Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tên Phóng Đãng Đáng Yêu (A Loving Scoundrel)

Chương 28

Tác giả: Johanna Lindsey

Danny đã ngủ mê mệt đến mức mất phương hướng khi tỉnh dậy và cảm thấy thất vọng một cách sâu sắc. Cho rằng cô chắc chắn vừa mơ thấy mình sắp đến dự một buổi vũ hội. Nhưng khi có tiếng gõ cửa và cô mở mắt ra để thấy mình thực sự đang ở trong nhà của Regina Eden, thực sự chuẩn bị đến dự một buổi vũ hội. Bồn tắm được chuẩn bị cho cô sau giấc ngủ, và rồi đã đến lúc chuẩn bị sẵn sàng. Cô lại được dẫn đến phòng Regina và đặt ngồi trước bàn trang điểm để lần này có thể xem Tess thực hiện kì quan của bà ấy với mái tóc cô. Regina cũng đang được giúp mặc quần áo bởi một người hầu khác, trong khi vẫn liên tục đưa ra những hướng-dẫn-giờ-chót mà Danny chỉ nghe thoáng qua, cô đang quá thích thú với những gì đang xảy ra với hình dáng của mình.

Tess đang sử dụng một chiếc vương miện bằng đá quý với một viên thạch anh tím lớn ở giữa để sắp xếp những lọn tóc của cô. Với chiếc vương miện làm điểm phân chia, những lọn tóc ngắn rủ xuống nơi thái dương cô được uốn cho quăn lại, và phần còn lại được chải lại theo kiểu trông như là mốt tóc ngắn của rất nhiều phụ nữ vài năm về trước. Rồi một cách nhanh chóng, họ tròng váy lót qua đầu cô và cô được gói trong chiếc váy dạ hội thanh nhã nhất.

Chiếc váy chủ yếu được may bằng lụa màu hoa oải hương nhạt (màu xanh nhạt hơi pha đỏ ý mà). Nó có hai lớp vải ren gợn sóng xuống đến phần gấu. Dưới lớp thứ hai cô người hầu đã thêm vào một dải sa tanh trắng được phủ bên ngoài bằng lụa tím. Một đoạn lụa tím như thế cũng được thêm vào phần bị ngắn trên cánh tay áo phồng, một dải hẹp chạy theo phần cổ áo rộng và thấp, và nửa inch ở phần trên đôi găng tay trắng mà cô cũng sẽ mang, kết quả tổng thể là chiếc váy trông như thể nó đã được thiết kế như vậy ngay từ đầu.

Họ đã phải cắt bớt phần vai, vì chỗ eo hơi cao so với Danny, Regina có phần thân trên ngắn hơn cô. Nhưng bằng cách thêm vào nhiều hơn nữa sa tanh trắng và lụa tím giống như ở chỗ tay áo, chiếc váy giờ ôm lấy vòng eo cô vừa như in.

Ấn tượng chung là hết sức lộng lẫy, khiến Danny liên tưởng đến những giấc mơ về người phụ nữ thiên thần xinh đẹp. Nó đã trở thành hiện thực. Trong một đêm, cô có thể là người phụ nữ tuyệt diệu ấy. Danny đơn giản là không thể ngừng tự ngắm mình. Regina đã phải lôi cô theo đúng nghĩa đen ra khỏi trước tấm gương để đi xuống nhà khi họ đã chuẩn bị xong.

“Ngậm miệng lại, Jeremy, làm đi,” Regina kêu lên khi họ tìm thấy Jeremy đang đợi họ ngoài chiếu nghỉ.

Anh không làm, và anh cũng không ngừng việc nhìn chằm chằm. Danny bắt đầu đỏ mặt. Cô có cảm giác thậm chí anh cũng không hề nghe thấy lời quở trách của chị họ anh. Tuy nhiên sâu trong lòng, cô cảm thấy vui sướng đến mức gần như không chịu nổi.

Bản thân anh cũng trông rất tuyệt trong bộ lễ phục màu đen. Chiếc áo choàng để mở, chiếc ca vát trắng xếp nếp thắt hờ hững, tạo cho anh một phong thái ngang tàng. Mái tóc đen nhánh của anh đã được chải về phía sau, nhưng không chịu nằm yên. Nó rủ xuống qua thái dương và chớm đến cổ anh. Biểu hiện của anh khiến cô rùng mình.

Anh bị sốc bởi dáng vẻ của cô, không nghi ngờ gì nữa. Cô cũng bị sốc nên cô hiểu tại sao anh không thể làm gì khác ngoài việc nhìn chằm chằm.

Regina phải thúc cho Jeremy vài phát. Khi cuối cùng anh cũng chú ý đến Reggie, anh đứng chôn chân tại chỗ và nói một cách cứng rắn, “Cô ấy sẽ không rời khỏi ngôi nhà này mà trông như vậy.”

“Và có vấn đề gì với cách cô ấy trông thế nào? Tôi cho cậu biết-“

“Cô ấy quá đẹp và chị biết điều đó, Reggie.”

Reggie nhìn chằm chằm vào anh, mắt mở to. “Vậy, ra đó là vấn đề, cậu là đồ gàn dở.”

“Không chút nào. Không ngờ cô ấy sẽ trông thế này. Cô ấy sẽ tạo ra một vụ náo động mà thành phố này chưa từng thấy bao giờ. Cô ấy ở nhà, và đó là quyết định cuối cùng của em.”

Regina tặc lưỡi một cách khó chịu với anh. “Cậu ở nhà. Cô ấy sẽ đến buổi vũ hội. Nghĩ lại, cậu không thực sự cần phải có mặt ở đó để hoàn thành kế hoạch của chúng ta. Tôi có thể lan truyền câu chuyện tương đối dễ dàng mà không cần sự xuất hiện của cậu. Tuy nhiên cô ấy phải ở đó. Tin đồi sẽ không bay xa nếu không có bằng chứng chìa ra trước mặt.”

“Chị không đang nghe, Reggie.”

“Không, cậu mới không. Việc này giờ ngoài tầm tay cậu rồi. Tôi chuẩn bị cứu cậu cho dù cậu có thích hay không. Đi nào, Danny, và vào trong xe đi.”

Jeremy theo sau họ, dĩ nhiên. Và tiếp tục phản đối suốt quãng đường đến nhà Aichitson, cách đấy không xa. Buổi vũ hội được tổ chức tại một trong những lâu đài gần ngôi nhà Malory đầu tiên mà Danny đã tới.

Regina đã thôi không lắng nghe Jeremy vì giờ đây cô ấy đã tương đối bực mình với anh. Danny cũng vậy. Cô thất vọng vì anh đã nhặng xị lên và không hoàn toàn hiểu lý do của anh. Cô quá xinh đẹp? Sắp sửa gây ra một cơn chấn động vì thế? Cô đã nghĩ đó là mục đích, để đối đầu với tin đồn mà Emily Bascomb đang lan truyền.

Cùng đi với Jeremy lần nữa trong một chiếc xe ngựa gợi lại kí ức về cái đêm cô gặp anh. Jeremy chắc phải đoán ra cô đang nghĩ gì từ những biểu hiện của cô bởi vì anh thì thầm với cô, “Khác hẳn với lần trước khi chúng ta đi cùng nhau, phải không? Em tương đối giỏi trong việc chạy thoát khỏi những cỗ xe ngựa. Cứ tự nhiên làm điều đó bất cứ lúc nào.”

Cô khụt khịt trước gợi ý của anh. Anh đang quyết tâm giữ tâm trạng tồi tệ và dự đoán những hậu quả thảm khốc cho hành động tối nay.

Nhưng nhớ lại những gì họ đã làm đêm đó, cô thì thào lại, “Anh có nghĩ hắn sẽ ở đó không?”

Không cần hỏi cô đang nhắc đến ai, anh nói với một cái nhún vai. “Chẳng ảnh hưởng gì nếu có. Người hầu của hắn là người có thể nhận ra chúng ta, không phải hắn.”

Regina chặn Jeremy lại một lần nữa, ngay trước khi họ vào lâu đài Aichitson. Với một ngón tay chỉ vào ngực anh, cô gầm gừ, “Nếu cậu không thôi ngay cái trò bi quan đấy đi, tôi sẽ không bao giờ nói chuyện với cậu nữa.”

“Chị hứa chứ?” anh hỏi.

Regina lờ đi và nói thêm, “Và nếu cậu chuẩn bị vào đó với chúng tôi thì hãy diễn vai của cậu cho thích hợp, hoặc toàn bộ vở kịch này sẽ trở thành vô ích. Giờ lấy lại tinh thần đi, Jeremy. Vở diễn sắp bắt đầu rồi.”

Thời điểm đã đến và Danny cuối cùng cũng choáng váng bởi cơn sợ hãi cực độ. Regina đã gieo vào đầu cô một danh sách dài những việc làm và không làm trong khi họ sửa soạn váy áo cho cô. Cô sợ cô sắp sửa quên hết tất cả. Và rồi cô đơn giản bị làm cho choáng ngợp bởi cảnh tượng của căn phòng khiêu vũ cao cấp trong thời điểm náo nhiệt nhất. Ánh sáng, màu sắc, những chiếc váy dạ hội thanh nhã nhất quay cuồng trong căn phòng. Trong đời mình cô chưa từng chứng kiến cái gì tương tự.

Miệng cô hẳn phải há hốc ra, bởi vì Jeremy rít vào tai cô, “Thôi ngay việc trông như em chưa từng nhìn thấy điều gì tương tự. Tối nay em là một Quý cô và đã quen thuộc với những dịp như thế này.”

“Ừ, nhưng tôi-” Cô ngừng lại để ho, rồi tiếp tục- “chưa từng giao tiếp nhiều, vừa mới rời khỏi trường học.”

“Reggie mớm cho em đoạn này?”

Cô đỏ mặt. “Đúng, và nhiều thứ nữa.”

“Tại sao?” anh rên rỉ. “Em sẽ đáng nhẽ sẽ không nói gì cả.”

Danny nhún vai. “Tôi nghĩ cô ấy cho rằng tôi sẽ mắc phải một hai sai lầm nào đấy.”

“Hoặc ba hoặc bốn. Đây thật là một ý kiến tệ hại mà. Tôi đơn giả là mất trí rồi, không có câu trả lời nào khác hơn cho sự đồng ý của tôi với việc này. Và đó là lỗi của em, em biết không?”

Cô quay phắt lại, tự hỏi thế quái nào mà anh có thể đổ lỗi cho cô. “Tại sao thế, anh bạn”

“Tôi muốn em quá nhiều, tôi đơn giản là không thể suy nghĩ rõ ràng được nữa.”

Miệng Danny lại há ra, đi kèm theo một cái đỏ mặt mạnh mẽ. Hai đầu gối cô nhũn ra, choáng váng cuộn lại trong dạ dày cô, và một hình ảnh của họ xuay tròn trên sàn nhảy không mảnh vải trên người thình lình hiện ra trong đầu cô…

Tại sao anh phải nói những thứ như thế, làm cô nhão ra như cháo bên trong? Và lúc này, trên hết, trong lúc cô đang trình diễn trước một nửa xã hội thượng lưu?

Regina nghiêng lại gần hơn để thì thầm, “Đừng làm cô ấy sợ, Jeremy. Hãy để cô ấy có khoảnh khác huy hoàng của mình, cô ấy gần như làm cả căn nhà nghiêng ngả rồi đấy.”

Danny quay người lại. Chắc chắn rồi, âm nhạc vẫn vang lên, nhưng những người đang khiêu vũ đều dừng lại, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm về phía cô. Màu đỏ trên mặt cô đậm hơn. Và Jeremy cũng rên lên.

“Em đã cảnh cáo chị là cô ấy sẽ gây ra một vụ náo loạn mà,” anh nói với chị họ trong sự không tán thành.

“Và tôi vui là cậu đã đúng. Nếu cậu vẫn chưa nhận ra, Emily đang ở đây, và ngay lúc này đây cô ta đang nhìn trừng trừng vào Danny của chúng ta.”

“Danny của chúng ta? Từ khi nào cô ấy trở thành Danny của chúng ta thế?”

“Tôi đòi nợ khi đến hạn (I take credit when it’s due – chả hiểu ý Reggie chỗ này là gì lun, hichic). Cậu có thể tìm ra cô ấy, nhưng tôi mới là người khiến cô ấy tỏa sáng, cậu bé thân mến. Giờ thôi nhìn như cậu đang bực tức với cô ấy đi. Cậu đang yêu. Diễn vai của mình đi. Hay là cần tôi phải hướng dẫn cậu làm thế nào?”

Anh đảo mắt với Reggie, nhưng cũng cười toét đến mang tai. Và anh cảnh cáo Danny, “Chúng ta sắp sửa bị nhấn chìm. Nhớ là, không nói chuyện khi em có thể tránh được. ‘Đúng,’ ‘Không,’ ‘Rất vui được gặp ngài,’ ‘Tạm biệt.’ Chừng đó là đủ. Gật đầu thật nhiều vào, tỏ vẻ chú ý tới cuộc đối thoại.”

Anh không nói đùa về việc bị nhấn chìm. Chỉ cần hai người mà lòng hiếu kì không cho phép họ chờ đợi thêm nữa trước khi đến gần cô và anh, và tiếp theo là hai mươi người ngay sau đó. Regina thêm một lần nữa chứng tỏ sự xuất chúng của cô. Cô đón và đáp lại tất cả các câu hỏi, trình bày về tình trạng mất giọng và mắt cá chân bị trẹo cô đã dựng lên, và giữ Danny không phải làm gì ngoại trừ mỉm cười và chìa tay trong sự chào mừng, ít nhất là trong phần lớn thời gian. Vài người ngoan cố đã kiếm được một hai từ từ Danny, nhưng đối với họ nó có vẻ như là một cuộc đua, để họ có thể sau đó nói lại với bạn bè, “À, cô ấy nói như trong sách ý!” (???)

Cô không cố gắng ghi nhớ bất kì một cái tên nào được nghe trong những lần giới thiệu, không định gặp lại bất kì ai trong số những người đó lần nữa. Cô đang diễn vai một cô gái trẻ vừa mới rời khỏi trường học, người vừa tình cờ lọt vào mắt Jeremt Malory và đang khiến anh nghiêm túc cân nhắc chuyện từ bỏ cuộc sống độc thân. Cô là Danielle Langton, với những nhắc đi nhắc lại rằng cô có họ hàng xa với gia đình Kelsey.

Dĩ nhiên điều đó cũng trở thành chủ đề bàn luận khi nó gợi nhớ đến nàng Kelsey bước ra từ Tấn Bi Kịch. Có vẻ như mẹ cô ấy đã bắn cha cô vì món nợ bài bạc của ông, rồi tự tử, cả hai đều là một tai nạn. Bà đã không có ý định bắn ông và sau đó ngã xuống khỏi cửa sổ, nhưng đó chính là lý do nó được gọi là Tấn Bi Kịch.

Chẳng có gì được bắt nguồn từ sự thật, nhưng giới thượng lưu bắt đầu phỏng đoán rằng Danny là một Langton thuộc gia đình Kelsey, rằng cô đã đính hôn với Jeremy, rằng cô thuộc về tầng lớp họ. Vài Quý ông lớn tuổi hơn thề cô trông rất quen, Regina giải thích nó như một hiện tượng, “nếu họ nghe đủ nhiều, họ tin và bắt đầu nghĩ rằng họ đã luôn luôn biết.”

Jeremy cũng đã thư giãn và thôi không phàn nàn nữa, sau khi chứng kiến Regina giải quyết những câu hỏi một cách êm thấm. Tuy nhiên một chàng thanh niên trẻ đẹp trai quay lại và chắc đã phải bỏ lỡ câu chuyện về cái mắt cá chân bị trẹo. Danny chắc chắn rằng cô đã được giới thiệu với anh ta, nhưng không thể nhớ được tên anh ta.

Anh ta gửi tới nàng nụ cười tươi hấp dẫn, “Tôi định sẽ tự bắn mình nếu nàng không đồng ý nhảy bản đầu tiên với tôi, tiểu thư Danielle.”

Jeremy không cho cô lấy một cơ hội để đáp lại một lời tuyến bố gây kinh ngạc như thế. “Anh sẽ không phải làm vậy đâu, Fawler,” anh nói với anh ta. “Tôi sẽ rất vui mừng được giúp anh việc đó. Cô ấy sẽ không nhảy với ai ngoài tôi. Giờ thì biến đi.”

Biểu hiện trên khuôn mặt Jeremy đáng sợ đến mức anh chàng đó không nói thêm một lời, anh ta đơn giản rút lui nhanh chóng.

Ngay cả đến khi người cuối cùng rời đi và cô rốt cuộc đứng đó một mình với Jeremy, cả căn phòng vẫn đang rì rầm về cô. Tuy nhiên cô đã diễn tốt vai của mình, và giờ đây cảm thấy hơi đắc thắng về việc đó.

“Em có muốn thử khiêu vũ không?” anh hỏi cô khi họ có vài phút không có ai ở gần.

“Và phá hủy một buổi diễn tốt đẹp?”

“Tôi không bỏ ra cả tiếng đồng hồ xoay em quanh phòng khách của Reggie để em không ít nhất thử một lần khi vẫn còn ở đây. Nếu em trượt chân một hai lần, cái mắt cá chân bị trẹo của em sẽ là thủ phạm. Em biết nó không khó khăn mà. Chỉ cần theo sự dẫn dắt của tôi.”

Cô có muốn thử. Việc đó nhìn thật thú vị. Vì vậy cô gật đầu và để anh dẫn ra sàn nhảy. Và trong một chốc, cô quên mất mình đang ở đâu và tất cả những người đang nhìn ngắm cô.

Vòng tay anh mạnh mẽ, lòng bàn tay anh ấm áp, làn da hơi thô ráp. Phải chăng tất cả những phần da còn lại của anh đều thế? cô tự hỏi. Bàn tay cô gần như đau đớn muốn khám phá. Và hình ảnh đó lại xuất hiện trong đầu cô. về hai người họ xoay tròn trên sàn nhảy, chân cô quấn quanh hông anh, cả hai đều trần truồng, âm nhạc lấp đầy cô, anh lấp đầy cô, ôi, Chúa ơi…

“Có chuyện gì vậy?” Jeremy hỏi, nghe thấy tiếng thở hổn hển của cô.

“Không có gì.” Danny nói dối, và tuyệt vọng dứt tâm trí ra khỏi việc làm tình, cô hỏi, “Anh chàng đó không nghiêm túc đấy chứ, về việc tự bắn mình ý?”

“Dĩ nhiên là không. Tôi chắc anh ta nói thế với tất cả những cô gái trẻ khác. Sự tâng bốc kiểu đó đôi khi cũng được việc, tôi thì thích theo đúng sự thật hơn, nên những gì tôi có thể nói sẽ là, nếu em không sớm làm tình với tôi, tôi sẽ tự bắn mình.”

Cô chớp mắt với anh, rồi phá ra cười. “Anh gọi đó là sự thật?”

“Ừ thì, có hơi cường điệu một chút, nhưng về mặt cảm xúc thì hoàn toàn có thể. Tôi đang trở nên tuyệt vọng, cô gái thân yêu.”

Cô nín thở. Nó ở đó trong mắt anh, không phải tuyệt vọng, mà là đam mê nóng bỏng đủ để bốc cháy.

Cô nhìn ra chỗ khác, tuyệt vọng chống đỡ ngọn lửa đó của anh trước khi cô đầu hàng chúng.

Để hướng anh nghĩ đến chuyện khác, cô hỏi. “Ai đã dạy anh khiêu vũ?”

“Cánh tay phải của cha tôi.”

Cô nhìn lại anh trong kinh ngạc. “Ông ấy có cánh tay phải là một người phụ nữ?”

“Không, tên thân mật của ông ấy có thể là Connie, nhưng Conrad Sharpe là một người Scot tóc đỏ cao sáu feet, và nếu em có thể chứng kiến ông ấy vào vai phụ nữ trong vòng một giờ để dạy tôi cách dẫn dắt một điệu nhảy, em sẽ cười đến ngã lăn ra.”

Cô khúc khích. “Tôi có thể hình dung ra.”

“Nhưng tôi biết ông ấy không có nhiều sự thú vị khi dạy tôi khiêu vũ như khi tôi dạy em.”

Cô đỏ mặt. “Cư xử cho đàng hoàng, Jeremy.”

“Không bao giờ!” Anh thì thầm vào tai cô.

Anh tiếp tục trêu cô và làm cô cười. Anh là một tay khiêu vũ cừ khôi, và anh rất đẹp trai tối nay – dĩ nhiên, anh vẫn luôn đẹp trai – nhưng tối nay trong bộ lễ phục màu đen, đẹp trai khác thường. Anh khiến cô cảm thấy mình đặc biệt, khiêu vũ với anh, khiến cô cảm thấy như thể họ thực sự thuộc về nơi này. Cô không thể nhớ ra đã từng có khoảng thời gian tuyệt vời thế này. Và cô không thể phủ nhận được nữa. Jeremy có thể giả vờ yêu cô tối nay, nhưng cô bắt đầu ngờ rằng về phần mình, cô không giả vờ chút nào.

Bình luận