Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tên Phóng Đãng Đáng Yêu (A Loving Scoundrel)

Chương 35

Tác giả: Johanna Lindsey

Ngôi nhà thành phố của gia đình Bascomb tương đối nhỏ, nhưng rốt cuộc thì Ngài Bascomb và người vợ đáng yêu của ông ta cũng hiếm khi đến London, và nhiều người trong giới thượng lưu ngày nay đồng ý rằng giữ một ngôi nhà với đầy đủ người làm mà không ở rõ ràng là một sự phí phạm nhân lực. Dĩ nhiên họ sẽ không thừa nhận rằng đó là một sự phí phạm tiền bạc. Đó chỉ đơn thuần là thêm một ưu điểm khi không giữ lại ngôi nhà thành phố. Xu hướng mới nghiêng về việc thuê một căn hộ được trang bị nội thất đầy đủ nếu chuyến đi đến London yêu cầu, hoặc đơn giản là ở lại một những khách sạn sang trọng nếu chuyến đi chỉ trong thời gian ngắn.

Bascomb có lợi tức kinh doanh tại thành phố, đó có lẽ là lý do khiến ông ta giữ lại ngôi nhà thành phố này. Và họ đang sử dụng nó rất tốt cho sự ra mắt của cô con gái. Và mặc dù căn nhà nhỏ, nó được trang bị rất sang trọng với vài món đồ nội thất và nghệ thuật có giá trị. Rốt cuộc thì nhà Bascomb cũng tương đối giàu có, chỉ tiết kiệm một cách khôn ngoan mà thôi.

James Malory thực hiện chuyến viếng thăm vào buổi sáng hôm sau. Anh đã gửi thông báo từ hôm trước là anh sẽ đến, vậy nên anh thấy việc anh phải đợi, và tại một chiếu nghỉ nhỏ, tương đối thú vị – trong một chốc.

Albert có ở nhà. Người quản gia đã cho James biết, sau khi thông báo với ông chủ của ông ta là James đã đến, rằng Albert đang rất bận, vậy nên James có thể sẽ muốn quay lại vào một thời điểm thích hợp hơn. James chỉ đơn giản gửi người quản gia trở lại với tin nhắn rằng anh sẽ không rời đi.

“Ông ta có vẻ mất lịch sự, ngài có nghĩ thế không?” Andrew hỏi khi hai mươi phút đã trôi qua.

“Có lẽ chỉ đơn giản là một dấu hiệu rằng toàn bộ sự việc này khiến ông ta rối loạn,” Drew gợi ý.

“Ta không nghi ngờ ông ta đang rối loạn,” James đáp với một chút khó chịu. “Đủ để vội vã đi đến Haverston và đặt vấn đề trước mặt anh trai Jason của ta.”

“Vậy thì có thể ông ta cho rằng sự việc đã được thu xếp và sẽ chỉ phí thời gian để bàn luận thêm.” Andrew gợi ý. “Điều lại càng khiến ông ta bất lịch sự hơn. Ít ra ông ta cũng nên nói thế với chúng ta.”

“Jason có thể cho ông ta cái ấn tượng rằng vấn đề đã được dàn xếp,” James tán thành. “Nhưng ta rất nghi ngờ điều đó. Jason rất giỏi trong việc nói với người khác điều anh ta muốn nghe, nhưng thực tế lại không nói gì với anh ta cả.”

Drew cười khùng khục. “Ước gì tôi biết cách làm được như thế.”

“Với sự tinh tế, cậu bé thân mến, rất nhiều tinh tế,” James đáp. “Và cậu cũng đã biết cách rồi mà, cậu vừa mới áp dụng một cách xuất sắc với phụ nữ đấy thôi.”

“À, ra là kiểu tinh tế đó.” Drew cười nhăn nhở.

Năm phút sau, sự kiên nhẫn của James cạn dần và anh nói với ba chàng thanh niên , “Đi theo ta, nhưng đợi bên ngoài cho đến khi ta gọi.”

Người quản gia, đứng gác ngoài cửa phòng làm việc của chủ nhân, nghĩ đến việc ngăn không cho James vào. Đó chỉ là một ý nghĩ ngắn ngủi. Một khi đã nhìn James rõ ràng, ông ta quyết định mở cửa và thông báo sự có mặt của anh.

Alber đang đọc một số tài liệu tại bàn, ông ta liếc lên và thở dài khi nhìn thấy James bước vào phòng. “Giờ thực sự không phải là thời điểm thích hợp.”

“Tôi cũng đã được thông báo như vậy, tuy rằng tôi nghi ngờ rằng có bất cứ lúc nào là thuận tiện cho việc này, một chủ đề khó chịu. Nhưng xem xét việc anh đã mang việc này đến với thành viên không đúng trong nhà Malory, tôi sẽ dành thời gian để thảo luận, anh cũng sẽ thế chứ?”

Bất kể hiểu thế nào thì đấy cũng không phải là một câu hỏi. Albert hiểu và để tập tài liệu sang một bên. James chưa gặp ông ta bao giờ trước đó. Ông ta trông khá nổi bật, mái tóc nâu sẫm với những mảng sáng màu hai bên thái dương gợi ý rằng chúng sẽ sớm ngả xám. James ngạc nhiên rằng tóc ông ta vẫn chưa bạc với một cô con gái như Emily.

“Không có gì để thảo luận thêm ở đây cả, ngoài ngày tổ chức hôn lễ,” Albert khăng khăng. “Có phải anh đến để cho chúng tôi thời điểm cụ thể?”

James không trả lời. Anh kéo một trong những chiếc ghế quanh bàn của Albert sang một bên để có tầm nhìn tốt khi vở kịch bắt đầu. Đó là một chiếc ghế thoải mái, một điều tốt. Anh có cảm giác chuyến thăm này sẽ không kết thúc sớm.

Sự im lặng làm người đàn ông lớn tuổi không yên, đủ để khiến ông ta buột miêng, “Giờ nhìn này, tôi biết danh tiếng của ngài và tôi từ chối để bị bắt nạt.”

James nhướng một bên chân mày. “Nào, ông bạn. Anh lấy đâu ra cái ý tưởng là tôi sẽ bắt nạt? Tôi sẽ không làm ngơ hoặc tôi – tốt, việc đó sẽ không xảy ra, tôi cam đoan.”

Hai má Albert đỏ rần. “Vậy thì đi vào việc chính đi, Malory. Ngài làm gì ở đây?”

“À, vì một điều kỳ lạ về những lời đồn đại. Chúng có xu hướng là gây cười, gây kinh ngạc, gây giận dữ, tùy thuộc vào cách nhìn nhận và mức độ liên quan của mỗi người.”

“Tôi thừa nhận có những tin đồn rất đáng xấu hổ. Kẻ nào lan truyền những tin đồn đó nên bị bắn bỏ. Nhưng thật không may là chúng lại là sự thật.”

“Tôi xin lỗi phải nói khác đi. Thật may mắn rằng chúng không thật một chút nào.”

“Vậy là con trai ngài định thoái thác trách nhiệm của cậu ta? Thế là hèn nhát-“

“Anh sẽ rút lại lời phỉ báng đó, Bascomb, ” James cắt ngang, “Tôi có xu hướng coi đó là sự xúc phạm đến cá nhân mình.”

Câu đó dù được nói với giọng nhẹ nhàng nhất cũng khiến Bascomb xanh mặt, nhưng rồi lại chuyển thành đỏ. “Chúng ta đang nói đến cháu của ngài, cũng như của tôi vậy.”

“Nếu đó là cháu tôi, anh có thể chắc chắn là sẽ không có cuộc nói chuyện này.”

“Sự thật tự nó sẽ phơi bày ra trước ánh sáng,” Albert nói một cách tự tin.

“Thực tế sẽ đúng như vậy, nhưng đó sẽ không phải là sự thật mà anh mong đợi, và nó sẽ không hiện ra trước khi quá muộn. Vậy nên tôi mang đến cho anh một vài sự thật khác để mà nhấm nháp.”

“Đây có phải là điểm mà ngài dọa dẫm và hứa hẹn là sẽ giết tôi không?” Albert hỏi.

James phá ra cười, không phải vì câu hỏi mà vì nó được thốt ra một cách đầy phẫn nộ. “Tôi không biết anh đã nghe được những gì về tôi, Bascomb, nhưng chắc chắn chúng chỉ đúng có một nửa thôi. Tôi cam đoan điều đó với anh. Anh biết đấy, tin đồn thổi phồng sự thật mà.”

“Tôi nghi ngờ,” Albert lẩm bẩm.

“Phù hợp với anh. Nhưng như tôi đang nói lúc trước, vì những lời đồn hiện tại đang lan truyền, một trong số chúng về việc Jeremy sẽ kết hôn với con gái anh, căn nhà của tôi trong tuần này đã bị vây hãm bởi hai kẻ trắng trợn trong số những con thiêu thân ngưỡng mộ con gái ông. Họ không biết Jeremy giờ đã có nhà riêng, nghĩ rằng sẽ tìm được thằng bé ở chỗ tôi. Và có một người thứ ba, nhưng anh ta đang sống cùng tôi, thật không may. Họ hàng nhà vợ tôi. Thật khó để rũ bỏ.”

Có một tiếng ho phía ngoài cánh cửa nhưng, nhưng Albert có vẻ như không nhận thấy. “Và?” ông ta hỏi với một cái nhíu mày.

“À, thử tưởng tượng sự ngạc nhiên của tôi khi họ lần lượt khăng khăng rằng họ có đầy đủ quyền để kết hôn với con gái anh hơn Jeremy, vì họ có được con bé trước.”

“Có được con bé? Anh đang ám chỉ điều gì vậy?”

James lại nhướng một bên mày. “Tôi có còn phải sử dụng đến những từ ngữ thông tục không, Bascomb?”

Người đàn ông nóng mặt vì giận dữ, đứng dậy, và ngả người tới trước, hai bàn tay nắm chặt đến trắng bệch. “Nếu ngài nghĩ ngài có thể đưa ra những lời nói bóng gió mà không có bằng chứng, Ngài Malory-“

“Và bằng chứng của anh đâu?”

Albert lại đỏ mặt, nhưng lần này bởi vì James đã chọc trúng trọng điểm. James dành một khoảng thời gian để sự thật ngấm vào Albert, rằng tất cả những gì ông ta biết được đều là qua câu chuyện mà con gái ông ta đã lan truyền.

Rồi James nói, “Tôi gợi ý anh nên gọi con gái anh xuống đây và xem cô ta có gì để tự biện hộ cho mình. Thật sự là, tôi nài nỉ đấy.”

“Ngài nài nỉ? Nói về chủ đề này với một cô gái ở tuổi của nó là không thể nghĩ đến-“

“Vớ vẩn. Chủ đề là cô ta, được sáng tạo ra bởi sự hớ hênh có chủ đích của cô ta. Chẳng nhẽ anh thực sự nghĩ có thể bắt ép con trai tôi kết hôn với cô ta mà không nghe câu chuyện từ chính miệng cô ta sao? Tôi có mang theo bằng chứng đây, tất cả ba quý ông khẳng định đã biết con gái ông – rất tường tận.”

“Và ngài không mang con trai ngài đi cùng? Tại sao không? Nếu Emily bị bắt buộc trở thành chủ đề cho sự xấu hổ này thì tôi cũng sẽ muốn nghe những gì con trai ngài nói.”

“Nó sẽ chỉ đơn giản nói với anh rằng nó hầu như không hề biết con bé. Vậy nghe nó nói thế có ích gì? Anh là người đưa ra yêu cầu, Bascomb, không phải gia đình tôi. Anh nên nhớ lấy điều đó.”

Một cách cứng nhắc, Albert bước đến cánh cửa để ra lệnh cho người hầu đi gọi Emily. Khi nhìn thấy ba người lạ ở đó, ông ta nói cụt ngủn, “Vào đi, tôi sẽ nghe những gì các anh sẽ nói trước khi con gái tôi xuống đây.”

Bộ ba tuôn vào trong phòng. Chỉ mình Drew là yên vị thoải mái trên chiếc ghế còn lại bên cạnh chiếc bàn. Andrew đứng yên lặng ở một bên, trong khi người thứ ba di chuyển đến bên một trong những khung cửa sổ để có nhiều ánh sáng hơn. Diễn viên luôn luôn lo lắng về vấn đề ánh sáng.

Andrew không tỏ ra căng thẳng, chỉ hơi bồn chồn. James đã ngạc nhiên khi biết cậu ta vẫn muốn cô gái cho mình. Anh đáng nhẽ nên chúc cậu ta may mắn, nhưng nếu cậu ta không có được con bé nói láo như thần đó thì mới là may mắn.

Người diễn viên, William Shakes – James luôn cảm thấy thú vị mỗi khi nhắc đến cái nghệ danh này – đang háo hức được diễn xuất. Anh ta coi đây như một dịp để kiểm nghiệm khả năng diễn xuất ở một cấp độ cá nhân hơn.Tuy nhiên người nhà Bascomb có thể đã xem anh ta diễn kịch và nhận ra anh ta là một diễn viên. Đó là lý do tại sao anh ta không định nói dối về nhân thân của mình.

Với việc sử dụng anh chàng diễn viên này, chuyện này đã bị đẩy đến giới hạn. Một tiểu thư quý tộc như Emily Bascomb mà giao du với hạng người dưới giai cấp của cô ta thì thật là xuống cấp. Nhưng rồi chính Emily Bascomb đã tự bôi nhọ danh tiếng của cô ta đến mức không thể cứu vãn nổi, vậy thì một vết nhơ nữa cũng có đáng gì.

Bình luận