Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tiệc Báo Thù

Chương 28

Tác giả: Quỷ Cổ Nữ

Ngày 19 tháng Năm, khoảng 14 giờ 30 phút, tại hội quán Tiêu Tương ở Dư Trinh Lý.

Thứ Hai đầu tuần là ngày tương đối yên tĩnh ở Dư Trinh Lý, du khách không đông mấy. Gần hội quán Tiêu Tương vừa xảy ra vụ trọng án, vẫn có người dừng chân trước những dải băng cảnh giới màu vàng để chụp ảnh lầu Ba Khắc cháy đen thui bên trong. Khung cảnh náo nhiệt cách đây một ngày dường như đã thuộc về thế kỷ trước! Na Lan xuất trình giấy tờ “cố vấn lâm thời” của Sở Công an, người gác liền để cô bước qua dải băng vàng vào cổng chính của hội quán.

Khoảnh sân nho nhỏ vẫn ngổn ngang bề bộn vô số gạch đá, gỗ, tro than. Hôm qua Na Lan cũng đã vào sân này nhưng bây giờ mới có thì giờ quan sát toàn thể tòa lầu chính Tiêu Tương và khung cảnh xung quanh. Giống như phần lớn các lầu Ba Khắc, nó cũng có giếng trời. Đi qua cổng chính là một khoảnh sân nhỏ, ba mặt là tường, một mặt là nhà, gọi là sân hoặc gọi là giếng trời phía trước cũng có lý. Ở trong lầu còn có một khoảng không, bốn xung quanh là nhà, đó mới đúng là giếng trời. Quách Tử Phóng từng kể lại, khi cả hai từ gian Túy Hoa Âm trèo xuống đất, đó là chỗ “giếng trời phía sau” – khoảng trống với một bề là nhà, ba bề là tường sân sau.

Lầu chính Tiêu Tương đúng là tòa nhà sang trọng thời xưa, so với các tòa nhà Ba Khắc khác thì rất có tầm vóc, dù vẫn hơi thấp, trước và sau lầu đều có giếng trời, dẫn thông nhau bởi một lối đi hẹp. Chỗ ngoặt phía Đông giếng trời sau, là cửa hậu của nhà bếp, chỗ ngoặt phía Tây có một cửa hậu nhỏ. Na Lan đoán tên cướp B đã trốn ra từ cửa hậu ở chỗ ngoặt phía Tây, bắt sống cô và Quách Tử Phóng, sau đó đưa qua bếp rồi vào lầu.

Chắc vì muốn khách khứa được thư thái, giếng trời trước trồng đầy những hoa, chạy xuyên qua chúng là lối đi lát bằng loại gạch tròn có đường kính chừng một thước. Na Lan nhận ra vị trí giữa sân giếng trời trước, hơi lệch phía Tây, là nơi cô đã được cứu. Nhìn ngang sang phải, còn một quãng nữa thì mới đến cửa chính hơi chếch phía Đông Nam, tức là không ở ngay trong tầm mắt của nhân viên cứu hộ. Thảo nào Ba Du Sinh nói cô không được phát hiện ngay từ đầu, đến sát tiếng nổ thứ ba mới được cứu.

Nổ lần thứ ba. Theo kết luận của Hình Thụy An và Đường Vân Lãng cùng khám nghiệm hiện trường, là xuất phát từ lửa cháy ở bếp. Trước đó, vụ nổ và lửa ở đại sảnh tuy đã tàn phá cả trên lẫn dưới tòa lầu nhưng không lan rộng hơn, lửa ở bếp cháy dữ dội vì còn có dầu ăn và dầu diesel trợ lực, nên nhanh chóng bò ra ngoài và lên cả tầng hai. Công tơ điện gắn dưới gầm cầu thang gần bếp, lại có cả một cái lò đun sôi mới lắp. Vụ nổ phát sinh ở đây.

Vụ nổ thứ ba đã hủy diệt nặng nề lầu chính Tiêu Tương.

Nếu đội cứu hỏa đến chậm hơn một chút thì trong lầu sẽ không còn ai sống sót. Nghĩ đến cảnh tượng đó mà rùng mình.

Na Lan xem xét kỹ bắt đầu từ chỗ cô ngã xuống đất. Theo miêu tả của lực lượng cứu viện, cô nằm ở tư thế nghiêng, tức là không ngã sấp hoặc ngã chổng bốn vó. Cảm ơn trời đất, thật là may mắn. Nhưng không thể xác định đầu cô bị đập xuống đất, hay bị gạch đá trên cao rơi trúng, lúc đó đầu cô gối lên viên gạch nâu hình vuông ở rìa một khóm hoa. Na Lan ngồi xổm xuống, thấy nền gạch vẫn còn tương đối nguyên vẹn, nhưng đầy những dấu vết va đập, thậm chí còn cả vết máu lờ mờ.

Xem ra, rất có khả năng khi rơi xuống, cô đã đập đầu xuống sân.

Cô lại nhìn những viên gạch nâu lát đánh đai quanh các khóm hoa, thử đưa tay ra lay. Gạch chìm trong đất, rất chắc.

Cô đứng lên, bước trên những viên gạch tròn, tránh giẫm vào các mảnh đá hoặc thủy tinh, bước đến cửa chính. Đi gần đến cửa, cô bỗng dừng lại cúi nhìn, rồi mỉm cười.

Ngày 19 tháng Năm, khoảng 18 giờ 15 phút.

“Cậu gớm thật, tối qua vẫn đang hôn mê mà tối nay đã muốn đến hộp đêm!” Từ năm thứ hai đại học, Đào Tử đã là “chuyên gia trang điểm riêng” của Na Lan, lúc này cô đang vừa hoàn thiện bóng mắt cho bạn vừa liến thoắng, “Tớ biết rồi, chắc cậu còn có ý đồ khác. Định giở ngón gì, đối với ai, liệu mà khai thật đi?”

“Có muốn nghe nói thật không? Sau chấn thương sọ não, tớ có cảm giác như đã biến thành người khác và nghĩ rằng chớ nên phí hoài tuổi xanh, cần phải vui chơi đã đời! Cho nên kể từ hôm nay bạn cùng phòng của cậu sẽ sống ở các câu lạc bộ đêm, gà chưa gáy sáng chưa về ký túc xá.”

Đào Tử cười khanh khách, “Có biết sau gáy vẫn đang băng bó không? Tớ vừa định khuyên nhủ cậu, cậu đã tớn lên nói liều à?”

“Cậu nói liều thì có! Thừa biết tớ sẽ đi gặp ai, lại còn nói là tớ đi hộp đêm.”

“Hội quán, chẳng phải cũng là một kiểu hộp đêm ư?”

“Định nghĩa của cậu quá rộng rồi! Cứ thế thì cửa hàng bán buổi tối đều được coi là hộp đêm hết. Hiệu bánh bao trước cổng trường còn mở đến 9 giờ rưỡi tối kia kìa! Vậy có thể nói tớ và cậu thường xuyên đi hộp đêm ăn bánh bao và trứng ngũ hương không?” Na Lan bắt đầu thu xếp túi xách. Ấm đun nước bỗng “keng” một tiếng, nước đã sôi, có thể pha trà được rồi.

Một tiếng sau đó, Na Lan đã đi xe đến Thấm Hà nằm bên bờ hồ Chiêu Dương. Thấm Hà là một hội quán tư nhân rất ít người biết, nét đặc sắc ở đây là trà đạo và thanh tửu, Thấm Hà cũng là một trong số rất ít hội quán vượt qua được đợt chấn chỉnh khắt khe của cơ quan quản lý. Lái xe là người rất hay chuyện, với nữ giới ưa nhìn thì anh lại càng liến thoắng. Anh ta nói Thấm Hà không bị đóng cửa là nhờ ông chủ có mối quan hệ đặc biệt với một phó bí thư tỉnh ủy. Lương Tiểu Đồng là tiểu đệ của ông chủ Thấm Hà, Lương Tiểu Đồng mở hội quán Tiêu Tương cũng là do được gợi ý từ Thấm Hà.

Na Lan thường đi tàu điện ngầm hoặc taxi, nhưng tối nay Lương Tiểu Đồng bố trí xe Land Rover đến đón cô.

Tối qua anh ta gửi đồ ăn, hoa tươi vào cho cô, và kèm theo một thiếp mời, mời cô đến Thấm Hà với lý do là thư giãn sau nỗi sợ hãi. Lương Tiểu Đồng cho rằng Na Lan đứng ra thương thuyết với bọn cướp, đã có tác dụng đáng kể cứu nguy cho các con tin, rất dũng cảm và vĩ đại… Đào Tử đọc xong nói Na Lan được hình dung như một nữ chiến thần. Na Lan gần như định ném cái thiếp ấy vào sọt rác nhưng cô dừng tay, đọc lại nó, ngẫm nghĩ rồi gọi điện cho anh ta, nói rằng nếu bác sĩ cho xuất viện thì sẽ đến.

Với Lương Tiểu Đồng, thật ra anh ta không cho rằng cô sẽ nhận lời. Lương Tiểu Đồng vốn tự phụ mình là kẻ hào hoa, nhưng cũng là kẻ biết mình biết ta nên đã đi tìm hiểu về Na Lan, mới hay cô có biệt hiệu “người đẹp băng tuyết”, từng có mối quan hệ không rõ ràng với nhiều gã công tử như Tần Hoài, Đặng Tiêu, lại bị cuốn vào các vụ trọng án kinh hồn, thế thì một thanh niên “đơn thuần” như anh ta làm sao “chăm sóc” nổi. Không ngờ Na Lan lại nhận lời.

Điều này có nghĩa là gì? Nghĩa là may mắn đã đến với Lương Tiểu Đồng, hay là Na Lan sẽ dùng ánh mắt sắc nhọn của chuyên gia tâm lý tội phạm để thiêu đốt anh ta?

Ai mà biết được? Rất có thể chấn thương sọ não đã khiến các tế bào thần kinh của Na Lan biến đổi, làm cô trở thành một cô gái tính tình nhẹ nhõm, đơn giản, chuộng hư vinh, ham phù hoa. Người đẹp, đều nên là những con người như vậy, thế giới sẽ dễ thở hơn. Không phải sao?

Mặt khác, giả sử cô ta xuất hiện với tư cách chuyên gia tâm lý học tội phạm, thì Lương Tiểu Đồng cũng chẳng có gì phải sợ. Anh ta không phải kẻ cướp, không vạch kế hoạch gây cháy nổ giết người, và cũng là người bị hại. Những người bị hại giao lưu thân thiện, an ủi động viên nhau là chuyện xưa như trái đất.

Dù chưa khỏi sái chân, nhưng lúc đón khách Lương Tiểu Đồng vẫn cố đứng rất đĩnh đạc. Đã nhìn thấy Na Lan cao ráo, chân dài, mình thì không có ưu thế tầm cao vượt trội, cho nên tư thế đứng ưỡn ngực, thẳng vai là rất quan trọng. Tuy nhiên, khi Na Lan bước vào cửa hội quán thì chân Lương Tiểu Đồng bỗng mềm nhũn, khí thế hoành tráng dường như bị một làn gió từ phía hồ đưa vào làm cho tan biến.

Có thể nói Na Lan xuất hiện trước mặt cứ như một người nhà trời, đó là cách nói kiểu bị động thông thường, nói cho đúng hơn, Na Lan như một cú knockout của vua quyền Anh người Mỹ Mayweather, khiến Lương Tiểu Đồng chảy máu mũi. Na Lan mặc xường xám cách tân màu tím nhạt, gần trùng với màu của tấm thiếp Đồng gửi hôm qua. Sao cô biết xường xám là thứ trang phục phụ nữ khiến anh ta kích thích nhất? Chiếc xường xám này không cứng nhắc như kiểu các cô tiếp tân hay mặc, mà chất liệu mềm rủ, bó sát lấy thân, thiết kế chú ý đến nét thướt tha, hai bên tà áo xẻ thấp thoáng cặp đùi thon dài. Tóc chải theo lối hơi cổ điển, buông xuôi, khéo léo che khuất mảnh băng y tế dán sau gáy. Lớp phấn phơn phớt mỏng thoa trên làn da trắng mịn “ngon lành”, phấn sáp chỉ như chút gia vị tôn vinh, khiến người ta dâng trào cảm xúc.

Nhìn thấy Lương Tiểu Đồng, Na Lan nhoẻn cười.

Chỉ có thể nói là: mê hồn.

Lương Tiểu Đồng gắng vận hết tâm lực, nhớ lại cách đi đứng nên thế nào, đôi vai, đôi tay nên ra sao… rồi chân hơi tập tễnh, anh ta bước lên bắt tay Na Lan… rất lâu. “Cảm ơn cô đã nể mặt, tôi rất lo cho sức khỏe của cô, chỉ sợ cô không thể đến.”

Na Lan mỉm cười, “Cảm ơn anh nhiệt tình mời tôi. Chúng ta đã cùng trải qua hoạn nạn, cũng nên gặp gỡ nhau, chẳng hôm nay thì ngày mai ngày kia…”

Lương Tiểu Đồng sung sướng muốn ngất. Thì ra, tin đồn vẫn chỉ là tin đồn, sự băng tuyết của người đẹp này giống như băng tuyết ở Sochi, không hề cứng rắn hoặc là, đã bị tan chảy vì chấn thương sọ não, hay vì anh ta cũng chưa biết chừng. Lương Tiểu Đồng chìa tay về phía cầu thang, “Xin mời cô!”

Thấm Hà trang hoàng không cầu kỳ nhưng cũng không giản dị tiết kiệm: tường, trần nhà và sàn nhà dùng vật liệu tre trúc, thiết kế theo phong cách tranh thủy mặc cổ điển trang nhã, thể hiện núi non sông suối, đầm sen, rừng trúc. Lương Tiểu Đồng chọn Thấm Hà để gặp gỡ cũng có ý “đánh vào tâm lý” chuyên gia tâm lý Na Lan, bởi khung cảnh và bầu không khí ở đây tĩnh mịch dễ chịu. Những người đã trải qua sự kiện hội quán Tiêu Tương tên bay đạn lạc, cháy nổ kinh hoàng, nhất là một thiếu nữ giàu lý trí tình cảm như Na Lan, chắc chắn không thiết những chốn ồn ào choáng ngợp, họ chỉ mong gần gũi thiên nhiên êm ả nhẹ nhàng để hệ thần kinh được chùng xuống.

Na Lan chăm chú nhìn các chi tiết trang hoàng, tỏ ra rất biết thưởng thức và tâm đắc với hội quán trang nhã này. Rồi bệnh nghề nghiệp nổi lên, cô cũng để ý cả đến những người ra vào nơi đây nữa.

Khách không đông, các nhóm vài ba người một, trang phục sang trọng đúng mực, nói năng nhẹ nhàng, không đẹp nổi bật nhưng nhã nhặn lịch sự, ngay một phụ nữ đã đứng tuổi ngồi một mình trên xô pha ở phòng tiếp đón cũng chỉ son phấn đơn giản, đồ trang sức không phô trương, chuỗi ngọc trai thượng hạng, đôi vòng đeo tai đính kim cương và đá quý màu lam cũng rất phải chăng, phong độ và cao sang nữa.

Lương Tiểu Đồng đặt một gian riêng trên tầng hai, nhìn ra hồ Chiêu Dương. Lúc này màn đêm đã buông, nửa vầng trăng treo trên không trung hắt ánh sáng xuống mặt hồ lấp lánh, thấp thoáng ánh sáng đèn từ vài chiếc du thuyền, có cả tiếng hát vọng ra nữa. Na Lan ngồi xuống ghế bên chiếc bàn kê sát cửa sổ, cảm thán, “Lâu lắm rồi mới có dịp ngắm cảnh đêm trên hồ Chiêu Dương!” Tâm hồn cô bỗng trôi đi rất xa, nhớ về một mùa hè cách đây ba năm, cô như cá bơi lặn xuống hồ cùng người ấy… chẳng rõ giờ này người ấy đang ở đâu?

“Vụ án năm xác chết, đúng không? Tôi có nghe nói, đó là vụ trọng án đầu tiên xảy ra ở hồ này. Hồi đó cô và Tần Hoài…” Lương Tiểu Đồng bỗng “phanh gấp”, cái mồm của mình sao mà vụng về vô duyên.

“Đúng thế. Cứ như xem một bộ phim tầm thường chẳng đâu vào đâu, xem đến hết mới nhận ra vai chính là mình. Anh bảo, có đáng buồn không?” Na Lan chỉ khẽ lắc đầu, chứ không ai oán nặng nề.

“Nhưng hay ở chỗ cô đã thành công, những lần sau đó gặp hiểm nguy cô cũng vượt qua, cô thật có bản lĩnh!” Lương Tiểu Đồng cảm thấy “lời thoại” của mình rất khô khan, lẽ ra mình nên đi tu nghiệp ở khoa Văn đại học Bắc Kinh mới phải!

“Anh quá lời rồi đấy! Chỉ là số tôi may mắn mà thôi!” Na Lan mỉm cười.

“Một đôi lần, có thể là gặp may, nhưng nhiều lần như thế, chứng tỏ cô có năng lực, rất đáng chúc mừng! Nên uống rượu vang được chứ?” Tay anh ta đã cầm chai rượu vang dán nhãn in những dòng chữ tiếng Pháp giơ lên.

“Bác sĩ dặn tôi, chấn thương sọ não chưa bình phục hoàn toàn thì không được đụng đến chất cồn.” Na Lan cười có ý xin lỗi.

“Không sao, chúng ta uống trà thay rượu vậy. Tôi sẽ gọi phục vụ đến biểu diễn trà. Cô thích loại nào? Lục trà, hồng trà hay trà Phổ Nhĩ? Có cần thả hoa vào không? Hoặc thêm vài lát gừng, trần bì hoặc câu kỷ? Ở đây họ có tất!”

“Trà nào cũng được, không cần cho thêm gì cả. Trên bàn đang có trà rồi mà?”

“Thứ này chỉ có thể gọi là đồ uống chung chung. Phải bảo họ pha trà thực sự đúng cách, họ rất điêu luyện. Cô đừng khách sáo.” Lương Tiểu Đồng nói.

“Nếu khách sáo thì tôi đã không đến đây.” Đã có nụ cười của Na Lan thì đâu cần rượu vang hay hồng trà nữa?

Lương Tiểu Đồng xuống tầng dưới dặn dò người pha trà, nhấn mạnh chỉ cần mang đủ bộ đồ pha trà lên là được. Lương Tiểu Đồng đã mang đến đây trà Phượng Hoàng – loại trà “cống phẩm” siêu hạng, sản lượng mỗi năm chỉ chừng bốn cân.

Cống phẩm, sản lượng chỉ có bốn cân… đều là lời nói thật cả. Điều mà Lương Tiểu Đồng không nói ra, là: nguồn trà phải do anh ta kiểm soát.

Vì thành hay bại là ở đây, là ở buổi tối hôm nay.

Trà đã được trộn lẫn thuốc mê tan chậm. “Tan chậm” nghĩa là thuốc mê bám vào cánh trà sẽ từ từ hòa tan. Thứ bột thuốc mê này đã được xử lý bằng công nghệ hóa học đặc biệt tinh vi, bên ngoài được bọc bằng màng cực mỏng sẽ tan trong nước, màng mỏng này bị phá vỡ trong lần đầu “tráng nước tẩy trà”, theo quy tắc pha của trà đạo, nước tráng này sẽ đổ bỏ, lần rót nước sôi sau đó, bột thuốc mới hòa tan vào nước trà. Có lẽ đây là cách dùng thuốc mê an toàn nhất, bí mật nhất trên đời. Nghe nói, gián điệp các nước đều dùng thủ đoạn này trong nghiệp vụ, người thạo về Đông dược đã nhìn thấy đối phương đổ bỏ nước tráng trà đầu tiên và không thả thuốc gì lạ vào ấm trà, thì hoàn toàn tin nước trà không có thuốc độc.

Đối với người đẹp thông minh và thận trọng như Na Lan thì phải dùng kỹ thuật đỉnh cao này, thứ thuốc tuyệt diệu phải chi bằng khoản tiền sáu chữ số.

Lương Tiểu Đồng cũng biết, sau đêm nay, mọi tâm huyết của mình bỏ ra đều là xứng đáng!

Kể từ ngày sử dụng thứ thuốc này, Lương Tiểu Đồng chưa từng thất bại. Hai nữ minh tinh tuyến dưới đang “do dự”, một cô gái có chồng đang cố tỏ ra “giữ mình”, Lương Tiểu Đồng đều xơi tái ngon lành! Một loạt ảnh khỏa thân đã khống chế các nàng phải ngoan ngoãn làm người tình dài lâu với anh ta, mà cho đến nay họ vẫn không hiểu mình “nhẹ dạ” vào thời điểm nào.

Đêm nay sẽ được hưởng phúc Na Lan.

“Sếp Lương đang tính toán gì thế?” Câu hỏi của Na Lan khiến Lương Tiểu Đồng chột dạ.

Bây giờ anh ta đã sắp đặt xong xuôi, quay trở lại cùng Na Lan nhấm nháp đĩa bánh rán bột nếp nhân dứa.

“Ý tôi nói về công việc của hội quán Tiêu Tương, chắc kế toán trưởng của anh đang gắng tính toán xem công ty bảo hiểm sẽ bồi thường bao nhiêu, tu sửa lầu chính như thế nào, xử lý cổ phần của ông Đới Hướng Dương ra sao… Chắc sếp Lương vẫn muốn Tiêu Tương tiếp tục hoạt động chứ?” Na Lan hỏi.

Cô gái có đầu óc có khác, chuyện trò rất hàm súc.

“Đừng gọi tôi là sếp Lương nghe rất xa lạ, cứ gọi thẳng tên đi! Vâng, Tiêu Tương sẽ tiếp tục vận hành, có lẽ tôi sẽ đổi tên khác, tôi vốn không thích hai chữ Tiêu Tương, nghe cứ như hiệu ăn Hồ Nam. Cô cho rằng nên đổi tên gì thì hơn? Cô học cao, tham mưu cho tôi với!”

Na Lan suýt nữa thốt ra ba chữ “Kim Lợi Khải” đầy châm biếm, nhưng cuối cùng chỉ mỉm cười, “Học cao gì chứ? Tôi học ngành tâm lý, ai cũng biết nó chỉ là thứ để lòe mọi người mà thôi.”

“Khiêm tốn quá thế? Nhà tâm lý học rất tài tình, có thể trò chuyện khiến người trầm cảm trở nên hưng phấn. Tâm lý học quả là môn học cao siêu.” Mấy câu này, Lương Tiểu Đồng đã học thuộc lòng từ trước, anh nói ra lưu loát khiến người đẹp cười rất tươi.

Rất tự nhiên!

“Này, vết thương trên cổ anh, là thế nào?” Ngón tay trỏ của Na Lan khẽ chạm vào dải băng quấn quanh cổ Lương Tiểu Đồng. Chỉ chớm đụng mà anh ta tưởng như có dòng điện nhè nhẹ chạy khắp người, hết sức dễ chịu.

Lương Tiểu Đồng tình tứ nhìn Na Lan, “Xem ra cô không nhớ gì về các sự việc hôm qua thật!”

Na Lan thở dài. “Họ đều nói tôi may mắn, vì đã quên béng toàn bộ câu chuyện đáng sợ ấy. Có lẽ, có một số ký ức không cần nhớ làm gì.”

Lương Tiểu Đồng thầm kinh hãi, “Họ là ai?”

“Ngu Uyển Chân, Tạ Nhất Bân. Đều là nhân viên của anh, đúng không?”

“Đúng, đúng! Hai người ấy rất tốt. Họ còn nói gì nữa?”

“Không nói gì nữa… À, tôi nghĩ tất cả những người may mắn sống sót như chúng ta cũng là có duyên với nhau, từ nay nên gặp gỡ… như tôi và anh lúc này chẳng hạn.”

“Ừ…” Lương Tiểu Đồng ngồi thẳng người lên, nhìn ra mặt hồ xam xám bàng bạc dưới ánh trăng, thầm nghĩ, “Ừ, ý kiến này hay, đúng là nên gặp gỡ.” Anh ta đứng dậy, nói, “Hay là chờ Kiến Vĩ, Hoa Thanh ra viện, tôi xin làm chủ chi, mời mọi người đến hội quán của tôi, được chứ?”

Lúc này một cô gái chuyên trách trà đạo bước vào, đặt bộ đồ trà và các dụng cụ lên bàn. Cô ngồi một bên bàn, tựa như chủ nhà, tiếp hai vị khách Lương Tiểu Đồng và Na Lan ở phía đối diện.

Cô mở gói trà Phượng Hoàng được đưa cho lúc nãy, thả những cánh trà vào cốc, chờ Na Lan nhìn kỹ rồi giới thiệu, “Đây là trà tiến cống, dâng vào hoàng cung thời Minh, hiện nay vẫn được coi là cống phẩm. Nghe nói mỗi năm chỉ chế biến được bốn cân, chủ yếu đưa vào Trung Nam Hải và đưa đến Tần Hoàng Đảo. Trà Phượng Hoàng thuộc loại trà ô long, cách pha chế hơi khó hơn một chút, tuy nhiên quý khách yên tâm, tôi đã có ít nhiều kinh nghiệm, nhất định sẽ không làm cho quý khách phải thất vọng. Rồi quý khách sẽ thấy thủ pháp của tôi khác với các nhân viên khác, cho trà vào nhanh, rót trà ra còn nhanh hơn…”

Vài phút sau, cô ta đã thao tác xong, lần lượt bưng hai cốc trà đặt xuống trước mặt Na Lan và Lương Tiểu Đồng. Di động của Lương Tiểu Đồng bỗng đổ chuông. Vào lúc hệ trọng này, dù là ông chủ gọi đến cũng phải từ chối. Lương Tiểu Đồng chẳng thiết nhìn màn hình xem là ai gọi, tắt máy luôn. Rồi nhìn Na Lan, thấy cô hơi lim dim mắt, cốc trà kề trước mũi, chăm chú thưởng thức hương thơm, rồi trầm trồ, “Tôi đã nhận ra hương thơm thuần khiết là gì rồi.”

Bỗng bên ngoài có tiếng gõ cửa gấp gáp, rồi tiếng gọi, “Ông Lương Tiểu Đồng, có điện thoại! Bảo vệ ở Tiêu Tương gọi ông, việc cực kỳ khẩn cấp, hình như có người đang đập phá hội quán của ông. Ông phải nghe điện đi!”

“Có nhẽ đâu thế!” Lương Tiểu Đồng đứng bật dậy.

Na Lan nói, “Anh cứ ra giải quyết đi! Tôi sẽ chờ rồi ta cùng uống trà.”

“Không sao. Cô cứ uống trước đi!” Lương Tiểu Đồng nói, rồi vội vã bước ra, xuống phòng đón tiếp ở tầng dưới nghe điện thoại, xẵng giọng hỏi, “Ai đấy?”

Một nam giới, nói giọng Hà Nam hoặc Sơn Đông cũng nên, “Sếp Lương phải không? Tôi là bảo vệ lầu Tiêu Tương phía Đông. Vừa nãy có người ném gạch đá vào lầu phía Đông, ném vỡ vài ô kính rồi!”

“Chuyện đó, sao phải gọi điện cho tôi? Báo cảnh sát!”

“Cảnh sát đã đến và lập biên bản rồi, họ cũng không biết nên làm gì, vì kẻ ném đá đã biến mất, trời thì tối đen, không thể truy bắt. Họ bảo tôi cần nhanh chóng thông báo cho ông chủ, kê khai thiệt hại rồi gặp công ty bảo hiểm đòi bồi thường.” Anh bảo vệ nói.

“Chỉ là mấy ô kính, mai gọi thợ đến thay là được, chứ gặp bên bảo hiểm làm gì?” Lương Tiểu Đồng cảm thấy đầu óc của cảnh sát và tay bảo vệ “có vấn đề”.

“Không chỉ là ném đá vỡ kính. Hai ô tô đưa đón khách đỗ ở cổng sau cũng bị đập phá, đều là xe Audi, rất đắt tiền phải không ạ?”

“Gì thế? Phá cả xe nữa? Sao cậu không nói ngay cho tôi biết?” Lương Tiểu Đồng tức muốn chết, gần như không thể tự kiểm soát được nữa. Thảo nào mà… xe Audi bị đập thì đúng là phải báo với công ty bảo hiểm.

“Tôi đã nói rồi ạ: vài ô kính, trong đó có cả kính ô tô. Thân xe thì còn đỡ, chỉ bị lõm mấy chỗ, chắc xe vẫn chạy được.” Anh bảo vệ rất chân chất có sao nói vậy.

Lương Tiểu Đồng có cảm giác sắp hộc máu mồm đến nơi. Anh ta đặt điện thoại xuống, hộc tốc lao lên tầng hai rồi chạy như bay vào gian phòng nhìn ra hồ nước.

Lúc này Lương Tiểu Đồng mới thở phào nhẹ nhõm.

Vì Na Lan vẫn ngồi trên cái đôn, cô nhân viên pha trà cũng đang mỉm cười chờ đợi.

Bình luận