Đầu của Ellie bắt đầu đau nhức. Nàng đã thức trắng cả đêm, không chợp mắt chút nào, và giờ đây những người hầu gái đang phục vụ cà phê và bánh mì ngọt. Nàng đang căng thẳng, chờ đợi giây phút Lãnh chúa Sedgewick sẽ xuất hiện tại cửa với Jack.
Nàng chắc chắn rằng Jack sẽ hỗ trợ chứng cớ ngoại phạm của nàng – đó là lẽ đương nhiên. Nhưng đấy không đồng nghĩa với việc chàng ủng hộ nàng. Không một người đàn ông nào thích bị lừa gạt. Điều nàng sợ hãi là nàng sẽ mất đi những ý nghĩ tốt đẹp của chàng về nàng, nhưng đó là Aurora đang nói. Chàng đã không ưa gì Ellie, và nàng cũng không hiểu tại sao điều đó lại quan trọng với nàng.
Họ có một chút thời gian nghỉ ngơi để rửa ráy và sửa soạn cái ăn mặc cho một ngày mới, sau đó họ trở lại phòng khách của Phu nhân Sedgewick để chờ Lãnh chúa Sedgewick và Jack. Cardvale, người ngồi trên cái ghế gần lò sưởi nhất, như đang bị lạc trong suy tư của riêng mình.
Dorothea và Phu nhân Sedgewick thì ở phía bên kia lò sưởi, chụm đầu vào nhau, thì thầm trò chuyện, còn Harriet, người mà Ellie xem như đồng minh trung thành nhất đã bị đuổi ra ngoài, như thể nàng quá ngây thơ để nghe những chi tiết dâm ô trong cuộc phiêu lưu của Ellie với Lãnh chúa Raleigh. Và đó là điều Phu nhân Sedgewick và Phu nhân Cardvale đang hy vọng – một vụ bê bối dâm ô để kích thích sự khao khát của họ với bề mặt đen tối của cuộc đời.
Họ sẽ bị thất vọng. Chẳng có gì nhiều xảy ra, và Jack, nàng biết, sẽ không làm phức tạp những sự thật vốn rất đơn giản. Không phải là nó quan trọng gì. Có chứng cớ ngoại phạm hay không thì danh tiếng của nàng vẫn bị xé vụn thôi. Chẳng có người phụ nữ đứng đắn nào lại lộ diện ở Cung Điện Hoàng Gia vào ban đêm, nói chi đến việc đi cùng một người đàn ông từng trải vào phòng của anh ta.
Sự thật là nàng đã đi với chàng để thoát khỏi vụ bạo động chẳng có nghĩa lý gì, nhất là với hai người đàn bà này. Họ hẳn sẽ hạnh phúc hơn nếu nàng tự để mình bị giày xéo đến chết.
Nàng đã giữ tên của Milton ngoài sự kiện này và nàng hy vọng cậu ấy có đầu óc để biết tránh xa. Một là nàng đã ở bên Jack đang trong thời điểm quan trọng, và việc khác là nàng không muốn bị buộc tội làm hỏng đạo đức của giới trẻ. Milton, xét cho cùng, mới chỉ mới mười tám tuổi.
Trời ơi, nàng phải gánh trách nhiệm trong việc này, lôi kéo chàng trai trẻ vô tội vào một vụ xì-căn-dan dâm ô này. Nàng đã không bao giờ nên cho phép cậu ta đóng vai người hộ tống của nàng.
Nàng biết chuyện gì sẽ xảy ra với nàng. Nàng sẽ bị mất việc và sẽ không có giấy giới thiệu [giấy chứng nhận nhân phẩm], và sự hiểu biết làm nàng bướng bỉnh kiên quyết sẽ không thể hiện ra nàng đang cảm thấy tuyệt vọng thế nào. Chẳng có gì để mất, nàng đã không thèm để ý đến cách ăn mặc của mình với sự quan tâm như mọi thường. Nàng đã không màng đánh loại phấn khiến nàng trông già đi, chẳng thèm đội chiếc nón ren, và phủ lên chiếc áo đầm xám buồn thương mộc mạc của nàng bằng một chiếc áo choàng dài màu đỏ thẫm.
Đó không phải chỉ là để hiện thị sự can đảm. Mặc dù nàng không được tao nhã bằng Aurora, nhưng nàng vẫn muốn Jack nhìn thấy rằng Ellie Hill có nhiều thứ hơn là cái cô gái đồng hành không giống ai mà chàng đã gặp trong buổi khiêu vũ tại đại sứ quán.
Nàng lại nữa rồi, cố gây ấn tượng với Jack, và điều đó làm nàng mất kiên nhẫn với bản thân.
Khi cánh cửa mở ra, nàng nhìn lên. Lãnh chúa Sedgewick bước vào trước, rồi Jack. Chàng ngừng lại tại ngưỡng cửa và để ánh mắt chàng lướt qua bọn họ từng người một. Chàng chiếm lĩnh gian phòng, không phải bởi dáng đẹp ngăm ngăm của chàng, hay bởi vì chàng tỏ vẻ tự tin, mà là vì chàng giữ mình với sự bất động của một con thú săn đang lựa chọn con mồi.
Khi cái nhìn nhẫn tâm dừng lại trên nàng, nàng kềm cái rùng mình đầy hoảng sợ. Nàng đã thấy vẻ mặt của chàng mềm mại với sự duyên dáng và tâm trạng vui vẻ, nhưng đó là đêm qua, khi nàng đóng vai Aurora. Còn sáng nay, xương gò má cao và viền quai hàm của chàng tất cả thật góc cạnh và phẳng lì.
Chàng giận dữ, và nàng không thể hiểu được nó. Nàng đã dự kiến chàng sẽ trở nên bực bội, mặc dù nàng hy vọng chàng sẽ cảm thấy thú vị. Cái cảm xúc vượt quá giới hạn này, dẩu bị nhiều việc chồng chất lên, có vẻ thái quá với hành động xúc phạm mà nàng đã gây ra.
Chàng nhàn tản qua và ngồi lên chiếc ghế cạnh bên nàng. Chàng nói qua kẽ răng. “Tôi gần như không thể nhận ra cô, Cô Hill. Hay là tôi nên gọi cô là ‘Aurora’ nhỉ?”
“‘Cô Hill’ là được,” nàng trả lời, ánh mắt nàng không hoàn toàn nhìn vào mắt chàng.
“Được rồi,” Lãnh chúa Sedgewick nói, người vẫn chưa ngồi xuống: “Cô Hill có phải là người phụ nữ cậu tiếp đãi đêm qua không? Cậu có thể cho cô ấy một chứng cớ ngoại phạm lúc bốn giờ sáng nay chứ?”
“Đợi một chút,” Jack nói. “Tôi muốn biết chính xác chuyện gì đang xảy ra.”
“Tôi đã nói với cậu,” Sedgewick nói: “Có một vụ cướp -”
“Trước đó cơ,” Jack xen vào. Chàng nhìn Ellie. “Cô đã làm gì ở Cung Điện Hoàng Gia vậy?”
Nàng không có ý định nói cho bất kỳ ai biết về sòng bạc, vì vậy nàng đã nói với chàng chính xác những gì nàng đã nói với những người khác. “Tôi đã nghe rất nhiều về Cung Điện Hoàng Gia vào ban đêm, tôi muốn được tận mắt nhìn thấy. Tôi không bao giờ tưởng tượng là nó sẽ nguy hiểm thế. Nếu ở đó không có cuộc bạo động, hẳn tôi đã về thẳng nhà.”
Nàng có thể thấy được câu trả lời của nàng đã không khiến chàng hài lòng, và hết sức nhẹ nhõm khi chàng chuyển câu hỏi sang một hướng khác. “Thứ bị lấy cắp chính xác là những gì?”
Lãnh chúa Sedgewick nhún vai và ngồi xuống. “Cardvale có thể nói với cậu về chuyện đó.”
Lãnh chúa Cardvale hớp lấy một ngụm cà phê trước khi đáp lại. “Kim cương của gia tộc Cardvale – đó là sợi dây chuyền đã ở trong gia tộc tôi qua bao đời và là thứ duy nhất thực sự có giá trị.”
Phu nhân của ông xen vào: “Thế còn nhẫn cưới của em thì sao? Tên trộm cũng lấy đi, chiếc nhẫn có viên ruby nhận vào vàng.”
Cardvale gật đầu. “Và một số đồ vật nhỏ hơn: cái ghim bạc với cái dấu ấn tượng trưng cho gia tộc Cardvale [Crest: như là cái logo của gia tộc thời xưa]. Còn gì khác không, Dorothea?”
“Một cái ví da với năm mươi đồng vàng!”
“Thế còn những tờ giấy bạc?” Jack hỏi.
Khi vừa đề cập đến tờ giấy bạc, Ellie ngồi thẳng người lên. Jack đang theo dõi nàng với một cái bĩu môi đầy châm biếm. Chàng chắc đã biết đến cái túi xách của nàng nhồi đầy tờ giấy bạc. Chàng nghĩ là nàng đã ăn cắp chúng trước khi vụ cướp xảy ra sao?
Cardvale lắc đầu. “Chẳng có tờ giấy bạc nào cả.”
Sedgewick đã nói: “Chúng tôi vẫn đang đợi để nghe cậu xác định Cô Hill có phải là cô gái cậu biết với thân phận ‘Aurora’ không. Có phải cô ấy đã ở bên cậu vào đúng bốn giờ sáng hôm nay không?”
Bằng giọng uể oải, Jack trả lời: “Ồ, tôi không nghĩ chuyện này cần có gì để nghi ngờ, vì vậy mọi người sẽ phải tìm một nơi khác để bắt tên trộm.”
Ellie trở nên yếu mềm với sự nhẹ nhõm. Ít nhất nàng sẽ không bị kết tội cướp bóc hoặc mưu toan giết người.
Giả thiết của Jack vẫn không xoa dịu được Phu nhân Sedgewick. “Đó có phải là lời giải thích duy nhất mà chúng tôi có được hay không? Cô Hill đã ở bên cậu khi có ai đó đột nhập và lấy cắp mất kim cương của Phu nhân Cardvale ư?”
“Người của tôi sẽ xác nhận lại thời gian nếu bà cần một nhân chứng khác.”
“Đó không phải là ý tứ của tôi.” Vòm ngực đẫy đà của quý bà run lên sự hỗn loạn của cảm xúc. “Tôi muốn biết làm thế nào mà lại có máu trên chiếc áo choàng của cô ta.”
Jack trông có vẻ buồn chán. “Tôi không biết. Sao bà không đi hỏi Cô Hill nhỉ?”
Trong đôi lát, Ellie bối rối. Làm cách nào máu lại dính trên áo nàng sẽ tạo nên điều khác biệt gì? Điều quan trọng là nó không phải là máu của người hầu gái, không thể là máu của người hầu gái bởi nàng đã ở cùng Jack lúc kim cương bị lấy cắp. Khi tâm trí nàng tập trung suy nghĩ thì một làn sóng nóng rực lan tràn trong nàng. Máu trinh nữ – đó là điều họ đang nghĩ, cho dù họ đã quá tế nhị để nói ra. Họ nghĩ Jack đã làm nàng hoen ố, và nếu Cardvale tin như vậy, ông có thể sẽ thách thức Jack đấu tay đôi.
Tay nàng siết chặt: “Tôi đã nói cho các người biết,” nàng nói quyết liệt, “mọi thứ đều rất thanh bạch. Có một cuộc bạo động. Lãnh chúa Raleigh đã cứu tôi và đưa tôi đến phòng của anh ấy. Anh ấy bị chảy máu. Đó là máu của anh ấy bị dính trên áo choàng tôi.” Nàng nhìn Jack. “Hãy nói với họ!”
Chàng quay lại nhìn biểu hiện khó hiểu trên mặt nàng. “Cô nghĩ điều đó sẽ tạo nên sự khác biệt gì? Cô đã nói hết rồi, và không một từ nào có thể lấy lại.”
“Tôi không muốn lấy lại bất cứ thứ gì tôi nói.” Giọng cô vẫn quyết liệt. “Điều duy nhất tôi muốn là rửa sạch tội danh của tôi. Tôi đã ở bên anh khi kim cương của Phu nhân Cardvale bị lấy cắp. Anh đã cứu tôi khỏi vụ bạo động. Chẳng có gì xảy ra cả. Tôi chẳng làm gì để phải xấu hổ.”
Cardvale đứng dậy. “Dĩ nhiên là cô không có, Ellie. Không ai tin cô đã làm làm gì cả. Nhưng cô phải thấy rằng cô đã bị tổn hại. Chỉ có một cách để khôi phục lại danh tiếng của cô. Cô và Lãnh chúa Raleigh phải kết hôn ngay lập tức.”
“A,” Jack nói: “Tôi đang thắc mắc khi nào thì chúng ta mới nói đến điều này.”
Bây giờ thì hy vọng về môt cuộc liên kết đầy lợi ích giữa con gái bà và Lãnh chúa Raleigh bị tan nát, Phu nhân Sedgewick đã trở nên cay đắng: “Được thôi, tôi nghĩ đó là một trò tồi tàn cô đã dùng trên người Lãnh chúa Raleigh, để giả vờ là một loại phụ nữ, sau đó lại hoá thành một loại khác. Tôi nghĩ cô đã thấy cơ hội của mình khi cô biết được Lãnh chúa Cardvale có mặt tại đây. Tất nhiên cậu ấy sẽ tận lực để làm mọi thứ được đúng lẽ cho cô.”(1)
(1) Ý là vì để bảo toàn danh dự cho cô chàng sẽ phải cưới cô ta.
“Lẽ tự nhiên thôi,” Cardvale trả lời. “Ellie là người bà con họ hàng.”
Ellie cảm thấy mình giống như thuyền trưởng của một con tàu, vừa thoát khỏi xoáy nước rồi chỉ để lại đâm sầm vào một cơn bão nhiệt đới. Nàng đã không dự đoán được cái hiểm họa mới này vì người có tầng lớp và tài sản như Jack chẳng ai lại đi kết hôn với người không một xu dính túi chỉ vì họ là người bị tổn hại cả. Và sẽ không có ai yêu cầu chàng chuyện đó nếu người họ hàng của nàng không có mặt trong hoàn cảnh này. Là do quan hệ của nàng với Cardvale đã tạo nên sự khác biệt.
Nàng cầu khẩn Lãnh chúa Sedgewick, người đã luôn là bạn tốt của nàng trong quá khứ. “Ông làm ơn kêu họ ngừng lại trước khi nó vượt quá tầm kiểm soát?”
Ông lắc đầu. “Tôi không có tư cách để can thiệp. Cardvale là người đứng đầu gia tộc của cô. Ông ấy sẽ phải bảo ban cô. Tuy nhiên,” ông đứng lên, “tôi nghĩ cô và Lãnh chúa Raleigh cần một ít thời gian để làm quen với ý tưởng đó. Chúng tôi sẽ để nói chuyện riêng với cậu ta, được không?”
Cardvale trông có vẻ nghi ngờ. Phu nhân Sedgewick phản đối rằng bà ta vẫn muốn ở lại. Dorothea thì đòi cho ra lẽ bằng cách nào họ sẽ tìm lại số kim cương cho bà ta. Trong một cách điềm tĩnh, không chút nao núng, Lãnh chúa Sedgewick hướng dẫn họ ra ngoài.
Ellie ngồi ở đó, tập hợp lại những suy nghĩ của mình, trong khi Jack đến tủ búp phê và rót cho mình một tách cà phê. Nàng không biết nàng nên bắt đầu bằng cách cám ơn chàng khi chỉ nói ra vừa đủ để rửa sạch tội danh của nàng – bởi khoảng thời gian họ ở bên nhau đã không hoàn toàn thanh bạch – hay là nàng nên xin lỗi về cái yêu cầu lố bịch mà người bà con của nàng đã áp đặt trên cả hai người.
Có lẽ họ có thể có được một trận cười thoả thích về nó chăng? Nàng nghe thấy tiếng lách cách của cái tách và cái đĩa để tách khi chàng đặt chúng xuống, và nàng nhìn lên chàng.
“Cô đáng được chúc mừng,” chàng đột nhiên nói. “Tôi đã nuốt phải mồi, cả móc câu và sợi dây thòng do cô thả, nhưng lại không tưởng tượng nổi cô định câu tôi lên. Nhiều người đàn bà còn tốt hơn cô cũng đã thử – và thất bại. Cô thấy đó, Cô Hill, tôi đã là một người lão luyện trong việc tránh cái bẫy hôn nhân, không cần biết miếng mồi được xếp đặc khéo léo như thế nào.”
Lời chàng nói làm nàng sửng sốt. Đây là điều cuối cùng nàng mong được nghe phải. Thậm chí cả người đàn ông với địa vị như chàng – không, là tính tự cao tự đại của chàng – phải thấy rằng nàng là nạn nhân của tình cảnh không kém gì chàng.
Trước khi nàng có thể trả lời, chàng tiếp tục: “Đừng giả vờ làm người ngây thơ với tôi, Aurora. Tôi đã nếm nụ hôn của nàng, nhớ không? Phải, và nhiều hơn nữa. Khi tôi cầu hôn với ai đấy, nó sẽ là với một người con gái có danh tiếng không chút tì vết nào.”
Nàng giận dữ. Lý do duy nhất để nàng hôn chàng là để lấy cái túi của nàng, giờ chàng hẳn đã đoán ra [sai, nàng cũng đã hôn chàng trước khi ra về, hay là nụ hôn đó được xem như là làm việc thiện với một gã đang say tình?!?!- vy:P]. Nàng muốn nổi cơn tam bành, quát mắng, tát văng cái nụ cười hoài nghi rớt khỏi mặt chàng. Những thứ chặn nàng lại là một cái giọng thì thầm trong đầu nàng, nhắc nhở nàng rằng nàng là con gái của papa.
Điều phải làm bây giờ là rời khỏi với tôn nghiêm của mình và cho chàng thấy chàng đã đánh giá sai nàng tệ hại như thế nào. Rắc rối là, nàng lại không có khí chất của bố, mà là của mẹ. Nàng sẽ rời khỏi với sự tôn nghiêm, nhưng chỉ sau khi nàng dạy tên ngu ngốc, vụng về, hống hách này một bài bài học đích đáng.
Che giấu những cảm xúc đang sôi sục phía sau nụ cười, nàng nói một cách tinh quái: “Thôi đi, Jack. Đây không phải là cách bắt đầu cuộc hôn nhân của chúng ta. Chúng ta hãy văn minh về chuyện này.”
Cơn giận dữ khiến giọng chàng trở nên khắt nghiệt. “Làm sao tôi có thể nói rõ ràng hơn? Tôi sẽ không lấy cô bằng bất cứ giá nào.”
Nàng nhìn xuống đôi bàn tay đang siết chặt của mình. “Anh có nhận ra rằng họ sẽ sa thải tôi không một chứng nhận không? Rồi tôi sẽ sống thế nào? Ai cung cấp cho tôi đây?”
Chàng cười một cách tàn nhẫn: “Đừng đóng kịch nữa, Cô Hill. Tôi thích cô hơn nhiều với thân phận Aurora.”
“A, nhưng không có Aurora nào cả. Cô ấy chỉ là một phần tưởng tượng của tôi mà thôi. Cô Hill phải tạo ra cách để cô sống còn trên thế giới này chứ.”
“Vậy thì tôi gợi ý là cô nên trốn đi với người bảo hộ hiện tại của cô! Tôi chắc rằng giờ thì cuộc sống của người đồng hành của các quý cô quá tẻ nhạt cho cô. Kẻ ăn xin không thể chọn bát canh.”
“Đại gia ‘hiện tại’ của tôi?” Trán nàng nhăn lại. Nàng nhớ, lúc đó, Lãnh chúa Denison đã trình ra ý tưởng nàng có người bảo hộ giàu có khi anh ấy nói với Jack bằng tiếng Pháp. Nàng phải dùng tất cả mọi sự kiểm soát của mình để không bắt đầu sùi bọt mép. “Và người đó đã có thể là ai?”
Cơ gò má chàng co giật: “Cô nói đi. Điều duy nhất tôi biết là chiếc túi của cô được nhồi đầy những tờ giấy bạc. À phải. Tôi đã nhìn thấy. Chứ không thì làm sao mà cô có thể kiếm được số tiền như thế nếu không phải là từ một người bảo hộ giàu có?”
Ngập ngừng nàng cố hiểu vẻ mặt của chàng. Nàng có một ý niệm lạ lùng nhất là câu trả lời của nàng lại quan trọng đối với chàng. Sau đó ánh mắt đó của chàng biến mất, nụ cười châm biếm trở nên rõ rệt.
“Cô phủ nhận điểu đó ư?” Chàng hỏi.
“Tại sao tôi lại phải phủ nhận? Nhưng anh thấy đó, Jack, tiền không có nghĩa gì nhiều đối với tôi. Tôi luôn mơ mình sẽ trở thành một… một nữ bá tước.”
Chàng nheo mắt nhìn về nàng, cân nhắc, đánh giá, như thể chàng không hoàn toàn chắc chắn phải hiểu ý của nàng là thế nào. Cuối cùng, chàng nói: “Sao cô biết tôi sẽ ở quán Café Anh?”
“Tôi không biết. Tôi đang đợi…” nàng nhá cho chàng một nụ cười hóm hỉnh khác: “đại gia của tôi thì anh lại đến cứu tôi. Điều đầu tiên nảy ra trong đầu tôi là – đây là một bá tước để mà tóm lấy. Nữ bá tước xứ Raleigh. Anh có thể tưởng tượng được nó có ý nghĩa gì đối với một cô gái nghèo khổ như tôi không? Tôi sẽ được ra mắt tại cung điện; tôi sẽ có địa vị hơn cả phu nhân của tử tước và những quý cô quý bà có phong hiệu kém hơn.” Nàng tiếp tục một cách say mê, “Giờ tôi có thể nhìn thấy điều đó.”
Chàng khô khốc nói: “Cô có trí tưởng tượng thật phong phú, nhưng thương thay, không có kiến thức phổ thông. Điều đó sẽ không bao giờ đến, nhưng tôi phải vỗ tay tán thưởng cho sự cố gắng của cô. Cô đã đi đúng nước cờ [play one’s card right: đánh ra những lá bài một cách đúng cách để thắng cuộc].”
Lần này, nàng thật tâm mỉm cười: “Nếu anh biết tôi rõ hơn, Jack ạ, anh sẽ biết là tôi luôn xử lý những lá bài của tôi rất đúng đắn.”
Một nụ cười miển cưỡng ẩn trên khóe miệng chàng. Chàng lắc đầu và khoanh tay trước ngực. “Nhưng cô đã bỏ qua một tiềm năng lớn lao hơn. Lãnh chúa Denison, người ở cạnh tôi trong quán café, là người thừa kế Hầu tước đấy.”
“Có lẽ anh sẽ đủ tốt để giới thiệu chúng tôi chăng? Tất nhiên ý tôi là vị Hầu tước. Không phải người thừa kế của ông ấy.”
Chàng nhướng cao chân mày và nghiên cứu nàng trong giây lát. “Tôi đã nghĩ đúng về cô,” chàng chậm rãi nói, một cách suy ngẫm. “Cô có khiếu hài hước.”
Chuyện này đã kéo dài đủ lâu. Đã đến lúc phải ra đi với tôn nghiêm của mình. Khi nàng đứng dậy, chàng cũng làm theo. Nàng đã cố tạo ra một tiếng cười giòn trầm thấp trong cổ họng: “Đừng lo, Jack ạ. Anh được an toàn và bạn của anh cũng vậy. Anh thấy đó, tôi không phải là loại phụ nữ để kết hôn. Tôi yêu tự do của tôi quá nhiều. Anh không cần phải lo lắng về Cardvale. Tôi sẽ làm mọi thứ đúng đắn với ông ấy.”
Chàng im lặng, nhìn nàng khi nàng chỉnh lại cái chiếc áo. Khi nàng quay đi, chàng nói: “Cô sẽ nói gì?”
“Ồ, rằng anh đã đề nghị kết hôn và tôi đã khước từ. Sau đó tôi sẽ trốn đi với đại gia của tôi và sống hạnh phúc suốt đời. Tạm biệt, Jack. Tôi mong anh luôn được sống tốt.”
Nàng đã tới trước cửa khi chàng gọi: “Aurora!” ra lệnh cho nàng dừng lại.
“Gì thế?”
Thư giãn, đôi mắt đen huyền của chàng loé lên với vẻ thích thú, chàng nói: “Nếu một đại gia là điều cô muốn, không cần tìm đâu xa xôi. Tôi nghĩ chúng ta sẽ rất hợp với nhau.”
Sự công kích đã lẻn vào bên trong lớp vỏ phòng bị của nàng và tìm được một mục tiêu chàng chưa bao giờ dự định đến. Lòng kiêu hãnh đã giữ đầu nàng ngước cao và tính khí nàng được bình tĩnh. Nàng bật tiếng cười một cách đáng được khen: “Aurora sẽ không hợp với anh đâu, Jack ạ. Nàng thông minh, là một phụ nữ có văn hoá. Điều duy nhất anh biết là đấu súng và cưỡi ngựa. Anh, trên thực tế là chả biết gì cả. Anh sẽ trở nên mù tịt thôi.”
Trên sự chà đạp bẽ mặt ấy, nàng rời khỏi phòng và ráng để kềm chế để không phải đóng sầm cánh cửa phía sau mình.
Sự quan tâm cấp bách nhất của nàng là Robbie. Khi nàng thu xếp đồ đạc, nàng cố ngăn những cơn ớn lạnh bằng cách tập trung vào cách chị em nàng sẽ phải xoay sở sau này. Chỉ có một điều được chắc chắn, là nàng không thể ở lại ở Paris được nữa. Nàng không thể đối mặt với những tiếng cười khiêu khích và những cái nhìn soi mói của những kẻ tin nàng là một người đàn bà lang chạ, và câu chuyện phóng túng của nàng nhất định sẽ bị tiết lộ ra ngoài.
Chỉ còn lại vấn đề là nàng làm sao để kiếm sống.
Aurora không bao giờ có thể là giải pháp lâu dài cho vấn đề của họ. Vì sự thanh thản trong tâm hồn, nàng không thể tiếp tục hồi sinh Aurora mỗi lần nàng gặp phải hoàn cảnh khốn khó. Nàng sẽ phải tìm một công việc khác và nhấn mạnh với Robbie rằng cậu ấy phải quay về đại học để tự chuẩn bị đi làm. Khi việc Robbie được giải quyết, nàng sẽ cảm thấy yên tâm hơn.
Cơn ớn lạnh kẹp chặt nàng đã bắt đầu tan đi. Robbie là lẽ sống của đời nàng, hoặc, ít ra là, cậu ấy khiến sự tồn tại của nàng có ý nghĩa. Câu ta dễ để thương nhưng khó để dạy. Đó là điều xảy ra khi các cậu bé không có cha để bảo ban họ.
Nàng phải quật cường vì lợi ích của Robbie.
Chẳng bao lâu sau nàng đã thu xếp mọi thứ. Sau đó, có cuộc phỏng vấn không thể tránh được, trước tiên với người chủ của nàng, rồi với Lãnh chúa Cardvale. Nàng lịch sự, kín đáo, và kiên quyết.
Nàng sẽ không kết hôn với Lãnh chúa Raleigh. Nàng sẽ không tiếp tục ở lại Paris, cho dù là chỉ một ngày. Mong ước duy nhất của nàng, nàng đã bảo họ, là trở về Anh nơi nàng có bạn bè sẽ giúp nàng cho đến khi nàng ổn định lại cuộc sống.
Chỉ có các quý ông cố lung lay ý định của nàng. Cardvale chính hiện thân của lòng tốt. Nàng có thể có một căn nhà nông thôn ở Hampstead, ông nói, cho đến khi nàng tìm được việc làm khác. Mà nàng thì không hề bị cám dỗ vì đã dư biết Dorothea sẽ nghĩ sao về chuyện ấy.
Các bà nói rất ít, nhưng ánh mắt vẫn để lộ ra ý nghĩ của họ. Họ nghĩ rằng nàng là người đàn bà lang chạ và đã có ngay những gì nàng đáng bị. Khi nàng hỏi thăm về Harriet, nàng được báo rằng Harriet đã bị cảm lạnh và phải ở lại trong phòng. Đó là sự cắt đứt tàn nhẫn nhất.
Cuộc phỏng vấn cuối cùng của nàng là với một cảnh sát Pháp có một giọng mềm mại, ông đã chất vấn nàng về chứng cớ ngoại phạm của nàng. Cardvale đã ở đó để dàn xếp mọi chuyện. Khi ông có hàm ý rằng Lãnh chúa Raleigh là người bà con thì mọi thứ đã khá hơn. Sau đó, nàng được thả tự do.
Một phu xe được thuê để đưa nàng tới Calais. Sẽ không có ai hộ tống nàng ngoại trừ người phu xe, nhưng, như nàng đã chỉ ra, người hộ tống không cần một người hộ tống. Sau đó nàng trở về phòng mình để chờ cỗ xe thuê của nàng đến.
Ở đây nàng để vẻ bề ngoài giả tạo – rằng nàng là một phụ nữ có thể tự chủ cuộc đời mình – được thả lỏng đôi chút. Nàng cảm thấy hoàn toàn lạc loài và chẳng có lấy một người bạn. Bạn bè nàng đã ám chỉ ở Anh không hề tồn tại. Không thể trách ai. Đó là do nàng cứ phải di chuyển đó đây từ người chủ này sang người chủ khác, không bao giờ định cư ở một chỗ lâu dài. Và một người không thể làm bạn với người chủ, mặc dù vài người trong số họ đã tốt bụng hơn những người khác.
Hàng ngàn phụ nữ cũng ở cùng vị trí tương tự như nàng – nữ gia sư, người hộ tống, người đồng hành của các quý nàng quý bà. Thật buồn não nuột. Thật đáng sợ. Nếu chị em nàng không thể tìm được việc làm, bọn họ sẽ có rất ít lựa chọn. Sự ám ảnh của ngôi nhà tế bần luôn ẩn hiện đâu đó.
Cardvale giúp nàng lên xe ngựa và trước khi nàng có thể chặn ông lại, ông đã để cái ví da to vào bao tay nàng. Nàng biết trong đó có đầy những đồng tiền vàng. Sau đó ông ra lệnh cho những phu xe đánh ngựa xuất phát.
Họ chưa đi được bao xa thì nàng bắt họ dừng lại. Nàng có chút chuyện phải làm, nàng đã bảo họ, và cho họ hướng đến Khách sạn Meurice. Nàng định đến đó đón em trai nàng, và có thể cũng đón Milton, trả hết nợ cho tên cho vay, và để tất cả bọn họ an toàn trở về nhà bên Anh.
Có một cú sốc khác đang chờ nàng ở khách sạn. Robbie đã bị đâm vào vai khi có cuộc đánh nhau náo loạn nào đó xảy ra mà cậu lại dính líu vào, trong cuộc liên hoan của năm mới.
Dù sao đi nữa, đó là câu chuyện do cậu ta kể, và tất cả các câu hỏi của nàng chỉ được đáp lại bằng đôi mắt mở thao láo vô tội, làm nàng thắc mắc rằng cậu đang giấu nàng chuyện gì. Nàng không nỡ lòng mắng cậu ta, nhất là sau khi nàng có cuộc phiêu lưu khinh suất của riêng nàng với Jack.
Milton đã đến ngay sau đó, và khi cậu bắt đầu xin lỗi về việc để nàng lại không ai hộ tống đêm trước, nàng vẩy tay bảo cậu im lặng. Rồi nàng liên hệ tới lý do riêng của nàng, chỉ đưa ra những chi tiết mơ hồ, giải thích tại sao nàng phải rời Paris.
Họ cũng háo hức để rời khỏi như nàng, nhưng nàng lo cho Robbie. Cho dù vết thương của cậu đang lành lại, và cậu đã khám bác sĩ, nhưng cậu trông không đủ khoẻ để di chuyển. Nỗi lo âu của nàng bị bác bỏ. Cả hai người họ đều đã chán ngấy với Paris, Milton nói, và muốn quay lại đại học Oxford, háo hức trở lại với việc học của họ.
Đưa Robbie trở lại Oxford là một lý lẽ có thể thuyết phục được nàng.
Trong khi nàng giúp Robbie thu xếp hành lý, Milton bỏ đi với tiền thắng cược của Aurora để trả dứt nợ. Ba mươi phút sau, ba người họ đã lên đường, nhưng trong cỗ xe là một nhóm người u ám. Mọi người đang đắm chìm trong suy tư của cá nhân mình.