Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tên Phóng Đãng Đáng Yêu (A Loving Scoundrel)

Chương 51

Tác giả: Johanna Lindsey

Căn phòng khách rộng, bài trí thực dụng, sạch sẽ, và ít được sử dụng. Mọi người ngồi trong phòng với Evelyn và Danny trên sofa, Jeremy trên chiếc ghế dựa đối diện, James đứng tránh sang một bên, cạnh chiếc lò sưởi trống không, đơn thuần quan sát và để ý khi cần thiết – hoặc không.

Evelyn nắm tay Danny. Bà chưa hề buông tay cô ra kể từ khi nắm lấy nó để dẫn họ trở lại ngôi nhà. Bà vẫn tiếp tục khóc, nín, rồi lại khóc mỗi lần nhìn Danny, nên bà cố gắng nhìn vào Jeremy thay vào đó. Danny cũng đang khóc rồi nín rồi lại khóc, và thật dễ dàng để cô rơi nước mắt. Cô lại có mẹ. Cô lại có nhân thân, có cuộc đời thực sự. Cô vẫn đang đợi mình sẽ giật mình tỉnh lại, vẫn rất nghi ngờ rằng tất cả những gì cô từng hi vọng giờ đã thành hiện thực

Cô đã kể xong những gì đã xảy đến với mình trên đường vào nhà. Evelyn đã hỏi gần như ngay lập tức, yêu cầu được nghe toàn bộ câu chuyện. Bà đã không có vẻ gì là ngạc nhiên khi nghe câu chuyện. Nó giải thích vì sao bà không bao giờ có thể tự mình tìm thấy Danny. Bà chưa bao giò nghĩ đến việc tìm kiếm nơi dưới đáy của những khu ổ chuột.

“Mẹ nghĩ con đã chết,” lúc này Evelyn đang nói. “Sau nhiều năm tìm kiếm, mẹ cuối cùng đã từ bỏ mọi hi vọng. Và rồi những kẻ lừa đảo đó bắt đầu xuất hiện. Chúng có đôi mắt giống ccon, cả ba người. Nhưng không có sự tương đồng nào khác hơn. Màu tóc có thể thay đổi theo tuổi, bề ngoài cũng có thể thay đổi, nhưng đôi mắt thì không. Chúng đã được dạy dỗ, tất nhiên, bởi ai đó biết rất rõ về gia đình chúng ta.

“Có bao nhiêu người đã đến đây?” Jeremy hỏi

“Ba. Cô bé đầu tiên mười tuổi, và là người đánh lừa được tôi trong thời gian dài nhất. Năm năm sau đến người thứ 2. Và rồi hai năm sau đó là người cuối cùng. Tôi có cảm giác là người em họ của Robert đã tìm thấy những cô gái đó và huấn luyện họ phải nói những gì. Anh ta thèm muốn tài sản và tước hiệu của Robert. Sau khi anh ta cố gắng tuyên bố Danette đã chết nhưng thất bại, tôi nghĩ anh ta tìm cách tạo ra một Danny mới, một người anh ta có thể điều khiển được, hoặc dễ dàng sắp xếp để có bằng chứng rằng cô ta đã chết.”

“Tôi đang thắc mắc về chuyện đó,” Jeremy thừa nhận. “Sau mười lăm năm, Danny nên được tuyên bố chính thức là đã chết.”

“Anh ta đã từng thử và tức điên lên khi kiến nghị của mình bị bác bỏ. Khi đó bà tôi vẫn còn sống, và bà là bạn rất thân với vị quan tòa.”

“Người mà phu nhân nhắc đến là người họ hàng duy nhất của chồng phu nhân?” James hỏi.

“Đúng vậy. Tuy nhiên anh ta là em họ thứ ba và là con ngoài giá thú, đó là lí do tước hiệu sẽ được chuyển cho con của Danny trước khi đến lượt anh ta. Nhưng anh ta có thể nhận nó nếu Danny được tuyên bố chính thức là đã chết mà không có đứa con nào. Con có đứa nào không?” bà quay sang hỏi Danny.

Danny đỏ bừng mặt. “Không, chưa đứa nào?”

“Nhưng sẽ sớm thôi,” Jeremy thêm vào với nụ cười ngoác đến mang tai.

Evelyn thở dài. “Tôi không cho rằng tôi không thể ngăn cản đám cưới này đúng không? Tôi vừa mới tìm thấy con bé và lại sắp sửa mất nó?”

“Không, nhưng phu nhân có thể đến London và sống cùng chúng con nếu phu nhân thích,” Jeremy đề nghị.

“Anh thật rộng rãi,” Evelyn đáp lời. “Nhưng tôi không thể làm phiền một cặp mới cưới được. Tuy nhiên tôi sẽ chuyển lại về London, nếu đấy là nơi các con sẽ ổn định, để có thể gặp Danny thường xuyên hơn. Tôi đã để ngôi nhà cũ của chúng tôi ở London suy sụp mà không xây dựng lại. Những việc đã xảy ra ở đó-” Bà ngừng lại vì cơn rùng mình. “Nhưng giờ tôi có thể cho xây dựng lại. Tôi vẫn còn sở hữu khu đất đó.”

“Con không nhớ chút gì về căn nhà đó cả,” Danny nói.

“Điều đó không có gì là ngạc nhiên cả. Đó là chuyến đi đầu tiên đến London của con. Chúng ta chỉ ở đó có vài ngày, chủ yếu là đi mua sắm và đi dạo trong trong công viên, vú nuôi của con đưa con đến đó chơi. Vậy nên con không ở trong ngôi nhà đó nhiều trước cái đêm vụ giết người xảy ra. Nhẽ ra mẹ cũng đã phải chết trong đêm đó rồi, mẹ không mấy nghi ngờ, nếu bà của mẹ không bị gãy chân. Mẹ và bà đã rất gần gũi, và bà là tất cả những gì còn lại trong gia đình. Cha mẹ của mẹ đã mất khi mẹ còn rất nhỏ, và bà là người đã nuôi dạy mẹ. Vì vậy mẹ không thể yên tâm cho đến khi tận mắt nhìn thấy bà không sao.”

“Vậy là phu nhân đang ở đây khi sự việc xảy ra?”

“Tôi vẫn chưa về đến đây, mẹ mới rời khỏi London lúc chiều. Nhưng tin túc đến với tôi ở đây. Tôi tan nát, gần như mất trí. Robert là tình yêu của đời tôi. Chúng tôi biết nhau từ khi còn nhỏ. Địa sản của gia đình anh ấy ở ngay gần đây. Tôi chỉ đến London tham dự một mùa lễ hội để buộc anh ấy phải cầu hôn. Chúng tôi vốn đã yêu nhau. Chỉ là anh ấy mất nhiều thời gian hơn để nhận ra thôi. Khả năng Danny có thể thoát khỏi vụ thảm sát là điều duy nhất nâng đỡ tôi trong khoảng thời gian đó. Nhưng việc không biết chuyện gì đã xảy ra với con bé cũng là một nỗi thống khổ vô cùng.”

“Con chắc là cô Jane sẽ đưa con trở về với mẹ nếu cô ấy không chết,” Danny nói.

“Ồ, mẹ biết cô ấy sẽ làm thế. Cô ấy là một phụ nữ rất tử tế. Vì thế rất khó để mẹ không hi vọng. CUối cùng mẹ cũng nghi rằng có chuyện gì đó đã ngăn cản không cho cô ấy mang con về cho mẹ. Và con thì còn quá nhỏ để có thể tự về nhà. Mẹ chưa bao giờ mơ đến việc con bị mất trí toàn bộ trí nhớ.”

“Chúng đang dần dần trở lại, kể từ khi con gawpk Jeremy. Con nhớ công viên nơi con đã đến chơi. Con nhớ tên của con, tuy rằng con không thích nó lắm.”

Evelyn cười. “Mẹ cũng không. Đó là tên bà của Robert nên chúng ta bắt buộc phải đặt tên con theo đó. Nhưng ngay cả cha con cũng không có hứng thú với cái tên đó và chính là người đầu tiên gọi con là Danny.”

Danny mỉm cười, nhưng vẫn còn do dự, “Và con nhận ra gã đàn ông là thủ phạm vụ giết người đêm đó., khi hắn tìm thấy con và cố thử giết con lần nữa.”

Evelyn tái mặt. “Chuyện xảy ra bao giờ?”

“Mới đây thôi. Nhưng hắn chết trong khi cố giết con, nên bọn con không biết hắn là ai.”

Evelyn thở dài, “Mẹ đã luôn nghi ngờ đó là em họ của Robert. Anh ta là người duy nhất được hưởng lợi từ cái chết của Robert. Và anh ta luôn luôn ghét Robert. Nhưng không có gì để chứng minh nghi ngờ đó cả. Và anh ta còn không có mặt ở London khi sự việc xảy ra.”

“Ông ta không tình cờ tên là Ngài John Heddings đấy chứ?”

“John Heddings, đúng, nhưng không có Ngài gì cả. Làm sao con biết? Con chưa gặp anh ta bao giờ. Anh ta chưa bao giờ đến thăm chúng ta sau khi con ra đời, anh ta ghét Robert quá nhiều, và cha mẹ chưa bao giờ nhắc đến tên anh ta. Chính mẹ cũng mới chỉ gặp anh ta có vài lần, trước khi kết hôn với cha con. Con có thể ngửi thấy sự thù địch của anh ta khi anh ta ở gần Robert, anh ta chưa bao giờ cố gắng để che dấu điều đó.”

Jeremy giải thích. “Ông ta sống trong một ngôi nhà rất rộng rãi không xa London là mấy, và xuất hiện trước xã hội như một Ngài. Dĩ nhiên là không ai buồn kiểm tra lại lý lịch của ông ta. Nhưng ông ta đã làm một tay đánh bạc và ăn trộm trang sức trong nhiều năm rồi. Đó là cách để ông ta duy trì lối sống thời thượng.”

“Và ông ta cũng cô thử giết con nữa,” Danny nói thêm. “Bọn con có kế hoạch bắt quả tang ông ta đang ăn trộm, bởi vì bọn con biết ông ta là một tên trộm. Nhưng khi nhìn thấy con, ông ta nhận ra con, hay đúng hơn, nhận ra mẹ ở trong con, nên ông ta biết con là ai. Ông ta có nhắc đến một người đàn ông khác, người đã thất bại trong việc loại bỏ con, rằng hắn ta cũng vẫn vô dụng như mười lăm năm về trước. Và ông ta nói sẽ tự mình hoàn thành nốt công việc, ngay trước khi cố giết con. Jeremy xuất hiện kịp thời để dừng ông ta lại. Lúc đấy con biết ông ta là người đã sai người đàn ông kia đến giết con nhiều năm về trước. Tuy nhiên bọn con đã không thể chứng minh điều đó, không biết rằng ông ta có động cơ cho việc đó.

“Lạy Chúa, vậy là mẹ đã nghĩ đúng,” Evelyn nói. “Mẹ sẽ kiện hắn!”

“Phu nhân sẽ phải xếp hàng đấy,” James nhắc nhở. “Mấy đứa trẻ đã khiến hắn bị bắt vì tội trộm cắp và có chủ ý giết người.”

“Vậy thì tôi sẽ đảm bảo lời buộc tội sẽ đổi thành giết người. Hắn sẽ không thoát tội lần này đâu, khi giờ tôi đã biết chắc hắn đã trả tiền thuê người giết Robert của tôi.”

“Hãy tin rằng những ngày còn lại của hắn rất ít ỏi, Phu nhân Evelyn,” James nói. “Gia đình tôi cũng rất có hứng thú với vụ này, vì Danny sẽ sớm trở thành một thành viên trong chúng tôi.”

“A, đúng vậy, thêm một sự nhắc nhở nữa ràng tôi sẽ sớm mất con bé. Nhưng cho đến ngày cưới, con bé sẽ ở đây với tôi. Tôi không nghĩ gia đình ngài sẽ muốn hoãn đám cưới lại chứ?”

Jeremy đã đang rên rỉ trước việc “con bé sẽ ở với tôi”. Anh nói với mẹ-vợ-tương-lai, “Không đời nào.”

Evelyn chặc lưỡi với anh. Danny nhe răng cười với anh, trước khi nói với mẹ, “Con cũng đang định nói không đời nào.”

“Vậy là con yêu cậu ấy?” Evelyn hỏi dịu dàng.

“Ồ, vâng, với cả trái tim.”

James đảo mắt, nói tỉnh khô, “Đừng sướt mướt trước bữa tối chứ, mấy nhóc. Và nhớ rằng từ giờ đến đám cưới sẽ là phòng ngủ riêng đấy. Ta phải thực hiện nhiệm vụ đi kèm này thật nghiêm túc.”

Câu nói gây ra tiếng rên rỉ tương đối ồn ào từ Jeremy.

Bình luận