Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Until You – Em Có Để Ta Hôn Em Không?

Chương 50

Tác giả: Judith McNaught

Sau khi Sheridan, Alexandra, và Victoria rời khỏi phòng khách, ba người phụ nữ còn ngồi lại trong phòng, bất chấp những cố gắng to lớn của họ để tỏ ra bình thường và tự tin, cả ba người đều bồn chồn và căng thẳng vào lúc mà họ nghe thấy âm thanh của một cỗ xe ngựa dừng lại một giờ sau đó.

“Đó chắc hẳn là Stephen,” bà công tước quả phụ nói, đặt tách trà của bà xuống với sự lo lắng đủ để khiến cho chiếc cốc Sevres vô giá va vào đĩa lanh canh và bị đổ nghiêng trên đĩa lót chén. Trong suốt buổi sáng, các vị khách được mời trong bữa tiệc sinh nhật đã đến, bao gồm cả nhà Skeffington, nhưng Stephen vẫn chưa xuất hiện, và rõ ràng là hoặc có việc gì làm chàng chậm trễ hoặc sẽ làm chàng bỏ lỡ mất cả một ngày. “Nếu nó không bị thương hay bị bọn cướp đường bắt giữ,” bà tiếp tục một cách cáu kỉnh, “Tự ta sẽ muốn đánh nó một trận! Sự căng thẳng của ta đã đến giới hạn. Ta quá già để phải chịu tình trạng hồi hộp này.”

Quá nôn nóng không chờ được người quản gia thông báo người mới đến, Whitney đã đang trên đường đi tới cửa sổ để nhìn.

“Có phải nó không, con yêu?”

“Vâng… Ôi, không!” cô con dâu của bà trả lời, và quay người lại dựa vào tấm màn cửa, trông cực kì bấn loạn.

“Vâng, đúng là anh ta, hay ‘ôi, không, không phải anh ta?” Bà Charity hỏi.

“Vâng, đúng là Stephen.”

“Tốt đấy chứ.”

“Cùng với Monica Fitzwaring.”

“Thế thì không tốt rồi,” bà quả phụ nói, giao đứa cháu nội ba tuổi của bà cho Bà Charity, bà ta đang giang tay ra cho cậu bé, và bà ta cũng được biết đến mưu kế này vì sự cần thiết. Vì bà ta và Noel đã trở nên yêu mến lẫn nhau một cách kì lạ, Whitney không nỡ lòng nào để người phụ nữ lớn tuổi phải đi trong sinh nhật của cậu bé, cũng như cô không thể để bà Charity ở lại mà không được báo trước về việc Sheridan sẽ ở đây và giải thích các lý do của kế hoạch.

“Chú ấy còn mang theo cả Georgette Porter nữa.”

“Thế thì rất tệ đấy,” bà quả phụ nói, giọng bà có vẻ kinh hoàng hơn.

“Tôi lại nghĩ thế rất hay!” Bà Charity kêu lên, thu hút những cái nhìn hoài nghi khi bà cười với Thiếu gia Noel Westmoreland. Cầm hai cổ tay của cậu chủ nhỏ, bà vỗ vỗ hai bàn tay bụ bẫm của cậu vào nhau, làm cho cậu cười, trước khi bà nhìn vào hai nữ công tước và để ý thấy họ đang nhìn vào bà như thể bà bị điên. “Một người phụ nữ sẽ chiếm hết thời gian của anh ta,” bà vui vẻ dự đoán. “Hai người phụ nữ sẽ chiếm hết thời gian của nhau và để anh ta tự do cùng với Sheridan của chúng ta.”

“Không may là, Monica và Georgette không thể chịu đựng được nhau.”

Bà Charity không thấy việc đó là một trở ngại. “Hòng chiếm được cảm tình của Langford, họ sẽ tiêu tốn tất cả thời gian của họ cố thể hiện sự đáng yêu vượt trội hơn người kia. Hoặc là,” bà nói thêm, lông mày nhíu lại suy tư, “họ sẽ đoàn kết và chuyển mọi ác ý vào Sherry tội nghiệp của chúng ta, nếu Langford có chú ý đến cô ấy.”

Không hề hài lòng với khả năng thứ hai, Whitney nhìn mẹ chồng cô. “Chúng ta phải làm gì?”

Không chịu bị gạt ra ngoài rìa cuộc vui dù chỉ trong một phút, bà Charity nói vui vẻ, “Chúng ta nên mời Quí ông DuVille yêu quí tới đây để cân bằng quân số!”

Sự căng thẳng của bà công tước quả phụ đã bị kéo căng đủ để khiến cho bà phải xoay cả người trên ghế và nhìn vào bà Charity. “Thật là một ý kiến ngớ ngẩn! Như bà biết quá rõ, Stephen đã phản đối thậm chí cả việc chỉ nêu tên anh ta kể từ ngày Sheridan biến mất!”

Thận trọng trước cơn giận không đoán trước được của bà quả phụ, Whitney nhanh chóng can thiệp. “Sao bà không dẫn Noel ra ngoài, bà Charity,” cô gợi ý với bà Charity. “Tôi đã bảo mấy cô gia sư để ý tới cô gia sự đặc biệt của chúng ta nếu cô ấy xuất hiện ở đây.”

Charity gật đầu ngay lập tức, đứng dậy và nắm tay Noel. “Nào, thiếu gia của tôi, chúng ta có cố gắng theo dõi con mồi không nào?” bà ta mời mọc.

Noel kéo tay lại và lắc cái đầu tóc đen loăn xoăn của cậu. “Đầu tiên, hôn “tạm biệt,” cậu giải thích, và chạy ngang qua căn phòng trên đôi chân nhỏ cứng cáp để hôn bà nội và mẹ cậu vì cậu biết họ thích cậu làm thế. Hài lòng, cậu cười với bà Charity, đưa tay cho bà, và cho phép bà dẫn cậu ra ngoài qua cánh cửa kiểu Pháp mở ra vườn.

Bà công tước quả phụ Claymore cố gắng giữ nụ cười của bà cho đến khi Noel khuất dạng, nhưng ngay khi cậu bé ra khỏi tầm nhìn, bà tập trung cái nhìn bực dọc vào cánh cửa nối hành lang chính và căn phòng. Sự căng thẳng cuối cùng cũng vượt qua sức chịu đựng của bà. Bà bực mình giận dữ với Stephen vì đã làm chệch hướng kế hoạch hòa giải với Sherry đã được sắp xếp cẩn thận của họ bằng cách mang tới không chỉ một, mà là hai phụ nữ, và bà cực kì khó chịu với cả hai người phụ nữ vì đã đi cùng chàng, dù có không công bằng đi nữa. Không ý thức được tình trạng căng thẳng giận dữ của mẹ chàng, Stephen hộ tống những vị khách của chàng vào phòng khách và đi thẳng tới ghế của bà. “Trông mẹ hơi mệt mỏi đấy,” chàng nói, cúi xuống hôn lên má bà.

“Ta sẽ không có vẻ mệt mỏi nếu con không ngoan cố đến muộn và làm ta lo lắng khi nào thì con mới đến.”

Stephen quá ngạc nhiên trước giọng điệu của bà để phản ứng mạnh mẽ với sự chỉ trích không công bằng. “Con không hề nhận ra là cần thiết phải đến đúng giờ. Con xin lỗi đã làm mẹ lo lắng.”

“Bắt nữ chủ nhà của con phải đợi là cực kì thô lỗ,” bà nói gắt gỏng nói thêm.

Stephen đứng thẳng người và nhìn bà với sự ngạc nhiên khó chịu. “Lời xin lỗi chân thành nhất vì sự chậm trễ của tôi, thưa lệnh bà.” Với một cái cúi đầu kiểu cách, chàng nói thêm, “Lần thứ hai.”

Cho qua hành động cáu kỉnh bất thường nơi bà với một cái nhún vai khó hiểu, chàng quay lại để bà có thể nhìn rõ những vị khách. “Mẹ,” chàng nói, “con tin là mẹ có biết Cô Fitzwaring –”

“Cha cô thế nào, Monica?” bà quả phụ hỏi khi người phụ nữ trẻ nhún mình chào hỏi duyên dáng.

“Rất khỏe ạ, xin cám ơn, thưa lệnh bà. Ông gửi tới bà những lời chào hỏi nồng ấm nhất ạ.”

“Hãy chuyển lời chào của ta tới ông ấy. Còn bây giờ, vì cô rõ ràng đã kiệt sức trong chuyến đi rồi, ta gợi ý cô nên đi thẳng lên lầu và ở đó cho đến bữa tối để cô có thể nghỉ ngơi và khôi phục thần sắc.”

“Cháu không mệt chút nào, thưa lệnh bà,” Cô Fitzwaring nói, cứng người xấu hổ trước hàm ý lộ liễu là trông cô ta không xinh đẹp.

Bà quả phụ lờ cô ta đi, đưa bàn tay của bà ra cho người phụ nữ còn lại, và tuyên bố khi Georgette cúi chào, “Ta nghe gần đây cô bị ốm, Cô Porter. Chắc cô phải dành cả cuối tuần để nằm nghỉ.”

“Ôi, nhưng – đó là năm ngoái, thưa lệnh bà. Cháu đã hoàn toàn hồi phục.”

“Phòng bệnh là chìa khóa cho một sức khỏe tốt,” bà kiên nhẫn vô cùng. “Đó là điều bác sĩ của ta luôn nói, và đó là cách mà ta đã sống suốt những năm qua với sức khỏe tráng kiện và tâm tư vui vẻ.”

Whitney bước vào và chào những vị khách không mời của cô trước khi họ có thể dừng lại để thầm nghĩ những lời phản bác lại tuyên bố về tâm tư vui vẻ của bà. “Cả hai cô trông đều tuyệt cả, nhưng tôi chắc là các cô muốn có vài phút để nghỉ ngơi,” cô nói với một nụ cười khi hộ tống Cô Porter bị bẽ mặt và Cô Fitzwaring bị xúc phạm đi tới cửa để người giữ cửa chỉ cho họ phòng của họ.

“Cháu trai em đâu rồi?” Stephen hỏi khi chàng đặt một nụ hôn nhẹ lên má Whitney. “Và,” chàng nói thêm với một tiếng thì thầm châm biếm, “cái tâm trạng ‘vui vẻ’ của mẹ em đâu mất rồi?”

“Noel đang ở với Bà Charity…” Whitney bắt đầu nói khi đột nhiên cô nhận ra thời gian của mình đã tới. Chính là lúc này. Sẽ không có cách nào quay trở lại. “Trong vòng nửa giờ nữa, tất cả mọi người sẽ đi xuống bờ hồ, nơi bọn trẻ có bữa tiệc nhỏ. Noel cũng sẽ ở đó, cùng với vài đứa trẻ sống quanh đây.”

Bình luận