Phần 1
Trong những ngày đầu hạ nóng bức và kéo dài, đã nhiều lần Lisette tự hỏi biết đâu nàng cùng Greg sẽ hạnh phúc trở lại. Nỗi khao khát về tình dục của nàng đã được thoả mãn nhưng nàng không có niềm vui cùng sự thanh thản trong tâm hồn. Sự phản bội của Lisette đã khiến cho ngăn cách giữa nàng và Greg đã được xác định rõ rệt. Họ giống như hai kẻ đứng đối diện nhau hai bên bờ sông, trao đổi với nhau mọi cung cách lịch sự và rất ít những điều khác. Họ gặp nhau tại bàn điểm tâm và vào buổi tối, những sự âu yếm và những cử chỉ thân mật đã từng là một phần trong đời sống mỗi người giờ đây đã không còn. Nàng không thể gọi anh là Chérie nữa khi biết rằng chỉ cần một cú điện thoại, Luke sẽ đem nàng trở lại giường của anh. Có khi nàng không thể nhớ lại những cảm giác tràn đầy hy vọng trong thuở ban đầu mới cưới nhau, sự an toàn ấm áp tuyệt đối khi biết chàng yêu nàng, niềm vui và khoái cảm đối với chàng đã lắng đọng và biến chuyển, thành ngay cả tình yêu mà nàng cảm thấy với Dieter. Dường như họ đã có một thời gian tuyệt vời như thế nhưng bây giờ thì tất cả đã chấm dứt. Mỗi tháng một hoặc hai lần, nàng lái xe rời khỏi San Francisco về phía Nam xuống Carmel. Lisette không bao giờ ở lại suốt đêm, ngay cả khi Greg vắng nhà do những chuyến công tác từ New York đến London. Vắng nhà ban đêm có nghĩa là lừa dối cả Lucy và Dominic. Nàng đã dối trá bao nhiêu lần về chuyện đó rồi và không muốn làm điều đó với các con. Căn nhà nghỉ mát ở Carmel được ngăn cách khỏi bãi biển bằng những hàng cây chắn gió. Nhiều khi vào lúc hoàng hôn, nàng có thể tưởng tượng mình đang ở Normandy. Thế nhưng Lisette lại cảm thấy sự ấm áp của buổi chiều cùng những ảo tưởng quanh nàng tan biến ngay, và nỗi cô đơn cố hữu lại len vào tim nàng khi nàng cảm thấy khát khao về một vùng biển xa xôi ở một nơi khác.
– Anh sẽ đưa em trở lại nơi ấy. – Luke nói với nàng và sải bước đến bãi biển, nơi nàng đứng với hai tay đút sâu vào túi quần Jean, mái tóc tung trong gió lộng.
Nàng không cần hỏi anh đang nói về nơi nào, Luke luôn luôn có khả năng đọc thấu ý nghĩ của nàng. Nàng không quay lại khi anh đến từ phía sau, nhẹ ôm lấy vai nàng và cúi về phía trước hôn lướt qua tóc nàng rồi lần xuống cổ đến khoé môi nàng.
Nàng cứ đăm đăm nhìn vào những đợt sóng đang cuồn cuộn một cách vô cảm và để cho cơn cám dỗ đang dâng lên trong lòng. Normandy với những đầm lầy muối mặn và những cồn cát, với ánh sáng lạnh trong suốt. Normandy và Valmy, ôi quê hương của nàng.
Nàng bấm chặt móng tay vào lòng bàn tay. Nơi ấy không phải là nhà của Dominic và Lucy. Nơi các con nàng ở phải là nhà của Greg. Chàng sẽ không cho phép đem chúng rời khỏi chàng.
– Chúng ta hãy yêu nhau lần nữa trước khi em về San Francisco. – Anh ôm chặt nàng khi họ bắt đầu cùng bước về nhà – Phải ba hoặc bốn tuần lễ nữa anh mới có thể gặp lại em.
Nàng tựa người vào Luke, tay vòng qua eo anh. Khoảng cách mênh mông giữa San Francisco và London được Luke so sánh bằng hai mươi phút lái xe. Đôi khi họ chỉ có với nhau một buổi chiều. Nàng đã bảo rằng Luke điên rồi, phải bay quá xa với một giá quá đắt cho cuộc hẹn hò ngắn hơn một buổi trưa. Anh cười nói chính anh sẽ là quan toà xét xem cuộc hành trình của anh có đáng giá hay không. Và những cuộc hành trình đã tiếp tục. Đối với Luke, khi quyết định gặp nàng ở bất cứ bờ biển nào thì băng qua Đại Tây Dương cũng dễ dàng như vượt eo biển Anh quốc.
Họ bước vào nhà nghỉ mát và đóng cửa lại. Bây giờ là mùa thu, củi tạo đã chất cao trong lò sưởi, một bản Therése Ranquin của Zola bằng tiếng Pháp đang mở ra trên chiếc bàn thấp. Trên kệ có rất nhiều sách tiếng Pháp. Một khung ảnh bằng bạc lồng hình cha mẹ nàng đặt trên bàn giấy cũ kiểu Anh, bên cạnh là bức hình của Valmy. Cách bài trí của căn phòng nói lên tính cách của cả hai người. Hoa được chưng thật tinh tế tuyệt vời theo kiểu Pháp trong một bát sứ xinh xắn. Không thể nhầm lẫn được, những họa phẩm hiện đại treo trên tường là sự lựa chọn thu nhập của Luke trong những chuyến viếng thăm phòng trưng bày nghệ thuật Los Angeles.
Khi họ bước lên những bậc thang gỗ đánh bóng đến phòng ngủ màu vàng trên gác, Lisette tự hỏi hàng ngàn lần rằng tại sao nàng lại buông thả với Luke những gì mà nàng khao khát hiến dâng cho Greg. Nàng khựng lại nơi cửa phòng, bỗng cảm thấy ghê tởm nếu phải bước vào. Sự hung bạo trong cuộc ân ái của họ không bao giờ suy giảm. Có lần nàng đã bị sốc và cảm thấy sợ hãi. Không hề có sự nhẹ nhàng và rất ít vẻ mềm mại trong đó. Nhu cầu của Luke đối với nàng cũng như về phía ngược lại quá mãnh liệt và sâu đậm, niềm khao khát của họ thường xuyên được thoả mãn nhưng đấy không phải là tình yêu.
Nàng vòng tay ôm lấy mình, nhớ lại ánh đèn trong căn phòng trên toà tháp, tiếng sóng vỗ rì rào lên bờ đá cuội. Tình yêu đã ngự trị nơi ấy cũng như đã hiện diện trong căn phòng nhỏ bé dưới mái nhà bà Chamot trong tối tân hôn của nàng và Greg. Nhưng tại sao căn phòng này, nơi nàng đã đến quá thường xuyên bằng chính ý muốn của mình, chỉ có Luke với nỗi ám ảnh chiếm hữu nàng và ấn tượng của riêng nàng về nỗi cô đơn gặm nhắm.
Luke cởi áo ngoài ném lên chiếc ghế nệm và đá hất đôi giày ra.
– Chuyện gì vậy? – Luke nhíu mày hỏi khi thấy nàng vẫn còn đứng bên cửa, không đi đến bên chiếc giường rộng với tấm dra giường bằng nhiều mảnh trang trí chắp lại.
– Muộn rồi. – Nàng phát nhẹ tay vẻ xin lỗi – Em không thể ở lâu hơn nữa Luke à. Xin lỗi anh nhé.
Anh vụt cau mày khi ném chiếc áo sơ mi tiếp theo cà vạt. Anh đã vượt hàng ngàn dặm để gặp nàng, để được ôm ấp nàng, thế mà nàng thì đang lo lắng muốn về San Francisco vì sợ trễ. Trễ vì cái gì mới được chứ?
– Tại sao lại phải vội vã như thế hả? – Anh giận dữ hỏi, lòng ganh tỵ bừng lên khi anh tiến đến bên nàng – Greg không đợi em đâu. Anh ta đang ở với bồ của mình mà.
Nàng nhăn mặt và anh nắm lấy nàng với mong muốn làm cho nàng phải đau đớn như nàng đã gây ra cho anh.
– Vì Chúa, em hãy quên hắn đi. – Anh nói một cách man dại, tay anh khắc sâu vào da thịt Lisette khi ghì nàng sát vào bộ ngực trần của anh – Hắn không cần em đâu! Không yêu em nữa đâu! Hắn là con trai của một người đàn ông giàu có, cảm thấy thú vị khi mang một cô dâu Pháp về nhà như một chiến lợi phẩm! Trò tiêu khiển đã nhạt rồi Lisette à. Đáng lẽ hắn phải cưới một cô gái Mỹ, một cô nàng không quá khứ, không quốc gia để hoài hương, một cô gái không bao giờ có nguyên do để nói dối hắn.
– Nhưng anh ấy không làm thế. – Nàng bừng bừng nổi giận – Anh ấy đã cưới em và em rất sung sướng về điều đó anh biết không. Ngay cả khi anh ấy hết yêu em, em vẫn sung sướng vì anh ấy đã từng yêu em và muốn em làm vợ.
Luke ngửa mặt Lisette lên và nhìn chăm chú vào mắt nàng, anh hiểu mình lại đang đứng trên bờ vực và sắp mất nàng.
– Hắn hết yêu em rồi. – Anh nói một cách quyết liệt – Anh yêu em và bằng mọi khả năng anh sẽ cho em thấy tình yêu đó như thế nào.
Greg ngồi trên chiếc ghế bọc da màu vàng và nheo mắt nhìn mục quảng cáo thương mại mới nhất dài ba phút của công ty Dering. Rất tốt. Thân chủ là một trong những nhà sản xuất kẹo lớn nhất nước và cuộc vận động giới thiệu thanh chocolate mới với dòng chữ “không thể từ chối nổi”, đã được thực hiện một cách có hiệu quả trên truyền hình, tạp chí và bảng quảng cáo. Chàng tắt máy kiểm tra và đi ra chiếc quầy đầy ắp những rượu tự rót cho mình một ly Scoth. Đã 9 giờ rưỡi tối, phòng họp lộng lẫy vắng tanh. Nick Bunett, giám đốc về sáng tạo, muốn ở lại để thảo luận về chiến lược cho một mục giới thiệu mỹ phẩm mới mà họ đã nhử được của một hãng quảng cáo đối nghịch, nhưng Greg đã bảo hôm sau. Nick nhún vai thất vọng nhưng không bàn cãi gì cả. Greg mím môi lại khi chàng xoay miếng đá vuông trong ly rượu. Đã hơn 6 tháng nay, chàng trở thành một kẻ mà ít ai muốn gặp để thảo luận công việc. Sự nhã nhặn thoải mái của chàng chỉ là quá khứ. Bây giờ Greg ít khi cười. Cuộc sống không hạnh phúc đã biến chàng thành người cộc lốc và không thể tới gần. Chàng uống cạn ly rượu và bước đến bên cửa sổ, dõi mắt vào đường phố tối tăm đến vịnh biển lấp lánh như tấm lụa phía xa. Chàng đã 36 tuổi, giàu có, thành công, hấp dẫn đối với phụ nữ và cũng khổ sở khôn cùng. Lá thư của Jacqueline mở ra trên bàn giấy.
“… Vậy là em sắp lấy anh ta. Em không ảo tưởng rằng lá thư này sẽ làm anh đau khổ và anh sẽ nhận thức ngay được lỗi lầm của mình khi khuyến khích em đi Paris. Anh không yêu em và để công bằng với chính mình anh đã không bao giờ giả vờ rằng anh đã yêu em, ngay cả sau khi đã cưới vợ. Nhưng cuộc hôn nhân của anh là kiểu gì?
Em vẫn không biết và không hiểu nổi. Em yêu anh nhiều lắm Greg à. Em không tin mình sẽ yêu người đàn ông Pháp của em nhiều như vậy, nhưng em sẽ cố gắng. Thôi chào anh, anh yêu dấu…”.
Jacqueline đã đúng trong giả định rằng lá thư của cô sẽ không tàn phá chàng. Greg chỉ càm thấy nhẹ nhõm hơn. Sự khổ sở của cô trĩu nặng lương tâm Greg và rồi cuối cùng giờ đây chàng đã thoát khỏi tâm trạng đó. Cô sẽ là một người vợ và một người mẹ tốt. Chắc chắn chỉ trong một thời gian, cô sẽ yêu người đàn ông Pháp ấy hơn cả tình yêu đã dành cho chàng. Greg hy vọng như vậy.
Tuy nhiên lá thư của Jacqueline đã làm chàng dao động. Cô đã nêu câu hỏi mà chàng vẫn tự vấn hàng tháng nay. Chàng đang có một cuộc hôn nhân kiểu gì đây?
Đã gần một năm rồi, từ khi trở về từ nước Pháp, giữa chàng và Lisette không hề có một sự chung đụng tình dục nào. Nàng đã rút khỏi chàng từ thể xác đến cả tinh thần. Chàng không còn hiểu nàng đang nghĩ và cảm nhận cái gì nữa. Lisette điều khiển căn nhà một cách tuyệt vời. Nàng là một bà chủ tuyệt diệu và một bà mẹ hoàn hảo. Nàng làm mọi người phải quay đầu lại nhìn trong những gian phòng đông đúc nhất và đầy những ngôi sao. Và nàng xa rời chàng tăm tắp như mặt trăng.
Chàng rời cửa sổ và rót ra một ly rượu khác. Nàng không hạnh phúc. Chàng có thể thấy trong đôi mắt tràn ngập sự cô đơn của nàng, khi nàng suy nghĩ rằng bản thân mình đã không còn được chú ý nữa, ánh mắt chàng rắn lại. Đã có lúc chàng tin rằng sẽ làm bất cứ điều gì để đem lại hạnh phúc cho nàng nhưng giờ đây chàng biết điều đó không thể được. Chính cuộc hôn nhân của họ đã gây cho nàng sự khổ sở và chàng không đủ sức giúp nàng thoát ra khỏi. Rượu Scoth đốt cháy cổ họng Greg. Lạy Chúa: Tại sao mọi sự lại không được như lúc họ sống ở Paris?
Chuyện gì xảy ra đã biến họ giờ đây trở thành những người xa lạ, đối xử lịch sự với nhau trong cùng một mái nhà nhưng không chung một giường, cùng xuất hiện trước đám đông nhưng lại tránh mặt nhau trong quan hệ riêng tư?
Thảo nào mà Jacqueline không thể nào hiểu nổi. Chính chàng cũng không hiểu tại sao lại như vậy. Chàng chỉ biết mình vẫn chưa đạt tới cảm giác dễ chịu khi nghĩ rằng thà sống không có nàng còn hơn là sống bên cạnh mà khổ đau tê tái.
Khi về nhà, Greg thấy Lisette đang ngồi nơi bàn giấy trong một căn phòng nhỏ dưới lầu đã được nàng biến thành nơi làm việc của mình. Nàng đang viết, ánh sáng dịu dàng của ngọn đèn bóng đang rũ xuống phía trước và ôm lấy khuôn mặt nàng:
– Anh có điện thoại về nhà vào giờ cơm trưa nhưng không gặp em. Em đến nhà Chrissie à? – Chàng bước vào phòng và hỏi.
Nàng giật mình ngẩng đầu lên và ngay tức thì khép mắt nhìn xuống.
– Không… em lái xe đi chơi… và đi dạo. – Giọng nàng đầy khách sáo và chàng cảm thấy mình giống như một vị quan toà đang thẩm tra nàng.
– Về phía Bắc hay Nam? – Chàng cố gượng cười muốn kéo dài câu chuyện và hiểu rất rõ rằng nàng xem sự có mặt của chàng ở đây là một sự xâm lăng vào sự riêng tư của nàng.
– Em đi… về phía Nam, đến Carmel. – Nàng quay mặt đi khiến chàng không thể trông thấy nét mặt nàng nữa. Chàng chỉ cảm thấy mình đang quấy rối Lisette giữa lúc nàng đang viết thư cho cha nàng, một lá thư màu xanh mới viết nửa chừng vẫn còn đặt dưới tay nàng.
– Anh nghĩ rằng Carmel quá xa lạ đối với em. – Chàng ngạc nhiên nói.
– Không, em thích bãi biển. Nó nhắc nhở em nhớ đến quê nhà.
Nàng nói như đang khóc. Nàng đã sống với chàng tại San Francisco trong suốt bao năm nay và Normandy vẫn còn là quê hương của nàng. Đó là sự tiếp xúc cụ thể đầu tiên giữa họ sau nhiều tháng nay. Greg cảm thấy nàng run rẩy dưới cái chạm tay và chàng dịu dàng lên tiếng:
– Anh không biết em vẫn còn nhớ nhà, em yêu dấu của anh. Chúng ta có thể trở về đó nếu em muốn, em yêu.
Nàng thở hơi gấp một chút và Greg biết mình đã nói đúng, Lisette đang khóc.
– Nếu em cảm thấy buồn quá thì hãy nói chuyện với anh đi, có lẽ sẽ dễ chịu hơn đó. – Greg nói một cách khẩn thiết, cất tay khỏi bờ vai và vuốt nhẹ lên suối tóc mượt mà của vợ. Chàng luồn tay vào suối tóc buông dài mượt mà của nàng một lúc lâu và cảm thấy sự va chạm dịu dàng của những lọn tóc trên ngực mình.
Nàng quay lại ngước nhìn anh với ánh mắt cương quyết.
– Phải! – Giọng nàng nghẹn ngào, hai tay run rẩy đặt vào lòng – Em đã muốn nói chuyện với anh từ lâu rồi Greg à. Anh hãy nghe em nói bây giờ nhé!
Greg biết nếu chàng cúi xuống hôn Lisette, nàng sẽ không quay đi. Hơi thở dồn dập lại trong lồng ngực khiến chàng khó thở. Khoảnh khắc đã vuột qua và chàng nhất quyết không để nó vuột mất.
– Nào, chúng ta nói chuyện với nhau đi nào. – Chàng khàn giọng, nâng khuôn mặt hoàn hảo của Lisette và ghé môi hôn nàng, cây bút máy rơi khỏi tay Lisette. Từ lâu lắm rồi chàng mới lại gọi nàng là sweetheart, là em yêu dấu, thoạt đầu nàng tưởng mình nghe lầm. Môi chàng ấm áp ngọt ngào lần trên môi nàng, dịu dàng vô tận. Nàng không dám nghĩ đến Luke, đến cuộc tình man dại chỉ mới xảy ra cách đây một giờ trong căn nhà nghỉ mát ở Carmel. Nàng không dám nghĩ đến điều gì sẽ làm nàng đông đặc lại khi Greg chầm chậm kéo nàng đứng dậy áp sát nàng vào chàng một cách gọn gàng, cho nàng cảm thấy sự rắn chắc của niềm khoái cảm đang cuộn dâng nơi chàng.
– Anh yêu em, Lisette! – Giọng chàng bộc lộ đòi hỏi – Anh luôn luôn yêu em, không bao giờ ngừng yêu em hết.
Da nàng bừng cháy nơi đôi môi chàng chạm đến. Nàng muốn hỏi cả ngàn câu. Nàng muốn biết có phải chàng cũng yêu Jacqueline Pleydall như vậy và chàng có muốn dời về phòng ngủ của nàng không?
Những ngón tay nàng xoắn lại trong mái tóc Greg, thân thể nàng áp sát vào chàng và nàng biết bây giờ không phải là thời gian cho những câu hỏi ấy. Hãy để đến sau này. Nàng không thể cho phép bất cứ điều gì dù là tội lỗi hay là kỷ niệm phá hoại giây phút hàn gắn này. Lần này nàng sẽ không lãnh cảm với chàng nữa, nàng sẽ biểu lộ cho chàng thấy nàng yêu chàng đến thế nào, và mọi việc có thể vẫn còn tuyệt vời biết bao gữa hai người.
Chuông điện thoại reo vang phá tan sự yên lặng. Đôi môi chàng vẫn không rời khỏi Lisette khi nàng với tay nhấc ống nghe và đặt xuống mặt bàn bọc da không trả lời.
– … Anh đang gọi từ phi trường. – Âm sắc của giọng nói không thể nhầm lẫn được của của một người Anh – Annabel điện thoại cho anh cách đây khoảng một giờ trước khi anh rời Carmel. Cô ấy muốn biết Melanie có thể đến thăm em trong vòng hai tuần không…
Greg từ từ ngẩng đầu lên và nhìn xuống mặt nàng, gương mặt chàng trắng bệch.
– Đương nhiên con bé có thể ở nơi căn nhà nghỉ mát tại Carmel nếu anh cũng hoàn tất công việc cùng một lúc.
– Chúa ơi! – Greg thì thào không tin và nới lỏng vòng tay đang ôm nàng khiến Lisette suýt té – Thì ra đó là người mà em đã ở với hắn suốt cả chiều nay.
– … Sao Lisette, có được không? – Luke tiếp tục một cách không kiên nhẫn – Chuyến bay của anh đã mời hành khách lên rồi đấy.
– Anh ta ghé qua đấy để lo công việc làm ăn. – Môi nàng khô khốc đến nỗi lời nói phát ra thật khó khăn – Dĩ nhiên là em chỉ lái xe xuống để tạm biệt anh ấy. Em định nói cho anh biết nhưng…
– Không! – Mặt chàng lạnh băng như đá tảng – Đừng lo! – Cô không nên cho tôi biết làm gì Lisette à. Cô nên giữ nó cho riêng cô và giữ mọi sự cho riêng cô mà thôi. Chỉ có trời mới biết hắn thường bay đến đây và cô thường xuyên gặp hắn như thế nào. – Mũi chàng phập phồng như bốc lửa và có những lằn trắng nhỏ xuất hiện quanh miệng chàng – Đừng để tôi xâm lấn thời gian của cô nhiều hơn nữa. – Chàng hung hãn nói – Rõ ràng cô có những việc hay hơn nữa để sử dụng thời gian của mình. – Rồi Greg quay đi bước nhanh ra khỏi phòng, không đủ bình tĩnh để ở lại lâu hơn.
– Lisette, có chuuyện gì vậy? Em có ở đó không? – Luke hỏi một cách cáu kỉnh.
Nàng quờ quạng cầm lấy điện thoại trên bàn.
– Có! – Giọng nàng run run – Em đây.
Chỉ cần 5 phút nữa thì cú điện thoại của Luke đã không gây ra vấn đề gì. Đáng lẽ nàng đã nói được với Greg mọi điều mà nàng đã giữ bí mật quá lâu, đã nói được với chàng về Dieter, về Dominic và ngay cả chuyện của Luke nữa. Dù chàng có phản ứng thế nào đi nữa, nàng cũng sẽ thoát khỏi gánh nặng. Bây giờ thì nó đang đè trĩu trên vai nàng nặng nề hơn bao giờ hết và như muốn vắt cạn đời sống ra khỏi nàng.
– Anh phải trả lời Annabel thế nào? Melanie có thể đến chơi với em không?
Nàng ngồi trên cạnh bàn, hất mái tóc ra phía sau, giọng mệt mỏi:
– Được! – Lisette biết rằng không có cách nào để từ chối cả. Annabel sẽ phật ý và Melanie sẽ buồn nếu nàng không nhận lời. Còn Dominic hẳn sẽ nổi giận nếu biết yêu cầu ấy bị khước từ.
– Tốt. Melanie sẽ bay đến chỗ em vào cuối tuần sau. Anh sẽ cho em biết khoảng giờ chuyến bay đáp xuống. Hai tuần nữa anh sẽ gặp lại em. Au Revoir.
– Luke!
Anh đang đặt máy xuống bỗng khựng lại vì giọng khẩn thiết của nàng:
– Gì thế? Chuyện gì vậy? Nếu không lên máy bay liền anh sẽ bị trễ chuyến bay mất.
– Trong hai tuần Melanie ở đây em sẽ không gặp anh đâu. Điều đó không thể được.
– Đừng kỳ cục như vậy chứ. Dĩ nhiên anh sẽ gặp em. Melanie có gây nên sự gì khác biệt đâu?
– Em không thể đang chăm sóc Melanie ở nhà mình rồi bỏ con bé ở đấy để đi ngoại tình với bố nó. – Nàng nói với sự khích động mãnh liệt dâng trào.
– Em quá nhạy cảm đó thôi. – Luke đáp lại một cách quả quyết – Dĩ nhiên em sẽ gặp anh. Bây giờ thì Au Revoir nhé. Anh phải đi đây.
– Em sẽ không gặp anh đâu. – Nàng la lên dữ dội nhưng trễ rồi, Luke đã cúp máy.
Nàng từ từ đặt máy xuống và biết rằng sẽ không bao giờ gặp lại anh như một người tình nữa. Những gì xảy ra giữa họ đã qua rồi. Greg đã nói yêu nàng và chàng không bao giờ lừa dối nàng hết. Hẳn sẽ mất hàng tuần, hàng tháng trước khi có thể bắt lại những khoảnh khắc tin cậy đã hé ra giữa họ. Nhưng khi đã làm được điều đó nàng đoán chắc rằng không một Luke nào có khả năng làm tản mát và phá huỷ nó được.
Sáng hôm sau, khi đã xong việc thảo luận về mục quảng cáo mỹ phẩm mà họ mới giành được, Greg làm ra vẻ thờ ơ hỏi Nick Burnett.
– Anh có biết gì về một chủ tịch cũ: hãng Johnson Mathie tại London thường xuyên đến đây như thế nào không, ông Luke Brandon ấy mà?
Nick ôm đầy tay đống phiếu tiểu sử lấy từ bàn giấy của Greg và chà lên mũi một cách nghĩ ngợi:
– Đủ để làm một tổ chức tương đương như thế này ở Los Angeles. Có tin đồn anh ta đang mướn nhà của Steve Bernhach tại Carmel.
– Có phải là căn nhà mà Johnson Mathie dùng cho cuộc săn bắn “Nhớ nhà” hồi năm ngoái đó không?
– À phải đó. Nó được làm toàn bằng gỗ sồi và quanh nhà có thể trồng hoa hồng nữa. Tuyệt lắm. Căn nhà hoàn toàn thích hợp với Brandon.
Greg tiễn khách với nụ cười gượng gạo:
– Được rồi, cám ơn Nick, nhớ cho tôi đề cương mới càng sớm càng tốt nhé.
Nick rời khỏi phòng. Greg viết hai cái tên “Bernbach” và “Caroul” xuống sổ tay rồi khoanh vòng lại nhìn chòng chọc vào đó một lúc lâu với nét mặt đanh lại.
– Mẹ muốn nói là Melanie sẽ đến đây sao? Ngay ngày hôm nay à? – Dominic ngờ vực hỏi – Nhưng tại sao mẹ không cho con hay chứ, mẹ đã biết chuyện này hồi nào vậy? Melanie sẽ ở lại đây bao lâu hả mẹ?
– Mẹ biết cách đây một tuần. – Lisette điềm tĩnh đáp, pha sữa và đưa qua bàn cho cô bé Lucy – Mẹ không nói với con vì mẹ biết con sẽ chỉ nghĩ và bàn về chuyện đó mà thôi.
Má Dominic thoáng ửng đỏ:
– Không đúng đâu. – Cậu bé phản đối và cố làm ra vẻ dửng dưng mà còn lâu cậu mới cảm thấy – Con chỉ thấy thinh thích mà thôi. – Cái nhún vai của cậu y như kiểu nhún vai của dân Pháp từ Lisette, những cái nhún vai gạt qua đã khiến nụ cười hé nở trên môi Greg sau nhiều ngày vắng bóng.
– Ba mong là con sẽ quá bận rộn để không còn nhiều thì giờ chơi với Melanie đươcc. – Chàng nói mà biết chúng khó thể rời nhau ra. Ngay lúc cô bé vừa đặt chân đến nơi này.
Dominic cười. Ba đang chế nhạo mình đấy, nhưng cậu không quan tâm. Thà ông chế nhạo còn hơn là có những cái nhìn cấm đoán và khó thể tới gần. Nụ cười Dominic nhạt dần và sự lo lắng mà cậu cảm thấy với tần số gia tăng đã quay trở lại. Có lúc thì cha cậu không thể tới gần được, có lúc ông lại luôn miệng tươi cười. Cậu nhìn cha mẹ, tự hỏi tại sao họ lại ít cười nói với nhau đến thế. Đây là lần đầu trong tháng cả gia đình ăn sáng với nhau. Dominic lại lên tiếng:
– Nhà mình có thể đi cắm trại khi Melanie tới đây không nhỉ? Có phải lúc nào mình cũng có dịp ở với nhau hết năm này qua năm khác đâu. Hay là mình đến hồ Tahoe và dạy cho Melanie câu cá đi!
Greg ngập ngừng, tự hỏi một cô bé Melanie lên bảy tuổi phải chăng sẽ ít tinh nghịch hơn một Melanie sáu tuổi và biết đâu Dominic lại sắp sửa thất vọng không chừng.
– Chúng ta có thể đi nếu Melanie muốn. – Chàng nói một cách thận trọng – Nhưng có thể cô bé sẽ muốn ở lại trong thành phố với mẹ và Lucy đó.
Dominic nhìn cha đăm đăm:
– Con muốn nói rằng cả nhà mình đều đến hồ Tahoe. – Cậu nói và đột nhiên rụt người lại trông thật nhỏ bé.
Không khí nơi chiếc bàn ăn trải khăn caro tươi thắm với chén bát bằng sứ trắng bỗng cô đặc lại như có thể sờ mó được. Lucy ngước nhìn cha mẹ một cách tò mò.
– Ba không nghĩ là mẹ sẽ thích… – Greg đột ngột cất tiếng rồi đứng dậy cầm lấy áo khoác.
– Mẹ muốn đi Tahoe lắm! – Lisette lên tiếng trước khi chàng nói dứt câu.
Mặt họ gặp nhau và giữ yên một lúc lâu. Nàng có thể nghe tim mình đập nhanh và nhẹ. Đây là một cơ hội, cơ hội duy nhất kể từ đêm có cú điện thoại tai hại của Luke.
– Mẹ rất nhớ kỳ nghỉ cuối tuần trên núi của chúng ta. – Nàng đang muốn chàng hiểu, muốn chàng gặp gỡ ý nghĩ của nàng – Từ lần trước đến giờ đã hai năm rồi còn gì. Lần này chúng ta phải đi nữa mới được.
Vẻ khẩn khoản trong giọng nói ngọt ngào huyền ảo của nàng không thể nhầm lẫn được. Chàng ngừng tay khoác áo, bắp thịt căng ra và đôi mày sậm hơi nhướng lên. Từ cái đêm khám phá nàng đã lén lút gặp Luke, chàng đã gạt Lisette ra khỏi trái tim cùng tâm trí như thể cắt bỏ bằng lưỡi dao của một nhà giải phẫu. Từ khi Jacqueline đi Pháp thì nhân tình mới của chàng, một cô đã từng là người mẫu ở New York, sung sướng vô ngàn khi khám phá ra chàng đang dự tính ly dị và tỏ ý không tin khi chàng bảo là hoàn toàn không có ý định cưới cô.
– Thế mà anh nghĩ rằng em sẽ thấy không thể đến hồ ở được vào mùa này trong năm. – Giọng chàng cộc lốc một cách kỳ quặc khiến Dominic phải kinh ngạc nhìn chàng.
– Ô! – Nàng vội quay mặt đi, lấy khăn ăn lau miệng cho Lucy, không muốn chàng nhìn thấy nỗi đau đớn của mình. Họ đã sống xa lạ với nhau quá lâu khiến chàng đã trở thành một kẻ xa cách, một kẻ xa lạ vạm vỡ cao lớn với những lọn tóc nâu xoăn dày cùng đôi mắt màu rượu mạnh, một người xa lạ mà vẻ nam tính của người ấy đã khiến nàng bối rối, một người xa lạ mà nàng đang yêu thương một cách tuyệt vọng.
Chàng khoác áo vào vai rồi cầm lấy chiếc cặp hồ sơ và nhìn nàng với đôi mắt dò hỏi. Nàng đang mặc chiếc áo len màu huyết dụ với chiếc váy trắng may thật khéo. Tóc nàng xoã xuống phía trước ôm lấy khuôn mặt. Chàng kềm lại ước muốn chạm tay vào đó, nâng mặt nàng lên và hôn vào đôi môi như hồng ngọc của nàng.
Chàng tự hỏi phải chăng nàng muốn đề nghị cùng đi với chàng lên hồ Tahoe để Malenie có được không khí gia đình và để làm vừa lòng Dominic. Một nếp nhăn hằn lên làn da rám nắng của Greg. Chắc chắn Dominic đã nhận ra sự bất hoà của cha mẹ và khổ sở vì điều đó. Một cơn sóng yêu thương mạnh mẽ che chở phủ lên người chàng. Dù cho chuyện gì xảy ra đi nữa, chẳng thà bị đày xuống địa ngục còn hơn thấy con mình bị tổn thương. Chàng nhìn khuôn mặt trắng nhợt của Dominic và nói ngắn gọn:
– Lisette này, nếu em thật sự muốn đi với bố con anh lên Tahoe thì nên mua cho em và cả Melanie áo gió nhé. Có lẽ từ London đến đây cô bé không đem theo đâu.
Nàng liếc nhìn Greg nhưng chàng đã quay đi. Chàng đang vò đầu Dominic chùi cái hôn dính sữa của Lucy trên má chàng và hứa với các con rằng chàng sẽ về nhà sớm để gặp Melanie. Lisette đứng bên cửa sổ nhìn theo chiếc Cadillac màu xanh bạc rẽ xuống lối xe chạy. Giờ đây mỗi ngày của chàng là một sự huyền bí đối với nàng và ngược lại đối với chàng cũng thế. Những mẫu tin nhặt nhạnh trên báo còn cho nàng biết về cuộc sống của chàng nhiều hơn là những điều chàng nói. Từ việc chàng ủng hộ vững vàng cho Eisenhower thành công trong việc vào được Toà Bạch ốc, đến những tin đồn về việc chính chàng cũng đang nghĩ đến chuyện ứng cử vào quốc hội.
Chiếc xe Cadillac khuất khỏi tầm mắt nàng. Nàng tự hỏi biết đâu chàng sẽ gặp Jacqueline Pleydall vào giờ ăn trưa, và nếu chiều nay chàng về sớm, liệu nàng có đủ can đảm nói chuyện với chàng như đã dự định không.
Sương mù sớm mai giăng mắc dầy đặc ngang vịnh biển. Nàng khẽ rùng mình và thầm hy vọng sương sẽ tan đi trước khi chuyến bay của Melanie đáp xuống. Nàng rời khỏi cửa sổ khi tiếng còi báo sương mù chậm chạp vang vọng trên mặt nước giờ đây đã mờ mịt không thể nhìn thấy nữa.
– Con có thể đi đón Melanie với mẹ không? – Dominic hỏi lúc Lucy xin phép rời bàn ăn để bắt đầu soạn tập vở đến trường.
– Không đâu cưng, con phải đi học.
Dominic hoảng hốt nhìn nàng đăm đăm:
– Không được mẹ ơi, Melanie sẽ mong con lắm khi xuống phi trường. Cho con theo với, maman!
Khi Dominic dùng lại tiếng gọi hồi còn bé chứng tỏ cậu hết sức thất vọng vì sự từ chối của nàng. Nàng ôm lấy con:
– Này cậu nhỏ của mẹ, điều đó quan trọng đến thế sao?
Đôi mắt nâu xám của Dominic với hàng mi đen vẫn không rời khỏi nàng, cậu giải thích:
– Vâng, thưa mẹ. Chúng con là bạn mà.
Nàng vò mái tóc màu vàng sậm của đứa con trai:
– Vậy thì con sẽ đi với mẹ. – Nàng cảm thấy nghẹn nơi cổ – Mẹ sẽ bảo Simonette là hôm nay chỉ có Lucy đi học.
Trong khi kiểm soát lại sách vở đầy đủ cho Lucy, Lisette tự hỏi tại sao Dominic lại quá vui vẻ nói tiếng Pháp với nàng trong khi Lucy không bao giờ như vậy. Trong ba năm nữa, cậu bé sẽ được lựa chọn học tiếng Đức hay Tây Ban Nha ở trường. Nàng không biết Dominic sẽ chọn thứ tiếng nào, thật là lạ nếu cậu nói thứ tiếng của cha. Mắt nàng có vẻ suy tư khi hôn tạm biệt Lucy. Tiếng Đức là cội nguồn của Dominic và nàng thầm mong cậu sẽ chọn thứ tiếng đó, nhưng nàng biết mình sẽ không nói gì để ảnh hưởng đến quyết định của con. Vì nàng chắc chắn Greg sẽ vô cùng sửng sốt cũng như nàng sẽ rất hài lòng nếu Dominic chọn tiếng Đức.
– Chúng ta sẽ đưa Melanie đến phố Tàu và Sở thú chứ mẹ? – Dominic hăm hở hỏi khi họ đang đợi ở phi trường.
– Chúng ta sẽ dẫn Melanie đến bất cứ nơi nào cô bé muốn. – Lisette hứa, nàng tiếp tục suy nghĩ. Nếu Dieter còn sống, anh sẽ nói gì về tình anh em giữa con trai mình và con gái của Luke Brandon. Nàng bắt đầu nghĩ nhiều đến Dieter hơn và cố gắng tưởng tượng những lời khuyên của anh đối với nàng.
Dieter là người ghét sự lừa dối và đánh giá cao sự can đảm.
Hai người chiêu đãi viên hàng không đến gần dẫn theo cô bé Melanie với đôi mắt sáng đang giữ chặt tay cô, nàng đã biết lời khuyên của Dieter dành cho nàng “Hãy nói tất cả sự thật với Greg và chấp nhận mọi hậu quả”. Điều tệ nhất là Greg sẽ bỏ nàng, nhưng dù nó có tác động đến thế nào thì Greg cũng đã bỏ nàng rồi.
– Dì Lisette! Dominic! – Melanie bật khóc, vùng ra khỏi bàn tay giữ lại của người chiêu đãi viên và lao tới họ.
Khi mở rộng đôi tay ôm chặt Melanie, Lisette biết rằng nàng sẽ thực hiện quyết định đó và không lùi lại nữa. Nàng sẽ không làm gì trong thời gian Melanie ở chơi với họ. Nếu để cô bé nghe lén được lời thú tội về chuyện của nàng và Luke thì vô cùng nguy hiểm. Đến khi Melanie trở về London, nàng sẽ lái xe xuống Carmel và lấy lại những vật dụng của mình trong căn nhà nghỉ mát đó. Nàng sẽ chấm dứt mọi chuyện mà lẽ ra đã không nên bắt đầu. Và nàng sẽ nói với Greg tất cả sự thật.
– Em đã ở trên máy bay hàng thế kỷ rồi đấy. – Melanie nói một cách hồ hởi với Dominic khi cả hai trèo vào chiếc Lincoln – Em ăn cả ba bữa trên máy bay và chẳng ngủ được tí nào, mặc dù ba đã dặn phải ngủ.
– Thế thì bây giờ cưng đừng ngủ nhé. – Dominic nhe răng cười – Anh sẽ chỉ cho em cầu Golden Gate.
– Lạ quá! – Melanie nói, cô bé nghiêng người ra ngoài cửa sổ khi chạy vào xa lộ – Thật là con đường khổng lồ. Em sẽ thích nước Mỹ lắm Dominic ạ. Em biết chắc mà.
– Con cám ơn mẹ. – Mắt Dominic sáng rỡ.
Hãng quảng cáo Dering là một toà nhà 5 tầng sừng sững. Greg sải chân qua lối đi riêng có trải thảm thật dày đến khu tiếp tân tráng lệ trong lối bài trí mỹ thuật với bức tường gương ánh màu đồng và chiếc bàn dài gần bảy mét hình bán nguyệt. Thang máy của chàng đang hướng lên tầng cao nhất, một khu vực riêng cho chàng. Đây là nơi điều hành giao dịch và ra các quyết định quan trọng. Chàng thầm điểm lại những cuộc hẹn trong ngày.
Đầu tiên là với Nick để biết những gương mặt sẽ chọn cho cuộc vận động “Mỹ phẩm à la carte”. Gặp Hal Green lúc 9 rưỡi để thảo luận những chi tiết sau cùng trong cuộc tiếp quản hãng của ông ta. Rồi đến viên kế toán truởng và một cuộc gặp gỡ thường lệ lúc 11 giờ với Nick và ban giám đốc, rồi ăn trưa với Chủ Tịch Liên hiệp Dầu hoả. Sau đó đến Acapules để thảo luận với chủ tịch của Wainweight về sự hợp tác dự tính trong tương lai. Greg định tự lái máy bay đến đó và có thể ở lại cả ngày, nhưng như vậy chàng sẽ thất hứa với Dominic. Chàng rời thang máy. Tất cả những phần được trang trí đều có màu trắng, màu kem và xám, tường được phủ vải lanh màu kem lúa mạch.
– Huỷ bỏ cuộc hẹn ở Acapules cho tôi. – Chàng nói với cô thư ký rồi kéo nút cà vạt xuống và mở nút áo cổ trong khi ném chiếc cặp lên mặt bàn bằng gỗ sồi trắng đồ sộ – Hẹn họ lại vào thứ 2 và nhắn Russell là tôi muốn gặp ông Fex ở hãng Hàng không Liên hiệp 10 phút trước khi Russell đưa ông ta đến cuộc họp của họ, và nói Grant rằng mục quảng cáo Chrysler của chúng ta trên tờ Thời báo New York sáng nay còn tệ lắm, thân chủ nói đúng, khổ chữ của mục này cần phải lớn hơn.
– Vâng, thưa ông Dering. – Cô thư ký trả lời và nhanh nhẹn đọc qua nội dung những cuộc họp. Cô sẵn sàng làm tất cả những gì Greg muốn. Người phụ trách công việc này trước cô đã báo trước không nên dây dưa tình cảm với Greg. Nhưng nói thì dễ. Greg làm cô liên tưởng đến một kẻ liều lĩnh táo bạo trong cuộc sống với mái tóc rối và sự tự tin thoải mái. Người ta đồn rằng chàng đang lui tới với một cô người mẫu số một ở New York mỗi lần chàng có công chuyện gần vùng biển miền Đông, khoảng hai hay ba lần trong một tháng. Cô không biết chuyện này có thật không. Khung ảnh bằng bạc của cô vợ Pháp của chàng vẫn còn trên bàn giấy.
– Mọi việc đã sẵn sàng cho cuộc họp 11 giờ sáng nay chưa? – Greg hỏi và cởi chiếc áo khoác choàng lên lưng chiếc ghế dựa da màu vàng.
– Dạ rồi ạ! – Cô thư ký trả lời và thầm kiểm lại những thứ cần thiết. Gạt tàn thuốc, bút chì, bình đựng đá, sổ ghi chép màu trắng mà ông Dering thường nghuệch ngoạc mỗi khi cuộc họp chiến lược đang tiến hành.
– Tốt! – Chàng ngả người trong ghế và với lấy điện thoại.
Cô thư ký rời phòng và biết chắc chắn đó là số điện thoại của New York.
Đến 9 giờ 15 Greg biết mình không thể ổn định tinh thần được nữa. Chàng chẳng thể tập trung trong sơ đồ trình bày của Nick về cuộc vận động cho “Mỹ phẩm à la carte”, ngay cả việc tiếp quản hãng của Hal Green. Đầu óc chàng chỉ nhớ đến giọng nói của Lisette nơi bàn điểm tâm, vẻ khẩn khoản không che giấu trong giọng nói trầm trầm của nàng. Chàng có cảm giác nàng đang cố gắng với lấy chàng để thu hẹp lại khoảng cách đã quá xa giữa họ.
– Chúng ta phải quyết định là sẽ áp dụng theo lối thành thực hay phô trương. – Nick nói với Greg, anh đặt nửa tá hình bóng láng lên bàn giấy – Cô gái này có một sức sống mạnh mẽ và khá hấp dẫn trong việc quảng cáo, nhưng trông cô tá có vẻ nông cạn, điều này khiến tôi lo ngại. Mỹ phẩm à la carte là một sản phẩm rất nhạy trên thị trường. Vì thế chúng ta cần một cô gái với vẻ quyến rũ mà mọi phụ nữ đều thèm muốn. Một người trông phong cách hoàn hảo và có sức thu hút mạnh mẽ.
– Vậy thì loại tấm này ra. – Greg xem xét qua loa những tấm hình Nick đặt trên bàn – Đây chỉ là lớp vỏ hào nhoáng bên ngoài không hề có chiều sâu. Chúng ta cần một người sống động để quảng cáo cho Mỹ phẩm à la carte, một cô gái với đầy đủ những nữ tính. – Ánh mắt chàng chạm phải tấm hình của Lisette mà nàng đã chụp vào một ngày nắng đẹp trong khu rừng sồi tại Valmy. Nàng đang cười, đầu nghiêng nghiêng, mái tóc óng ả dợn sóng xoã xuống vai, môt khăn choàng thắt nút hờ hững nơi cổ, “một người mà hình ảnh sẽ khó phai nhoà trong ký ức ta”. Mạch máu nơi quai hàm Greg đập mạnh.
– Chà! – Nick sững sờ vớ lấy tấm ảnh – Tôi có thể tìm một người đàn bà như thế này ở đâu bây giờ?
Greg không buồn trả lời anh ta, chàng chẳng nghe thấy gì nữa. Hai mươi bốn giờ trước, chàng đã tính đến việc ly dị nhưng giờ thì chàng cảm thấy do dự. Cô thư ký thông báo:
– Ông Green đang đợi ông.
Greg vẫn chăm chú nhìn vào tấm hình. Nàng đã nói rằng nàng muốn nói chuyện với chàng nhưng chàng từ chối, chàng đã không để nàng có cơ hội. Liệu nàng có đoán được chàng đang suy tính đến sự đổ vỡ cuối cùng giữa họ không? Và nàng có đau khổ về viễn tưởng đó không hay nàng vẫn dửng dưng?
Chàng đột ngột đứng dậy.
– Huỷ cuộc họp lúc 11 giờ cho tôi. Nói Green tôi sẽ gặp ông ta vào ngày mai. – Greg nói và vắt chiếc áo khoác lên vai.
– Nhưng thưa ông… – Cô thư ký hổn hển chạy theo khi chàng bước ra khỏi phòng – Ông Green đã bay suốt từ Houston đến để dự buổi họp sáng nay.
– Sắp xếp lại thời khoá biểu. Nếu ông ấy không thích thì cứ nói việc giao dịch hỏng rồi.
– Nhưng thưa ông…
Cửa thang máy đã đóng lại. Cô thư ký quay nhìn Nick tròn mắt:
– Sự tiếp quản công ty Hal Green trị giá hàng trăm ngàn đô la. Có chuyện gí quan trọng hơn thế nữa?
Nick nhún vai nhìn những tấm hình đã bị loại bỏ:
– Có trời mới biết. Tôi làm sao hiểu nổi.
Greg sang số 1. Chiếc Cadillac chạy lên đường dốc từ gara dưới hầm rồi chạy vào ánh nắng vàng rực rỡ của mùa đông sau một buổi sáng sương mù. Chàng lại thấy cảm giác xa xưa vào một ngày ở Normandy, khi chàng lái xe từ một nơi chém giết tơi bời ở St. Lô và lao qua con đường có hàng giậu cao đến Valmy và biết rằng mình phải gặp lại nàng, dù chỉ là một khoảnh khắc.
Greg vòng xe vào con đường chính. Liếc đồng hồ. Đã 10 giờ. Nàng đang ở phi trường để đón Melanie. Chàng vượt qua một xe moóc, không chú ý đến tốc độ giới hạn trong thành phố. Cảnh đầu tiên ở San Francisco mà mọi người đều muốn thưởng thức là chiếc cầu và là nơi tốt nhất để ngắm nó là từ trên đỉnh đồi Nob.
Chàng chạy nhanh đến sân ngoài của khách sạn Hopkins. Loay hoay sau nửa tá xe đang đậu và nhẹ nhõm thấy chiếc Lincoln màu xanh có thể bỏ mui lúc nửa đêm của Lisette, chàng tấp vào phía sau nó. Giác quan linh cảm của chàng mạnh hơn bao giờ hết. Chàng đã từ St. Lô trở về Valmy bằng bản năng thầm kín đó và bây giờ cũng thế. Chàng nhảy ra khỏi xe, đóng cửa lại rồi đưa tay che ánh sáng măt trời đang chiếu vào mắt. Chàng có thể dễ dàng thấy màu xanh hoa ngô đẹp đẽ của áo lạnh nàng và màu trắng tinh của chiếc quần nàng đang mặc. Nàng đang đứng cách chàng khoảng năm sáu chục mét, chỉ cho Melanie điều gì đó, tóc nàng không xoã ra mà được cột lại sau gáy bằng một dải băng, giống như lần đầu tiên khi nàng ngả vào vòng tay chàng nhiều năm trước đây.
Chàng không đến gần nàng mà dựa vào cửa xe, tay cho vào túi quần với một tư thế đứng lơ đễnh, thoải mái và tự tin như khi chàng đợi nàng nơi cổng ra vào của lối xe chạy ở Valmy đến khoảng sân ấm áp ánh nắng mặt trời. Bây giờ thì Dominic đang nói chuyện với Melanie, chỉ cho cô bé con tàu đang tiến vào vịnh biển. Lisette đứng thằng, nàng quay lại nhìn chiếc xe và sững sờ khi gặp ánh mắt Greg.
Họ đứng yên một lúc lâu. Phía sau nàng là cây cầu bắc ngang vịnh và Marin county mà người ta hiếm khi nhìn thấy ở đằng xa. Và rồi như chàng đã linh cảm, nàng bắt đầu đi nhanh đến chàng, càng lúc càng nhanh. Greg tươi cười, mở rộng vòng tay, những tháng năm ngăn cách đã cuốn theo chiều gió khi nàng bắt đầu chạy, nụ cười rạng rỡ như buổi chiều chàng trở lại Valmy hỏi cưới nàng.
Khi nàng áp sát thân hình nóng bỏng vào chàng, Greg lại cảm thấy niềm tin bừng dậy như những ngày ở Valmy khi chàng tin chắc rằng mình đã yêu nàng và một ngày kia nàng cũng sẽ yêu chàng, và ước muốn được sống trọn đời bên nàng. Tay chàng siết chặt quanh nàng. Từ cái đêm khủng khiếp khi chàng bước ra khỏi phòng ngủ ở Valmy, nàng không còn tự ý ngã vào vòng tay chàng cho đến hôm nay. Lần đầu tiên sau bao tháng dài bị dày vò khổ sở, chàng tự hỏi nàng có cảm thấy cô đơn như mình không.
Chàng nâng mặt nàng lên, ngón tay lần theo đường nét thanh tú của xương gò má và nơi hàm nàng.
– Đã lâu lắm rồi… – Chàng nói khàn khàn, tự nhủ sao mình lại có thể nghĩ đến việc ly dị, có thể chạy theo những người đàn bà không có một phần sự quyến rũ của nàng.
– Quá lâu! – Nàng thì thầm và cảm thấy tim chàng đang toả cùng một nhịp đập và cảm giác an toàn tự tin mà chàng luôn đem đến cho nàng lại trở về, cảm giác được che chở bằng tình yêu của chàng.
Họ nhìn nhau. Chàng muốn hỏi tại sao nàng lại quay về sau một thời gian như vậy, về sự gặp gỡ của nàng với Luke, và chuyện gì không ổn giữa họ sau khi Lucy được sinh ra. Nhưng thay vì thế, chàng lại thốt lên:
– Anh yêu em, Lisette, mãi mãi yêu em.
Những đứa bé vừa chạy vừa cười như nắc nẻ về phía mẹ. Greg cúi xuống hôn nàng thật say đắm, xoá tan đi mọi sự nghi ngờ.
– Ba ơi! Ba ơi! Ba sẽ ở lại với tụi con cả ngày chứ? – Dominic hỏi rối rít, mắt cậu sáng rỡ.
Greg từ từ ngẩng đầu lên, hãy còn luyến tiếc.
– Ý kiến hay đấy. Chúng ta sẽ ở với nhau một ngày. – Chàng thích thú trước tình thế khỏ xử này, những người đang yêu nhau bị cản mũi vỉ đám nhóc tì của họ.
Lisette cũng bật cười với ý nghĩ đó thay cho câu trả lời. Họ sẽ còn nhiều thời gian để yêu nhau. Bây giờ, chỉ nên có những cử chỉ thân mật mà nàng cũng mong đợi từ lâu. Nàng lồng tay vào tay Greg, những ngón tay họ đan chặt lấy nhau. Nàng đề nghị:
– Chúng ta dẫn Melanie xuống vịnh dùng bữa điểm tâm hơi muộn này, và nếu cháu chưa mệt, chúng ta sẽ đi sở thú. – Nàng sẽ ôm ấp niềm hạnh phúc này cho tới khi Melanie đi khỏi. Câu chuyện sẽ dời lại sau.
– Ôi cháu mê sở thú lắm! – Melanie nói, đôi mắt cô bé ửng hồng ngất ngây – Và cháu chẳng mệt tý nào cả.
– Chúng ta cùng đi bằng xe Cadillac, chiếc Lincoln anh sẽ mang về sau. – Greg nói, chàng tự hỏi Hal Green và các ông chủ tịch Liên hiệp dầu hoả cùng Wainwright sẽ nói gì nếu họ biết thay vì giữ cuộc hẹn, chàng lại thơ thẩn đó đây như một du khách quanh những mẫu đất mênh mông của Sở thú thành phố.
Họ ăn điểm tâm tại cầu tàu, thích thú trước niềm vui của Melanie khi cô bé nếm món mứt dâu và bagel lần đầu tiên. Rồi họ lái xe đến Sở thú cho hải cẩu và gấu Khôngala ăn, nhìn những con mèo khổng lồ lảng vảng quanh chuồng. Lisette tranh thủ mua vài món đồ ở bến tàu và họ đi cắm trại với batê cùng bánh mì và pho mát Brie. Họ ngồi lại trên bãi cỏ. Trong khi Melanie và Dominic vội chạy đi xem mấy con voi ở đây có to bằng voi ở Sở thú London không, Greg ngã người lên cánh tay Lisette. Nàng có cảm tưởng như đây vẫn là những cử chỉ quen thuộc giữa họ. Một gia đình hạnh phúc trong tình yêu như bao gia đình khác nơi đây đang dạo bước.
– Em muốn nói chuyện với anh phải không? – Greg hỏi nàng và những ảo tưởng vụt biến mất.
Nàng đang nằm gối đầu lên ngực chàng:
– Vâng! – Nàng ngồi dậy, vòng tay ôm lấy chân. Nàng phải nhích ra xa trước khi bắt đầu câu chuyện này. Một lúc sau, nàng nói – Em đã muốn nói chuyện với anh từ nhiều năm rồi, Greg à. Từ khi anh trở lại Valmy sau lúc chiến tranh chấm dứt. Từ khi chúng ta bắt đầu chung sống với nhau.
Chàng vẫn nằm bên nàng một tay chống lên.
– Vậy sao em không nói? – Chàng hỏi, cố lấy giọng thản nhiên. Rồi họ im lặng. Greg thấy những ngón tay nàng trắng bệch ra khi nàng ghì gối chặt hơn, đôi mắt nhìn mông lung về phía trước, cố tránh ánh mắt chàng.
– Bởi vì em sợ… – Cuối cùng nàng nói.
– Em vẫn còn sợ sao? – Chàng lặng lẽ hỏi, đôi mày nhíu lại, những lằn trắng hiện lên miệng chàng.
Nàng quay lại nhìn chàng:
– Không! – Nàng đáp, giọng tỏ vẻ ngạc nhiên – Điều tệ hại nhất có thể xảy ra đã xảy ra rồi. Anh không còn yêu em nữa.
Greg bật thẳng dậy:
– Điều đó không đúng! – Chàng nắm vai vợ, xoay nàng lại đối mặt với chàng, mắc quắc lên.
– Anh hỏi em có phiền gì không nếu chúng ta ngủ riêng. – Giọng nàng không cò vẻ gì buộc tội, chỉ có sự tổn thương khi nhớ lại – Rồi tái diễn trò bồ bịch với Jacqueline Pleydall.
Những ngón tay Greg bấm sâu vào vai nàng:
– Anh hỏi em như vậy vì anh muốn chính em nói ra lời từ chối. Anh muốn em ý thức sự vô trách nhiệm của em đang dẫn anh tới đâu.
Nàng nhìn Greg đăm đăm.
– Thế còn Jacqueline bởi vì anh bị tổn thương bởi những gì đã xảy ra giữa chúng ta, cô ấy cho anh sự khuây khoả và thoải mái, và tính anh ích kỷ đủ để đón nhận.
Miệng nàng đột nhiên khô đi, cổ họng nghẹn lại:
– Và cô ấy vẫn còn cho anh sự khuây khoả thoải mái chứ? – Nàng hỏi, không thể nào rời khỏi ánh mắt chàng. Nàng lại thấy những đốm vàng nhỏ trong tận đáy sâu của đôi mắt màu hổ phách sẫm đầy ngạc nhiên và nghi hoặc.
– Lạy Chúa! Em không nghĩ là anh còn đi lại với cô ta chứ?
Nét biểu lộ trên khuôn mặt nàng đã trả lời. Greg lùa những ngón tay vào mái tóc dày, rối tung của nàng, cố tìm những từ ngữ thật chính xác. Nếu chàng nói rằng chuyện giữa chàng với Jacqueline không còn nữa thì chàng sẽ phải chấp nhận những chuyện khác, có khi còn đau khổ hơn nhiều.
– Jacqueline luôn mong muốn ở anh một cuộc hôn nhân. Nhưng anh từ chối và cô ấy đã bỏ đi Pháp mấy tháng trước. Từ đó đến giờ anh chưa hề gặp lại, ngoài một lá thư cô ấy viết rằng sẽ lấy một người Pháp và anh chấm dứt không liên lạc thư từ nữa.
Greg cảm nhận được sự nhẹ nhõm của Lisette nhưng trước khi nàng kịp biểu lộ, chàng đã tiếp tục một cách tàn nhẫn:
– Anh đã làm tổn thương Jacqueline và không thể tha thứ cho hành động của mình. Chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra nữa. Nhưng điều này không có nghĩa là không còn những người đàn bà khác nào. Có chứ. Có những người đàn bà chỉ muốn làm nhân tình, mà không có ý định đòi hỏi một cuộc hôn nhân như Jacqueline.
– Vậy thì hiện giờ có người nào không? – Lisette vặn hỏi và nhìn vào mắt Greg. Nàng đã biết câu trả lời.
Greg khẽ nhún vai:
– Có đấy. Một người đàn bà ở New York.
Qua giọng nói Greg, nàng biết chàng không quan tâm đến người đó mấy.
Greg nhìn nàng dò xét, chờ đợi. Nàng biết chứ, nhưng đó không phải là phản ứng của nàng qua những lời tiết lộ vừa rồi của chàng. Mà vì những gì nàng sắp phải nói ra.
– Những điều em sắp nói ra không dễ dàng chút nào. – Nàng chợt khựng lại khi thấy Dominic và Melanie đang bước qua bãi cỏ đi về phía họ – Điều đó liên quan tới Luke… mà em không muốn nói về Luke khi Melanie còn ở với chúng ta.
Greg quay lại nhìn những đứa trẻ đang tới gần.
Chàng biết rõ những điều nàng sắp nói. Cả người kể lẫn người nghe đều không vui vẻ gì về chuyện này.
– Chúng ta hãy gác lại tất cả những điều liên quan tới Luke cho đến khi Melanie trở về Anh.
– Cả những chuyện khác nữa à? – Nàng lặng lẽ hỏi khi chàng đứng dậy.
Nàng cảm thấy mệt mỏi nhưng cũng nhẹ bớt phần nào. Đó là một sự ân xá. Sẽ không có gì đáng ngại sau khi Melanie trở về Anh. Nàng sẽ nói hết với Greg về cha của Dominic, về sự dan díu giữa nàng với Luke. Chỉ còn hai tuần lễ nữa, nàng sẽ làm điều có thể chuộc lại lỗi lầm của mình và Greg sẽ nhận ra nàng đã yêu chàng đến mức nào.
Tối hôm đó, khi những đứa trẻ đi ngủ, họ yêu nhau. Nó không giống như những lần nàng ân ái với Luke, không giống sự ân ái khổ sở, dằn vặt mà họ đã chịu đựng sau những năm sau khi có Lucy. Dường như một lần nữa, họ đang ở dưới mái hiên căn nhà tranh của bà Chamot, dường như họ mới biết nhau lần đầu, và cùng bị cuốn vào một cơn lốc đam mê thể xác trước khi kịp hiểu ra điều lạ lùng ấy.
– Em yêu anh… yêu anh… yêu anh… – Nàng thì thầm khi chàng đang lắc nhẹ nàng và bàn tay ve vuốt những đường cong dịu dàng của đôi chân.
Nàng biết rằng lần này sự lãnh cảm không còn ngăn nàng nữa, họ sẽ đạt tới đỉnh cao trọn vẹn của niềm hoan lạc như trong một đêm xa xưa tại Sainte – Marie – des – Ponts.
– Anh yêu em, Lisette… yêu em… – Giọng chàng chìm đắm. Họ đang đưa nhau đến nơi tận cùng của vẻ đẹp, nó quá huy hoàng đến độ chàng không tin rằng mình sẽ chịu được. Chàng nghe nàng gọi tên mình trong tiếng thổn thức và lòng chàng chợt xao xuyến.
Lisette như sống lại cảm giác ngày nào với Dieter trong căn phòng nhỏ trên toà tháp. Hình như nàng đã tách khỏi thời gian, những ngày tiếp theo không còn dính dáng với những gì đã qua hay sắp đến. Nàng tận hưởng từng khoảnh khắc, từng giây, tất cả in sâu vào ký ức nàng mãi mãi.
– Con không muốn Melanie về London. – Dominic phụng phịu nói. Tuần lễ kỳ diệu đã chấm dứt và bắt đầu bước sang tuần thứ hai.
Lisette ôm chầm lấy con, không để nó thấy sự đau khổ vừa hiện lên trong mắt nàng.
– Không, bé yêu của mẹ. – Nàng nói, giọng nàng không đựợc bình thường – Mẹ cũng không muốn.
Dominic bỏ đi, không thể nào an ủi nó. Lisette thảng thốt tự hỏi, nếu Greg không còn coi Dominic như con nữa khi chàng biết sự thật thì sao. Như vậy không những nàng đã đặt hạnh phúc của mình vào sự nguy hiểm mà cả của Dominic nữa. Móng tay nàng bấm sâu vào lòng bàn tay. Nếu thế, thì đó là một giá khủng khiếp mà nàng phải trả. Nàng chỉ còn biết cầu nguyện cho Greg sẽ tha thứ nàng và rồi đây Dominic cũng sẽ tha thứ cho nàng.
– Anh không thể đến phi trường với em để tiễn Melanie được. – Greg nói vào một ngày trước khi Melanie trở về – Liên hiệp Dầu hoả sắp sang thảo luận về kế hoạch trong năm tới.
– Được mà, anh yêu! – Nàng trả lời Greg với nụ cười rạng rỡ. Nàng không nghĩ tới giây phút Melanie ra đi mà chỉ hướng về cái ngày sắp đến Greg đã hứa ở trọn vẹn bên nàng.
Chàng đứng phía sau, tay ôm eo nàng:
– Còn những ngày nghỉ ở Texas trong tuần tới thì sao? Bởi vì anh đã giao dịch xong với Hal Green mà cũng không có gì trục trặc cả. Anh sẽ bay xuống đó, tiện thể xem qua cơ sở mới.
– Texas thì dễ thương lắm! – Nàng hơi ấp úng. Tuần sau có lẽ chàng sẽ không muốn đi đâu với nàng nữa, ngay cả việc sống với nhau.
– Tốt lắm! – Chàng nói – Bây giờ, có lẽ Simonette đã đưa mấy đứa nhỏ hay quấy rầy này đi chơi rồi đấy. Mình về phòng đi em.
Chỉ mới 10 giờ sáng, và họ đã trở lại giường khao khát và hăm hở như hai kẻ khát tình.
Đến trưa, chàng đưa nàng đến một nhà hàng sang trọng nhất ở San Francisco. Họ gọi tôm hùm và rượu sâm banh. Greg cười bóp nhẹ tay nàng:
– Anh sẽ về hưu nếu ngày nào cũng nhàn rỗi như hôm nay.
– Ôi chao, rồi anh sẽ lại nhớ những công việc điều hành giao dịch mà anh rất thích đó, phải không? – Nàng mỉm cười nói – Em nghĩ là anh sẽ chán ngay cho mà xem, người yêu của tôi ạ!
– Anh không tin là như vậy, công việc chỉ khẩn cấp trong lúc này thôi. Hãng hàng không Del đã chỉ định một giám đốc thị trường mới. Ông này không ưa gì cuộc vận động tụi anh đã đề xuất, nhưng ông giám đốc cũ thì ủng hộ hết mình.
– Trên thực tế, ông ta có khả năng chuyển tài khoản không? – Lisette hỏi và chợt nhận ra trước đây chàng rất ít nói chuyện về công việc với nàng. Nàng đã tách biệt với cuộc sống, với những điều rất quan trọng với chàng xiết bao.
– Ông ta sẽ làm thế nào nếu chúng ta không tiến hành một cuộc quảng cáo ra trò. – Chàng nói. Ly sâm banh của nàng đã pha xong chỉ có xương hàm của chàng hơi bạnh ra là biểu lộ tính chất nghiêm trọng của việc lỗ lãi này.
– Vậy chắc anh phải về hãng ngay bây giờ. – Nàng áy náy nói.
Greg nắm tay nàng trấn an:
– Không đâu, em ạ! Nick đang tiến hành một cuộc vận động mới. Nếu có vấn đề gì, anh ấy sẽ điện thoại ngay cho anh. Anh đã báo cho hắn biết nơi mình ăn trưa. Nào, bây giờ thì đừng lo lắng nữa.
– Thế anh có cho Nick biết sẽ tìm anh ở đâu lúc 10 giờ sáng nay không? – Nàng tinh quái hỏi.
Mắt Greg lấp lánh:
– Không, cô nàng đáo để ạ. Anh không nói và cũng không cho hắn biết địa chỉ liên lạc lúc 3 giờ chiều nay, nhưng anh có một sự phỏng đoán chính xác rằng nó sẽ ở cùng một chỗ đấy!
– Xin lỗi, thưa ông Dering! – Cô tiếp viên của khách sạn trịnh trọng nói – Có điện thoại gọi ông.
– Mẹ kiếp! – Giọng Greg cáu kỉnh nguyền rủa. Ném chiếc khăn ăn xuống bàn, chàng cuống quít xin lỗi và chạy bổ về phía điện thoại.
Qua nét mặt giận dữ của Greg khi chàng nói chuyện với Nick, nàng biết rằng những ngày thơ mộng cuối cùng giữa họ đã hết.
– Xin lỗi nhé, em yêu! – Greg nói khi quay trở lại – Có một số việc khẩn cấp. Anh không thể đưa em về nhà. Anh sẽ điện thoại gọi taxi cho em.
– Anh không dùng cho xong bữa được sao? – Nàng cố chống lại sợ hãi và không để lộ vẻ lo âu ra ngoài.
Greg lắc đầu:
– Không, anh phải đi ngay. Có thể cho đến phút chót, em nhé. Chúng ta sẽ bù lại tất cả vào tuần sau tại Texas.
– Vâng! – Nàng đáp, đôi mắt nàng rực sáng với nụ hôn nồng ấm nhưng trái tim đã tan vỡ – Tuần tới vậy.
Chàng rời khỏi nàng cũng gấp gáp như Dieter đã rời nàng vào buổi sáng hôm đổ bộ, với cú điện thoại khẩn cấp phải ra đi. Nàng rùng mình, bị choáng ngợp bởi một cảm thức về các biến cố là thời gian đang lặp lại.
– Bà có dùng tráng miệng không ạ? – Người phục vụ hỏi.
– Không. Cám ơn. – Nàng cầm ví và đứng dậy. Mình điên rồi, nàng tự nhủ. Dieter rời nàng để đối diện với cái chết ngoài mặt trận còn Greg rời nàng không vì lý do nào khác hơn là một cuộc giao tranh nhỏ trong phòng họp.
Người phục vụ trịnh trọng khoác chiếc áo choàng lông chồn dài tới gót lên vai nàng. Nàng cám ơn ông ta và cảm thấy giá buốt. Dieter trở lại để chết trong tay nàng. Còn Greg cũng sẽ trở lại nhưng chính nàng sẽ nói những lời làm chết đi tình yêu trong chàng.
– Có taxi đang đợi, thưa bà. – Người phục vụ báo lại, ông tự hỏi một người đàn bà kiều diễm, với ông chồng đẹp trai, giàu có, rõ ràng đang yêu nàng tha thiết, sao lại có vẻ u sầu đến thế.
– Cám ơn. – Nàng trả lời và ông lại cảm thấy xúc động bởi giọng nói ngọt ngào của nàng. Nàng bao nhiêu tuổi nhỉ, 25 hay 26? Có lẽ hơn nữa. Một người đàn bà không tuổi tác. Nàng sẽ vẫn là một người rất đẹp ngay cả khi đã già rồi.
– Xin chào bà! – Ông nói, ước mong có thể an ủi nàng – Mong được gặp lại bà.
Nàng đợi chàng suốt chiều hôm đó, ngồi một mình trong khoảng sân sau, nàng nhìn ra vịnh biển đen mượt như lụa. Đỉnh đồi được bao phủ trong một làn sương. Xa xa, ánh đèn từ khu Marin lấp lánh như những viên kim cương trong buổi chiều tà.
Chàng vẫn chưa trở lại. Đến 9 giờ chàng gọi điện thoại giọng vỗ về:
– Đây là một buổi họp suốt đêm cưng à. Anh không thể trở về cho đến khi Melanie đi khỏi. Cho anh gởi lời chào tạm biệt cô bé và sửa soạn hành lý của em đi nhé. Anh đã sắp xếp để chúng ta bay tới Houston tối mai.
– Hay lắm, anh yêu dấu. – Giọng run rẩy của nàng thật mâu thuẫn với những lời nàng vừa nói.
Greg nhăn mặt. Chàng đã gần như quên đi lời thú tội của nàng.
– Nếu em quá lo lắng về chuyện đó thì đừng nói nữa. – Chàng ra hiệu cho Nick đã sắp xong. Anh ta đang đợi Greg vào phòng họp.
– Nhưng em sợ… – Nàng thì thầm, ước gì chàng đang ở trong căn phòng này để nàng có thể ngã vào cánh tay chàng – Em đã để quá lâu… và có nhiều vấn đề quá.
– Về Luke phải không? – Giọng nói trầm trầm của chàng có vẻ thông hiểu.
– Vâng. Về Luke và về Dominic.
– Ông vừa có điện tín phúc đáp, ông Dering. – Cô thư ký xen vào.
Chàng cầm lấy bức điện và liếc qua danh sách những con số.
– Tạm biệt anh! – Lisette đang nói – Em yêu anh nhiều lắm.
Chàng đang định hỏi tại sao nàng lại nói về Dominic với giọng lo âu như khi đề cập đến Luke, nhưng đường dây đã cắt.
– Mọi người đang đợi ông, thưa ông Dering. – Cô thư ký khẽ nhắc khi chàng tỏ ý muốn quay số lại.
– Thôi được! – Chàng cố dứt bỏ những ý nghĩ về Luke Brandon. Họ sẽ nói về anh ta khi cuộc họp lê thê này chấm dứt. Khi ấy, có lẽ họ đang trên đường đến Houston – Cô coi lại cẩn thận xem cà phê đã sẵn sàng chưa. Và nhớ đem theo hồ sơ chiến lược vào.
Sáng hôm sau Melanie phụng phịu nói:
– Cháu không muốn về nhà tí nào cả!
Vali của cô bé đã được mang ra khỏi phòng và xếp gọn trong cốp xe Lincoln.
– Rồi cháu sẽ được trở lại mà, bé cưng! – Lisette an ủi.
Liệu Luke có cho cô bé thăm nàng khi mà chuyện giữa họ đã hết?
– Con ghét quá! – Dominic nói, mặt cáu kỉnh, ánh mắt lộ vẻ giận dữ – Melanie ở London còn con ở San Francisco và chẳng bao giờ được gặp nhau.
– Chừng nào lớn lên chúng ta sẽ gặp lại nhau. – Melanie nói với vẻ tin tưởng – Em sống ở London mà mỗi tháng ba vẫn bay đến Los Angeles, có khi một tháng ba đi đến hai lần. Mẹ lại không thích như vậy. Mẹ nói mẹ không biết tại sao ba lại tới đấy hoài.
– Đúng vậy không hả mẹ? – Dominic hỏi với một vẻ thích thú – Tại sao cậu Luke không đến đây ở với chúng ta nhỉ?
– Bởi vì cậu ấy bận quá. – Lisette nói, nàng vội quay mặt đi khỏi những gương mặt đang dò hỏi, đôi má ửng hồng lên vì cảm giác khó chịu.
– Mà sao con không được đến phi trường cơ chứ? – Dominic tiếp tục vặn vẹo – Con thích đến phi trường với Melanie hơn là đi học.
– Việc học rất quan trọng, Dominic à! – Lisette giảng giải. Nàng biết rằng đó không phải là lý do thật sự đối với việc nàng đã quyết định không cho Dominic đi theo, mà vì trưa nay, Greg sẽ về sau buổi họp suốt đêm qua với Hãng hàng không Del, và nàng phải nói chuyện với Greg. Không thể lập lờ hay trì hoãn thêm được nữa. Lisette đang đi đến tầng quan sát, nàng chờ cho đến khi máy bay chạy trên phi đạo và bắt đầu cất cánh. Mặt trời chiếu trên đôi cánh sáng như bạc. Mười bốn giờ nữa, Melanie sẽ trở về London với Annabel và có lẽ cả Luke nữa.
Nàng bước nhanh ra khỏi tầng quan sát và đi về phía bãi đậu xe. Vài ngày nữa, Luke sẽ đến Carmel yêu cầu được gặp nàng. Nàng mở cửa xe ngồi vào tay lái. Nàng vẫn chưa báo cho Luke biết chuyện giữa họ đã chấm dứt… và cũng chưa thu dọn vật dụng ra khỏi căn nhà nghỉ mát, nơi họ đã từng chia sẻ ân ái.
Nàng quẹo trái vào xa lộ, phải làm ngay bây giờ. Đến khi nàng nói với Greg thì mọi liên hệ với Luke phải được cắt đứt. Nàng ấn mạnh chân ga, bỏ qua lối rẽ đưa về nhà, tiếp tục chạy về phía Nam phóng đến Carmel.
Greg ra khỏi phòng họp lúc chín giờ rưỡi, mệt mỏi và xốc xếch, nhưng hãng hàng không Del đã sẵn sàng tiến cử chàng.
Chàng liếc nhìn đồng hồ. Chuyến bay của Melanie vào lúc 10 giờ. Nếu may mắn chàng vẫn có thể đến kịp giờ chào tạm biệt cô bé. Chàng cho tài xế nghỉ và tự lái chiếc Cadillac ra khỏi gara dưới đất, chàng cảm thấy hài lòng với phương án họ tìm ra. Chàng nghĩ đến những ngày ở Texas với Lisette. Dù chuyện về Luke có thế nào đi nữa, nó cũng không còn gây ảnh hưởng mạnh cho chàng. Từ lâu, chàng đã chấp nhận mối liên hệ giữa nàng với Luke, nó đã có trước khi chàng gặp nàng, nó như những bóng ma đeo đuổi cần phải xua tan khỏi cuộc đời chàng. Chàng xoa xoa chiếc cằm lởm chởm râu mới mọc. Hy vọng rằng những lời để xua tan bóng ma đó sẽ ứng nghiệm.
Xe cộ nườm nượp, đến 10 giờ 5 phút chàng mới giảm tốc độ và rẽ vào phi trường. Có thể chuyến bay của Melanie đã khởi hành nhưng may ra Lisette vẫn còn trên đường từ tầng quan sát xuống bãi đậu xe. Khi đến bãi đậu xe tạm thời, chàng thấy ánh lấp lánh của chiếc Lincoln màu xanh thẫm đang lao đến lối ra bên kia. Không thể lầm được, chàng cua vòng lại chạy theo, ép mạnh tay lên còi chiếc Cadillac để Lisette chú ý. Nàng chạy chậm lại khi tới gần cổng, rồi mặc cho chàng đang nỗ lực làm nàng dừng lại, nàng quẹo trái, nhanh chóng lấy lại tốc độ.
– Quỷ tha ma bắt nàng đi! – Chàng lẩm bẩm, cố không để nàng mất hút và chuẩn bị đuổi theo trên suốt lộ trình về đỉnh cao Thái Bình Dương.
Lisette đi con đường ven biển, theo phía Nam qua vịnh Trăng Non và Davenport. Nàng thầm tính lại xem phải mất bao lâu mới trở về nhà. Hai giờ lái xe đến đó, nửa tiếng để thu dọn đồ đạc, 15 phút gọi Luke qua số điện thoại ở London, và lại hai tiếng vòng về nhà. Đồng hồ tốc lực nhảy từ 65 đến 70. Nàng chưa bao giờ hăm hở tới Carmel đến thế và cũng chưa bao giờ quyết định sẽ xa rời nó mãi mãi.
Greg mỉm cười một mình. Khi vượt qua chiếc xe Ford màu đỏ, loại có mui tự động, chàng vẫn giữ Lisette trong tầm mắt. Chắc nàng sẽ choáng váng khi nhìn qua kính chiếu hậu và nhận ra kẻ đang bám nàng sát nút. Lisette lại gia tăng tốc độ, nàng không hề tỏ ý muốn rẽ vào lối quẹo mà chàng đang mong đợi. Greg nhíu mày, bối rối. Nàng biết chàng về nhà vào giờ này mà. Chàng muốn họ đi Texas càng sớm càng tốt và có chết chàng cũng không thể nghĩ nổi nàng đang đi đâu.
Năm phút sau thì chàng đã quá rõ. Họ đang trên tuyến đường US. LOI, hướng về Los Angeles, trên con đường trở lại thành phố cổ Camino Real. Đại lộ Hoàng gia mà người Tây Ban Nha đã xây hai trăm năm trước, con đường sẽ đưa nàng tới Carmel.
Cả một lúc lâu, chàng không thể tin vào điều đó. Chàng kiểm soát các bảng chỉ đường, kiểm soát chiếc Lincoln Zephyr, và cuối cùng hiểu rằng không có sự lầm lẫn nào hết. Chàng lài xe chậm lại, không còn háo hức để nàng thấy nữa. Một vẻ do dự trên khuôn mặt chàng với đôi mắt sáng rực, chàng theo nàng đến nơi hò hẹn.
Bên trái nàng, dãy núi Santa Guiz, vươn thẳng lên trời trong một vẻ hùng vĩ tráng lệ, nhưng nàng chẳng màng tới. Giờ này, bên London có thể mới hửng sáng. May ra Luke sẽ ngủ đêm một mình ở căn phòng trên nhà kho. Nếu không có lẽ anh đang ở nhà với Annabel tại Kent. Bên phải là vịnh Monterey đang lấp lánh với những chiếc thuyền buồm lướt gió trên mặt nước xanh biếc. Nàng cắn môi lo lắng. Cú điện thoại có thể phá giấc ngủ anh ấy, cả Annabel nữa không chừng. Nàng cho xe đi vào đường hầm DelMonte, chạy qua lâm viên Thái Bình Dương và đi về hướng Carmel. Đánh thức Annabel dậy là một việc liều lĩnh mà nàng phải làm. Nàng không thể chấm dứt câu chuyện với Luke bằng một lá thư. Cuộc sống gần gũi quá lâu giữa họ không cho phép nàng xử sự lạnh nhạt như thế. Nàng phải nói với anh, nếu không trực tiếp thì cũng phải qua điện thoại. Nàng chạy chậm lại, lướt qua con đường du lịch chính đông nghẹt và tới lối đi ven biển dẫn đến căn nhà nghỉ mát. Có dấu hiệu của sương mù đang lan vào từ biển. Đám cây cối nghiêng ngả trước gió che khuất hẳn ngôi nhà. Nàng lại liên tưởng đến hàng cây chắn giữa Valmy với bãi biển.
Nàng dừng lại tắt máy và bước ra ngoài. Không khí đượm hương vị mằn mặn của biển. Nàng đã bảo Luke sẽ không bao giờ trở lại Valmy, nhưng bây giờ nàng muốn nói rằng nàng sẽ không về Valmy nếu không có Greg. Nỗi nhớ nhà chưa lúc nào nguôi giờ đây càng thêm da diết. Dưới chân nàng, bãi biển trải dài đến vô tận trong một màu trắng sáng rực như tuyết. Nó có một vẻ đẹp mỹ thuật, còn hoàn hảo hơn cả bờ biển dưới vách đá của Valmy. Ở đây, chưa bao giờ có xác chết, chưa bao giờ có máu đổ, vậy mà nó không thể làm nàng rung động. Cho dù có mỏi mòn gót chân nơi đây, nàng cũng không tìm lại được sự thanh thản như những lần dạo bước trên bờ biển Normandy.
Gió thổi mạnh hất tung mái tóc ra khỏi mặt nàng, quất vào má rát buốt. Nàng nhìn ra bờ biển lần cuối rồi quay lại lấy chìa khoá cửa. Đây là lần cuối cùng nàng bước vào ngôi nhà nghỉ mát.
Những đốt ngòn tay Greg trắng bệch lại trên vô lăng. Dọc theo bờ biển, những ngôi làng nhỏ xếp thành hàng như một dãy hộp xinh xắn. Chàng không ngờ Lisette lại dám làm một điều xúc phạm như vậy.
Khi đã đến Carmel chàng không cần phải bám sát Lisette nữa, chàng quá rõ nàng sẽ đi đâu. Chàng đã tới ngôi nhà nghỉ mát mà Luke đang mướn của Steve Bernbach, trong một buổi tiệc chia tay trước khi ông ta đảm nhận chức vụ giám đốc hành chính cho hãng Johnson Matthie, một công việc mới ở London. Một ngôi nhà tách biệt, hoàn toàn thích hợp cho kiểu hẹn hò như Luke Brandon với Lisette. Con đường mấp mô với những đụn cát, Greg lái một cách chậm chạp, chàng không muốn kết thúc cuộc hành trình này, không muốn đối diện với sự phản bội của nàng.
Lisette liếc qua căn phòng khách nhỏ. Cuốn truyện Therese Raquin của nàng đang để mở trên bàn cà phê thấp, còn những cuốn khác vẫn ở trên kệ. Sách báo, hình ảnh và thuốc lá Pháp. Nàng chạy nhanh lên những bậc thang vào phòng ngủ hoảng hốt vì biết bao nhiêu thứ đã được tích tụ nơi đây qua vài tháng.
Nàng vội vàng mở cửa tủ, kéo quần áo ra và chất thành đống lên chiếc giường phía sau. Mình thật ngốc khi đến đây mà không chịu ghé về lấy vali, nàng tự trách. Phải mất ba, bốn lần mới mang hết những thứ này xuống dưới nhà, rồi lại khuân chúng ra bỏ trong cốp xe. Vài phút sau, phần tủ của nàng đã trống trơn, chỉ còn lại trơ trọi đồ của Luke. Nàng bước nhanh tới bàn phấn vơ đồ trang điểm ôm trong tay, nhưng nàng chợt đứng sững lại, mắt mở to, thảng thốt.
Ở dưới nhà, cánh cửa được mở ra rồi đóng lại. Tiếng bước chân đàn ông băng qua phòng khách, bắt đầu đi lên cầu thang.
Nàng quay nhanh, chắc chắn có kẻ trộm, rồi cửa phòng mở ra, nàng thốt lên ngỡ ngàng:
– Luke!
– Chứ em đang mong ai khác sao? – Anh vừa nói vừa cười với nàng.
– Nhưng em tưởng anh đang ở London?
– Anh bay đến đây hồi tối qua. Anh vừa đem xe đến Carmel gởi và sửa luôn, rồi đi bộ dọc theo bãi biển lại đây.
Nhìn đống quần áo ở giường và đồ trang điểm trên tay nàng, nụ cười Luke vụt biến mất.
– Em đang làm cái trò quái quỉ gì thế? – Luke giận dữ quát lên. Anh bước tới chụp tay nàng mặc cho những chai lọ văng tung toé xuống sàn – Tại sao em đến đây nếu em nghĩ là anh đang ở London. Em định mang mớ quần áo này đi đâu, hả?
– Em mang về nhà. – Nàng nói và cảm thấy giận mình đã làm Luke đau khổ – Em không đến đây nữa đâu. Chuyện của mình đã hết rồi.
– Thật là điên rồ! – Luke hất những thứ còn lại ra khỏi tay nàng và kéo nàng lại gần. Mặt anh biến đổi trước cơn thịnh nộ.
– Anh phải hiểu chuyện này cho em Luke à. Đáng lẽ mình không nên bắt đầu. Nó không bao giờ mang lại điều gì cho chúng ta… Sẽ chẳng đi đến đâu cả.
– Không cần biết sẽ tới đâu. – Anh gầm lên ánh mắt bừng bừng – Tất cả những gì phải làm là tiếp tục.
Nàng cố vùng ra, nhưng anh đã ôm chặt nàng với một sức mạnh khủng khiếp:
– Ồ. Đừng, em đừng đi, Lisette! Nếu đi, em sẽ đi với anh! Sẽ không về San Francisco. Chúng ta đã đóng kịch đủ rồi! Từ giờ trở đi chúng ta phải công khai thôi. Chúng ta phải sống với nhau, ở bên nhau, và nếu cần sẽ cùng chết với nhau.
– Luke, anh điên à. Chúng ta không có quyền sống với nhau nữa. Annabel yêu anh. Cô ấy đang đợi anh, ngay bây giờ, ngay lúc này.
– Anh cóc cần Annabel! – Anh gào lên, đẩy nàng ngã xuống giường và nằm đè chặt lên nàng – Không phải là Annabel đã ám ảnh suốt bấy lâu! Đó không phải là Annabel mà anh phải bay hàng ngàn dặm để tới đây! Đó là em, Chúa ơi. Em không được bỏ anh lúc này! Vì chúng ta đã chung sống với nhau.
– Không đâu, Luke, đừng! – Nàng la lên khi anh bẻ quặt tay nàng lên đầu và tay kia lần mở nút áo nàng – Chúa ơi, ngừng lại đi. – Nàng van vỉ, vùng vẫy một cách bất lực. Cuối cùng nàng hét lên tuyệt vọng – Tôi không yêu anh, Luke!
Anh ngẩng lên, khuôn mặt gầy gò tối sẫm lại vì dục vọng.
– Tôi cóc cần! – Anh la lên và dìm tắt sự phản đối của nàng với đôi môi xâu xé cuồng bạo.
Greg đậu chiếc xe Cadillac dưới những lùm cây, mạch máu đập nơi cổ tay chàng. Một vẻ lạnh lùng giết người ẩn sau đôi mắt đau đớn. Chàng đã thấy Luke đến gần từ bãi biển, rồi đi vào nhà nghỉ mát, và nhận ra không phải chỉ trong chiến tranh người ta mới có thể giết người. Chàng lặng lẽ đóng cửa xe Cadillac, một sợi thần kinh giật mạnh ở góc hàm. Tay chàng nắm chặt lại và chàng bước theo không chút ngần ngừ.
Căn phòng khách không còn giống như những gì chàng đã nhớ. Bernbach đã treo phủ tường những bức tranh tĩnh vật khi ông làm ăn thành công. Giờ đây, tất cả đã được rời đi. Thay vào đó là những tác phẩm nghệ thuật hiện đại, đối lập đến kỳ quặc với chiếc ghế bành bọc da đỏ kiểu cổ điển bình thường và các ghế dựa có lưng cao. Một cuốn sách để mở trên bàn cà phê. Chàng cầm lên. Therese Raquin của Zola bằng tiếng Pháp. Còn có những cuốn sách khác ở trên kệ, một bản Le Monde trong giá tạp chí. Chàng cầm lên coi ngày. Đó là số báo ra cách đây một tháng.
Chàng điểm qua phần còn lại của căn phòng và nhận ra hình của ông Henri và bà Héloise, hình ở Valmy. Ngôi nhà nghỉ mát này không phải là chốn gặp gỡ tình cờ. Đó là nơi trú ngụ thường xuyên của nàng suốt cả thời gian dài. Chàng tự hỏi sao mình lại có thể nghĩ rằng sự gặp gỡ của họ chỉ gồm những bữa ăn trưa và tối. Tại sao chàng đã không nhận thức được rằng những lới nàng sắp nói đây không phải vì tình yêu không thể đáp lại với Luke mà là sự ngoại tình – một sự ngoại tình đã bắt đầu từ lâu và nàng không hề có ý định chấm dứt.
Trên lầu vọng xuống tiếng cót két không thể lầm lẫn được của chiếc giường. Chậm rãi và chắc chắn, bộ mặt chàng bây giờ là một mặt nạ không thể nhận ra được dưới cơn thịnh nộ, lòng ghen tuông và nỗi cay đắng đang bị tổn thương đến mù quáng, chàng bắt đầu trèo lên cầu thang.