Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Đừng Bao Giờ Xa Em (Never Leave Me)

Chương 4

Tác giả: Margaret Pemberton

Chưa đầy 10 phút sau, Elise đã đem vào một chiếc khay. Trông cô còn trẻ hơn Lisette dự đoán. Mái tóc mượt được cột gọn sau gáy. Khuôn mặt xinh xắn và thông minh.

– Tôi mang súp và bánh sandquich cho cô đây, có cả đồ uống nóng nữa. – Cô đặt khay xuống chiếc bàn nhỏ cạnh giường và mỉm cười thân thiện – Nhưng có lẽ cô cần một ly rượu mạnh hơn.

Lisette mỉm cười gượng gạo.

– Chắc em không cần súp và bánh đâu. Chị mang lên cất đi hộ em được không?

– Cô ráng ăn cho bà yên tâm một chút. Trông bà như người thất thần khi phải chịu đựng sự hiện diện của Meyer tại bàn ăn trưa.

Tia sáng trong đôi mắt Lisette vụt tắt. Đây là cách mà mọi người dùng khi nói đến Dieter và nàng phải làm quen với lối nói đó.

– Chị đến Saint – Marie bao giờ chưa? – Nàng thay đổi đề tài.

Elise lắc đầu, lấy chiếc tách ra khỏi khay.

– Không, tôi ở thành phố.

Và bây giờ cô là thành viên của quân kháng chiến. Thời gian như ngưng động giữa hai người vì những điều không thể nói ra. Elise chợt lên tiếng vẻ hung tợn bất ngờ.

– Tôi đã nghe những gì xảy ra với cô. Chúng nó muốn mua vui mà. Tuần trước cậu bé Savary đáng thương bị một chiếc công xa cán. Nó đã gần chết ngày hôm qua.

Lisette nhớ lại Savary nhỏ bé. Trông cậu nhỏ bé nhưng vóc người năng động. Là một đứa trẻ sôi nổi, không thể kiềm chế được, Savary là sự thất vọng của Paul trong lớp. Nàng quay mặt đi, cảm thấy choáng váng.

Elise đến bên cửa sổ có che rèm xếp nếp thật dày và nhìn xuống khoảng sân sau phía dưới.

– Chúng phải trả giá những gì chúng đã gây ra. – Cô nói giọng quả quyết, sắc lạnh như thép – Sẽ không lâu đâu. Chỉ một vài tuần hoặc một vài tháng nữa là sẽ không còn một tên Đức nào trên đất Pháp.

Một giờ trước đây, hẳn Lisette đã tán thành lời nói đó. Nhưng bây giờ nàng muốn hét luôn “Không phải tất cả người Đức”, thay vì thế, nàng lại nói:

– Chuyện xảy ra với tôi chỉ là tai nạn.

Elise quay khỏi cửa số nhìn nàng ngờ vực:

– Cô thật sự không tin điều đó sao? Nó chỉ là một trò thể thao nhỏ của Meyer ngày hôm nay.

Lisette nhìn thật lâu vào mắt Elise.

– Chính thiếu tá Meyer là người đầu tiên giúp đỡ tôi và cho người cấp tốc đưa bác sĩ đến.

Elise nhún vai và giọng thản nhiên:

– Có lẽ điều đó cũng giải trí cho hắn nốt. Đừng có điên rồ mà tưởng hắn khác người. Không phải như vậy đâu. Hắn sẽ để mặc cô chết thoải mái y như hắn đã mang cô về.

Nàng biết Elise vơ đũa cả nắm nhưng có nói cũng vô ích. Nàng nhức đầu và cảm thấy mệt mỏi không chịu nổi.

– Meyer sắp đi Vierville thanh tra tuyến phòng thủ mới. – Elise cầm lấy khay – Có thể hắn sẽ may mắn vấp vào một trong những sợi dây du hành mà chính hắn đã giăng ra và tự đưa mình đến vĩnh cửu. – Nàng cười đồng lõa với Lisette – Còn nếu hắn không tự đưa mình sang thế giới bên kia ngay hôm nay, chúng ta có thể tin rằng ngày mai hán sẽ làm thôi.

Elise bước ra ngoài. Lisette khép mắt lại đương đầu với nỗi đau đang hình thành. Nàng cảm thấy thân thể như rã rời. Không gì có thể thay đổi lòng yêu nước nồng nhiệt của nàng. Nàng mong muốn một cách tuyệt vọng quân đồng minh sẽ đổ bộ nếu chuyện đó xảy ra, nàng sẽ làm bất cứ việc gì, bất chấp mọi nguy hiểm, để cuộc đổ bộ có thể thành công. Tụi Đức sẽ bị đánh bại và nước Pháp sẽ được giải phóng. Nhưng nàng muốn Dieter sống. Sự thất bại, có lẽ sẽ đẫm máu, nhưng trên tất cả là sự sống, nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt buồn bã với trái tim tan vỡ, nàng căm thù chiến tranh với sự tàn bạo khủng khiếp của nó.

Sáng hôm sau bác sĩ Ange đến, ông xác nhận cậu bé Savary đã chết. Có tiếng xe mô tô rú xé tan bầu không khì yên tĩnh. Từ sân sau vọng lên tiếng chân chạy rầm rập. Nhiều giọng nói vọng lên và tiếng đóng cửa sầm lại. Bác sĩ Ange vẫn còn trong phòng nàng.

– Có chuyện gì ở dưới đó… – Ông bắt đầu nói, đôi mắt đầy sợ hãi.

– Bác sĩ hãy tới cửa sổ xem chuyện gì xảy ra. – Giọng Lisette cấp bách.

Ông vội đến bên cửa số nhìn xuống khoảng sân để xe gắn máy và xe cơ quan lúc nào cũng sẵn sàng sử dụng. Tụi Đức đang chạy nhốn nháo như bầy kiến lạc đàn. Ông sửng sốt nói:

– Hình như Hitler thân chinh đến đây.

– Không phải Hitler. – Lisette thốt lên, mắt rực sáng – Rommel! – Nàng cố nhấc chân xuống giường và lết đến cửa sổ.

Nhưng bác sĩ Ange vội chạy đến ngăn lại.

– Ôi! Cô đừng, đừng! – Ông nói như ra lệnh – Cô không được đi bộ hay đứng lên bằng chân đó ít nhất là ngày hôm nay.

Có tiếng giày cao gót đang tới gần và một giây sau bà bá tước vào, điềm tĩnh và lịch sự mặc dù sự bình yên nơi nhà bà bị khuấy động bởi nguời khách không mong đợi.

– Có phải Rommel không hở mẹ? – Lisette hỏi nhanh, tâm trí nàng như đang bay đến căn phòng ăn khoá kín với những bản đồ và sơ đồ đặt trên bàn.

– Phải! – Bà tảng lờ. Tụi Đức như mê loạn vì tướng Rommel, nhưng bà thì không như thế – Vết thương có gì khả quan không bác sĩ? – Bà hỏi Ange khi đi lại phía giường.

– Khá hơn, thưa bà! – Ông cố giấu vẻ khiếp đảm – Không có dấu hiệu của sự nhiễm trùng. Sẽ có một vết sẹo, dĩ nhiên đành phải thế thôi. Nhưng tôi tiên liệu không có gì phức tạp đâu. Da thịt của tuổi trẻ rất chóng lành.

– Thế thì may quá. – Vẻ xúc động trong giọng nói của bà bá tước thật trái ngược với bề ngoài lạnh lùng và lạnh nhạt như ông đã từng thấy.

– Thưa bà, sáng mai tôi sẽ trở lại. – Ông cầm túi với áo khoác rồi chào tạm biệt và nhất quyết ra về bằng lối hông để ít bị chú ý.

Sự hiện diện của Rommel chẳng hề tác động đến bà bá tước. Nhưng bác sĩ Ange không bình tĩnh nổi, sự kiểm soát của tụi cận vệ làm ông khiếp vía.

– Ông ta có ở trong phòng ăn với thiếu tá Meyer không mẹ? – Lisette hỏi, nàng đang ngồi bên mép giường.

Bà bá tước gật đầu. Bà không muốn nói về Rommel và muốn quên đi sự hiện diện của bọn Đức trong nhà bà.

– Cô cháu của Marie rất dễ chịu. – Bà lái câu chuyện sang việc nội trợ – Mẹ cứ ngạc nhiên không hiểu sao trước đây Marie chẳng bao giờ đề cập đến chuyện cô ta hay ngỏ ý cho cô ta tới Valmy. Chỉ có trời mới biết được đáng lẽ chúng ta đã được đỡ đần từ ba năm qua.

Tim nàng bắt đầu đập nhanh hơn. Mẹ nàng quá nhẹ dạ, bà chẳng nghi ngờ gì cả. Nếu Elise bị bắt gặp khi đang tìm cách lẻn vào phòng ăn thì bà cũng chịu chung hậu quả. Nỗi kinh hoàng về những viễn cảnh có thể xảy ra khiến Lisette gần như bất động. Nàng cố xoá đi những hình ảnh đó và làm ra vẻ tự nhiên.

– Ba có mang xe đạp về cho con chưa?

– Hôm qua, thiếu tá có cho một người lính đi lấy xe về. – Giọng bà không hề lộ chút bối rối nào vì những hành động vừa qua của Meyer. Không thể phủ nhận sự giúp đỡ của hắn đối với Lisette. Nhưng bà không muốn mang ơn hắn. Việc mời hắn ăn trưa với vợ chồng bà là một điều sai lầm. Bà không còn xem hắn như một người Đức nữa.

Điều đó làm bà băn khoăn.

– Xe còn đi được không mẹ?

– Mẹ cũng không biết. – Bà cố nén cảm giác rùng mình khi nghĩ đến bánh xe trước bị cán méo mó rồi những vệt máu khô bê bết trên tay lái oan nghiệt.

Lisette cau mày lo lắng. Không có xe nàng không thể làm gì được.

– Chắc ba sẽ sửa nó… hay Paul.

– Có lẽ! – Bà đáp.

Bà chẳng muốn sửa lại chiếc xe để Lisette sẽ ở nhà khỏi giao du thân mật với đám giáo viên và chủ quán cà phê trong làng. Bà ấn đầu ngón tay cái vào thái dương nhức buốt. Lạy chúa, biết bao nhiêu xáo trộn. Nếu không có chiến tranh, con bé Lisette 18 tuổi này đã được gởi lên Paris với những tiệc tùng khiêu vũ và bao nhiêu thanh niên xứng đáng.

– Elise nói với con là Phrancois Savary bị xe đụng chết. – Miệng nàng đột nhiên khô lại – Họ có biết ai chịu trách nhiệm không?

Bà vội gạt đi những ý nghĩ phù phiếm về Paris; về điện Champs Elysees, về thời trang quần áo.

– Đó là một chiếc xe cơ quan của Đức ở Vierville. – Bà cầm mớ đồ thêu lên, giọng cay đắng – Tên tài xế không hề dừng lại.

Vierville. May mà nàng không chứng kiến cảnh tượng đó.

– Bọn khốn nạn. – Đôi mắt nàng tối sầm lại khi nghĩ đến tên tài xế vô danh và thi thể đứa bé trên con đường làng.

Bà bá tước không trách móc gì lời chửi rủa đó vì nếu Lisette không nói hẳn bà cũng sẽ buông lời chửi rủa đó thôi. Bà cảm thấy nhẹ nhõm vì không phải đụng đến những ngôn từ như thế.

Bà ở lại với con gái cho đến giờ cơm trưa, khi những âm thanh náo loạn lúc nãy lại vọng lên từ khoảng sân nhỏ, những tiếng sập cửa vang dội của toà lâu đài. Vài giây sau có tiếng moto nổ máy mặc dù không nhìn thấy, họ cũng đoán được thân hình bè bè của Rommel đang bước ra khỏi toà lâu đài đến bên chiếc xe Horch đen sồ sộ. Bà bá tước giữ mớ đồ thêu bất động trong lòng. Lisette bàng hoàng nghe tiếng Dieter chào tạm biệt. Họ đã bàn chuyện gì?

Họ định thực hiện kế hoạch nào đấy để đẩy lùi lực lượng đổ bộ của quân đồng minh… Họ có biết cuộc đổ bộ xảy ra khi nào và ở đâu không? Xe hơi và moto lao đi làm những hòn sỏi nhỏ bắn tung toé, rồi sự yên lặng nặng nề lại bao trùm căn phòng có trần cao.

Bà bá tước đứng dậy đến bên cửa sổ nhìn xuống khoảng sân yên tĩnh.

– Mẹ gần như quên mất thiếu tá Meyer là người Đức và là một kẻ thù. – Giọng bà đều đều vô cảm – Mẹ chắc rằng sẽ không bao giờ quên được điều đó.

Lisette cảm thấy ganh tị với mẹ về sự quyết định dễ dàng của bà. Một mùi nước hoa thơm nhẹ, thoảng mùi chanh và những hương liệu khác vương nơi gối. Nàng khép mắt để có thể tìm lại hình ảnh Dieter cúi xuống với nàng, với mái tóc vàng bờm xờm như đám lúa mì và đôi mắt sáng lạnh lùng khi giận dữ. Nhưng khi dục vọng lấp đầy, chúng trở nên tối sầm và huyền ảo với đôi vai rộng mạnh mẽ và chiếc hông thon chắc. Toàn bộ con người hắn như hiển hiện trước mắt nàng, toát một vẻ đàn ông mạnh mẽ và quyến rũ khiến nàng hoàn toàn bị khuất phục, sức chống cự của nàng quá yếu ớt.

Bà bá tước nhìn gương mặt xanh xao của con gái, lòng chợt hối hận.

– Đáng lẽ mẹ không nên ở lại lâu như vậy. Con đang mệt phải không? Mẹ đi đây, để con nghỉ một chút.

Lisette không cãi lại. Nàng hiểu vẻ nhợt nhạt trên khuôn mặt nàng không phải là vì sự mệt mỏi mà vì một nhận thức quá tàn nhẫn đối với nàng. Để khám phá được kế hoạch của Rommel và Dieter đối với quân đồng minh, nàng sẽ phải phản bội lại người đàn ông duy nhất nàng yêu.

Khi Elise mang khay trà đến. Lisette đang dựa người vào gối. Nàng linh cảm Elise có tin cho nàng.

– Cái gì vậy? – Nàng hỏi dồn dập – Chị có thấy Rommel không? Chị nghĩ ra cách vào phòng ăn chưa?

– Tôi thấy ông ấy, – Elise trả lời, mặt cô cũng căng thẳng như Lisette – và đã có cách. Nhưng không dẽ dàng đâu, nó còn tuỳ vào sự may rủi. Đó là một sự nguy hiểm và chúng ta phải chấp nhận.

Cô đặt khay xuống bàn nhỏ cạnh giường và thì thầm thật nhanh:

– Tôi sẽ làm một việc để đánh lạc hướng, khi đó phòng ăn lớn sẽ không được canh gác. Tôi sẽ làm nhanh chóng. Thôi chúng ta không có thời gian chờ đợi cơ hội tới đâu, vì Meyer có thể bị gọi đi bất cứ lúc nào và hắn sẽ mang theo những tài liệu quan trọng.

– Chị đánh lạc hướng bằng cách nào? – Lisette hồi hộp hỏi.

Đôi mắt Elise không hề chớp.

– Tôi sẽ đốt một ngọn lửa trong phòng Meyer. – Giọng cô lạnh lùng.

Nàng mở to mắt ngơ ngác:

– Chị điên rồi! Như vậy chưa chắc phòng ăn sẽ bị bỏ ngỏ, mà nếu có thì cũng chỉ là thời gian ngắn thôi.

– Tôi làm kịp mà. – Elise nói với vẻ quả quyết.

Lisette nhìn cô ngờ vực, cơn giận trong nàng bùng lên.

– Chị điên rồi. – Nàng rít lên, tự hỏi sao Paul Gilles lại đánh giá Elise cao hơn nàng – Không những chị phá hủy Valmy mà chẳng được việc gì. Bọn Đức sẽ nghĩ sao khi bản đồ và giấy tờ bị mất. Chúng biết chắc là chẳng có khách khứa nào đến lấy. Chúng hiểu ngay tại sao lửa cháy và chẳng cần phải điều tra lôi thôi cho mệt. Bọn chúng sẽ mang đi bắn hết, ngay cả mẹ tôi và Marie.

– Sẽ chẳng có ai bị bắn cả. – Elise điềm tĩnh nói – Bởi vì tất cả giấy tờ, bản đồ vẫn nguyên vẹn không có gì mất mát. Tôi chỉ chụp hình những gì tôi tìm thấy. Không ai biết đã có nguời vào phòng.

Lisette thở dồn dập.

– Không thể nào được! Thật là điên rồ, nông nổi.

– Đó là một cơ hội. – Elise thì thầm giận dữ – Lạy Chúa, tổng thanh tra chiến lũy phòng thủ miền tây đã thảo luận xong chiến lược quân sự, chỉ cách đây vài phòng, còn cô thì lý sự cùn về sự nguy hiểm.

– Tôi không nói đến nguy hiểm. – Lisette phản đối mãnh liệt – Tôi chỉ nói đến sự thất bại và liều lĩnh.

– Chúng ta sẽ không thất bại. – Elise đáp – Nó dễ dàng như mình đứng trên một khúc gỗ nhảy xuống.

– Paul có biết ý định của chị không?

– Anh ta đã đưa tôi máy chụp hình, còn làm thế nào để ra vào căn phòng là việc của tôi.

– Điều đó không đúng. – Lisette phẫn nộ, nàng nghĩ đến mẹ – Đó cũng là việc của tôi và tôi chẳng dại gì ký bản án tử hình cho cha mẹ tôi chỉ vì chị quá bướng bỉnh, không chịu suy xét kỹ lưỡng.

– Cô không có sự lựa chọn nào cả, vì cô còn phải mất nhiều ngày nữa mới có thể rời khỏi chiếc giường này.

Một tia sáng loé lên trong mắt Lisette nhưng nàng mím chặt môi. Không phải nhiều ngày mà nhiều giờ nàng không cho Elise biết dự định của mình.

– Chị có nói cho ba tôi biết gì chưa?

– Chưa. Càng ít người biết càng tốt. Tôi cho cô biết vì tôi sẽ giấu máy chụp hình ở giường cô nếu có sự nghi ngờ vì lục soát, nhưng chỉ trong chốc lát thôi. Tôi không tin Meyer sẽ nghĩ nó ở trong phòng này và cho đám người hất cô xuống để lục soát. Tôi không ganh tỵ đâu nhưng ông ta ngọt ngào với cô lắm. Tôi nghe lỏm được ông ta hỏi thăm sức khoẻ cô hai lần rồi.

– Chị chỉ tưởng tượng thôi. – Lisette lạnh lùng nói nhưng trong lòng nàng đã xao xuyến.

Elise chợt mỉm cười làm cho nàng bối rối.

– Tôi không tưởng tượng đâu. Trực giác của tôi rất nhạy bén. Tôi không nghĩ một tên lính chuyên nhại theo sách vở như Meyer lại có tình cảm bình thường như con người được, nhưng dường như cô ở đâu thì hắn có mặt ở đấy. Đừng để nó làm cô sợ hãi. Chúng ta có thể lợi dụng được việc ấy.

– Phải! – Lisette chán nản nói, nàng nhất định gặp Paul Gilles ngay khi có dịp – Tôi chắc là được đấy.

Elise đã rời khỏi phòng. Lisette đưa chân ra khỏi giường, nàng thử cử động và quyết định đứng dậy. Kế hoạch của Elise đúng là kiểu hành động bất cẩn mà Paul đã nhấn mạnh là phải tránh. Người ta đã tự đặt cọc quá cao để có thể chấp nhận sự thất bại.

Mồ hôi vả ra trên trán khi nàng chập chững được hai bước. Nếu tụi Đức không biết được kế hoạch của quân đồng minh thì tin đó cũng rất quan trọng đối với London. Chân nàng giật giật, mạch máu đập dồn dập, nàng cố tới cửa sổ và nhẹ nhõm. Bằng giá nào cũng phải vào làng gặp Paul. Một hạ sĩ trẻ chạy moto ra khỏi chuồng ngựa bỏ hoang. Xe cơ quan của Dieter đang đậu trên sân đá cuội. Elise đã nói cô định hành động sớm. Nhưng sớm như thế nào? Chắc chắn thời gian tốt nhất là sau cuộc viếng thăm của Rommel, không thể biết khi nào mới có chuyến viếng thăm thứ hai. Cảm giác của sự tiên đoán mà nàng cảm thấy ngay khi Elise mang trà vào phòng giờ đã trở thành nỗi sợ hãi. Phải chăng Elise nói với nàng vì cô ta định làm ngay lập tức. Vậy còn kịp thời gian để nói với Paul không? Chẳng lẽ không có cách nào an toàn hơn sao?

Có tiếng gõ cửa mạnh mẽ, nàng xoay người lại, mắt mở to, có thể là tin Valmy đang bốc cháy.

– Cô làm gì mà đi ra khỏi giường vậy? – Hắn hỏi như ra lệnh, giọng trầm ấm làm tê liệt các giác quan của Lisette – Bác sĩ Ange nói em chưa đi được mà.

– Tôi cần phải đi. – Nàng chao đảo – Tôi sắp bị tê cứng nếu không cử động.

Sự hiện diện của hắn như lấp đầy căn phòng. Hắn mặc đồng phục, mũ và găng kẹp cẩn thận trong tay. Những huân chương anh dũng do Hitler trao tặng trên ve áo hắn ngời lên trong ánh nắng chiều tà. Hắn đóng cửa lại, để mũ và găng lên ghế rồi bước về phía nàng.

– Tôi cố thăm cô sớm nhưng mẹ cô nài nỉ mãi là cô cần được nghỉ ngơi.

Nàng cố gắng lên tiếng nhưng không thể được. Hắn sắp sửa đến bên nàng. Và tinh thần khuất phục của nàng sẽ dẫn đến sự đầu hàng thể xác. Tai nàng lùng bùng, nàng nép người vào cửa sổ. Hắn chỉ còn cách nàng vài phân, rồi đôi tay hắn thong thả nâng khuôn mặt nàng về phía hắn, ngón tay trỏ lần theo đường viền thanh tú của xương gò má rồi đến chiếc cằm thon thả của nàng.

– Đừng sợ! – Hắn thì thầm, kéo nàng về phía hắn giọng trầm lại – Anh sẽ không làm em đau đâu, Lisette. Không phải chỉ bây giờ mà mãi mãi.

Nàng rùng mình và một tiếng rên yếu ớt phát ra khi hắn choàng tay qua người nàng. Hắn cúi xuống, đôi môi đón lấy đôi môi nàng không chút dò dẫm vụng về.

– Em yêu anh! – Nàng thì thầm một cách bất lực khi đôi môi nóng bỏng háo hức của hắn lần xuống cổ rồi xuống vai nàng.

Nàng vẫn còn xanh xao vì mất nhiều máu, phải nhiều ngày nữa vết thương mới lành hẳn, phải nhiều ngày nữa hắn mới có thể ân ái với nàng mà không làm cho nàng đau đớn. Có lẽ trong cuộc đời hắn chưa bao giờ hắn dịu dàng đến thế, hắn nhẹ nhàng đặt nàng xuống giường, cảm thấy choáng váng vì sự kiên nhẫn chờ đợi hắn vừa nhận ra.

Hắn cầm lấy tay nàng, gập những đầu ngón tay lại và ép sát vào môi. Từ trước đến giờ hắn đã chinh phục biết bao phụ nữ. Bất cứ người nào hắn đã muốn là sẽ đạt được: thành thạo, khéo léo và xinh đẹp, hắn đã chiếm hữu họ và bỏ rơi thật dễ dàng. Nhưng không có ai có sức quyến rũ và rung động như Lisette. Chỉ cần nhìn nàng là trái tim hắn muốn nổ tung và mạch đập dồn dập.

Một nụ cười làm cay khoé môi hắn. Gia đình hắn sẽ bị sỉ nhục. Bạn bè sẽ cho là hắn điên. Một thiếu nữ người Pháp. Dường như hắn đang nghe thấy những lời chỉ trích và vẻ hồ nghi trên nét mặt họ. Hắn khẽ nhún vai. Mặc, hắn không phải là người quan tâm đến dư luận. Hắn là một người đàn ông cứng rắn trong thế gian này, một người biết rõ những gì mình muốn và những gì hắn muốn là Lisette de Valmy.

– Sẽ không dễ dàng cho em đâu.

– Chuyện gì không dễ dàng hở anh? – Lần đầu tiên nàng nhận thấy một vết sẹo nhỏ nơi lông mày bên trái Dieter và nhiều lằn li ti nhỏ ở đuôi mắt cùng khoé miệng.

– Lấy một người Đức.

Nàng nhìn hắn đăm đăm, miệng tròn lại ngạc nhiên.

– Anh nói đám cưới à?

Mắt hắn lấp lánh.

– Em thấy còn cách nào khác sao?

Những giải pháp của quân đội họ đều biết rõ. Sĩ quan Đức không được lấy con gái Pháp. Chúng chiếm họ như chiếm chiến lợi phẩm. Chúng quyến rũ họ, có thể cũng có tình yêu nhưng không bao giờ cưới.

– Nhưng bằng cách nào và… ở đâu?

Hắn nâng cằm nàng lên và cúi xuống hôn nàng thật lâu và say đắm.

– Đừng lo lắng về chuyện đó. – Cuối cùng hắn lên tiếng – Cứ để anh thu xếp.

Nàng nắm chặt tay hắn.

– Không! – Nàng hét lên trong cơn sợ hãi bất ngờ ập đến – Còn cha mẹ em… dân làng…

Nụ cười hắn nhạt dần:

– Em không nên để ý đến phản ứng của dân làng. – Giọng hắn căng thẳng – Còn cha mẹ em, có lẽ cũng như cha mẹ anh, không ai muốn tán thành chuyện đó, nhưng đành chấp nhận thôi vì không có sự lựa chọn nào khác.

Nàng lắc đầu, những tia nắng chiều tà lung linh trên tóc nàng.

– Em không quan tâm đến những gì dân làng nghĩ về em ngay cả những gì họ nói hoặc sẽ làm. Nhưng em lo lắng cho cha mẹ em. Họ sẽ bị coi là nhửng kẻ phản quốc, thông đồng với địch. Bây giờ anh có thể bảo vệ họ nhưng khi chiến tranh kết thúc, chẳng ai có thể làm nổi chuyện ấy.

Những lời nói của nàng đè nặng trong tâm tư mỗi người. Đối với Dieter, chiến tranh kết thúc có nghĩa là nước Anh đã bị khuất phục, Mỹ sẽ đầu hàng và nước Pháp mãi mãi nằm dưới sự kiểm soát của Đức. Nơi đó sẽ chẳng có cuộc thanh trừng nào xảy ra vì dân chúng hoàn toàn đối nghịch với những kẻ đã chịu khuất phục trước một kết cuộc không thể tránh khỏi và gia nhập đoàn quân chinh phục.

Nhưng đối với Lisette, khi chiến tranh chấm dứt, nước Pháp sẽ tự do trở lại và thoát khỏi gót giày xâm lược của Đức quốc xã, còn kẻ nào thông đồng với chúng sẽ bị coi là phản quốc và phải chịu những hình thức xử lý thích đáng.

Họ nhìn nhau, người Pháp và người Đức, và cuộc chiến tranh bùng nổ giữa họ như một bức tường cao đẫm máu, ngăn cách và chia đôi. Dieter như đọc thấu những ý nghĩ của Lisette trên mặt nàng, hàm hắn đanh lại.

– Không đâu em. – Hắn nói với vẻ hung bạo, kéo nàng lại gần hắn – Chúng ta đừng rơi vào cái bẫy đó. Hãy để chiến tranh tự giải quyết lấy. Nó chẳng ảnh hưởng đến anh và em. Chúng ta sẽ không để như vậy. Anh sẽ nói với cha mẹ em là chúng ta sẽ lấy nhau, nhưng không cần báo tin cho ai cả. Chưa đâu và có lẽ không bao giờ. – Hắn áp môi vào tóc nàng. Hắn sẽ đưa nàng tới Berlin, chắc chắn sẽ có khó khăn nhưng không khó khăn nào mà hắn không thể vượt qua.

Giọng hắn là giọng của người quen quyết định và không để ai chất vấn. Nàng nép vào người hắn, đôi tay ôm lấy vòng eo săn chắc thon mảnh và tựa đầu lên ngực hắn. Cảm giác che chở mà nàng cảm thấy khi hắn ôm nàng trên băng sau chiếc Horch lại trở về. Đội mắt hắn lướt nhẹ trên thái dương nàng và nàng biết rằng không một sức mạnh nào có thể chia cắt họ, dù là gia đình, tổ quốc hay bất cứ điều gì khác, không còn gì cả.

– Hãy yêu em. – Nàng van lơn, không còn nhận ra giọng mình đang khàn đi vì sự khao khát – Hãy yêu em.

Bắp thịt hắn căng ra khi phải vận dụng đến nỗ lực cuối cùng của lòng tự chủ rắn như thép.

– Không, không! – Hắn nói, đẩy nàng sát vào gối, mắt hắn kề sát mặt nàng – Anh không yêu em khi em còn quá yếu như thế này. Em không đứng nổi nữa.

– Vậy đến khi nào? – Cơn dục vọng đã phản bội nàng.

Hắn cười phá lên.

– Khi nào bác sĩ Ange nói xem không cần ông ta chăm sóc nữa. Chúng ta sẽ đi xa một ngày, xa khỏi Valmy. Chúng ta sẽ ăn trưa và uống rượu sâm banh… – Giọng hắn chìm xuống trong khi nàng run rẩy – Chúng ta sẽ yêu nhau. Sẽ không trở về. Không bao giờ.

Nàng nghiêng đầu hôn bàn tay hắn. Hắn vuốt ve mái tóc mượt mà của nàng rồi vụt bỏ chạy, hắn không còn đủ tự chủ để nán lại.

Mặt nhăn nhó, hắn chạy như bay xuống cầu thang, băng qua đại sảnh vào phòng ăn tối đồ sộ. Cuộc đối thoại với ông Henri de Valmy sẽ không dễ chịu tí nào và đề cập vấn đề với thống chế Rommel cũng cần một sự can đảm tương đương với sự can đảm để chạy thẳng vào họng súng ca nông. Luật lệ quân đội Đức ngăn cấm hôn nhân giữa quân nhân với những chủng tộc thần dân. Hắn nhún vai bất chấp. Ông đại sứ Đức đã đến Pháp, đã cưới một người đàn bà Pháp. Và điều gì tốt cho ông đại sứ bụng phệ thì cũng đủ tốt cho hắn.

Tên lính gác chập gót giày lại nhanh nhẹn chào khi hắn bước vào phòng ăn trải thảm. Với nụ cười méo mó, hắn ngồi vào chiếc bàn dài hơn sáu thước và tự hỏi ai sẽ sửng sốt hơn trước tin này. Ông bá tước hay thống chế.

Bản báo cáo cho tướng Rommel đang nằm trên bàn chờ hoàn tất. Đó là sự ước lượng của cá nhân hắn đối với dự định quân đồng minh. Sau khi Rommel đánh giá, nó sẽ được gởi kèm với bản báo cáo hàng tuần của quân đoàn B đến Tây Oberbephchlshber, Bộ tổng tham mưu của nguyên soái Von Rundstedtphs, ở đó người ta sẽ thêm thắt thích hợp để nó trở thành một phần của báo cáo sĩ quan chiến trường và sẽ được gởi thẳng đến Oberkhôngmmando der Qucchrmaccht, bộ tổng tham mưu của Hitler. Chỉ có trời mới biết những gì sẽ xảy ra với bản báo cáo kể từ lúc ấy. Đã có thời gian hắn tin rằng mọi thứ gửi đến OKQu đều bị thủ tiêu một cách bí mật. Chắc chắn những thỉnh cầu liên tục của Rommel chưa được lưu ý.

Hắn cầm bút lên, mặt đanh lại. Rommel cần những sư đoàn thiết giáp. Dù bờ biển được cài bao nhiêu mìn và cả các bãi mìn cũng chưa thể coi là an toàn nếu không có thiết giáp yểm trợ. Nhưng các sư đoàn thiết giáp hiện ở xa bờ biển và thuộc đặc quyền của quốc trưởng. Von Rundatedt không thể điều động chúng và Rommel, người đã chiến thắng bằng thiết giáp ở Bắc Phi, cũng không thể làm gì hơn.

Mặt hắn cau có hơn. Họ cần tối thiểu năm sư đoàn thiết giáp để phản công lại cuộc đổ bộ. Khởi đầu trận chiến sự có mặt của họ rất quan trọng. Dieter làm việc liên tục ba tiếng đồng hồ, quên cả Lisette và những khó khăn riêng tư. Hắn tập trung vào những vấn đề thời gian, địa điểm cuộc tấn công của quân đồng minh và phải tìm một biện pháp đối phó tốt nhất.

Sau những giờ làm việc mệt nhoài cộng với tâm trạng hồi hộp như sống trong cơn ác mộng vì chờ đợi cuộc di chuyển qua eo biển Anh quốc đã làm Rommel trở nên căng thẳng và cáu kỉnh khi đến lâu đài Valmy.

– Vẫn không có dấu hiện tấn công. – Ông đi lại trong phòng vẻ bực bội – Meyer, tôi nghĩ bọn Anh, Mỹ đã mất tin tưởng vào mục đích của họ.

Nhưng Dieter không đồng ý. Phe đồng minh không hề mất tự tin. Họ chỉ đang chờ đợi, vào đúng thời điểm, họ sẽ tấn công. Nhưng ở đâu? Hắn thất vọng nắm chặt tay lại. Theo Hitler, nó sẽ xảy ra ở Normandy, hắn cũng đồng ý kiến đó nhưng Rommel và các tướng lãnh khác đều chú ý đến Pas de Calais. Dieter dựa lưng vào ghế, gọi cà phê. Hắn đã nghiên cứu hàng ngàn lần những bức không ảnh trinh sát đang trải ra trước mắt. Dù đổ bộ ở đâu, quân Đồng minh cũng cần lực lượng không quân yểm trợ. Tầm hiệu quả của phóng pháo cơ Spit phires là 150 dặm. Điều đó loại trừ những nơi ở phía tây Cherbourg. Không thể thả quân xuống những vách đá dựng đứng, còn những vùng rộng lớn của bờ biển lại càng không thể vì cần phải rút ngắn thời gian vuợt biển. Tất cả đều ám chỉ tới Pas de Calais. Tuy nhiên…

Mắt hắn nheo lại. Pas de Calais thì quá dễ dàng và hiển nhiên. Đó phải là Normandy, một vị trí đổ bộ lý tưởng. Nó không được phòng thủ kiên cố bằng Pas de Calais và quân đồng minh biết rõ điều đó. Hắn vẫn giữ chắc sự quả quyết lạnh lùng và cứng rắn này. Chẳng còn nghi ngờ gì nữa. Normandy sẽ là nơi xảy ra cuộc đổ bộ.

Nhưng khi nào và ở đâu?

Vào tháng giêng, tình báo Đức đã thông báo cho các tướng lãnh biết sẽ có một mật lệnh gồm hai phần để cảnh giác kháng chiến quân ngay trước khi cuộc đổ bộ xảy ra. Rommel tỏ ra dửng dưng trước tin này. Nhưng tướng Canaris quả quyết rằng đó là một tin chính xác và mọi thông tin qua radio của quân đồng minh đều được thu băng lại cẩn thận. Dieter nghi đây là một thông tin để ám chỉ cuộc đổ bộ lên lục địa. Phần đầu của mật lệnh sẽ là câu đầu tiên của bài thơ ” Bài ca mùa xuân” của Paul Verlaine – thi sĩ Pháp thế kỷ 19.

“Tiếng nức nở ngân dài của cây vĩ cầm mùa thu”

Và phần thứ 2 là dòng thơ kế đó.

“Xé nát tim tôi bằng nỗi buồn đơn điệu”

Dieter tìm thấy một cuốn sách có thơ Verlaine trong thư viện lâu đài. Hắn đọc lướt qua với cảm giác êm đềm. Nhưng hắn không tin những câu thơ trên lại báo trước một trận chiến quyết định của Đức quốc xã. Không để ý tới giờ giấc, Dieter lại cầm bút tiếp tục soạn báo cáo.

Lisette đang dò dẫm tập bước từ giường đến cửa sổ rồi ngược lại đều đặn trong mỗi giờ. Nàng bị thúc giục vì một yêu cầu cấp thiết. Dù đi bộ hay đạp xe, nàng cũng phải vào làng nói chuyện với Paul. Phải ngăn lại hành động bất cẩn của Elise, nếu không cô ta sẽ bị bắt mất thôi. Rồi sẽ không một tin tức nào từ Valmy đến được tay quân đồng minh, sẽ không còn lối thoát cho tất cả. Nàng tì trán vào cửa sổ, biết rằng với lòng phụng sự tổ quốc, nàng đã phản bội Dieter.

– Nhưng không đến cái chết. – Nàng thì thầm – Lạy chúa, cầu xin Chúa đừng bao giờ để chuyện đó xảy ra. – Tin tức truyền đi hy vọng sẽ giúp quân Đồng minh chiến thắng. Chỉ có chiến thắng họ mới có thể sống tự do và công khai với nhau.

Tại Valmy ư? Mình có thể sống tự do và công khai với một người Đức ở Valmy không? Quá rõ câu trả lời, nàng quay đi, tim tê tái và lại bước chầm chậm về giường. Bức khắc của Rembrant sáng nhợt nhạt dưới ánh nắng. Khi Elise mang khay thức ăn tối lên cho nàng, cô đã hung hăng nhận xét rằng tất cả tụi Đức đều là bọn trộm cuớp và man rợ. Lisette im lặng, biết bao nhiêu của cải đã bị cướp bóc và mang đi khỏi nước Pháp. Nhưng khi Dieter Meyer còn ở đây thì Valmy vẫn an toàn. Ba tiếng “kẻ phản quốc” dường như đang thì thầm khắp không gian quanh nàng, đôi mắt nàng rực sáng. Nàng không phải là kẻ phản quốc. Nàng không là tay sai để quốc gia bại trận. Thà chết còn hơn làm thế. Nàng sẽ chết và vẫn còn yêu Dieter. Sự nhận biết đến một cách thầm lặng nhưng chắc chắn, tràn ngập trong nàng với một sức mạnh tiềm tàng.

Nàng xem đến những cuốn sách Dieter để lại dưới bàn gần giường ngủ. Truyện Mana của Zola, một tập thơ của Paul Verlaine, Cha và con của Turgenev. Một sưu tập khá lạ lùng với một người lính. Nàng cầm tập thơ bọc da của Verlaine, để ý dấu bút mờ mờ bên cạnh bài thơ “Bài ca mùa thu”, tự hỏi tại sao bài thơ về tình yêu hấp dẫn đến thế không được đền đáp lại. Nàng đọc cho đến khi ngủ thiếp đi.

Elise thức dậy sớm, cô đi lại nhẹ nhàng trong gian bếp, sửa soạn bữa điểm tâm. Cô có thể nghe tiếng chuông nguyện yếu ớt ngân lại từ giáo đường Saint – Marie – des – ponts. Thêm một đêm giới nghiêm đã qua, đó là ngày thứ 1363 từ sau cuộc chiến. Cô biết Lisette cho rằng âm mưu của cô là hấp tấp, nhưng không còn giải pháp nào khác, cô phải vào được phòng ăn tối. Elise lấy chiếc bánh bageutte ra khỏi lò, mùi thơm của bánh mì mới nướng tràn ngập khắp phòng. Phải thực hiện khi Meyer vắng mặt. Hắn quá nhạy bén và thông minh. Sự đánh lạc hướng dù khéo léo đến đâu cũng khó làm hắn sa bẫy. Nhưng nếu Meyer vẫn thản nhiên thì cánh cửa kiên cố đó không những chỉ được canh gác mà còn được khoá cẩn thận. Cô lần trong tủ tìm hủ mật ong. Chỉ có Meyer là có chìa khoá. Cô không dám mơ tưởng đến việc lục đồ của hắn lấy chìa khóa để có được những tấm hình mong ước. Khi cánh cửa không còn bị canh gác, phải làm sao cạy được ổ khoá thật nhanh.

Elise làm cho mình một tách nước rau Chicory rồi tựa vào chậu đá nhấm nháp vẻ tư lự. Khả năng khéo léo của đôi tay giúp cô được điều tới Valmy. Cha Elise là thợ sửa khoá và ông đã truyền nghề cho cô. Đó là một kỹ năng mà cô đã sử dụng khá thành thạo trong công tác kháng chiến. Cô tự hỏi ổ khoá đó có bao nhiêu phép hoán vị.

Nếu là ổ khoá năm đòn bảy, cô phải mất 10 phút để mở, có lẽ đến 15 phút không chừng, nhưng cô không thể có đủ khoảng thời gian đó. Từ phía xa của lâu đài vọng đến tiếng chân chạy và tiếng moto nổ máy ầm ầm. Elise đổ hết chỗ chicory còn lại xuống chậu và nhấc chiếc chảo chiên trứng nặng trịch, đúc bằng gang, từ cái bệ trên lò xuống. Cô không thể nào dàn xếp một cuộc đánh lạc hướng để phòng ăn không bị chú ý trong vòng 15 phút. Điều Lisette lo sợ sẽ thành sự thật. Vả lại, kế hoạch đó còn có nghĩa là bản án tử hình của gia đình Valmy cũng như Elise. Có thể phải giết tên lính gác và chẳng cần phải che đậy việc phòng ăn đã bị đột nhập và việc chuyển cuốn phim chưa rửa ra khỏi Valmy cũng không thể thực hiện được.

Cánh cửa mở toang và bà Marie lảo đảo bước vào.

– Có một cuộc lục soát từng nhà trong làng. – Bà thở hổn hển, ngực phập phồng, gương mặt trắng bệch ra – Họ đang tìm một phi công người Anh. Anh ta bị bắt buộc phải đáp xuống phía ngoài Vierville hai tuần trước đây.

– Liệu họ có tìm thấy không? – Elise hỏi vắn tắt.

– Ai biết được. – Những ngón tay thấp khớp của bà Marie giật liên hồi khi bà mân mê đường viền của chiếc tạp dề – Nếu họ biết sẽ xảy ra bắt bớ, giết chóc. Ngưởi này nói rồi người kia nói, không hiểu rồi chúng ta sẽ ở đâu.

Elise đập mạnh quả trứng vào chảo. Lạy trời đừng ai khai gì cả, nhưng nếu có chuyện bắt bớ, thì sự im lặng sẽ phải trả giá.

Dieter ném mạnh điện thoại xuống cần. Một giờ trước đây, bộ tổng tham mưu đã đánh thức hắn dậy, yêu cầu một cuộc lục soát quy mô tại Saint – Marie – des – Ponts. Một tù binh kháng chiến quân, sau cuộc hỏi cung của sở Gestapo ở Caen, đã khai một phi công đang ẩn nấp an toàn tại Saint – Marie. Dieter yêu cầu vắn tắt được biết thêm chi tiết, nhưng tên tù binh đã chết trong buổi tra khảo.

Đúng là mấy thằng đần độn, Dieter càu nhàu, hắn vừa mặc quần áo vừa ra lệnh trong cơn thịnh nộ lạnh lùng. Sự dã man của họ làm hắn ghê tởm. Một cuộc thẩm tra thông minh và khôn khéo có thể mất thì giờ hơn nhưng đạt kết quả hơn nhiều.

– Beer-haaall Mazis. – Hắn lầm bầm một cách thô bạo khi lao ra khỏi phòng. Hắn sẽ phải thân chinh đi giám sát cuộc lục xét.

– Chào thiếu tá. – Bà bá tước lịch sự chào khi chạm mặt hắn tại chân cầu thang – Dường như hôm nay mọi người dậy sớm một cách bất thường. Cả Lisette cũng đang bực bội chờ bác sĩ Ange tới.

Hắn dừng lại. Xe đang chờ hắn ở lối đi. Hắn cần phải có mặt ở trong làng.

– Tôi có thể thăm cô nhà trước khi đi không?

Hắn chỉ hỏi chiếu lệ. Bà bá tước dừng lại và cất giọng lạnh lùng:

– Nếu ông muốn, thưa thiếu tá.

Khi Dieter vừa quay gót đi và leo cầu thang hai bậc một, bà bá tước cố nén sự sợ hãi đang dâng trào, vội vã về phòng chồng. Chưa bao giờ bà bị xúc động vì vẻ quan tâm của Meyer với Lisette đến như vậy.

Dieter đột ngột gõ cửa phòng nàng và đi vào, hắn thích thú trước vẻ ngạc nhiên lẫn sung sướng của Lisette.

– Em ngủ ngon không? – Hắn hỏi, bước nhanh về phía giường. Dưới lớp áo ngủ, những đường cong trên cơ thể nàng hiện rõ.

– Có… em… – Những điều nàng nói bị ngắt giữa chứng vì đôi môi hắn. Một nụ hôn dài say đắm, thật mãnh liệt và khát khao.

Cuối cùng hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt rực lửa.

– Thế cho nên trông em mới như thế này vào buổi sáng phải không? – Giọng hắn khàn khàn, bàn tay vuốt những sợi tóc rối loà xòa trên mặt nàng.

Nụ cười nàng tràn đầy hạnh phúc và đam mê.

– Thật là bê bối quá. Anh thất vọng lắm phải không?

Một lúm đồng tiền thấp thoáng nơi khoé miệng nàng, hắn đặt một nụ hôn lên mái tóc.

– Không! – Hắn đáp rồi đẩy chăn gối sang một bên và nhẹ đỡ đôi chân nàng xuống sàn – Em sẽ chẳng bao giờ làm anh thất vọng.

Hắn đỡ nàng đứng dậy, ép sát thân hình mềm mại của nàng vào người hắn. Những cơn sóng xô đầy trong nàng quá mãnh liệt và thúc bách khiến hơi thở nàng dồn dập, nàng nhón chân lên đáp ừng. Ngón tay hắn lùa vào tóc nàng. Hạnh phúc lớn lao vây phủ làm hắn sững sốt. Tình yêu đã quật ngã hắn khi hắn gần như chẳng mong chờ gì vào giữa thời điểm chiến tranh và ngay trong bàn tay quân thù.

– Tối nay anh sẽ nói với ba em. – Hắn nói vẻ cương quyết không cho phép một lời bàn cãi hay đắn đo nào cả.

Nàng run rẩy và hắn bỗng nhấc nàng lên, ghì chặt lấy nàng, để thở trong hương vị ngọt ngào tinh khiết của mái tóc và làn da nàng. Hắn hôn nàng cuồng nhiệt, nụ hôn làm lu mờ mọi lý trí. Tia nắng ban mai tràn vào phòng và họ đắm mình trong thứ ánh sáng vàng rực. Khi hắn ngẩng lên và trông thấy khuôn mặt kiều diễm của nàng, hắn biết rằng giây phút này sẽ mãi mãi in sâu trong ký ức hắn.

– Anh yêu em. – Hắn sôi nổi và sửng sốt vì sự thành thật của lời nói mình – Anh sẽ không bao giờ quên. – Rồi hắn quay người đi, bước nhanh ra khỏi phòng và lắc mạnh người để trở về với bổn phận và công việc ghê tởm đang chờ hắn ở Saint – des – ponts.

Lisette vẫn còn đang đứng ở giữa phòng khi bác sĩ Ange đi vào. Khi đi ngang qua Meyer trên cầu thang, ông chợt nhớ tới tình hình trong làng, ông vội lê gót giày dọc theo hành lang bước vào phòng ngủ của Lisette – nơi ẩn náu khá an toàn.

– Chuyện gì vậy bác sĩ Ange? – Nàng hỏi ông khi ông đang nới lỏng áo sơ mi bó sát với ngón tay trỏ run rẩy.

– Ngôi làng bị cô lập. – Ông lo lắng liếc qua vai để chắc không có ai nghe lén – Tụi Đức đang tiến hành khám xét từng nhà để tìm viên phi công đồng minh, chỉ có trời mới biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu chúng tìm thấy anh ấy.

Nàng sững sờ nhìn ông, lặng người đi, niềm hạnh phúc vụt tan biến.

– Họ lục soát được bao lâu rồi? – Nàng hỏi, một cảm giác ớn lạnh hụt hẫng và yếu đuối lan khắp người.

– Từ lúc sáng sớm.

Máu nàng đông lại. Khi nàng đang ở trong vòng tay của Dieter, tụi Đức đã nã súng khắp Saint – Marie. Nàng tự hỏi hắn có biết việc này không và vụt nhận ra rằng hắn phải biết vì đó là nơi hắn đang đến.

– Xin lỗi. – Nàng nói với ông bác sĩ Ange, đẩy ông qua một bên và chạy về phía cửa.

Nàng phải thấy Dieter trước khi hắn rời khỏi lâu đài.

– Tiểu thư! – Bác sĩ Ange gọi giật lại.

Nàng lờ đi. Quên cả sự đau đớn đang bắt đầu nơi chân nàng, quên cả việc nàng chỉ phong phanh một chiếc áo ngủ và không có cả áo choàng che vai. Nàng thoáng nghe tiếng xe hơi rít lên và dừng lại. Những giọng nói vang lên ồn ào khó chịu. Nàng cảm thấy như đang chìm dần xuống, như thể mọi sức sống trong nàng đang bị vắt cạn.

– Chuyện gì… – Nàng nghe cha la lên từ lối đi vào đại sảnh. Nàng dừng lại ở khúc quẹo cầu thang. Cánh cửa gỗ sồi nặng nề của Valmy bật mở. Tất cả hy vọng và giấc mơ của nàng tan thành mây khói.

Bọn Đức đã bắt được ba người: một thanh niên mặt gầy gò mệt mỏi mà nàng chưa bao giờ thấy, Paul Gilles, mặt anh ta đẫm máu với đôi mắt kính bể nát và André Caldron. Nàng bật một tiếng nức nở nghẹn ngào.

– Chúng tôi đã bắt được chúng, thưa thiếu tá. – Một trong những người lính nói và đẩy họ tới trước khiến cả ba ngã xuống, tay trói chặt sau lưng, ngay dưới chân Dieter.

Bình luận
720
× sticky