Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Until You – Em Có Để Ta Hôn Em Không?

Chương 52

Tác giả: Judith McNaught

Thông thường toàn bộ những người giữ cửa luôn luôn phải sẵn sàng để giúp đỡ những vị khách vừa mới đến xuống xe ngựa và đảm bảo rằng những chiếc xe cũng ngựa được đưa về chỗ của chúng trong chuồng ngựa, nhưng khi Stephen trở về từ cuộc đi dạo của chàng ở trong làng, không có ai ra khỏi nhà cả. Người hầu duy nhất có xuất hiện là một người giữ cửa đang đứng ở đường xe ngựa, nhìn chăm chú về hướng những ngọn đồi trải dài từ phía chuồng ngựa tới mặt sau của tòa nhà. Anh ta hết sức tập trung vào cái gì đó mà anh ta đang cố gắng nhìn, đến nỗi anh ta dường như không nghe thấy bánh xe ngựa cho đến khi Stephen dừng xe bên cạnh anh ta, rồi anh ta quay lại với một cử chỉ hối lỗi và chạy qua để nắm lấy dây cương.

“Mọi người đâu cả rồi?” Stephen hỏi, để ý thấy người quản gia vẫn chưa phái thêm người từ trong nhà ra, hay là đóng cửa lớn lại, như lệ thường.

“Họ vẫn ở dưới chỗ chuồng ngựa, thưa đức ông. Đúng thật là một màn trình diễn không thể bỏ lỡ, nếu tôi có thể nói như thế. Hoặc tôi đã nghe những người được xem ở phía sau nhà nói thế.”

Stephen lấy lại dây cương từ tay người giữ cửa, quyết định lái xe vòng quanh chuồng ngựa để tự mình xem xem cái thứ người giữ cửa nói là “một màn trình diễn” là cái gì.

Một đoạn hàng rào dài rào quanh chuồng ngựa và một bãi cỏ rộng giữa các tòa nhà là nơi những chú ngựa được dắt đi thong dong và xoa dịu trước khi bị đưa vào chuồng. Ở một bên của hàng rào, cỏ trải dài suốt cả con đường dẫn tới chân đồi cây cối um tùm, đây đó có những hàng rào cây và tảng đá được dùng để huấn luyện những chú ngựa đi săn của Claymore. Khi Stephen dừng cỗ xe ngựa ở chuồng ngựa, toàn bộ chiều dài của hàng rào đều có những người giữ ngựa, người giữ cửa, người đánh xe, và những người làm việc trong chuồng ngựa. Stephen giúp Monica và Georgette xuống xe, khi chàng làm thế chàng để ý toàn bộ những người ở trong nhà, trừ bà chị dâu phản trắc của chàng, đều đang đứng ở phía xa của hàng rào, cũng ngây ngất với bất kể cảnh kì lạ nào đó đang diễn ra ở phía đồi giống hệt như người hầu lúc nãy.

Stephen quan sát khuôn mặt nghiêng nghiêng bí hiểm của anh trai chàng khi chàng và hai người đồng hành gia nhập đám đông, tự hỏi liệu Clay có thực sự tham gia vào âm mưu của Whitney hay không, và chàng không thể nào tin được vào mắt mình. Bởi vì Stephen vẫn còn chưa hoàn toàn chắc chắn, chàng cố tình hướng câu hỏi vào Jason và Victoria Fielding. “Hai người đang xem cái gì vậy?”

“Chờ và tự nhìn xem,” Jason khuyên chàng với một nụ cười kì cục. “Sẽ không hay lắm nếu làm hỏng nó bằng cách giải thích trước.”

Victoria Fielding dường như khó mà nhìn thẳng vào mắt chàng được, và nụ cười của cô quá rạng rỡ. “Thật sự quá tuyệt vời!”

Stephen chợt nhận ra rằng cả nhà Fielding và nhà Townsende đều cư xử rất kì cục. Có một sự căng thẳng nơi những người phụ nữ và sự khó chịu nơi những người đàn ông. Hoặc là họ cảm thấy không thoải mái bởi vì họ cũng ngạc nhiên và không vui trước sự hiện diện của Sheridan Bromleigh – hoặc là tất cả họ đã biết trước cô ta sẽ tới đây, và họ cảm thấy có lỗi. Stephen quan sát cả bốn người chàng đã coi là bạn bè thân thiết, quyết định liệu có nên chấm dứt mỗi quan hệ ấy vĩnh viễn hay không. Chắc chắn đám phụ nữ đã biết, chàng quyết định, nhìn hai má thất sắc của Alexandra Townsende khi khi cô ta cảm thấy ánh nhìn của chàng trên mặt cô. Không một lần nào trong suốt ba giờ đồng hồ kể từ khi chàng nhìn lên và bắt gặp chính mình chỉ cách vị hôn thê cũ của chàng có vài bước chân mà chàng cho phép bản thân nghĩ tới cô ta. Không nghĩ tới thực tế sự hiện diện của cô ta là cách duy nhất mà chàng có thể chịu đựng được ở lại đây.

Cô ta đã đóng giả là một người khác, và khi cô ta sắp bị bại lộ, cô ta đã chạy đến với DuVille, bỏ mặc Stephen chờ đợi cô ta như một gã ngốc đần độn cùng với cha xứ và toàn bộ gia đình chàng ở đó.

Hàng tuần trời sau khi cô ta biến mất, chàng đã nghĩ đi nghĩ lại những thứ cô ta đã nói và làm trong khi giả vờ mất trí nhớ, và chàng chỉ có thể nhớ lại một lần lỡ miệng duy nhất – khi cô ta từ chối thuê một người đồng hành. “Tôi không cần một người đi kèm,” cô ta thốt ra. “Tôi là một –”

Cô ta là một diễn viên tuyệt vời nên đã lấp liếm toàn bộ lời nói đó quá giỏi, Stephen nghĩ với nỗi ghê tởm lại trào dâng trước sự ngu ngốc của chính chàng.

Một nữ diễn viên xuất sắc, chàng tức giận nghĩ, nhớ lại sự mềm yếu trong mắt cô ta trong suốt những giây phút mà mắt họ khóa vào nhau trong buổi sáng hôm ấy. Cô ta đã nhìn thẳng vào chàng với ánh mắt chân thành nhất, không hề nao núng. Trừ việc cô ta không có trái tim. Và rõ ràng là không có lương tâm nữa.

Cô ta còn định thử với chàng thêm một lần nữa. Stephen đã nhận ra điều đó chỉ sau vài giây nhìn vào biểu hiện bâng khuâng trên khuôn mặt đáng yêu, lừa dối của cô ta sáng nay.

Chàng đồ rằng DuVille đã giấu riêng cô ta ở một nơi kín đáo vì lợi ích của chính anh ta trong những tuần qua, nhưng rõ ràng là anh ta đã chán ngán cô ta trong một thời gian ngắn đáng kinh ngạc và đã đuổi cô ta đi.

Giờ đây cô ta làm việc như một gia sư và rõ ràng là mong ngóng một cuộc sống tốt đẹp hơn. Dựa trên cái nhìn nài xin ngọt ngào mà cô ta đã dành cho chàng, hiển nhiên là cô ta hi vọng chàng sẽ dễ xúc động một cách ngu ngốc y như trước đây.

Chàng chuyển ánh mắt dò đoán sang phía những người đàn ông, nhưng tiếng kêu báo động của Victoria Fielding đã thu hút sự chú ý của chàng.

“Họ đây rồi!” cô nói.

Stephen kéo tâm trí mình khỏi những ý nghĩ tức giận với Sheridan Bromleigh và ngước mắt nhìn lên rìa của ngọn đồi đầy cây mà cô ta đang chỉ.

Hai người cưỡi ngựa đang phi nước đại hết tốc lực, gò lưng xuống cổ ngựa, song hành lao qua hàng rào trong sự đồng đều duyên dáng. Stephen nhận ra Whitney ngay lập tức; cô là một trong những kị sĩ giỏi nhất mà chàng từng nhìn thấy – dù là phụ nữ hay là đàn ông. Chàng trai trẻ đan thách đấu với cô có thân hình nhỏ gọn, mặc áo sơ mi, quần bó, và đi ủng, và cậu ta thậm chí còn giỏi hơn cả Whitney nữa. Phi ngựa ở tốc độ dễ ngã gãy cổ như chơi, cậu ta thực hiện mỗi cú nhảy mà không hề phải nhọc sức, không hề lo lắng theo một phong cách Stephen chưa từng nhìn thấy trước đây. Với khuôn mặt để rất gần bờm ngựa, có một sự hân hoan, một sự đơn giản trong cách cậu ta vượt qua mỗi cú nhảy, như thể cậu ta hòa làm một với con ngựa của cậu ta – tự tin, tin cậy, hãnh diện.

“Tôi không hề biết con ngựa đó có thể nhảy như thế!” Clayton kêu lên với tiếng cười ngưỡng mộ. Lờ đi những nghi ngại riêng của Stephen về tính chính trực của mình, anh nói thêm, “Stephen, chú đã cưỡi con Commander trong lúc đi săn. Nó chạy nhanh trên đất bằng, nhưng đã bao giờ nó bay lên trong những cú nhảy như thế này chưa?”

Stephen nheo mắt trước ánh nắng hoàng hôn, nhìn hai kị sĩ thực hiện cú nhảy lần lượt con trước con sau hoàn hảo, rồi chạy nước rút trên đất bằng, vút lên trên một hàng rào cùng với nhau. Vì chàng không thể đòi những câu trả lời về Sheridan từ anh trai chàng vào lúc này, chàng nhận xét những gì chàng có thể nhìn thấy về chàng trai trẻ đang cưỡi ngựa bằng một giọng đều đều, không cảm xúc. “Có vẻ như là cậu ta đang kìm con Commander lại, để nó khỏi thắng con Khan –”

“Mà thường thì nó sẵn lòng thực hiện các cú nhảy hơn là con Commander,” Clayton nói thêm với những người bạn của anh.

Hai kị sĩ vượt qua hàng rào cuối cùng, rồi đồng loạt lái những chú ngựa của họ phi hết tốc lực về hướng cánh cổng mở ra bãi cỏ, nơi những khán giả đang tụ tập. Vì Clayton đã cố thử thuê nhiều người huấn luyện người trong vài năm qua, Stephen đương nhiên cho rằng anh trai chàng có lẽ đã quyết định cho chàng trai trẻ nhỏ bé kia một cơ hội thử việc. Khi những con ngựa chạy thình thịch lại gần hơn, chàng đang định gợi ý anh trai chàng nên thuê cậu ta lâu dài, nhưng hai sự việc xảy ra đồng thời khiến chàng chết lặng giữa chừng: một người làm việc trong chuồng ngựa chạy lên phía trước bãi cỏ và thả một bao ngũ cốc trên mặt đất – và khi người cưỡi con Commander bắt đầu nghiêng người về phía bên phải, mái tóc của nàng xõa tung.

Những lọn tóc rực lửa bay phấp phới phía sau nàng như một lá cờ, cuộn lại trong gió, và nàng cúi xuống thấp hơn và thấp hơn nữa về phía bên phải, và bắt đầu rơi. Monica hét lên sợ hãi, Stephen không chủ định bước lên trước một bước, chuẩn bị chạy về phía nàng… và Sheridan túm lấy bao tải nhấc lên khỏi mặt đất trong khi những người hầu và các vị khách đều đứng cả lên hò reo nồng nhiệt.

Trong vòng một giây ngắn ngủi, sự tức dậy thay thế nỗi sợ của Stephen – tức giận vì nàng đã làm chàng sợ hãi với cái trò mạo hiểm ngu ngốc của nàng, và bực bội vì nàng vẫn có thể gợi lên được bất kì một cảm xúc nào như thế ở chàng. Và trong khi chàng vẫn còn đấu tranh để lấy lại tự chủ, nàng đã hướng thẳng về phía Stephen trên con ngựa phi nước kiệu. Monica và Georgette nhảy lên với những tiếng kêu báo động, nhưng Stephen chỉ khoanh tay và đứng nguyên tại chỗ, biết quá rõ rằng nàng hoàn toàn điều khiển được chú ngựa. Chỉ đến khi nàng gần như đã phi đến phía trên đầu chàng thì nàng mới dừng con Commander lại một cách gọn ghẽ, và cùng lúc, nàng quăng một chân ngang qua thân chú ngựa và trượt một cách duyên dáng xuống dưới mặt đất. Trong khi những người hầu vẫn đứng dậy hoan hô, và những người khách vỗ tay tán thưởng, Sheridan đáp cả hai chân xuống trước mặt chàng, nụ cười nở trên đôi môi mềm mại của nàng, màu sắc trên mặt nàng rạng rỡ vẻ vang. Nhưng điều mà Stephen chú ý, khi chàng nhìn nàng dửng dưng, lại là cái nhìn trong đôi mắt màu bạc nóng chảy của nàng. Chúng đang cầu khẩn chàng hãy dịu lại, để cười với nàng.

Thay vào đó, chàng nhìn nàng bằng cái nhìn sỉ nhục từ đỉnh mái tóc màu lửa rối bời cho đến mũi đôi ủng dưới chân nàng. “Không ai dạy cho cô cách ăn mặc hay sao?” chàng khinh khỉnh hỏi.

Chàng nhìn thấy nàng nhăn mặt cùng lúc với tiếng cười của Georgette, nhưng ánh mắt Sheridan không bao giờ nao núng. Trong khi tất cả mọi người vẫn đang nhìn, nàng mỉm cười với chàng, và nói bằng giọng ngập ngừng, “Ngày xưa, người ta có thông lệ là người chiến thắng một cuộc đấu sẽ dâng tặng kỉ vật của anh ta cho người nào đó trên đấu trường như một biểu hiện – thể hiện sự quan tâm vô cùng của anh ta và – và sự tôn quí sâu sắc nhất.”

Stephen không biết nàng đang nói về cái quái quỉ gì cho đến khi nàng giơ cái bao ngũ cốc rỗng lên cho chàng và khẽ nói, “Kỉ vật của tôi, thưa đức ông Westmoreland –”

Chàng cầm lấy nó trước khi chàng nhận ra mình đang làm gì.

“Thật vô cùng trơ tráo, vô liêm sỉ -” Monica gào lên, và Bà Skeffington nhìn như thể bà sắp sửa òa lên khóc vì bị mất thể diện.

“Cô Bromleigh!” bà giận dữ kêu lên. “Cô quên mất chính mình! Xin lỗi những con người tốt đẹp này và đi ngay lập tức và đi mà thu dọn đồ -“

“Đi cùng em!” Julianna cắt ngang một cách sắc sảo, quàng cánh tay vào tay Sheridan và kéo nàng hướng về căn nhà. “Cô phải kể cho em nghe cô đã học cưỡi ngựa như thế ở đâu và làm sao mà cô làm được như thế…”

Victoria bước ra khỏi đám đông và liếc nhìn về phía nhà Skeffington. “Cô Bromleigh và em đều là người Mỹ,” cô giải thích. “Em rất muốn nói chuyện với một người đồng hương của mình. Chàng thứ lỗi cho em đến bữa tối chứ?” cô nói thêm và nhìn vào chồng mình.

Jason Fielding – người đã từng là đề tài của những câu chuyện ngồi lê đôi mách tồi tệ và đã từng bị xã hội thượng lưu ruồng bỏ – mỉm cười với cô vợ trẻ đã thay đổi tất cả những chuyện đó của anh. Với một nụ cười dịu dàng, anh khẽ gật đầu đồng ý và nói, “Ta sẽ rất phiền não vì không có sự bầu bạn của nàng, phu nhân.”

“Tôi cũng muốn tìm hiểu thêm về nước Mỹ,” Alexandra Townsende tuyên bố khi cô tách ra khỏi nhóm. Quay về phía chồng mình, cô nói với một nụ cười, “Còn chàng, phu quân? Em có thể tin tưởng chàng sẽ có cùng một sự phiền não khi không có em đi cùng không?”

Jordan Townsende – người đã từng coi cuộc hôn nhân của anh với cô gái trẻ ngây thơ Alexandra là một “cuộc hôn nhân cưỡng bách của sự phiền phức” – nhìn vào cô với sự ấm áp không cần che giấu. “Ta luôn luôn buồn chán khi không có nàng, như nàng đã biết quá rõ.”

Whitney chờ cho đến khi những người đồng lõa của cô đã đi xa trên con đường dẫn vào tòa nhà trước khi cô gắn lại nụ cười rạng rỡ trên mặt và chuẩn bị tạo ra một cái cớ để rút lui, nhưng Bà Skeffington đã đón đầu cô.

“Tôi không thể tưởng tượng được cái gì đã ám vào Sheridan Bromleigh,” bà ta nói, khuôn mặt đỏ lên vì giận. “Tôi luôn luôn nói với Ngài John là rất khó tìm được người giúp việc tử tế. Đó chẳng phải là những gì tôi luôn nói sao?” bà ta hỏi ông ta.

Ngài John gật đầu và nấc lên. “Đúng, bồ câu của tôi.”

Hài lòng, bà ta quay lại với Whitney. “Tôi phải xin bà nói cho tôi biết làm thế nào trong việc này, thưa nữ công tước.”

Whitney kéo những ý nghĩ của cô khỏi Stephen, người đang nói chuyện với Monica và Georgette như thể chẳng có gì xảy ra – bao tải mà Sheridan đã tặng cho chàng một cách ngọt ngào rơi trên mặt đất bên dưới gót giầy của chàng. “Tôi xin lỗi, Bà Skeffington, tôi mải nghĩ vẩn vơ. Bà muốn biết điều gì chăng?”

“Làm thế nào mà bà tìm được những người hầu xứng đáng? Nếu việc đó đã không khó khăn đến thế, chúng tôi chắc chắn đã không thuê cái cô người Mỹ trơ tráo đó. Tôi vô cùng lo ngại về việc giữ lại cô ta thêm một giờ nào nữa.”

“Tôi không coi gia sư là một người hầu –” Whitney bắt đầu nói. Cô đã tưởng Stephen không lắng nghe, nhưng trước câu nhận xét ấy, chàng nhìn về phía cô và đáp lời với bà Skeffington bằng một giọng cay nghiệt, “Chị dâu tôi coi bọn họ như gia đình. Người ta còn có thể nói là chị ấy coi trọng bọn họ hơn cả gia đình thực sự.” Ánh mắt sắc bén của chàng hướng về Whitney. “Phải không?” chàng quát một cách mỉa mai.

Đó là câu nhận xét đầu tiên chàng từng nói với Bà Skeffington kể từ khi họ được giới thiệu, và bà ta bám lấy nó như là một nguồn động lực lớn lao; đồng thời bà ta đã không nhận ra sự mỉa mai trong giọng của chàng. Hoàn toàn bỏ qua đề tài về cô gia sư, bà ta nhanh chóng tới bên chàng và nói, “Julianna yêu quí của tôi cũng như vậy đấy, như ngài có lẽ đã để ý. Nó ngay lập tức lao vào bảo vệ cho Sheridan Bromleigh. Julianna thật là một cô bé tuyệt vời,” bà ta nói tiếp, và bằng cách nào đó đã thành công len được vào giữa Stephen và Monica, “cực kỳ trung thành, cực kì ngọt ngào…”

Khi Stephen đi bộ về phía tòa nhà, bà ta vẫn đi bên cạnh chàng cùng với Ngài John lững thững theo chân họ.

“Ta gần như có thể cảm thấy thương cho chú ấy,” Clayton lơ đãng nhận xét, nhìn Bà Skeffington tiếp tục chuỗi độc thoại của bà ta.

“Em thì không thể,” Whitney nói, vẫn còn nghĩ đến câu nhận xét cay độc của chàng về lòng trung thành để nhầm chỗ của cô. Với một cái nhìn xin lỗi nhanh chóng hướng về các quý ông, cô nói, “Tôi muốn nói chuyện với Victoria và Alexandra.” Họ nhìn cô rời đi, cả ba người đều im lặng và suy tư. “Bất chấp những điều mà các cô vợ của chúng ta nghĩ, đây là một sai lầm,” Jason Fielding nói, lặp lại suy nghĩ của họ. “Chuyện này sẽ không thành công đâu.” Anh nhìn về Clayton và nói thêm, “Anh biết rõ Stephen hơn rất nhiều so với tôi và Jordan. Anh nghĩ sao?”

“Tôi nghĩ cậu nói đúng,” Clayton nhăn nhó nói, nhớ lại biểu hiện trên mặt Stephen khi Sherry ngọt ngào dâng tặng chàng “kỉ vật.”

“Tôi nghĩ đó là một sai lầm khủng khiếp, và Sheridan Bromleigh là người sẽ bị tổn thương vì nó. Stephen sẽ mãi mãi coi khinh cô ấy như là một kẻ cơ hội quỷ quyệt, kẻ đã chạy trốn vì sợ bị bại lộ, nhưng giờ đây đã thu đủ tự tin bởi vì chú ấy đã không kiện cáo cô ấy, để cố luồn lọt một lần nữa. Chẳng có gì cô ấy nói hay làm có ý nghĩa nữa, bởi vì cô ấy sẽ phải chứng minh là chú ấy đã sai. Và cô ấy không thể.”

Những người vợ của họ, giờ đang tụ tập trong phòng khách màu xanh để bàn luận tình hình, cũng đi đến một ý kiến tương tự.

Whitney dựa người vào ghế của cô, nhìn đăm đăm vô hồn vào đôi bàn tay mình, rồi cô liếc nhìn những người đồng lõa ở xung quanh, bao gồm cả bà công tước quả phụ. “Đó là một sai lầm,” cô nói với mẹ chồng, người đã theo dõi “màn diễn” từ cửa sổ phòng ngủ của bà.

“Tôi cảm thấy muốn khóc khi anh ấy lờ cử chỉ thân thiện của cô ấy đi,” Alexandra nói với giọng đau khổ. “Sheridan đã quá dũng cảm khi làm thế, quá cởi mở, và dễ bị tổn thương khủng khiếp.” Cô nhìn qua vai mình để lịch sự bao gồm cả Bà Charity trong cuộc nói chuyện, nhưng người phụ nữ lớn tuổi chẳng nói gì cả. Bà ngồi trên chiếc ghế ở cửa sổ, lông mày nhíu lại tập trung, mắt nhìn thẳng về phía trước, tạo ra ấn tượng là bà đang hoặc nghe một cách chăm chú hoặc là chẳng nghe thấy gì hết cả.

“Chúng ta vẫn còn cả một ngày dài và buổi tối nữa,” mẹ của Stephen nói. “Nó có thể dịu lại cho tới lúc đó.”

Whitney lắc đầu. “Chú ấy sẽ không vậy đâu. Con đã mong là sự gần gũi sẽ khiến chú ấy phải nghe, nhưng thậm chí cả khi chú ấy có nghe, chú ấy cũng sẽ không thay đổi ý kiến. Giờ con đã nhận ra rồi. Vì một điều, lúc nãy con đã khám phá ra là chú ấy biết cô ấy đã tới với Nicki ngày mà cô ấy rời khỏi nhà, và mẹ biết chú ấy cảm thấy gì về Nicki rồi đấy.”

Bà Charity lập tức quay đầu trước câu nói ấy, lông mày bà nhíu lại sâu hơn với sự tập trung căng thẳng.

“Vấn đề là Stephen sẽ không tin bất kì điều gì Sherry nói mà không có bằng chứng. Những hành động của cô ấy lộ liễu đến độ chẳng còn gì có ý nghĩa nữa. Ai đó phải chỉ cho chú ấy một lý do đáng tin cậy nào khác khiến cho cô ấy phải bỏ chạy –” Cô dừng giữa chừng khi Bà Charity bật dậy và lặng lẽ đi ra khỏi phòng. “Con không nghĩ Bà Charity chống đỡ được với sự căng thẳng gia tăng của tất cả những chuyện này.”

“Bà ấy nói với ta là bà ấy thấy mọi chuyện rất thú vị,” bà quả phụ tuyên bố với một tiếng thở dài ngao ngán.

Từ góc nhìn của Sheridan khi nàng đứng bên cửa sổ phòng nàng và theo dõi Stephen cười với điều gì đó mà Monica nói với chàng, tình cảnh lại càng ảm đạm hơn nữa. Nàng không thể bắt được chàng một mình để nói chuyện với chàng bởi vì chàng rõ ràng là sẽ không hợp tác với bất kể thứ gì mà nàng muốn, và nàng không thể nói chuyện với chàng ở trước mặt những người khác bởi vì nàng đã cố giao tiếp với chàng khi tặng cho chàng “kỉ vật” của nàng, và đó là một thảm họa thực sự.

Bình luận