Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Có Anh Trong Đời

Chương 11

Tác giả: Debbie Macomber

Những bước chân của Grace Sherman nhẹ nhàng hơn so với hai năm trước đây. Chị đẩy chiếc xe chở rau dọc theo lối đi trong cửa hàng và nhún nhảy bước đi theo tiếng nhạc sáo trúc: một bản nhạc cũ của Mamas and Papas.

Những âm nhạc không phải là lý do khiến chị có một tâm trạng phấn khởi như vậy. Mà đó là do Will Jefferson, anh trai của Olivia. Đó là một người đàn ông cao to, đẹp trai, thành đạt – một kỹ sư nguyên tử; và rất … hấp dẫn. Thời gian trước, Will quay trở lại vịnh Cedar khi bà Charlotte vật lộn với bệnh ung thư, từ đó Grace và Will đã nối lại tình bạn của họ.

Khi Will viết cho chị một lá thư ngắn sau đám tang của Dan, anh đã để lại địa chỉ thư điện tử. Ban đầu họ chỉ gửi cho nhau những tin nhắn ngắn, nhưng sau đó, mọi thứ dần thay đổi. Bây giờ họ nói chuyện qua mạng với nhau lâu hơn và thường xuyên hơn. Tối hôm trước họ đã nói chuyện với nhau trên mạng gần một giờ đồng hồ. Việc trò chuyện đã gần như trở thành một thói quen đối với cả hai.

Cliff Harding đã đồng ý dừng mối quan hệ của hai người. Khi biết về việc Dan tự sát, chị đã yêu cầu anh cho chị thời gian để suy ngẫm về những cảm xúc phức tạp xung quanh cái chết của chồng mình. Chị vẫn chưa quyết định sẽ làm gì với bức thư Dan để lại, nhưng chị có ý định cứ để nguyên đó. Phá vỡ cuộc sống hiện tại không phải là một ý hay. Những bí mật của Dan chị sẽ được giữ gìn cẩn thận. Cliff có gọi điện cho chị mỗi tuần một hoặc hai lần, anh đã đi khỏi thị trấn, và mặc dù chị rất vui khi nhận được điện thoại của anh, nhưng dù sao nó cũng không bằng cảm giác khi được nói chuyện trên mạng cùng Will.

Chị biết sẽ thật ngớ ngẩn nếu nghĩ rằng việc hàng ngày liên lạc với Will có một ý nghĩa đặc biệt nào đó. Will đã có gia đình, dù Grace thấy rằng anh không được hạnh phúc lắm. Tất nhiên, vì là một người đàn ông lịch sự nên Will không bao giờ nói xấu vợ mình, nhưng Grace có thể đọc được nỗi buồn trong mắt anh.

Olivia mới nhắc tới cuộc hôn nhân của Will và Georgia cách đây vài tháng, và chị bóng gió rằng cuộc sống giữa anh trai mình và vợ có nhiều vấn đề. Việc Will có nhiều thời gian ngồi bên máy tính mỗi tối như vậy cũng phần nào chứng tỏ cuộc hôn nhân của anh không thật sự hạnh phúc.

Giữa mình và Will chỉ là bạn, Grace tự nhủ. Chỉ là những người bạn đã lâu mới gặp lại nhau. Tất cả chỉ có vậy, không hơn không kém. Tuy nhiên chị vẫn phải thú nhận rằng chị hoàn toàn “nghiện” việc nói chuyện với Will.

Mỗi buổi chiều, chị vội vã trở về nhà sau giờ làm việc, rồi lập tức bật máy tính vì chị biết rằng thể nào Will cũng đang đợi mình. Họ cách nhau ba múi giờ nên anh luôn ăn tối trước chị.

Grace không nói các con gái về những cuộc “trò chuyện” trên mạng hàng ngày với Will. Chúng sẽ không hiểu. Chúng không biết anh và có thể hiểu sai về mối quan hệ giữa họ. Kelly và Maryellen sẽ lo lắng cho chị vì chắc chắn chúng không bao giờ tin tưởng vào một mối quan hệ qua mạng, nhất là khi Will lại có gia đình. Chị đã nghĩ đến việc một lúc nào đó giả bộ tình cờ nói về “người bạn qua mạng”, nhưng rồi lại đổi ý. Tốt hơn hết là cứ im lặng.

Grace cũng không nói gì với Olivia. Không phải là chị muốn giấu người bạn thân nhất của mình. Nhưng thật ra chị cũng không giải thích được tại sao chị lại không kể chuyện này cho Olivia. Có lẽ vì chị e rằng Olivia sẽ không ủng hộ, cũng như các con gái chị vậy. Grace thích thú với việc được nói chuyện với Will đến nỗi chị không muốn chịu đựng cảm giác tội lỗi về niềm vui sướng nho nhỏ này. Và dường như Will cũng có chung suy nghĩ ấy.

Có một người mà chị cảm thấy rất khó xử, đó là Cliff Harding. Grace quý Cliff mà chị nợ anh rất nhiều. Anh đã rất kiên nhẫn và dịu dàng với chị trong suốt trong thời gian dài sau vụ mất tích của Dan. Anh đã đên bên chị trong những giây phút ảm đạm nhất của cuộc đời. Anh đã tiếp thêm cho chị sức mạnh và sự an ủi về mặt tinh thần lúc chị cần nhất.

Khi cuộc hôn nhân của Cliff đổ vỡ vài năm trước đây, anh đã xin nghỉ hưu non, rời khỏi Boeing và mua vài mẫu đất ở thung lũng Olalla, cách vịnh Cedar vài dặm về phía nam. Anh nuôi ngựa và bắt đầu tạo dựng một trang trại riêng cho mình. Đây là một lĩnh vực mà Grace không am hiểu nhiều lắm, nhưng nó lại là sở trường của Cliff. Và nó trở thành thú vui là niềm say mê của anh.

Đẩy chiếc xe dọc theo lối đi, Grace nhặt thêm những thứ rau mà chị cần, rồi đi ra quầy thanh toán tiền và lái xe thẳng vể nhà. Vừa vào trong nhà, chị đã vội chạy đến bật máy tính trong khi đợi kết nối Internet, chị cho thực phẩm vào tủ lạnh. Con Buttercup cứ lẽo đẽo theo sau, khiến chị có lúc gần như vấp phải nó.

Chị dừng lại để mắng nó, sau đó đổ một chút thức ăn vào bát của con chó rồi tiếp tục việc bỏ đồ ăn vào tủ lạnh của mình.

Điện thoại đổ chuông. Một tay là một hộp sữa và tay kia là một khay trứng, chị lóng ngóng với lấy chiếc điện thoại.

“Alô”, chị nói, ông nghe kẹp giữa tai và vai. Chị mở tủ lạnh và tông cả hai thứ trên tay vào.

“Em ở nhà à?”. Cliff nói.

“Điều đó thì khỏi phải hỏi rồi”, chi trêu chọc. Đã hai tuần rồi họ chưa nói chuyện với nhau. Anh tới California và chắc hẳn đã quay về nhà từ mấy hôm trước.

“Em không bao giờ kiểm tra hộp thư thoại à?”.

“Em xin lỗi, em vẫn chưa kiểm tra”. Dạo này chị luôn bận rộn đến nỗi ít có thời gian để ý hộp thư thoại. “Anh đã gọi cho em mà không được sao?”.

“Anh đã gọi ba ngày trước ngay sau khi từ Califonia về. Anh rất muốn ghé qua thư viện chỗ em làm. Và chắn chắn là anh đã qua đó, nếu như anh có thể kéo dài thêm được một chút thời gian cho mỗi ngày”.

“Em cũng rất bận”.

“Vẫn là bận việc trên mạng phải không?”.

“Vâng”, chị nói, cố gắng thoát ra mặc cảm day dứt tội lỗi. “Tất cả là lỗi của anh, anh biết mà”. Grace có chiếc máy tính cũ của Paul và Kelly. Chính Cliff đã nâng cấp máy tính và lắp đặt mạng cho chị.

“Lúc nào anh cũng có thể viết thư điện tử cho em mà”, chị gợi ý.

Cliff rên lên. “Anh đã tạo ra một con quái vật rồi”. Grace biết là anh đang đùa.

“Đúng thế”.

“Đừng nhắc anh nữa”, anh làu bàu cười. “Nói xem em đã có kế hoạch gì cho Lễ tạ ơn chưa?”.

“Ừm …”. Chỉ còn vài tuần nữa là đến Lễ Tạ ơn nhưng chị vẫn chưa có bất kỳ một kế hoạch nào cả. Năm ngoái vào dịp này Maryellen đã đón Lễ Tạ ơn tại nhà chị và hai mẹ con đã có một ngày thật tồi tệ. Đó là ngày Lễ Tạ ơn đầu tiên không có Dan. “Sao anh lại hỏi như vậy?”.

“Vì anh muốn em dành thời gian đó cho anh”.

“Nhưng em tưởng là anh sẽ đi đến chỗ con gái ở Maryland chứ?”.

“Nhưng năm nay anh muốn em cùng đi đến nhà con gái anh”.

Grace không có khả năng để chi phí cho một chuyến đi như vậy, nhưng chị ghét phải thú nhận điều đó. Kể từ khi Dan mất tích, chị không còn tiền cho những việc chi tiêu xa xỉ và không cần thiết. Và vì cái chết của Dan là một vụ tự sát nên chị không nhận được bất cứ một khoản bảo hiểm nào.

Và như đọc được suy nghĩ của chị, Cliff nói:

“Anh không để em phản đối đâu, anh sẽ mua vé cho em”.

“Em không thể để anh làm vậy được”. Chị phản đối.

“Anh chắc chắn sẽ làm như vậy”, anh khẳng định một cách kiên quyết. “Anh nói nghiêm túc đó Grace ạ. Đã đến lúc em gặp con gái anh và để nó hiểu về em. Em đã yêu cầu anh cho em thời gian để suy nghĩ và anh đã đồng ý. Nhưng bây giờ anh muốn em gặp Lisa”.

“Ồ, Cliff …”.

“Anh đã tính toán mọi chuyện rồi, nên đừng tranh cãi gì với anh nữa. Em sẽ ở trong phòng ngủ dành cho khách, còn anh sẽ nằm ở trên đi- văng trong phòng khách. Với tình trạng hiện tại, em nên đi đâu đó để thay đổi không khí, Grace ạ”.

Đã hàng năm nay rồi Grace chưa bước chân lên máy bay. Chị không có kinh phí cho những kỳ nghỉ, những chuyến du lịch, thậm chí cả trong những dịp đặc biệt nhất. Lần cuối cùng chị đi máy bay là năm năm trước đây, tới hội nghị thư viện ở San Antonio, Texas. Chị nhớ rằng mình thích thú đến từng giây phút của chuyến đi ấy.

“Em cần phải nói chuyện với các con đã”, chị lí nhí trả lời, tự hỏi không biết có nên chấp nhận lời đề nghị của Cliff hay không.

“Em cứ hỏi các con đi và báo lại cho anh”.

“Được ạ”. Chị vẫn ngập ngừng. “Anh chắc về điều này chứ Cliff?”.

“Chắc chắn. Em rất quan trọng đối với anh”.

“Anh cũng rất quan trọng đối với em”, chị nhắc lại lời của anh. “Em muốn anh biết rằng em rất trân trọng sự chân thành và kiên nhẫn mà anh dành cho em”.

“Vậy em sẽ đi và gặp Lisa con gái anh chứ?”.

“Em cũng rất muốn như vậy”, chị không che giấu nổi sự phấn khởi trong giọng nói của mình. Grace chưa từng đi đâu xa trong những ngày nghỉ.

Maryellen và Kelly thay phiên nhau đến với chị trong những dịp quan trọng mặc cho chị luôn cam đoan với chúng là sẽ không có vấn đề gì. Nhưng sau ngần ấy tháng sống một mình, Grace đã quen với việc có bạn của chị. Có lẽ nếu lần này chị đi cùng Cliff các con của chị sẽ thôi không lo lắng và chấp nhận sự độc lập của mẹ chúng.

Sự phân vân duy nhất của chị là việc Cliff nói anh sẽ lo toàn bộ chi phí cho chuyến đi. Chị không nên để anh làm như vậy, nhưng chuyến đi với chị thật hấp dẫn. Chị rất háo hức được đi khỏi vịnh Cedar một vài ngày. Tất nhiên như vậy đồng nghĩa với việc chị sẽ không có cơ hội trò chuyện trên mạng cùng Will, nhưng chắc anh cũng sẽ rất bận trong kỳ nghỉ tới. Hơn nữa, không phải sự xa cách sẽ làm tình cảm thêm mặn nồng sao?

Zach đột nhiên có cảm giác ớn lạnh chạy dọc xương sống khi anh đọc lá đơn xin thôi việc của Janice Lamond. Nó đã nằm sẵn trên bàn khi anh đến cơ quan buổi sáng hôm đó. Không tin được những gì đang diễn ra, anh đọc thật kỹ lá đơn thêm một lần nữa.

Janice bỏ việc. Cảm thấy hơi choáng váng, anh gieo mình xuống chiếc ghế da có lưng dựa cao. Vậy đây là kết quả anh nhận được cho công sức bỏ ra để đào tạo cô làm trợ lý riêng. Đây là cách cô cám ơn anh vì đã tận tình kèm cặp, hướng dẫn cô và cho tạo cho cô hết thuận lợi này đến sự đãi ngộ khác.

Janice đã là nguồn động viên vô giá đối với anh trong những ngày đầu mới chia tay với Rosie. Cô đã xoa dịu cái tôi trong anh, cô đã cho anh những lời khuyên và sự khích lệ cần thiết.

Rosie đã có ý nghĩ điên rồ rằng anh có quan hệ tình ái với cô trợ lý riêng.

Điều này quả là vô lý, nhưng không gì có thể thuyết phục được cô ấy. Vợ cũ của anh đã ghen tuông thật vô lý, đến mức khăng khăng đòi anh phải đuổi cô trợ lý vốn là cánh tay phải của anh ở công ty. Zach không đồng ý, anh tin rằng bất cứ người đàn ông có hiểu biết nào cũng sẽ hành động như mình. Rosie đã nổi cơn lôi đình và không lâu sau đó anh dọn ra ngoài ở.

Mới đây thôi qua điện thoại, Rosie còn chúc cho anh và Janice vui vẻ bên nhau. Anh không thanh minh. Nếu trước khi ly hôn anh không thuyết phục được Rosie về sự vô tội của mình, thì bây giờ anh không nghĩ mình có nhiều cơ hội để giải thích. Cho nên anh đã im lặng.

Gần đây Zach đã nhìn cô trợ lý của mình bằng con mắt khác. Anh không đồng ý về những chiếc váy quá ngắn mà cô mặc và anh đã nhắc nhở cách ăn mặc của cô trong bản nhận xét nhân viên gần đây nhất. Anh cho rằng cô sẽ đánh giá đúng sự ủng hộ và những lời khuyên chân thành đó. Có lẽ anh đã vượt quá giới hạn của mình. Anh chưa bao giờ nhắc tới những điều mang tính cá nhân như cách ăn mặc hay trang điểm với các nhân viên khác, nhưng anh nghĩ với Janice thì không có vấn đề gì. Họ đã là bạn. Chính cô cũng rất vô tư khi đưa ra những lời khuyên cho những tình huống rắc rối của anh.

Lúc cô im lặng lắng nghe những lời nhận xét của anh, anh đã rất hài lòng với thái độ sẵn sàng chấp nhận những phê phán mang tính đóng góp xây dựng đó.

Nhưng bây giờ thì như vậy đây.

Anh đợi đến khi cơn tức giận hạ xuống rồi mới gọi cô vào văn phòng. Một lúc sau, cô bước vào, không nhìn vào mắt anh.

“Tôi đã thấy đơn của cô ở đây”, anh nói, nghĩ rằng cô sẽ đưa ra một lời giải thích.

Janice vẫn không ngước mắt nhìn anh.

“Theo tôi hiểu thì cô không vừa lòng với vị trí của mình”, anh nói, hy vọng sẽ có một cuộc tranh luận thẳng thắn. Theo anh, cô thật sai lầm nếu từ bỏ công việc vào thời điểm này.

“Tôi đã từng rất hài lòng”, Janice thú nhận. Cô có vẻ bối rối. “Cho đến tận thời gian gần đây”.

“Đây có phải cách cô muốn được tăng lương không?”. Zach hỏi. Anh đi thẳng vào vấn đề. Nếu phải tính toán về thời gian và chi phí để đào tạo một nhân viên mới, thì việc giữ lại nhân viên cũ và trả lương cao vẫn có lợi hơn.

Anh sẵn sàng trả lương cao hơn cho cô nếu cô chấp nhận xem xét lại đơn xin thôi việc, nhưng anh cũng muốn cô biết là anh không đồng ý với cách xử sự này của cô.

“Tôi không yêu cầu tăng lương”, cô nói và lắc đầu một cách cứng rắn. “Tôi đã có một công việc mới rồi”.

Nếu lúc trước Zach vô cùng bực bội thì bây giờ anh đã kìm chế được cảm xúc của mình. “Tôi hiểu rồi”, anh nói một cách lạnh lẽo, cố gắng che giấu sự thất vọng của mình. Trong tất cả những nhân viên bạc bẽo anh đã từng thuê nhiều năm qua thì Janice là một trường hợp làm việc hiệu quả nhất. “Nếu vậy thì tôi chúc cô vẫn tiếp tục thành công”.

“Tôi nghĩ tốt nhất là tôi nên rời công ty”, Janice nói và bây giờ mới ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt anh.

Nỗi tức giận loé lên trong mắt cô khiến anh hoàn toàn ngạc nhiên. Cô ấy lại có lý do gì để giận dữ với anh? Zach tin chắc rằng cô đã được trả công xứng đáng với năng lực của mình. Cô tiến bộ rất nhanh, và anh luôn tăng lương định kỳ cho cô bởi sự cố gắng đó. Thực tế trong công ty đã xuất hiện những lời xì xào bàn tán về việc Janice có được nhiều cơ hội thăng tiến hơn so với những nhân viên lâu năm khác.

“Cô nên rời công ty ư?”, Zach nhắc lại.

“Đúng vậy”, cô nói và vênh cằm lên như thách thức. “Tôi nhận thấy anh thật thiếu chuyên nghiệp khi nhận xét rằng tôi mặc váy quá ngắn hay trang điểm quá nhiều”.

Zach định phân bua, nhưng anh lại thôi.

“Tôi xin lỗi Janice. Tôi có thể thấy rằng những nhận xét của tôi đã không được cô tiếp nhận. Cô nói đúng, chúng hoàn toàn không liên quan đến công việc.”.

“Thực sự thì tôi nghĩ anh đã rất can đảm”. Cô dừng lại. “Tôi cứ nghĩ rằng … tôi cứ hy vọng anh sẽ hiểu”.

Zach cau mày. Anh không hiểu cô ta đang nói gì.

“Tôi đã hy vọng rằng tôi và anh, hai chúng ta”, cô ấp úng, “một ngày nào đó sẽ không chỉ là nhân viên và ông chủ. Tôi nghĩ chúng ta có thể là bạn, nhưng tôi cũng muốn anh để ý tới tôi giống như một người đàn ông để ý đến một phụ nữ”.

Cô chỉ xuống váy và đôi giầy cao gót của mình. “Nhưng tôi có thể thấy rằng điều đó sẽ không thể xảy ra”.

Vậy là Rosie đã đúng, Janice đang có ý định tán tỉnh anh. Sao anh lại có thể ngu ngốc đến thế? Ngay từ đầu Janice đã có những dấu hiệu đó mà anh không nhận ra. Anh nghiến chặt hai hàm. “Hoá ra là như thế. Vậy thì tấm séc cuối cùng của cô sẽ được ký ngay lập tức”.

“Anh để tôi đi ngay bây giờ sao?”.

“Hai tuần lương trả thêm sẽ là một khoản bồi thường thoả đáng”, anh nói một cách kiên quyết.

Không nói thêm lời nào, Janice quay đi và bước ra khỏi văn phòng của anh.

Zach giận run người nhìn theo bước chân của cô. Anh vẫn chưa bình tĩnh lại được khi tiếng chuông điện thoại reo.

“Tôi nghe”, anh chộp lấy.

“Đường dây số một”, Janice nói. “Từ trường trung học gọi đến”.

Zach nhấn nút và với lấy điện thoại. Nếu là từ trường gọi đến thì anh cá rằng đó không phải là về việc đóng quỹ lớp.

“Tôi là Zachary Cox”, anh nói bằng một giọng bình tĩnh nhất có thể.

“Ông Cox, tôi là LeAnn Duncan từ trường trung học vịnh Cedar, tôi gọi để xác nhận rằng Allison hôm nay nghỉ ốm”.

Zach nhìn lên trần nhà và cố gắng không gầm lên vì tức giận. “Không, sáng nay tôi còn đưa cháu đi học mà”. Sáng nay không phải là một buổi sáng vui vẻ với cả hai bố con. Allison đã dậy muộn và bị lỡ xe buýt. Sau đó con bé đã càu nhàu đầy khó chịu khi anh nhất quyết đòi đưa nó đến trường trên đường đi làm.

Trước đây con bé hay tìm cớ để Zach phải đưa nó đi học. Trên đường đi, hai bố con trò chuyện rất vui vẻ anh luôn trêu con bé về thứ âm nhạc kỳ quặc nó thích nghe và con bé gọi anh là người lập dị. Nhưng anh không cảm thấy phật lòng và đó là khoảng thời gian thân thiện tốt đẹp của hai bố con. Bây giờ anh hầu như không nhận ra con bé nữa, nó thay đổi nhiều quá.

Lần thứ hai trong buổi sáng, anh choáng váng vì bất ngờ và giận dữ. “Tôi không biết con bé đi đâu”, anh nói trước khi bà thư ký trường kịp hỏi anh câu hỏi tiếp theo. Nhưng Chúa ơi, nhất định anh sẽ tìm ra con bé. Và khi tìm ra nó, anh sẽ đảm bảo không bao giờ để nó giở trò này nữa.

“Đó là việc của anh, không phải là trách nhiệm của nhà trường”.

Anh biết điều đó, nhưng anh vừa mới rối lên về lá đơn xin thôi việc của Janice thì bây giờ lại đến vụ việc của con gái. Ngày hôm nay của anh thật tồi tệ.

“Hậu quả của việc bỏ học là gì vậy?”, anh hỏi.

“Đây là lần đầu con bé vi phạm phải không?”. Bà Duncan hỏi. Bà dừng lại và dường như đang xem trên biểu đồ hay màn hình vi tính. “À, tôi thấy rồi, đây là lần đầu tiên. Có chấn động gì trong gia đình ông gần đây không ông Cox?”.

“Hai vợ chồng tôi mới ly hôn”.

“Điều này có thể giải thích được. Tôi hy vọng ông có thể điều chỉnh mọi việc với Allison”.

“Cháu sẽ bị phạt thế nào ạ?”.

“Lần đầu tiên thì không? Nhưng cháu sẽ phải đi học vào thứ bảy nếu tiếp tục bỏ học lần thứ hai”.

Zach sẽ không bao giờ để chuyện đó xảy ra nữa.

“Và lần thứ ba thì sẽ lập tức bị đuổi học”.

“Sẽ không có lần thứ hai hay thứ ba đâu”. Zach hứa chắc chắn với bà thư ký.

“Tôi rất tiếc ông Cox ạ”.

“Tôi cũng vậy”, anh lầm bầm và gác điện thoại. Anh không nhấc tay lên mà quay ngay số của trường tiểu học South Ridge, nơi Rosie đang dạy lớp năm. Cô đã được nhận vào biên chế, điều này vừa đáng mừng nhưng cũng đáng nguyền rủa. Vì nó có nghĩa là cô phải đi làm nhiều giờ hơn và mất nhiều thời gian chuẩn bị bài hơn. Eddie nhận xét rằng Rosie thường mệt mỏi vì kiệt sức vào cuối ngày.

“Tôi là Zachary Cox. Tôi có thể nói chuyện với vợ tôi được không?”, anh hỏi cô thư ký, anh quên mất rằng anh và Rosie đã không còn là vợ chồng nữa. “Tôi có việc rất gấp”.

“Xin ông vui lòng giữ máy”.

Anh phải đợi đến năm phút mới thấy Rosie nhấc máy. “Zach”, cô nói bằng giọng hoảng hốt. “Có chuyện gì vậy?”.

“Allison bỏ học”.

“Gì cơ?”. Rosie cũng bị sốc như Zach. “Hôm nay à?”.

“Đúng vậy. Con bé lỡ xe buýt nên tôi nhất định đưa nó đến trường. Lẽ ra tôi phải nhận ra có chuyện gì đó khác thường vì con bé đã tỏ ra rất bực tức khi tôi đề nghị được đưa nó đi học”.

“Thế bây giờ con bé ở đâu?”.

“Tôi cũng không biết”. Cảm giác ban đầu của anh là giận dữ, nhưng bây giờ anh lại thấy hoảng sợ. Allison mới mười lăm tuổi. Đau anh quay cuồng với vô số tình huống xấu có thế xảy ra với con bé.

“Tôi sẽ gặp anh ở nhà ngay đây”.

“Cô rời trường được sao?”.

“Tôi được phép nếu như đó là việc gia đình quan trọng. Và nếu việc này mà chưa đủ điều kiện thì tôi không biết còn việc gì quan trọng hơn nữa”.

Zach về nhà trước Rosie mười phút. Zach quan sát cô đưa xe vào, chiếc xe giật lên phía trước khi cô đạp mạnh vào chân phanh. Cửa bên lái mở trước khi tiếng động cơ kịp tắt hẳn.

“Chúng ta cần phải gọi cho mẹ Hanah”, cô nói và lao thẳng vào nhà.

Zach ghét việc để Rosie nhìn thấy căn nhà đang lộn xộn thế nào. Sau những chỉ trích của anh về khả năng thu dọn nhà cửa của cô thì tình trạng phòng khách bây giờ thật đáng xấu hổ. May là cô gần như không để ý khi chạy vào bếp và mỏ ngăn kéo dưới chiếc điện thoại treo tường.

Cô lục tung ngăn kéo lên cho đến khi tìm thấy cuốn sổ điện thoại. Sau đó cô nhấc điện thoại lên và kênh vai trên.

Ngay khi người phụ nữ kia – có lẽ là mẹ Hanah nhấc máy, thì dường như Rosie không còn gì khác đáng quan tâm hơn việc nói chuyện với cô ta.

“Alô, Jane à … Vâng, tôi biết đã lâu lắm rồi. Tôi cũng rất vui khi được nghe thấy giọng của chị”.

Rosie bắt gặp ánh mắt Zach, cô vội vàng nhìn ra hướng khác. Lần đầu tiên trong ngày, Zach nở một nụ cười vui vẻ. Anh lấy một chiếc ghế và thoải mái ngồi lên trong khi chờ Rosie làm công việc điều tra.

“Tôi biết cô bé Hanah nhà chị và Allison cùng học lớp Đại số. Vâng con bé vẫn học tốt. Nó có đầu óc tính toán giống bố. Tôi nghĩ nó sẽ được chuyển sang lớp nâng cao vào kỳ tới”.

Nếu đúng như vậy thì quả là tin mới với Zach. Những giấy báo mới nhất từ trường gửi về mà anh tình cờ tìm thấy khi Allison để chúng trên bàn ăn lại cho thấy Allison suýt trượt môn Toán.

“Tôi nghe nói Hanah đi Homecoming với J.T.Manners. Có phải anh ta là bạn của Ryan Wilson không nhỉ?”.

Zach quan sát thấy Rosie lẩm bẩm đồng ý. Mắt cô nhíu lại và cô với chiếc bút chì rồi nhanh chóng viết gì đó xuống giấy. Zach đứng nhìn vào tờ giấy qua vai cô. Chỉ trong khoảnh khắc nỗi tức giận trong anh lại bùng lên. Rosie viết rằng:

“Con bé đi phà sang Seattle”.

Cái ý nghĩ rằng con gái anh đang lang thang ở trung tâm Seattle một mình khiến anh dựng tóc gáy vì lo sợ. Vài giây sau, anh nhận ra rằng Allison sẽ không đi một mình. Gã sắp là bạn trai đó có khả năng sẽ đi cùng con gái anh.

Một lát sau Rosie gác máy.

“Sao cô biết bây giờ nó ở Seattle?”.

“Jane hót như khướu khi thấy có người gọi điện. Cô ấy cũng biết chuyện đó và đang đợi để nói cho chúng ta”.

“Hanah cũng không có ở nhà à?”.

“Đúng vậy”. Rosie cũng rất giận dữ. Cô đột ngột đi ra phía cửa.

“Cô đi đâu đấy?”. Zach hỏi.

“Đi đỗ lại xe. Tôi muốn chúng ta sẽ cùng đợi ở đây khi con bé trở về”.

Zach thích ý tưởng ngồi chờ Allison về. Đó là cách tốt nhất để chứng tỏ cho đứa con gái thích nổi loạn của anh biết rằng nó không thể khôn hơn anh được.

Vài phút sau, Rosie quay lại, cô thở hổn hển. Cô ngồi ở ghế đối diện với anh và thở dài. Họ ngồi im trong bếp, không ai nói với nhau câu gì. Năm phút. Rồi mười phút … Sự im lặng thật ngột ngạt. Zach cảm thấy dường như cả hai đều e ngại phải nói đến chủ đề về đứa con gái bất trị. Nếu họ bắt đầu nói chuyện, anh sẽ phải thú nhận sự vô trách nhiệm của mình trong việc lộn xộn này.

Hơn nữa, Zach cũng không biết phải nói gì, nhất là sau cuộc nói chuyện với Janice sáng nay. Hình như Rosie cũng vậy. Khi thấy mình không thể ngồi im lâu hơn được nữa, Zach đứng lên và bắt đầu dọn dẹp lại phòng khách. Rosie giúp anh bằng cách xử lý cái bếp trông còn lộn xộn hơn. Khi hút bụi phòng khách xong, anh vào trong bếp. Họ cùng nhau dọn dẹp suốt một tiếng đồng hồ.

“Anh có đói không?”. Rosie hỏi Zach không cảm thấy đói, nhưng khi Rosie hỏi, anh mới nhận ra mình cũng muốn ăn chút gì đó. “Cũng hơi đói thật”.

“Vậy ăn sandwich nhé?”.

Anh nhún vai.

“Anh có muốn kèm một lát dứa không?”.

“Pho- mát kem nữa được không?”, anh hỏi đầy hy vọng. Khi mới hẹn hò nhau, Rosie đã nghĩ ra món sandwich và nó luôn là món khoái khẩu của anh.

Anh không nhớ lần cuối cùng anh được ăn món đó là khi nào.

Khi Rosie đặt bánh sandwich lên đĩa, anh lấy sô- đa trong tủ lạnh và họ ngồi đối diện nhau. Vì muốn nói một điều gì đó đẽ phá tan sự ngượng ngập giữa hai người, Zach suýt nữa đã đề cập đến việc Janice nộp đơn xin thôi việc. Anh cắn lưỡi trước khi mắc phải lỗi ngu ngốc đó. Rosie chắc sẽ rất hả hê khi biết chuyện.

Cô ấy cũng đang hẹn hò với một người đàn ông goá vợ và chắc mối quan hệ của họ đang rất tốt. Nhưng lúc này, anh thấy cô dường như đang mệt mỏi và chán nản, tuy nhiên đã bao giờ anh thấy cô không mệt mỏi đâu? Anh liếc sang chỗ khác trước khi cô có thể bắt gặp anh đang nhìn cô.

Họ nghe thấy tiếng cửa mở cùng với tiếng cười của các cô cậu thiếu niên.

Zach và Rosie lập tức đứng lên. Cả hai vội vã chạy ra phòng khách và phát hiện thấy Allison đang cười đùa cùng một cô gái khác mà Zach không nhận ra – có thể là Hanah. Cạnh đó là cậu thiếu niên được gọi là bạn trai của Allison. Cả ba đứa trẻ đều sững người lại khi thấy Zach và Rosie.

“Bố mẹ đang làm gì vậy?”. Allison hỏi và ném cái nhìn bướng bỉnh về phía bố mẹ.

“Bố nghĩ tốt nhất con nên bảo các bạn con về ngay”. Zach nói.

“Các bạn con có thể ở lại nếu họ muốn”.

“Bố không nghĩ như vậy”. Nếu con bé muốn tỏ ra bướng bỉnh trong trận chiến này thì Zach sẽ cho nó thấy rằng lợi thế nghiêng về anh. Anh hiên ngang đi về phía trước, mở rộng cửa. “Rất vui được gặp hai cháu, đừng quay lại cho đến khi nào được mời nhé”. Anh nhướn lông mày. “Các cháu đã nghe rõ chưa?”.

Ryan gật đầu và đi thẳng ra cửa. Cô gái kia có vẻ chần chừ, nhưng rồi cũng quyết định rời đi là cách tốt nhất.

“Con đã đi đâu?”. Zach búng ngón tay.

Rosie bước lên phía trước. “Zach, anh đừng để con bé có cơ hội nói dối”. Cô nói rất bình thản và rõ ràng. Còn anh thì đang rất tức giận và không e ngại che giấu điều đó.

“Tại sao con phải nói với bố mẹ rằng con đi đâu?” Allison lẩm bẩm. Nó khoanh tay trước ngực và nhìn cả hai người một cách giận dữ.

“Con bỏ học và đi phà sang Seattle”.

Việc mẹ nó biết tất cả mọi chuyện thực sự là một cú sốc với Allison. Môi con bé mím lại như muốn hỏi Rosie đã phát hiện ra điều đó từ ai, nhưng rồi nó kịp thời dừng lại trước khi nói.

“Nếu muốn lừa bố mẹ thì con phải thông minh hơn nữa”. Rosie nhẹ nhàng nói.

Zach rất biết ơn vì Rosie là người nói chuyện với con gái. Anh tự nghĩ mình là kẻ vô dụng. Anh gần như không cưỡng lại nổi ý muốn bắt Allison úp mặt vào tường để anh quất cho nó mấy roi. Anh đã lo đến phát ốm lên. Nhưng dường như nó không hề biết điều đó, thậm chí nó không thèm quan tâm đến việc mình đã khiến cho cha mẹ lo lắng ra sao. Chính điều này đã khiến Zach tức đến phát điên. Không kìm chế được, anh hét lên.

“Con thật điên rồ và ích kỷ. Bố cho con hay rằng việc này sẽ không bao giờ được lặp lại một lần nào nữa đâu”.

Allison nhìn bố mẹ với vẻ thách thức. “Con ghét bố!”. Nó cũng hét lên. “Con ghét cả hai người”.

“Con có thể ghét bố mẹ nếu con muốn. Nhưng con sẽ phải tôn trọng những nguyên tắc trong gia đình này”.

“Gia đình này”, nó nhắc lại. “Gia đình nào? Bố mẹ đã phá hỏng gia đình của chúng ta”. Con bé chỉ vào Zach và sau đó là Rosie. “Cả hai người đã phá hỏng gia đình của chúng ta. Con ghét bố mẹ – con ghét cả hai người vì những gì đã xảy ra trong gia đình này”. Allison xoay người lại, lao lên phòng ngủ và đóng sầm cửa mạnh đến nỗi những bức ảnh trên tường rung lên bần bật. Bức ảnh gia đình cỡ 8×10 inch được chụp cách đây hai năm rơi xuống sàn nhà. Khung kính vỡ tan.

Không khí im lặng bao trùm, sau đó Zach lấy hơi. “Ừm”, anh lúng búng, “mọi việc là như thế đó”. Anh cảm thấy xấu hổ vì mình đã mất bình tĩnh. Anh thật sự cảm thấy xấu hổ.

Zach thấy cảm ơn Rosie khi cô đã ở lại cùng anh để giải quyết những rắc rối này. Rosie đã nói chuyện với Allison một cách hết sức nhẹ nhàng và bình tĩnh.

Cô thạo những việc này hơn anh. Vợ cũ của anh biết phải nói gì với con gái.

Còn anh thì không.

Sau vài phút Rosie lấy túi và áo khoác rồi đi ra phía cửa. Cô dường như chưa muốn đi. Zach cũng muốn Rosie ở lại thêm một chút nữa, nhưng anh không dám giữ Rosie ở lại với mình.

“Cám ơn em”, anh nói khi đi ra cùng cô. “Em đã giải quyết vấn đề tốt gấp mười lần anh. Rất cám ơn em đã ỏ đây”.

Cô nhún vai, không đáp lại lời khen của anh.

Cho đến khi Rosie ra khỏi cửa, Zach mới nhận ra một sự thật mỉa mai. Đó là dường như họ hoà thuận hơn nhiều kể từ khi ly hôn – điều mà họ hầu như không có được khi còn là vợ chồng.

Bình luận