Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Until You – Em Có Để Ta Hôn Em Không?

Chương 36

Tác giả: Judith McNaught

Một hàng xe cộ sang trọng nườm nượp đổ vào phố Bow, dừng lại chờ trước mặt tiền sáng sủa của Vườn Tu viện để cho khách trong xe đi xuống. “Trông nó như một đền thờ Hi Lạp vậy!” Sherry kêu lên sung sướng khi nàng thò đầu ra ngoài cửa sổ xe ngựa của họ. “Giống hệt như bức tranh treo trong thư viện của chàng.”

Niềm phấn khích của nàng dễ lây đến nỗi Stephen cũng phải nghiêng sang và nhìn vào mặt tiền Nhà Hát Opera Hoàng Gia với nàng. “Nó được thiết kế giống Đền thờ Minerva ở Athens.”

Cẩn thận nâng chiếc váy xinh đẹp của nàng, Sherry nắm lấy bàn tay Stephen khi nàng ra khỏi cỗ xe và dừng lại nhìn xung quanh trước khi họ vào trong. “Thật tuyệt vời,” nàng nói, lờ đi những cái liếc nhìn chế giễu đang hướng vào nàng khi hai người đi ngang qua tiền sảnh rộng rãi và đi tiếp lên một cầu thang rất rộng, ngang qua những cây cột Ionic hùng vĩ và những cây đèn kiểu Hi Lạp sáng lấp lánh. Ở London đang thịnh hành mốt lúc nào cũng tỏ ra khá buồn chán và ngán ngẩm, nhưng Sherry không quan tâm. Khuôn mặt nàng ngời lên hạnh phúc, nàng dừng lại ở hành lang dẫn vào những lô ở tầng thấp hơn và nhìn vào những cây cột đẹp đẽ và những hốc tường cong cong có những bức tranh vẽ các cảnh trong kịch của Shakespeare.

Ghét phải giục nàng, nhưng cảm thấy bất tiện vì họ đang đứng chắn đường những người khác, Stephen chạm vào khuỷu tay nàng và khẽ nói, “Chúng ta sẽ ở lại trễ để nàng có thể nhìn quanh theo ý muốn.”

“Ôi, em xin lỗi. Chỉ là, khó mà tưởng tượng ra rằng mọi người có thể bước đi mà không dừng lại để xem xét tất cả những thứ này.”

Lô của Stephen đặt ở nơi có tầm nhìn tối đa, và khi họ bước vào trong, chàng thực sự quay sang để nhìn mặt Sherry, nhưng nàng đang nhìn chăm chú đầy ngưỡng mộ vào hàng dãy lô thanh lịch giống hệt nhau ở đối diện với họ, mỗi lô đều có đèn treo riêng với những bông hoa và ngôi sao bằng vàng được vẽ ở phía trước lô.

“Ta hi vọng nàng thích opera,” chàng nói, ngồi xuống bên cạnh nàng và gật đầu chào những người bạn trong lô bên phải họ. “Ta luôn cố đến xem mỗi ngày Thứ Năm.”

Sherry nhìn lên chàng, quá hạnh phúc đến nỗi nàng gần như sợ phải tin vào nó. “Em nghĩ là em thích. Bởi vì, em thấy rất phấn khích, đó có lẽ là một dấu hiệu tốt.” Đôi mắt chàng vẫn đang cười với mắt nàng, nhưng khi nàng nói nàng nhìn thấy biểu hiện của chúng thay đổi và mí mắt chàng sụp xuống, ánh mắt rớt xuống môi nàng, treo ở đó một lát, rồi lại ngước lên.

Đó là một nụ hôn! Nàng đã nhận ra. Đó là một nụ hôn, và chàng cố tình để nàng cảm nhận được nó, để hiểu việc chàng đang làm. Không hề ý thức được, bàn tay nàng di chuyển rất khẽ, tìm kiếm bàn tay chàng giống như ngày đầu tiên nàng hồi tỉnh sau cơn hôn mê.

Đó chỉ là một cử chỉ rất khẽ mà đáng lẽ chàng phải không để ý, cho dù là chàng chỉ nhìn chứ không phải đang quay sang chào những người bạn vừa dừng bước để đi vào trong lô. Vậy mà, khi Sherry quay đầu để làm điều tương tự, bàn tay chàng trượt vào lòng bàn tay đang mở ra của nàng, bao phủ nó, những ngón tay mạnh mẽ đan vào ngón tay nàng. Một cơn choáng váng chạy dọc sống lưng Sherry khi ngón tay cái của của chàng chầm chậm xoa lòng bàn tay nàng, chà từ trái sang phải, rồi quay lại. Đó là một nụ hôn nữa, nàng nhận ra, nín thở. Lần này chậm hơn, lâu hơn, và sâu hơn.

Trái tim nàng căng lên, nàng nhìn xuống bàn tay đàn ông đẹp đẽ được che phủ một phần bởi chiếc quạt để mở trên đùi nàng, nhìn ngón tay chàng vuốt ve tay nàng trong khi cơ thể nàng dường như tan ra vì sự đụng chạm ấy.

Bên dưới, trong hành lang và dãy ghế cuối, đám đông ồn ào và tò mò, công khai quan sát những người ngồi trong các lô, và Sherry cố tỏ ra hoàn toàn bình thường, trong khi sự đụng chạm đơn giản của một ngón tay trên lòng bàn tay nàng khiến cho tim nàng tiếp tục đập mạnh hơn.

Khi hành động ấy cuối cùng cũng dừng lại và nhịp đập của nàng trở lại bình thường, nàng cảm thấy rất ngốc nghếch vì dễ xúc động đến thế trước một hành động có vẻ như chỉ là cú chạm vô tình lên tay chàng. Phần vì tò mò, phần vì nghịch ngợm, Sherry thử nghiệm. Trong khi chàng nói chuyện phiếm với anh trai mình, nàng vuốt ve ngón tay cái trên khớp ngón tay Stephen, tập trung vào đó hơn nhiều lần vào cuộc nói chuyện. Việc đó chẳng hề gây ra một tác động dễ thấy nào trên mặt chàng. Thực tế, chàng mở rộng bàn tay, và trong một giây Sherry tưởng chàng sẽ kéo tay đi. Nhưng vì chàng chỉ để nguyên bàn tay ở đó, lòng bàn tay ngửa lên, nàng nhìn xuống và cố tình vuốt dọc mỗi ngón tay từ đầu cho tớ phần tiếp giáp với lòng bàn tay, trong khi chàng tiếp tục mải mê nói chuyện với anh trai. Vì chàng dường như không chú ý hay phản đối, Sherry chạm vào lòng bàn tay chàng, đầu ngón tay nàng đi theo mỗi đường chỉ tay. Em yêu chàng, nàng không ngăn được ý nghĩ trong đầu, nói với chàng như vậy bằng đầu ngón tay nàng. Xin hãy yêu em. Đôi lần khi chàng hôn nàng hay cười với nàng, nàng gần như chắc chắn là chàng có yêu, nhưng nàng muốn nghe những lời đó, cần được nghe. Em yêu chàng, nàng nói với chàng bằng đầu ngón tay nàng khi vuốt ve lòng bàn tay chàng.

Stephen từ bỏ mọi cố gắng giả bộ tiếp tục một cuộc nói chuyện thông tuệ và liếc về phía cái đầu cúi gằm của nàng. Chàng đang ngồi giữa một chốn công cộng ồn ã, với sự khuấy động cao độ như thể chàng vừa được trải qua một giờ đồng hồ bị kích thích nhục dục mạnh mẽ chứ không phải chỉ đơn giản là nắm tay một cô trinh nữ không có kinh nghiệm. Tim chàng đập thình thịch, gấp gáp đi kèm với việc ngăn mình lên đỉnh trong khi cố kéo dài sự khoan khoái của chàng, vậy mà chàng vẫn không ngăn nàng. Thay vào đó chàng mở rộng bàn tay hơn nữa, ngón tay xòe ra sẵn sàng khuất phục sự tra tấn của chính mình chàng.

Chàng không thể tin điều nàng đang làm với chàng, và chàng đã tìm thấy niềm vui sướng khi biết nàng muốn chạm vào chàng cũng nhiều như niềm vui từ sự vuốt ve ngọt ngào của nàng.

Trong thế giới lấp lánh, phức tạp mà chàng đã quen thuộc, vai trò được phân định rất rõ ràng: những người vợ phải nuôi dạy người thừa kế; những người chồng là một sự đảm bảo về mặt xã hội và tài chính cần thiết; người tình mang đến và nhận lấy sự đam mê. Những cặp vợ chồng chẳng có điểm gì chung với nhau và ngoại tình với vợ hoặc chồng của người khác. Stephen chỉ có thể nghĩ đến khoảng hai mươi cặp, trong số hàng ngàn cặp mà chàng biết, cùng chia sẻ một thứ gì đó mạnh hơn là sự yêu thích hời hợt. Chàng có thể nghĩ đến hàng trăm cặp chẳng chia sẻ điều gì hết. Những người vợ không mong muốn sự đụng chạm của người chồng, họ không cố tình khuyến khích niềm ham muốn của chồng đối với họ. Vậy mà đó lại chính là những gì Sherry đang làm.

Bên dưới mi mắt sụp xuống, chàng nhìn vào khuôn mặt nghiêng nghiêng của nàng khi nàng chăm chú viết điều gì đó vào lòng bàn tay bị làm cho nhạy cảm của chàng, rồi lập lại. Lần thứ ba nàng làm thế, chàng cố gắng tách mình khỏi ham muốn đang chảy tràn từ lòng bàn tay bị kích thích sang toàn bộ cơ thể bị kích thích của chàng, và tập trung vào điều nàng đang làm. Nàng dùng đầu ngón tay vẽ một vòng tròn hở trên lòng bàn tay chàng rồi đến hai đường vuông góc với nhau ở dưới:

CL

Những chữ cái tên nàng.

Stephen hít thở không đều và ngước mắt lên nhìn mặt nàng trong khi trong tâm trí chàng, chàng đã kéo nàng vào một góc tối và bao phủ đôi môi mềm mại kia bằng môi chàng…

Chàng đang hôn ngực nàng trong tưởng tượng thì cơn chấn động bên dưới báo hiệu vở nhạc kịch bắt đầu và chàng không chắc liệu chàng vui mừng hay tiếc nuối vì nàng bị xao lãng, nhưng đúng là nàng đã bị xao lãng.

Sherry rướn người tới trước chờ đợi, theo dõi khi những tấm màn đỏ thẫm mở ra bên dưới khung tò vò đẹp đẽ vẽ những hình người phụ nữ cầm kèn trompet và vòng hoa nguyệt quế. Và rồi vở nhạc kịch bắt đầu diễn, và nàng quên cả thế giới.

Stephen nắm tay nàng trên đường về nhà, cảm thấy hơi ngốc nghếch vì niềm vui sướng trẻ con của chàng trước một cử chỉ đơn giản. “Ta nghĩ nàng thích buổi diễn,” chàng nói lơ đãng khi đi bên nàng tới trước cửa nhà chàng, đường đi của họ được chiếu sáng bởi ánh trăng tròn vành vạnh.

“Em rất thích!” nàng nói, đôi mắt nàng chứa đầy sự hoàn nghi vui vẻ. “Em nghĩ em nhận ra nó. Không phải là lời nhạc, mà là giai điệu.”

Tiếp theo tin tức tốt lành đó là một tin tốt khác: khi Colfax giúp Sherry cởi chiếc áo choàng nhẹ, ông ta tự nguyện thông báo một thông tin phấn khởi là mẹ của Stephen đã đi nghỉ. “Cám ơn, Colfax, theo ta ông cũng nên làm như vậy đi,” Stephen gợi ý trắng trợn, trí óc chàng ngay lập tức quay lại hình ảnh tưởng tượng ở nhà hát. Viên quản gia đi xuống hành lang, thổi tắt tất cả các cây nến trừ cây nơi cửa vào, và Stephen nhìn xuống Sherry khi nàng bắt đầu chúc chàng ngủ ngon.

“Cảm ơn chàng vì buổi tối tuyệt vời, đức ôn-“

“Tên ta là Stephen,” chàng bảo với nàng, tự hỏi làm thế quái nào mà chàng lại quên không bảo nàng dùng cái tên ấy.

Sherry thử gọi, yêu thích sự thân mật trong cách gọi ấy. “Cám ơn, Stephen.” Tuy nhiên, chẳng có thời gian cho nàng nếm trải sự thân mật ấy, bởi vì chàng đã nắm lấy khuỷu tay nàng và kiên quyết dẫn nàng xuống hành lang tối vào trong căn phòng khách chứa chan ánh trăng, đóng cửa, và xoay người nàng thay vì đi vào sâu hơn trong phòng.

Với cánh cửa ở đằng sau lưng và cơ thể chàng chắn trước mặt, Sherry nhìn vào khuôn mặt đẫm ánh trăng của chàng, cố tưởng tượng chàng định làm gì trong bóng tối. “Gì vậy -?” nàng bắt đầu hỏi.

“Thế này này –” chàng trả lời. Đặt bàn tay lên cửa ở hai bên đầu nàng, chàng nghiêng người và cúi đầu xuống.

Trước khi Sherry có thể phản ứng, miệng chàng đã bao phủ lấy miệng nàng, làm nàng nghẹn thở trong khi cơ thể cứng rắn của chàng ép vào người nàng, môi chàng khẽ di chuyển, và tác dụng của chúng lên các giác quan của nàng thật choáng ngợp. Với một tiếng rên thầm lặng, nàng vòng tay quanh cổ chàng và hôn lại chàng, chào đón sự xâm lăng của lưỡi chàng, tự hào trước tiếng thở hào hển của chàng khi chàng hôn nàng sâu hơn, bất lực dâng hiến cơ thể nàng cho những cử động đòi hỏi của hông chàng.

Bình luận