Tôi và Hoàng bước lùi, nhận ra sự nguy hiểm của bà băm đang đứng trước mặt. Thì ra bộ xương trắng mà bà ta nói chính là xương của đứa con ấy. Bà ta giết con mình chỉ vì nó tuổi Dần, có thể tạo ra Huyết Nhân Ngãi ư? Cái con người ấy, con người mà chúng tôi tin tưởng giao phó tính mạng, lại chính là một con quỷ đội lốt người.
Dự cảm thấy điều không lành, tôi nắm chặt tay Hoàng. Nhưng không kịp, nó dằng ra, rồi xô mạnh bà băm xuống đất.
-Bà đi chết đi – vừa nói nó vừa vung chân dẫm nát cây ngải. – thì ra bà cũng chỉ là một con quỉ hút máu không hơn không kém!
Tôi bàng hoàng nhìn mọi thứ diễn ra. Nỗi sợ hãi vây kín lấy tâm trí, khiến tôi không nhấc chân lên nổi. Bà băm nằm rạp dưới đất, ánh mắt thù hằn nhìn chúng tôi, rồi nhìn cây ngải vừa bị dẫm nát. Bà gào rú lên như một con thú:
-Chúng mày sẽ phải trả giá vì những gì đã làm hôm nay! Ngay lúc này tao có thể giết tụi mày, tao có thể moi gan, ăn tim từng đứa một để trả thù cho “con” tao. Nhưng tao sẽ không làm vậy, không đáng để tao làm vậy…- bà băm dừng lại, cười kha khả như một mụ điên – Tao sẽ để nỗi sợ hãi dày vò tụi mày hằng đêm cho đến chết. Tao căm ghét lũ người Kinh chúng mày!
Mắt bà long lên sòng sọc, bà băm ôm lấy những lá ngải đã nát dưới đất. Màu xanh tươi của lá dần dần chuyển sang vàng úa, từ kẽ tay bà băm, những chất dịch màu đỏ tươi trong gân lá tuôn ra, ướt đẫm cả một vùng đất. Cứ thế, bà băm nằm đó…
Tôi và Hoàng biết sẽ chẳng còn gì để cứu Đức. Giọt nước mắt Hoàng lăn dài trên má, buông ra câu nói đến nghẹn lòng:
-Đi thôi, hãy để thằng Đức được sống những phút cuối cùng bên mẹ nó…
Tôi dọn tất cả đồ đạc vào ba lô. Bỗng bức tranh anh Trần vẽ bà băm rớt xuống đất, tấm kiếng khung tranh vỡ ra từng mảnh nhọn. Tôi còn trưa kịp định thần, thì cái đinh mười treo tranh cũng rớt xuống theo, cắm phập vào đúng giữa khuôn mặt bà băm trong hình.
-Mày nhìn nè Hoàng. – tôi chỉ vào dòng chữ diện ra phía sau khung gỗ. Cả Hai điếng người chết lặng. “Bà phải chết!”
Nhanh chóng gấp gọn bức tranh lại, rồi nhét vào ba lô, tôi không muốn ở lại nơi kinh khủng này thêm một giây nào nữa.
-Tạm quên chuyện này đi. Về!