay, sáng mai tao chỉ đường cho mà đi.

-Dạ, để cháu hỏi ý kiến thằng bạn.

Tôi vẫn hơi băn khoăn, làm sao ông này biết được tôi có đi với bạn mà gọi “tụi mày” ? trong khi xe chúng tôi đỗ khá xa. Nhưng rồi tôi cũng nhanh chóng quên đi, vì nhìn kĩ lại, mặt mũi ông ấy nhì cũng tử tế, chất phác lắm.

-Lão đằng kia rủ mình lại nhóm lửa, ngủ hết đêm nay kìa. Ở gần đây không có nhà dân nào đâu, chắc đành phải thế. Chứ tao ngồi trong xe, nghe tiếng sói tru rợn óc quá.

-Tao cũng thấy thế, nãy giờ ngồi đợi bên đây. Tao còn thấy như có con gì trong bụi cây ấy.

Hoàng đánh xe lại, đỗ cạnh chiếc xe tải móp đầu. Hai thằng cũng chẳng thắc mắc vì sao chiếc xe dúm dó như thế. Đêm có người kinh nghiệm đi rừng ở cạnh, tụi nó cũng thấy bớt sợ phần nào.

Tôi, Hoàng và lão cặm cụi nhóm đống lửa bên đường. Bấy giờ đã khoảng tầm 12h đêm, ấy thế mà trời vẫn tối thui. Trăng thì hoàn toàn bị mây đen che khuất, không lọt lấy nổi vài ánh trăng xuống đất. Đức vẫn nằm ngủ trong xe, người nó cũng ấm dần lại, lâu lâu cũng tỉnh dậy nói chuyện với chúng tôi vài câu. Rồi lại than mệt, nằm ngủ tiếp.

Ngồi quanh đống lửa ven đường, tôi và Hoàng chăm chú nghe những chuyện đi rừng rùng rợn mà lão kể đến nỗi quên cả hỏi tên lão.

-Hồi ấy tao đi làm rừng ở khu này, gặp nhiều chuyện quái đản lắm. Thằng nào thích thì đi ngủ trước đi, còn không thì ngồi đây tao kể chuyện đi rừng cho mà nghe.

Lão say sưa kể, từ những chuyện người ta mất tích trong khu làm rừng, đến những chuyện ma mà lão được chứng kiến. Hai thằng không khỏi rùng mình, bởi lẽ cái cảnh rừng heo hút lâu lâu lại tru lên vài tiếng chó rừng, cộng thêm lời kể đầy kinh nghiệm của lão, đủ làm cho những người gan dạ nhất cũng phải nhụt chí.

-Đấy, đi rừng nó nguy hiểm thế đấy. Tụi mày ráng chạy tiếp, không kiếm được nhà dân mà ngủ trong xe. Không biết đường nhóm lửa thế này, thì có cửa kính thú hoang cũng tông vỡ mà kiếm mồi.

Lão dừng kể chuyện, rút trong túi ra bao thuốc lá. Châm lên hút phì phò:

-Thằng nào làm 1 điếu cho tỉnh người không?

-Dạ thôi, mà Bác này. Bác có biết gì về ngải không? Cháu nghe nói dân rừng núi thế này hay chơi ngải lắm.

-Ngải à? Ngải thì tao không biết – lão dừng lại rít điếu thuốc – mà mấy chuyện đấy thì có thật đấy. Tao cũng nghe nhiều người nói rồi…

-Thú thật, thằng bạn cháu nó bị bỏ ngải, tụi cháu đang…

Lão chen vào nói:

-Tụi mày kiếm bà băm Bình Thuận chứ gì?

-Dạ, chúng cháu tính kiếm bả. Nhưng người giới thiệu bả cho tụi cháu cũng không biết tên bả, chỉ biết bà hay tự xưng là bà băm Bình Thuận.

Rồi tôi thò tay vào túi, lấy ra mẩu giấy mà anh Trần đưa:

-Đây, anh kia có cho cháu tên xã chỗ bà băm đó ở.

-Thôi khỏi đưa tao. Bà đấy thì tao biết, sáng mai tụi mày cứ đi thế này….thế này…đảm bảo khoảng 2 tiếng nữa là tới chỗ bả.

-May quá, tụi cháu chỉ sợ không kiếm được bả.

-Mà tụi mày đi xe chậm thôi, khúc quoanh phía trước có cây đổ ngang đường đấy. Mờ sáng mà đi, không cẩn thận là tai nạn chết không kịp ngáp đấy.

Tôi ngồi canh cho Hoàng chợp mắt, còn mình thì khi nào lên xe sẽ ngủ sau. Lão cũng chợp mắt bên cạnh xe tải, tôi ngồi đấy, lắng nghe những tiếng động của rừng núi. Trời về đêm lạnh lẽo đến đáng sợ.

Thế rồi không hiểu sao tôi ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Phải đến gần 4h sáng, gió lạnh vùng núi luồn vào gáy, tôi mới tỉnh giấc. Nhìn quoanh, cả chiếc xe tải lẫn lão già ấy đều biến mất.

Giật mình, tôi chạy về chỗ xe của Hoàng, nó cũng vừa thức giấc. Kiểm tra lại cũng không thấy mất gì, nên tôi nghĩ chắc có xe tời sửa lưu động tới, nên lão đi rồi. Hai thằng lại bắt đầu đánh xe chạy theo hướng lão chỉ…Lão già ấy, con người ấy. Có lẽ tôi sẽ không bao giờ quên được, lão là một bí ẩn. Bởi lẽ….

Bình luận
× sticky