Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Cạm Bẫy Hôn Nhân (The Marriage Trap)

Chương 7

Tác giả: Elizabeth Thornton

Lãnh chúa Cardvale thật mong rằng ông ấy đã bỏ mặc những lần phu nhân ông gọi đến và trốn vào câu lạc bộ. Những đường nét đáng yêu của bà đã trở nên cứng nhắc một cách khó ưa trong khi bà ngắm nghía hình ảnh mình trong gương trên bàn trang điểm.

“Khi em nói với anh,” bà nói, “là thuê một căn nhà trong thị trấn, tự nhiên em nghĩ đến Mayfair. Khu phố Hans Town là nơi của những luật sư, bác sĩ và những người có giai cấp. Em thật thấy xấu hổ khi để bạn bè em đến viến thăm nơi này. Ngôi nhà nhỏ xíu. Vải bọc và màn trướng lại tồi tàn. Còn các thứ đồ nội thất, chúng nên thuộc về viện bảo tàng. Anh không có phẩm vị sao, Cardvale?”

Ông nhẹ nhàng đáp: “Đây là cái tốt nhất mà người quản lý công việc có thể tìm trong thời gian ngắn như thế. Vả lại chỉ thêm một tháng nữa thôi, cho đến khi công nhân hoàn tất ngôi nhà của mình.” Cơn đau ầm ỉ phía sau đôi mắt ông trở nên dữ dội hơn. “Đâu có việc gì mà cần phải trở về gấp rút như thế. Chúng ta nên ở lại Paris cho đến khi ngôi nhà được chuẩn bị đầy đủ.”

Bà ném chiếc lược xuống và xoay người để đối mặt với ông. “Chúng ta không thể ở lại và anh cũng đã biết vì sao. Chúng ta đã trở thành trò cười cho thiên hạ. Châu báu kim cương của em đã mất sạch! Và chiếc nhẫn cưới của em! Chúng ta cùng biết ai là kẻ trộm, nhưng anh có làm gì để bắt cô ta không? Ô không. Người họ hàng Elinor của anh sao có thể làm gì sai trái chứ.”

“Cô ấy có bằng chứng ngoại phạm! Raleigh đã bảo chứng cho cô ấy. Các nhà chức trách cũng đã hài lòng.”

“Nhưng em không hài lòng!”

Bà đứng lên bước đến trước mặt ông, một phụ nữ kiều diễm, ông thừa nhận, nhưng lại là người đã để ông không chút rung động nào. Đó là nguồn gốc của tất cả mọi vấn đề của họ. Họ đã kết hôn vì những lý do thông thường, ông bởi vì ông có nhiệm vụ với gia tộc, và bà vì bà muốn có sự bảo đảm trong đời sống và một vị trí trong xã hội. Nhưng không một ai được hài lòng với cái kết quả ấy.

Những ngón tay ông lướt nhẹ giữa cặp chân mày đang nhíu tít. “Em muốn nói gì, là em không chấp nhận lời giải thích của Raleigh?”

“Em nói là cô bà con của anh có thể đã có đồng lỏa. Có khi là có một người khác đã đánh cắp sợi dây chuyền và giấu nó ở một nơi đã định trước?”

“Nguyên cả căn khách sạn đã được lục tung mà cũng chẳng tìm được gì.”

“Điều đó không có nghĩa là gì. Có lẽ sự lục xoát không được triệt để. Điều chúng ta đã nên làm là xoát lại những hộp hành lý của Ellie vào buổi sáng trước khi cô ấy rời khỏi. Thay vào đó”, bà ném cho ông ta một cái nhìn héo hắc, rồi ngồi xuống bàn trang điểm và quay phắc lưng lại phía ông- “thì anh lại cho cô ta một chiếc túi đầy ấp những đồng vàng.”

“Đó là điều tối thiểu anh có thể làm. Cô ấy là thân quyến của anh.”

“Và em là phu nhân anh. Lòng trung thành thứ nhất của anh nên dành cho em.”

Xem ra nó thật là vô vị khi phải tranh luận về những giá trị nhân phẩm của Ellie, ông đã biết nàng cả đời ông và biết rằng nàng vô tội, do đó, ông chỉ đơn thuần nhận xét rằng ông không biết tại sao phu nhân ông phải mang chuyện này ra nói bây giờ.

“Em sẽ nói cho anh biết lý do.” Đôi mắt của bà tỏa sáng với sự chiến thắng. “Giờ em đã biết một việc mà ngày xưa em không được biết. Người bà con quý giá khác của anh, Robert, đã ở Paris vào lúc đó. Ellie lại chưa từng đề cập về chuyện này với Phu nhân Sedgewick. Anh không nghĩ rằng điều đó có vẻ kỳ lạ sao?”

“Ai đã nói với em về chuyện của Robbie?” [Robbie: cách gọi thân mật của Robert]

“Phu nhân Sedgewick. Em đã tình cờ gặp bà ấy vào ngày kia tại phố Bond. Nghe nói bọn họ đã rời Paris ngay sau khi chúng ta rời khỏi, và cũng vì cùng những lý do ấy. Họ không thể đi đâu nhưng lại luôn bị vây hãm bởi những người hỏi họ về vụ trộm cắp.” Nụ cười của bà sắt bén đầy ác ý. “Phu nhân Sedgewick đã kể cho em biết về người bạn của bà, bà Dailey, bà có một cháu trai đã ở Paris gần đây với một người bạn. Bà hỏi Phu nhân Sedgewick rằng họ đã có cơ hội gặp qua chưa. Cháu trai của bà tên Milton và bạn của nó tên là – anh có thể đoán được không? – Robbie Brans-Hill! Tất nhiên, Phu nhân Sedgewick chưa từng gặp họ, nhưng bà ấy rõ ràng nhớ Ellie đã nói rằng em trai của cô đang ở Oxford trong lúc này.”

Ông ta hiện ra vẻ thích thú. “Thanh niên không đến Paris để hòa nhập với bạn bè của mẹ chúng. Và anh sẽ lấy rất làm ngạc nhiên nếu Ellie biết Robbie đã có mặt tại đó. Cô ấy sẽ tống cổ cậu ta thẳng về Oxford.”

“Em không đồng ý. Em nghĩ rằng nó tăng thêm trọng lượng cho những nghi ngờ của em. Robbie và Ellie có thể toa rập với nhau trong vụ này.”

Ông rất ít khi mất bình tĩnh với bà, và không chỉ vì ông không thích cãi cọ. Ông ta chẳng quan tâm gì cả, và chuyện ấy khiến cho ông ta miễn dịch với những lời phàn nàn và cả những cơn giận dữ của bà, nhưng cuộc tấn công này vào Ellie đã đi quá xa.

Bằng một giọng nói đã khiến bà không có chút nghi ngờ về sự quyết tâm của ông, ông nói, “Tôi khuyên cô nên giữ những nghi ngờ của cô trong lòng. Tôi nói thật đấy, Dorothea. Nếu tôi còn nghe thấy một lời nào từ bất cứ ai về Robbie và Ellie đứng sau những vụ trộm cắp, chúng ta sẽ rời khỏi Luân Đôn ngay lập tức và qua mùa nghỉ này tại Broadview.”

Hài lòng với sự tõ rõ quan điểm của mình, ông ta bước tới cửa. “Không cần chờ anh dùng bữa tối,” ông bình thản nói, như là giữa hai người chưa từng trao đổi những câu khắc nghiệt với nhau. “Anh sẽ dùng bữa tối tại câu lạc bộ.”

Bà chờ cho đến khi bà nghe thấy bước ông dần xa dọc theo hành lang trước khi bà trút lửa giận.

Chiếc bàn chải chải tóc bằng bạc nằm vừa trong tầm tay của bà. Bà tóm lấy nó và ném thật mạnh vào bức tường. Từ khóe mắt của bà, bà bắt gặp bóng dáng của mình trong gương. Bà gần như không nhận ra chính bản thân mình – ánh mắt cứng rắng, nét đanh đá điêu ngoa trên miệng và nét mặt. Đây là những gì mà kết hôn với một người đàn ông như Cardvale có thể mang đến cho một người phụ nữ.

Bà đã học được một mẹo để tự chủ cảm xúc của mình. Bà chỉ cần nhớ lại những sự vinh quang trong quá khứ. Bà nhắm mắt lại và để dòng tư tưởng của bà lan man. Ngày hạnh phúc nhất đời bà là ngày bà kết hôn cùng Cardvale, không phải vì bà ấy đã yêu ông ấy điên cuồng, mà là vì bà là tiêu điểm đố kỵ của các cô bạn đồng lứa. Con gái của một điền chủ nông thôn tóm được một bá tước không phải là chuyện xảy ra hằng ngày. Bà đã đạt được tất cả mọi thứ bà từng ao ước – một vị trí trong xã hội, một đấng phu quân có thể để bà thoải mái phóng tay, và tất cả những xa xỉ đến cùng với cuộc hôn nhân với một người đàn ông giàu có.

Bài tập nho nhỏ của bà đã không có hiệu quả. Sự căng thẳng vẫn còn dán chặt trên đôi vai. Cổ của bà vẫn cứng đơ. Nếu bà mở mắt nhìn vào gương, thì cùng một người phụ nữ bất mãn sẽ trừng mắt nhìn lại bà.

Bà cảm thấy bị phản bội, bị thay thế bởi Ellie Brans-Hill. Cardvale sẽ không nghe lọt lổ tai bất cứ lời nói xấu nào về cô họ hàng yêu dấu của ông. Không biết người khác thấy được điều gì từ nàng? Nàng là người ăn mặc quê mùa. Là một người lập dị. Và nàng là một mụ phù thuỷ lừa đảo.

Đứa con gái của cha xứ chết tiệt! Nàng là một diễn viên trời sinh. Aurora. Người phụ nữ đàng hoàng nào lại ăn mặc khêu gợi rồi đi ve vãn trai tại Cung Điện Hoàng Gia? Một người phụ nữ khôn ngoan. Nàng đã gần bẫy được cho mình một đấng phu quân giàu có.

Ngay cả khi là cô dâu, bà cũng phải chịu đựng với những người họ hàng của Cardvale. Ông đã mang họ vào tận nhà để chăm sóc trước khi ông kết hôn. Bà đã phải phục vụ thứ ăn thứ mặc cho hai chị em họ, và cung cấp cho tất cả những nhu cầu của họ. Không ai có thể nói rằng bà đã không thực hiện trách nhiệm của mình. Và đổi lại bà đã được sự đền ơn gì? Không có gì cả. Ellie đã sớm nhận ra rằng không thể có hai nữ chủ nhân trong cùng một ngôi nhà, vì vậy nàng đã ra đi với lòng tự trọng của mình.

Ông không còn là người đàn ông mà bà đã kết hôn ngày xưa. Trước kia, ông đã từng là cục đất sét trên tay [nặng sao thì vậy, đặt đâu ngồi đó], bây giờ, ông đã bộc lộ sự tồn tại của một lõi thép mà bà chưa hề biết đến.

Có lẽ nếu bà có một mụng con thì tình trạng đã khác. Nắm ông trong lòng bàn tay hẳn là một việc tuyệt đối. Nhưng bà chưa bao giờ muốn có con và đã thực hiện những bước một để đảm bảo sẽ không có đứa nào. Hiện giờ ông không bao đến đồng sàng cùng bà, và dẩu bà có đổi ý thì cũng đã quá muộn màng.

Ý tưởng về con cái khiến bà rùng mình. Mẹ của bà đã sinh ra những tám đứa con, và bà không hy vọng chuyện đó xảy ra trên người của bất kỳ người phụ nữ nào. Mẹ đã già trước tuổi. Khi bà sống theo cung cách của gia đình, bà không thể đi bất cứ nơi nào, không thể tiếp đãi khách khứa. Bà đã bị mất đi hứng thú với ngoại hình của mình và trong cuộc sống của bà bên ngoài những bức tường của một khu bé xíu của riêng bà. Các con của bà lớn lên chỉ để khinh bỉ bà.

Không. Sự thiếu vắng của con cái không phải là điều mà bà hối tiếc. Điều bà hối tiếc là đã làm bạn với một thiếu nữ đầy mưu mô, người đã khiến chồng bà chống đối bà. Ellie Brans-Hill đã là một cái gai trong mắt bà ngay từ buổi đầu.

Bà suy nghĩ về Ellie qua suốt một đoạn thời gian dài. Dần dần, cái gút căng thẳng trên vai bà cũng đã thư giãn.

Khi bà xong với Ellie, Cardvale sẽ coi thường cô họ hàng của ông. Không ai có thể có một lời tốt đẹp nào về nàng. Cuối cùng, mọi người sẽ biết bản chất của nàng là gì. Đôi mắt bà lấp lánh trước dự đoán về cuộc sụp đổ của Ellie, và không chỉ của riêng Ellie, mà còn là của người em trai của nàng.

Nhưng trước khi điều đó xảy ra, bà có những chuyện cần làm, những kế hoạch cần thực hiện.

Bà muốn tìm hiểu thêm về cô họ hàng Ellie hơn là bà đã tỏ ra với Cardvale. Ellie đã có nơi trú thân tại nơi nào đó trong huyện Marylebone. Nhưng nơi hạ lạc của Robbie thì vẫn còn là một bí ẩn.

Với dòng tư tưởng ấy, bà đứng dậy tiến đến chỗ kéo dây chuông [gọi người hầu].

Người hầu gái trẻ trung, người đã trả lời những lần triệu kiến với dáng vóc nhỏ bé mảnh mai. Cô là một người da màu với cặp mắt mắt trống rỗng kỳ quặc. Cardvale đã mang Morri về nhà khi ông thấy cô ta gần đói chết và lang thang quanh nông thôn. Cô là người ngốc nghếch và ít nói.

Cardvale nghi ngờ rằng cô đã trốn thoát hoặc từ nhà tế bần hoặc từ một người chủ độc ác, và hy vọng rằng có thể tìm cho cô một chức phục vụ dưới một mái nhà thích hợp. Tuy nhiên, khi Dorothea phát hiện ra sự tín dụng của bà trong nhóm người quen được tăng lên đáng kể thì bà đã tự cho một cô gái đần độn một mái nhà, bà đã giữ cô lại.

Nhiệm vụ của Morri không nặng nề. Cô chỉ giúp bà chủ lấy và khiên đồ lặc vặt. Cô chạy việc vặt. Điểm sáng giá nhất của cô, trong mắt của Dorothea, chính là Morri phục vụ bà với lòng tận tụy gần như một nô lệ.

“Cô nhìn thật đẹp trong bộ đồng phục, Morri.” Nụ cười của Dorothea thật ấm áp và mời mọc như một bà chủ duyên dáng. Đã phải cần không ít tâm tư để thuyết phục Morri chui vào phòng tắm và từ bỏ mớ nùi dẻ trên người. “Tôi đã nói rồi, cô sẽ dần làm quen với nó theo thời gian và y như rằng.”

Ánh mắt của Morri trở nên ấm áp đôi phần và cô nhún người. “Vâng, thưa bà.”

“Những hạ nhân khác có đối sử tốt với cô không?”

Người hầu gái gục gặt cái đầu.

“Tốt. Tốt.” Dorothea hạ giọng nói. “Công tước đã ra khỏi nhà chưa?”

“Dạ rồi, thưa bà.”

Dorothea mỉm cười khích lệ. “Cô biết ông Derby, phải không, người quản lý công việc của Lãnh chúa Cardvale ấy?”

Morri gật đầu.

“Tôi muốn cô nói cho tôi biết khi ông ấy đến. Nhưng đừng nói với những hạ nhân khác rằng tôi muốn gặp ông ta. Đây là bí mật của chúng ta, Morri, của cô và tôi. Hiểu chưa?”

Morri mắt sáng rực. Cô rất thích ba cái vụ bí mật này. “Tôi sẽ không nói bất cứ điều gì.”

“Thật tốt. Tôi biết tôi có thể tin cậy vào cô.”

Năm phút sau, Morri trở lại. “Ông Derby đang có mặt trong văn phòng của ông ấy,” cô gái thì thầm.

Dorothea để thêm năm phút nữa trôi qua trước khi bà rời phòng thay y phục của mình.

Paul Derby vẫn còn khá trẻ cho cái chức vị đầy trách nhiệm anh hiện có, chỉ vào lứa tuổi giữa hai mươi, anh đã tiến vào chức vụ do bố anh bỏ trống sau khi từ giả cỏi đời. Ông Derby cả là một người nặng nề, chậm chạp với nhiều thận trọng ở mức độ nào đó. Paul thì ngược lại. Anh là người có tham vọng và luôn háo hức thăng tiến trong sự nghiệp của anh.

Sự dâng cao trong lảnh vực quyền lực của anh được đi kèm với sự suy giảm tương xứng với mức tôn trọng của anh đối với ông chủ. Theo ý kiến của Derby, Cardvale không có đủ năng lực không chỉ là với vai trò của một chủ nhân của một trang viện lớn mà còn cả trong vai trò của một đấng phu quân.

Bởi tất cả hành động của Derby đều được chi phối theo lợi ích cá nhân của anh, anh đã nuôi dưỡng sự ưu ái của người chủ thực sự trong ngôi nhà, Phu nhân Cardvale. Trong vài tháng vừa qua họ đã trở thành tình nhân.

Văn phòng tạm thời của anh trong căn nhà thuê ở phía sau, là một căn phòng nhỏ không lớn hơn cái tủ chứa chổi quét. Trong phòng có một bàn, hai ghế, và một chồng sổ trên nằm trên sàn nhà. Khu vực nghỉ ngơi của anh, cho đến khi ngôi nhà ở Quảng trường Cavendish được hoàn tất, được nằm chung với các gác xép của hạ nhân, nên đã gây khó khăn cho đôi tình nhân vụng trộm làm những chuyện riêng tư của họ, nhưng đó cũng không phải là chuyện không thể đối với một cặp cương quyết này.

“Paul”, Dorothea nói khi bà bước vào văn phòng của anh, “Tôi muốn bàn với anh về chuyện tân trang ngôi nhà Mayfair.”

“Vâng, thưa bà.”

Nụ cười toe toét đậm nét khiến hô hấp của bà trở nên vội vả. “Đóng cửa lại,” bà nói.

Anh đã làm như bà yêu cầu, sau đó chuyển người để đối diện với bà, ánh mắt táo bạo càng quét trên thân thể bà.

Bây giờ không ai có thể nghe chuyện của họ, bà tháo bỏ sự giả tạo của cuộc thảo luận về việc tân trang. “Em đã biết được,” bà nói, “rằng cô họ hàng Ellie đã có một nơi trú thân đâu đó tại huyện Marylebone. Nếu chúng ta tìm được cô ấy, thì cô ta sẽ dẫn chúng ta ngay đến em trai của cô.”

Bà không bận tâm để làm sáng tỏ chi tiết. Anh ta không phải là dạng người ngu ngốc. Anh tự biết phải làm gì.

Anh chậm rãi gật đầu. “Để đấy cho anh.”

Bà run lên trong sự phấn khích đột ngột. Đây là một người đàn ông đáng mặt đàn ông. Bà cảm giác được sự nguy hiểm, quyền lực, và ý chí tương xứng với bà. Anh đã không khiến bà thất vọng. Anh khóa chặt lại cửa phòng.

Đôi tay anh kéo xốc những lớp váy của bà lên tận đùi bà. Giọng anh vừa thấp vừa dầy. “Anh không thể suy nghĩ khi em nhìn anh như thế.”

“Vậy thì đừng nghĩ.” Bà ổn định cái đầu của anh bằng cả hai tay và nhẹ cắn làn môi dưới của anh bằng những chiếc răng sắt bén.

Khi bà buông bờ môi anh, anh khàn giọng nói, “Phu quân em thì sao?”

“Morri sẽ báo cho em biết khi lão ta trở về. Đừng lo lắng, Paul. Em đã suy nghĩ chu đáo tất cả mọi thứ.”

Cardvale đã không ở tại câu lạc bộ quá lâu. Nơi đó có quá nhiều sự quấy nhiễu, quá nhiều người quen muốn biết về chuyện của Paris và vụ trộm cắp của những viên kim cương. Điều duy nhất ông ước ao là được để yên với dòng suy tư của mình.

Ông cuốc bộ cũng đã một thời gian, thông qua Công viên Thánh James và sau đó dọc theo bờ sông, không màn đến cái lạnh hoặc là gió buốt đánh bật vào chiếc áo khoác. Tình cờ, ông đã đến trước một chuồng thuê ngựa. Lúc này ông tự biết mình thật sự có mặt tại nơi nào. Mặc dù ông cũng có những chuồng ngựa gần đấy, ông lại thuê một con ngựa rồi tiến đến Hampstead. Bằng cách này, Dorothea không bao giờ cần phải biết ông đã đến nơi nào.

Căn nhà nhỏ nông thôn đã là vật sỡ hữu của gia tộc ông qua bao nhiêu thế hệ. “Căn nhà nhỏ nông thôn” là một từ rất bất công đối với nó. Đấy là một tòa nhà gạch hai tầng, khiêm tốn nhưng làm hài hòa với kích thước của nó, được đặt trên mảnh đất rộng một mẫu. Vào mùa hè, những khu vườn sẽ nở rộ và không khí sẽ được đượm mùi với hương thơm của hoa kim ngân, hoa hồng, hoa tử đinh hương, và những loài hoa ông không được biết tên. Vào ngày đông này, các cành cây trụi lá và mảnh đất sậm đen dường như phản ảnh sự khô khốc vô vị trong đời sống ông.

Sau khi đưa ngựa vào chuồng, ông tiến vào cửa trước. Nơi đây không có hạ nhân. Người trông nom nơi này là một người đàn ông từ ngôi làng bên cứ mỗi vài ngày ông lại đến ghé mắt để kiểm tra mọi thứ. Tất cả mọi thứ trông có vẻ sạch sẽ và ngăn nắp, tối thiểu là trong đôi mắt không soi bói của Cardvale. Không giống như phu nhân của ông, ông không thấy khó chịu bởi một ít bụi bặm.

Đây là căn nhà ông đã tặng Ellie chỉ trước khi nàng rời khỏi Paris. Là một căn nhà rất phù hợp với gia đình của một bác sĩ hoặc của một cha xứ và cũng hợp khẩu vị của ông hơn là cái hùng vĩ nguy nga của Broadview, ngôi nhà chủ vị của gia tộc ông tại Hampshire. Sự việc ông ưa thích một ngôi nhà như thế này cũng đã nên báo với ông, ông nghĩ, một điều gì đó về loại phụ nữ ông đã nên chọn làm phu nhân. Khi một người đã làm ra quyết định, thì đành phải gánh lấy hậu quả [phóng lao thì phải theo lao].

Lò sưởi đã được đốt lên trong phòng khách phía trước. Ông đã đốt lò lên sau khi rót một ly brandy, sau đó kéo một cái ghế đến gần lò sưởi và buông thả cho dòng suy nghĩ của ông tùy ý trôi giạt.

Ông đã từng nghĩ ông nên bán ngôi nhà này đi. Ông không có những anh em trai để tặng, không có chị em gái và không một mụng con. Nhưng ý tưởng sẽ bán nó đi khiến ông gần như phát sợ. Ngôi nhà này là chốn tâm hồn ông trao gửi cùng ký thác.

Ông chìm đắm với ý tưởng đó và những dòng hồi tưởng khiến ông đưa ra một quyết định. Ông sẽ không bán ngôi nhà này. Ông sẽ tân trang nó lại và tìm một người thiện tâm để cùng chia sẻ. Dòng suy tư của ông chuyển đến Ellie. Để tâm tư ông được bình thản, hẳn là phải làm chuyện gì đó cho nàng.

Bình luận