Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Mackenzie’s Mission

Chương 10

Tác giả: Linda Howard

Chưa bao giờ Caroline từng cảm thấy mình nhỏ bé, bị bóc trần và kinh hoàng thế này. Cô ngồi trên chiếc ghế trong văn phòng của Joe và cố gắng kéo ánh mắt anh về phía mình, để lặng lẽ cầu xin anh hãy tin cô, nhưng anh không nhìn cô. Hay đúng hơn, anh có nhìn vào cô, nhưng là với cái nhìn lạnh lẽo, hoàn toàn xa lạ, như thể anh đang quan sát một loại côn trùng nào đó. Anh không đang nhìn thấy cô, Caroline. Chính biểu hiện trên gương mặt anh khiến cô sợ hãi hơn bất cứ thứ gì khác. Nó cứng rắn như đá.

– Không, tôi đã không vào lại khu vực làm việc trong những dịp đó – Cô nhắc lại có vẻ như lần thứ một trăm.

– Bộ Cảm biến ghi nhận tất cả những lần ra và vào của cô, cô Evans.

Đại úy Hodge, đội trưởng đội bảo an của căn cứ, cũng làm rất tốt việc nhai đi nhai lại câu này.

– Vậy thì bộ cảm biến đã sai.

– Không, bộ cảm biến đặc biệt chính xác. Loại hiện đại nhất hiện giờ.

– Bộ cảm biến đã sai – Cô hít vào, cố gắng bình tĩnh lại. Cô gần như phát ốm vì sợ – Thẻ ID của tôi bị tuột ra lúc nào đó trong ngày thứ Năm. Tôi phát hiện ra nó đã mất vào sáng thứ Sáu khi mặc quần áo.

– Cô vẫn tiếp tục nói thế. Chúng tôi không có ghi nhận vào về việc cô điền vào báo cáo về cái thẻ được-gọi-là-mất-tích đó, và cô nên nhận ra, dĩ nhiên, việc đó quan trọng thế nào trong một dự án tối mật hàng đầu. Có thể cô sẽ muốn giải thích lý do của mình một lần nữa.

– Tôi nhớ – nó đã bị vướng vào một tập tài liệu hôm thứ Năm và nghĩ chắc hẳn nó đã bị lỏng ra lúc đó. Tôi không báo với bộ phận an ninh vì có vẻ như việc đó rất phiền hà khi tôi hầu như chắc chắn nó không bị mất mà vẫn còn trong văn phòng.

– Nhưng bộ cảm biến ghi nhận cô rời tòa nhà trưa hôm đó với những thành viên khác trong nhóm của cô. Để làm việc đó cô phải có thẻ, và tin tôi đi, cô Evans, hệ thống an ninh hoạt động với cả hai chiều ra và vào. Nếu ai đó đi qua ngưỡng cửa từ bất kì hướng nào mà không có tín hiệu nhận dạng hợp lệ, chuông báo động sẽ reo.

– Và đó là lý do tại sao tôi đang nói với anh rằng bộ cảm biến phải bị trục trặc. Khi tôi phát hiện ra tôi không có thẻ, tôi đã gọi cho Cal Gilchrist và nhờ anh ấy kiểm tra văn phòng hộ tôi. Anh ấy tìm thấy nó trên sàn nhà dưới bàn làm việc của tôi. Anh ấy mang nó ra cho tôi và trở lại căn hộ của anh ấy khi tôi bắt đầu làm việc. Tất cả những gì anh cần làm là hỏi anh ấy.

– Ông Gilchrist sẽ được hỏi những câu hỏi thích hợp. Tuy nhiên, những gì hệ thống ghi nhận là cả cô và ông Gilchrist vào tòa nhà và cùng đi ra hai phút sau đó. Sau đó cô vào lại một mình, và hơn một giờ sau ông Gilchrist mới vào lại.

– Điều đó là không thể. Tôi đã không vào tòa nhà cho đến khi ông Gilchrist quay trở lại với thẻ của tôi. Cái bộ cảm ứng quý giá của anh cho anh biết điều gì khi hai chiếc thẻ nhưng chỉ có một người rời khỏi tòa nhà?

Viên Đại úy phớt lờ câu hỏi của cô và thay vào đó ghi chú nhanh xuống tập giấy anh ta đang cầm.

– Cô cũng để thất lạc thẻ của cô vào tối Chủ Nhật à?

– Không. Tôi không vào lại tòa nhà vào tối Chủ Nhật.

Cô không thể không ném cho Joe một cái liếc mắt khẩn cầu ngắn ngủi. Anh đang nghĩ gì vậy? Chắc chắn là anh không đời nào nghi ngờ cô đã phá hoại hệ thống laser được…

– Bộ cảm biến nói rằng cô đã. Và với lời khai của chính cô, thẻ ID của cô có ở đó với cô.

– Chiếc thẻ ở chính xác chỗ tôi đã để nó chiều thứ Sáu khi tôi đeo nó lại sáng nay.

– Cô không hề dịch chuyển nó suốt cả kì cuối tuần?

– Cuối tuần vừa qua tôi ở Vegas.

– Và để thẻ của cô ở nhà?

– Anh có đeo thẻ của anh khi ở ngoài căn cứ không, Đại úy? – Cô độp lại.

Anh ta nói nhẹ nhàng:

– Tôi muốn nhắc nhở cô rằng tôi không phải là đối tượng bị tình nghi.

– Tình nghi bởi cái gì? Phun nó ra tôi xem nào – Cô thách thức.

Anh ta từ chối bị khiêu khích.

– Cô bảo cô ở Vegas cả kì cuối tuần. Cô không trở lại căn cứ cả vào tối thứ Sáu và tối thứ Bảy à?

– Không.

– Cô ở chỗ nào ở Vegas?

– Khách sạn Hilton.

– Ở đó có nhiều hơn một Hilton. Nhưng dĩ nhiên điều này có thể xác minh được, đúng không?

Joe cắt ngang.

– Cô Evan và tôi ở cùng nhau kì cuối tuần. Tôi có thể xác nhận cho cô ấy từ cuối buổi chiều thứ Sáu cho đến 19:00 ngày Chủ Nhật.

– Tôi hiểu rồi – Đại úy Hogde giữ giọng mình không để lộ điều gì, nhưng mặt Caroline đỏ bừng. Lần này cô không liếc nhìn Joe.

– Vậy là chiếc thẻ tên được khóa trong căn hộ của cô suốt thời gian đó?

Cô cố gắng thở lần nữa để trấn tĩnh. Chúng có vẻ không có mấy tác dụng.

– Đúng.

– Cô chắc chắn là căn hộ của cô an toàn chứ?

– Chắc, tôi luôn kiểm tra khóa cửa hai lần.

Anh ta trông hoài nghi.

– “Luôn” là một khái niệm rất chính xác. Có nghĩa là không có sai sót nào. Cô đang nói là cô chưa bao giờ bỏ qua không kiểm tra khóa cửa hai lần

– Trong trường hợp này, Đại tá Mackenzie đích thân kiểm tra khóa cửa trong khi tôi quan sát.

Viên Đại úy liếc nhìn Joe, anh gật đầu. Đôi mắt Joe bí hiểm, thái độ của anh không thể đọc được.

– Cô xác nhận rằng chiếc thẻ thuộc quyền sở hữu của cô mà không phải ai khác. Cô được ghi nhận đã vào khu làm việc chính xác – Anh ta ngừng lại để kiểm tra số liệu – vào 23:47 tối ngày Chủ Nhật.

– Vào giờ đó tối Chủ Nhật tôi đang ở trên giường.

– Một mình? – Viên Đại úy hỏi một cách lạnh nhạt.

– Đúng.

– Không ai có thể chứng minh điều đó. Cô nói cô đã ở trên giường. Máy tính nói cô đã ở trong

Khu vực làm việc.

– Nói chuyện với Cal Gilchrist đi! – Cô nói dữ dội – Ngừng phí phạm thời gian vào việc này và xác minh những gì tôi đã nói với anh đi.

– Vào sáng thứ Năm, khi tôi đi vào phòng làm việc của cô, cô đã xóa màn hình và tắt máy tính của cô – Joe nói. Giọng anh lạnh và trầm – Có cái gì trên màn hình mà cô không muốn tôi nhìn thấy?

Cô nhìn anh chăm chăm trong im lặng, hoàn toàn mất phương hướng. Anh nghe như chắc chắn vào việc cô có tội như Đại Úy Hodge, nhưng chắc chắn anh biết… Cô cố tập trung để nhớ lại tình huống lúc đó. Sáng thứ Năm. Anh đã lại làm cô giật mình, cô nhớ ra, và khi cô theo phản xạ bắt đầu tấn công anh, anh đã kéo cô vào vòng tay mình. Cô nhớ đã nghịch vẩn vơ với chiếc máy tính để có việc gì đó mà làm trong khi cố nắm bắt những phản ứng của cô với anh, nhưng cô không có chút khái niệm nào về việc cô đang làm gì trên máy tính lúc đó.

– Tôi không nhớ – Cô nói yếu ớt.

– Thôi nào – Anh giễu cợt – Cô nhớ mọi thứ. Cô có trí óc như một chiếc bẫy thép vậy.

– Tôi không nhớ – Cô lập lại, nhìn chăm chăm vào anh.

Với một cơn sốc cô nhận ra biểu hiện trong đôi mắt anh là sự khinh bỉ… kinh tởm… thậm chí cơn thịnh nộ. Đúng vậy, hầu hết là cuồng nộ, nhưng không phải sự nổi nóng thông thường. Cơn cuồng nộ của Joe Mackenzie lạnh lẽo như băng đá, và càng đáng sợ hơn vì thế. Anh đang nhìn cô như thể anh có thể hủy hoại cô mà không hối tiếc chút nào. Anh không tin cô!

Sự tàn ác của nhận thức đó gần như bóp nghẹt cô. Nó khiến một nút thắt to tướng trong ngực cô sưng phồng lên đến khi cô hầu như không thể thở được, đến khi trái tim cô đập với nỗ lực chậm chạp, đau đớn. Nếu tình thế đảo ngược, cô sẽ không do dự dành cho anh niềm tin tuyệt đối, bởi vì, bất chấp những chứng cứ, cô biết anh sẽ không bao giờ phản bội Tổ quốc. Rõ ràng là anh tin cô có khả năng làm đúng như thế. Quá trình tư duy của cô trật tự và có logic, nhưng đột nhiên một nhận thức gây choáng váng theo bản năng tràn ngập trong cô: cô sẽ tin tưởng anh vì bị anh hấp dẫn, tham gia rất tích cực vào việc tìm hiểu anh như một người đàn ông – nhận thức dữ dội về anh với tư cách một người đàn ông vì cô yêu anh, trong khi thời gian họ chia sẻ cùng nhau với anh chỉ hoàn toàn là xác thịt. Anh đã chẳng buồn tìm hiểu cô như một con người bởi vì anh không buồn quan tâm.

Trong cơn sốc, cô rút lại vào lớp vỏ của mình. Cơ thể cô có thể không hề nhúc nhích, nhưng tinh thần cô đã thầm hướng tới phía anh mà khẩn cầu, và giờ đây cô đóng sập cánh cửa tâm trí mình trước những suy nghĩ đó. Cô nuốt tất cả những phản ứng vào trong, chèn chặt chúng bên trong trong một nỗ lực củng cố lại bức tường phòng thủ tinh thần của mình. Có lẽ nỗ lực đó đã quá muộn, nhưng những bản năng phần ‘con’ trong cô luôn đấu tranh theo lẽ sinh tồn, và vì vậy cô tuân thủ theo những bản năng đó. Gương mặt cô dịu lại và trở nên vô cảm, và cô nhìn lại anh chăm chăm với đôi mắt trống rỗng vô hồn như thủy tinh. Cô không thể chịu được việc trao cho anh dù chỉ là một mảnh vỡ của mình.

– Cô đang làm gì lúc đó? – Anh nhắc lại.

– Tôi không nhớ – Thậm chí giọng cô cũng nhạt nhẽo. Cô phải tuyệt vọng đè nén những cảm xúc của mình để không cái nào trong chúng có cơ hội thoát ra. Cũng với giọng vô cảm đó, cô nói – Tôi đang đi đến kết luận là tôi bị tình nghi vì tội phá hoại.

– Tôi còn chưa nói thế – Đại úy Hodge đáp.

– Anh cũng không nói không phải, và cái này cho cảm giác rất giống một cuộc hỏi cung.

Cô giữ ánh mắt chiếu vào anh ta, vì cô không thể chịu đựng việc nhìn Joe. Cô không biết liệu cô có bao giờ có thể nhìn vào anh ta nữa không. Sau này, khi còn lại một mình, cô sẽ tập hợp và đánh giá lại, làm một bản báo cáo thiệt hại, nhưng ngay lúc này cô cảm thấy như thể mọi thứ trong cô sẽ vỡ tan nếu cô nhìn anh. Nỗi đau đơn thuần là quá lớn; cô không thể chịu đựng được, nên cô phải lờ nó đi.

– Chúng tôi đã không thể tìm ra một sai sót nào trong hệ thống laser trên máy bay của Đại úy Wade – Cô nói, và thậm chí còn bơm thêm được một chút tự hào vào sự nhạt nhẽo trong giọng cô. Nó ngang phè như điện não đồ của một xác chết – Tất cả chúng tôi đã bàn bạc. Yates Korleski, đội trưởng, đang chuẩn bị thuyết phục Đại tá Mackenzie tối nay sau khi ông ấy suy nghĩ thêm một chút, nhưng chúng tôi nghĩ rằng vấn đề nằm trong chương trình máy tính.

Đại úy Hodge trông hơi có vẻ thích thú.

– Cô đang nói đến loại vấn đề nào vậy, cô Evans?

– Chúng tôi không biết. Chúng tôi muốn so sánh chương trình đang chạy với chương trình gốc để tìm ra bất kì sự thay đổi nào đã được thực hiện trên chương trình mà chúng tôi đang thực tế sử dụng.

– Và nếu có những thay đổi?

– Thì chúng tôi sẽ tìm ra chúng là gì.

– Ý kiến kiểm tra lại chương trình là của ai?

– Của tôi.

– Điều gì làm cô nghĩ đến việc đó?

– Thông qua quá trình loại trừ. Chương trình máy tính là tất cả những gì còn lại có thể có sai sót.

– Nhưng chương trình đã làm việc hoàn hảo trước khi cô đến. Đó sẽ là chiến công hiển hách của cô nếu cô giải quyết được vấn đề trọng đại này, đúng thế không, cô Evans?

Cô không chùn bước, chỉ tiếp tục nhìn anh ta một cách sắt đá.

– Tôi không phá hoại chương trình để có thể nhận được vinh quanh khi tìm ra vấn đề.

– Tôi đã không buộc tội cô làm thế. Tôi chỉ đơn thuần hỏi cô liệu nó có phải một chiến công hiển hách cho cô nếu cô chỉ ra khuyết điểm trọng yếu trong một dự án lớn và quan trọng như thế này không thôi.

– Tôi vốn đã có danh tiếng nghề nghiệp tốt, Đại úy. Đó là lý do tại sao tôi ở trong nhóm.

– Nhưng cô không phải một thành viên gốc, vậy nên rõ ràng là cô chưa đủ tốt cho chuyện đó. Cô có phật lòng vì không được chọn ngay từ đầu không?

– Tôi không biết về kế hoạch nên không có gì để phật lòng cả. Tôi đang có việc khác vào lúc đó. Dự án Night Wing đã đủ người khi tôi kết thúc dự án của mình và tôi chỉ có thể nhận việc một tháng trước đây. Điều này có thể xác minh – Cô thêm vào trước khi anh ta có thể hỏi.

– Hmmm.

Anh ta xem xét những dòng ghi chú trên tập giấy một lúc lâu, rồi nhìn lên với một nụ cười nhạt nhẽo không lên tới được đôi mắt.

– Tôi tin rằng đó là tất cả những gì tôi có để hỏi cô vào lúc này, cô Evans. Cô có thể đi. À – cô bị hạn chế trong khu căn cứ. Sẽ không hay ho chút nào nếu cô bị bắt quả tang đang cố bỏ đi.

– Những cuộc điện thoại của tôi cũng bị hạn chế luôn à?

– Cô cần gọi điện cho ai à? – Anh ta hỏi mà không trả lời câu hỏi của cô – Một luật sư chăng?

– Tôi có cần một luật sư không?

Anh ta lại cười nụ cười tí hin.

– Chúng tôi vẫn chưa đưa ra lời buộc tội nào cả.

Anh ta phải để chữ “chưa” vào đó, cô nhận thấy một cách hờ hững, nhưng không để nó gây ảnh hưởng.

– Các anh chưa đưa ra lời buộc tội nhưng tôi bị hạn chế trong khu căn cứ. Để tôi nhắc anh nhớ rằng tôi thuộc bộ phận dân sự, Đại úy Hodge, không phải thành viên trong quân đội.

– Và để tôi nhắc cô nhớ, cô Evans, cô đang ở trong một căn cứ quân sự và đây là vấn thuộc về quân đội. Nếu cần thiết, chúng tôi có thể giữ cô trong phòng giam trong khoảng thời gian tối đa trước khi lời buộc tội được chính thức đưa ra. Đến lúc đó nhiều vấn đề trong việc này đã được làm sáng tỏ, và cô có thể được miễn tội, nhưng nếu cô cứ khăng khăng dành thời gian của mình sau song sắt, chúng tôi có thể hợp tác.

– Anh nói đủ rõ rồi.

– Tôi nghĩ tôi đã.

Caroline đứng dậy và tập trung vào đôi chân của mình. Cô phải đảm bảo chúng không lập cập, rằng chúng chuyển động đúng theo lệnh của cô. Cô không nhìn Joe khi đi ra khỏi văn phòng hay nhìn Trung sĩ Vrska đang trực ở ngoài văn phòng. Hiển nhiên là anh Trung sĩ trung thành chỉ rời khỏi khi ngài Đại tá cũng thế.

Họ sẽ nói chuyện với Cal, và anh ta sẽ xác minh mọi điều cô đã nói với họ, việc sẽ buộc họ phải chấp nhận rằng hệ thống an ninh quý giá của họ có thể và đã mắc lỗi. Có thể đã có một sai sót nghiêm trọng trong hệ thống an ninh và hai thẻ ID đã được xuất ra với cùng một mã vạch. Có thể ai đó đã vào khu vực làm việc với một bản sao thẻ của cô và thực sự đã phá hoại chương trình máy tính, nhưng hỏi Cal sẽ buộc họ phải thừa nhận đó không phải là cô.

Cô không lo sợ về việc bị buộc tội phá hoại, tuy rằng chịu đựng những câu hỏi của viên Đại úy chẳng phải là kinh nghiệm vui vẻ gì. Nhưng cô có thể không bao giờ hồi phục lại từ cái nhìn trong đôi mắt Joe và nhận ra rằng anh không tin tưởng cô, rằng anh đã tin cô có thể thực hiện hành vi phá hoại.

Cô đã biến mình thành một đứa ngốc vĩ đại hiếm có. Bất chấp khả năng phi thường của bộ não, cô đã mắc một sai lầm rất cơ bản của phụ nữ là làm tình với một người đàn ông và mong đợi một sự cam kết từ anh ta. Không, không phải làm tình, mà là quan hệ tình dục. Đó là một sai lầm nữa mà cô đã phạm phải, quá coi trọng hành động đó. Đối với đàn ông đó đơn giản chỉ là sức hút của ham muốn thể xác, như ăn uống vậy. Không kèm theo chút cảm xúc nào. Cô đã làm tình, anh đã quan hệ tình dục. Cô đã dâng hiến bản thân cho anh, trái tim, linh hồn và cơ thể, và anh đã cho lại cô khoái lạc nhưng không chút gì từ bản thân anh ngoại trừ quyền tạm thời sử dụng cơ thể anh. Bởi cơ thể anh quá đẹp, cô đã khao khát có nhiều hơn nữa. Cô đã nghĩ cô sẽ nhận được thêm nữa.

Ồ, cô vẫn chưa đi xa đến mức nghĩ anh đang yêu cô, nhưng cô vẫn nghĩ anh có quan tâm, ít ra là một chút. Nhưng cô đã lẫn lộn kĩ năng tình dục và cảm xúc. Anh không có chút nào, ít nhất không gì cô có thể với tới. Anh luôn luôn giữ kiểm soát, con người bên trong của anh luôn được khóa kĩ khỏi tất cả mọi người ngoại trừ chính gia đình của anh. Cô đã bắt đầu nhìn ra sự khôn ngoan trong đó. Ngay lúc này đây cô sẽ đánh đổi bất cứ thứ gì cô có để những cảm xúc của mình được bảo vệ chắc chắn như thế, vậy nên cô sẽ không gục ngã và cuộn tròn lại để trốn tránh nỗi đau. Cô sẽ làm thế nếu nó làm dịu đi nỗi đau, nhưng cô biết điều đó à không thể. Không có sự xoa dịu nào cả.

Có lẽ khi anh biết sự thât anh sẽ muốn tiếp tục cuộc tình của họ như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Caroline cố gắng hình dung làm thế nào cô có thể đối phó với tình huống đó, nhưng cô đơn giản không thể suy nghĩ gì được.

Cô cũng không thể hình dung sẽ tiếp tục làm việc ở đây, nhìn thấy anh hàng ngày. Rốt cuộc thì cô đã luôn đúng khi không bao giờ dính dáng đến bất kì ai. Lần đầu tiên cô có quan hệ với một người rõ ràng đã là một thảm họa. Vậy nên giờ đây hoặc là cô phải làm cái việc không thể chịu đựng và bằng cách nào đó sống sót khi làm việc với anh, hoặc cô phải hủy hoại danh tiếng nghề nghiệp của mình bằng việc yêu cầu được rút ra khỏi dự án.

Có vẻ như công việc sẽ là tất cả những gì cô có, vậy nên cô sẽ bị nguyền rủa nếu vất bỏ nó chỉ vì một người đàn ông, ngay cả nếu người đó là Đại tá Joe Mackenzie đi nữa. Nếu phải dùng đến mọi gam sức mạnh mà cô có, cô cũng sẽ hoàn thành cái chết dẫm này. Cô sẽ nói với anh về công việc. Thậm chí cô cũng sẽ lịch sự. Nhưng không đời nào cô sẽ liều mở cửa trái tim lần nữa cho anh. Cô đơn giản không thể chịu được nỗi đau. Nó đã gần như vượt quá sức chịu đựng của cô, và sự thử thách mới chỉ bắt đầu.

– Cal Gilchrist thẳng thừng phủ nhận đã tìm thấy thẻ ID của cô ta dưới gầm bàn cô ta.

Hodge báo với Joe sau đó. Đã gần nửa đêm, nhưng không có dấu hiệu nào của giấc ngủ có thể nhìn thấy.

– Anh ta nói cô ta gọi cho anh ta sáng sớm ngày thứ Sáu và nhờ anh ta đi cùng đến tòa nhà bởi vì cô ta nghĩ có ai đó đang theo dõi cô ta buổi sáng hôm trước và khiến cô ta căng thẳng. Anh ta nói anh ta cũng đi vào cùng cô ta để kiểm tra nhanh tòa nhà, rồi quay lại căn hộ của mình để tắm và cạo râu.

Khuôn mặt Joe cứng rắn như đá. Anh đã không cho phép bản thân hy vọng rằng Gilchrist sẽ xác minh mọi thứ cô nói. Thế là đòi hỏi quá nhiều, khi bộ cảm biến đã rõ ràng đặt cô ở đó khi cô không nên.

– Vậy tại sao sử dụng anh ta như một bằng chứng ngoại phạm? Cô ta phải biết anh ta sẽ không bao che cho mình.

– Có thể không. Rõ ràng họ là đôi bạn tương đối thân thiết. Dĩ nhiên Adrian Pendley sẽ không nhúc nhích dù một ngón tay để giúp cô ta. Và có thể giữa cô ta và Gilchrist đã có chuyện gì đó diễn ra trong quá khứ đã khiến cô ta tự tin rằng anh ta sẽ bảo vệ mình nếu có thể.

– Không.

Ít nhất anh chắc chắc về chuyện đó. Caroline chưa bao giờ thân mật với bất cứ ai ngoài anh. Trước khi Ivan có thể thắc mắc về sự chắc chắn của anh, Joe hỏi:

– Còn Korleski? Họ có thảo luận cùng nhau về khả năng chương trình máy tính có vấn đề không?

– Có. Cô ta đã nói hoàn toàn sự thật về chuyện đó. Ông ta xác minh rằng cô ta là người đã đưa ra đề nghị kiểm tra chương trình. Ông ta cũng cực lực phản đối việc cô ta sẽ phá hoại một dự án để được điểm cho việc cứu vãn nó. Ông ta cũng không tin cô ta làm thế vì tiền.

– Ông ta có nghĩ đến bất kì ai trong nhóm laser sẽ làm thế dù là vì tiền hay uy tín không? – Joe hỏi.

Ivan lắc đầu.

– Những người còn lại thế nào?

– Sẽ mất thời gian để xác minh tất cả mọi thứ, nhưng tất cả bon họ đều không có dấu hiệu đáng nghi. Tôi sẽ không bao giờ nghi ngờ cô ta nếu không phải vì những báo cáo ra và vào.

Joe có thể hiểu điều đó. Anh cũng sẽ không bao giờ nghi ngờ cô, nhưng rồi, anh chưa bao giờ có thể vượt qua nỗi ám ảnh của mình về cô. Tất cả nhưng gì anh có thể nghĩ đến là mang cô lên giường và chôn mình trong cơ thể ngọt ngào của cô. Giờ anh phải tự hỏi mấy phần trong đó đã được tính toán, liệu cô đã thực sự bị anh hấp dẫn đến mức trao cho anh sự trong trắng của mình mà không hề suy nghĩ hay liệu cô đã làm thế… Lạy Chúa, có lí do khả thi nào cho cái cách mà cô làm tình với anh khác hơn là đam mê? Không, cô đã không đến với anh trong nỗ lực nhằm tìm kiếm thông tin tuyệt mật liên quan đến Night Wing hay sử dụng anh như một sự bảo vệ nếu cô bị bắt. Cô đã không cần đến anh để tìm hiểu bất cứ thứ gì; cô có thể tiếp cận tất cả những thông tin cô muốn. Và sẽ quá bấp bênh nếu cho rằng anh sẽ bảo vệ cô chỉ vì anh đã ngủ với cô. Caroline đã muốn anh. Ngay cả nếu anh không thể tin bất cứ thứ gì khác ở cô, anh có thể tin vào điều đó.

Vậy anh làm gì bây giờ? Anh chưa bao giờ tức giận điên cuồng và… bị tổn thương đến thế. Tốt nhất anh nên thừa nhận. Nó giống như bị tống một cú trời giáng vào bụng. Không ai từng đến với anh như Caroline, với sự dữ dội chân phương của cô. Cô đã thẳng thắn và thành thật đến mức đau đớn, không có kế hoạch hay mưu mẹo được giấu diếm nào. Anh đã muốn có thể bước lùi khỏi tình huống và nhìn vào nó mà không bị cảm xúc chi phối, nhưng không thể.

Anh chưa từng có cảm giác bất cứ chiếc máy bay nào như với Night Wing. Nó rất đặc biệt. Nó còn hơn cả đặc biệt. Việc chế tạo nó là lịch sử. Bay cùng nó trên không là ma thuật.

Anh sẽ không do dự đem cả mạng sống của mình ra để bảo vệ những chiếc phi cơ đó, bởi chúng là cần thiết để bảo vệ tổ quốc anh. Đó đơn giản là lòng yêu nước, đơn thuần là tình yêu cho những cánh chim còn đang ấp đó. Chúng là của anh.

Và anh cũng coi Caroline là của anh. Người phụ nữ của anh.

Nếu sự lựa chọn đơn thuần là giữa Caroline và những chiếc máy bay, anh sẽ chọn Caroline. Anh có thể không hoàn toàn vừa lòng với lựa chọn đó, nhưng anh không thể đứng một bên và để cô bị làm hại. Nhưng giữa Carloine và tổ quốc của anh… Không có lựa chọn nào cả. Không thể. Anh không cho phép. Bất kể cô dữ dội và dũng cảm thế nào, bất kể cô đã thách thức anh ở mức độ chưa một ai khác đã làm trước đây và ném bản thân cô một cách hết mình vào trận chiến. Cô đã không để anh dịu dàng khi anh chiếm lấy cô lần đầu tiên; cô đã khăng khăng đón nhận toàn bộ sức mạng của anh và đáp lại với mức độ tương đương. Caroline tiến thẳng vào cuộc sống, không do dự.

Những suy nghĩ của anh ngừng lại, một cái nhíu mày nhỏ xíu làm cong đôi lông mày. Caroline không có vẻ là loại người lẩn lút trong bóng tối. Có thể anh đã không biết rõ cô như anh nghĩ, nhưng anh sẽ thể thề là không có lấy một cái xương thủ đoạn trong người cô.

Anh muốn gặp cô. Anh muốn hỏi cô vài câu hỏi, chỉ anh và cô, không ai khác trong phòng để chêm vào. Anh sẽ lôi sự thật ra từ cô cho dù phải đi qua cả địa ngục.

Bình luận