Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Có Anh Trong Đời

Chương 16

Tác giả: Debbie Macomber

Chỉ còn vài ngày nữa là đến Giáng sinh, Corrie McAfee háo hức được bắt đầu những ngày mua sắm cuối năm của mình. Chị đã cho rằng khi Roy xin nghỉ hưu non khỏi lực lượng cảnh sát Seattle, họ sẽ thường xuyên đi du lịch. Họ sẽ đi vòng quanh Châu u hay bất cứ nơi đâu như họ đã từng mơ ước nhiều năm nay.

Khái niệm nghỉ hưu nghe thật tự do. Không có chương báo thức vào mỗi buổi sáng và họ hoàn toàn được sống theo đúng ý mình. Mới đầu họ cảm thấy vô cùng thoải mái với cuộc sống như thế, nhưng dần dần, Roy cảm thấy phát điên lên vì sự rảnh rỗi ấy. Ngay sau khi đến vịnh Cedar, anh lập tức treo bảng thám tử tử trước cửa nhà.

Linnette, cô con gái hai tư tuổi của họ, đã từng dự đoán rằng bố mẹ mình sẽ không chịu nổi sự nhàn hạ sau khi về hưu. Là chị của một cậu em trai, Linnette giống cha hơn. Cô cũng có khả năng nắm bắt được bản chất của mọi sự việc, hiện tượng trong các môi quan hệ xung quanh. Cả hai cha con đều sở hữu một khả năng bẩm sinh là đọc được tâm lý người khác và nhìn thấu sự giả dối.

Linnette có một mong muốn thực sự là giúp đỡ mọi người, đặc biệt là trẻ em.

Thực tế là tháng sáu này cô sẽ hoàn thành khoá học trở thành y tá. Chiều thứ tư này cô sẽ về nhà đón Giáng sinh, và sẽ cùng bố mẹ đi dự lễ tại nhà thờ.

Mack cũng sẽ trở về vịnh Cedar, nhưng phải đến tận buổi sáng của ngày Giáng sinh cậu mới về đến nhà. Mack là một người đưa thư ở Seattle. Cậu chưa bao giờ có hứng thú với trường học nên không đạt được những thành tích cao như chị gái mình. Corrie tin rằng Mack sẽ có lúc quyết định học thêm, nhưng kể cả cậu không muốn tiếp tục học thì mọi vệc vẫn ổn. Mack là một chàng trai hào phóng, chăm chỉ và trung thực. Tuy nhiên Roy lại đặt nhiều kỳ vọng vào cậu con trai duy nhất. Điều đó gây nên mối bất hoà giữa hai cha con. Mặc dù mối bất hòa ấy không lớn, và cả hai đều cố gắng không nhắc tới, nhưng điều đó vẫn khiến Roy và Mack không gần gũi nhau được. Đây là vấn đề khiến Corrie đau đầu.

“Em định ra ngoài à?”. Roy rời khỏi văn phòng đúng lúc nhìn thấy vợ đang mặc áo khoác.

“Em và Peggy sẽ đi ăn trưa”, Corrie nói với chồng. “Sau đó bọn em sẽ đi mua sắm”.

Roy đứng tựa một cách thoải mái vào bàn làm việc của vợ. “Em quý Peggy phải không?”.

Corne gật đầu. Họ đã sống ở vịnh Cedar được gần bốn năm, nhưng cho đến giờ, họ vẫn chưa thực sự thân thiết với ai cả. Ban đầu, Corrie bận rộn ổn định nhà cửa. Sau đó chị lại bận giúp Roy trong việc thành lập văn phòng. Một số hàng xóm xung quanh từng muốn làm thân với họ, nhưng Roy và Corrie vẫn khép mình. Họ đã quen cách sống ấy ở Seattle và không có ý định thay đổi nó.

Họ vẫn chào hỏi hàng xóm, vẫn nhận thư giúp nếu hàng xóm đi vắng. Tuy nhiên tất cả chỉ có vậy.

Thế nhưng Peggy Beldon là một người khiến Corrie thực sự quý mến. Corrie có một mảnh vườn nhỏ ở sau nhà. Trước kia, khoảng sân nhỏ của Corrie ở Seattle không có nhiều ánh sáng và quá nhỏ để trồng cây, ngoại trừ một vài chậu hoa cảnh. Sau khi nhìn thấy khu vườn trồng rau thơm của Peggy, chị cũng muốn học theo. Nhưng Corrie quý mến Peggy không chỉ vì tài nghệ trồng rau đó.

Vào ngày mà Bob đến văn phòng gặp Roy, Corrie đã có cơ hội nói chuyện với Peggy. Peggy đã rất tốt bụng cho Corrie một ít hạt giống. Đó là sự khởi đầu cho tình bạn của hai người. Giờ đã lần thứ hai họ gặp nhau, cùng ăn trưa, trò chuyện, trao đổi những công thức nấu ăn. Cả hai lần Corrie đều có chung một cảm giác rằng mình đã tìm thấy một người bạn thực sự.

“Anh sẽ không phản đối nếu em đi chứ?”, Corrie hỏi. Câu hỏi của chị chỉ mang tính lịch sự vì chị biết Roy luôn khuyến khích chị có bạn.

Chồng chị lắc đầu. “Không vấn đề gì, em hãy cứ xử lý mấy cửa hàng mua sắm theo ý thích của mình đi. Với những thứ linh tinh như vậy thì em có nhiều kiên nhẫn hơn anh”.

“Chiều nay anh không có cuộc hẹn nào chứ?”.

Roy lơ đễnh nhìn vợ. Corrie vốn rất hiểu chồng. Vì thế chị có thể nhận thấy chồng mình đang mải suy nghĩ về một chuyện gì đó. “Anh đang nghĩ gì vậy?” chị hỏi.

Roy vẫn nhìn xa xăm.

“Roy?”.

Anh vẫn cau mày đuổi theo những suy nghĩ của mình. Hiển nhiên là khi Corrie gọi lần đầu, anh đã không nghe thấy. Roy là như vậy. Khi mà những suy nghĩ của anh còn đang phiêu lưu vào những vụ án, thì khó có điều gì có thể khiến anh dứt ra được.

“Anh lại đang nghĩ đến vụ người đàn ông bí ẩn đã chết phải không?”, Corrie hỏi và biết rằng mình đã đoán đúng. Anh không thể yên tâm nếu chưa có được một câu trả lời hay một sự giải đáp. Đó cũng chính là một trong nhiều lý do khiến anh thăng tiến rất nhanh và trở thành một thanh tra giỏi khi còn ở Sở cảnh sát Seattle, và anh đã nắm giữ vị trí ấy gần như trong suốt sự nghiệp rủa mình.

“Anh có muốn biết ý kiến của em không?”, chị hỏi.

Roy cười vang. “Anh biết là cuối cùng anh vẫn sẽ là người phải giải quyết vụ này thôi, đằng nào chả vậy nên em cứ nói đi?”.

“Em nghi anh chàng John Doe này lạc đường và đang tìm một chỗ trú chân. Cả anh và em đều biết rằng chỉ có hai cái nhà nghỉ trong thị trấn này mà thôi”.

“Và cả hai nhà nghỉ này đều nằm ở vùng giữa các tiểu bang”, Roy nhắc cho vợ nhớ.

“Cho nên có thể anh ta đã đến đây từ rất sớm và bị lạc đường. Điều này rất dễ xảy ra”. Corrie lập luận. “Anh còn nhớ lần đầu tiên khi chúng ta lái xe đến vịnh Cedar không?”. Corrie vẫn nhớ như in lần đầu họ đến vịnh Cedar này. Đó là một buổi chiều chủ nhật nắng đẹp, họ lái xe qua cầu Narrow, đến khu vực Puget Sound để tìm hiểu về cuộc sống ở đây. Họ nhận thấy rằng nơi này có mức sống phù hợp với khoản lương hưu hàng tháng của họ.

Corrie đã xem bản đồ. Tuy nhiên đường phố ở đây rất lộn xộn và rắc rối. Kết quả là Roy đã bị lạc vào một vùng đồng quê yên bình êm ả. Họ đã lái xe qua những trại nuôi ngựa, những cánh đồng xanh mướt màu mỡ và sau đó họ chạy xe dọc theo khu bến cảng thanh bình.

“Anh vẫn nhớ”, Roy nói. “Nhưng nếu đúng là như vậy thì người đàn ông bí ẩn đó đã phải đi cả một chặng đường dài trong bóng đêm, trên những con đường xa lạ, và rồi chợt bắt gặp nhà nghỉ Beldon”. Anh lấy tay xoa cằm. “Anh cho rằng đó có thể là một khả năng. Với việc đặt tên mới một cách lộn xộn cho các con phố như hiện nay thì bất cứ ai, đặc biệt là những du khách, cũng có thể nhầm lẫn”. Theo như Roy biết, một đoạn phố Lighthouse cắt qua đường Harbor, bây giờ lại được đổi tên là đường Cranberry.

“Đúng thế”. Roy đã có lý. Nhà nghỉ Thyme and Tide không ở trên đường mòn và cách xa nơi mà anh nhắc đến hàng dặm.

“Vậy thì lí do cho chuyến viếng thăm thị trấn của anh ta có thể chỉ do tình cờ”. Roy lẩm bẩm. “Vấn đề là anh ta đã phẫu thuật chỉnh hình. Ngay từ đầu điều này khiến cảm thấy vô cùng khó hiểu”.

“Hình như nhân viên điều tra vụ này có nói rằng trông người đàn ông đó có vẻ như đã gặp tai nạn”.

“Đúng là như vậy”, Roy nói, “nhưng Bob nói trông người đàn ông đó có vẻ gì đó quen thuộc. Đây cũng lại là một vấn đề làm anh phải suy nghĩ”.

“Thôi anh tạm thời gác lại vụ đó đi”, chị khẩn khoản. “Đã gần đến Giáng sinh rồi”. Nếu Roy không suy nghĩ quá nhiều về vụ án thì có lẽ đầu óc sẽ thảnh thơi và tỉnh táo. Biết đâu nhờ đó anh lại phát hiện ra một manh mối nào đó.

Điều này cũng thường xảy ra. Một vụ án tưởng như đã rơi vào bế tắc, thế rồi chỉ qua một đêm, chồng chị chợt phát hiện ra những chứng cớ vốn tồn tại từ nhiều tháng trước. Có khi chỉ là một mẩu đối thoại, một chi tiết vô cùng nhỏ nhặt mà trước đây tưởng như không quan trọng. Nhưng khi được đặt vào đúng chỗ, nó sẽ trở thành đầu mối hoặc bằng chứng. Và không lâu sau đó, Roy sẽ có được câu trả lời mà anh vốn mất bao công sức để tìm kiếm.

“Anh không thể không nghĩ đến vụ này”, anh lẩm bẩm. “Anh có nhờ một vài người bên ngoài thăm dò giúp”.

Corrie rên lên. Bởi một khi Roy đã nhờ vả ai thì sẽ luôn cảm thấy mắc nợ họ rất nhiều. Điều này phụ thuộc vào việc anh liên lạc với ai và với mục đích gì.

“Người đó thế nào?”.

“Em không phải lo, hầu hết công việc điều tra đều có thể làm qua mạng mà”.

“Đã gần đến Giáng sinh rồi”, chị lại nhắc chồng. Corrie chỉ muốn chồng mình có được một ngày nghỉ trọn vẹn mà không phải nghĩ ngợi gì đến công việc.

“Ừ”, anh khẽ đồng ý.

“Bọn trẻ sắp về nhà rồi, và em muốn cả gia đình ta có một ngày nghỉ thật sự có ý nghĩa”.

“Anh đồng ý”, Roy nói, “nhưng em phải nhớ rằng ở đâu đó đang có một gia đình chưa tìm được cha vào Giáng sinh này đấy”.

Corrie không mấy xúc động về người đàn ông đã chết ở nhà nghỉ Beldon kia.

Anh ta là một người xa lạ, lại mang theo giấy tờ giả. Không ai biết vì lý do gì anh ta lại đến thị trấn này. Vậy nên Corrie không nghĩ rằng anh ta là một người đã có gia đình.

“Anh đang làm công việc tìm kiếm người mất tích phải không?”.

Roy nhún vai, và cử chỉ đó thay câu trả lời. “Chúc em vui vẻ với Peggy nhé”, Roy nói với vợ.

“Anh có muốn em mang gì về cho anh ăn trưa không?”.

Roy lắc đầu. “Anh sẽ tự xoay xở với bơ lạc và thạch”. Đó là thực đơn ưa thích vào giữa ngày của anh.

Corrie rời khỏi văn phòng. Hôm đó chị đã có một buổi chiều vui vẻ với người bạn mới của mình. Thật là thoải mái khi được ra ngoài, được hoà vào không khí mua sắm Giáng sinh nhộn nhịp. Họ dừng chân ở tiệm ăn ngay trong khu mua sắm, họ vừa ăn pizza và uống Coca, vừa nói chuyện vui vẻ trong tiếng nhạc Giáng sinh. Và sau đó, hai người phụ nữ tiếp tục hoà vào dòng người đi mua sắm.

Corrie mua cho Linnette một đôi găng tay và cho Mack một chiếc áo len chui đầu; còn Peggy mua cho Bob một cây gậy đánh gôn và cuốn sách kịch.

Bob rất yêu thích kịch. Roy và Corrie đã được xem Bob diễn trong một tác phẩm mang tên Arsenic and Old Lace. Bob thực sự là người có tài. Corrie cũng mua cho chồng mình một cuốn sách rất đẹp trong sêri chuyện Sherlock Holmes.

Qua cách nói của Peggy, Corrie cảm nhận được rằng Bob đang cố gắng gạt những sự việc có liên quan đến John Doe sang một bên. Corrie biết cảnh sát đã nhiều lần hỏi Bob về những việc đã diễn ra xung quanh cái chết của người đàn ông bí ẩn đó, tuy nhiên họ vẫn chưa tìm thêm được bất cứ manh mối gì.

Hai người phụ nữ rời trung tâm mua sắm lúc ba giờ và chia tay ở bãi đậu xe.

Những người bán hàng đang bán những cây thông Giáng sinh vừa mới được đốn. Corrie hít thật sâu mùi hăng hăng dễ chịu của nhựa thông. Corrie gọi đó là mùi Giáng sinh.

Khi quay lại văn phòng, Corrie thấy chồng mình đang gò người trước máy tính, chiếc đĩa và chiếc ly không vẫn nằm trên bàn làm việc. Vì quá chăm chú vào máy vi tính nên Roy không nhận ra vợ mình đã về.

“Có ai gọi điện không anh?”, Corrie hỏi.

Roy ngẩng đầu. “Ồ, em về rồi sao? Gì cơ? Điện thoại nào?”.

“Anh không nghe thấy điện thoại kêu reng reng à?”, chị chêu trọc chồng.

Anh lắc đầu.

“Anh có muốn nghe chuyện về bữa trưa của em không?”. Không thấy chồng trả lời, Corrie lại nói tiếp “Nếu anh muốn nghe thì em sẽ kể rằng em và Peggy đã có một khoảng thời gian rất tuyệt với nhau. Em đang nghĩ đến việc có thể sẽ mời họ đến nhà chúng ta vào đêm Giao thừa”.

Bob vẫn không nói gì.

Corrie thở dài. “Peggy là một đầu bếp giỏi. Em cá là chưa có ai từng nghĩ đến việc mời cô ấy đến ăn tối. Anh cũng cảm thấy quý mến Bob chứ?”.

Roy nhìn vợ bằng ánh mắt vô cảm. Corrie bắt đầu cảm thấy bực mình.

“Em rất có thiện cảm với gia đình Beldon”, chị nói bằng một giọng kiên định. “Em nghĩ hai gia đình chúng ta có thể trở thành bạn tốt của nhau”.

Roy tựa người vào ghế và nhìn thẳng vào vợ mình. “Anh không cho đó là một ý hay”.

Tâm trạng vui vẻ của Corrie chợt tan biến. “Tại sao lại không chứ?”.

Roy đứng dậy, anh chậm rãi đi quanh bàn làm việc. Vai anh thõng xuống, anh lùa tay vào mái tóc và làm rối tung nó lên.

Corrie như đông rứng lại. Roy đã phát hiện ra được điều gì đó qua mạng. Và dường như anh không muốn nói cho chị về phát hiện mới này.

“Anh có cho rằng Bob liên quan đến cái chết của John không?”, chị hỏi thẳng chồng.

Ánh mắt chị và Roy gặp nhau. Anh chầm chậm gật đầu.

Chị nuốt nước miếng và cảm thấy đắng ngắt nơi cổ họng. Người bạn mà chị mới quen và cảm thấy mến lại có liên quan đến vụ cái chết bí ẩn như thế này đây.

“Vậy theo anh thì Bob đã liên quan thế nào đến cái chết đó?”, Grace lại hỏi tiếp. Chị không muốn tin, không muốn điều này lại có liên quan đến hai vợ chồng Peggy.

Roy đi về phía bên kia bàn làm việc và ngồi xuống. “Anh không biết chính xác, nhưng anh không loại trừ khả năng Bob có liên quan đến cái chết của John”.

Giáng sinh của Olivia đã được lên kế hoạch từ trước. Justine, Seth, Leif và cả bà Charlote sẽ đến nhà chị vào giữa buổi chiều để đón Giáng sinh. Olivia cũng đã mời Jack, nhưng không may là anh phải đón Giáng sinh rùng Eric, Shelly và hai đứa cháu sịnh đôi ở Reno.

“Năm sau chúng ta sẽ được ở bên nhau”, Jack hứa. Anh đã ghé qua nhà chị vào sáng sớm trước khi ra sân bay. Chi tặng anh món quà đã chuẩn bị sẵn – cuốn chuyện xuất bản lần đầu tiên của H.L.Mencken – còn anh đặt món quà tặng chị dưới thông Nô- en.

“Anh hứa là năm sau nhé”. Olivia nhắc lại khi anh hôn tạm biệt.

“Anh hứa”. Jack ôm chị trong vòng tay và hôn chị một lần nữa.

Olivia cảm nhận được sự ấm áp từ nụ hôn của anh bằng cả cơ thể mình, và khi anh dứt ra chị thấy đầu óc quay cuồng. Giờ đây họ đã có thể sống lại cảm giác gần gũi ngày nào, họ lại vỗ về an ủi nhau như ngày xưa, cho dù cả hai vẫn còn một chút thận trọng. Họ sợ sẽ phá vỡ những khoảnh khắc em đềm dịu ngọt mà họ mới tìm lại được.

Về phần mình, Olivia cũng rất cẩn trọng. Cả hai đều không nhắc đến Stan dù chồng cũ của chị thường xuyên gọi điện. Anh ta luôn luôn có những lý do rất chính đáng để gọi cho Olivia.

Stan rất thông minh. Anh ta muốn quay lại với Olivia và anh ta đã rất kiên nhẫn. Có đôi khi, Stan sẽ im lặng mặc cho mọi thứ trôi qua, mà không có động tĩnh gì cả. Tuy nhiên Olivia hiểu rõ chồng mình. Vào thời điểm cãm thấy thích hợp, Stan sẽ lập tức lao vào.

“Anh có quay về vào đêm Giao thừa được không?”, Olivia ngẩng lên nhìn Jack. Việc chơi sắp chữ với mẹ cả đêm không làm Olivia thấy hứng thú dù nó đã trở thành truyền thống của hai mẹ con chị được gần một thập kỷ. Nhưng nếu có Jack thì buổi tối đó sẽ thực sự trở nên thú vị. Bà Charlotte cũng yêu quý Jack nhiều như yêu quý con gái mình vậy.

“Anh xin lỗi”, anh nói, “nhưng anh đã có kế hoạch khác rồi”.

Nụ cười trên môi Olivia vụt tắt và tim chị phút chốc như ngừng đập. ” Em hy vọng không phải là kế hoạch với một phụ nữ khác chứ?”.

Anh mỉm cười và có vẻ thích thú khi thấy chị có biểu hiện ghen. “Không phải như em nghĩ đâu. Anh đang tham gia một hoạt động tình nguyện cho Hội Những người cai rượu. Anh rất tiếc. Nếu anh nghĩ ra chuyện đó làm em buồn đến thế thì có lẽ anh đã đả thông tư tưởng cho em từ đầu”.

Olivia biết mình không có quyền đòi hỏi Jack. “Không sao anh ạ. Em … em sẽ rất nhớ anh”.

Jack hôn Olivia lần cuối. “Anh cũng sẽ rất nhớ em”.

Olivia tiễn Jack ra xe và vẫy tay tạm biệt khi anh lái xe đi. Chị sẽ không được gặp anh cho đến tận ngày đầu tiên của năm mới. Một nỗi buồn vay quanh Olivia. Cả một chút tiếc nuối nữa. Những rạn nứt trong quan hệ của họ bắt đầu xuất hiện khi chị để mình yếu đuối trước sự quay lại đột ngột của Stan. Olivia đã thấy luyến tiếc cho quá khứ của họ, một quá khứ tươi đẹp của mình và Stan.

Tuy nhiên quá khứ ấy đã khép lại bằng cuộc ly hôn rồi.

Olivia rũ bỏ tâm trạng ủ ê, cố gắng nghĩ tới những Giáng Sinh vui vẻ. Với sự trợ giúp của mẹ, món gà tây của Olivia đã có một màu vàng ươm hấp dẫn. Cho dù còn nhỏ tuổi chưa hiểu biết được ý nghĩa của Giáng sinh, nhưng Leif đã được Olivia nuông chiều hết sức bằng rất nhiều quà. Stan đã mang quà đến cho Olivia từ đầu tuần.

Cả nhà cùng nhau mở quà sau bữa sáng muộn, và đó là những giây phút ngập tràn tiếng cười và những tiếng reo vui. Có sự khác biệt rõ ràng giữa món quà của Jack và Stan. Jack mua cho Olivia một bức ảnh đen trắng được lồng khung chụp ngọn hải đăng của vịnh Cedar, đó là một trong những bức ảnh của nghệ sỹ nhiếp ảnh nổi tiếng Jon Bowman. Anh cũng mua cho chị một chiếc bút Cross mới để thay cho cái bút chị đã dùng bao năm nay. Còn Stan thì mua cho Olivia mặt dây chuyền có gắn kim cương, đó là một món quà có thể dành cho bất cứ người phụ nữ nào. Nó không độc đáo và không có tính riêng tư, cho dù Justine ngay lập tức bắt mẹ đeo vào.

Lúc ba giờ chiều, cả nhà gọi điện cho James và Selina ở San Diego. Isabella mười tám tháng tuổi cũng bập bẹ qua điện thoại. Olivia thấy tiếc vì mình không luận ra được cháu gái đang nói gì. Nhưng Olivia biết rằng đây là Giáng sinh đầu tiên của Isabella. Và chị cũng biết rằng cháu ngoại rất yêu quý mình. Điều đó làm Olivia thấy ngập tràn hạnh phúc. Selina quả quyết với Olivia rằng Isabella rất thích món quà bà ngoại tặng: đó là một con búp bê biết nói có xe đẩy.

“Giá như mẹ mời bố cùng đến đón Giáng sinh với chúng ta”, Justine nói riêng với Olivia lúc dọn dẹp bát đa trong bếp.

“Mẹ cũng có nghĩ đến việc đó”, Olivia thú nhận. Nhưng cuối cùng chị quyết định không mời vì sợ Stan lại nhìn nhận việc này như một sự khích lệ, và đó là điều chị không mong muốn.

“Mẹ cũng không muốn nghĩ đến cảnh bố con phải đón Giáng sinh một mình.

Nhưng mẹ không thể mời bố con được”.

Olivia nuốt cảm giác có lỗi xuống cổ họng. Rồi chị tự nhủ rằng nếu Stan phải cô đơn đón Giáng sinh một mình thì đó chính là kết quả của việc anh đã làm cách đây mười sáu năm. Chính anh là người rũ áo ra đi, từ bỏ gia đình, bỏ mặc chị và hai đứa con tội nghiệp. Cho dù Olivia rất cảm thông và vẫn còn một chút tình yêu đối với chồng cũ, nhưng chị không thể ở bên Stan để an ủi và chia sẻ nữa, thậm chí giờ đây anh đang phải vật lộn với cuộc ly hôn lần thứ hai. Stan luôn có chủ ý quay lại với chị, nhưng Olivia không còn mong muốn điều đó nữa. Chị đã có Jack ở bên cạnh mình rồi.

“Con và Seith hy vọng có thể đón Giao thừa ở nhà hàng”, Justine giả vờ nói một cách tình cờ, cô không nhìn vào mẹ mình.

Nếu đây là một gợi ý để chị trông Leif giúp con gái thì Olivia sẽ rất sẵn lòng.

Jack đã có những kế hoạch của anh, nên người duy nhất chị sợ bị phiền lòng là mẹ mình.

“Để mẹ hỏi bà con xem sao, nếu bà không giận vì mẹ không ở với bà thì mẹ sẽ trông Leif giúp con”.

“Thật hả mẹ?”. Justine rõ ràng đỡ căng thẳng hơn hẳn. “Con đang cảm thấy có lỗi khi để thằng bé ở lại cho người trông trẻ”.

Olivia không trách con gái. “Mẹ sẽ quay lại ngay, chỉ một phút thôi”.

Bà Charlotte đang ngồi khoanh chân trước lò sưởi, hình như bà đang đan một chiếc áo len cho nam giới, mặc dù bà không nói đó là dành cho ai. Có thể là cho Seth, nhưng khả năng này không nhiều. Vì nếu để tặng Seth, thì Olivia cho rằng mẹ chị phải hoàn thiện chiếc áo trước Giáng sinh.

Ngồi xuống cạnh Charlotte, Olivia ngắm nhìn cảnh tượng quanh bà. Ngọn lửa ấm áp bập bùng trong lò sưởi và chiếc tất Giáng sinh treo trước lò sưởi đã được hạ xuống nằm dài trên bàn trà, bên trong trống không. Leif đang ngủ ngon lành trong vòng tay Seth, và cả Seth cũng đang thiếp đi cùng con trai. Đĩa CD nhạc Giáng sinh vẫn đang vang lên những bài ca vui nhộn và những ngọn đèn trên cây thông No- en sáng lung linh. Thật đúng là một Giáng sinh hoàn hảo nhất từ trước tới giờ.

“Mẹ”, Olivia nói, “mẹ có giận con không nếu con không thể ở đây với mẹ vào đêm Giao thừa?”.

“Ồ”. Con có kế hoạch khác rồi sao?”.

Olivia nhìn mẹ ngạc nhiên, mẹ chị dường như hài lòng với viễn cảnh sẽ đón Giao thừa một mình. “Justine nhờ con trông Leif để hai vợ chồng nó có thể ở lại nhà hàng”.

“Không vấn đề gì, con cứ ở với Leif, Olivia ạ, không phải lo cho mẹ đâu”.

“Mẹ có muốn con đưa xe qua và đón mẹ không?”. Olivia hỏi.

“Thật buồn cười”, Charlotte đáp lại. “Mẹ cũng có bạn của mẹ mà”.

Olivia mỉm cười. Charlotte có rất nhiều bạn khác phái cùng độ tuổi với bà.

Những người bạn của Charlotte đã khuyến khích bà nên có một mối quan hệ thứ hai, nhưng bà vẫn từ chối. Cuộc sống như thế này thật đơn giản và vui vẻ, đó là cách mà bà vẫn nói.

Sau cuộc ly hôn của Olivia, những người bạn có ý tốt đã cố gắng giới thiệu chị với một vài người. Nếu ở một hoàn cảnh khác có lẽ chị cũng sẽ quan tâm, nhưng vào thời điểm đó, chị biết mình không có điều kiện để gắn kết với bất cứ ai.

Justine và James lúc đó đang rất cần chị. Thế giới của chị và hai đứa con đều đã bi sụp đổ, bị nghiền nát dưới sức nặng của nỗi buồn đau nhân đôi. Một thời gian dài sau đó, ba mẹ con hoàn toàn suy sụp về mặt tình cảm và tinh thần, họ cần phải có thời gian để hồi phục, và điều đó đã không hề dễ dàng một chút nào.

Nhưng bằng cách riêng của mình, cả ba mẹ con đều đã vượt qua được. James gia nhập hải quân và cưới Selina. Trong quân ngũ, anh đã tìm thấy sự an toàn, và Selina đã hiến dâng cho anh một tình yêu lớn lao vô điều kiện mà anh bấy lâu khao khát.

Justine vốn tự thuyết phục bản thân mình rằng cô không cần chồng cũng chẳng cần con. May mà cuối cùng Justine cũng gặp được Seth Gunderson. Kể từ đó cô gái hoàn toàn đổi khác. Giờ thì Justine đã có được một người chồng tuyệt vời và một bé trai xinh xắn.

Về phần mình, Olivia thấy hài lòng với vị trí hiện tại ở toà án. Gặp được Jack là một điều chị không ngờ tới. Anh mang đến cho chị tiếng cười và tính hài hước để Olivia thấy cuộc đời này đáng yêu hơn. Với anh, chị có thể thư giãn và bớt khắt khe hơn với những nề nếp cứng chắc hàng ngày.

Cổ họng chị nghẹn lại với những cảm xúc bất chợt. Chị đã nợ Jack quá nhiều, và chỉ một chút nữa thôi là chị đã đánh mất tất cả. Chị đã suýt phá vỡ mối quan hệ đã mang đến cho chị biết bao niềm vui, và sự hạnh phúc.

Chị chợt nhận ra rằng cả ngày hôm nay mình chưa được nghe giọng nói của anh. Chị chợt thấy nhớ anh da diết.

Tối muộn hôm đó, khi cả nhà đã chia tay Jack có gọi cho chị, nhưng họ chỉ nói chuyện trong chốc lát. Cuối tuần sau anh sẽ bay về và họ đã hẹn ăn tối tại nhà hàng Taco Shack, đó là nhà hàng ưa thích của anh. Olivia phải thú nhận rằng chị đã quen với việc đọc thực đơn ghi trên tường của nhà hàng đó.

Sau khi nói chuyện với Jack, Olivia pha một ấm trà và ngồi trước cây thông Nô- en để tự thư giãn khoảng một giờ đồng hồ trước khi đi ngủ. Buổi tối hôm nay thực sự là một Giáng sinh tuyệt vời, chỉ còn thiếu mỗi Jack. Nhưng anh đã hứa với chị Giáng sinh năm sau họ sẽ ở bên nhau.

Tiếng chuông điện thoại reo vang, trong giây lát Olivia đã định không trả lời.

Nhưng chẳng hiểu sao chị vẫn nhấc máy điện thoại lên.

“Chúc mừng Giáng sinh”, Olivia nói trước khi kịp liếc nhìn số máy gọi đến.

Đó là Stan. “Chúc mừng Giáng sinh, em yêu”. Giọng anh rất phấn khởi.

Chị kìm lại nỗi thôi thúc phải phải nói với Stan rằng chị không còn và sẽ không bao giờ là em yêu của anh ta nữa. “Chào Stan. Em đoán chắc anh gọi đến để nói chuyện với Justine và Seth, nhưng hai đứa vừa về rồi”.

“Không”, anh nói, “anh gọi đến để nói chuyện với em”.

Olivia không nói gì.

“Anh muốn mời em đi chơi đêm Giao thừa”. Trước khi Olivia kịp phản đối, anh nói thêm. “Em hãy nghĩ đến cảnh hai chúng ta ăn tối tại Space Needle, với sâm- panh và những ánh nến huyền ảo. Sau đó chúng ta sẽ khiêu vũ như trước đây chúng ta từng như thế”.

Rõ ràng là Stan đang nhầm chị với người vợ thứ hai của anh ta. Khi chị kết hôn với Stan, họ chưa từng có điều kiện cho những thú vui xa xỉ như vậy. “Em xin lỗi, nhưng em đã có kế hoạch khác rồi”.

Anh im lặng trong giây lát rồi cất tiếng nói. “Không phải với anh chàng nhà báo đó chứ. Nói cho anh nghe rằng em không có ý định nghiêm túc với anh ta đi”.

Olivia cố kìm nén để không nói ra những điều làm Stan tổn thương, bởi điều đó cũng chẳng đi đến đâu cả “Nếu anh muốn biết, thì em đã nhận lời trông Leif cho Justine và Seth vào đêm Giao thừa”.

“Vậy sao?”.

Chị suýt nói ra rằng Jack sẽ tham gia một hoạt động tình nguyện với những người bạn của anh ở Hội Những người cai rượu, nhưng chị nhanh chóng nhận ra rằng chồng cũ của chị không cần phải biết điều đó.

“Thật tuyệt” giọng Stan đã vui vẻ trở lại. “Anh sẽ đến với em. Chúng ta sẽ cho Leif ngủ rồi cùng uống sâm- panh và khiêu vũ. Sẽ lại như ngày xưa, chỉ có hai chúng ta ở bên nhau”.

“Em không nghĩ vậy”.

Stan cười. “Em không thể ngăn anh đến với đứa cháu duy nhất của anh được, và đây sẽ là cơ hội hoàn hảo để chúng ta có thể nói chuyện. Hãy cho anh cơ hội để chứng tỏ tình cảm của mình, Olivia. Anh đã sai và anh đã phải trả giá cho điều đó. Đã đến lúc chúng ta bỏ quá khứ lại phía sau. Anh yêu em và sẽ mãi yêu em”.

Olivia thở dài. “Em xin lỗi Stan, nhưng anh đã nói những điều này muộn đến mười sáu năm rồi”.

Giáng sinh này thật là tồi tệ với Rosie. Allison thì ở trong một tâm trạng thất vọng chán nản vì cả Rosie và Zach đều không có đủ điều kiện để mua cho con bé cái máy tính mà nó muốn. Eddie cũng thất vọng về món quà cậu bé nhận được nhưng dù sao mặt nó cũng tươi tỉnh hơn Allison. Rosie tự hỏi không biết từ khi nào bọn trẻ đã quen với việc được nuông chiều đến mức trở nên hư hỏng như vậy.

Vào thứ bảy sau Giáng sinh hai ngày, Rosie và Zach gặp nhau để chia đôi các loại hoá đơn hàng tháng. Trước khi ly hôn, Zach là người kiếm tiền duy nhất trong gia đình và anh luôn làm tốt công việc đó, nhưng bây giờ Rosie phải chung với Zach nghĩa vụ khó chịu này. Cuộc ly hôn là một cái giá quá đắt với họ, cho đến tận bây giờ.

Khi Rosie đến nhà, Zach đã pha xong một bình cà- phê. Các hoá đơn được xếp theo thứ tự a, b, c và được bày la liệt trên mặt bàn ăn. Rosie thấy bát đĩa xếp chồng đống trong bốn rửa và phòng khách cũng ngổn ngang chưa được dọn.

Còn tấm thảm thì nhìn qua cũng biết là nó chưa được hút bụi từ trước Giáng sinh. Tuy nhiên cô cũng không có ý định phê phán anh. Vì cô tự nhận thấy chính mình cũng không làm tốt việc nhà.

“Khi nào chúng ta xong anh sẽ có một số chuyện cần bàn với em”, Zach nói.

Anh với tay lấy bình cà- phê và rót vào hai chiếc cốc rồi mang ra bàn. Anh đặt trước mặt Rosie một cốc và kéo ghế ngồi đối diện cô.

Quan sát nét mặt căng thẳng của anh, cô quyết định sẽ hỏi thăm xem tại sao anh lại bực bội như vậy. “Có chuyện gì xảy ra với anh à?”, cô hỏi và nhấp một ngụm cà- phê.

“Có lẽ tốt hơn là chúng ta nói đến chuyện đó sau”.

“Bọn trẻ đâu rồi?”.

“Eddie đi xem phim cùng mẹ con Jeremy, còn Allison đang hờn dỗi trong phòng”.

Rosie liếc nhìn vào hoá đơn tiền điện và suýt kêu lên. Hoá đơn tiền nước cũng nhiều không kém. Mặc dù cả hai người cùng đi làm, cùng cố gắng xoay xở, nhưng vì phải trả tiền cho luật sư và duy trì hai nơi ở nên họ không còn dư ra được đồng nào.

Một năm trước đây, Rosie còn có khả năng đi mua sắm vào đợt giảm giá trong dịp Giáng sinh, cô chất đầy về nhà giấy gói quà và dây ruy băng cùng những thứ đồ giảm giả khác. Năm nay cô không còn khả năng để đi mua sắm nữa. Cuộc sống của cô đã trở nên đáng buồn như vậy sao?

“Thôi được, chúng ta sẽ nói chuyện về Allison trước”, Zach ngả người ra sau ghế. Anh khoanh hai tay trước ngực.

Cử chỉ của anh khiến cô cảnh giác, và cô chuẩn bị tinh thần để chịu đựng những gì anh sắp nói.

“Trước tiên là việc Allison đưa cho anh một danh sách những việc mà anh và em phải làm”.

“Một danh sách?”. Rosie cau mày hỏi.

“Hình như nó nghĩ rằng thẩm phán đã trao quyền sở hữu ngôi nhà cho nó và Eddie nên nó mới là chủ của ngôi nhà”.

“Em sẽ không thể chịu đựng được điều này đâu” Rosie khẳng định với Zach.

Cô sẽ rất kinh ngạc nếu Zach chịu làm theo tối hậu thư mà con gái họ đưa ra.

Zach khẽ bĩu môi và cô có thể thấy anh tỏ ra buồn cười nhiều hơn là giận dữ.

“Em nhìn đi”, anh nói và mở tờ giấy đưa cho Rosie.

Rosie đọc tỉ mỉ từng dòng đánh máy những quy tắc mà cô con gái mười lăm tuổi đã đề ra cho họ. “Cái gì?”, cô thốt lên thành tiếng và không tin nổi những gì mình nhìn thấy. “Chúng ta phải tránh xa phòng khách nếu như Allison và bạn đang xem tivi?”.

“Còn nhiều điều hay hơn nữa kia”, Zach nói với cô.

Mắt Rosie mở to hơn khi cô đọc tiếp. “Chúng ta không được gây khó khăn cho con bé bằng những câu hỏi, như nó đã làm bài tập về nhà chưa hay những câu hỏi mang tính riêng tư khác”.

“Con bé còn có một quy tắc cho Eddie nữa”. Anh chỉ xuống phía cuối trang.

Rosie không nhịn được cười khi đọc đến mục cuối cùng trên trang giấy.

“Đầu tóc Eddie lúc nào cũng phải được chải gọn gàng”.

“Hình như mái tóc lộn xộn của cậu em trai cũng là điều khiến con bé xấu hổ”.

“Và chẳng ai trong số chúng ta ghi được điểm với con bé cả”, Rosie cười to và vẫy vẫy tờ giấy nội quy.

Zach gật đầu. “Còn nữa, chúng ta không được bén mảng vào phòng riêng của con bé. Chúng ta chỉ được phép dọn dẹp hay động chạm vào đồ đạc của “đấng tối cao” khi nó cho phép”.

“Chuyện này thật nực cười”. Zach có thể làm theo yêu cầu của Allison, nhưng Rosie thì không bao giờ.

“Hy vọng đây sẽ là tối hậu thư cuối cùng mà anh phải đưa cho em xem”.

Zach bỗng trở nên nghiêm tức. “Trường học vừa gửi thư báo về và nói rằng kết quả học tập của Allison đang xuống dốc nghiêm trọng”.

“Họ có gợi ý chúng ta nên mời một chuyên gia tư vấn tâm lý không?”. Mời một chuyên gia tư vấn nói chuyện với Allison sẽ tốn khá nhiều tiền, nhưng Rosie sẵn sàng làm bất cứ điều gì đế có thể giúp con gái vượt qua giai đoạn khó khăn này.

“Anh không cho rằng tư vấn là một ý kiến hay, đặc biệt với thái độ của con bé. Anh có một ý kiến hay hơn, nhưng chỉ có thể thực hiện được nếu em đồng ý”.

“Ý kiến gì vậy?”. Vào lúc này Rosie sẵn sàng xem xét và đón nhận mọi ý kiến. Họ đang dần mất Allison. Cứ mỗi ngày con bé lại càng cách xa họ hơn.

Con bé luôn giận dữ và nổi loạn. Rosie biết Allison có quyền làm những gì nó muốn, nhưng cô không thể khoanh tay đứng nhìn con bé tự huỷ hoại mình.

“Allison rất thất vọng vì đã không được tặng máy tính vào Giáng sinh”.

Điều này thì Rosie đã nghe đi nghe lại hàng trăm lần rồi.

“Nếu chúng ta để con bé tự kiếm tiền mua máy tính thì sao nhỉ?”.

“Kiếm tiền? Bằng cách nào?”. Rosie không nghĩ cô con gái mười lăm tuổi của mình có thể làm công việc gì đủ để kiếm tiền mua máy tính.

“Anh muốn đưa con bé đến văn phòng giúp anh việc tính toán số sách, em thấy sao?”. Zach gợi ý. “Thời điểm thuế má luôn là lúc bận rộn nhất. Bọn anh có thể cần thêm một người phụ giúp các việc như sắp xếp hồ sơ, phôtô giấy tờ hay những việc đại loại như vậy. Sẽ là một công việc làm ngoài giờ thực sự với mức tiền lương thỏa đáng”.

Tim Rosie đập thình thịch vì phấn khởi. “Bằng cách này chúng ta cũng có thể giám sát được con bé làm gì và đi với ai sau khi tan học”. Một trong những mối quan tâm lớn nhất của Rosie và Zach là Allison đi đâu và đi với ai.

“Em nghĩ đây là một ý kiến hết sức sáng suốt”. Rosie gật đầu vui vẻ. “Còn Eddie thì sẽ đến nhà Nick bạn nó vào các buổi chiều, điều này không thành vấn đề”.

“Nhưng trước tiên Allison phải đồng ý đã”, Zach nhắc nhở Rosie. “Hiện tại anh không phải là người mà nó yêu quý nữa. Nó có thể từ chối khi biết rằng nó sẽ phải làm việc ở văn phòng của anh”.

“Nhưng”, Rosie nói, “con bé lại đang rất muốn một cái máy tính”.

“Vậy chúng ta sẽ cùng đề cập chuyện này với con bé nhé?”.

Rosie gật đầu, tỏ vẻ biết ơn vì Zach đã tin tưởng ở mình. Zach đi dọc hành lang dẫn sang phòng ngủ. Vài phút sau, anh quay lại rùng Allison, cô bé mới xỏ khuyên mũi. Rosie co rúm người lại khi thấy điều đó, nhưng cô quyết định không nói gì. Có lẽ cái khuyên mũi là cách con bé phản ứng vì không được bố mẹ tặng máy tính. Zach và Rosie đã cho bọn trẻ một chút tiền để tiêu trong dịp Giáng sinh, và chắc Allison đã tiêu số tiền đó vào cái khuyên mũi.

“Bố mẹ muốn nói chuyện với con”, Zach nói khi Allison uể oải dựa vào tủ bếp, hai tay khoanh trước ngực đầy vẻ phản kháng.

“Con cũng đoán bố mẹ sẽ muốn nói chuyện sau khi xem bản danh sách những quy tắc của con. Con không chấp nhận bất cứ thoả hiệp nào về mười lăm quy tắc con đã đề ra. Vì ngôi nhà là của con và Eddie nên con hy vọng bố mẹ sẽ tuân theo những quy định của con”.

“Chúng ta sẽ bàn đến việc đó sau”, Zach nhẹ nhàng nói để kéo con bé ra khỏi chủ đề đó. “Điều mà bố mẹ muốn nói là bố mẹ cảm thấy rất tiếc vì đã không mua được máy tính để tặng con vào dịp Giáng sinh”.

Allison liếc nhìn cả hai như thể không biết có nên tin vào những gì Zach vừa nói không. Con bé nhún vai như muốn ngụ ý rằng chuyện đó cũng không thành vấn đề. Nhưng thật ra con bé đã rất buồn vì điều này.

“Bố mẹ không có khả năng để mua và bố mẹ rất buồn”. Trông Zach thực sự hối hận. “Nhưng”, anh nói, “bố mẹ có một cách để con có được dàn máy tính”.

“Cách gì vậy bố?”, hai mắt con bé sáng lên đầy hy vọng.

“Bố muốn thuê con”, Zach nói. “Sắp tới đợt thuế, mà trợ lý mới của bố chưa quen với công việc nên cô ấy cũng cần thêm người giúp”.

Hai mắt con bé vừa mới mở to vì ngạc nhiên giờ lại nheo lại đầy vẻ nghi ngờ. “Vậy là bố mẹ muốn con tự kiếm tiền mua máy tính?”.

“Điều này do con quyết định. Bố chỉ cho con một cơ hội thôi”.

Con bé lại nhún vai, như muốn tỏ ra không biết nó có nên nhận lời hay không. “Con muốn lương khởi điểm cao hơn mức lương tối thiểu một đô- la”, bé đòi hỏi.

Zach gật đầu. “Điều này chấp nhận được”.

“Và con có được trả thêm nếu làm ngoài giờ không?”.

“Đương nhiên thôi, điều đó là công bằng mà”.

Allison liếc Rosie và Zach. “Vậy thì được”, con bé nói. “Con sẽ làm, nhưng chỉ vì con muốn có một bộ máy tính mới. Đừng nghĩ rằng bố mẹ đang ban ơn cho con”.

“Bố không bao giờ nghĩ như vậy”. Zach khẳng định.

“Thế bố mẹ đã sẵn sàng để bàn về những nguyên tắc của con chưa?”, con bé hỏi và đột ngột đứng dậy.

“Chuyện đó để sau được không?”.

Con bé thở dài bực tức. “Cũng được thôi”. Và sau đó con bé quay về phòng.

Zach nhìn Rosie. Lần đầu tiên sau nhiều năm họ cùng nhau chia sẻ một nụ cười vui vẻ và nhẹ nhõm.

Bình luận