Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Đừng Bao Giờ Xa Em (Never Leave Me)

Chương 18

Tác giả: Margaret Pemberton

– Luke và Annabel có con gái rồi. – Lisette bước vào phòng ăn nhìn xuống vịnh tràn ngập ánh nắng với lá thư trên tay – Hay quá anh nhỉ? Họ đặt tên bé là Melanie.

– Anh không thể xem Luke là một ông bố dễ thương được. – Greg nói khô khốc rồi với tay lấy một chiếc bánh croissant nóng. Chàng đã quên những bữa điểm tâm Mỹ. Lisette vẫn nấu ăn như thể đang ở Pháp.

– Sao lại không, anh yêu? – Nàng hơi khựng lại rồi bước đến gần Greg và hôn lên má chàng – Em nghĩ Luke sẽ là một ông bố chiều con hết sức. Anh ta sẽ rất đúng mực.

Greg cười, sự bực mình mỗi khi nghe Lisette nhắc đến Luke không còn nữa.

– Ừ, nếu Melanie là con trai thì thằng bé sẽ có tên là Eton, Oxford hay Guards gì đó, còn nếu là con gái thì anh không biết chắc phải là tên gì…

Losette ngồi xuống, tóc nhẹ rũ trên vai, chiếc áo satin hồng viền ren ôm lấy nàng.

– Em phải gởi tặng Annabel một món quà nhân lễ rửa tội cho bé Melanie. Có thể… chắc em sẽ đi mua sáng nay đấy, chúng ta sẽ gặp nhau lúc ăn trưa nhé!

Greg đã hẹn dùng bữa trưa với Nick Elliot, người của công ty quảng cáo Clayton, nhưng chàng biết ngay mình sẽ gác lại lời hẹn đó. Chàng sẽ gặp Nick sau vì không thể cưỡng lại viễn cảnh được ăn trưa với một Lisette tràn đầy sức sống.

– Anh sẽ gặp em ở nhà hàng Atlantis lúc một giờ. – Chàng nói, miễn cưỡng đẩy ghế và đứng lên – Anh phải đi bây giờ, em yêu. Có một cuộc họp với Hội đồng lúc chín giờ. Nếu muốn gởi một món quà đặc biệt cho Annabel, sao em không đến tiệm Tnếufany’s.

Nàng trố mắt:

– Nhưng ở đó mắc khủng khiếp anh à!

Chàng cười, cúi xuống bên nàng.

– Trước kia em cũng đi mua sắm ở đó mà, sao bây giờ lại không? – Chàng nâng cằm nàng lên, đưa khuôn mặt thanh tú ấy kề sát mặt mình, ngăn lại lời hờn trách bằng một cái hôn say đắm.

Nàng vẫn tươi cười khi chàng ra khỏi nhà. Buổi sáng luôn luôn là thời gian đẹp nhất của họ. Nàng có thể bộc lộ tình yêu với chàng thật phóng khoáng, an tâm với ý nghĩ là những cái hôn, những vuốt ve không chỉ chấm dứt trên giường, cái nơi làm cho nàng sợ hãi, chỉ nơi ấy, cái tội lỗi mà nàng cố tránh không nghĩ đến lại đe doạ muốn nghiền nát nàng.

Nàng nhìn qua ô cửa sổ rộng xuống sườn đồi rậm rạp hoa lá hướng ra thành phố và vùng nước xanh mát phía xa xa. Nàng đã quá sai lầm khi tin tưởng rằng tội lỗi ấy sẽ không còn ám ảnh nàng nữa kể từ lúc sinh Lucy.

Mắt Lisette tối sầm lại. Nàng không còn hiểu liệu Greg có nhận ra sự kiềm chế đã làm nàng tê liệt mọi khoái cảm mỗi khi ân ái không. Từ cái ngày nàng dẫn Dominic đi Sở thú, cả hai đều không đề cập đến quan hệ tình dục nữa. Dường như họ đều biết rằng nếu nhắc đến điều đó chẳng khác nào họ sẽ bị rơi xuống vực thẳm và thế là hết phương cứu chữa.

Nàng không dám chắc nhưng nghĩ rằng có lẽ Greg sẽ không còn thường xuyên ân ái với mình nữa. Và khi chàng đòi hỏi, nàng đã cố đáp ứng lại phần nào nên đôi khi Lisette tự thuyết phục mình rằng tất cả đều ổn, như những ngày đầu của cuộc hôn nhân – ngày họ chưa đến nước Mỹ, ngày nàng chưa nhìn thấy gương mặt bà Isabelle Dering sáng lên mừng rỡ khi bà bế đứa bé mà bà tưởng là cháu nội mình, chưa nghe thấy giọng Greg kiêu hãnh giới thiệu Dominic với bạn bè và gia đình chàng.

Lisette nhỏm dậy, mắt lại u ám. Nàng có làm cho chàng tin không? Làm sao biết được, nàng chỉ còn biết cầu mong chàng tin vào tình yêu của nàng, mà không nghi ngờ gì và chàng sẽ yêu nàng mãi mãi, vì nếu không có tình yêu của Greg, nàng chẳng còn niềm vui cùng hạnh phúc.

Nàng bước vào phòng trẻ, hôn con rồi bảo Dominic là ngoan ngoãn với cô Simonette.

Lisette rất thích ra phố buổi sáng. Greg mua cho nàng chiếc Lincoln Zephyr màu xanh đậm, và nàng thích tự mình điều khiển xe, lượn qua những con đường và lên dốc xuống đèo với tay lái vững vàng cùng đôi mắt tinh tường. Nàng mua một chiếc ly bạc cổ làm quà tặng cho lễ rửa tội và khắc tên cùng ngày sinh của Melanie lên đó. Rồi nàng đi xem lướt qua phòng tranh nghệ thuật trên Đại lộ Grand trước khi đến gặp Greg tại nhà hàng Atlantis.

Đó là một nhà hàng mới, nhỏ nhắn và riêng biệt, chỉ dành cho những khách quen chọn lọc. Greg thấy người hầu bàn trưởng lập tức chú ý ngay khi Lisette bước vào. Chàng nhận thấy mọi người đều nhìn về hướng nàng với những ánh mắt ngưỡng mộ không che giấu của đám đàn ông và tia nhìn ghen tỵ từ phía các bà, trong lúc nàng duyên dáng ung dung bước vào giữa căn phòng đông đúc. Lisette không hề cố gắng làm ra vẻ người Mỹ, nàng vẫn mang dáng dấp như ngày đầu chàng gặp. Trang phục của nàng hoàn toàn giản dị mà thanh lịch tuyệt vời.

Mái tóc đen óng ả được búi cao trên đầu với một chiếc kẹp đơn sơ. Nàng đeo chuỗi và hoa tai hạt trai, mặc chiếc áo lụa ngà với những đường viền xinh xắn ở cổ, chiếc váy dài chạm gối gấp nếp mềm mại cùng tất lụa mỏng và đôi giày cao, trên tay nàng là chiếc áo vét bằng lông chồn vizon màu chocolate mà chàng đã mua tặng sau khi sinh Lucy.

Mắt chàng tràn ngập vui thích khi nàng ngồi xuống đối diện.

– Trông em đẹp mê hồn! – Chàng nói khi ngửi thấy mùi thơm dịu ngọt trên mái tóc và mùi nước hoa Pháp của vợ. Chàng vươn tay nắm tay Lisette – Thôi đừng thèm ăn trưa nữa. – Giọng Greg khản đặc – Chúng ta hãy về nhà và yêu nhau em nhé!

Nàng nhìn xuống ngay để tránh ánh mắt chồng và Greg thầm nguyền rủa chính mình. Đã nhiều tháng nay, chàng cố đè nén niềm khao khát mãnh liệt của mình, chỉ lo sợ rằng nếu bộc lộ điều đó ra thì sẽ làm nàng xa mình hẳn. Niềm hân hoan say sưa khi nhìn thấy nàng bước vào nhà hàng dần nhỏ lại rồi biến mất. Chàng cảm thấy tẻ lạnh và nôn nao trong dạ, tin chắc nàng đã không còn yêu mình nữa, nàng đã không hề yêu chàng. Greg gượng cười:

– Hay thôi vậy! – Chàng tựa vào ghế cầm cái thực đơn bọc da lên xem – Anh sẽ làm mái tóc đẹp của em rối bù lên mất.

Nàng cười và sau giọng cười đó, Greg đọc thấy sự nhẹ nhõm. Chàng nghe lòng nhói đau. Lisette đã lấy chàng thật vội vã mà chàng thì quá nồng nhiệt, quá phóng khoáng nên không nhận ra điều đó. Chàng đã nghi ngờ việc ấy hàng mấy tháng rồi kể từ khi nàng mang thai Lucy. Giờ thì chắc chắn lắm rồi.

– Xà lách kiểu Caesar, món ốc, hai Tournedos Rossini. – Chàng nói ngắn gọn với anh hầu bàn đang lượn lờ quanh bàn – Và một chai rượu vang đỏ.

Greg vô cùng tức giận, giận nàng, giận cả mình. Điều quỉ quái gì đã thôi thúc chàng cứ phải đòi hỏi nàng hãy yêu mình. Thân thể Greg căng ra như dây đàn dưới bộ veston tuyệt đẹp. Chàng phải hỏi nàng về chuyện ấy như đã một lần nào đó đề cập với nàng, nhưng nếu Lisette nhìn nhận thì sao? Liệu chàng có đủ sức xa nàng và để cho nàng trở về Pháp cùng Dominic và Lucy cũng như có thể làm như là họ chưa từng lấy nhau không?

Chàng nốc cạn ly whisky rồi gọi thêm một ly nữa. Chàng không thể làm như thế được. Chàng yêu nàng ngay lần đầu gặp gỡ và bây giờ vẫn còn yêu nàng. Chàng yêu vợ say đắm, yêu đến có thể chết vì nàng và không khi nào Greg lại có thể làm điều gì đó khiến Lisette phải xa cách mình hơn. Chàng nắm chặt ly rượu. Chàng biết việc đầu tiên mình phải làm gì. Đó là phải chấm dứt những đòi hỏi xác thịt với nàng, điều sẽ làm nàng xa cách chàng thêm. Greg phải vui vẻ chấp nhận những gì nàng cho một cách tự nguyện, tình bạn hoặc tình thân ái.

– Em mua gì cho lễ rửa tội của Melanie vậy? – Chàng hỏi, cố ra giọng thản nhiên và che đậy nỗi đau trong lòng

– Một chiếc ly cổ bằng bạc. – Lisette nhìn vào mắt chồng mà không hiểu rõ chàng có bực mình vì nàng đã từ chối về nhà hay không.

– Em có cho khắc tên chứ? – Greg hỏi mà biết mình đang giận sôi lên. Trời ơi, làm như chàng quan tâm đến món quà cho nhà Brandon lắm vậy! Gương mặt Luke hiện lên trong trí Greg: Luke ở lâu đài, bảo rằng hắn định cưới Lisette; Luke, người đã sống với nàng hàng tháng trời ở Valmy trong lúc chàng đang chiến đấu thoát khỏi địa ngục Ardennes; Luke, người đã kề cận bên Lisette khi nàng sinh Dominic, người đã yêu và vẫn còn đang yêu nàng. Chàng cố dìm đi những suy tưởng ấy. Sống với những ý nghĩ về Luke Brandon thì có mà hoá điên lên được.

– Chúng mình hãy lên hồ Tahoe nghỉ cuối tuần đi em. – Chàng đẩy đĩa ốc chưa đụng đến miếng nào – Mình chưa đến đó mấy tháng rồi, mà Dominic thì thích lắm!

Mắt nàng sáng lên.

– Tuyệt quá Greg. Những khu rừng quanh hồ làm em nhớ rừng sồi ở Valmy nhiều lắm!

Dù đau khổ Greg vẫn cười:

– Anh thấy những rừng phong đỏ phía Bắc và Tây Tahoe so với rừng sồi nhỏ xíu như hộp chocolate ở Valmy chẳng giống nhau chút nào cả, em yêu ạ. Ngay cả Normandy cũng có thể lọt thỏm trong những khu rừng trên hồ và biến mất tăm ở đó.

– Lớn nhất đâu phải lúc nào cũng đẹp nhất hở anh. – Lisette vừa nói vừa cười sảng khoái vui vẻ vì sự căng thẳng đã qua đi – Chỉ vì những khu rừng ở Tahoe và Eldorado làm em nhớ rừng sồi Valmy quá, chứ em không bảo chúng đẹp như ở Valmy đâu!

Họ đã đến hồ Tahoe, và những tháng tiếp theo đó, họ đến thăm thung lũng Napa, thành phố Salt Lake, La Jolla và Mexico. Công ty của Greg phát triển nhanh chóng. Và khi Greg đi giao dịch làm ăn ở New York, Lisette lại cùng đi với chồng. Họ thuê thêm một người làm để giúp Simonette. Họ mở đại tiệc chiêu đãi tưng bừng. Sự thành đạt của công ty quảng cáo Dering làm họ nổi tiếng. Greg đã là một triệu phú, lại trẻ tuổi và đẹp trai. Hình ảnh của họ xuất hiện trên báo chí ngày càng thường hơn. Đó quả là một cặp tuyệt diệu: Greg với mái tóc hoe rối cùng đôi vai rộng vạm vỡ, thoải mái; còn Lisette với màu da rám nắng, giọng Pháp tuyệt vời và rất mực duyên dáng. Họ có tất cả mọi thứ và là một đôi vợ chồng được ghen tị ở bất cứ nơi nào họ đến.

– Tôi chỉ có thể giúp bà nếu bà tin cậy ở tôi, bà Dering ạ! – Bà bác sĩ Helen Rossman nói, lưng dựa vào chiếc ghế da xoay và quan sát Lisette một cách thú vị.

– Tôi thật sự tin cậy bà. – Lisette nói, cổ họng khô khốc. Nàng không biết bác sĩ tâm thần đó có thể giúp nàng điều gì. Phải mất nhiều tháng, nàng mới thu hết can đảm đến nơi này, và giờ đây, khi gặp bác sĩ, nàng biết mình cần phải giữ gìn lời nói. Nàng không muốn kể lể với con người xa lạ này về cuộc sống riêng tư của mình với Greg – Tôi xin lỗi. – Lisette nhổm dậy – Tôi đã lầm. Lẽ ra tôi không nên đến đây. Xin lỗi vì đã làm mất thì giờ của bà, bác sĩ Rossman ạ.

– Ô, không đâu. – Bác sĩ Rossman lên tiếng không một chút bối rối – Nhưng cô đã trả tiền rồi mà, nếu bỏ phí đi thì dở lắm. Sao không ngồi yên tĩnh một chút. Khó mà yên tĩnh được lắm phải không?

Lisette nghi ngờ nhìn vị bác sĩ, nhưng vẫn ngồi lại trong chiếc ghế êm ái. Khó mà đoán được tuổi bà Rossman. Có lẽ khoảng từ 35 đến 50 tuổi không chừng. Bà không trang điểm và không có vẻ gì là nữ tính cả. Tóc bà màu tro túm gọn thành một búi nhỏ xíu không cân đối chút nào so với gương mặt. Sự yên lặng bắt đầu làm thần kinh Lisette căng thẳng.

– Đúng là tôi không cần một bác sĩ tâm thần. – Nàng đột ngột nói – Tôi không điên và không cần xem mình có bệnh gì không, điều đó tôi biết rồi. Thật ra, tôi đang làm mất thời giờ của bà, bà Rossman ạ. – Nàng sắp sửa đứng dậy.

Bác sĩ Rossman mỉm cười.

– Hãy kể cho tôi nghe. Tôi rất muốn nghe.

Lisette nhắm mắt lại một lúc rồi nói:

– Tôi yêu chồng tôi lắm, yêu điên cuồng. Nhưng tôi lại lạnh nhạt mỗi khi chàng đụng đến mình. Tôi không thể dâng hiến hay đón nhận những nhu cầu xác thịt.

– Trước đây cô có thỏa mãn trong quan hệ vợ chồng không? – Bác sĩ Rossman hỏi, nhặt cây bút chì lên và tư lự ngắm nghía đầu chì rồi lại để xuống bàn.

– Có, vào thời gian đầu, khi chúng tôi ở Paris.

– Cô nói cô biết điều rắc rối ở cô, có nghĩa là cô hiểu tại sao đáp ứng của cô lại thay đổi à?

Gương mặt xinh xắn căng thẳng, tay Lisette xoắn lại trên đùi. Trừ cha và Luke ra nàng chưa hề thổ lộ chuyện Dieter với ai cả. Biết nàng có dám nói ra đây không. Nàng hít mạnh một hơi dài.

– Tôi là người Pháp bà Rossman ạ. Tôi gặp chồng tôi ngày anh ấy đổ bộ lên Pháp cùng quân đồng minh. Sáu tuần sau đó chúng tôi kết hôn. – Nàng ngừng nói. Căn phòng lại rơi vào sự yên tĩnh. Bác sĩ Rossman dường như đang chăm chú xem mẫu hoa văn của tấm màn cửa – Vài giờ sau khi cưới, anh trở về Tiểu đoàn và không gặp lại anh ấy cho đến 10 tháng sau. – Nàng đưa tạy dụi mắt – Khi anh trở về, tôi đã sinh được 3 tháng. Chồng tôi rất hân hoan sung sướng. Anh bảo em gái anh cũng là một cô bé sinh thiếu tháng, có bảy tháng thôi. Anh đã không cho tôi một cơ hội nào để giải thích…

Lần này hai người im lặng lâu hơn. Bác sĩ Rossman chờ đợi. Và dường như sự quan sát của bà đã chuyển từ cái màn cửa sang mẫu hoa văn trên thảm.

– Đứa bé không phải là con anh ấy. Tôi có ý muốn cho anh biết, tôi đã định cho anh biết…

Lại im lặng.

– Nhưng tôi đã không nói. – Bác sĩ Rossman nhắc thêm.

Lisette lắc đầu:

– Cha của đứa bé là người Đức. Chồng tôi lại là một trong những người đầu tiên vào giải phóng Dachau. Anh chẳng thể hiểu được đâu. Mà nếu tôi cho anh biết, có lẽ tôi sẽ mất anh.

– Tôi hiểu! – Bác sĩ Rossman nói, nguệch ngoạc vẽ gì đó trên giấy – Cô đã cảm thấy mình lừa dối bắt đầu lúc nào?

– Khi đến Mỹ. Khi tôi thấy mẹ chồng tôi vui mừng vì được làm bà nội. Khi tôi nghe chồng tôi gọi Dominic là con. – Nàng nghiêng người về phía trước, mắt sáng rực – Tôi hiểu tại sao mình cảm thấy có tội, bác sĩ ạ, nhưng tại sao lại ảnh hưởng đến tôi như vậy? Tại sao tôi lại cảm thấy lạnh nhạt khi ân ái.

Mắt bà Helen Rossman đầy vẻ thương hại, bà nhẹ nhàng nói:

– Vì cô sợ. Cô sợ đến lúc cực điểm của khoái cảm, cô sẽ mất tự chủ. Mất tự chủ sẽ làm cô tự đầu hàng với nhu cầu bức xúc là kể mọi chuyện cho chồng nghe. Vì trong lúc khoái cảm cực độ, sẽ không thể tự chủ được. Sẽ có sự bùng nổ tình cảm và tình dục, mất ý chí và ý thức cá nhân, đó là sự phân huỷ bản thân trong chốc lát. Chính lúc bấy giờ tiềm thức của cô biết rằng cô sẽ đầu hàng, bấy giờ cô sẽ suy sụp và kể hết sự thật. Và để tránh xảy ra điều đó, chính tiềm thức đã bảo vệ cô. Nó không cho phép tình trạng đó xảy ra. Như cô mô tả đúng đó, nó làm cô lạnh nhạt nhưng đồng thời lại giúp cô thoát nạn.

Lisette nhìn bà chằm chằm, lo sợ.

– Như vậy là không có cách nào hết sao?

– Nhiều bà đã gặp cảnh như vậy hay tương tự thế, bà Dering ạ. Một phụ nữ không phải lúc nào cũng biết được cha của con họ là ai. Cô ta có một cuộc tình. Có quan hệ tình dục với người tình, với chồng, rồi có thai. Trong những trường hợp đó, hầu hết phụ nữ nếu muốn giữ đứa con thì phải chọn một trong hai điều kiện: tiếp tục cuộc hôn nhân hay li dị và sống hẳn với người yêu. Trong trường hợp nào cũng vậy, họ tự thuyết phục rằng đứa con thật sự là của người mà họ chọn. Và họ đã làm thế. Rốt cuộc, họ có cơ hội đúng 100%.

Mắt Lisette mở to:

– Nhưng thế thì khủng khiếp quá.

– Có thể. Nhưng vậy là thực tế. Đó chính là một cách để giữ sự bình ổn, một cách giải quyết. Trí óc con người thật là rắc rối, bà Dering ạ. Chúng ta muốn tin vào điều gì thì chúng ta sẽ tin được, và vì thế, nó sẽ là sự thật.

– Nhưng tôi biết… – Lisette đứng bật dậy phản đối – Chắc chắn 100% Dominic không phải là con Greg. Không phải. Nó chính là con của Dieter. Tôi không thể tự dối mình được, không thể được.

– Vậy thì cô phải nói cho chồng biết sự thật. Tôi không thể xoá tan mặc cảm tội lỗi mà cô đã cảm thấy. Chỉ có cô mới làm được điều đó thôi. Nhưng tôi muốn khuyên cô đừng nên quẳng gánh nặng đó đi chừng nào cô chưa biết chắc là mình đủ sức sống với mọi tình huống có thể xảy ra.

Lisette lái xe về phía nam thành phố, đậu xe lại bên đường rồi đi dạo hàng giờ trên bờ biển vắng ngắt, gió biển lồng lộng thổi tung mái tóc nàng. Cuộc viếng thăm bác sĩ Rossman không giải quyết được gì cả. Nàng hiểu mình hơn một chút về sự lãnh cảm của nàng, nhưng chỉ thế thôi. Nàng không thể thoát ra khỏi nó. Đó là nhà tù mà nàng tự ý bước vào trong cái ngày xa xôi ấy khi Greg đứng sừng sững trong căn phòng trên lầu, lần đầu tiên bế thằng bé Dominic trên tay.

Greg biết hầu hết đàn ông sẽ phải tìm cách thoả mãn nhu cầu sinh lý ở một nơi nào đó. Có những lúc bị cám dỗ nhưng chàng dửng dưng gạt bỏ đi. Chàng yêu Lisette. Chàng sẽ là tên khốn kiếp nếu có ý định hạ thấp tình yêu đó và đem đi hoang phí ở nơi khác. Trong những năm sau khi Lucy ra đời chàng tự kiềm chế mình ngày càng ít ân ái với Lisette hơn. Cố gắng ấy gần như làm chàng kiệt sức. Chỉ vì chàng biết rõ rằng càng ít đòi hỏi hơn, nàng càng trở nên thoải mái hơn và chàng cảm thấy mạnh dạn hơn để tiếp tục nỗ lực của mình.

Greg biết chàng không có hy vọng thành công trừ phi họ ngủ riêng. Cho đến tận bây giờ và những năm sau nữa, chàng có thể nhớ rõ thái độ của nàng khi chàng đề nghị ngủ riêng. Lúc đó, chàng mong thấy được sự hốt hoảng trên mặt nàng. Chàng mong nàng sẽ nói ngay rằng đề nghị của chàng là không thể tưởng tượng được. Vậy mà nàng đã không nói. Nàng đứng thật yên, cát biển dính vào đôi giày sau những lần đi dạo dọc bờ biển, tóc nàng lộng gió, mắt nàng tối quá chàng không đọc được điều gì trong đó.

– Em nói lâu nay ngủ không ngon, và anh nghĩ…

– Được rồi! – Nàng nói nhanh, thật nhanh – Em hiểu.

Lúc đó, nàng đang mặc áo len xanh nước biển điểm màu hoa ngô sẫm và quần tây trắng. Niềm khao khát được chạm vào người nàng, được ôm ấp nàng làm chàng không thể chịu nổi.

– Chỉ nói vậy thôi, Lisette. Chúng ta chẳng cần phải thế, nếu em không muốn.

Chàng đã bước đến định ôm chầm lấy nàng và nói rằng chàng chẳng màng đến điều đó.

Nàng vụt quay đi thật nhanh.

– Em nghĩ như thế tốt hơn. – Nàng nói, tránh ánh mắt chàng – Em ngủ không được ngon và em biết như vậy em sẽ quấy rầy anh. Ngày mai em dời đồ đạc cho anh.

Tất cả những nghi ngờ của chàng chắc chắn lắm rồi. Chàng quay người bước như chạy ra khỏi phòng, không biết nếu ở lại chàng sẽ ra thế nào.

– Papa không được khoẻ lắm. – Đôi mày thanh tú của Lisette chau lại khi đọc lá thư mới nhất từ Pháp – Maman nói Papa bị một tai biến nhẹ. Maman muốn Papa rời lên Paris luôn chứ không chỉ vào những mùa đông nhưng ông không chịu. Ông bảo không gì trên đời có thể bứt ông ra khỏi Valmy được.

Greg nhìn sang nàng. Họ đang ngồi ở sân trong ngắm nhìn Dominic và mấy đứa bạn đang nhào lộn xuống hồ bơi. Mỗi khi có thư từ Valmy gửi đến là Lisette cứ ngồi trầm ngâm, và chàng hiểu nàng đã khó khăn lắm mới che giấu được điều đó, nàng mong mỏi được sống dưới bầu trời xanh trong, những vườn táo, những con đường quê có bờ giậu, đầy bóng mát. Chàng cau mày. Đã 6 năm rồi họ không trở về Valmy. Hãng quảng cáo Dering đang phát đạt và có thể hoạt động tốt nếu vắng chàng trong năm, sáu tuần. Nhưng Frank Warner sắp phải ra toà và chàng hứa sẽ giúp anh ta hết mình.

– Em muốn đi thăm ba không? – Chàng hỏi lúc Dominic phóng mình nhảy lộn nhào xuống hồ và bọn trẻ reo hò vang dội.

– Tất nhiên là em rất muốn thăm ba. – Nàng đáp, mắt sáng hẳn lên – Nhưng còn công ty…, còn việc học của Dominic.

– Họ sẽ làm được mà. – Và rồi hơi miễn cưỡng chàng tiếp – Nhưng chúng ta không đi được trước tháng sau đâu. Frank Warner đã bị toà bắt phải ra Hội đồng.

– Frank ra toà sao? – Nàng chăm chú nhìn chàng hoảng hốt – Frank hả, trời ơi! Sao lại có người đi nghi ngờ Frank là cộng sản, mà lại là tên cuồng tín như McCathy nữa chứ? Sao thế, anh ta có quan tâm gì đến chính trị đâu?

Greg mím môi. Chàng đã không định nói cho nàng biết vụ Frank ra toà. Việc McCathy điên cuồng săn lùng những người cộng sản và cấp tiến đã ảnh hưởng nhục nhã đến đất nước này.

Lisette vẫn còn đăm đăm nhìn chàng lo sợ:

– Nhưng em nghĩ, anh vẫn bảo Hội đồng chẳng là cái gì khác hơn là một vũng nước đọng cho những chính khách hết thời cơ mà.

– Đúng vậy. Nhưng không may là McCathy đã đảo lộn tất cả. Hắn tìm được một đám đảng viên cộng sản trong chính phủ và giờ thì khủng hoảng ngập tràn trong chính phủ còn hắn tự do đưa ra toà bất cứ ai dù chỉ bị nghi ngờ chút ít là cộng sản hay cấp tiến.

– Nhưng mà Frank chẳng có quan điểm rõ ràng về cái gì cả. Sao hắn lại nhắm vào Frank?

– Bởi hắn là một thằng ba hoa. – Greg nói tiếp, nếp nhăn hằn khoé miệng – Hội đồng đang lùng thêm tin tức. Họ muốn anh ta làm rõ những mối quan hệ của mình từ trước đến giờ.

Lisette đứng dậy giận tím người.

– Thật ghê tởm. Em không thể tin lại có chuyện như thế xảy ra ở nước Mỹ này. – Nàng vén tóc lên, mắt sáng rực – Tên McCathy này sẽ bắt đầu săn tiếp ai nữa đây? Những kẻ đồng tính luyến ái hay người Do Thái?

Greg lắc đầu:

– Không, không đến nỗi như vậy đâu. Lisette, không thể nào như thế trong khi Eishenhower vẫn còn là tổng thống.

Nàng nhìn chàng.

– Còn Frank? Anh ấy sẽ làm gì?

– Anh ta sẽ theo luật cải cách thứ năm.

– Như vậy nghĩa là sao? – Lisette bối rối hỏi – Anh muốn nói là anh ta sẽ từ chối tố cáo bạn mình?

Greg lắc đầu.

– Vậy thì rồi chuyện gì sẽ xảy ra với anh ta?

Greg đứng lên, bước đến tủ rượu bên cạnh hồ, rót một ly rượu.

– Có nghĩa là anh ta sẽ không còn bị ghi tên vào sổ đen nữa. Chắc không ai quan hệ tài chính với anh ta, công ty anh ta sẽ bị phá sản.

– Anh ta có thể bị tù không? – Lisette hỏi khi chàng đưa nàng một ly rượu gin và tonic – Họ cũng làm như vậy đối với nhà văn Dashiell Hammett khi ông ta từ chối khai báo phải không?

Greg lắc đầu.

– Đúng, nhưng ông ta sẽ làm được một việc đúng, Lisette ạ, ông ta sẽ tập hợp một phe chống lại họ mà chỉ có trời mới biết được, sẽ có người phải làm như vậy, nhanh và đáng kể như vậy.

Có một cái gì đó trong giọng chàng khiến nàng ớn lạnh. Đồng tử nàng mở rộng.

– Trời ơi! Có bao giờ anh bị ra toà chưa, Greg? Anh có phải khai báo với họ gì không?

Chàng bật cười. Cuộc nói chuyện đã bất ngờ làm họ xích lại gần nhau.

– Không, đừng lo cho anh. Nhưng đến khi Eishenhower sắp hết nhiệm kỳ, anh nghĩ em sẽ thấy anh ủng hộ ứng cử viên mới của Đảng Dân chủ hết mình. Mà không chừng anh lại tranh cử vào quốc hội nữa đấy.

Một tháng sau, Frank ra toà và từ chối khai báo. Anh ta bị bỏ tù vì tội xúc phạm, và Greg từ Washington bay về một mình, tức giận điên người.

– Không ai làm được gì sao? – Lisette hỏi cách tuyệt vọng sau khi chồng đã tắm rửa thay quần áo.

Chàng lắc đầu.

– Vẫn chưa, nhưng McCathy đã sắp hết thời rồi. Hắn bắt đầu tỏ ra ganh ghét Eishenhower, và chẳng bao lâu hắn sẽ không còn được quốc hội ủng hộ. Khi nào chúng ta đi Pháp về, anh sẽ để tất cả những nguồn lợi của công ty Dering sau một cố gắng cho mọi người thấy cái mà McCathy đại diện.

Một bóng mây đi qua mắt nàng.

– Sáng nay em nhận được một lá thư của Maman. Cuộc viếng thăm của chúng ta lại trùng với Luke và Annabel. Anh không phiền chứ, anh yêu?

Chàng quay đi, mạnh mẽ và uyển chuyển trong chiếc quần Jean rất ôm, áo sơ mi hở cổ bày ra một khoảng ngực rộng.

– Có gì đâu! – Chàng nói, và chỉ có đôi tai thính nhất mới phát hiện được dấu hiệu cay cú trong giọng chàng. Từ lâu rồi chàng đã tự thuyết phục mình rằng Luke Brandon không phải là nguồn gốc sự bất hạnh đang tồn tại vô ý thức trong cuộc hôn nhân của họ. Chắc hẳn là chàng không có ý định hoãn lại chuyến đi về Valmy chỉ vì Luke cũng sẽ có mặt ở đó.

Chàng hướng về phía Lisette và cảm thấy nồng cháy đam mê hệt như lần đầu chàng gặp nàng,

– Melanie sẽ thích chơi với Lucy. – Chàng nói, thật ra chàng chẳng để ý điều ấy có thật hay không nữa. Chàng có quan tâm đến điều gì đâu ngoài nhu cầu dữ dội là được ái ân với Lisette, biết rằng nếu chàng làm vậy, sự đáp ứng của nàng chỉ là giả vờ, sự giả vờ mà chàng không có can đảm nhìn nhận là mình đã thấy rõ từ lâu lắm rồi.

– Ông ngoại chỉ nói tiếng Pháp thôi sao, mẹ? – Cô bé Lucy rất là “Mỹ” tò mò hỏi khi cả nhà đang đứng trên boong tàu đợi chờ được thấy quang cảnh đầu tiên của đất Pháp.

– Chắc như vậy đó. – Lisette vừa cười vừa nói – Mà con cũng phải nói tiếng Pháp nữa đó, Lucy. Con còn nhớ những câu vần mẫu giáo mẹ dạy không?

– Sur le pont de Avignon, Frère Jacques?

Đôi má hồng của Lucy giống như quả táo chín, mái tóc quăn bồng.

– Con không thích nói tiếng Pháp mẹ ơi. Muốn nói cái gì cũng phải nghĩ lâu lắm. Con không bao giờ nhớ từ như anh Dominic. Cái lưỡi con cứng lắm.

– Đó là vì con nói nhiều quá, con bé bỏng ạ! – Lisette nói và ôm chặt con bé – Nhìn kìa, con có thấy màu trắng của những bờ đá kia không? Đó là nước Pháp, con yêu. Chúng ta gần tới nhà rồi.

Lucy tò mò nhìn mẹ:

– Chúng ta vừa mới đi khỏi nhà mà. – Con bé nói bằng cái logic rất con nít của nó – Lâu thật là lâu mới về nhà mà. Cho tới hết mùa hè lận.

Lisette tựa người sát lan can tàu, mắt nàng sáng lên. Đây là nhà mình, nàng nói sung sướng vô ngần:

– Nước Pháp đây rồi!

Nàng hoảng hốt khi thấy vẻ yếu đuối của cha. Lưng ông đã còng và di chuyển ngập ngừng, điều trước đây chưa từng có.

– Ôi, về nhà vui quá, ba ơi! – Nàng nói và ngồi xuống trên tay vịn ghế rồi âu yếm quàng tay lên cổ cha – Sao mà San Francisco xa xôi quá hả ba?

Ông áp tay con gái lên má, vui mừng khôn tả vì con gái lại về, lại thấy con cháu chạy giỡn vui vẻ quanh quẩn trong lâu đài, ngoài vườn cây.

– Luke, Annabel và Melanie về cách đây năm ngày. – Ông nói vẻ hài lòng – Lúc đến, trông anh ta ra dáng người Anh lắm, lúc nào cũng bận bộ veston đậm màu, ca vát thẳng có những chấm nho nhỏ. – Ông cười khúc khích khoái chí – Nhưng rồi, sau khi dọn dẹp hành lý, anh ta lại mặc áo len không cổ và quần tây thường, còn cái bộ veston để dưới đáy va ly cho đến ngày trở về Anh.

Lisette đang trông mong đựợc gặp lại Luke. Sáu năm rồi, những lá thư của họ cứ qua lại vượt Đại Tây Dương. Thư của Luke, làm ra vẻ quan tâm thăm hỏi cả nàng lẫn Greg. Thư của nàng, hỏi thăm cả về Luke và Annabel. Hai bên đều hiểu điều đó chỉ là lịch sự. Greg cũng như Annabel thật sự chẳng quan tâm gì đến những điều họ phải nói với nhau. Những lá thư của Luke kể đầy những chuyến về thăm Valmy thường lệ, những tin tức về Sainte – Marie – des – Ponts, về sức khoẻ của già Bleriot, về việc bà Pichon nghỉ hưu. Thư của Lisette thì hoàn toàn về Dominic và Lucy, nhưng Dominic được nhắc nhiều hơn hẳn Lucy. Không phải vì nàng cưng Dominic hơn. Nàng không thương Dominic hơn đâu. Lucy mới thật quả là cực kỳ quý giá đối với nàng. Nhưng vì Luke là người duy nhất mà nàng có thể cùng nói về Dominic mà không ngần ngại. Nàng có thể cùng nói về Dominic mà không phải chịu đựng thốt ra những lời nói dối khéo léo là Dominic rất giống Greg. Với Luke không có sự giả vờ, dối trá như nàng đã từng nói, dẫu sao trước kia Luke cũng đã từng là người bạn tốt nhất của nàng.

Luke nôn nóng không chịu được. Anh mong gặp lại Lisette. Đã sáu năm rồi! Chúa ôi! Làm sao anh lại có thể chịu đựng được như vậy nhỉ! Luke không muốn chịu đựng nữa. Mới đây anh đã lên làm giám đốc hãng quảng cáo Johnson Marthie, và vì hãng này có một văn phòng ở Los Angeles, anh định sẽ có cơ hội đi đến vùng biển phía Tây này của Mỹ thường xuyên. Anh bỏ lỡ không gặp ngay lúc nàng vừa đến vì Annabel đã nhờ anh đến lần thứ 10 là phải giăng lưới đánh tennis sẵn để mọi người chơi.

Theo phép thì lẽ ra anh phải đi ngay vào thư viện và tay bắt mặt mừng với Greg. Nhưng anh lại không làm như vậy. Greg có thể chờ được. Nhảy hai bước một lên cầu thang, anh bồn chồn đi lên đi xuống dãy hành lang dài bên ngoài những phòng ngủ ở tầng một, nôn nao mong chờ nàng bước ra khỏi phòng ông Henri de Valmy.

Lúc nàng vừa xuất hiện, anh hiểu những mong chờ của mình quả là xứng đáng. Giờ nàng đã 27 tuổi, không còn là một cô gái nữa mà đã là một thiếu phụ. Tóc nàng chải rất gọn và kẹp lại, làm nổi bật đường nét của đôi tai nhỏ và đôi mắt tím tuyệt vời. Nàng mặc bộ đồ nỉ màu kem với áo lụa trắng, mang giày cao gót, thoang thoảng mùi nước hoa, vẫn mùi hương phảng phất mà anh còn nhớ rõ trong sáu năm dài.

– Anh sắp sửa nghĩ là em đã biến mất ở bến cảng rồi đó. – Anh nói, bước nhanh đến bên nàng nắm lấy vai nàng, như ngây ngất vì hình ảnh của Lisette.

Nàng cười vui khi được gặp lại anh, bất kể thái độ quá nồng nhiệt của anh – sự nóng bỏng luôn làm nàng bối rối.

– Bọn em không trễ đâu. Có chậm lắm đâu Luke. Tàu chỉ cập bến cách đây hai tiếng.

– Nhưng em đã chậm 6 năm rồi. – Anh nói giọng chắc nịch, cúi xuống hôn nàng.

Nàng quay mặt thật nhanh để cho cái hôn nóng bỏng chỉ rơi trên má mà không lên môi.

– Chúng ta là bạn thôi, Luke ạ, không thể là người yêu. Anh đừng làm em mất vui.

Gương mặt cương nghị bỗng nhiên quá khắc khổ khi nhìn xuống mặt nàng, tựa hồ như một tên Ả Rập chứ không phải là một người Anh.

– Em có hạnh phúc không? – Anh hỏi khô khốc – Em vẫn còn yêu anh ta chứ?

Trả lời câu hỏi sau mới dễ hơn câu đầu làm sao.

– Còn, em vẫn còn yêu Greg. – Nàng đáp, mắt nhìn thẳng vào mắt anh – Em sẽ còn yêu được mãi, Luke ạ.

Luke hít mạnh một hơi, 2 cánh mũi phập phồng nôn nóng:

– Thế em có hạnh phúc không? – Anh hỏi vẻ trắng trợn – Anh ta biết chưa, em kể anh ta nghe chưa?

Nàng lắc đầu, quay đi dọc theo hành lang dẫn đến cầu thang:

– Em chưa kể với anh ấy, mà đã lâu quá rồi bây giờ thì không thể nào kể được nữa.

– Còn Dominic? – Anh hỏi và bước đến cạnh nàng, bực mình khi nghĩ lát nữa đây mình sẽ phải chia sẻ nàng cho mẹ nàng, con nàng, và cả Greg nữa – Em không muốn kể với nó về Dieter à? Em không muốn nó biết về cha nó à?

Anh chợt thấy nỗi khổ hiện lên trong mắt nàng, thấy nàng run rẩy nao núng và anh hiểu những lời lẽ của mình đã có kết quả.

– Có thể cho nó biết được, nếu em muốn. – Luke lại tàn nhẫn tiếp tục – Có thể được nếu em không quá sợ Greg sẽ bỏ em.

Nàng quay phắt lại đối diện với Luke, đột nhiên giận dữ:

– Nhưng quả thật tôi sợ Greg bỏ tôi. Tôi yêu anh ấy và tôi không muốn sống xa anh ấy một chút nào cả, Luke ạ! Anh có hiểu tôi không? Cho dù phải trả giá đắt như thế nào đi nữa cũng xứng đáng nếu Greg vẫn yêu tôi.

Trong giọng nói nàng có những nét thương yêu làm anh hiểu mình dễ thua trận ngay trước khi tuyên chiến.

– Vậy thì chẳng có gì để nói nữa. – Anh quay lưng lại, bước đi.

Lisette chạy theo, cầm lấy tay Luke:

– Anh Luke, đừng trẻ con như vậy, em đã trông được gặp anh lắm mà, em đã mong được thấy Melanie và Lucy chơi đùa với nhau, em thèm về lại Valmy làm sao! Xin đừng làm khổ em!

Anh nhìn Lisette, một mớ tóc đen nhánh loà xoà trên trán, đôi mắt dịu đi trong cơn điên thất trận. Từ dưới nhà vọng lên tiếng trẻ con nói cười nho nhỏ.

– Anh Luke, hãy nghe em đi. – Nàng lặp lại, mắt cầu khẩn sự thông cảm.

Một khắc dằng dặc, nặng nề trôi qua, rồi anh nhún vai cười buồn bã:

– Thôi, em thắng rồi. Thế thì hãy cùng chiến đấu, em kiên cường của tôi ạ!

Nàng cười, đan tay vào tay anh vui vẻ đi xuống lầu, nơi bọn trẻ, Annabel và mẹ nàng đang đợi.

– Con sẽ nói tiếng Pháp vì giờ con đang ở Pháp. – Melanie nói, ngước nhìn Dominic trìu mến – Mẹ ơi, con nói tiếng Pháp được chứ mẹ? Tiếng Pháp thì thế nào? Hay không mẹ? Lucy biết không mẹ?

– Mẹ chắc là Lucy cũng biết nói tiếng Pháp in ít thôi. – Annabel nói chiều theo con – Nào, bây giờ để mẹ rửa sạch cỏ bám đầu tay và đầu gối con đây này, các con đã đi những đâu vậy?

– Con đi thám hiểm với anh Dominic. Tụi con tìm được nhiều chỗ hay lắm, với lại…

– Xin lỗi! – Annabel nhỏ nhẹ nói với Lisette và bà Héloise – Phải dẫn Melanie đi tắm thôi. Không thể tưởng tượng được sao con bé lại bẩn thế. Chỉ mới thoáng vài phút không thấy nó là đã như vậy rồi.

Greg cười khi thấy Annabel chịu khó dẫn bé Melanie phụng phịu đi về phía nhà bếp.

– Annabel sắp được thấy Melanie lúc nào cũng trầy trụa dơ bẩn đầy mình nếu được Dominic nhận làm đệ tử. Khi nãy, lúc anh gọi chúng vào là chúng đang sắp leo lên mái nhà kho. Anh nghĩ tốt nhất là đừng cho Annabel biết.

Luke nhếch mép cười, hai bàn tay thọc sâu trong túi quần.

– Anh nhận xét đúng lắm! – Anh nói cởi mở – Melanie chỉ đi ra ngoài với mẹ hay với chị vù khi chúng tôi ở nhà. Mấy tuần lễ ở Valmy chắc sẽ mở ra cho con bé một bầu trời mới.

Khi họ cùng đi vào phòng khách lớn để ăn bánh và uống trà, nhấm nháp những miếng pho mát địa phương dày và thơm phức kem. Luke lại nghĩ thật lạ lùng và bất chấp sự ghen hờn với Greg, anh không thể ghét Greg được. Nếu không vì Lisette, anh đã xem Greg là bạn tốt.

– Tôi thấy anh đăng quảng cáo cho cả công ty Alloys International lẫn Quay Med vào tháng trước. – Anh bảo Greg, lúc bà Héloise de Valmy vẫn còn đẹp và sang cả trong tà áo lụa xám bạc, bắt đầu rót trà cho mọi người.

– Còn anh cũng quảng cáo cho Quay Med chứ gì? – Greg hỏi, dẫn dắt cuộc đối thoại trong vòng an toàn nói về nghề nghiệp, cả hai chỉ thận trọng đề cập đến những vấn đề vô thưởng vô phạt trong phạm vi nghề nghiệp đôi bên.

Chàng thừa biết là Luke đã ở đâu cách đây vài phút. Đón đường, chắc chắn là chặn đầu Lisette, trong khi vợ con anh ta chỉ cách đó vài phòng. Sự tức giận Luke thường khơi dậy trong chàng, đột nhiên bùng lên và khó khăn lắm chàng mới kiềm chế được. Sự ám ảnh của Luke đối với Lisette là điều mà lâu rồi Greg đã tập chịu đựng. Chàng liếc nhìn Lisette khi Luke bắt đầu kể về việc làm ăn với công ty Quay Med. Nàng đang ngồi trên ghế nâu bọc vải hoa sặc sỡ, bắt chéo đôi chân thon dài, đầu nghiêng nghiêng lắng nghe mẹ nàng kể chi tiết về diễn biến căn bệnh của cha. Chàng có thể hiểu được lý do tại sao Luke vẫn còn bị hình bóng nàng ám ảnh. Chàng cũng vậy. Mà chàng thì hầu như đã làm chủ hoàn toàn được nàng hơn hẳn nhà Brandon. Nhưng cái trở ngại về sinh lý bao năm nay tách rời họ vẫn chưa chấm dứt. Có những lúc chàng tưởng những đêm trăng mật chỉ là giấc mơ – những đêm dài nóng bỏng đam mê ở Paris. Nàng đã dâng hiến trọn vẹn, phóng khoáng – điều tuyệt diệu cho thấy nàng yêu anh lắm và cần anh lắm. Giờ thì khác biệt nên khó mà tin rằng điều đó đã xảy ra. Chàng tự hỏi không biết nàng đã nhận ra trở ngại của mình khi nào. Có phải là lần đầu phải rời đất Pháp? Có phải đó là bước ngoặt làm đổ vỡ cuộc hôn nhân của họ?

– Tôi sẽ đi thăm văn phòng ở Los Angeles khoảng cuối năm nay. – Luke nói – Hay đi San Francisco có được không nhỉ? Sẽ rất lạ lùng nếu được thấy quý vị ở ngay nhà chớ không phải trên đất Pháp.

– Tôi nghĩ “Frisco đủ chỗ cho hai ta”. – Greg đáp với vẻ thoải mái luôn làm cho Luke chưng hửng. Vì Luke chẳng bao giờ hiểu rõ Greg, không chắc anh biết được những gì, có nghi ngờ gì không, không hiểu thâm tâm anh ta nghĩ gì. Anh ta là loại người mà vẻ thờ ơ bên ngoài che giấu một tham vọng tột bực, đã làm phòng quảng cáo Dering nhỏ trở thành một trong những hãng đứng đầu nước Mỹ, người đã leo đến chức trung tá lúc mới 27 tuổi, rất nguy hiểm nếu đánh giá anh ta thấp.

Bà Héloise đề nghị mọi người đi dạo vườn hồng một vòng trước khi về phòng để thay đồ ăn tối, một điều khiến Greg vô cùng sửng sốt.

– Có phải mẹ muốn ăn mặc bộ đồ smoking vào ăn tối sao, em yêu? – Chàng hỏi khi cánh cửa phòng đóng lại sau lưng họ.

Lisette uể oải thả người lên giường, tuột đôi giày rồi trườn nằm duỗi dài trên tấm drap lụa xanh, nói:

– Em chắc vậy, anh ạ!

Greg bước vào phòng tắm kế bên và vặn vòi sen.

– Luke bảo chẳng bao giờ cởi bỏ được chiếc quần Jean trong suốt thời gian ở đây.

Nụ cười nở trên khoé miệng Lisette.

– Đó là lúc anh ấy ở đây một mình với papa, còn mẹ thì ở Paris, một khi có mặt mẹ, chẳng bao giờ được mặc quần jean ngồi vào bàn ăn tối đâu.

Greg đã cởi áo sơ mi và tất ra. Qua cánh cửa mở nàng nhìn chàng kéo phéc mơ tuya, rồi ném cái quần sang một bên. Nàng cảm thấy cổ họng khô lại khi chàng đến đứng dưới vòi sen. Ở San Francisco, họ ở phòng riêng, có nghĩa là ít khi nào nàng được ngắm chàng khoả thân. Nàng chết điếng trong lòng khi chàng đề nghị ngủ riêng. Lúc đó nàng chỉ muốn lao vào vòng tay chàng và nói rằng nàng không đời nào muốn ngủ riêng. Nhưng nàng không làm được. Nàng lo sợ quá.

Báo chí đăng đầy những chuyện cô dâu bị ruồng rẫy. Họ vội vã lấy chồng trong khói lửa chiến tranh và theo chồng về Mỹ. Những cô dâu Pháp, Đức, Anh lại thấy mình ở một nước xa lạ, sống trong những phong tục xa lạ, không gia đình, không bạn bè và những cuộc hôn nhân ấy thường làm họ bất hạnh. Khi tình cảm Greg đối với nàng đã nguội lạnh, Lisette sợ hãi cho rằng chàng cũng bắt đầu nhận thức chàng đã quá bốc đồng khi quyết định và bắt đầu hối hận đã cưới nàng.

Chàng tắm nước. Nàng ngắm chàng lau khô người, quấn khăn quanh bụng và trở vào phòng.

– Chắc là Lucy chẳng mong gì chơi với Melanie đâu. – Chàng nói, mở tù lấy ra một áo sơ mi, một quần màu sậm và một áo smoking – Melanie cứ theo sát Dominic như bóng với hình.

Lisette chống tay nhổm dậy. Nếu vươn tay ra nàng sẽ chạm vào làn da màu mật của chàng. Thế là nàng nắm chặt tay lại, hiểu rằng cử chỉ ấy sẽ dẫn dắt nàng đi xa hơn, mong chờ ái ân và lo sợ cơn lãnh cảm sẽ liền tiếp bước theo sau.

Chàng để quần áo lên ghế rồi ngồi xuống cạnh nàng, đeo lại đồng hồ. Nàng có thể thấy những giọt nước lóng lánh vương trên mái tóc dợn sóng của chàng, thấy vai chàng cuồn cuộn bắp thịt màu đồng, đường hằn trên xương sống… Nàng nhắm mắt lại, choáng váng vì khao khát. Chúa ơi, tại sao tội lỗi đó không làm tê liệt cả niềm đam mê lẫn sự dâng hiến của nàng. Tại sao còn để cho nàng xót xa vì đam mê mà không cho nàng khả năng tiếp nhận?

– Em có muốn uống một ly rượu trước khi tắm không? – Chàng hỏi và quay lại, mắt chàng bắt gặp ánh mắt nàng.

Chàng phản ứng nhanh quá, bất ngờ quá. Chàng kinh ngạc vì niềm khao khát trong mắt nàng. Nỗi khát khao ân ái. Lập tức, nỗi khát khao của chính chàng cũng bùng cháy.

– Lisette! – Giọng chàng khàn hẳn đi. Chàng lăn người, kéo nàng lại. Nàng cảm thấy được sự ẩm ướt từ làn da chàng, ngửi thấy mùi hương xà bông còn phảng phất. Nàng rên khe khẽ tay lần qua cổ chàng khi chàng gắn chặt môi lên môi nàng.

Trong một phút bất ngờ, dường như bức tường ngăn cách họ trước nay chưa từng có. Cái khăn lông trên người chàng rơi xuống đất. Cả người chàng quấn chặt lấy nàng, tay nàng luồn vào tóc chàng. Môi chàng mơn trớn trên cổ nàng. Chàng mở nút áo nàng vội vã.

– Ôi Chúa ơi, anh yêu em… yêu em. – Giọng chàng hồi hộp.

Chàng áp sát vào người nàng, nàng oằn người lại, không phải vì đam mê mà là một phản ứng lãnh cảm. Người đàn ông này yêu nàng quá, cho nàng nhiều thứ quá, mà lại bị nàng lừa dối một cách nhục nhã, đê tiện như vậy. Nếu chàng biết được, chàng sẽ rời bỏ nàng. Chàng sẽ nhìn nàng khinh ghét, thù hận và mong phải chi trước kia đừng gặp nàng, đừng yêu nàng.

– Chuyện gì vậy, Lisette? – Giọng chàng khàn khàn gần như hét lên. Chàng đã thấy sự sợ hãi trong mắt nàng. Cả ham muốn và tình yêu như biến mất. Đã nhiều năm chàng cố giả vờ như không biết điều đó. Giờ thì không thể được nữa – Em không muốn yêu anh sao? – Chàng hỏi, đôi mắt không long lên dữ dội, mặt đờ đẫn ngây dại – Em không yêu anh sao?

– Em yêu anh mà. – Nàng nức nở – Hãy tin em…

Chàng không tin nàng, và dang tay nắm lấy vai nàng bóp mạnh đến nỗi nàng phải la lên vì đau đớn. Chàng hành hạ nàng bằng sự tàn bạo của kẻ thất vọng bất kể nàng đang cố đẩy chàng ra và khóc tấm tức.

– Cái quỉ gì đã xảy ra với cô? – Chàng la lối – Tại sao cô lại lạnh tanh khi tôi chạm đến cô nhỉ? Tại sao lại tránh tôi lúc tôi cần cô?

Nàng vẫn để nguyên váy, làn tóc rối bung khỏi cây kẹp.

– Em không biết! – Nước mắt chảy dài tràn xuống mặt nàng – Nhưng em yêu anh mà Greg, em yêu anh hơn hết thảy mọi thứ trên đời.

– Tôi không tin. – Chàng bật khỏi giường, đau khổ và điên cuồng khôn xiết. Lạy Chúa Trời, vì sao đến nông nỗi này? Chỉ ba bước, chàng đã đến phòng tắm và mặc quần áo.

– Anh đi đâu vậy? – Nàng hỏi, cố quỳ lên, quần áo nàng xốc xếch, tóc rối bời trên vai.

– Tôi không biết! – Mặt chàng lạnh tanh, đôi mắt bừng bừng đau khổ – Đi đến nơi nào tôi có thể quên trò đùa này. – Chàng quay ngoắt lại và bước nhanh khỏi phòng. Cánh cửa run lên khi chàng đóng sầm lại.

Bình luận