Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Anne Tóc Đỏ Dưới Mái Nhà Bạch Dương

Chương 41

Tác giả: Lucy Maud Montgomery

Phòng ăn hài hòa tuyệt đối với phần còn lại của ngôi nhà. Có một ngọn chúc đài treo lộng lẫy khác, một tấm gương khung mạ vàng lộng lẫy không kém đặt trên bệ lò sưởi và một cái bàn bày biện đẹp đẽ bởi các vật dụng bằng bạc, pha lê và đồ sứ cổ của hãng Crown Derby. Bữa tối, được phục vụ bởi một người hầu gái già nua hơi dữ tướng, rất thịnh soạn và ngon miệng, và cái dạ dày trẻ trung sung sướng của Anne đã được thỏa mãn hoàn toàn. Bà Minerva lặng im một lúc và Anne không dám nói gì vì sợ sẽ khơi mào một chuỗi thảm kịch khác. Một con mèo đen to béo, mập mạp bước vào phòng, ngồi xuống cạnh bà Minerva, khàn giọng meo meo. Bà Minerva đổ kem ra rồi đặt xuống trước mặt con mèo. Lúc này, trông bà nhu mì đến độ Anne dường như đã tiêu tan hết nỗi kính sợ dành cho hậu duệ cuối cùng của dòng họ Tomgallon.

“Ăn thêm chút đào nữa đi, bạn thân mến. Cô chẳng ăn gì cả… rõ ràng chẳng ăn gì cả.”

“Ôi, bà Tomgallon, cháu đã thưởng thức…”

“Nhà Tomgallon luôn ăn uống thịnh soạn,” bà Minerva nói giọng mãn nguyện. “Cô Sophia của tôi chế biến món bánh xốp ngon nhất trần đời. Tôi nghĩ người duy nhất cha tôi thực lòng không muốn họ đặt chân đến nhà chúng tôi là cô ruột Mary của tôi, vì khẩu vị của cô ấy kém lắm. Cô ấy õng ẹo và ăn uống cảnh vẻ lắm. Cha tôi coi đó là một sự sỉ nhục mang tính cá nhân. Cha tôi vốn là người rất tàn nhẫn. Ông ấy không bao giờ tha thứ cho người em trai Richard vì cứ nhất quyết lấy vợ bất chấp sự phản đối của cha tôi. Ông đã đuổi chú ấy ra khỏi nhà và cấm chú ấy vĩnh viễn không bao giờ được đặt chân vào nhà nữa. Sáng sáng, trong buổi lễ cầu nguyện tại gia, cha tôi luôn đọc bài Cầu nguyện Chung, nhưng sau đó khi bị chú Richard sỉ nhục, ông ấy lần nào cũng trừ lại câu, “Xin hãy tha thứ cho những sự xúc phạm của chúng con cũng như chúng con tha thứ cho những kẻ xúc phạm chúng con’. Tôi có thể nhìn thấy ông,” bà Minerva mơ màng nói, “đang quỳ gối ở kia mà bỏ qua câu đó.”

Sau bữa tối, họ đến căn phòng nhỏ nhất trong ba phòng khách… dẫu rằng vẫn khá rộng rãi u ám… và dành cả buổi tối trước ngọn lửa khổng lồ… một ngọn lửa khá dễ chịu và thân thiện. Anne móc một bộ khăn lót cốc phức tạp còn bà Minerva đan khăn trải giường và tiếp tục màn độc thoại chủ yếu phơi bày lịch sử đáng sợ đầy sắc màu của dòng họ Tomgallon.

“Ngôi nhà này tràn ngập những ký ức bi thảm, bạn thân mến ạ.”

“Bà Tomgallon, chẳng lẽ trong nhà này chẳng xảy ra bất kỳ chuyện gì vui vẻ nào ư?” Anne hỏi, may mà cũng có cơ hội nói được một câu hoàn chỉnh. Bà Minerva bận hỉ mũi nên phải ngừng nói một lúc đủ lâu.

“Ồ, tôi cho là có chứ,” bà Minerva nói, như thể bà căm ghét phải thừa nhận điều này vậy. “Phải, tất nhiên rồi, hồi tôi còn trẻ, chúng tôi đã từng có những khoảng thời gian vui vẻ. Nghe đồn cô đang viết một cuốn sách về tất cả mọi người ở Summerside, bạn thân mến ạ.”

“Không phải đâu ạ… thật ra không…”

“Ôi!” bà cô Minerva rõ ràng hơi thất vọng. “Chà, nếu có khi nào định làm thế thì cô cứ thoải mái sử dụng bất kỳ câu chuyện nào của gia đình chúng tôi nhé, có lẽ dùng tên giả cũng được. Mà này, cô có muốn chơi cờ cá ngựa không?”

“Cháu e là đã đến lúc cháu…”

“Ôi, bạn thân mến, tối nay cô không về nhà được đâu. Trời đang mưa như trút kìa… và nghe tiếng gió xem. Giờ tôi không sẵn xe ngựa trong nhà… tôi có mấy khi dùng đến đâu… mà cô làm sao có thể đi bộ nửa dặm giữa cơn mưa lũ thế này chứ. Cô phải làm khách của tôi qua đêm thôi.”

Anne không chắc cô muốn ở lại qua đêm tại Dinh thự Tomgallon. Nhưng cô cũng chẳng muốn đi bộ về Bạch Dương Lộng Gió giữa cơn dông bão tháng Ba. Vậy nên họ bèn chơi cờ cá ngựa… và bà Minerva say sưa đến độ quên béng mất chẳng buồn nói về những chuyện kinh dị nữa… rồi sau đó là “bữa ăn vặt trước giờ đi ngủ”. Họ ăn bánh mì quế và uống ca cao bằng những chiếc cốc mỏng tang và đẹp đến diệu kỳ không biết đã trải qua bao đời Tomgallon. Cuối cùng bà Minerva dẫn cô lên căn phòng dành cho khách, và thoạt đầu, Anne lấy làm mừng vì thấy đây không phải nơi chị gái bà Minerva từng chết vì đột quỵ.

“Đây là phòng của cô Annabel,” bà Minerva nói, thắp mấy cây nến cắm ở giá nến bạc đặt trên chiếc bàn phấn màu xanh lục khá đẹp rồi vặn tắt cây đèn dầu. “Một tối Matthew Tomgallon đã làm nổ cây đèn dầu… bởi vậy mà Matthew Tomgallon qua đời. Bà ấy là người xinh đẹp nhất trong dòng họ Tomgallon. Bà ấy chính là người phụ nữ trong bức tranh treo trên tấm gương đó. Cô có nhận thấy chiếc miệng của bà ấy kiêu kỳ đến thế nào không? Chính bà ấy đã may cái chăn kỳ cục này đấy. Hy vọng cô thấy thoải mái, bạn thân mến. Mary đã dọn giường và đặt hai viên gạch nóng vào giữa rồi đấy. Bà ấy cũng đã chuẩn bị bộ váy ngủ này cho cô…” chỉ về cái váy lụng thụng bằng vải flanen vắt trên ghế nồng nặc mùi băng phiến. “Hy vọng cô sẽ mặc vừa. Từ hồi người mẹ tội nghiệp của tôi chết trong bộ váy đó, vẫn chưa có ai mặc nó cả. Ôi, suýt nữa tôi quên mất không kể với cô…” bà Minerva quay lại trên ngưỡng cửa… “chính trong căn phòng này ông Oscar Tomgallon đã hồi sinh đấy – sau hai ngày bị cho là đã chết rồi. Họ không muốn thế, cô biết đấy – chuyện đó quả là bi thảm. Chúc cô ngủ ngon, bạn thân mến.”

Anne không biết liệu cô có thể ngủ được hay không. Bỗng nhiên trong căn phòng dường như xuất hiện một thứ gì đó kỳ quái, xa lạ… một thứ gì đó hơi vương chút thù địch. Nhưng nếu đã từng là nơi trú ngụ của hết thế hệ này sang thế hệ khác thì đâu có căn phòng nào không có chút kỳ quái chứ? Cái chết lẩn khuất trong đó… tình yêu nở rộ trong đó… nơi đây đã có bao sinh mệnh chào đời… hết thảy những đam mê… hết thảy những hi vọng. Căn phòng chìm đắm trong sự cuồng nộ.

Nhưng quả thực, đây là một ngôi nhà lâu đời khá đáng sợ, nhan nhản hồn ma của những con người bị căm ghét, bị tổn thương, ngập ngụa những hành động đen tối chưa bao giờ bị lôi ra ngoài ánh sáng và vẫn đang thối rữa ra trong những góc nhà, những ngóc ngách bí mật. Quá nhiều người phụ nữ đã từng rơi nước mắt tại chốn này. Gió vẫn rền rĩ dị kỳ giữa đám vân sam gần cửa sổ. Trong một thoáng, Anne những muốn chạy ra ngoài, dẫu có mưa bão hay không cũng mặc kệ.

Nhưng rồi kiên quyết lấy lại tinh thần và buộc mình phải suy nghĩ tỉnh táo. Nếu những chuyện bi thảm và đáng sợ đã từng diễn ra tại nơi này, thì bao tháng năm đen tối trôi qua, chắc hẳn ở đây cũng đã xảy ra không ít chuyện vui vẻ, thú vị. Bao thiếu nữ xinh đẹp rạng rỡ đã khiêu vũ ở đây, trò chuyện cùng nhau về những bí mật hấp dẫn của họ; bao đứa trẻ má lúm đồng tiền đã chào đời tại đây; đã có bao đám cưới, bao vũ hội, âm nhạc và tiếng cười. Những phụ nữ làm bánh xốp ắt hẳn phải là người rất dễ chịu, còn ngài Richard không được tha thứ kia hẳn là một người tình hào hiệp.

“Mình sẽ nghĩ về những chuyện này và lên giường đi ngủ. Cứ nghĩ đến chuyện ngủ dưới cái chăn này mà xem! Không biết đến sáng mình có thành ra kỳ cục như nó không nữa. Mà đây là phòng dành cho khách đấy nhé! Mình sẽ không bao giờ quên mình đã thấy thất kinh đến thế nào khi ngủ trong phòng dành cho khách ở nhà bất kỳ người nào khác.”

Anne xõa tóc ra và chải đầu ngay dưới mũ bà Annabella Tomgallon, lúc này đang chằm chằm nhìn cô với khuôn mặt kiêu hãnh phù hoa, và phảng phất nét ngạo nghễ của một nhan sắc khuynh thành. Anne không tránh khỏi cảm giác rờn rợn khi nhìn vào trong gương. Ai mà biết những khuôn mặt nào có thể từ trong đó nhìn vào cô chứ? Có lẽ toàn bộ những quý cô quý bà buồn thảm bị ám ảnh đều đã từng soi mình trong này. Cô dũng cảm mở cửa tủ quần áo, nửa tin nửa ngờ sẽ có bộ xương nào đó bất thình lình nhào ra ngoài, rồi treo bộ váy lên. Cô bình tĩnh ngồi xuống một chiếc ghế cứng trông cứ như thể nếu có ai ngồi lên thì sẽ là sự sỉ nhục đối với nó vậy, rồi cởi giày ra. Sau đó cô mặc bộ váy ngủ flanen, thổi tắt nến và leo lên giường, tận hưởng cảm giác ấm áp dễ chịu nhờ mấy viên gạch của bà Mary. Trong một lúc, dòng nước mưa chảy trên những ô kính cửa sổ và tiếng gió rít gào quanh những mái hiên lâu năm khiến Anne không ngủ được. Nhưng rồi trong giấc ngủ say sưa không mộng mị, cô đã quên hết mọi bi kịch của dòng họ Tomgallon cho tới tận khi phát hiện ra mình đang nhìn thẳng vào những cành linh sam sẫm màu nổi bật dưới ánh bình minh đỏ rực.

“Tôi rất vui vì cô ghé thăm, bạn thân mến ạ,” bà Minerva nói khi Anne rời đi sau bữa sáng. “Chúng ta đã có chuyến viếng thăm thực sự vui vẻ, phải vậy không? Tuy nhiên, tôi sống một mình quá lâu nên hầu như đã quên mất cách trò chuyện rồi. Và tôi không cần phải nói mình vui đến nhường nào vì vào cái ngưỡng tuổi vô tích sự này lại gặp được một thiếu nữ quyến rũ ngoan ngoãn đích thực. Tôi đã không nói cho cô biết nhưng hôm qua chính là sinh nhật của tôi đấy, và thật dễ chịu xiết bao vì có một chút không khí trẻ trung trong ngôi nhà này. Giờ đây chẳng ai còn nhớ đến sinh nhật tôi nữa…” bà Minerva buông tiếng thở dài khe khẽ… “ấy vậy nhưng ngày xưa thì nhiều lắm đấy.”

“Chà chắc hẳn cô đã được nghe một biên niên sử khá ảm đạm đấy nhỉ,” tối đó dì Chatty hỏi.

“Liệu tất cả những chuyện bà Minerva kể cho cháu nghe có xảy ra thật hay không, dì Chatty?”

“Chà, kỳ lạ thế đấy, chúng đều đã xảy ra thật,” dì Chatty nói. “Thật chẳng hiểu nổi tại sao, nhưng rất nhiều chuyện kinh khủng đã xảy đến với dòng họ Tomgallon.”

“Tôi không biết là lại xảy ra nhiều chuyện hơn so với bất kỳ dòng họ lớn nào trong chiều dài lịch sử sáu thế hệ,” dì Kate nói.

“ÔI, tôi nghĩ là có thật đấy. Họ thực sự đã dính phải một lời nguyền. Rất nhiều người trong dòng họ đó đã chết đột ngột hoặc rất dã man. Tất nhiên dòng họ đó có máu điên… ai cũng biết điều đó. Do lời nguyền đấy… nhưng tôi đã nghe được một câu chuyện cũ… tôi không thể nhớ rõ chi tiết… rằng người thợ mộc dựng ngôi nhà này đã nguyền rủa nó. Vấn đề gì đó liên quan đến hợp đồng… ông cụ Paul Tomgallon bắt ông ấy phải thực hiện và nó làm ông ấy phá sản, nó tốn kém hơn nhiều so với mức tưởng tượng của ông ấy.”

“Bà Minerva có vẻ khá tự hào về lời nguyền,” Anne nói.

“Bà cụ tội nghiệp, nó là tất cả những gì bà ấy có,” Rebecca Dew nói.

Anne mỉm cười khi nghĩ đến cảnh tượng bà Minerva oai nghiêm bị đánh đồng với một bà cụ tội nghiệp. Nhưng cô tới phòng tháp và viết thư cho Gilbert:

“Em cứ tưởng Dinh thự Tomgallon là một ngôi nhà lâu đời đang say ngủ chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì. Vậy đấy, có lẽ hiện tại thì không có chuyện gì nhưng rõ ràng ngày xưa thì có. Bé Elizabeth cứ luôn miệng nói về Ngày Mai. Nhưng dinh thự Tomgallon cổ kính ấy là Ngày Hôm Qua. Em rất mừng vì mình không sống trong Ngày Hôm Qua… vì vẫn luôn có Ngày Mai bầu bạn.

“Tất nhiên em nghĩ bà Minerva thích được trở thành trung tâm của sự chú ý y như bất cứ người nhà Tomgallon nào và chẳng bao giờ thỏa mãn với các thảm kịch của mình. Đối với bà ấy, chúng là những cái mà người phụ nữ khác coi là chồng là con. Nhưng, ôi, Gilbert ạ, sau này dẫu chúng ta có già đến đâu chăng nữa thì cũng đừng bao giờ nhìn cuộc đời chỉ toàn là bi kịch và thích thú với nó. Em nghĩ em ghét một ngôi nhà một trăm hai mươi năm tuổi. Em hy vọng khi chúng ta có được ngôi nhà ước mơ của mình, nếu nó không phải một ngôi nhà mới, không bóng ma, không truyền thống, nếu nó không thể là ngôi nhà như thế, thì ít nhất nó cũng phải từng là nơi trú ngụ của người hạnh phúc. Em sẽ không bao giờ quên buổi tối ở Dinh thự Tomgallon. Và ít nhất cũng có một lần trong đời em gặp được một người có thể nói hết phần của em.”

Bình luận