Cầm tờ Bưu điện buổi sáng trong tay, Thomas Morrison bước đi trong căn phòng ăn ấm cúng của mình và nhìn cẩn thận vào người vợ mới của mình đang đùa bỡn với bữa sáng của cô, nhìn ra của sổ vào đường phố London ồn ào. “Charise, chuyện gì đang làm em lo lắng mấy ngày nay vậy?”
Charise nhìn lên khuôn mặt mà cô ta đã nghĩ là quá đẹp trai lúc ở trên tàu và sau đó nhìn tới cái phòng ăn bé nhỏ trong căn nhà bé nhỏ của anh ta, và cô quá tức giận với anh, với bản thân mình đến nỗi cô không thèm trả lời. Trên tàu, anh ta có vẻ như rất bảnh bao và lãng mạn trong bộ đồng phục, và anh ta nói chuyện với cô quá dịu dàng, nhưng tất cả đã thay đổi ngay khi cô ta tuyên bố những lời thề. Sau đó, anh ta đã muốn cô làm những điều thật kinh tởm trên giường với anh ta, và khi cô nói cô ghét nó, anh ta đã cáu gắt với cô ngay lần đầu tiên. Một khi cô làm anh ta hiểu rằng cô sẽ không chịu đựng anh ta hay là cả điều đó, tuần trăng mật ngắn ngủi của họ ở Devon thế là đã đủ làm cô hài lòng. Nhưng khi anh ta mang cô trở về London và cô nhìn thấy căn nhà của anh ta, cô đã chết lặng đi. Anh ta đã lừa dối cô, làm cho cô mê muội trong niềm tin là anh ta có một căn nhà đẹp, một thu nhập rất tốt, nhưng với những tiêu chuẩn của cô ta, đó gần như là nghèo khổ, và cô coi thường nó, và cả anh ta.
Nếu cưới Burleton, cô ta đã có thể trở thành bà nam tước; cô có thể mua sắm ở những cửa hàng đắt giá mà cô đã nhìn thấy trên phố Bond và Piccadilly. Ngay lúc này, ngay giây phút này, cô ta đáng lẽ đang mặc một bộ váy đăng ten buổi sáng tuyệt đẹp và tiếp nhận một cuộc viếng thăm buổi sáng của một trong những người bạn thời thượng mới của cô, những người sống trong những lâu đài tráng lệ dọc phố Brook và Pall Mall. Trong hoàn cảnh hiện tại, cô ta đã chi hết tất cả số tiền mình có chỉ vào một chiếc váy, và rồi đi dạo trong Green Park, nơi mà những kẻ quí tộc đi dạo vào buổi chiều, và họ đã lờ cô ta đi như thể cô ta không hề tồn tại! Cô ta đã không nhận ra sự cần thiết của một tước vị quí tộc như thế nào cho đến khi cô ta đi dạo trong công viên chiều hôm qua và chứng kiến một kiểu liên kết chặt chẽ và một xã hội khép kín tồn tại ở đây.
Không chỉ có vậy, khi ông chồng đáng ghét của cô hỏi giá của chiếc váy, cô trả lời anh ta, người đàn ông ấy trông như thể là anh ta sắp khóc! Thay vì ngưỡng mộ và ca tụng thẩm mỹ tuyệt vời và thân hình đáng yêu của cô, tất cả những gì anh ta nghĩ đều về tiền bạc.
Cô ta mới là người đáng ra phải khóc, cô tức giận nghĩ, nhìn khinh khỉnh vào anh ta khi anh ta đang đọc báo. Ở nhà tại Richmond, cô ta là người để người ta phải thèm muốn và bắt chước. Bây giờ cô ta chả là gì cả – còn tệ hơn không là gì cả – và cô ta đang bị thiêu đốt hàng ngày bởi sự đố kị khi cô ta đi tới công viên và nhìn đám người đi dạo và lờ cô ta.
Vấn đề với Thomas Morrison là anh ta không nhận ra là cô đặc biệt. Mọi người ở Richmond đều biết điều đó, thậm chí là cha của cô, nhưng cái kẻ quê mùa cao ráo, đẹp trai mà cô lấy làm chồng lại không thấu hiểu được nó. Cô đã cố giải thích điều đó cho anh ta, nhưng anh ta đã sỉ nhục cô bằng cách nói rằng cô không nên xử sự như thể cô là người đặc biệt!
Tức giận, cô đã cho anh ta biết là “người ta cư xử như cách người ta được đối xử!”. Lời nhận xét đó quá thông minh đến nỗi như thể nó được chính cô Bromleigh đưa ra, và thế là anh ta không đáp lại khi anh ta đáng lẽ phải làm vậy.
Nhưng sau đó, cô có thể trông chờ gì từ một người đàn ông thiếu tinh tế và phẩm vị đến nỗi anh ta không biết sự khác nhau trong việc đáng được khao khát giữa một người đi kèm được trả tiền với một nữ thừa kế?
Đầu tiên, anh ta chú ý tới cái người phụ nữ Bromleigh đó hơn là bản thân Charise, và không nghi ngờ gì – Sheridan Bromleigh không biết tí gì về vị trí của cô nàng. Cô nàng đọc các tiểu thuyết lãng mạn về những cô giáo kết hôn với những ông chủ nhà, và khi Charise chế nhạo ý tưởng buồn cười đó, cô nàng đã nhấn mạnh là cô không nghĩ đến những tước hiệu hay sự giàu có sẽ hoặc nên là vấn đề giữa hai người thực sự yêu nhau.
Trên thực tế, Charise nghĩ một cách cay đắng khi cô ta đâm vào miếng thịt nguội thái mỏng với con dao ăn, nếu không phải là vì Sheridan Bromleigh , cô ta đã không ở trong cái đống hỗn độn đau lòng này. Cô ta đáng nhẽ đã không bao giờ bị ép buộc phải lôi cuốn sự chú ý của Morrison ra khỏi người đi kèm được trả tiền thấp kém của mình khi cả hai người họ có vẻ thích nhau, đáng nhẽ sẽ không bao giờ trốn đi với anh ta để cho tất cả mọi người trên tàu, đặc biệt là cô Bromleigh thấy, rằng Charise Lancaster có thể có bất kì người đàn ông nào mà cô ta muốn. Cuộc đời kinh khủng của cô là lỗi lầm của con phù thủy tóc đỏ đó, kẻ đã đặt tất cả những thứ lãng mạn vô nghĩa vào đầu cô về tình yêu và những cuộc hôn nhân thần kỳ nơi mà tiền và tước hiệu chẳng có ý nghĩa gì!.
“Charise ?”
Cô ta đã không nói chuyện với anh ta hai ngày nay nhưng điều gì đó cỏ vẻ lạ lùng trong giọng nói của anh ta làm cô nhìn lên đáp lại, và khi cô nhìn thấy vẻ mặt hoài nghi của anh ta, cô hầu như hỏi anh về thứ mà anh ta đang đọc khiến anh ta trông thật ngớ ngẩn.
“Có ai khác trên chuyến tàu với chúng ta lại tình cờ tên là Charise Lancaster không? Ý anh là đó thật không phải là một cái tên đặc biệt thông thường, đúng không ?”
Cô ta nhìn anh khinh khỉnh. Câu hỏi ngu ngốc. Người đàn ông ngu ngốc. Tên của cô chẳng thông thường tí nào, bao gồm cả việc tên của cô là duy nhất.
“Theo như bài báo”, anh ta nói bằng giọng sửng sốt, nhìn cô ta “Charise Lancaster tới London vào ba tuần trước trên con tàu Morning Star, vừa mới hứa hôn với bá tước Langford .”
“Tôi không tin anh!” Charise nói với sự tức giận rõ ràng, giật lấy tờ báo ra khỏi tay anh ta để cô ta có thể tự đọc lời thông báo. “Không có một Charise Lancaster nào khác trên tàu.”
“Hãy tự đọc nó đi,” anh ta nói một cách vô ích, bởi vì cô ta đã giật tờ báo từ anh ta.
Một lát sau, cô ta quẳng tờ báo xuống bàn, khuôn mặt hằn lên sự giận dữ. “Kẻ nào đó đã mạo danh tôi với ngài bá tước. Kẻ nào đó có mưu đồ, hèn hạ, xấu xa …”
“Em định đến chỗ quỉ nào thế?”
“Đi nhận lại “vị hôn phu mới” của tôi”.