Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Cạm Bẫy Hôn Nhân (The Marriage Trap)

Chương 4

Tác giả: Elizabeth Thornton

Một trong những hiến binh đóng tại lối ra vào dẫn tới khu sân gọi dùm nàng một cỗ xe ngựa khi nàng giải thích bằng tiếng Pháp hoàn mỹ của mình rằng nàng đã thủ vai vào một nữ diễn viên làm việc tại nhà hát. Bảo tài xế cho nàng xuống tại cung điện Tuileries, nàng leo lên xe rồi tựa người vào băng ghế dài với chiếc túi được kẹp chặt trong nách trong lớp áo choàng mà nàng đã mượn.

Suy ngẫm qua mọi việc, nàng nghĩ nàng đã thoát khỏi một cách nhẹ nhàng. Quần áo đã bị nhàu nhỉn, nhưng cái bàn là ấm sẽ sớm chỉnh lại chúng. Điều quan trọng nhất là nàng vẫn còn túi tiền của mình.

Nàng thật là may mắn. Cái thủ đoạn nàng dùng để lấy lại túi tiền xuýt nữa đã khiến nàng phải trả giá bằng sự trong trắng của mình. Đấy là kết quả của việc đùa với lửa. Nàng đã không nhận ra, đã không biết được, một cái chạm của người đàn ông có thể làm rối trí của một phụ nữ sáng suốt.

Nàng tháo một chiếc găng khỏi tay rồi chạm đầu ngón tay vào môi. Môi nàng có cảm giác căng phồng, cơ thể vẫn âm a, da nàng nóng rực. Nàng bắt đầu hiểu điều gì đã khiến một số phụ nữ điên đảo vì đàn ông. Không phải là họ hư đốn mà là bị cám dỗ.

Có lẽ, giống như nàng, họ bị bất ngờ bởi lần đầu tiên được nếm mùi của đam mê và đã không lường được sức mạnh của nó. Bây giờ nàng đã hiểu được, nàng chắc chắn sẽ không bao giờ có hành vi khinh suất như vậy nữa.

Nàng tựa đầu vào băng ghế dài rồi nhắm mắt lại. Sự việc đã bắt đầu bằng một cách đủ ngây thơ. Nàng chỉ có mỗi một suy nghĩ là lấy lại cái túi xách rồi rời đi. Nhưng lại có một thứ khác xảy ra trong nàng. Cái ý nghĩ Jack đã xem nàng như một người phụ nữ hấp dẫn đã đi vào đầu nàng và, cứ như nàng nữ sinh ngốc nghếch của ngày nào một lần nữa, nàng đã hành động theo ảo tưởng mà nàng thích nhất.

Chính là đôi găng tay đã cứu lại nàng. Trong giây phút không đắn đo suy nghĩ ấy nàng đã đặt cả trọng lượng mình lên chúng lúc nàng quỳ trước người chàng và áp lực từ một cái khuy thủy tinh bé nhỏ đã khiến nàng nảy người trong đau đớn. Điều đó khiến nàng tỉnh táo trở lại. Và lúc đó nàng đã cố tình [ác ôn] ấn tay vào vết thương của Jack.

Ít nhất nàng đã biết rằng cảm giác khi hôn Jack Rigg là tất cả mọi thứ nàng từng tưởng tượng khi còn là một cô bé và còn hơn thế nữa.

Nụ cười lấp lóe trên khóe môi khi nàng cảm thấy các ngón chân nàng co lại. Mỗi một người phụ nữ nên có một nụ hôn như thế để hồi tưởng. Nàng đang định mang nụ hôn ấy một bước xa hơn trong tâm trí nàng thì xe ngựa chạy ngang qua cái ổ gà và đã mang nàng ra khỏi cơn mộng. Nàng lấy làm biết ơn sự gián đoạn này. Thật dại dột khi đắm mình vào những kỷ niệm mà tốt nhất là cứ để yên. Những kỷ niệm dẫn đến những ước mơ, và những ước mơ đó lại nằm ngoài tầm tay nàng.

Những ước mơ của nàng thật khiêm tốn. Nàng phải tự kiếm sống cho đến khi Robbie được yên ổn với ngành nghề nào đó, rồi nàng sẽ quản lý chuyện nhà thay cậu. Tự nhiên, nàng nghĩ rằng cậu ấy sẽ kết hôn. Nếu nàng hoà hợp được với cô em dâu, thì tốt. Bằng không, nàng sẽ quay lại tự lực cánh sinh.

Viễn cảnh đó thật khiến người nản lòng. Đây không phải là những gì nàng tưởng tượng sẽ đến với cuộc sống của nàng. Nàng đã từng mơ ước sẽ có một mái nhà, một phu quân, và con cái của riêng nàng. Nàng cũng đã từng có người theo đuổi khi còn trẻ trung hơn, nhưng sự hứng thú của họ đã tàn lụi khi họ nhận ra rằng họ không chỉ phải lo cho phu nhân mà còn cả thêm một cậu em nữa.

Chẳng có gì lạ khi nàng thỉnh thoảng bị cám dỗ để cho Aurora xuất hiện.

Khoảnh khắc người phu xe của nàng dừng lại bên ngoài cung điện Tuileries, nàng đã biết có điều gì đó không ổn. Bên kia đường, tòa khách sạn được thấp sáng rực với những ánh đèn. Nàng chưa từng ở bên ngoài muộn tới giờ này, nhưng nàng biết hiện giờ vẫn còn quá sớm để cho bất cứ vị khách nào thức dậy để đi đó đây. Nhưng giờ thì ánh đèn được thấp sáng tại tất cả các cửa sổ tại tầng lầu trên. Cửa sổ tầng trệt đã đóng kín bằng những cánh cửa gỗ, nhưng ở đó ánh đèn vẫn còn le lói.

Trái tim nàng đập thùm thụp trong lòng ngực, nàng trả tiền cho phu xe rồi đi đến góc của con phố bên cạnh, cắt ngang qua phố Rivoli và tiến đến cửa ra vào bên hông khách sạn. Nàng cầm sẵn chiếc chìa khoá chuẩn bị để chèn vào ổ khóa khi tay cầm được xoay từ bên trong và cánh cửa được mở tung. Người gác cổng đang ở đấy đợi nàng.

Nàng luồng chìa khoá vào túi trước khi ông ta có thể thấy nó, rồi lướt qua ông ta với một lời chào vui vẻ, “Chào ông, Georges,” như thể không có gì lạ trong cái cách nàng về vào cái giờ khuya khoắc này.

“Đứng lại!” giọng ông ta thật đe doạ.

“Ông không nhận ra tôi sao, Georges? Là Cô Hill, người đồng hành của Phu nhân Sedgewick.”

Ông ta gật đầu: “Họ đang đợi cô trên lầu.”

Nàng hy vọng nàng đã hiểu lầm lời nói của ông ta. Trong khi ông ta nhìn nàng với đôi mắt sắt bén như đại bàng, nàng chậm rãi leo lên cầu thang, nhưng khi nàng vừa quẹo cua, thì nàng phóng nhanh như gió.

Chiếc chìa khoá phòng của nàng đang ở dưới đáy cái túi xách. Nàng mò quanh, tìm thấy nó, rồi lướt nhanh vào phòng ngay khi cánh cửa được mở.

Trong chốc lát, nàng đứng đấy với tấm lưng dựa vào cánh cửa, đợi cho hơi thở của mình đều lại và cố khiến những suy nghĩ lộn xộn trong đầu nàng bình tĩnh lại. Họ đang đợi nàng trên lầu.

Nàng đã bị phát hiện. Phải có chuyện gì khủng khiếp lắm xảy ra khi nàng vắng mặt, và họ đã khám phá ra nàng không ở trong khách sạn. Trời ạ, nàng có thể nói gì đây?

Lời cảnh báo của Georges đã thúc đẩy nàng phải hành động. Việc đầu tiên cần làm là phải thắp nến. Làm xong, nàng lấy tiền từ cái túi xách rồi nhét nó trong hành lý nơi nàng chứa các văn phòng phẩm. Sau đó, nàng bắt đầu cởi quần áo. Nàng có thể nghe thấy tiếng người nói vang từ một căn phòng cách xa phía đầu kia của hành lang, và nó càng khiến nàng vội vã hơn.

Trong khi nàng đang mở những chiếc nút trên váy đầm của nàng thì ai đó đã gõ cửa.

“Cô Hill? Tôi biết cô có ở bên trong!” Giọng nói là của cô Staples, người thị nữ lớn tuổi của Phu nhân Sedgewick. “Người gác cửa đã báo với tôi. Bà chủ muốn gặp cô ngay lập tức.”

Ellie hít sâu vào rồi chậm rãi thở ra. Cô Staples có bản năng của một chú chó bun [bulldog: đừng để bề ngoài của chúng lừa gạt, chúng nổi tiếng là hung dữ, có khi còn cắn chủ]. Không có lối thoát, nên nàng cố kéo dài thời gian.

“Chuyện gì thế, Cô Staples? Có vấn đề gì sao?”

Cô Staples khịt mũi. “Chẳng có ích gì khi cô giả vờ rằng cô không biết chuyện gì. Ngay lập tức, Cô Hill. Đó là mệnh lệnh của bà chủ.”

“Cho tôi vài phút để mặc quần áo.”

“Ngay bây giờ, Cô Hill. Hay là cô muốn tôi đi tìm bà chủ?”

Ellie nghiến chặt răng. Không có thời gian để thoát ra chiếc áo nàng đang mặc và mặc lại đồ ngủ của nàng. Với lấy áo choàng, nàng chui vào nó. Phần còn lại của y phục của nàng – còn quá nhiều: áo đầm choàng bên ngoài, găng tay, giày, túi, cùng cái áo khoác của Jack – được nhét vội vào tủ.

Vào phút chót, nàng nhớ phải tháo hai cái lược bạc xuống và xỏ chân vào giầy đi trong nhà có thêu của nàng vào. Khi nàng mở cửa, dạ dày của nàng như như bị thắt nút.

Đôi mắt đầy kinh nghiệm của Cô Staples liếc nàng một cái, rồi bà ta vừa khụt khịt vừa dẫn đường xuống hành lang được trải thảm tới phòng khách riêng của Phu nhân Sedgewick. Ít nhất, Ellie nghĩ, người thị nữ này không ác ý gì với nàng. Bà lúc nào cũng như thế với tất cả người làm của Phu nhân Sedgewick. Đã phục vụ bà chủ trước khi bà ấy lấy chồng, bà nghĩ bà có quyền quản tất cả mọi người.

Khi nàng vào phòng khách của bà chủ, nàng đột ngột dừng lại. Ở đó không chỉ có gia đình Sedgewick, mà còn người họ hàng Cardvale và phu nhân ông, Dorothea.

Đôi má đỏ ửng, lòng ngực phập phồng, Phu nhân Sedgewick nhảy ra khỏi chiếc ghế bên cạnh lò sưởi rồi nhanh chóng tiến tới để đối chất với Ellie. Giọng bà rung rung trong giận dữ. “Bây giờ nói dối sẽ không có lợi cho cô đâu, cô gái của tôi. Chỉ có sự thật thôi. Cô đã ở đâu thế? Và cô đã làm gì với những viên kim cương của Phu nhân Cardvale?”

Câu hỏi thứ hai khiến Ellie bình tĩnh lại. “‘Kim cương của Phu nhân Cardvale’?” nàng nói mơ hồ qua hơi thở.

“Sợi dây chuyền kim cương của bà ấy!” Bà ta bắt bẻ.

Đầu óc Ellie nhanh chóng suy nghĩ đến mọi khía cạnh để có nắm rõ tình hình của những chuyện đang diễn ra. Nàng biết đến sợi dây chuyền kim cương. Nó đã có trong gia tộc qua nhiều thế hệ. Dorothea không bao giờ để mất một cơ hội đi khoe nó.

Nàng lắc đầu: “Tôi không biết sợi dây chuyền kim cương ở đâu cả.”

Nàng liếc nhìn Dorothea. Cho một người vừa mới bị đánh cắp kim cương và châu báu, bà ta có vẻ hài lòng với bản thân một cách lạ đời. Sắc đẹp của bà là ngăm đen và cũng thật nổi bật, song lại bị làm hỏng đi, theo lối suy nghĩ của Ellie, bởi sắc thái của ác tâm.

Harriet chạy đến và nắm tay Ellie. Nàng kêu lên một cách chân thành, “Không có thứ gì có thể thuyết phục tôi rằng Ellie là kẻ trộm.”

Ellie bắt đầu cảm thấy choáng váng. Khi nàng đang loạng choạng, Lãnh chúa Sedgewick đã nhanh chóng đến bên cạnh nàng và giúp nàng ổn định trên một chiếc ghế. “Tôi chắc chắn,” ông nói một cách bình tĩnh, “rằng Cô Hill sẽ có một lời giải thích xác đáng về sự vắng mặt trong khách sạn tối nay.” Ông lờ đi tiếng khịt mũi không tin của phu nhân ông.

Nhìn thẳng vào mắt Ellie, ông nhẹ nhàng nói: “Cô đã biết hiện trạng của mọi việc đấy, cô gái thân yêu. Phòng thay y phục của Phu nhân Cardvale bị đột nhập. Người hầu gái của bà ấy thì bị tấn công và kim cương đã bị lấy cắp. Phu nhân Cardvale tỉnh dậy và đã hô hoán lên.”

“Người hầu gái ư?” Nàng thốt lên.

Dorothea giận dữ nói: “Người bị tấn công có thể đã là tôi! Trên thực tế tôi đã khiến tên côn đồ bị bắt tại trận bị kinh ngạc.”

Ellie áp tay vào phần bụng đang phập phồng của mình. “Đừng nói với tôi rằng người hầu gái đã chết?”

“Không, không.” Sedgewick vỗ về nói: “Cô ấy sẽ ổn lại trong vòng một hai ngày, nhưng cô ấy đã chịu một cú đánh khủng khiếp vào đầu. Chúng tôi đã cho người gọi cảnh sát Pháp và họ đã lục xoát cả khách sạn. Mọi người đều có mặt nhưng chỉ riêng cô là không. Cô phải thấy hoàn cảnh của cô có vẻ tồi tệ ngần nào. Chính quyền muốn được thẩm vấn cô. Cô phải kể chúng tôi nghe cô đã đi nơi nào và ai có thể bảo chứng cho cô.”

Nàng đáp lại cái nhìn trực tiếp của Lãnh chúa Sedgewick và nói một cách khẩn thiết: “Tôi không có đánh cắp kim cương của Phu nhân Cardvale. Tôi thề đấy.”

Nàng nhìn người họ hàng của mình, người chưa nói gì với nàng hết. Ông đang ngồi với đôi bàn tay chắp vào nhau lỏng lẻo trước mặt, đang nghiên cứu ngón tay mình với nét cau mày trừu tượng. Cho dù ông chỉ ở sắp bốn mươi, nhưng ông trông có vẻ già hơn nhiều. Mái tóc nâu đang thưa dần; vai thì cúp xuống. Cậu Ted lúc xưa vẫn thường gọi ông là một “kẻ nhút nhát”. Hôn nhân của ông với Dorothea đã không cải tiến được ông. Bà ta là một người thích nắm quyền cai trị.

“Cardvale,” Ellie khẽ nói: “Tôi thề là tôi không có lấy cắp kim cương.”

Ông mỉm cười nhìn lên: “Tôi không hề nghi ngờ cô, Ellie, không một chút nào cả.” Sau đó nói với phu nhân mình: “Em có thực sự nhìn thấy Ellie phá cửa vào không? Cô ấy không có cái sức đó.”

“Chuyện đó đã xảy ra như thế nào?” Bà hỏi ông một cách lặng lẻ.

“Tên trộm sử dụng cầu thang của nhân viên và phá cửa vào phòng thay y phục. Ẩu đả với người hầu gái rồi rời đi với kim cương, hoặc ít nhất, là với hộp nữ trang chứa kim cương. Chúng tôi tìm thấy chiếc hộp bên ngoài cánh cửa. Ellie, tôi biết cô không làm ra chuyện đó.”

Sự hoảng sợ dường như đã lắng trong cổ họng nàng được dịu đi trong giây lát và nàng nghĩ đây là một cuộc nói chuyện lạ lùng giữa hai người họ hàng đã bao nhiêu năm không gặp.

“Cảm ơn anh,” Nàng đơn giản nói.

Sự trao đổi giữa phu quân bà và người họ hàng của ông không khiến Phu nhân Cardvale được hài lòng. Giọng bà ta lạnh lùng đầy căm ghét khi bà nói với Ellie: “Vậy tại sao cô lại đổi tên thành Hill? Chỉ có người đang có chuyện gì để che giấu mới làm ra chuyện như vậy.”

“Tôi không hề thay đổi nó.” Ellie cũng lạnh tanh như Dorothea: “Tôi bỏ ‘Brans’ ra vì tôi muốn cái tên ít kiêu căng hơn khi tôi đang phải tự lực cánh sinh. Tôi đã được biết đến là ‘Ellie Hill‘ vài năm nay rồi [chứ không phải mới đây], và tôi muốn giữ nó như thế, bình thường và đơn giản.”

Cardvale nói: “Nếu đó là điều cô muốn, Ellie, đương nhiên cô sẽ được như thế.” Giọng nói của ông từ tốn, nhưng cái nhìn ông trao cho phu nhân ông lại sắt bén như dao lam.

Dorothea cứ coi như không thấy hay lờ đi. Bà vẫn còn tấn công: “Chúng tôi vẫn còn đang chời để nghe cô giải thích cô đã ở đâu suốt đêm và ai có thể bảo chứng cho cô. Chúng tôi biết cô không có ở khách sạn, cho nên cô cũng chẳng có ích gì khi giả vờ vừa bước xuốn giường.” Khi bà nói, bà đứng lên và tiến đến đứng trước Ellie. Cặp mắt của bà chậm rãi thẩm định, không bỏ sót gì: “Sao? Cô có gì phải nói để biện hộ cho mình?”

Như thể nàng đang đánh bài kíp-bi, đầu óc Ellie bắt đầu lọc lựa ra những khả năng khác nhau. Nàng không dám đề cập tới Milton và sòng bạc. Về phần ở cùng với Jack Rigg trong phòng của chàng tại Cung Điện Hoàng Gia- thì càng tồi tệ hơn. Nàng đang nghĩ đến việc bào chữa bằng cách nói bị mộng du hoặc mất trí nhớ trong khi Dorothea há hốc mồm kinh ngạc.

Với ngón tay rung lẩy bẩy, bà ta chỉ vào viền áo đầm của Ellie đang thò ra từ dưới viền áo choàng ấm của nàng. “Có máu trên áo ngủ của cô ấy!” bà ta thét lên. “Máu của người hầu gái của tôi! Thấy không, Cardvale, xem cái người họ hàng mà anh thích nhất đã báo đáp lại cho chúng ta như thế nào sau tất cả những điều chúng ta đã làm cho cô ấy.”

Sự im lặng thật là sâu sắc. Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Ellie. Cái viễn cảnh mình bị kết tội mưu toan giết người khiến nàng phải mở miệng. “Tôi đã ở bên cạnh Bá tước Raleigh,” nàng nói: “Anh ấy sẽ bảo chứng cho tôi.”

Trong phòng Jack tại Cung Điện Hoàng Gia, chàng đang gầm rú như một con sư tử bị nhốt trong lồng trong khi người hầu cận thân đè chặt chàng xuống còn Ash Denison thì đổ cả chai brandy vào vết thương tại nách của Jack.

“Cậu thực sự phải nằm nghỉ ngơi đấy,” Ash nói: “Vết thương nằm ở một vị trí quái dị. Bất kì sự dịch chuyển dẩu nhẹ cỡ nào cũng khiến nó mở toạt ra lại.”

Jack hất người đầy tớ khỏi mình rồi ngồi dậy: “Trời ại, cả hai người đều thuộc về Tòa Án Dị Giáo [đám người nổi tiếng là tra tấn dã man]! Nó chỉ là vết trầy xước cỏn con! Giờ thì cậu đã làm nó bắt đầu chảy máu lại rồi. Cậu nên báo trước cho tôi biết cậu sẽ đổ brandy vào tôi mới phải.” Hướng sang Coates, chàng tiếp tục nói: “Còn thêm một trò như thế thì cậu sẽ phải đi tìm việc khác.”

Ash nháy mắt ra hiệu với Coates: “Ông chủ cậu lúc nào cũng như một đứa trẻ như vậy sao?”

Câu trả lời duy nhất của Coates là một nụ cười cẩn trọng: “Nếu ông đã xong việc ở đây, thưa ông,” ông nói: “tôi sẽ chuẩn bị bữa sáng.”

Khi Coates lui đi, Jack với lấy miếng vải lanh được xếp thành một sấp dí nó dưới cánh tay. “Băng ngay cho tôi,” chàng nói: “với đủ áp lực để giữ thứ chết tiệt này khỏi trượt xuống.”

Ash làm đúng như đã dặn. “Ối trời” anh nói: “Sáng nay tâm trạng của cậu tốt không tốt. Chuyện gì đã xảy ra đêm qua giữa cậu và cô gái huyền bí kia?”

“Chẳng có gì xảy ra cả.” Jack với lấy quần áo Coates đã sắp sẵn cho chàng và bắt đầu mặc vào. “Tôi bắt đầu bị chảy máu như heo [bị chọc tiết]. Cô ấy rời đi. Đó là tất cả mọi việc.”

Ash cười toe toét: “Nó đã giải thích cái tâm trạng cau có của cậu.” Anh tựa vào bàn, tay khoanh trước ngực. “Cô ấy là ai, Jack?”

“Aurora. Đó là tất cả những gì cô ấy nói với tôi.” Trong lúc chàng đang cài khuy áo sơ mi và ngón tay của chàng bỗng nhiên bất động khi ký ức trở lại với chàng- cái cố gắng hít thở của nàng ngay trước khi môi anh bao phủ lấy môi nàng, ánh tỏa sáng ấm áp trong mắt nàng khi chàng thân mật chạm vào thân thể nàng.

Chàng dư biết nàng đã lừa chàng để lấy lại cái túi xách, nhưng chàng có thừa kinh nghiệm để biết sự nồng nhiệt của nàng không phải là giả dối. Nàng đã tự rơi vào cạm bẫy của bản thân.

Ash nói: “Tôi phải nghĩ gì với nụ cười cậu hiện có trên môi đây?”

Nụ cười của Jack tắt ngấm, nhưng vẫn còn dấu vết được nấn ná trong mắt chàng: “Đã rất lâu rồi từ khi tôi thích một người phụ nữ bằng phân nửa cô ấy.”

“’Thích’ hay là ‘ham muốn’?”

“Thích” Jack trả lời dứt khoát: “Ồ, còn có dục vọng, cả đôi bên, nhưng tôi đã bắt đầu chảy máu như heo, và đã hết chuyện.”

“Tôi hy vọng cậu đã ban thưởng cho cô ấy vì đã phiền cô ấy.”

“Chính là ngược lại. Tự cậu xem đi. Có tờ giấy bạc trên tủ búp phê.”

Ash đi đến bên tủ, nhìn quanh trong đôi lát, rồi thấy được tờ ngàn franc. Giơ lên cửa sổ, anh đọc: “Trả cho các dịch vụ đã được.” Anh nhìn Jack: “’Dịch vụ’ gì?”

Jack ngồi trên giường rồi cẩn thận tròng giày vào. “Cô ấy bỏ đi với áo choàng của tôi, vì vậy có thể là thanh toán cho khoản đó, hoặc vì tôi cứu cô ấy trong lúc bạo động.”

“Ừh, tôi không dám tin. Cậu bị trúng chiêu rồi không?”

“‘Trúng chiêu’?” Jack thở dài: “Tôi đã nói tôi thích cô ấy. Cô ấy rất hài hước.” chàng đang nhớ cái vẩy tay vui vẻ nàng trao cho chàng khi trên đường ra khỏi sân. “Đừng suy nghĩ quá sâu xa về nó.”

“Tốt thôi, tôi nghĩ thật là một chuyện đáng tiếc.”

“Cái gì chứ?” Jack đang cố gắng thắt cái khăn quàng cổ và không làm tốt công việc đó. “Giúp tôi? “ chàng nói: “Tôi không thể giơ tay lên bởi cái băng đáng nguyền rủa kia.”

Ash đã tiếp tục công việc giúp Jack. Vẻ mặt hoàn toàn ngây thơ, anh nói: “Nếu sự thật không phải cô ấy là một cô gái buôn hương, mũi của tớ sẽ ngửi thấy hoa cam.” [Ý là anh ta cũng sẽ theo người ngọc buôn hương]

Nhe nanh múa vuốt, Jack đáp: “Cứ tiếp tục theo hướng ấy thì tôi sẽ khiến chiếc mũi xinh đẹp của cậu ngưng hoạt động luôn. Ngoài ra -”

“Cái gì?”

Chàng vừa định nói rằng Aurora rất có khả năng không phải là một cô gái buôn hương, nhưng chàng biết lời tuyên bố như vậy sẽ chỉ tổn thêm dầu vào lửa, vì vậy chàng đã nói thay vào đó: “Tôi không biết cô ấy là ai hay cô ấy từ đâu đến.”

“Cậu sẽ không thử tìm cô ấy sao?”

“Tôi đang nghĩ về điều đó.”

“Được thôi, đừng để nó quá trễ, bằng không tớ có thể tìm cô ấy trước. Cậu thấy đó, Jack, cậu đã làm cho Aurora nghe có vẻ hấp dẫn. Cậu nghĩ cô ấy có thể chú ý đến một quý ông nghèo kiết xác như tôi sao?”

“Trên lãnh thổ của tôi,” Jack vui vẻ nói, “chúng tôi không khởi tố những tay săn trộm mà chúng tôi sử bắn họ.”

Bọn họ đang cười ha hả thì Coates thông báo có khách, là Lãnh chúa Sedgewick, người muốn nói chuyện riêng với Jack. “Tôi đã mời ông ấy vào phòng khách,” Coates nói.

Jack nhìn qua Ash, nhún vai, rồi rời khỏi phòng. chàng nhớ ra Lãnh chúa Sedgewick từ buổi khiêu vũ ở đại sứ quán. Điều chàng nhớ nhất là ông ta đã kết hôn với một phụ nữ thật kinh khủng với cái lưỡi phi nước đại.

Lãnh chúa Sedgewick chào hỏi chàng một cách cứng nhắc, từ chối lời mời uống cà phê, rồi cứ tiếp tục đứng đấy.

“Tôi có thể giúp gì cho ông?” Jack hỏi. Sự cứng nhắc của người đàn ông lớn tuổi làm chàng trở nên dè dặt.

“Tôi đến đây thay mặt cho người đồng hành của con gái tôi, Cô Hill,” Sedgewick nói.

Jack gật đầu: “Cô gái tôi đã khiêu vũ cùng tại vũ hội tối hôm qua.” chàng đã cố dằn lại không thêm câu người phụ nữ với cái lưỡi độc địa. “Cô ấy có chuyện gì?”

“Cô ấy đã thề là cô ấy đã ở bên cạnh cậu, trong phòng của cậu rất khuya tại Cung Điện Hoàng Gia tối hôm qua.”

Đó là điều cuối cùng mà Jack mong được nghe thấy, và trong giây lát chàng đã không nói được gì, nhưng khi hiểu được tầm quan trọng trong câu nói của Sedgewick, chàng hung hăng nói: “Đó là lời nói dối! Tôi ở bên một cô gái khác mà tên cô ấy là gì thì tôi không muốn tiết lộ.”

“’Aurora’?” Đó là cái tên Cô Hill nói với tôi rằng cậu sẽ nói thế. Đó là tên mà cô ấy nói với cậu.”

Jack nhìn chằm chằm vào ông, rồi khắc nghiệt nói: “Tôi không biết Cô Hill đang chơi trò gì, nhưng nếu cô ấy sai tít mù khơi nếu cô ta nghĩ rằng tôi sẽ lẫn lộn cô ta và cô gái cạnh tôi đêm qua. Thật không có thể so sánh chút nào.”

Ánh mắt chó săn trong đôi mắt của Sedgewick không phải là không đồng cảm: “Đúng, cô ấy nói thế, và cũng yêu cầu tôi trao cho cậu cái này.”

Quàng trên tay ông, ông đang mang mang chiếc áo khoác dài được xếp đôi. Khi ông trao nó cho Jack, ông nói: “Tôi tin là cái này thuộc về cậu.”

Jack tự động nhận lấy nó: “Tất cả những thứ này chứng tỏ, “ chàng nói một cách bướng bỉnh: “là Aurora và Cô Hill có quen biết nhau. Aurora hẳn đã mang cái áo của tôi đưa cho cô ấy.”

“Chuyện đó có thể,” ông nói không có chút sức thuyết phục: “Nhưng có nhiều thứ đang trong hoàn cảnh nguy hiểm hơn cậu có thể nhận ra. Tôi sẽ kể cho cậu nghe về trên đường đến khách sạn, nơi chúng tôi đang trú ngụ.”

Một trận mưa tuyết đang rơi nên họ dùng xe ngựa để tới khách sạn.

Trong những câu ngắn gọn và chính xác, Lãnh chúa Sedgewick báo cho Jack biết những điểm chính của câu chuyện. Chung quy là Cô Hill đang cần một chứng cớ vắng mặt tại đúng bốn giờ sáng hôm đó, khi Phu nhân Cardvale bị đánh thức bởi tiếng thét của người hầu gái.

“Có người đã đột nhập vào phòng thay y phục của Phu nhân Cardvale và bị phát hiện bởi người hầu gái,” Lãnh chúa Sedgewick kể. “Đó là chỗ ngủ của cô hầu, cậu xem. Cô gái đáng thương đã bị đánh vào đầu và tên trộm đã trốn thoát với kim cương của gia tộc Cardvale.”

Jack hoài nghi: “Và ông nghi ngờ là Cô Hill ư?”

“Không phải tôi,” Lãnh chúa Sedgewick trả lời. “Nhưng cô ấy biệt tăm biệt tích khi cuộc tìm kiếm trong khách sạn nổ ra, và khi cô ấy xuất hiện, có máu trên chiếc áo đầm của cô ấy. Phu nhân Cardvale là người phụ nữ dễ bị kích động và, tôi xin lỗi khi nói, phu nhân tôi cũng chẳng hơn gì. Họ vội vàng kết luận đó là máu của người hầu gái kia. Đó cũng là lúc Ellie, Cô Hill, nói với chúng tôi cô ấy đã ở cùng với cậu vào lúc bốn giờ sáng hôm nay.”

Jack cảm thấy như có sợi dây thòng lọng đang khít chặt vào cổ chàng.

Chàng đã nhìn đồng hồ lúc bốn giờ khi chàng ở bên Aurora. Nếu Cô Hill và Aurora là cùng một người, thì chỉ có một người bệnh tâm thần mới có thể nghĩ rằng chàng sẽ làm việc đáng ngưỡng mộ và đề nghị kết hôn với nàng. Không phải chàng sẽ làm vậy. chàng thà từ bỏ tài sản và tước hiệu của mình còn hơn là phải lấy người phụ nữ có chủ tâm bắt chàng sa lưới. Và nếu Aurora là Cô Hill, thì đó chính xác là vậy.

Chàng tưởng chàng đã khôn ngoan với tất cả thủ đoạn của phụ nữ…

Chàng ngừng ngay đấy. Ý tưởng thật phi lý. Hẳn phải có lời giải thích khác. Quả đúng là Cô Hill gần như không giống một cô gái dễ bảo như nàng biểu hiện khi mới nhìn thoáng qua. Chàng đã phát hiện ra điều đó khi chàng khiêu vũ với nàng, nhưng nàng cũng chẳng giống như Aurora chút nào.

Aurora thật nữ tính, lôi cuốn và quyến rũ. Từ thời khắc nàng bước vào quán café, chàng đã không thể tự chủ cứ phải nhìn chằm. Một phần trong sức quyến rũ của nàng chính là nàng chỉ muốn được để yên, và chàng đã quyết tâm thay đổi chủ ý của nàng.

Khi chàng cố hình dung ra Cô Hill, chàng không thể thấy hình dáng nàng rõ ràng. Trước khi nàng mở miệng, chàng nhớ rằng mình đã nghĩ nàng có dáng vẻ nhỏ bé gọn gẽ dưới chiếc áo choàng không hợp thời trang. Nhưng dáng vẻ nhỏ gọn đó không thể bù đắp lại được cái lưỡi độc địa.

Nếu Aurora và Cô Hill kết cuộc lại là cùng một người thì mọi người có thể treo cổ, ngũ mã phanh thay chàng trước khi chàng chịu cưới một kẻ lừa đảo như thế.

Bình luận