Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tên Phóng Đãng Đáng Yêu (A Loving Scoundrel)

Chương 11

Tác giả: Johanna Lindsey

Anh có ở nhà! Không những thế, Danny còn thực sự được vào trong qua cửa chính!

Một cô gái trẻ khoảng tuổi cô đã để cô vào. Dáng người hơi đẫy đà, với mái tóc xỉn màu, cô ta chỉ liếc qua Danny và nói đơn giản, “Đợi ở đây, và đừng đụng vào bất cứ thứ gì nếu cậu biết điều gì là tốt cho cậu.” Sau đó cô ta biến mất trên một trong những cầu thang gần đấy.

Danny đứng đó căng thẳng, vẫn còn sững sờ vì đã được cho vào. Cô lùa bàn tay qua những lọn tóc để bảo đảm chúng gọn gàng. Lucy vẫn luôn để ý tới tóc cô mỗi khi chỉ có hai người, giữ chúng được cắt ngắn. Lucy không giỏi lắm với cây kéo nên tóc Danny thường không đều. Nhưng cô không quan tâm mấy tới mái tóc, và thêm nữa, hầu như nó rất ít lộ ra khi cô đội chiếc mũ mà hiện tại cô đang nhớ da diết.

Cô sẽ không chạm vào vật nào. Thậm chí cô cũng không muốn nhìn bất cứ thứ gì nữa, cô đột nhiên trở nên bồn chồn. Đây là một ý kiến tồi. Chẳng phải cô đã đi đến kết luận, khi vẫn còn đang đồng hành với anh, rằng Malory quá nguy hiểm để có thể đối phó? Cơn giận đã làm cô quên mất, nhưng giờ sự bối rối đã nhắc nhở cô về điều đó.

Cô quay ra cửa để rời đi, một việc làm khôn ngoan. Nhưng bắt gặp chiếc gương treo trên tường cạnh cánh cửa. Không quá to, nó treo phía trên một chiếc bàn hẹp bên trên có đặt duy nhất một cái đĩa với hai tấm danh thiếp. Hình ảnh của chính cô đã khiến cô dừng lại – và làm cô mê hoặc.

Hiếm khi cô nhìn vào một tấm gương. Những ngôi nhà Dagger thuê chưa từng có cái nào. Những căn phòng cô đã trộm trong cái quán trọ cũ đó cũng không có, ít nhất không cái nào cô từng nhận thấy trong bóng tối. Tấm gương này phản chiếu hình ảnh cô từ eo trở lên, và không còn chiếc mũ đàn ông ngớ ngẩn, hình ảnh trong gương cho thấy cô thực sự xinh đẹp như thế nào. Thật ngạc nhiên khi mọi người vẫn có thể nhầm cô là một thằng nhóc. Thật ngạc nhiên khi một chiếc quần có thể tạo ra ấn tượng đầu tiên và khó phai đến vậy. Thực ra, hình dáng bộ ngực cô có thể cũng đóng góp phần nào vào những ấn tượng đó.

Nó đã từng là một trong những nỗi lo sợ chính của cô, rằng cô sẽ phát triển một bộ ngực thật lớn như một số phụ nữ khác và sẽ không thể giấu chúng. Nhưng cô đã may mắn. Ngực cô chỉ khiêm tốn vừa đầy một lòng bàn tay, cỡ trung bình, và cám ơn Lucy, được che giấu một cách dễ dàng.

Phần dễ dàng là vì một trong số hiếm hoi những người khách giàu có của Lucy đã để lại cho cô ấy một chiếc áo nịt. Họ đã cười vào nó một chút, rằng mấy đứa con trai sẽ mặc nó, nhưng rồi Lucy nghĩ rằng nó có thể sẽ có ích cho Danny trong vài năm nữa, và đó là sự thật. Thay vì mặc quanh eo như chiếc áo nịt được thiết kế, cô đủ mảnh mai để có thể mặc nó quanh ngực. Cô chỉ phải buộc nó ở phía trước thay vì phía sau để có thể tự mình mặc vào.

Phần lớn cái áo thô cứng, nhưng được may bởi chất liệu tốt, lớp vải bọc ngoài mềm mại đến mức cô hầu như không cảm thấy mình đang mặc nó. Nó gần như ép phẳng ngực cô xuống. Việc đó, cùng với bộ dạng lôi thôi mà cô cố tình làm ra, là tất cả những gì cô cần để trông ngực-phẳng như bất kì người đàn ông nào.

Âm thanh tiếng bước chân đi xuống cầu thang nhắc Danny nhớ ra rằng cô đã quyết định cô không muốn ở đây chút nào nữa. Và cô đã lãng phí quá nhiều thời gian để tự ngắm mình trong gương. Tuy nhiên cô không quay lại để xem ai đang đến. Cô nhanh chóng với cái nắm cửa lần nữa.

“Đi à?” cô gái nói. “Tốt. Đằng nào ngài ấy cũng không thể gặp cậu bây giờ. Ngài ấy đang tiếp đãi một quý cô. Tôi đã không nghe thấy họ vào nhà, nhưng rồi tôi cũng không đến khu vực đó của căn nhà thường xuyên. Chúng tôi đang thiếu người, nếu không tôi đã chẳng phải ra mở cửa.”

Danny quay người lại. Cô không cần phải nghe tất cả để có thể đoán ra rằng cô gái chỉ đang cần người nào đó để ca cẩm. Giọng điệu của cô ta rõ ràng là đang càu nhàu.

“Cô là người hầu gái à?”

“Không, chúng tôi vẫn chưa có người hầu gái, thậm chí chưa có người hầu nam để mở cửa, chứ chưa nói đến quản gia. Tôi làm việc trong bếp. Và tốt hơn là cậu nên đi thôi. Trở lại muộn vào buổi tối. Lúc đó quý cô bạn ông chủ có thể đã ra về.”

Danny đã chuẩn bị nghe theo lời khuyên đó khi bụng cô reo lên. Lang thang trong nhiều giờ với cái bụng trống rỗng trong khi Maloty tiêu phí thời gian trên giường với những Quý cô ư? Không đời nào.

“Tôi sẽ đợi ở đây nếu nó không làm ảnh hưởng đến cô. Việc tôi gặp ngài ấy càng sớm càng tốt rất quan trọng.”

“Tùy cậu thôi. Tốt hơn là cậu nên vào trong phòng khách, đi qua đây. Tuy nhiên đừng mong chờ tìm thấy thứ gì để ngồi. Ngôi nhà này vẫn chưa được sắm đầy đủ đồ đạc.”

Cô gái đó bỏ đi về phía sau căn nhà. Danny không di chuyển, vẫn còn kinh ngạc với kiểu nói chuyện vừa thoát ra từ chính miệng cô. Đó là cách cô đã từng nói! Cách nói mà Lucy đã khăng khăng bắt cô phải quên đi nếu muốn tồn tại trong băng. Và cô đã học cách nói của Lucy, học rất tốt, đến nỗi cô đã không hề nói theo cách khác trong suốt chừng ấy năm.

Nói năng như thế đã không còn là tự nhiên nữa. Cô không hoàn toàn chắc chắn tại sao vừa rồi lại nói thế. Ở trong một ngôi nhà đẹp? Lắng nghe một người hầu phàn nàn – với kiểu nói chuyện tử tế? Nhưng điều đó rõ ràng đã khiến cô gái thoải mái với cô, đủ để để cô ở lại một mình trong căn nhà của họ.

Còn với Malory, cô sẽ cho anh đúng mười phút để kết thúc cuộc làm tình. Cô đã chịu đói quá nhiều trong hai ngày vừa qua để có thể đợi Quý ngài trẻ tuổi cao tay đó lâu hơn nữa.

Bình luận