Nàng khóc thổn thức, mặt đầm đìa nước mắt. Hơi thở hắn như nghẹn lại trong cổ họng. Chúa ơi! Hắn đã làm gì? Đã rơi xuống vực sâu nào đây? Hắn nhìn lại và biết nàng đang chiến đấu đến giới hạn cuối cùng.
– Lisette. – Hắn đưa tay định ngăn nước mắt nàng nhưng Lisette quay phắt sang một bên, mái tóc nàng xõa ngang mặt và trải thành hình cánh quạt trên sàn nhà.
– Lisette! – Hắn lại lên tiếng, giọng nài nỉ sượng sùng – Lisette nhìn anh đây này. Hãy nghe anh.
Nàng vẫn im lìm bất động, chiếc cổ thanh mảnh đáng yêu rướng thẳng, nắm tay siết chặt lại, gương mặt lấm tấm mồ hôi, nhợt nhạt đến độ hắn có thể nhìn thấu qua nó. Hắn biết hắn đã xúc phạm nàng, đã đối xử với nàng như một gái làng chơi, với một sự tàn bạo mà chính hắn cảm thấy ghê tởm.
– Hãy để anh giúp em. – Hắn tì người trên một đầu gối, khẩn khoản nắm lấy vai nàng.
Lisette tức tưởi vùng ra. Nàng gượng dậy mặc áo vào và trừng trừng nhìn hắn.
– Đừng chạm vào tôi. – Đôi mắt nàng tối sầm lại, một màu đen u ám cách xa – Lạy Chúa! Đừng chạm vào tôi! Không phải chỉ bây giờ thôi mà mãi mãi.
Hắn loạng choạng đứng dậy. Cưỡng hiếp! Một phương cách mà hắn chưa bao giờ dùng đến, một hành động hắn đã từng khinh bỉ. Những vết trầy sướt do móng tay của nàng trên mặt hắn đang rướm máu. Hai nút trên của chiếc áo khoác bị giật đứt nằm lẫn với những báo cáo và bản ghi nhớ rơi xuống lúc nãy. Hắn chậm rãi cúi xuống, nhặt những mảnh giấy nằm ngổn ngang mà hắn đã mặc cho nàng lục lọi. Chẳng có gì cho quân đồng minh phải quan tâm. Bản ghi nhớ mà nàng đã chụp lại chỉ xác định sự có mặt của hắn tại Paris từ ngày 22 đến 26 trong tháng này.
Hắn cầm lấy chiếc máy ảnh. Tự hỏi ai đã giao nó cho nàng, Paul hay là Elise? Hắn sẽ chẳng xúc tiến cuộc điều tra làm gì. Tiếp tục công việc này chỉ làm Gespato chú ý đến Lisette. Vì lý do quân sự đó, cuộc điều tra bị bỏ lửng. Hắn đăm chiêu nhìn chiếc máy ảnh. Nhưng còn về mặt đời sống bình thường thì sao? Đúng ra hắn sẽ dễ dàng coi như không có chuyện gì xảy ra vì việc cưỡng hiếp một phụ nữ Pháp chẳng đáng để hắn quan tâm đến mất ngủ. Nhưng người đó chẳng phải là một người tình cờ nào mà lại chính là người con gái khơi dậy trong hắn một cảm xúc mà hắn chưa bao giờ biết đến. Tại sao hắn lại thề rằng sẽ xoá bỏ hình ảnh nàng ra khỏi tâm trí hắn, một việc hắn không thể nào thực hiện nổi. Thà rằng cứ thế từ bỏ cuộc sống còn dễ dàng hơn.
Mặt hắn đanh lại nhưng đôi mắt lại ảm đạm, hắn đặt máy ảnh lên bàn rồi rời khỏi phòng. Hắn phải gặp nàng, phải nói chuyện với nàng. Cơn ác mộng mà họ lao vào đã đến lúc phải chấm dứt.
Lisette chạy lên cầu thang và lao suốt hành lang như kẻ mê dại. Nàng không được suy nghĩ! Không được suy nghĩ gì hết! Nàng ngã bổ vào phòng đóng sầm cửa lại rồi áp chặt tay lên miệng để ngăn lại tiếng la của chính mình. Nàng sẽ không được suy nghĩ nếu không nàng sẽ loạn trí mất. Sức mạnh đã nâng đỡ nàng giờ đây đang mất dần. Nàng quỵ xuống khóc nức nở, hơi thở ngắt quảng và lần lên giường như một con thú bị thương. Nàng đã chống trả với hắn! Không được nghĩ gì khác ngoài điều ấy! Lisette ngã vật xuống giường, không còn gượng dậy nổi, hai cánh tay sõng xoài trên tấm trải giường, nước mắt ràn rụa trên mặt rơi xuống cổ nàng. Nàng đã chống cự với hắn, chiến đấu với hắn… Chiến đấu với hắn.
Cánh cửa xịch mở phía sau và Lisette biết mình đã thua. Nàng đang sa xuống vô phương cứu gỡ.
– Cút đi! – Nàng buông cánh tay ôm đầu uất ức la lên, quay về phía hắn với khuôn mặt sưng húp và đầy vệt nước mắt – Trời ơi cút đi!
Đôi mắt hắn tối sầm. Trong đời mình hắn chưa hề xin lỗi ai, chưa bao giờ.
– Xin lỗi em! – Giọng nói đau khổ của hắn đầy chịu đựng – Hãy tha thứ cho anh. Lisette… Anh xin em.
Mái tóc vàng của hắn rối bù, khuôn mặt rắn rỏi cau lại và tái nhợt với những vết cào sướt. Phần trên áo khoác hắn mở rộng và có thể nhìn thấy mạch đập nơi cổ hắn, ngửi thấy mùi mồ hôi trên thân thể hắn khi hắn tiến lại phía nàng.
– Đừng chạm vào tôi. – Nàng khản giọng, rúm người lại trên giường – Đừng… Xin đừng chạm vào tôi.
– Anh yêu em! – Hắn thì thào và nắm vai nàng kéo dậy – Anh biết em căm thù anh kinh khủng lắm, Lisette. Anh biết anh đã tạo mọi lý do cho em để thù ghét anh…
Một dòng điện chạy dọc cơ thể nàng. Những cơn sóng đã vây phủ lấy nàng. Không còn hy vọng vượt thoát nữa.
– Tôi không ghét. – Nàng thì thầm – Tôi chỉ ghét bản thân tôi.
Và khi nàng ngước lên, ánh mắt họ gặp nhau trong cái nhìn thông hiểu khiến hắn bàng hoàng xúc động.
– Chúa ơi! – Hắn bật thốt lên và ghì chặt nàng vào lòng – Lisette… Tình yêu của anh, Lisette!
Không có sự khước từ, không hề có. Tay nàng trườn lên vòng quanh cổ hắn, môi nàng hé mở một cách tuyệt vọng dưới nụ hôn của hắn. Và lại một lần nữa hắn đặt nàng xuống bằng tất cả sự dịu dàng của tình yêu tuyệt đối.
– Anh sẽ không làm đau em… Anh hứa sẽ không làm đau em.
Váy và áo len của nàng nằm lẫn mớ quân phục, màu khói hương giữa màu xám, màu tím và màu đen.
Hắn đang hoà nhập với nàng, tim nàng đập rộn rã. Với tất cả khéo léo và kiên nhẫn của người tình tuyệt vời, hắn từ tốn dìu nàng đến một xứ sở mà nàng chưa bao giờ mơ ước tới. Thân thể nàng là vàng nung chảy, nóng rực trong suốt chảy vào thân thể hắn. Nàng không còn chút ý thức nào về sự tồn tại của mình. Nàng đang tan biến giữa lúc gọi mãi tên hắn.
Những tháng ngày tiếp theo là một quãng đời tuyệt vời nhất, đầy vị ngọt ngào lẫn đắng cay trong đời nàng. Cái chết của Paul và André làm cho Dieter không thể trình bày chuyện của họ với ông bà bá tước như họ đã dự định. Hắn biết rằng sau những gì xảy ra, không nói gì là tốt nhất cho Lisette. Không một người lính nào của hắn hoặc ông bá tước đoán ra mối quan hệ thực sự của hai người. Ban đêm họ gặp nhau trong căn phòng hướng ra biển trước kia là phòng của bà nội nàng. Về sau, mỗi khi nghĩ đến cuộc ái ân của họ, nàng luôn nhớ đến tiếng sóng vỗ vào bờ đá cuội và ánh sáng dịu dàng của ngọn đèn dầu toả ra từ bóng tối.
Họ nói với nhau về thời thơ ấu. Hắn kể lại những chuyến đi dạo với cha ở vườn Tiatgarten đầy hoa, với mùi hương nồng nàn của những cây táo và lê chỉ cách nhà hàng Kurphursterdam vài mét, cả những thỏi chocolate được đưa về từ khách sạn Sacher ở tận Vienne, và món nước chanh tuyệt vời ở khách sạn Adion tại Berlin.
Nàng kể về thời thơ ấu của mình tại Valmy, về những ngày lễ gia đình tại St. Moritz và ngôi trường dòng của nàng tại Neuily, một ngôi trường tại Thuỵ Sĩ mà lẽ ra nàng đã đến học và tốt nghiệp tại đó.
Họ thảo luận với nhau về sách và âm nhạc. Hắn thích Zola và nhạc Jazz. Nàng thích Phlaubert và Chopin. Họ nói về mọi thứ trên đời ngoại trừ chiến tranh. Trong ánh đèn dầu thắp sáng căn phòng nhỏ của họ trong toà tháp, chiến tranh không hề tồn tại.
Họ cùng uống sâm banh chính cống, loại rượu tuyệt vời mà cho dù đang ở giữa bãi chiến trường, Dieter cũng không thể nào nghĩ đến chuyện từ chối. Rồi đến rượu Calvados, rượu táo rất mạnh và cognac do chính ông bá tước cất.
Dieter hiếm khi cười nhưng qua ánh mắt và hàng mi rậm khi hắn nhìn nàng, và những ngón tay ve vuốt trên da thịt nàng, Lisette biết hạnh phúc của hắn cũng sâu lắng như nàng.
Nàng say sưa ngắm hàng lông mày, chiếc cằm bạnh ra và mái tóc vàng như bắp của hắn. Nàng muốn kề cận bên hắn mãi để họ cùng chia sẻ cuộc sống, với những đêm ân ái mặn nồng rồi cùng nhau thức dậy mỗi buổi sáng. Nàng mong chiến tranh chấm dứt. Nàng muốn biết tương lai giành cho họ những gì. Và điều này thì hắn biết. Đó là cuộc đổ bộ của quân Đồng minh. Hắn vừa mong mỏi vừa sợ hãi điều ấy. Hắn mong muốn là vì nếu quân Đồng minh bị đẩy lùi, họ phải mất nhiều tháng, có khi là cả năm để mở cuộc tấn công mới. Như vậy Đức mới có thể tập trung toàn bộ sức lực vào việc đẩy lùi quân Nga. Nước Anh sẽ tan tành dưới sức mạnh kinh hoàng của V-I, loại hỏa tiễn tối tân nhất, và Churchill buộc lòng phải yêu cầu hoà bình. Khi ấy sẽ có tương lai cho hắn và Lisette.
Hắn sợ hãi điều đó vì nếu quân Đồng minh không bị đẩy lùi, nếu họ tràn vào lục địa thì sự thất bại của quân Đức không sao tránh khỏi. Và sẽ không có tương lai nào dành cho kẻ chiến bại.
Hắn biết nàng chưa hiểu điều đó, nàng vẫn tin rằng dù cuộc đổ bộ thành công hay không, họ sẽ vẫn ở bên nhau. Hắn không đủ can đảm làm nàng vỡ mộng. Hắn không muốn điều gì làm hoen ố hạnh phúc mong manh, phù du của họ.
Dieter có một chiếc radio trong phòng làm việc tại lâu đài, và mỗi đêm, trước khi gặp gỡ Lisette trong ánh đèn dầu của căn phòng nhỏ, hắn kề tai lắng nghe hàng trăm mẩu tin mà đài BBC phát đi sau bản tin thường lệ. Tất cả đều được mã hoá và phát đi bằng tiếng Pháp, Hà Lan, Đan Mạch hoặc Na Uy. Đó là thông điệp cho các phong trào bí mật. Những thông điệp nàng nghe vô nghĩa, vì chúng chỉ có đối với những người được nhắn tin. Từ đêm này sang đêm khác, hắn chờ đợi bản tin mà tướng Canaris quả quyết nó sẽ báo cho quân kháng chiến Pháp biết trước về cuộc đổ bộ trên đất nước họ. Thế mà nhiều đêm đã trôi qua, những tin tức ấy vẫn chưa thấy đến. Hắn biết khi bản tin đó phát đi sẽ không có cuộc gặp gỡ nào dành cho họ trên căn phòng nhỏ trên toà tháp nhìn ra biển.
Suốt tháng tư, thời tiết ấm áp quang đãng, thật lý tưởng cho cuộc đổ bộ. Nhưng trên eo biển Anh quốc, đường chân trời vẫn vắng lặng không một bóng tàu.
Ngày 26 tháng 4, Dieter nhận được thư báo cho biết nhuệ khí ở Anh đang xuống thấp, đã có những lời la ó “Đả đảo Churchill” và yêu cầu hoà bình. Hắn cầu trời đó là sự thật.
Đầu tháng 5 vẫn không có dấu hiệu gì về cuộc đổ bộ của Anh và Mỹ. Hắn nói với Lisette:
– Họ sẽ không đến đâu cưng ạ! Họ sẽ yêu cầu hoà bình chứ không có cuộc đổ bộ nào hết.
Nàng run rẩy trong tay hắn, nép sát vào thân hình rắn chắc thon dài của hắn. Hắn biết rằng nàng không thể chia sẻ cảm giác nhẹ nhõm đó cùng hắn. Không có cuộc đổ bộ nước Pháp sẽ không có tự do. Hắn siết chặt nàng trong vòng tay. Nàng vẫn mong muốn giữ được hắn dù nước Đức thất trận, nhưng điều đó không thể xảy ra.
– Anh rất tiếc, em yêu! – Hắn biết nàng căm ghét tất cả những gì liên quan đến việc chia cắt họ – Nhưng chúng ta không thể gạt chuyện này sang một bên được. Nếu anh đoán sai, nghĩa là quân Đồng minh sẽ đổ bộ, thì em và cha mẹ sẽ không trở lại Valmy.
Đang dựa đầu trên ngực hắn, nàng bật dậy, mái tóc rũ xuống vai và bộ ngực trần.
– Rời Valmy à? – Giọng nàng đầy ngờ vực.
Hắn tỳ một khuỷu tay trên giường rộng.
– Nếu cuộc đổ bộ xảy ra ở đây thì em không thể ở lại được. Toàn vùng Normandy sẽ là một bãi chiến trường.
– Anh sẽ ở lại sao?
– Anh là một người lính mà. – Hắn dịu dàng đáp, đưa tay vuốt nhẹ má nàng.
Mắt nàng tối sầm lên, nét mặt nhợt nhạt.
– Còn dân làng họ có kịp rời khỏi đây không?
– Họ sẽ được lệnh tản cư. – Hắn nói và lại kéo sát nàng vào lòng – Trên chiến trường dân chúng chỉ là chướng ngại.
Họ nằm im lặng, mỗi người theo đuổi suy nghĩ riêng của mình, và ai cũng hiểu đó là những điều không tiện nói ra. Vì những điều đó được nói ra, họ sẽ phải đối mặt với nhau qua vực sâu ngăn cách của sự giằng co giữa tình yêu và lòng ái quốc.
– Chúng ta nên chuẩn bị trước. – Cuối cùng hắn vuốt tóc nàng lên tiếng – Em có họ hàng hay bạn bè nào mà em có thể đến ở đó không?
– Bác em sống ở Paris.
– Vậy thì em nên tới đó.
Nàng xoay người lại nhìn hắn.
– Bây giờ à, sớm như vậy sao?
Quai hàm hắn bạnh ra. Hắn không muốn nàng đi. Nếu nàng ra đi, không biết họ có cơ hội nào để gặp nhau nữa không! Nhưng nàng không thể ở lại Valmy nếu có cuộc đổ bộ. Điều đó quá nguy hiểm. Hắn ôm chặt lấy nàng.
– Như thế là tốt nhất. – Hắn lặng lẽ nói – Trong trường hợp anh đoán sai và họ vẫn tới.
Xa xa, vẳng lại tiếng sóng tràn vào và rút xuống theo dọc bờ biển hoang vắng.
– Có sự báo trước nào không anh? – Nàng tò mò hỏi – Liệu mình có biết trước điều đó không?
Hắn nghĩ đến việc mật trình sẽ được chuyển cho quân kháng chiến và đáp:
– Không! – Hắn tự thề khi chiến tranh kết thúc, hắn sẽ không bao giờ nói dối nàng nữa – Sẽ không có gì báo trước cả em ạ.
Họ nằm cuộn với nhau trong ánh đèn dầu hiu hắt và hắn nghĩ đến lời Rommel đã nói trước đây khá lâu, dường như ông ta đánh giá rằng Anh, Mỹ đã mất tự tin đối với chính nghĩa của họ. Thế thì sự suy thoái ấy sẽ kéo dài bao lâu trước khi họ từ bỏ mục tiêu của mình? Phải mất bao nhiêu thời gian trước khi họ lên tiếng thỉnh cầu hoà bình và cố tạo một dáng vẻ hoà hoãn với thế giới?
Từ trước đến giờ hắn vẫn có những mong muốn như một người thuộc giới trưởng giả, một cuộc hôn nhân tốt đẹp với những đứa con. Nhưng phải trong một khung cảnh hoà bình và yên ổn.
Lisette nhận ra nét suy tư khắc khoải quen thuộc hằn trên khoé miệng hắn. Tình yêu quá nồng cháy đối với Dieter khiến nàng cảm thấy xót xa trước sự lo lắng của hắn.
– Sao vậy anh? Anh đang nghĩ gì thế, Dieter?
– Về em, về chúng mình.
– Vậy thì hãy vui lên, đừng buồn nữa. – Nàng nói và lăn người qua, ép tấm thân trần sát vào hắn, vòng tay ôm choàng cổ nguời yêu và nồng nàn hôn lên khoé miệng Dieter để xoá đi những đường nét căng thẳng.
– Anh yêu em. – Hắn trầm giọng ôm ấp nàng trong tay – Anh sẽ không bao giờ quên được tình yêu của chúng ta, dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa…
Thêm nhiều tin tình báo đưa tới cho biết dân Anh đang đòi Churchill thoái vị và chính phủ họ phải đầu hàng. Hắn không biết tin tức đó chính xác đến mức nào. Tất cả những nguời Anh mà hắn gặp đều bảo thủ và cứng đầu. Hắn không thể tưởng tượng nổi có một ai trong số họ chịu đầu hàng dù họ có mất niềm tin mà họ đang theo đuổi. Và cám ơn sự điên rồ của Đức quốc trong cuộc tấn công nước Nga, mục đích của họ đã được khẳng định, nước Đức thât bại và đã không lượng sức mình. Họ không đủ nhân lực và phi cơ để chiến đấu cho cuộc chiến tranh trên hai trận tuyến. Nếu hắn là Churchill, chắc chăn hắn sẽ hành động khác. Hắn sẽ tấn công ngay lúc này, vào vùng trọng yếu trên đất Pháp, đó là Normandy. Và với một dự cảm khủng khiếp, hắn thấy rõ nếu hành động như thế thì chỉ trong vòng một tuần, hắn sẽ tiến ngay vào quê cha đất tổ.
Sáng hôm sau khi băng qua khoảng sân trải sỏi tiến về chiếc Horch, Dieter gặp Henri de Valmy đang trở về sau cuộc đi dạo trước buổi điểm tâm.
– Xin lỗi bá tước de Valmy, tôi có thể nói vài lời với ông được không? – Hắn hỏi một cách lễ phép.
Henri nghiêm mặt lại. Kể từ khi xảy ra vụ bắn chết Gilles và Caldron, ông đã hạn chế tiếp xúc với ông thiếu tá càng ít càng tốt.
– Nếu ông muốn. – Ông lạnh lùng đáp.
– Chỗ này không tiện. – Dieter nói khi vẫy tay ra hiệu cho gã tài xế đi nơi khác – Chúng ta nên tìm một nơi nào đó kín đáo hơn.
– Trong phòng đọc sách được không? – Henri đề nghị, cố nén khó chịu.
– Không, chúng ta hãy đi dạo. – Hắn nói và bắt đầu sải chân bước khỏi sân sau, hướng theo lối hàng hiên về phía vườn hoa hồng.
Điều gì sẽ xảy ra nếu hắn cầu hôn với con ông bá tước? Môi hắn mím chặt. Hắn đã biết chuyện gì sẽ xảy ra. Bầu trời sẽ sụp đổ. Không những Henri chỉ bắn hắn mà còn giết luôn cả Lisette. Bởi vì thời gian thuận lợi mà hắn có thể đề cập chuyện này với ông ta đã qua, đó là thời điểm trước khi viên phi công bị bắn. Hắn thầm cay đắng nguyền rủa.
Khi họ bắt đầu bước xuống trên những bậc thang phủ rêu, hắn lên tiếng:
– Như ông đã biết, phần lớn dân làng cư ngụ ở vùng duyên hải đã tản cư vì lý do an ninh. Những người còn lại cũng sắp được lệnh di tản rồi. – Và…
– Và tôi sắp yêu cầu gia đình ông cũng rời khỏi khu vực này.
– Vì lý do an ninh à? – Henri hỏi một cách căng thẳng, ông cố kiềm chế sự đau đớn.
– Không! – Dieter dừng lại quay sang ông – Nếu quân đồng minh đổ bộ thì không còn xa nữa đâu. Trong trường hợp ấy, ông và gia đình sẽ an toàn hơn nếu rời khỏi Valmy.
Henri nắm chặt tay lại, giọng châm chọc.
– Chắc chắn những nguy hiểm mà chúng tôi phải đương đầu sẽ không xuất phát từ quân Anh…
– Cũng không phải từ tôi! – Dieter ngắt lời – Tôi đang ra lệnh cho ông rời Valmy và giải thích cho ông biết những lý do của tôi khi làm chuyện này. Trời ơi! Thưa ngài. Ngài không thể để vợ con bị bắt giữa trận chiến.
– Không, tôi không muốn họ lâm vào cảnh màn trời chiếu đất như hàng trăm ngàn người khác ở Châu Âu.
– Trong số đó cũng có cả người Đức, ông phải biết điều đó chứ. Bom của nước Anh đã thiêu huỷ Berlin.
– Gót giầy quân Đức đã dẫm nát quê hương tôi. Đừng mong đợi tình cảm nơi tôi. Đúng vậy, thiếu tá Meyer, ông sẽ không nhận được đâu.
Dieter nổi giận với chính mình vì đã thiếu tự chủ. Hắn hít lại một hơi rồi nói tiếp:
– Tôi biết ông có họ hàng ở Paris.
– Phải.
– Vậy tôi đề nghị ông đến nơi đấy.
– Ở Paris đời sống không thoải mái, thưa thiếu tá Meyer. Nơi đó thực phẩm rất thiếu thốn. Còn tại Valmy này, gia đình tôi có cuộc sống dễ chịu hơn.
– Không dễ chịu đâu nếu nơi đây biến thành bãi chiến trường của Châu Âu. – Dieter gằn giọng.
– Nếu điều đó xảy ra thì chính các ông cũng lâm nguy chứ không phải chỉ vợ con tôi đâu.
– Ông hãy thôi cái lối chậm hiểu đó đi. – Giọng Dieter trầm xuống và gay gắt – Sẽ có bom, xe tăng và tên lửa. Số thương vong về dân sự cũng sẽ nặng nề như trong quân sự vậy.
– Tôi không hề biết rằng ông quan tâm đến sự thiệt hại của dân chúng đến thế, thiếu tá Meyer. – Ông Henri de Valmy buông thõng một câu. Không thể nhầm được, câu nói muốn ám chỉ đến Gilles và Caldron.
Dieter tái mặt:
– Ông phải làm theo lời tôi. – Hắn cố nén giọng, không còn đủ bình tĩnh để tiếp tục câu chuyện nữa – Ông phải thu xếp để cả gia đình rời khỏi Valmy và đi khỏi vùng này.
Hắn quay người trở về lâu đài, nơi chiếc xe đang chờ. Ông Henri run rẩy ngồi xuống chiếc ghế gỗ trong vườn. Lạy Chúa, có phải ông đã nói chuyện với một sĩ quan Đức bằng lối báng bổ như vậy không. Ông cảm thấy choáng váng, tại sao Meyer lại dung thứ điều đó? Hắn không thuộc loại người cởi mở. Càng suy nghĩ ông càng thấy cuộc tranh cãi vừa qua của họ thật lạ lùng. Ông hiểu họ được lệnh tản cư vì lý do an ninh. Rất ít người ở gần chiến lũy phòng thủ được phép ở lại. Nhưng ra đi để họ được an toàn khi có cuộc tấn công của lực lượng đổ bộ thì thật kỳ quái. Ông lau mặt bằng khăn tay và loạng choạng đứng dậy. Meyer vốn rất kỷ luật và tự chủ, dường như hắn đang bị một cơn sốc nào đó. Phải chăng hắn biết cuộc đổ bộ sắp xảy đến? Nhưng ông gạt ý nghĩ ấy. Meyer không phải là kẻ khiếp sợ những gì xảy ra trong chiến trận. Hắn được thưởng Huân chương Thập Tự Sắt, việc đó đã chứng minh lòng can đảm của hắn.
Vậy thì tại sao? Liệu hắn có thật sự quan tâm đến sự an toàn của họ không? Đôi khi ông cảm thấy tin hắn. Mặc dù Dieter đã đến Valmy trong một vị thế như vậy. Henri vẫn cảm thấy thích hắn. Dĩ nhiên là người Berlin và mang phong cách uy nghiêm trang nhã như thành phố quê hương hắn, ở hắn cũng không hề thiếu vẻ chính trực, nhưng có thể đó là ý nghĩ của ông. Rồi vụ bắn giết xảy đến, tình cảm của ông bị thay đổi đột ngột. Hành động của Meyer khiến ông cảm thấy cắn rứt với mối thiện cảm đó. Trong việc yêu cầu họ rời khỏi Valmy, không thể viện lý do nào khác ngoài sự lo lắng cho sự an toàn của họ. Những ấn tượng ban đầu của ông về con người đó đã nhầm lẫn. Không hề có chính trực, cũng chẳng có lòng nhân đạo nào cả.
Ông mệt mỏi cất bước về phía lâu đài. Ông cần nói chuyện với Héloise. Nếu các lực lượng tấn công sắp đổ bộ trên bãi biển của họ chứ không phải ở Pas – de – Calais thì họ cần phải suy tính. Ông đã từng khẳng định rằng không có gì có thể thuyết phục ông đưa gia đình tới Paris, nhưng nếu họ chỉ rời đến một vùng cách đây vài dặm để chờ quân Đồng minh làm chủ tình thế và quân Đức tháo chạy thì còn có thể. Ông không dám nghĩ đến trường hợp quân Đồng minh bị đẩy lùi ra biển và nước Pháp không chút hy vọng được giải thoát khỏi ách xiềng xích của bọn xâm lược.
Từ cửa sổ phòng mình, Lisette nhìn thấy cha đang trở về theo lối hàng hiên ẩm sương. Trông ông có vẻ bị dao động, đôi chân mày nhíu lại, những vết nhăn hằn sâu trên trán. Nàng cố kềm lại để không chạy vụt ra ôm chầm lấy tay ông. Sáng nay, nàng có những chuyện riêng cần phải quyết định trước khi thổ lộ với bất cứ nguời nào.
Nàng rời cửa sổ, vuốt nhẹ lên bụng. Có thể người ta sẽ cho rằng nàng điên nhưng chẳng còn lầm lẫn được nữa. Trong nàng đang tràn ngập một cảm giác rộn ràng vì nàng sắp có con, con của Dieter. Nàng mang phần hiện hữu của hắn trong cơ thể. Dù xảy ra chuyện gì đi nữa, đứa con là mối dây ràng buộc lấy họ. Điều suy tư của nàng không phải là sự tồn tại của đứa bé, mà nàng có nên báo cho Dieter biết hay không. Hắn quá lo lắng cho nàng nếu Normandy bị biến thành bãi chiến trường đẫm máu. Giờ đây nếu biết nàng đang mang thai, hắn sẽ càng thêm lo lắng. Nhưng nàng vẫn muốn cho hắn biết. Đứa bé chào đời trong tình thương yêu trọn vẹn. Hãy để đứa bé lớn lên trong một thế giới không có chiến tranh theo ý Chúa. Họ sẽ không sống ở Pháp hay Đức mà là Thuỵ Sĩ. Cuộc đổ bộ của quân Đồng minh thành công cũng là sự thất bại của người Đức. Dieter trút bỏ quân phục và không bao giờ khoác vào nữa. Họ sẽ cố gắng tạo ra cho mình một cuộc sống bình thường, hạnh phúc mặc dù có những khó khăn sau chiến tranh. Nhưng đó là tương lai. Còn bây giờ thì sao?
Nàng cũng phải báo cáo cho cha mẹ dù biết điều đó sẽ khiến cho họ suy sụp. Họ sẽ không hiểu nổi và không thể tha thứ cho nàng. Và cuối cùng dân làng sẽ biết. Nàng sẽ bị xem như một kẻ phản quốc. Con nàng sẽ bị phỉ nhổ và chửi rủa. Valmy sẽ không còn là nơi thiên đàng và nơi nương náu của nàng. Nàng phải hy sinh Valmy khi ngã vào vòng tay Dieter, nhưng nàng không hề hối tiếc gì về chuyện đó. Nàng chẳng thể làm khác được, từ giờ trở đi cuộc sống của nàng sẽ phụ thuộc hoàn toàn vào hắn.
Cuộc tiếp xúc với ông Henri de Valmy khiến Dieter bị chấn động mạnh. Hắn hoảng hốt khi nhận ra ý kiến của ông bá tước đã ảnh hưởng mạnh đối với hắn. Hắn mong muốn một người bạn chứ không phải là một kẻ thù, hắn giận dữ lao vào xe, quát tháo ra lệnh cho tài xế đưa hắn tới thanh tra vùng ngập lụt ở Vire. Lòng nguyền rủa việc bắt bớ viên phi công người Anh đã làm cho mối quan hệ giữa hắn và ông de Valmy trở nên tồi tệ. Sự bực dọc của hắn kéo dài suốt ngày. Hắn trở lại lâu đài tìm bộ ghi nhớ trên bàn giấy thông báo về việc hiện giờ bộ tham mưu OB Quest đã tin chắc rằng cuộc đổ bộ sẽ xảy ra ở Pas de Calaies vào ngày 15 tháng 5 hoặc chỉ vài ngày sau đó. Không biết những tin tức mà sở tình báo nhận được để giúp họ biết đích xác về thời gian và nơi chốn đổ bộ có đáng tin cậy hay không. Nếu tin tức ấy biết chính xác, thì Lisette ở lại Valmy sẽ an toàn hơn ở Paris. Hắn viết bản báo cáo về cuộc thanh tra trong ngày với bàn tay vững chải đầy tin tưởng. Sự chờ đợi bắt đầu làm thần kinh hắn mệt mỏi. Hắn chỉ ước sao quân Đồng minh cũng cảm thấy mỏi mòn như hắn.
Hắn kết thúc bản báo cáo và tự rót cho mình một ly rượu, thầm mơ ước chiến tranh sẽ qua đi, hắn sẽ ở Berlin với Lisette để có thể đưa nàng đi dùng bữa tại Kurphursterdam, dẫn nàng đến hộp đêm. Nhiều khi những ý nghĩ về nàng khiến tim hắn ngừng đập. Hắn chưa bao giờ tin mình có thể yêu ai đến như vậy. Vẻ mơ màng quyến rũ của nàng làm hắn điên đảo. Mọi đường nét của nàng đầy nữ tính và hắn biết hắn sẽ không bao giờ mệt mỏi vì nàng. Nàng đã thấm vào xương máu hắn và trở thành một phần trong hắn. Hắn liếc đồng hồ. Đã bảy giờ kém mười. Gần hai giờ nữa mới đến giờ gặp nàng trong căn phóng nhỏ ở toà tháp mờ ảo ánh đèn dầu. Hắn gắng gượng hướng tâm trí trở về công việc và bản báo cáo đang chờ đợi hoàn tất.
– Meyer đã yêu cầu chúng ta rời khỏi Valmy. – Ông Henri thông báo với vợ và con gái vào buổi ăn tối.
Dao nĩa trên tay bà Héloise rơi loảng xoảng trên đĩa của bà.
– Bỏ đi à? – Bà kinh hoàng lặp lại – Tại sao phải bỏ đi? Chúng ta sẽ đi đâu bây giờ?
– Đừng quá xúc động, em thân yêu. Không hẳn là chúng ta phải hoàn toàn làm theo yêu cầu ấy. Thế nhưng anh nghĩ chúng ta nên bàn xem em và Lisette có thể lánh đi đâu nếu cuộc đổ bộ xảy ra tại đây.
– Sao anh, anh bảo nó sẽ xảy ra ở Pas de Calais? – Bà chất vấn, gương mặt tái nhợt đi với đôi mắt mở lớn.
– Rất có thể sẽ xảy ra ở đó. Nhưng chúng ta nên chuẩn bị để đối phó với mọi tình huống bất ngờ. Anh sẽ suy nghĩ thêm về việc này nhưng anh tin rằng cách tốt nhất là chúng ta nên ngụ tại gia đình bà Marie ở Balleroy.
– Anh đã nói với Marie về chuyện đó chưa?
– Anh có nói và bà ấy bảo rằng chúng ta sẽ được trọng đãi.
– Vậy khi nào mình đi?
– Chúng ta sẽ lên đường nếu Meyer đòi hỏi và nếu tình hình trở nên bất lợi cho dân chúng.
– Không thì chúng ta ở lại Valmy à?
Ông Henri nhìn vợ không chớp mắt:
– Phải, em à. Nếu không chúng ta sẽ ở lại Valmy.
Lisette cảm thấy dễ thở hơn, Balleroy chỉ cách đây hơn 60 dặm. Ngay cả trường hợp nàng không thể thuyết phục Dieter cho nàng ở lại, nàng cũng chỉ cách xa nơi này một ngày đường, và cha mẹ nàng sẽ an toàn hơn nếu có cuộc tấn công trên bãi biển.
– Nếu cần phải đi Balleroy con có vui không Lisette? – Cha nàng hỏi, mắt lộ vẻ quan tâm.
– Có thưa ba. – Nàng ngần ngừ rồi đáp – Dù cuộc tấn công không hề xảy ra. Có thể họ không tới, không tấn công mà chỉ yêu cầu đòi hoà bình.
Ông bà de Valmy sửng sốt trước viễn cảnh thật đáng sợ.
– Ô! Lisette ạ. – Cuối cùng bà bật thốt – Họ sẽ đến, họ phải đến.
– Ai nhồi nhét tư tưởng đó vào đầu con thế? – Cha nàng hỏi.
– Không! – Nàng nhìn họ, lòng yêu thương khiến tim nàng nhói đau – Thiếu tá Meyer.
Thế là xong. Tên hắn đã được đề cập. Nàng không thể báo ngay việc mình đang mang trong bụng đứa con của Dieter mà không cho họ một sự chuẩn bị, một lời gợi ý xa xôi về quan hệ giữa nàng và tên thiếu tá.
Một khoảng im lặng kéo dài rồi cha nàng nghiêm giọng hỏi:
– Lisette, phải chăng viên thiếu tá Meyer đã bắt đầu có thói quen tin cậy con?
– Vâng! – Nàng đáp và đứng dậy chân run lên – Con rất mến ông ấy, ba ạ.
Nàng không thể nói tiếp. Gương mặt mẹ nàng tái hẳn đi còn cha nàng trông thất sắc như vừa bị đánh.
– Nhưng con không thể… – giọng mẹ nàng khổ sở – sao lại có thể như thế sau những việc hắn đã làm, không thể được.
– Con xin lỗi mẹ. Nhưng con thích ông ấy. – Nàng lặng lẽ nói và bước ra khỏi phòng ăn, ràn rụa nước mắt và đau đớn.
Hắn đang đợi Lisette bước vào phòng. Dra đã được trải sẵn trên chiếc giường rộng lớn, những ngọn đèn trên bệ cửa sổ đặt sâu trong tường đang dịu dàng toả sáng. Hắn bước nhanh đến vòng tay ôm nàng.
– Anh cứ tưởng em sẽ không bao giờ đến. – Hắn thủ thỉ như muốn uống trọn hình ảnh, âm thanh và làn hương của nàng.
Nàng khẽ cười:
– Mới có chín giờ năm phút thôi cưng ơi!
– Thế mà anh đã thấy dài bằng cả năm.
– Vậy thì hết một năm rồi đấy.
Hắn ghì chặt nàng trong nụ hôn ngọt ngào. Nàng có thể nghe thấy nhịp tim hắn đập mạnh, sợ thấy sức mạnh tràn trề của Dieter khi hắn ôm siết lấy nàng. Nàng có một cảm giác của một người đi xa trở về nhà, thấy mình được mãn nguyện và no thoả mọi thứ.
Sau khi hôn nàng hắn chợt nói:
– Em đã khóc?
Nàng đan chặt những ngón tay vào hắn.
– Không đâu mà. – Nàng nhẹ nhàng nói dối, không muốn hắn phải nặng trĩu lo âu như nàng đã nhận thấy nơi cha mẹ nàng – Chắc em bị cảm, anh à.
– Vậy em phải uống nước chanh nóng pha mật ong.
– Có lẽ vậy. – Nàng mỉm cười – Nhưng không muốn anh bỏ em đi xuống bếp lục lọi pha nước cho em.
– Thế em uống một ly rượu nhé? – Hắn đến bên chiếc tủ cổ xưa có ngăn kéo đã được kín đáo biến thành tủ đựng rượu.
Nàng nằm cuộn mình trên giường trong khi hắn loay hoay rót rượu. Căn phòng đã trở thành thế giới của họ. Nó nằm trên toà tháp, cách biệt khu toà chính của lâu đài. Bà nội nàng đã dùng nơi đây làm nơi ẩn náu, vừa là phòng ngủ và phòng tiếp khách của bà, kể từ khi bà qua đời nó không được dùng đến nữa. Mọi vật trong phòng đều có màu xám ngọc trai, lụa treo tường, thảm dầy, màn nhung buông rũ xếp nếp bên cửa sổ. Sách của Dieter nằm rải rác trên bàn nhỏ cạnh giường ngủ, trên tủ bát đĩa là một bức hình nhỏ của mẹ hắn nằm trong khung bạc. Lisette trầm ngâm nhìn bức ảnh. Đó là người đàn bà có mái tóc hoe vàng ôm lấy khuôn mặt, quì trên cỏ, bên cạnh là một lẵng hoa. Có lẽ bà sẽ hoảng lên khi biết con trai mình cưới một cô gái Pháp, cô gái đang mang đứa con của hắn.
– Trông em có vẻ lo lắng quà, em yêu à! – Hắn nói, trao cho nàng ly rượu mạnh.
– Em đang nghĩ về mẹ anh. – Nàng nói khi hắn ngồi xuống bên cạnh và kéo nàng lại gần – Bà sẽ phật ý khi biết mình có một nàng dâu người Pháp.
Hắn nhếch mép cười:
– Mẹ anh rất tài tình trong việc ứng xử với mọi tình huống bất ngờ. Và bà tin vào sự suy xét của anh. Bà sẽ không buồn đâu, em yêu. Làm sao buồn được khi chưa bao giờ gặp em?
Nàng nghiêng người kéo bàn cờ và các quân cờ đang nằm ở cạnh giường lại gần để che giấu ánh mắt bối rối của mình.
– Con hậu đang lâm nguy. – Nàng tinh nghịch nói – Anh có cách gì để cứu nàng không?
Tóc nàng phủ lên phía trước và đổ lên bờ vai, Dieter vuốt nhẹ tóc nàng ra sau, mân mê mái tóc buông xoã mượt mà.
– Có! – Hắn khẽ gầm gừ trong cổ họng vừa nhấc con sĩ lên bảo vệ con hậu – Nhưng bây giờ hãy để ván cờ đó tính sau.
Rồi hắn kéo nàng xuống và lần mở nút áo nàng.
Lisette quyết định chỉ chốc lát nữa thôi nàng sẽ báo tin đứa bé với Dieter.