Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Until You – Em Có Để Ta Hôn Em Không?

Chương 60

Tác giả: Judith McNaught

“Có gì không ổn sao, cô bé?” anh hỏi khi mặt trời bắt đầu hành trình lặn xuống lười nhác của nó.

Kéo cái nhìn của nàng khỏi khung cảnh miền quê xanh tươi đang trôi bên ngoài cửa sổ xe ngựa, Sherry lắc đầu. “Tôi chỉ là – đang lường trước sự thay đổi – một vị trí mới, mức lương tuyệt vời, một căn phòng rộng cho riêng mình tôi, và ngựa để cưỡi nữa. Nó dường như quá tốt để là sự thật.”

“Vậy thì tại sao trông em lại vô cùng nghiêm nghị như thế kia?”

“Tôi thấy không đúng khi rời khỏi nhà Skeffington đột ngột như thế,” Sherry thừa nhận.

“Bây giờ họ có tới hai cô gia sư, thay vì một, Skeffington rất vui mừng, đến nỗi ông ta đáng lẽ đã giúp em thu dọn va li ấy chứ.”

“Nếu anh đã gặp con gái của họ, anh sẽ hiểu tại sao. Tôi đã để lại cho cô bé một lá thư, nhưng tôi ghét phải nói tạm biệt với cô bé. Thực tế, tôi ghét phải để lại cô bé cho họ. Dù thế nào đi nữa,” Sherry nói thêm, rũ bỏ sự khó chịu của nàng và mỉm cười, “tôi cực kì biết ơn anh vì tất cả mọi chuyện mà anh đã làm.”

“Tôi hi vọng em sẽ vẫn cảm thấy như thế trong trong thời gian tới,” Nicky trả lời với một chút châm biếm. Anh lôi đồng hồ ra và nhíu mày trước thời gian. “Chúng ta đã rất trễ rồi đấy. Ông ta có thể đã quyết định là chúng ta rút cục sẽ không đến.”

“Sao anh lại nghĩ thế?”

Anh mất một lúc hơi lâu hơn bình thường mới trả lời câu hỏi, nhưng Sherry bỏ qua điều đó ngay khi anh nói, “Tôi đã không thể đảm bảo với Tử tước là tôi có thể thuyết phục được em rời bỏ vị trí hiện thời.”

Nàng phá lên cười “Ai là người có đầy đủ trí khôn mà lại bỏ qua một lời đề nghị như của ông ta chứ?” Một khả năng khác chợt đến với nàng, và nàng vội trở nên nghiêm túc. “Anh không phải đang cố nói với em là ông ta có thể đã dành vị trí đó cho một ai khác khi chúng ta đến nơi đấy chứ?”

Vì lý do nào đó, câu hỏi dường như khiến anh buồn cười khi anh đổi vị trí, xoay người để cho lưng dựa vào một bên cửa sổ và đôi chân dài duỗi ra trên phần ghế bên cạnh anh. Anh nhìn thấy cái nhìn lo lắng của nàng và nói với sự chắc chắn hoàn toàn, “Tôi cảm thấy chắc chắn là vị trí đó sẽ vẫn dành cho em. Nếu em muốn nó.”

“Thật là một ngày đẹp trời –” Sherry bắt đầu nói nửa tiếng sau đó. Nàng dừng giữa chừng và chộp lấy thanh chắn khi những con ngựa đột ngột chậm lại và cỗ xe bắt đầu rung lắc trên khung xe. Rồi, với một tiếng kêu lớn, nó rẽ ngoặt sang bên trái, ra khỏi con đường chính. “Chắc hẳn chúng ta đang đến gần nhà ông ta rồi,” nàng nói, là phẳng hai cổ tay áo rộng và hai cánh tay áo dài của bộ váy thêu mày lam nhạt đáng yêu mà Nicky đã mua cho nàng, rồi nàng vươn tay lên để chắc chắn là tóc nàng được túm chặt trong búi tóc.

Nicky cúi về phía trước và nhìn ra ngoài tòa nhà bằng đá cổ kính ở bên rìa con đường hẹp, rậm rạp cây cối, rồi mỉm cười hài lòng. “Ngôi nhà thôn quê của tử tước vẫn còn cách đây một khoảng nữa; tuy nhiên, ông ta đang ở đây, ông ta cảm thấy đây là chỗ thích hợp nhất cho cả hai người bàn bạc về vị trí mà ông ta muốn đề nghị.”

Tò mò, Sheridan nghiêng sang một bên để nhìn qua cửa sổ, cặp lông mày thanh tú của nàng nhíu lại vì ngạc nhiên và bối rối. “Đây có phải là một nhà thờ không?”

“Theo tôi hiểu, đây là một nhà nguyện đã từng là một phần của một tu viện ở Scotland trong thế kỉ mười sáu. Sau đó nó đã được cho phép tháo dỡ và mang về đây. Nó có ý nghĩa rất to lớn đối với lịch sử tổ tiên của tử tước.”

“Một nhà nguyện thì có thể có ý nghĩa thế nào với lịch sử một gia tộc nhỉ?” Sherry ngập ngừng hỏi.

“Tôi tin rằng vị tổ tiên được biết đến sớm nhất của tử tước đã ép buộc một thầy dòng làm đám cưới cho ông ta với cô dâu không tự nguyện trong những bức tường của nhà nguyện này.” Khi nàng rùng mình, Nicky cộc lốc nói thêm, “Bây giờ khi nghĩ lại thì tôi thấy đó dường như là một tập quán của cái gia tộc này.”

“Nó nghe có vẻ thô lỗ và – và không buồn cười cũng không hấp dẫn một tẹo nào! Tôi nhìn thấy hai cỗ xe khác ở phía bên kia, nhưng trong đó không có ai. Kiểu lễ nhà thờ nào mà ông ta có thể tham dự vào giờ này và trong một nơi hẻo lánh thế này nhỉ?”

“Một buổi lễ riêng tư. Rất riêng tư,” Nicky nói, rồi anh thay đổi chủ đề. “Hãy để tôi xem trông em thế nào nào.”

Nàng đối mặt với anh, và anh nhíu mày. “Tóc em có vẻ bị tung ra khỏi búi rồi này.”

Bối rồi vì đã tưởng tóc nàng gọn ghẽ, Sherry vươn tay lên, nhưng anh đã quá nhanh.

“Đây, để tôi. Em làm gì có cái gương nào.”

Trước khi nàng có thể phản đối hay cảnh cáo anh, anh đã kéo nhưng cái kẹp tóc dài ra thay vì phải đẩy và xoay chúng, và toàn bộ mái tóc nàng xõa xuống ngang vai trong sự xáo trộn vô vọng. “Ôi, không!” nàng kêu lên.

“Em có cái lược nào không?”

“Có, tất nhiên, nhưng, ôi, tôi ước là anh đã không –”

“Đừng buồn. Em sẽ cảm thấy dễ dàng phản đối hơn nếu em biết là trông em – có vẻ tiệc tùng hơn,” anh nói dối một cách khập khiễng.

“Tôi có thể phản đối gì với đề nghị của ông ta chứ?”

Nicky chờ cho người đánh xe kéo các bậc thang xuống, rồi anh trèo ra và đưa tay cho nàng, trước khi anh trả lời một cách lơ đãng, “Ồ, tôi nghĩ em có thể có một hoặc là hai lời phản đối. Lúc đầu.”

“Có điều gì anh chưa nói cho tôi biết phải không?” Sherry nói, chững lại một chút, rồi bước sang một bên trong ngạc nhiên khi người đánh xe đột ngột thúc ngựa về phía trước. Làn gió thổi tạt vào váy nàng, khẽ thổi nó và đùa nghịch với tóc nàng khi họ đi bên nhau. Từ khóe mắt nàng, Sherry tìm kiếm trong sân của ngôi nhà nguyện nhỏ đẹp như tranh một vài dấu hiệu cho thấy kiểu người mà có thể trả cả một gia tài cho một cô gia sư.

Nàng nghĩ nàng đã nhìn thấy cái gì đó di chuyển ở bên trái, và bàn tay nàng nâng lên ngực trái ngay khi Nicky nhìn nhanh lại nàng. “Sao thế?”

“Không có gì. Tôi tưởng tôi nhìn thấy ai đó.”

“Có thể chính là ông ta. Ông ta đã nói sẽ chờ em ở đằng kia.”

“Ở đằng kia? Ông ta làm gì ở đó?”

“Suy tư, tôi nghĩ thế,” Nicky nói ngắn gọn, “về những tội lỗi của ông ta. Nào, hãy chạy lên phía trước và nghe những gì ông ta phải nói thôi. Và, cô bé này?”

Nàng quay người để bước ngang qua con đường mòn và dừng lại. “Vâng?” nàng nói qua vai.

“Nếu em thực sự không muốn chấp nhận vị trí mà ông ta đề nghị, em sẽ rời khỏi đây với tôi. Đừng cảm thấy bắt buộc phải ở lại đây nếu em muốn đi. Em sẽ nhận được những lời đề nghị khác, mặc dù có thể không – thú vị ở một vài mặt – như là lời đề nghị này. Hãy nhớ điều đó,” anh quả quyết nói. “Nếu em thực sự muốn từ chối, em sẽ rời khỏi đây với tôi và dưới sự che chở của tôi.”

Sherry gật đầu và quay trở lại, băng ngang con đường, tránh cho đôi dép nàng khỏi vướng bụi bẩn, rồi nàng đi bộ lên phía hàng rào màu trắng và đẩy nó mở ra, nheo mắt điều chỉnh trước ánh sáng mờ ảo của lùm cây. Phía trước nàng, một người đàn ông đang đứng trong bóng râm của một cái cây, cánh tay vòng quanh ngực, hai chân khẽ tách ra, một tay nắm đôi găn tay, lơ đãng đập đập nó vào hông ông ta. Chỉ hơi mang máng nhớ ra có gì đó quen thuộc trong thế đứng ấy, nàng tiếp tục đi về phía trước, trái tim nàng bắt đầu đập thình thịch vì những dự đoán hồi hộp và hơi lo sợ trước cuộc phỏng vấn sắp tới.

Nàng bước ba bước nữa về phía trước. Ông ta cũng vậy. Sherry chết lặng trước âm thanh giọng nói ảm đảm của ông ta. “Ta đã sợ là nàng sẽ không đến.”

Trong một giây ngắn ngủi, đôi chân nàng như bị cắm rễ trong lòng đất – rồi nàng quay ngược ra sau và chạy, giận giữ và kinh ngạc khiến nàng nhanh nhẹn khác thường, nhưng nàng vẫn không thể bỏ xa chàng. Stephen bắt kịp nàng vừa đúng lúc nàng tới gần cánh cổng và xoay người nàng lại, bàn tay chàng tóm chặt lấy cánh tay nàng. “Bỏ tôi ra!” Sherry cảnh cáo, ngực nàng phập phồng với mỗi một hơi thở đau đớn.

Chàng hỏi lặng lẽ, “Nàng sẽ đứng yên ở đây và nghe những gì ta phải nói chứ?”

Nàng gật đầu, chàng thả nàng ra, và nàng quay ngoắt lại, nhưng lần này chàng đã tiên đoán trước và giữ chặt cả hai cánh tay nàng. Với cái nhìn đau đớn trong đôi mắt, chàng nói, “Đừng ép ta phải trói nàng lại.”

“Tôi không ép ngài làm gì hết, ngài là tên phóng đãng đáng ghê tởm – ti tiện!” nàng gào lên, cố gắng một cách không hiệu quả để giật tay ra. “Và nghĩ đến việc Nicki DuVille là một phần của chuyện này! Anh ta đã mang tôi tới đây – anh ta đã thuyết phục tôi từ nhiệm, anh ta đã khiến tôi tin rằng ngài có một vị trí dành cho tôi –”

“Ta có một vị trí dành cho nàng.”

“Tôi không quan tâm tới bất kì một lời đề nghị nào của ngài nữa!” nàng kêu lên, từ bỏ cuộc tranh đấu vô ích về thể xác của nàng và đối mặt với chàng trong một cơn giận không kìm nén được. “Tôi vẫn còn đau đớn vì lời đề nghị cuối cùng!”

Chàng nhăn mặt trước việc nhắc đến lời đề nghị cuối cùng của chàng, nhưng chàng tiếp tục nói như thể là chàng không nghe thấy nàng. “Lời đề nghị mới này đi cùng với một tòa nhà – vài tòa nhà.”

“Tôi đã nghe tất cả về chúng trước đây rồi!”

“Không nàng chưa nghe!” chàng nói. Nó đi cùng với những người hầu sẽ làm bất kì điều gì nàng sai bảo, tất cả số tiền mà nàng có thể chi tiêu, trang sức, áo lông thú. Và nó đi kèm với ta.”

“Tôi không muốn ngài!” nàng khóc. “Ngài đã sử dụng tôi như một – một tình nhân thông thường, giờ thì tránh xa khỏi tôi! Lạy Chúa,” nàng nói, giọng nàng tan vỡ, “Tôi thật đáng xấu hổ – chuyện này đã cũ rích rồi – cô gia sư phải lòng chủ nhân của cô ta, chỉ là trong các tiểu thuyết thì ông ta không làm những việc mà ngài đã làm với tôi trên giường. Nó quá xấu xa –”

“Đừng nói thế!” chàng cắt ngang, giọng chàng khàn đi. “Xin nàng đừng nói thế. Nó không xấu xa. Nó là –”

“Bẩn thỉu!” nàng kêu lên.

“Vị trí mới đi kèm với ta,” chàng nói tiếp, khuôn mặt trắng bệch vì căng thẳng. “Nó đi kèm với tên tuổi của ta và bàn tay ta và mọi thứ mà ta có.”

“Tôi không muốn –”

“Có nàng có muốn,” chàng nói, rung lắc người nàng, ngay khi toàn bị ý nghĩa những lời chàng nói thấm vào nàng. Sheridan cảm thấy một niềm vui thoáng qua tuôn trào trước khi nàng nhận ra chàng chỉ đang cảm thấy một sự cắn rứt lương tâm và trách nhiệm mới mà thôi, lần này rõ ràng là trong việc đã quyến rũ nàng.

“Khốn kiếp!” nàng thở hắt ra. “Tôi không phải là một đứa trẻ bơ vơ mà ngài có nghĩa vụ phải cầu hôn mỗi khi ngài thấy lương tâm cắn rứt. Lần đầu tiên ngài làm thế, tôi thậm chí còn không phải là đúng người phụ nữ mà ngài cảm thấy có lỗi với cô ta.”

“Có lỗi,” chàng nhắc lại với một tiếng cười nhanh, chua xót. “Tội lỗi duy nhất có liên quan đến nàng mà ta cảm thấy là vì đã muốn nàng cho bản thân ta ngay giây phút nàng hổi tỉnh. Vì Chúa, hãy nhìn vào ta và nàng sẽ thấy ta đang nói lên sự thật.” Chàng đặt một bàn tay dưới cằm nàng, và nàng khôn phải đối cũng không hợp tác, nhưng thay vào đó tập trung tia nhìn của nàng qua vai chàng. “Ta đã đánh cắp cuộc sống của một chàng trai trẻ, và rồi ta nhìn thấy vị hôn thê của anh ta và ta muốn cướp cả nàng ấy nữa. Nàng có hiểu được dù chỉ một chút những gì ta đã cảm thấy về mình không? Ta đã giết anh ta và rồi ta khao khát vị hôn thê mà anh ta không thể có bởi vì anh ta đã chết. Ta muốn cưới nàng, Sheridan, ngay từ giây phút đầu tiên.”

“Không ngài không muốn! Không cho đến sau khi ngài được thông báo là Ông Lancaster đã chết, bỏ lại đứa con gái nghèo khổ, tuyệt vọng của ông ta trên đời này chẳng còn gì ngoài chính ngài!”

“Nếu ta đã không muốn một cái cớ để cưới “cô con gái nghèo khổ, tuyệt vọng” của ông ta đến thế thì ta đã làm bất kì điều gì có thể cho cô ấy, nhưng hôn nhân không phải là một trong số chúng. Chúa tha thứ cho ta, nhưng một tiếng đồng hồ sau khi ta có lá thư ấy, ta đã uống sâm-panh cùng với anh trai ta để chúc mừng đám cưới của chúng ta. Nếu ta đã không muốn cưới nàng, thì ta đã phải uống thuốc độc rồi mới đúng.”

Sheridan nuốt lại nụ cười đẫm nước mắt của nàng trước câu châm biếm ấy, sợ phải tin chàng, sợ phải kì vọng, và không thể ngăn được bản thân mình bởi vì nàng yêu chàng. “Nhìn vào ta đi,” Stephen nói, nâng cầm nàng lên một lần nữa, và lần này đôi mắt long lanh của nàng nhìn vào mắt chàng. “Ta có vài lý do để yêu cầu nàng bước vào trong nhà nguyện đó cùng với ta, nơi có một cha xứ đang chờ chúng ta, nhưng tội lỗi không phải là một trong số chúng. Ta cũng có vài điều phải hỏi nàng trước khi nàng đồng ý đi vào trong đó với ta.”

“Những điều gì?”

“Ta muốn nàng cho ta những đứa con gái với mái tóc và tinh thần của nàng,” chàng nói, bắt đầu liệt kê những lý do và yêu cầu của chàng. “Ta muốn con trai ta có đôi mắt và lòng can đảm của nàng. Bây giờ, nếu đó không phải là những điều nàng muốn, thì nàng có thể cho ta bất kì sự kết hợp nào nàng thích, và ta sẽ cúi mình biết ơn nàng vì đã cho ta bất kì đứa trẻ nào mà chúng ta tạo nên.”

Hạnh phúc bắt đầu lan qua Sheridan cho đến khi nó quá căng thẳng khiến nàng đau đớn vì nó. “Ta muốn thay đổi tên tuổi nàng,” chàng nói với nụ cười dịu dàng, “để nàng không bao giờ còn nghi ngờ nàng là ai, hay nàng thuộc về ai một lần nữa.” Chàng trượt hai bàn tay dọc theo cánh tay nàng, nhìn thẳng vào mắt nàng. “Ta muốn được quyền chia sẻ chiếc giường của nàng đêm nay và mọi đêm khác từ ngày hôm nay trở đi. Ta muốn làm cho nàng rên lên trong cánh tay ta lần nữa, và ta muốn thức dậy trong vòng tay nàng.” Chàng di chuyển bàn tay và ôm lấy má nàng, ngón tay cái chùi đi hai hàng nước mắt ở rìa đôi mắt long lanh của nàng. “Cuối cùng, ta muốn được nghe câu ’em yêu chàng’ mỗi ngày trong suốt cuộc đời ta. Nếu nàng vẫn còn chưa sẵn sàng đồng ý cho yêu cầu cuối cùng đó ngay bây giờ, ta sẽ sẵn lòng chờ cho đến đêm nay, khi ta tin là nàng sẽ nói. Để đổi lại cho tất cả những nhượng bộ đó, ta sẽ thực hiện mọi ước muốn của nàng mà sức ta có thể làm.

“Và với những gì đã xảy ra giữa hai ta trên chiếc giường ở Claymore, chẳng có gì bẩn thỉu về chuyện đó cả -“

“Chúng ta đã là tình nhân!” nàng phản bác, đỏ mặt vì tội lỗi.

“Sheridan,” chàng lặng lẽ nói, “chúng ta đã là tình nhân kể từ giây phút đầu tiên mà môi nàng chạm vào môi ta.”

Chàng muốn nàng cảm thấy tự hào, không phải xấu hổ, trong chuyện đó, và chấp nhận nó như một món quà đặc biệt từ số phận, và rồi chàng nhận ra chàng đã trông chờ điều không thể từ một cô gái trẻ, không có kinh nghiệm. Chàng đã định sẽ biện hộ cho nàng hoàn toàn bằng cách đổ hết mọi tội lỗi cho ham muốn mà họ đã chia sẻ, nhưng sau một giây người phụ nữ mà chàng yêu đã quay mặt nàng vào bàn tay chàng và đặt một nụ hôn nhẹ lên lòng bàn tay chàng. “Em biết,” nàng thì thầm đơn giản.

Hai từ đó lấp đầy chàng với quá nhiều tự hào đến nỗi chàng tưởng mình có thể nổ tung vì nó. Em biết. Không còn buộc tội, không còn giả dối, không còn chối bỏ. Thay vào đó, nàng ngước mắt lên nhìn vào mắt chàng, và trong đáy sâu khôn dò của nó chàng chỉ có thể nhìn thấy sự chấp nhận và niềm vui lặng lẽ.

“Nàng sẽ đi vào trong cùng ta bây giờ chứ?”

“Vâng”

Bình luận