Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Cạm Bẫy Hôn Nhân (The Marriage Trap)

Chương 3

Tác giả: Elizabeth Thornton

Những lá bài là chuyện nàng ít lo lắng nhất. Nàng không ý thức ghi nhớ những lá bài đã được chơi hay đã bị loại. Đại não của nàng dường như tự động làm việc ấy, phân loại những lá bài một cách hệ thống thành những tổ hợp khác nhau để nàng có thể dùng chúng làm lợi thế cho nàng trong nước bài kế tiếp.

Vấn đề cấp bách nhất của nàng là làm thế nào để che giấu không cho đối thủ của nàng biết rằng nàng là cơn ác mộng kinh hoàng nhất của họ, cái mà Cậu Ted gọi là “đại sư” [virtuoso]. Cách duy nhất mà họ có thể đánh bại nàng trên sòng là họ gian lận hoặc tìm một đại sư khác để chơi với nàng, và tỉ lệ cho điều đó xảy ra là xa vời phu nhâni để mà nghĩ đến.

Cũng may là nàng không tham lam và cũng không bị nghiện. Hầu hết những con bạc với thiên phú như nàng đều không thể tự chủ [mà bị cuốn vào con đường cờ bạc]. Họ phải khoe cho mọi người thấy là họ thông minh như thế nào và cứ tiếp tục đánh cho đến lúc nhà cái thua sạch. Chuyện duy nhất điều đó đạt được là, thông thường thì một nhân viên của sòng bạc cáo buộc họ tội gian lận. Kết quả là tất cả tiền thắng được đều bị tịch thu và họ còn bị xách tai ném ra ngoài.

Chiến lược của nàng rất đơn giản: thua một chút, thắng một chút,và để cho tất cả mọi người được vui và tươi cười.

Cuộc chơi của nàng đã khởi đầu khá tốt, nhưng nàng lại sớm bị thất thế, tất nhiên là do nàng cố ý và nàng đã trở lại điểm khởi đầu. Đối thủ của nàng và ông giám đốc đều là cười không ngớt. Tuy nhiên, rất nhanh chóng vận khí của nàng đã thay đổi và nàng thắng một dọc liền. Khi nàng kiếm được bốn mươi ngàn franc trong tay, Milton đã bắt đầu ho xù xụ.

“Aurora”, cậu thốt ra giữa những lần hớp hơi, “Em… “ Cậu lắc đầu và giữ thăng bằng với một tay chống vào thành lưng ghế của nàng. “Chúng ta nên về nhà thôi. Em cảm thấy không được khỏe.”

Chuyện này đã được họ sắp xếp từ trước, khi nàng đã có bốn mươi ngàn franc trong túi, Milton sẽ giả vờ lên cơn bệnh. Đây là một thủ đoạn để họ có thể rời khỏi sòng bạc trong trường hợp ông giám đốc phản đối chuyện mất đi một khoản tiền lớn mà lại không có cơ hội để thắng nó trở lại.

Sự cám dỗ để tiếp tục đã gần như không thể kháng cự, và nó chưa bao giờ xảy ra trước đây. Trong một chiêu, nàng có thể giải quyết tất cả vấn đề của mình. Nếu nàng chơi thêm một tiếng nữa, nàng sẽ có đủ tiền để sống cả đời, không phải trong xa hoa, mà là một cách khiêm tốn. Nàng đã chán ghét việc bị làm nhục bởi những người chủ đã không biết cảm kích nàng, và chán ghét việc nàng sống bên lề cuộc sống của những người khác. Nàng muốn có một cuộc sống riêng của nàng.

“Không phải bây giờ, Milton.” Nàng liếc mắt nhìn những lá bài của mình, sau đó nhìn lên cậu với một vẻ cầu khẩn trong mắt. “Chị đang được hên. Chị cảm thấy được may lắm. Em chưa thể bắt chị về nhà được.”

Điều này thật bất ngờ và vẻ mặt của cậu thể hiện ra điều đó. “Aurora?”

Nàng dao động. Một cái liếc nhìn về hướng ông giám đốc khiến nàng điềm tĩnh lại. Ông ta bắt đầu có vẻ nghi ngờ. Một trong những lời dạy của Cậu Ted bất chợt trở lại trong tâm trí nàng một cách muộn màn. Một tay bạc không hành động theo chiến lược đã tự đặt ra có thể thấy mình đang đùa giởn với ác quỷ.

Papa cũng không thể nói câu nào hay hơn được.

Nàng hít vào thật sâu, sau đó đẩy ghế ra phía sau. “Chỉ một tay nữa thôi?”

Đó là câu mà nàng đã phải nói, ám hiệu tiếp theo của trò dàng cảnh này…

Milton tóm lấy nó trước khi nàng có thể đổi ý. Cậu ta lại ho một lần nữa, sờ vào trong túi mình, móc ra một chiếc khăn mù soa lớn màu trắng và bắt đầu ho vào đó. Mọi người đều có thể thấy rằng có một vết đỏ trên chiếc khăn và giả định một cách sai lầm rằng đó là máu.

Với biểu hiện của sự miển cưỡng mà không phải là hoàn toàn giả tạo, Ellie đứng lên. “Tôi e rằng chúng tôi phải đi,” nàng nói. Nàng nhìn ông giám đốc. “Nhưng tôi sẽ trở lại ngay khi có cơ hội.”

Ông giám đốc ném cho nàng một cái nhìn dò xét, rồi gật đầu. Thái độ của ông ta có một chút cứng nhắc. “Tôi sẽ mong đợi điều đó,” ông ta nói.

Những tên phô trương lúc trước đã cố gắng phân tâm nàng với cuộc nói chuyện lớn tiếng về nàng diễn viên đã bị sát hại, giờ lại nói chuyện với những vị khách khác về một phụ nữ đã thắng lớn tại sòng bài. Những tiếng rì rầm trong phòng nhỏ hẳn đi khi mọi người dừng lại để lắng nghe.

Ellie nhận thức được đây là một chiến thuật của sòng bạc. Điều này chứng tỏ nhà cái được trung thực và những người khách bình thường cũng có khả năng thắng lớn trên sòng.

Sau khi Ellie thu số tiền thắng của mình, ông giám đốc tiễn chân họ tận cửa. Nàng mỉm cười và đưa tay cho ông ta. Khi ông ta chào tạm biệt cả hai, sự quan tâm của ông đã trở nên quá mức dồi dào và tỉ mỉ.

Trên đường xuống cầu thang, Milton nói: “Chuyện này là sao?”

“Chị đưa ông ta một tờ bạc một nghìn franc…”

Milton dừng lại và ngó lên nhìn nàng. “Tại sao?”

Nàng vỗ nhẹ vào vai cậu: “Nên luôn để lại một nơi mà mình sẽ được hoan nghênh trở lại. Đó là một phương châm chị học được từ người cậu chị quý nhất, và nó đã rất có ích đối với chị.”

Hoảng sợ, Milton nói: “Không phải chị đang nghĩ đến việc trở lại đây chứ?”

“Không. Chị rất vui vì chuyện này đã qua. Chị chỉ muốn về nhà ngủ thôi.”

Khi họ ra khỏi cửa, họ dừng bước. Mặc dù đã gần sáng, các dẫy hàng quán và khu sân đều bị chật nít với người, nhưng không được trật tự như lúc Ellie và Milton vào tòa nhà. Có rất nhiều những say xỉn và bạo lực. Giờ Ellie mới hiểu lý do tại sao rất nhiều lính hoàng gia áo đỏ và hiến binh đã được đóng quân trong sân. Họ ở đó để giữ trật tự và khiêng đi những kẻ phạm pháp đã không tuân thủ đúng luật.

Tay của Milton như một gọng kìm nắm chặt cánh tay nàng.

“Chuyện gì thế?” Nàng thốt lên.

“Những người mang thông tin của lão cho vay, và em nghĩ rằng họ đã nhìn thấy em.”

Nàng nhìn theo hướng nhìn của cậu. “Cậu không phải nói là Robbie đang ở đâu đây chứ?”

“Không, nhưng có em ở đây và chúng biết em có thể dẫn chúng tới chỗ của Robbie.”

“Cậu định làm gì?”

“Em sẽ cắt đuôi họ, sau đó em sẽ trở lại tìm chị.”

Điều này có vẻ vô lý với nàng. “Nếu như chị trả số tiền Robbie nợ họ thì sao? Chị có nó ngay đây.”

Cậu kéo nàng ra đằng sau cái cột của dẫy hàng quán. “Điều đó không được đâu. Bọn họ là những tên đầu u vai bắp được phái đi tìm Robbie để giáo huấn cậu ta. Chúng ta phải trả tiền trực tiếp cho lão Houchard rồi chúng ta mới không bị họ làm phiền nữa.”

“Houchard là người cho vay tiền, phải không?”

“Phải. Không có thời gian để tranh luận điểm này nữa. Chỉ cần làm theo lời em nói.”

Cậu có vẻ rất lão luyện cho người mới mười tám tuổi đầu, và hoàn toàn không giống như một Milton mà nàng đã biết. “Nhưng -”

Cậu đã xong với việc tranh luận. Giữ lấy khuỷu tay của nàng, cậu đẩy nàng hướng đến một trong những quán café trong dẫy hàng quán. “Chờ em ở đây,” cậu nói: “Đừng nói chuyện với bất cứ một ai. Em sẽ trở lại ngay khi em có thể.”

Nàng bị đẩy một cách không khách khí qua cánh cửa của Café des Anglaises [Café Anh] và bị bỏ lại để tự lo liệu. Ở đây thật đông đúc, ồn ào và mịt mù khói, và rất đông khách, đa số là các quý ông. Có một vài người ăn vận đồng phục của hoàng gia đã khiến nàng yên tâm. Tất cả sự việc này được cảm nhận trong một cái lướt nhìn toàn diện, rồi nàng quay lưng hướng vào phòng để nhìn ra như đang tìm kiếm gì đó ngoài cửa sổ.

Nàng lướt nhìn đám đông để tìm bóng dáng Milton. Nhưng việc đó thật không thể. Có quá là nhiều người.

Nàng giật mình khi nghe thấy một giọng nam nói từ sau lưng.

“Bà đang cô đơn? Cô lập?”

“Madame est solitaire? Isolée?”

Nàng chậm rãi quay người. Một cậu lính Phổ không lớn tuổi hơn Robbie, đang nhìn vào nàng với một nụ cười say sưa. Nàng có thể ngửi thấy mùi rượu trong hơi thở cậu ta.

Hy vọng sẽ khiến cho cậu ta nản chí. Nàng nhún vai và nói: “Xin lỗi, tôi không nói được tiếng Pháp.”

Nụ cười say mèm của cậu ta trở nên rộng hơn. Như thể cẩn thận dịch từng từ trong đầu, cậu ta trả lời: “Anh cũng không nói tiếng Pháp. Nhưng tiếng Anh của anh khá tốt.”

Nàng nhá một nụ cười trung lập, chẳng khiêu gợi cũng chẳng xa lánh, lướt người ngang qua cậu, rồi ngồi xuống chiếc ghế cạnh cái bàn dành cho hai người sát bên tường. Khi cậu nhàn tản tới bên, nàng đã tác động đến sự quan tâm vào những người khách khác. Nàng không lo sợ. Nếu cậu lính Phổ trẻ tuổi này trở thành một mối phiền toái, nàng chỉ cần đơn giản yêu cầu sự bảo vệ của những chàng lính người Anh.

Nàng cảm giác một sự nhói đau nho nhỏ khi nàng bắt đầu kiểm kê các quý bà khác đang có mặt. Họ giống y như những phụ nữ trong sòng bạc, ăn mặc quần áo có đắt tiền hơn nhưng cũng trắng trợn không kém gì mấy tỳ thiếp trong hậu cung.

Các đối tượng của sự bợ đỡ của họ cũng không thoát khỏi sự chú ý của nàng. Hai quý ông, mà nàng ngay lập tức nhận ra là người Anh bởi y phục của họ, đang ve vãn ở cái bàn nằm trong góc xa của quán. Ánh đèn thật quá mờ để nhìn thấy rõ khuôn mặt của họ, nhưng một trong hai xem có vẻ như là sự sinh động và linh hồn của nhóm. Quý ông còn lại đang lặng lẻ nhấp nháp từ một cái ly, ánh mắt anh ta nghiền ngẫm nghiên cứu nàng.

Nàng chớp mắt để xua tan cái ý tưởng ngu ngốc đang vụt qua tâm trí nàng. Đó không thể nào là Jack… có thể không?

Xôn xao, nàng nhìn lên cậu lính Phổ mà nàng đang lỡ đoạn đối thoại. Cậu đã nói cậu ta sẽ cảm thấy cô đơn nếu như nàng không phải đang đi một mình. Nàng chỉ nhớ bấy nhiêu. Sự im lặng kéo dài của nàng là sự khuyến khích để cậu ta cần bắt đầu có hành vi tùy ý.

Tự đặt mình vào chiếc ghế đối diện, cậu với tay tới cái mặt nạ của nàng. Theo bản năng nàng gạt tay cậu ta ra.

Đó là một hành động sai lầm. Nụ cười của cậu ta biến mất và vẻ mặt của cậu cũng trở nên xấu xí. Với tay đến cái mặt nạ một lần nữa, cậu ta dựt nó khỏi mặt nàng. Lời của cậu ta chậm chạp và không rõ ràng: “Anh muốn nhìn thấy hàng trước khi phải bỏ tiền.”

Nàng đã sẵn sàng lao ra cửa, xong nàng nhìn vào khuôn mặt trẻ măng của cậu ta, và cảm thấy tự tin trở lại. Nàng nói với cậu như nàng nói với em trai của mình. “Đó không phải cách để nói chuyện với một phụ nữ đàng hoàng. Mẹ cậu sẽ nói gì nếu như bà ấy có thể nghe thấy lời của cậu?”

Lông mày câụ ta nhíu lại trong hoang mang. “Nếu em là người đàng hoàng, em sẽ không mặt nơi đây. Vì thế-”

Lời cậu ta bị nghẹn lại khi có một bàn tay nam nhân mạnh mẽ túm lấy cổ áo của cậu ta nhấc lên. Nó không phải là một ý tưởng không thực tế. Cứu tinh của nàng chính là Jack Rigg. Nàng hít một hơi thở run run và nuốt cái ực.

Giọng chàng mềm mại với sự mỉa mai, Jack nói: “Tôi tin là cậu có cái gì thuộc về phụ nữ này. Nếu cậu biết tốt xấu thì cậu sẽ trả lại nó ngay lập tức.”

Sự im lặng phủ xuống tại mỗi một bàn trong khi mọi người đều chờ đợi xem chuyện gì sẽ diễn ra tiếp theo. Ash Denison đứng lên và chậm rãi nhàn tản đến. Giữa những hớp nhấm nháp từ ly anh, với giọng nói như thể bắt chuyện anh nói: “Này, Jack, chuyện này là thế nào?”

Jack nói: “Kẻ xấc xược này đã vũ nhục người phụ nữ này.”

Ellie ngồi ở đó đơ người trong sự im lặng. Thần kinh của nàng căng thẳng, nghĩ rằng ở bất cứ thời điểm nào nàng sẽ bị nhận ra bởi Jack hay bạn của chàng. Nếu chuyện này được truyền đến tai của bà chủ nàng, rằng nàng đã đến viến Cung Điện Hoàng Gia trong khi nàng phải nằm tại giường, thì nàng sẽ bị hủy hoại.

Tự tin của nàng đã len lỏi trở lại khi nàng nhận thấy không ai nhận ra nàng. Nàng thắc mắc chuyện này sẽ kéo dài được bao lâu và bắt đầu nghĩ cách để thoát khỏi chỗ này mà không bị trầy xước.

Hướng tới Ellie, Ash nói: “Cho phép tôi dạy dỗ người thanh niên này một chút lễ phép.”

To Ellie, Ash said, “Permettez-moi d’instruire ce jeune homme ici des maničres.”

Sau khi đã nói với cậu lính trẻ rằng nàng không biết tiếng Pháp, nàng nghĩ mình nên thận trọng để tiếp tục giả vờ. Nàng nhấc đôi vai lên trong một cái nhún nhẹ: “Xin lỗi, tôi không biết nói tiếng Pháp.”

Jack nói: “Nếu có ai phải dạy cho tên thô lỗ này biết một số lễ phép, đó sẽ là tôi.”

Người lính trẻ đột nhiên vùng khỏi cái siết tay của Jack và quay sang nhìn chàng. “Ông đã sỉ nhục tôi,” hắn gan góc nói ra: “Tôi muốn ông nuốt lại lời nói mình.” [demand satisfaction: muốn chỉnh lại lời nói sai của người nói thường là bằng cuộc đấu súng lục].

“Ý cậu là một cuộc đấu súng?” Jack có vẻ hoài nghi. “Tôi không đấu súng với các trẻ con.”

Ellie quyết định đã đến lúc phải đi nước của mình. Nàng đứng lên và hướng người ra cửa: “Tôi thật sự phải đi. Chồng tôi sẽ kiếm tôi. Tôi lẽ ra phải chờ anh ấy tại nơi đây, nhưng tôi nghĩ anh ấy chắc đã nhầm lẫn thời gian mà anh ấy nói sẽ quay trở lại.” Nàng nói dông dài trong khi cố đi nhít từng chút một để vượt qua chàng mà không hề biết mình đang nói gì.

Jack cười: “Ông ấy nói ông ấy sẽ quay lại lúc mầy giờ?”

“Ờm – Bây giờ là mấy giờ nhỉ?”

Chàng nhìn đồng hồ của chàng. “Kém bốn giờ.”

“Đúng là giờ mà anh ấy nói anh ấy sẽ đến đón tôi.”

Nụ cười của Jack nở rộng đến mang tai: “Vậy cô vội vã làm gì? Ông ấy đâu có đến muộn. Sao chúng ta không ngồi xuống trò chuyện một chút cho đến khi ông ấy xuất hiện?”

Nàng nhặt cái mặt nạ lên và đeo nó vào. Lúc này không còn nụ cười: “Anh thật là tốt bụng nhưng tôi vẫn phải khước từ.”

Bây giờ Ash lại nói lưu loát với Jack bằng tiếng Pháp, thứ mà Ellie chẳng có vấn đề để hiểu. “Để cô ấy yên, Jack. Cô ấy không vừa cho cậu đâu. Tôi dám chắc cô ấy đã có tay bảo hộ [protector: đại gia bao em], và là một đại gia là đằng khác. Chỉ nhìn vào y phục cô đang mặc. Cô ấy thật là tạo vật nhỏ bé xinh đẹp, tôi thừa nhận điều ấy với cậu. Nhưng cậu có thật sự muốn đấu súng thêm một lần nữa tối nay chỉ vì muốn lên giường cùng cô ấy? Tôi sẽ rất ngạc nhiên nếu cậu có thể rút gươm ra khỏi vỏ, nói chi đến việc duy trì.”

Đó hiển nhiên là một lời bông đùa vô cùng hài hước. Vì cả hai đều bật cười hắc hắc. (Gươm phía trên có hai nghĩa, ai hiểu sao thì hiểu – Vy).

Tiếng Pháp của Jack cũng trôi chảy như cậu bạn mình. “Cậu luôn luôn nghĩ những điều xấu xa cho tôi. Tôi thề bằng danh dự rằng ý định của tôi không phải là để lên giường với cô ấy mà chỉ muốn cứu cô ấy khỏi cái tên thô lỗ thôi. Mẹ cậu chưa từng dạy cậu bất cứ thứ gì về tinh thần hiệp nghĩa sao, Ash?”

“Tôi cũng nghĩa hiệp đấy chứ, nhưng chỉ tàm tạm thôi.”

Ellie rất muốn mắng cả hai với một vài từ được chọn trong bất cứ ngôn ngữ gì họ quan tâm để nêu ra. Họ sẽ không nói như vậy nếu họ biết nàng có thể hiểu chúng. Jack, nàng đã xá tội. Chàng có vẻ là một quân tử chân chính, nhưng rồi chàng lại làm hỏng ấn tượng vì những lời tiếp theo.

“Cậu nói đúng đấy Ash. Cô ấy là ‘một tạo vật nhỏ bé xinh đẹp.‘ Tinh thần hiệp nghĩa cái rắm thối! Tôi không thể có sức dẻo dai như bình thường, nhưng tôi tin tôi có thể khiến cô ta cảm thấy hạnh phúc trong vòng một hai giờ đồng hồ.”

Tên lính trẻ lại trở nên thiếu kiên nhẫn. Rõ ràng là hắn đã không theo dõi cuộc trò chuyện. “Ông đây,” hắn ta nói, nhắm vào Jack, “là một kẻ hèn nhát.”

“Còn cậu, thì đã say. Hãy về nhà ngủ cho tỉnh lại.”

Ellie dịch dần người ra phía cửa khi nó đã mở toang và luồng không khí lạnh lẻo tràn vào cùng với một nhóm binh sĩ Phổ ồn ào. Tiếng cười của họ tắt lịm khi đồng hương trẻ của họ hét lên với họ rằng đám người Anh đang đòi ẩu đả.

Chuyện khiến Ellie bị sốc là dường như đấy là tín hiệu mà mọi người đang chờ đợi. Trong vòng vài giây, ở mỗi góc quán café, những người đàn ông rời khỏi ghế của họ và bao vây bất kỳ người nào họ không hợp nhãn; phụ nữ thì la thét; ly và ghế thì bay tứ tung. Nàng chưa từng thấy tràng cảnh như thế này bao giờ. Người Anh và người Phổ lẽ ra phải là đồng minh. Từ cuộc đánh nhau náo loạn này sẽ không ai biết họ có mối liên hệ ấy.

Mục đích duy nhất của nàng là ra khỏi đấy với những tờ giấy bạc quý báu của nàng được nguyên vẹn. Cửa tiến ra sân đã bị ngăn chặn, nhưng hẳn phải có cửa sau dẫn đến một hẻm hoặc một con phố. Với ý tưởng đó, nàng bắt đầu đẩy và hất mọi người để tạo con đường thoát thân dọc theo chiều dài quán của quán. Người khác cũng có cùng ý tưởng, và nàng theo chân họ. Tất cả diễn ra tốt đẹp cho đến khi một tiếng súng nổ và có ai đó la to: “Dân quân!” Sau đó thì phận ai nấy lo và kẻ chậm chân sẽ rơi vào móng vuốt ác quỷ.

Ellie đã bị đẩy mạnh vào tường trong khi sự khi hoàng hoàn toàn bao phủ lấy nàng. Túi xách tay quý báu của nàng đã bị đánh bật khỏi tay và rơi xuống sàn. Nàng không quan tâm đến dòng người đang chạy loạn. Không gì có thể tách nàng khỏi cái túi xách tay.

Nàng quỳ xuống và bắt đầu bò về phía nó. Một kẻ khác đã túm lấy nó trước. Với một cái lao tới thật mạnh, nàng nhào người về phía nó. Quá muộn. Túi xách tay biến mất. Thở hổn hển, nức nở trong cơn tức giận, nàng dừng lại để thở. Một trong những người khách đỡ nàng lên, và nàng thấy mình nhìn vào đôi mắt biết cười của Jack Rigg. Nàng không có hứng thú với đôi mắt biết cười của chàng, chỉ là với cái túi xách tay chàng đang giữ trên cao.

“Ở sát bên anh và anh sẽ mang em đến chỗ an toàn,” chàng nói.

Chàng quay người và bắt đầu hất vai tạo thành con đường xuyên qua đám đông, túi xách tay vẫn còn nằm trong tay chàng.

Nàng còn sự lựa chọn nào? Ellie đành đi theo chàng.

Phòng của chàng ở ngay tại tầng trên. Đó là lý do tại sao chàng chọn dùng bữa tối tại quán Café Anh – cho thuận tiện. Chàng đã bảo với người hầu cận thân của chàng đừng thức để đợi chàng, nhưng Coates đã đốt lò sưởi trong phòng khách và để một cây nên được thắp sáng.

“À phải rồi,” chàng nói: “tên anh là Jack. Và của em là?”

“Aurora” nàng đáp.

Chàng thích thú vì cái cách ánh mắt nàng cứ dõi theo chiếc túi xách chàng đang giữ trong tay. Trên đường họ lên cầu thang, chàng đã nhanh chóng nhìn lướt bên trong và rất đỗi kinh ngạc khi nhận ra nó được nhồi đầy ấp với những tờ giấy bạc. Chuyện này đã dẫn chàng đến đủ thứ các phỏng đoán về người phụ nữ này.

“Tốt,” chàng nói: “Không có họ. Anh thích vậy.”

Nàng đang đợi để xem chàng sẽ làm gì với chiếc túi của nàng. Nén lại nụ cười, chàng cẩu thả vất nó trên chiếc ghế bành cạnh lò sưởi. Nếu nàng muốn lấy nó, nàng sẽ phải yêu cầu chàng di chuyển.

Rõ ràng là nàng quá khôn ngoan để có thể bị lộ chân tướng. Không nhắc đến chiếc túi. Nàng đơn giản quay người, bước tới khung cửa sổ trông xuống sân. Khi chàng rót cho mình ly brandy theo thói quen, đầu óc chàng bắt đầu suy đoán.

Chàng chắc chắn được một thứ. Nàng không phải là một người phụ nữ lẳng lơ tầm thường, để bị bán cho người nào trả giá cao nhất. Không người phụ nữ lẳng lơ bình thường nào lại kiếm được loại tiền như nàng có trong túi.

Hơn nữa, người phụ nữ này có phẩm chất, phong cách, và tự tin. Chàng có thể thấy nàng tác chủ trong phòng khách của một quý bà. Mặt khác, không người phụ nữ có phẩm chất nào lại mạo hiểm danh tiếng của mình bằng việc lộ diện tại Cung Điện Hoàng Gia.

Nàng đã đeo mặt nạ, nhưng nhiều phụ nữ cũng đã vậy, không phải là để che dấu thân phận của họ, mà như là một món trang sức, để tăng thêm vẻ huyền bí.

Nàng là ai? Và nàng là cái gì?

Chàng nghĩ chắc Ash đã nói đúng, nàng là tình nhân của một đại gia người Anh và đã đưa nàng đến Paris để du ngoạn. Chuyện đó sẽ giải thích được số tiền lớn trong túi xách của nàng. Có lẽ nàng đang giữ nó hộ cho đại gia của nàng và họ đã bị lạc nhau. Nếu là trường hợp như thế, người tình của nàng lẽ ra không nên dại gì để cho nàng một mình trong một nơi như vậy và trong một giờ khuya khoắc như thế.

Chàng có khuynh hướng suy nghĩ rằng một quý ông sa đọa nào đó, như chàng chẳng hạng, sẽ ban cho người phụ nữ này những điều kiện khá hơn.

Đó là một lời giải thích hợp lý, nhưng nó vẫn không khiến chàng vừa ý.Nàng là loại người nào, là một phụ nữ có phẩm chất hay là tình nhân của một đại gia? Chàng dư biết chàng muốn nàng là loại người nào.

Lúc chàng với lấy bình đựng brandy để rót đầy ly mình, chàng nheo mắt. Cái vết thương vặt chàng đã bị vào đầu tối hôm nay trong trận đấu tay đôi bên ngoài Tortoni’s, đã bắt đầu rát lên như lửa đốt. Chuyện này đã không nên xảy ra. Chàng đã khiến đối thủ đổ máu và thả lỏng sự phòng bị của mình. Chàng lý ra phải hiểu biết hơn.

Người Pháp rất nghiêm túc đối với những cuộc đấu tay đôi của họ. Đó là lý do tại sao họ đều rất giỏi đấu tay đôi. Chút xíu rướm máu không khiến họ chịu thua. Vì vậy nên dù cả hai bên đều là đầy thương tích, trận đấu vẫn tiếp tục cho đến khi chàng đánh bạt gươm của đối thủ.

Nàng nói với chàng qua vai mình: “Chuyện động địa gì đang xảy ra dưới đó?”

Chàng tới đứng cạnh nàng bên cửa sổ rồi nhìn xuống. Tất cả bên dưới đang trong tình trạng hỗn loạn. Những nhóm đàn ông thì đang chiến đấu. Lính áo đỏ đang lôi mọi người ra. Hiến quân Pháp thì đôn đáo như một đám ong vò vẻ cuồng nộ.

“Những anh lính,” chàng nói: “được gọi đến để giúp đám hiến quân giữ trật tự.”

“Họ đang đập côn vào mọi người.”

“Đó là một cách để giữ trật tự.”

Mái tóc nàng xỏa trên vai, được tém khỏi khuôn mặt nàng bằng những chiếc lược bạc. Nàng vẫn còn mang mặt nạ, nên mắt nàng bị khuất trong bóng tối. Sự cám dỗ được sờ mó và chiếm hữu nàng phải bị kìm hãm lại một cách gian nan. Chàng không phải là một thanh niên non nớt như cậu lính còn non choẹt đã đụng chạm nàng lúc nãy. Chàng biết giá trị của sự kiên nhẫn.

Nhìn lên mặt chàng, nàng nói: “Chuyện này sẽ còn tiếp tục đến bao giờ?”

“Một tiếng. Có thể ngắn hơn. Có mệnh hệ gì sao?”

Mắt nàng thật to và đen nằm sau chiếc mặt nạ, vì vậy chàng không khẳng định chàng bị bắt giữ trong ánh mắt của nàng hay là nàng bị bắt giữ trong ánh mắt của chàng. Nàng gợi nhớ lại trong chàng một ai đó – chàng không thể nghĩ ra người đó là ai- nhưng đó là người trong quá khứ, một người chàng đã từng yêu thích và ngưỡng mộ.

Chàng cho là chàng đang chuyển một vài cảm xúc mềm mại chàng đã từng dành cho một người phụ nữ mà chàng không thể nhớ cho người phụ nữ đang nhìn chàng với ánh mắt không kiên định.

Chàng muốn nhìn thấy nàng khi nàng không mang mặt nạ và thắc mắc nàng sẽ làm gì nếu chàng vươn tay tháo nó xuống. Mặt nạ không phải là thứ duy nhất chàng muốn lấy được từ nàng.

Chàng chắc đã để những điều chàng đang nghĩ bị bại lộ, bởi đôi bồng đảo của nàng bắt đầu phập phồng theo hơi thở ngày càng dồn dập của nàng.

“Có mệnh hệ chứ,” Nàng nói: “tôi lẽ ra phải gặp mặt chồng tôi trong quán café. Anh ấy hẳn là lo lắng lắm và sẽ thắc mắc chuyện gì đã xảy ra với tôi.”

“Aurora,” chàng nói nhẹ nhàng: “Anh biết em không có chồng. Em không đeo nhẫn.”

Nàng đưa cánh tay trái đeo găng đến tận khuỷu tay của nàng ra, rồi nhìn lên chàng. “Anh không thể biết chuyện đó!”

Chàng nhún vai bất lực: “Anh sợ tinh thần nghĩa hiệp của anh chỉ là bề ngoài. Khi anh nắm tay em để giúp em lên cầu thang, anh đã tự ý rờ xem em có đeo nhẫn không. Chẳng có cái nào cả.”

Đôi mắt nàng lấp lánh nhìn vào chàng. Giọng nàng bình thản: “Và chiếc nhẫn sẽ tạo ra sự khác biệt sao, anh Jack?”

Chàng gật đầu: “Thật đáng tiếc, đúng vậy.”

“Đáng tiếc ư?”

“Không có gì khiến anh cụt hứng hơn là cảnh tượng cái nhẫn cưới đeo trên ngón tay của một mỹ nhân.”

Nàng nghiêng đầu về một bên khi nàng nhìn chằm vào chàng. “Ồ, đây là một thứ khác để khiến anh cụt hứng. Em không hứng thú. Bây giờ anh có gì để nói đối với chuyện đó?”

Nó lại xuất hiện một lần nữa, là cảm giác déjà-vu [cảm giác đã từng thấy/gặp ở đâu]. Cách nàng nghiêng đầu, thách thức chàng, gợi chàng nhớ đến… Ký ức đã không trở lại với chàng.

Có lẽ nếu chàng cởi cái mặt nạ xuống, tất cả sẽ trở nên rõ ràng.

“Cho phép anh,” chàng nói, và trước khi nàng có thể ngăn cản hành động ấy, chàng đã cầm cái mặt nạ trong tay.

Mắt nàng màu xanh ngọc bích. Hay là màu xám? “Trước đây chúng ta đã từng gặp qua, phải không?” chàng nói.

“Có không?” Giọng nàng run run, nín thở.

Chàng vươn ra phía trước để gỡ xuống những chiếc lược từ mái tóc của nàng và há miệng kêu to khi nàng xô chàng thật mạnh. Giữ chặt vết thương dưới nách của mình, chàng loạng choạng ngã xuống cái ghế gần nhất rồi chậm rãi, cẩn thận làm dịu cơn đau.

“Em đã gây nên chuyện gì?” Nàng thốt.

“Không có gì.” Chàng nghiến chặt răng: “Chỉ là vết thương vặt anh bị lúc đấu tay đôi. Anh nghĩ áo của anh chắc bị kẹt vào đó rồi.”

Nàng xuýt xoa nhẹ khi chàng lấy ngón tay ra khỏi nách và nàng thấy vết máu. Nàng nhanh chóng đến gần chàng và quỳ xuống. “Để em xem nào,” nàng nói.

Không cần thiết phải hốt hoảng. Thực ra, giờ chàng đã điều chỉnh vị trí của mình, và cơn đau cũng đã tiêu tan. Chàng biết là điều duy nhất chàng cần làm để cầm máu là kẹp cánh tay sát vào người chàng. Nhưng chàng quyết định chàng thích cái nhìn lo lắng trên mặt nàng, thích sự tiếp xúc dịu dàng của ngón tay nàng khi nàng nhẹ nhàng kéo viền áo khoác của chàng sang một bên.

Nàng lắc đầu. “Thế này thì không được. Em không thể thấy gì cả. Hãy cởi áo khoác của anh ra, rồi cả áo gi-lê của anh nữa.”

Chàng không phải người hay cãi lại số phận. Nàng muốn chàng cởi áo, thì chàng cũng vui vẻ tuân theo. Hơn nữa, chàng thích được chăm chút. Xun xoe nịnh nọt, theo đuổi, nhử mồi, và gài bẫy – là cách cư xử thông thường chàng phải chịu khi ở trong tay phụ nữ. Chưa từng có người phụ nữ nào nhìn chàng với biểu hiện quan tâm ngọt ngào như thế.

Với áp lực nhẹ nhàng từ tay nàng, chàng nhích người về phía trước ghế. Nàng đi ra đằng sau chàng và, thì thầm những lời động viên dỗ dành mềm, nhẹ nhàng cởi áo khoác của chàng ra. Làm xong, nàng quỳ xuống trước mặt chàng và bắt đầu với chiếc áo gi-lê của chàng. Ngón tay nàng không thể cởi những cái nút được. Tặt lưỡi phàn nàn, nàng cởi găng tay ra, chậm rãi từng chút một, và đặt chúng sang một bên.

Cử chỉ vô ý thức đầy nữ tính gợi lên một hình ảnh vô cùng phóng túng trong tâm trí chàng, và một khoái cảm ấm áp dâng trào trong chàng. Hơi thở gay gắt, chàng dang chân để cho nàng có thể đến gần vết thương dễ dàng hơn. Vị trí này thật là quá khêu gợi. Nàng hẳn cũng ý thức được nó, vì vậy mà ngón tay nàng rung rẩy khi nàng mở từng chiếc nút. Không khí giữa họ trở nên cao trào.

Chàng có thể nghe thấy hơi thở mềm mại của nàng, ngửi được mùi thơm thoang thoảng của những loài hoa. “Aurora.” Giọng của chàng đùng đục.

Ngón tay của nàng bất động rồi nàng nhìn chàng.

Đôi mắt của nàng thật lớn và đen trên khuôn mặt trắng xanh. Chàng vuốt má nàng bằng sóng lưng của các ngón tay chàng và mỉm cười khi mi mắt nàng trĩu xuống. Ngón tay chàng tiếp tục di chuyển, nhẹ nhàng vuốt theo viền hàm của nàng, tai nàng, cổ nàng. Khi chàng cảm thấy mạch đập điên cuồng trong chỗ hõm tại cổ nàng, chàng nắm lấy ngón tay nàng và ép chúng lên cổ nàng, rồi cổ của chàng.

“Hãy xem em đã khiến anh trở thành như thế nào?” chàng thì thào: “và xem anh khiến em trở thành ra sao?”

Nàng đang nghĩ gì, có cảm giác gì? Chàng chắc phải biết.

Chàng sử dụng cánh tay không bị thương của mình để kéo nàng lại gần. Không có sức đề kháng, và khi môi chàng chiếm lấy môi nàng, nàng đưa cánh tay choàng quanh cổ chàng. Môi chàng tách ra trên miệng nàng, không đòi hỏi, nhưng lại khát khao thưởng thức mùi vị của nàng.

Mọi thứ về nàng như xa lạ, hương vị, mùi thơm, cái cảm giác nàng nằm trong vòng tay chàng, tuy nhiên chàng vẫn không thể trút bỏ đi ấn tượng nàng không phải là một người xa lạ. Họ đã biết nhau từ trước.

Một cái bóng nghi ngờ thoáng phủ qua tâm trí chàng. Chàng không thể phán quyết gì về nàng. Nàng có vẻ quá ngây thơ để là một người từng trải, và cũng thật phong trần để được gọi là ngây thơ. Nàng là ai? Nàng là cái gì đây?

Ngước đầu mình lên, chàng nhìn chằm vào nàng. Mắt của nàng nhắm lại, ngực nàng phập phồng với hơi thở dồn dập. Cơ thể chàng nhức nhối để chiếm hữu nàng, nhưng chàng sẽ không cám dỗ nàng. Điều này phải là điều nàng tự nguyện mới được.

Nàng mở mắt và trao cho chàng nụ cười ngái ngủ. Bá cổ chàng bằng một tay, nàng ghì đầu chàng xuống và hôn chàng chậm rãi, khêu gợi, và triệt để.

Mọi thứ sẽ ổn thôi.

Khi chàng áp tay nâng niu vùng ngực nàng, nàng đáp lại bằng cách áp sát mình vào bàn tay nâng niu ấy. Nàng thật là mềm mại và nữ tính và dâng hiến hết sức ngọt ngào. Áp lực từ tay chàng trên ngực nàng khiến nàng thoát ra tiếng rên rỉ nho nhỏ đầy khoái cảm từ cổ họng nàng. Khi nàng đã mềm nhũn trong tay chàng, cơ thể chàng trở nên cương cứng. Chàng nghiến chặt răng cho đến khi chàng tự khống chế được bản thân mình, rồi chàng mới bắt đầu lên kế hoạch.

Chàng không thể chiếm hữu nàng ngay trong cái ghế này. Chàng muốn được từ từ với nàng, thám hiểm nàng tường tận, kỹ càng. Theo bản năng, chàng dùng ngón tay mình vuốt dọc theo bờ vai nàng, họng nàng, cổ nàng, trấn an nàng dù chàng đang dụ dỗ nàng để nàng chấp nhận thêm nhiều sự vuốt ve mơn trớn hơn thế nữa.

Chàng nói với giọng khàn khàn: “Aurora, anh muốn được làm tình với em.”

Nàng hít vào một hơi rồi ngã người ra một chút.

“Aurora?”

Nàng hít thở và êm ả nói: “Em cũng muốn vậy.” Nàng lại phủ lên đôi môi, mặt, và cổ chàng với những nụ hôn nóng bỏng. Cánh tay nàng choàng quanh eo chàng.

Chàng rên rỉ với niềm khoái lạc khi bàn tay nàng di chuyển trên thân chàng. Nhưng trong không gian của một nhịp tim mọi thứ đã thay đổi. Trong sự nồng nhiệt của nàng, bàn tay nàng đã áp vào vết thương của chàng và cơ thể chàng gồng lên trong thống khổ.

Xuýt xoa, nghiến chặt răng, chàng chìm người vào lòng ghế.

“Em xin lỗi,” nàng khẽ thốt, bàn tay nàng phe phẩy chiếc cổ của mình. “Em lẽ ra phải nhớ anh bị thương. Ôi, trời ơi, em đã làm gì thế này?”

Chàng không nghiến răng nữa. “Tất cả đều ổn. Anh không sao. Không phải lỗi của em đâu.”

Nàng đứng lên và nghiên cứu chàng trong giây lát. “Thật là hết hy vọng,” nàng nói. Rồi đợi cho đến khi hơi thở của mình bình ổn mới tiếp tục. “Chúng ta không nên làm điều này. Một bác sĩ mới là điều anh cần.”

“Anh không cần bác sĩ.” Chàng đang ấn bàn tay vào bên thân, chờ cơn đau lui xuống. “Người hầu cận thân của anh có thể chăm sóc anh.”

“Anh có một người hầu cận thân à?”

Chàng không muốn nói về ông bác sĩ hay người hầu cận thân. Chàng chỉ muốn họ tiếp tục trở lại ở nơi mà họ đã dừng. Nếu nàng cẩn thận, họ có thể xoay sở được.

Chỉ nhìn qua dáng nàng thì chàng biết ngay là điều đó đã quá muộn. Hai tay nàng đã khoanh trước ngực; lông mày nàng nhíu tít lại. Chàng đã bỏ lỡ cơ hội của mình. Nhưng sẽ còn cơ hội khác, chàng tự trấn an, và lần sau sẽ không có trận đấu tay đôi nào trước khi chàng đến với nàng.

Cam chịu, chàng nói, “‘Coates’ là tên của anh ta. Có lẽ em sẽ tốt bụng để gọi anh ta. Phòng của anh ta ở cuối hành lang.”

“Vâng. Em có thể làm điều đó.”

Với sự kinh ngạc vô biên của chàng, nàng nhanh chóng hôn chàng rồi rời khỏi phòng.

Chàng nghe thấy tiếng nàng gõ trên cửa phòng của Coates. Chàng không cần bác sĩ. Một cái khăn cuộn được bó chặt dưới cánh tay và quấn ngang trước ngực chàng sẽ nên việc thôi. Ash đã chăm sóc cho vết thương cho anh trước khi họ đến quán café, cho nên ít có cơ hội bị nhiễm trùng.

Những phút kéo lê trôi qua rồi cuối cùng Coates đã xuất hiện. Jack nhìn qua vai của người hầu cận thân của mình. “Người phụ nữ kia đâu rồi?” chàng hỏi.

“Cô ấy đi rồi ạ.”

Jack biết là nàng sẽ không rời khỏi mà không có túi tiền của nàng và nó nằm ở đúng cái ghế chàng đang ngồi. Chàng lấy tay sờ ra phía sau. Không có cái túi. Chàng từ từ kéo mình đứng dậy. Cái túi không có ở đó hay bất cứ chỗ nào khác chàng đã nhìn, cũng chẳng có đôi găng tay hay mặt nạ của nàng.

Phải sau một lúc chàng mới nắm rõ được tình hình. Mụ phù thủy đã lừa chàng! Nàng đã lấy đi cái túi từ cái ghế khi nàng cởi áo khoác của chàng, rồi giấu nó trong người trước khi nàng quỳ trước mặt chàng. Niềm đam mê của nàng là một sự giả tạo! Sự hiến dâng ngọt ngào, thật mềm mại và dễ yêu chiều, chết tiệt! Điều duy nhất trong tâm trí của nàng là tiền. Đấy không phải cũng giống những phụ nữ khác ư? Có lẽ nàng nghĩ rằng chàng sẽ trộm nó!

Coates ho khan.

“Chuyện gì?” Jack hỏi, không lịch sự cho lắm.

“Cô ấy để lại cho ông một bức thư, thưa ông.”

Jack cầm lấy mảnh giấy anh ta đưa. Đó không phải là một bức thư ngắn bình thường, mà là một tờ giấy bạc một ngàn franc.

“Cô ấy đã viết gì trên đó,” Coates mạo mụi nói: “sau khi tôi đưa áo choàng cũ của ông cho cô ấy mặc.”

Jack bước đến gần cây nến và đọc to: “Cho các dịch vụ đã được, cảm ơn. Aurora.”

Chàng nhìn chằm chằm vào tờ giấy bạc thật lâu và sâu sắc, sau đó vai của chàng bắt đầu rung lên. Chàng nhìn Coates. “Tối thiểu chúng ta biết cô ấy không phải là một kẻ đào mỏ.”

“Cô ấy bảo tôi mang băng và khăn đến băng bó vết thương cho ông.”

“Đợi một chút.”

Chàng bước đến cửa sổ và nhìn ra. Mọi việc đã lắng đọng. Sau một lúc nhìn quanh chàng mới tìm thấy nàng.

Trong khi chàng theo dõi, nàng quay người lại và trao cho chàng một cái vẩy tay nho nhỏ. Rồi nàng biến mất qua cánh cổng đến con phố Rivoli.

Tìm kiếm nàng cũng không nên quá khó. Một vài câu hỏi kín đáo về một mỹ nữ người Anh tên “Aurora” sẽ sớm tìm ra dấu vết của nàng thôi.

Bình luận