Jeremy dĩ nhiên không đời nào chấp nhận sự ràng buộc của hôn nhân. Ngay hôm đó anh kiếm được bảy tay diễn viên và đem cả đám đến nhà cha anh. Và anh còn gặp một vận may trên trời rơi xuống. Trên đường đến đó, anh nhác trông thấy một trong những người bạn học cũ đi qua trên một chiếc xe ngựa không mui và đuổi theo anh ta.
Andrew, hay Andy, theo cách bạn bè vẫn gọi, Whittleby, Tử tước Marlslow, thực ra đã từng chung phòng với Jeremy ở một trong những trường đại học anh đã theo học và đã từng là tòng phạm với anh trong những vụ um xùm mà Jeremy bị nghi ngờ một hay hai lần, và cuối cùng, bị tống cổ ra khỏi một trường đại học khác. Hồi đó Andy đã chứng tỏ anh ta là một người biết giữ mồm giữ miệng đáng tin cậy. Đấy là lý do chính mà Jeremy đã trụ lại ở ngôi trường đó lâu hơn những chỗ khác. Andy đã thường xuyên che dấu cho anh. Anh ta là một người tốt, luôn luôn sẵn sàng giúp đỡ khi bạn bè gặp rắc rối.
Chiều cao trung bình, tóc vàng, mắt nâu, Andy có thể được cho là người gốc Hy Lạp nếu anh ta cao hơn chút nữa. Một anh chàng đẹp trai, vẫn còn độc thân. Anh ta rút lui về khu điền sản được thừa hưởng cùng với tước hiệu sau khi tốt nghiệp, vậy nên kể từ hồi đó Jeremy chưa gặp lại anh ta. Anh ta thích chuẩn bị cho việc quản lý gia sản của mình hơn, và yêu thích được ở ngoài trời, dựa vào làn da cháy nắng sẫm màu của anh ta. Và anh ta cũng sẽ được thừa kế rất nhiều tài sản cũng như tước hiệu nữa sau khi cha anh ta qua đời, nhưng việc đó cũng không còn xa nữa, nên anh ta đúng là một đám ưu tú. Quá tệ vì Emily đã không để mắt đến anh ta trước tiên.
Sau khi nghe Jeremy giải thích sự việc, Andrew đồng ý trở thành một trong những người nói dối, Jeremy đã không hề nghi ngờ điều đó ở một người có lòng tốt như anh ta. Anh ta thậm chí cũng đã gặp Emily vài tối trước đó và đã nghĩ đến việc theo đuổi cô ta cho đến khi nghe được tin đồn rằng Jeremy đang làm việc đó.
“Không nghĩ mình có lấy một cơ hội cạnh tranh với cậu, Jeremy. Thật vậy, cho nên mình dẹp bỏ ý tưởng đó. Tuy cũng đáng tiếc thật. Cô ta thật sự rất xinh đẹp.”
“Cậu được chào mừng đến với cô ta, nếu cậu không nề hà rằng cô ta mưu mô, được nuông chiều quá mức và là một tay nói dối đại tài. người sẵn sàng chấp nhận mọi cách thức miễn là đạt được mục đích của mình. Cô ta quyết định mình sẽ trở thành chồng cô ta, và khi mình không thèm chú ý đến cô ta, cô ta bắt đầu một chiến dịch tung tin đồn nhảm, mới đầu thì không có gì nghiêm trọng, nhưng rồi đã tiến đến trò hề mới nhất là cô ta đang mang thai con của mình, khi mà mình hầu như còn không nói chuyện, nói gì đến chạm vào cô ta!”
Andrew tỏ ra thích thú và giải thích lý do, “Mẹ mình cũng đã từng làm thế – ừ thì, không hẳn như thế, những cũng đại loại. Bà ấy kể những câu chuyện hay ho nhất cho những người hàng xóm nghe, khiến họ kinh hãi, hoảng hốt như ngồi trên đống gai, và ngồi đó cười vào tính cả tin khờ dại của họ. Và họ không bao giờ khám phá ra. Bà chỉ đơn giản là yêu thích việc bịa chuyện.”
“Thế cũng không gây hại gì nhiều lắm, nhưng… mình cho rằng được cảnh báo trước tạo ra sự khác biệt hoàn toàn. Vậy là, cậu vẫn còn có hứng thú với Emily đấy chứ?”
“Ồ, chắc chắn rồi. Mình sẽ cưới cô ta nếu cô ta đồng ý nên mình nghĩ lời nói của mình sẽ có tính thuyết phục nhất về khía cạnh đó. Cậu có nghĩ rằng cha cô ta sẽ khăng khăng rằng cô ta cưới mình nếu mình khăng khăng rằng đứa bé cô ta đang mang là của mình không?”
“Ý nghĩ đó đáng giá đấy, vì đấy chính là kế hoạch mà cô ta dành cho mình. Nói với cha mình. Cha sẽ là người đạo diễn mà kịch đặc biệt này.”
“Ồ, vậy là cuối cùng mình cũng được gặp cha cậu? Tuyệt! Mình đã luôn mong điều đó, cậu biết đấy. Danh tiếng của cha cậu thật đáng kinh ngạc, không có đối thủ trên võ đài, và cũng tương tự trên sân đấu súng, và cậu có biết…”
Jeremy tiếp tục nghe chỉ bằng một tai trên đường đến nhà cha anh. Không có điều gì anh đang nghe về cha anh là anh đã không biết, và phần thú vị là, Andrew thậm chí còn không biết đến một nửa trong số đó.
Và sau đó anh lại vớ thêm một vận may trời cho nữa. Drew cũng xung phong trở thành một trong những người nói dối, và Drew đã sáng tác câu chuyện của riêng mình một cách sẵn sàng. Mỉa mai thay, đó cũng chẳng nhiều hơn cách anh vẫn sử dụng với những người phụ nữ khác, vậy nên đối với Drew, vấn để chỉ là điền tên Emily vào câu chuyện. Vậy là James chỉ cần đơn giản chọn ra người thứ ba trong số những diễn viên Jeremy mang đến.
Jeremy rất trông đợi màn kịch sẽ diễn ra tại nhà Bascomb, nhưng khi anh nhắc đến liền bị James gạt phắt đi, “Mi sẽ không đi cùng, chó con. Sự có mặt của mi là không cần thiết và sẽ chỉ tạo ra thêm cơ hội cho con bé kiểm nghiệm khả năng diễn xuất của nó mà thôi. Ý tưởng ở đây là khiến con bé ngạc nhiên đến mức hớ hênh với chính câu chuyện của nó.”
Jeremy bị buộc phải chấp nhận, nhưng quỷ tha ma bắt, sẽ chẳng dễ dàng gì khi phải ngồi trên cánh gà để chờ xem kế hoạch có thực hiện được trơn tru hay không. Nhưng ít nhất Danny có thể kéo tâm trí anh ra khỏi vấn đề đó. Trên thực tế, khi anh ở quanh cô, anh hầu như không thể nghĩ đến điều gì khác.
Sự thay đổi ở cô vẫn khiến anh bối rối. Cô thích làm tình, không nghi ngờ gì. Một khi đã vượt qua sự khó chịu ban đầu, cô như chưa từng chống lại việc đó. Điều khiến anh bận tâm là cách cô chấp nhận mối quan hệ của họ: không ràng buộc, không nghĩa vụ, chỉ đơn thuần là cùng nhau hưởng thụ. Cô cư xử gần như một người đàn ông.
Chết tiêt, nghĩ lại thì đấy chính là cách anh vẫn thường đối xử với những quý cô. Nhưng chỉ lần này, anh không muốn như thế. Anh thích cô dựa dẫm vào anh nhiều hơn cô muốn một chút – mà thực ra, nhiều hơn rất nhiều. Anh thích dành nhiều thời gian với cô mỗi ngày hơn là cô sẵn sàng dành cho anh, và không chỉ ở trên giường. Anh càng ngày càng bực dọc hơn vì không thể làm thế, vì phải giữ bí mật quan hệ của họ để những người làm khác của anh không xa lánh cô. Nếu cô là tình nhân của anh, anh có thể dành tất cả thời gian anh muốn với cô, có thể mua váy áo cho cô theo ý thích và đưa cô đến rất nhiều chỗ nơi những cô tình nhân được chấp nhận. Nhưng cô không có chút hứng thú nào với ý tưởng đó, mặc cho sự thất vọng bực bội của anh.
Nhưng ít nhất cô cũng ở đây, trong nhà anh, có thể với tới, tốt, phần lớn thôi vậy. Tuy nhiên cô không ở quanh khi anh về nhà. Và khi anh cuối cùng từ bỏ việc chờ đợi và đi xuống phòng cô, anh nghe tiếng cười của phụ nữ vọng ra từ bên trong, cho biết cô đang không ở một mình. Quỷ tha ma bắt. Quá nhiều cho cuộc ăn mừng tối nay của họ. Dĩ nhiên, ăn mừng thì có hơi sớm một chút, khi anh vẫn chưa thực sự thoát khỏi vũng bùn.