Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tiệc Báo Thù

Chương 45

Tác giả: Quỷ Cổ Nữ

Ngày 25 tháng Năm, khoảng 14 giờ 30, tại nghĩa trang Vạn Quốc, Giang Kinh.

Tang lễ Đới Hướng Dương và Yên Vệ Bình tổ chức cùng một lúc tại nhà tang lễ trong khuôn viên nghĩa trang Vạn Quốc. Một phó tổng giám đốc và một thành viên hội đồng quản trị tập đoàn Hâm Viễn lần lượt phát biểu, sau đó một cựu chiến binh đồng đội của Yên Vệ Bình ai điếu mấy câu, chưa nói xong đã bưng mặt khóc nức nở. Đới Quyên đại diện cho gia đình bày tỏ lời cảm ơn. Na Lan thấy cô tiều tụy, nhợt nhạt hơn hẳn hôm nọ, đôi mắt sưng húp, nhưng giọng thì rành mạch rõ ràng, ngôn từ rất tha thiết, trang trọng, đâu ra đấy.

Thi thể Đới Hướng Dương bị hủy hoại nghiêm trọng, thi thể Yên Vệ Bình tương đối hoàn chỉnh nhưng cũng cháy đen thui, đều được đem hỏa táng. Cũng vì thế mà khách đưa tiễn không được nhìn mặt họ lần cuối, ban tổ chức lược bỏ khâu này.

Lần đầu tiên Na Lan được nhìn thấy bà vợ (góa) của Đới Hướng Dương. Đó là một phụ nữ xinh đẹp dong dỏng cao. Mấy cô cảnh sát ở đội hình sự nói bà ta ngày trước là diễn viên múa của đoàn văn công Cục Chính trị không quân, Ngu Uyển Chân cũng từng kể với Na Lan về bà mẹ nuôi ngày xưa của mình, xem ra con mắt “chọn vợ” của Đới Hướng Dương gần như không thay đổi. Cậu con trai ông ta là một thiếu niên mảnh khảnh, đeo kính trắng, lúc này đang cúi gằm đầu, đứng bên cạnh mẹ.

Phần lớn những người may mắn sống sót trong “Đại án 185” đều có mặt, không phải vì thế lực của Đới Hướng Dương, mà vì trân trọng mến tiếc Yên Vệ Bình. Đội trưởng Trinh sát Hình sự Ba Du Sinh cũng đến viếng.

Cuối cùng gia chủ bắt tay cảm ơn các vị khách, rồi cậu Đới và Đới Quyên mang ảnh người đã khuất đi về phía nhà hỏa táng, trạm dừng chân cuối cùng của họ trên thế gian.

Khi cả nhà họ Đới rời cổng chính của nghĩa trang, khách khứa đã ra về hết. Nắng trưa có phần quá nhiệt tình, cả nhà họ đều đeo kính râm. Na Lan vẫn đứng ở cổng chờ, cô bước lại chào họ, rồi hỏi Đới Quyên, “Có thể nói chuyện với chị một lát không?”

Đới Quyên do dự, “Có nhất thiết là ngay bây giờ không? Hôm nay mọi người đều rất mệt mỏi, mệt mỏi tinh thần, cô hiểu mà!”

Na Lan khẽ nói, “Đương nhiên tôi không làm phiền chị quá lâu, chỉ hỏi mấy câu, vài phút thôi. Thật ra tôi không đủ tư cách để nói thế, tôi chỉ thử đứng ở vị trí của chị… Thà đau đớn chốc lát còn hơn là đau âm ỉ.”

Đới Quyên thắc mắc, “Sao cô lại nói vậy?” Nhưng thấy Na Lan cương quyết, cô bèn gật đầu, bước lại chỗ bà thím và cậu con trai bảo họ cứ ra xe chờ. Rồi quay lại chỗ Na Lan, cả hai vừa đi vừa nói chuyện.

Không rào trước đón sau, Na Lan hỏi luôn, “Cái thứ gọi là ‘mệnh căn’ để trong két sắt ở lầu chính Tiêu Tương, là gì vậy?”

“Nếu không phải là bút tích của Nhạc Phi thì tôi cũng chịu. Hay là cứ hỏi thím tôi?”

“Không cần. Vì không có bút tích nào cả, chỉ có tội danh của Nhạc Phi – Mạc tu hữu[1]. Khi bọn cướp mở két sắt ra, bên trong rỗng không!”

[1] Nghĩa là: chẳng có gì. Cũng là cách dân gian gọi tên tội trạng và án xử Nhạc Phi.

Đới Quyên kinh ngạc, “Sao có thể… mà tại sao cô biết?”

“Chính tên cướp nói với tôi!” Na Lan cười nhạt, “Và cũng là suy luận của tôi. Đới Hướng Dương đã thuê bọn cướp chuyên nghiệp đến cướp lầu chính Tiêu Tương, đương nhiên không để bất cứ gì có giá trong két sắt.”

“Gì? Chú tôi thuê người đến cướp? Tôi không hiểu!” Đới Quyên lắc đầu.

“Tôi có thể giải thích thế này: từ các tài liệu thực tế chúng tôi đang có, bao gồm các tài liệu mà cô cho biết, tập đoàn Hâm Viễn có vấn đề nghiêm trọng về vốn, tình hình tài chính của Đới Hướng Dương cũng nguy ngập, nguyên nhân chủ yếu là do thói quen đánh bạc… thua bạc rất đậm. Trong giới doanh nhân không ít con bạc, từng có người thua bạc tiền tỷ, nhưng họ thường có chỗ dựa, có kho của cải, tức là doanh nghiệp, sản nghiệp của mình. Vấn đề của Đới Hướng Dương là đánh bạc thua to, nợ những khoản lớn, sản nghiệp cũng sắp sập tiệm: Tôi không biết ông ấy thua bạc cụ thể bao nhiêu nhưng chắc chắn phải là con số đủ khiến ông ta lao đao. Ở các sòng bạc Ma Cao và Thái Lan, người chơi thường mua được phỉnh[2] đánh bạc nhờ uy tín của mình. Những năm đầu, có thể hình dung Đới Hướng Dương rất có uy tín, Hâm Viễn kinh doanh phát đạt, việc trả nợ đỏ đen không thành vấn đề. Nhưng một hai năm nay dòng vốn bị đứt đoạn, ông ta rất khó đem tiền của tập đoàn ra thanh toán các khoản thua, và chỉ còn cách khất nợ hết lần này đến lần khác. Đám môi giới đứng ra mua phỉnh hộ không có tiền trả cho sòng bạc, đương nhiên phải chịu áp lực rất nặng nề. Sòng bạc và môi giới thì thường liên kết với xã hội đen, khả năng ngược lại rất nhỏ, nhỏ hơn khả năng tôi và chị móc nối để thắng bài ở mọi sòng bạc Ma Cao! Với những con bạc mắc nợ nhiều mà không trả, nếu công ty đòi nợ ra tay không kết quả thì xã hội đen sẽ vào cuộc thay. Một khi đã nằm trong danh sách của xã hội đen, không chỉ bản thân con nợ là mục tiêu trừng trị mà cả gia đình con nợ cũng bị truy sát. Đới Hướng Dương ham đánh bạc, là sự thật, mắc nợ bao nhiêu, chắc công an thừa sức điều tra làm rõ. Chuyện xã hội đen này nọ là do tôi đánh bạo giả thiết và suy luận. Một khi biết mình bị siết nợ ráo riết, tính mạng lâm nguy, lại không thể thét gió gọi mây huy động hàng trăm triệu đồng như xưa, thì phải làm sao đây? Ông ta liền nghĩ ra một diệu kế, bất đắc dĩ, nhưng vẫn là diệu kế. Rất nhiều người biết Đới Hướng Dương có thứ gọi là ‘mệnh căn’, nó vốn là chuyện hão huyền, ông ta cũng biết có người thèm rỏ dãi cái của bí hiểm ấy, nên vạch kế hoạch xoay quanh đề tài mệnh căn, mong nó cứu vãn được tình thế như vài lần lên voi xuống chó ngày trước. Ông ta tìm đến một tên tiền án đầy mình như Bành Thượng, yêu cầu hắn ‘cướp’ lầu chính Tiêu Tương, cướp ‘mệnh căn’ của ông ta. Tôi tin rằng theo kế hoạch, Bành Thượng sẽ đồng thời ‘cướp’ luôn cả ông ta mang đi, tức là bắt cóc. Từ đó tạo ra tình huống mất tích, thậm chí còn đòi tiền chuộc, rồi diễn biến thành giết phăng con tin Đới Hướng Dương. Vụ cướp công khai có thể tạo ra hiệu ứng to lớn, các sát thủ xã hội đen cũng dễ dàng nhìn thấy và cho rằng Đới Hướng Dương mất tích, không rõ sinh tử ra sao. Ít lâu sau biết tin Hâm Viễn phá sản, chủ nợ hiểu rằng không thể đòi hỏi gì nữa, họ đành bỏ cuộc. Còn Đới Hướng Dương thì sẽ mai danh ẩn tích, mạng sống vẹn nguyên, cả nhà yên ổn, cuộc sống cơ bản vẫn được duy trì. Nhưng ông ta lại không biết rằng, gần như đồng thời hoặc còn đi trước ông ta một bước, có một băng nhóm khác đang theo dõi ‘mệnh căn’ và tìm cách đánh vào Tiêu Tương để cướp. Vậy đấy, bây giờ chị cho tôi biết được chưa? ‘Mệnh căn’ rốt cuộc là cái gì? Tôi chỉ tò mò mà thôi.”

[2] Tức casino chip, một dụng cụ đánh bạc sử dụng trong các sòng bài, để chơi poker, blackjack, roulette… Phỉnh thường làm bằng nhựa hoặc kim loại, nhiều màu, có hình dáng tương tự như đồng tiền nhưng dày hơn, dùng để đặt cược thay cho việc đặt cược trực tiếp tiền hoặc đá quý vì các lý do an ninh.

Đới Quyên kinh ngạc, “Nhưng tôi đâu có biết?”

Na Lan mỉm cười, “À, những điều tôi nói bên trên kể ra hoàn toàn thừa thãi, chứ chị biết rõ hơn tôi nhiều, bởi chị mới thực sự là ‘bà chủ’ điều khiển ‘Đại án Tiêu Tương 185’.”

Vẻ mặt Đới Quyên từ kinh ngạc phẫn nộ dần biến thành nặng chịch, không sao hiểu nổi, “Cô định lừa đảo, hù dọa tống tiền tôi chắc?”

“Chị sẽ không gọi tôi và Quách Tử Phóng đến hiện trường vụ cướp nếu chưa từng nghiên cứu tôi, bởi thế chị thừa biết tôi có phải kẻ lừa đảo hay không. Tôi chỉ thiết tha muốn tìm hiểu cho rõ sự thật, dù từng bị cảnh báo không chỉ một lần rằng như thế là dại dột, rồi sẽ chết rất thảm, và đúng là vài lần tôi suýt bỏ mạng một cách thê thảm đấy.”

Đới Quyên cười méo xệch, “Con mèo chết vì tò mò.” Rồi gỡ cặp kính râm xuống, “Anh ta kể hết với cô à?”

“Đới Thế Vĩnh?” Na Lan lắc đầu. “Anh ta rất đáng tin cậy, đời nào bán đứng chị?”

“Tôi không hiểu nổi tại sao cô lại đoán ra tôi?” Đới Quyên bình tĩnh lạ thường, nhưng giọng nói cho thấy cô ta rất hiếu kỳ.

“Vì dám đặt vấn đề một cách táo bạo.” Na Lan nói. “Đới Thế Vĩnh đã bình luận về tôi như vậy khi cùng ngồi ăn cơm cách đây hai hôm. Thật ra chưa đáng gọi là táo bạo gì cả vì đã có một vài manh mối, chỉ cần xâu chuỗi lại với nhau. Tôi đoán ra chị. Nếu định trách thì đừng trách Đới Thế Vĩnh mà nên trách vợ anh ta.”

“Uyển Chân?” Đới Quyên mỉm cười. “Tôi không bao giờ trách nó, nó là em gái tôi. Nó tuyệt đối không cho cô biết.”

“Đúng thế, cô ấy chưa từng nhắc đến tên chị, nhưng cô ấy cho tôi biết tại sao cô ấy hận Đới Hướng Dương.”

Đới Quyên dừng bước, khuôn mặt vừa hồng hào đôi chút giờ lại tái nhợt. Na Lan cố ý im lặng, quan sát đôi môi Đới Quyên đang run run.

“Bệnh lý học thần kinh và tâm lý học biến dạng có một nguyên tắc cơ bản, đó là: các hành vi biến thái đều không bỗng dưng xuất hiện, cũng không tự nhiên mất đi nếu thiếu sự can thiệp hoặc điều trị. Bởi vậy những hành vi ông ta đã làm đối với Uyển Chân và những bé gái khác, cũng có khả năng… đối với chị…” Na Lan cảm thấy nặng nề căng thẳng.

Đới Quyên im lặng đứng đó, không kinh ngạc, không phẫn nộ cũng không nước mắt. Có lẽ thời thơ ấu kinh hoàng sau bao năm trôi qua, đã khiến nước mắt cô cạn khô, phẫn nộ cũng héo tàn.

“Phòng khách nhà chị treo ảnh gia đình chị và Yên Vệ Bình nhưng không có Đới Hướng Dương. Đới Hướng Dương có công nuôi dưỡng chị, là ân nhân, trong nhóm ảnh đó lẽ ra không thể bỏ sót ông ta. Nay có thể giải thích rằng vì chị hận ông ta, không muốn ngày ngày nhìn thấy mặt ông ta. Tôi thậm chí còn đoán rằng, chị đã phóng hỏa cô nhi viện Dương Quan, người giáo viên kia chỉ là đồng mưu, vì chị cần sự hỗ trợ từ bên trong, cần chuyển bọn trẻ con ra ngoài trước đã. Và cũng ở đó chị và Uyển Chân quen nhau, duy trì liên lạc với nhau. Về sau, qua Uyển Chân lại làm quen với Đới Thế Vĩnh. Tôi cho rằng, thoạt đầu chị và Đới Thế Vĩnh cùng bàn cách cướp lầu chính Tiêu Tương chỉ để lấy cái gọi là ‘mệnh căn’ kia, vì nó là điểm tựa tâm lý của Đới Hướng Dương. Mục đích của hai người là cho ông ta một bài học. Khi đó chị cũng đã biết tập đoàn Hâm Viễn cạn kiệt vốn kinh doanh, chị là một kế toán viên có kinh nghiệm, Yên Vệ Bình lại là phó tướng của Đới Hướng Dương, chị có thể dễ dàng nắm được tình hình tài chính của Hâm Viễn. Thật ra ‘mệnh căn’ là cái gì? Nếu lời đồn đại là đúng, nó đã từng giúp Đới Hướng Dương mấy lần thoát hiểm, tôi đoán nó phải là một thứ có giá trị tiền bạc, chứ không thể là bản chép tay bút tích của Nhạc Phi.”

Rốt cuộc Đới Quyên cũng nói ra, “Cô đoán đúng, không phải bút tích của Nhạc Phi.”

Na Lan im lặng, chờ được giải đáp rõ hơn.

“Cô thực sự muốn nghe à?” Đới Quyên hỏi. “Cô có tài suy đoán cơ mà, cách nghĩ cũng đúng hướng.”

“Tôi không đoán được thật. Tôi chỉ đọc các tin tức trên báo cũ: Dương Quan nổi tiếng về mỏ than, và hình như cũng có mỏ vàng nhưng một vài người tổ chức khai thác vàng hiệu quả rất thấp.”

“Chính xác đấy.” Đới Quyên nói. “Nhiều năm trước Đới Hướng Dương đã gặp vận son, khi thăm dò tìm mỏ ở Dương Quan đã đào được một tảng quặng có hàm lượng vàng rất cao, đó là một khối kim thạch hoặc tảng đá chứa vàng nguyên chất, nặng vài chục cân. Nhờ vào nó, ông ta có tiền đầu tư khai mỏ và cũng nhờ vào nó ông ta đủ tiềm lực cứu vãn hai lần đứt vốn, thoát hiểm. Tôi thậm chí nghĩ rằng nếu không có khối kim thạch ấy thì có lẽ bọn sát thủ đòi nợ thuê đã truy kích Đới Hướng Dương xuống suối vàng rồi.”

Na Lan hỏi, “Cho nên lúc đầu chị và Đới Thế Vĩnh định cướp khối kim thạch đó?”

“Không gọi là khối kim thạch nữa, sau nhiều năm bị Đới Hướng Dương gặm nhấm, nó đã bé tẹo đi, nó là điển hình của câu nói ‘miệng ăn núi lở’, nhưng vẫn rất đáng giá, đủ để ông ta chạy trốn, mai danh ẩn tích, mà vẫn sống ung dung đến cuối đời, nếu từ bỏ thói quen con bạc khát nước.”

“Nếu các vị cướp mất ‘mệnh căn’ thì Đới Hướng Dương sẽ khốn đốn.”

“Sống không bằng chết.” Đới Quyên lạnh lùng nói. “Đó là cảm giác mà năm xưa ông ta đã ‘ban’ cho ba chúng tôi, đã ‘ban’ cho vô số đứa trẻ. Đến lượt ông ta cũng nên nếm trải. Chỉ hiềm, lúc đầu chúng tôi lại không biết ông ta đang lên kế hoạch giả vờ cướp rồi mất tích. May sao vì muốn chắc ăn, chúng tôi đã thuê thám tử tư tài ba theo dõi Đới Hướng Dương. Khi nghe nói ông ta và Bành Thượng gặp nhau thì tôi hiểu rằng ông ta dám đặt cược bằng cách gây ra tai họa, tàn độc hơn cả tôi tưởng tượng. Không kể thói xấu cờ bạc, thì nên nói rằng ông ta vốn rất cẩn thận, gắng tránh xa xã hội đen và các băng đảng là những kẻ dễ đem lại mối hiểm nguy, nay dám đi gặp một tên cướp nhà nghề, hành động bất đắc dĩ đó chứng tỏ ông ta đang toan tính. Tôi nghiền ngẫm rất lâu, rồi lại phát hiện ra Bành Thượng đến trinh sát thực địa Tiêu Tương, cộng với mọi hiện tượng khác của Đới Hướng Dương, tôi phán đoán rằng ông ta định tổ chức cướp của chính mình, sau đó ‘tự mất tích’, tức là một diệu kế như cô nói.”

Na Lan ngẫm nghĩ. Nắng gần như nóng bỏng nhưng cô vẫn cảm thấy se se lạnh. Cô nói, “Nếu Đới Hướng Dương định cướp của chính mình, chứng tỏ khối kim thạch đó không cất ở Tiêu Tương, cho nên hai người phải đổi sách lược… Đới Thế Vĩnh tổ chức cướp, thật ra không nhằm lấy của mà nhằm chặn lối thoát của Đới Hướng Dương? Hậu quả thì hai người biết rồi: một khi kế hoạch tự cướp của ông ta bị đổ vỡ, ông ta sẽ hết đường thoát, bọn sát thủ đòi nợ sẽ nhanh chóng tìm đến, Đới Hướng Dương chỉ còn cách lấy mệnh căn ra mà trả thôi.” Na Lan cảm thấy ớn lạnh, cô gần như lẩm bẩm với chính mình. “Nhưng nếu mệnh căn bị cướp mất, thì ông ta hết cơ hội trả nợ.”

“Khối kim thạch còn sót lại ấy có đủ trả nợ thua bạc hay không, điều này tôi không biết rõ, nhưng chỉ cần nhìn thấy một cơ hội đẩy ông ta vào chỗ chết, thì tôi rất vui lòng nắm lấy thôi.”

Giọng Đới Quyên giá buốt như băng châm vào da thịt. Na Lan rùng mình. “Vậy thì khối kim thạch ấy đâu?”

“Ông ta đã chuyển đi, chuyển đến nhà tôi và Yên Vệ Bình. Rất buồn cười, rất kỳ quái phải không? Hiện giờ bà thím tôi sở hữu nó.” Đới Quyên nói.

Na Lan gật đầu, “Chính là cây đèn đá màu xám vàng đặt bên cạnh đi văng?”

Đới Quyên cười, “Thì ra cô cũng đã sinh nghi.”

“Nhưng… tôi vẫn chưa hiểu. Đới Hướng Dương biết khối kim thạch vẫn còn, vẫn có hy vọng trả được nợ, thì tại sao ông ta lại bỗng nhiên tuyệt vọng?”

“Có vẻ như cô đánh giá quá cao khối kim thạch đó. Ngày trước nó kềnh càng đồ sộ, nặng mấy chục cân, thì đúng là một bọc tiền khổng lồ, nhưng ngần ấy năm trời qua đi làm sao còn dựa vào nó để trả nợ thua bạc được. Giả sử đem nó tinh luyện, lọc được vàng ròng trị giá hai mươi triệu[3], thì quá đủ cho một người bình thường sống ung dung cả đời. Nhưng với Đới Hướng Dương, giả sử ông ta nợ các sòng bạc Ma Cao một trăm triệu, nợ ở Thái Lan bảy mươi triệu, cô cứ xem các con bạc khát nước đặt cửa là biết, thì hai mươi triệu sẽ chẳng thấm gì so với các khoản Đới Hướng Dương đang nợ!”

[3] Khoảng 70 tỷ đồng Việt Nam.

Na Lan gật đầu, “Chỉ như muối bỏ biển.”

“Nhất là khi ông ta biết cơ hội ‘bị bắt cóc’ không còn nữa, bọn sát thủ đòi nợ sắp tìm đến nơi, lại gặp phải ông già kia đến đấu lý… tức là vài sự kiện nguy cấp cùng ập xuống một lúc, thì ông ta phải suy sụp!” Đới Quyên thở dài thườn thượt. “Điều đó tôi hoàn toàn không ngờ, ý tôi nói về ông già có bọc thuốc nổ.”

Na Lan biết tại sao Đới Quyên bùi ngùi thương cảm. Vì ông già có bọc thuốc nổ xuất hiện đã khiến Yên Vệ Bình phải chết theo Đới Hướng Dương. Na Lan bỗng nảy ra một ý nghĩ, định nói, nhưng rồi cô lại không nỡ.

Rất có thể Đới Hướng Dương đã đoán ra Đới Quyên đang ngầm điều khiển cục diện, ông ta biết mình khó tránh khỏi cái chết, bèn kéo theo Yên Vệ Bình thân yêu của cô cùng xuống suối vàng. Nếu đúng là thế thì Đới Thế Vĩnh sẽ hối hận cả đời, đáng lẽ không nên còng chung hai người với nhau.

Nhưng cũng nên thấy rằng, nếu một kẻ đã bất cần sự sống và có ý định giết hại một người không hề cảnh giác, thì kẻ đó chẳng thiếu gì cách.

Na Lan không muốn nhắc đến cái chết của Yên Vệ Bình vô tội, bèn nói sang chuyện khác, “Lý Vạn Tường đã nghe khuyên nhủ, bỏ qua cho Lương Tiểu Đồng, liệu có phải cũng là điều chị hoàn toàn không ngờ?”

Đới Quyên tủm tỉm, “Cô cho là thế nào?”

Na Lan lại kinh ngạc ớn lạnh, nhưng liền đó đôi chút ấm lòng đã nhen lên, “Chị đặt bàn ăn cho tôi và Quách Tử Phóng, vì hy vọng rằng tôi sẽ khuyên can bác Tường?”

“Thoạt đầu, vì muốn vụ cướp thành công, vì muốn bảo đảm khả năng khống chế tình hình, nên Đới Thế Vĩnh đã dùng cách ‘đánh lui từng đối tượng’, anh ấy thuyết phục mọi người có mặt đừng can thiệp vào hành động cướp, trước đó anh ấy đã ‘mua’ được tay bảo vệ… dặn dò anh ta chịu khó chấp nhận ‘khổ nhục kế’ – tức là có thể bị ăn đạn súng hơi…”

“Thảo nào Cát Tam Lạc lại rất khác thường như vậy: được dặn dò là sẽ ăn đạn bi súng hơi, nhưng hôm tổ chức cướp, Đới Thế Vĩnh đã bắn đạn 9 ly thứ thiệt! Anh ta thấy quá bất ngờ.”

Đới Quyên nói, “Họ đoạt được súng thật của bọn Bành Thượng. Cảnh Lộ đã bất cẩn đưa súng thật cho Đới Thế Vĩnh. Chính Đới Thế Vĩnh cũng giật mình! Còn việc anh ấy thương lượng với Lý Vạn Tường, là vì nhà bếp sẽ có ba người, nếu bếp trưởng chịu hợp tác thì có thể khống chế cả ba. Nhưng Đới Thế Vĩnh không ngờ Lý Vạn Tường lại nói ‘anh nhất thiết phải ra tay hôm đó ư’, khi được hỏi tại sao, bác ấy đáp ‘vì tôi đang định ra tay’.”

Na Lan kinh ngạc, “Đó lại là một tình huống các vị không ngờ đến.”

“Lý Vạn Tường cho Đới Thế Vĩnh biết kế hoạch trả thù, chuyện đời bác ấy và cái chết của Viên Mạn Phương. Đới Thế Vĩnh nghe xong ngẫm nghĩ, rồi bảo: chúng ta có thể đồng thời tiến hành, kế hoạch căn bản không thay đổi. Lý Vạn Tường sẽ phối hợp với kế hoạch cướp, khi Đới Thế Vĩnh thành công thì Lý Van Tường bắt đầu kế hoạch của mình. Như thế, ở đại sảnh kê bàn tiệc sẽ có đầy đủ người mục kích, nghe Lý Vạn Tường phán xét Lương Tiểu Đồng, coi như một phiên tòa tư nhân. Cụ thể là bác Tường sẽ buộc Lương Tiểu Đồng phải khai rõ các tình tiết gây án, sau đó, trước đám đông, bác ấy sẽ báo tin cho công an đồng thời tự thú. Nếu Lương Tiểu Đồng không chịu thừa nhận, bác ấy sẽ giết luôn. Nghe Đới Thế Vĩnh kể lại câu chuyện, tôi đã điều tra nghiêm túc, thấy rằng cái chết của Viên Mạn Phương tuy có liên quan đến Lương Tiểu Đồng nhưng chưa chắc anh ta là hung thủ trực tiếp, nếu giết anh ta thì e bác Tường ngồi tù đến già. Đới Thế Vĩnh đã khuyên nên bỏ kế hoạch này, nhưng bác Tường rất kiên quyết. Hẳn là tại nung nấu bao năm trời. Tôi bèn nghĩ đến cô. Tôi đã đọc các câu chuyện về cô, cũng đọc một số bài cô viết về tâm lý học, các dạng chuyên đề lẫn phổ biến kiến thức, nghĩ rằng rất có thể cô sẽ khuyên được bác Tường.”

Na Lan lắc đầu, “Thế thì không nên kéo cảnh sát vào cuộc, biết đâu có thêm thời gian, chúng ta sẽ nghĩ ra biện pháp tốt hơn.”

“Gọi cảnh sát là ý của bác Tường. Bác ấy muốn chuyện này càng chấn động dư luận càng hay. Bác Tường cho rằng án mạng Viên Mạn Phương chưa được xử lý thỏa đáng vì giới truyền thông quan tâm quá ít, hoặc có thể nói rằng, tiền bạc và các mối quan hệ xã hội của nhà họ Lương đã thuyết phục được giới truyền thông không quan tâm đến vụ án nữa. Cho nên lần này bác ấy muốn bàn dân thiên hạ đều biết một gã công tử con nhà giàu sau khi nhận tội đã bị trừng trị thích đáng.”

Na Lan khẽ thở dài. Những hình ảnh hôm đó lướt nhanh trong đầu cô. Bấy giờ mà biết đầu đuôi câu chuyện thì hành động của cô có khác đi không?

“Bây giờ cô đã biết cả rồi.” Đới Quyên hỏi. “Sau đây cô định thế nào?”

Na Lan nghĩ ngợi rồi nói, “Cứ coi như tôi chưa biết gì cả. Tôi tò mò, nhưng cũng biết hậu quả của tò mò, cho nên tôi sẽ hoàn toàn dựa vào trực giác của mình.”

Đới Quyên gật đầu, bắt tay Na Lan, “Cảm ơn cô.”

Na Lan chưa biết nên nói gì, lát sau cô bảo, “Cả nhà ta cứ về đi, thím chị và mọi người đang sốt ruột đấy.”

Đới Quyên lại nói cảm ơn, rồi bước đi. Nhìn vẻ ủ rũ của cô, Na Lan thầm nghĩ: chị phải trả cái giá như thế, liệu có đáng không?

Khi cô quay lại, bước chân nặng nề tiến về phía chiếc minivan đã lái ra để đón cô.

Ngày 25 tháng Năm, khoảng 15 giờ, tại nghĩa trang Vạn Quốc.

Gã tùy tùng nhìn theo chiếc xe chở gia đình họ Đới phóng đi, than thở, “Thế là Hâm Viễn chấm hết! Giá như chỉ Đới Hướng Dương chết, Yên Vệ Bình vẫn đủ sức coi sóc cái đống đổ nát ấy. Nhưng anh ta chết rồi, nếu người kế thừa là cái thằng nhóc kia thì vứt!”

Người ấy thầm nghĩ: tay tùy tùng này còn quá non so với mình năm xưa, nói nhiều nhưng đôi khi không có trọng tâm.

Ánh mắt của người ấy đương nhiên dồn vào Na Lan.

Chính vì cô có mặt nên người ấy không vào dự lễ truy điệu. Gửi vòng hoa thể hiện tấm lòng, là đủ rồi.

Thân hình tha thướt mảnh mai của Na Lan không hề đem lại cảm xúc thẩm mỹ cho người ấy, trái lại, người ấy thấy lành lạnh, thấy sởn gai ốc dưới nắng quái chiều hôm. Người ấy có cảm giác Na Lan đã thay đổi. Cũng không lạ: sau mỗi lần trải qua một vụ trọng án, Na Lan đều như tằm mùa xuân lột xác, phải có sự thay đổi. Huống chi, bất cứ ai trải qua lễ rửa tội và thử thách như “Đại án Tiêu Tương 185” cũng đều có sự thay đổi to lớn.

Nhưng, lần này Na Lan lại biến thành giá lạnh.

Đương nhiên, cái danh hiệu “người đẹp băng giá” bao lâu nay chỉ là bề ngoài, do thiên hạ cảm thấy không dễ tiếp cận cô. Chứ bản thân Na Lan cũng như mọi cô gái bình thường, không có gì khác biệt đáng kể. Về phương diện này, người ấy đủ lý do quả quyết. Những năm qua đọc nhật ký, đọc thư điện tử của Na Lan, nghe cô nói năng, quan sát cử chỉ của cô… người ấy dám khẳng định điều đó hơn bất cứ ai. Na Lan đích thực chỉ là cô láng giềng trong mộng của bọn thanh niên, không có năng lực đặc biệt, không có thói tật, cô chỉ là một người tốt bụng đầy yêu thương, yêu cái đẹp, thích vui chơi, và yêu những người đáng để cô yêu.

Có điều, sau sự kiện lần này, Na Lan đã thực sự biến thành giá lạnh.

Bình luận