Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Ba Đêm Định Mệnh

Chương 7

Tác giả: Debra Mullins

Luân Đôn

Hai tháng sau

Luân Đôn không hề thay đổi. Nó vẫn là nơi văn minh nhất trong tất cả các thành phố, thịnh hành với những trò giải trí thô tục cho những kẻ buông thả nhất. Mặc dù mùa lễ hội sẽ không chính thức bắt đầu cho đến mùa xuân, vẫn có những kẻ lựa chọn trải qua lễ Giáng sinh trong thành phố, Lucien là một trong số ấy. Nhưng ở nơi mà những người khác mạo hiểm du hành khỏi Luân Đôn trong những tháng mùa đông giá lạnh để gần gũi với gia đình và bạn bè, Lucien lại nấn ná trong thành phố sau dịp lễ nhằm mục đích trái ngược.

Gã đang cố tránh xa khỏi Aveline. Việc này khó khăn hơn gã tưởng. Gã vẫn không hiểu tại sao cú lướt thoáng qua của một cô gái có thể khiến gã hoàn toàn mê hoặc đến thế. Gã biết nhiều người đàn bà đẹp hơn cô, những người cuồng nhiệt hơn, thời trang hơn. Nhưng Aveline mới là người gã khao khát được ôm trong vòng tay mỗi đêm, không cần biết bao nhiêu gái làng chơi sành sỏi gã từng qua lại. Aveline, người có nụ cười gã muốn lắng nghe nó ngân vang qua những căn phòng tĩnh mịch trong ngôi nhà của gã ở Luân Đôn. Aveline, người với sự nhiệt tình thuần khiết, đã biến khoảng thời gian họ bên nhau trở nên đáng nhớ hơn hết thảy những cô nhân tình thành thạo nhất.

Aveline, người đã không hề tin gã.

Ngồi đây, trước lò sưởi, gã nhìn ánh lửa loang loáng trên những quân cờ đặt trên bàn. Gã nhớ vẻ thẹn thùng khi dạy cô đánh cờ tình trạng khỏa thân. Sự quyết tâm của cô để tỏ ra thạo đời khi gã biết cô là một cô gái trong trắng được bảo vệ kĩ càng.

Gã vươn tay nhặt quân hậu màu trắng lên, lăn nó giữa những ngón tay. Có lẽ vẫn còn cơ hội nào đó cho họ. Có lẽ gã nên gặp cô, để chắc rằng cô vẫn ổn.

Gã khép đôi mắt và siết những ngón tay quanh quân cờ, như thể muốn ngăn chặn quân hậu vuột khỏi vòng kìm hãm của gã. Đương nhiên cô sẽ ổn thôi. Cô có một người cha luôn dõi theo, không phải sao?

Cái ngày gã rời Cornwall, vị Nam tước đã đến gặp gã. Gã vẫn có thể hình dung rõ nét buổi gặp gỡ trong đầu, gương mặt phúng phính của vị Nam tước đỏ rực vì giận dữ khi ông ta gầm lên đòi danh dự và yêu cầu rửa hận. Chestwick đã phát hiện mối quan hệ của bọn họ khi Aveline về nhà sáng hôm đó với giấy nợ của ông ta trong tay.

Lucien đã từ chối đấu súng với ông ta.

Vị Nam tước nhìn trừng trừng không tin khi Lucien bước qua ông ta và ngồi vào trong chiếc xe ngựa đã đưa gã đến Luân Đôn. Ngay cả Lucien cùng khó có thể tin hành động của chính mình. Gã chưa bao giờ bỏ qua một trận đấu trước đây, đặc biệt là một trận cầm chắc chiến thắng. Không cần biết gã hoàn toàn xứng đáng với cơn thịnh nộ của vị Nam tước, không cần biết gã không hề sợ thua cuộc, gã chỉ không chấp nhận thách đấu. Vì Aveline.

Ngay cả khi cô không tin vào phẩm chất của gã, gã đã làm như thế. Giao ước của họ đòi hỏi ba đêm trên giường gã đổi cho khoản nợ và mạng sống của cha cô. Cô đã hoàn thành nghĩa vụ nên giờ đến lượt gã.

Phần chóp nhọn của quân cờ đâm vào lòng bàn tay, đưa gã trở về hiện tại. Gã ném nó trở lại bàn cờ. Nó lăn lóc, hất văng quân tốt sang một bên và vật ngã quân vua màu đen.

Emmons, người quản gia ở Luân Đôn của gã, bước vào phòng và thông báo. “Ông Dante Wexford.”

Với ánh nhìn tăm tối trước những quân cờ bị xô ngã, gã quay sang Dante khi bạn gã lao qua người quản gia đang đi ra

‘Trời, Lucien, cậu không thay quần áo à.” Bản thân đang mặc bộ lễ phục đen thanh lịch, Dante diện một chiếc ca vát trắng muốt, đôi găng tay trắng hoàn hảo và một chiếc ba toong hợp thời trang. Chiếc ghim cài có đính kim cương lấp lánh trên cổ họng. Y nhướn đôi lông mày, bày tỏ thái độ trước kiểu ăn vận hơi tùy tiện của Lucien. “Chắc chắn cậu không định xuất hiện ở buổi khiêu vũ của quý bà Presting trong cái mớ đó rồi.”

Lucien buông tiếng thở dài mệt mỏi.

“Thứ lỗi cho tôi, Dante ạ. Tôi quên mất.”

“Lại nữa? Lucien, cậu có nhận ra mình tham dự ít hơn sáu sự kiện trong hai tháng vừa qua không? Cậu, người từng xuất hiện tại rất nhiều buổi giao thiệp trong cùng một đêm?”

“Tôi biết.” Lucien nhoài tay và lại nhặt quân hậu màu trắng lên, rồi ngắm nhìn nó. “Tôi thấy không còn hứng thú với vòng xoáy xã giao ở Luân Đôn mất rồi.”

“Cậu…” Sửng sốt một cách rõ ràng, Dante trợn mắt. “Cậu không thể đang nghiêm túc được.”

“Có đây.” Gã đứng dậy, thả quân cờ vào túi. “Rượu brandy nhé?”

“Tôi không muốn brandy.” Dante theo sau, khi Lucien bước về phía chiếc bình cổ thon trên chiếc bàn cách đó không xa. “Nhưng có hạn chế những ai tham dự ở buổi dạ hội mùa đông của quý bà Presting.”

Lucien khùng khục cười. “Nó chỉ là một buổi khiêu vũ thôi, Dante. Còn nhiều dịp khác.”

“Những dịp đã diễn ra”. Chỉ ngay khi Lucien bắt đầu rót, Dante túm lấy tay gã. Rượu brandy lênh láng trên mặt bàn. “Cậu đã bỏ qua hầu hết trong số chúng.”

Lucien ném ánh nhìn băng giá vào bàn tay Dante trên tay áo gã. “Cậu đi quá giới hạn rồi đấy.”

“Đừng giở cái giọng ấy với tôi.” Tuy vậy, Dante vẫn lùi lại, đôi mắt màu nâu đỏ nóng rực vì giận dữ. “Cậu không khá hơn tôi chỉ vì cha cậu chọn cách thừa nhận cậu đâu.”

“Cậu có thôi lải nhải về vấn đề đó đi không?” Lucien đặt “rầm” chiếc bình xuống. “Tôi không kiểm soát được chuyện đó. Cha tôi thừa nhận đã bất cẩn với nhân tình và đẻ ra một thăng con trai. Thế thôi.”

“Cậu sẽ không nói thế nếu cậu phải đứng ngoài giới thượng lưu giống như tôi.”

Lucien đảo mắt và cầm lấy chiếc ly mới rót được một nửa của mình rồi quay trở lại chỗ ngồi. “Lại nữa à, Dante?”

“Phải, lại nữa đấy.” Dante chặn ngang gã, Lucien ngừng lại, bị bất ngờ trước nỗi tuyệt vọng trần trụi trên gương mặt bạn mình. “Cha tôi lờ đi sự tồn tại của tôi. Tôi không được ăn học tử tế như cậu. Kế sinh nhai duy nhất của tôi là tài năng trên chiếu bạc.”

“Tôi biết.” Sự đồng cảm trĩu nặng trong giọng nói, Lucien nhìn chằm chằm xuống ly brandy, rồi đưa lên miệng uống.

“Tôi không muốn sự thương hại của cậu, mẹ kiếp!” Dante quay phắt, đôi vai trơ cứng. “Cậu nghĩ tôi thích phải phụ thuộc vào cậu vì chính cuộc sống của tôi à? Không có giấy thông hành của cậu vào giới thượng lưu, tôi sẽ không có cơ hội nào hết. Chính nhờ sự dối trá đó tôi mới bỏ được thức ăn vào miệng và có manh áo che lưng.”

“Tôi biết”, Lucien nhắc lại, trầm tĩnh hơn. “Tôi sẽ đi với cậu đến tiệc của quý bà Presting.” Gã hất phần rượu còn lại ra sau lưng.

“Tuyệt hảo!” Lại xuất hiện tất thảy vẻ mặt tươi cười, Dante tự phục vụ cho mình một chút rượu Pháp thượng hạng.

Với ánh mắt chán nản sau lưng Dante, Lucien đặt chiếc ly lên bàn, không thoải mái chút nào với cảnh tượng ấy. Dante là bạn thân nhất của gã, nhưng gã không bao giờ biết nên nói ra sao khi y trở nên quá xúc động. Mẹo đơn giản nhất là chỉ việc đưa Dante thứ gì y muốn ngay thời điểm ấy

Gã chưa bao giờ giỏi trước những rối rắm đến từ cảm xúc. Sự thất bại với Aveline đã minh chứng điều đó.

“Tôi sẽ đi thẳng xuống.”

Dante nhìn theo khi Lucien rời phòng, nụ cười của y héo đi. Y trút một hơi, rút ra chiếc khăn tay tao nhã và lau mồ hôi thấm trên trán. Y cứ lo Lucien sẽ cố thủ trong chốn cô đơn tự kỉ của bản thân, rằng bạn mình sẽ khăng khăng ở nhà và mặc kệ buổi khiêu vũ của quý bà Presting, không cần biết y có cố gắng thuyết phục bằng cách nào đi chăng nữa. Và viễn cảnh diễn ra sau đó mới thật thảm khốc.

Y nhét chiếc khăn tay vào túi và để ý thấy đôi tay mình đang run rẩy. Chết tiệt tất cả chuyện này.

Y đi về phía tủ để rót cho mình thêm rượu. Y phải giữ được bình tĩnh. Y không cần Lucien nghi ngờ bất cứ chuyện gì. Khi rượu chảy xuống cổ họng, y nhắm hai mắt, để cho tội lỗi đè nặng lên người.

Y có thể làm như thế không? Liệu y có năng lực cho màn trình diễn này không? Lucien là bạn thân nhất của Dante, đã luôn cho phép y bám đuôi để có thể dễ dàng trải đường qua giới thượng lưu. Và chưa từng một lần Lucien nghĩ Dante là kẻ dưới trướng vì hoàn cảnh ra đời của y.

Nhưng một người đàn ông phải tồn tại. Dante uống nốt phần brandy còn lại. Và Lucien sẽ trở thành phần tệ nhất trong chốn sám hối của y. Làm sao một người đàn ông có thể kiếm sống nếu bạn thân nhất của mình cắt ngang phương tiện duy nhất để chạm tới những mục tiêu kia đây?

Việc rút khỏi giới thượng lưu của Lucien ảnh hưởng trực tiếp đến những thứ sẽ ra đi trong túi của Dante. Không có Lucien đảm bảo, Dante không có cách nào đánh bạc được với những kẻ quý tộc. Y không hề dối trá khi nói cuộc sống của mình phụ thuộc vào Lucien.

Nhưng không kéo dài thêm nữa. Không, không bao giờ nữa.

Y đặt ly rượu xuống và quay sang chiếc bàn của Lucien vừa lọt vào tầm mắt. Có lẽ ông bn lâu năm của y đã bỏ lại một vài bảng giữa đống giấy tờ. Mọi đồng xu đều quí giá trong những ngày này.

Y xáo tung đám giấy và tìm kiếm những tấm séc nhưng không thấy thứ gì giá trị, không có tiền do bất cẩn bị bỏ lại sang một bên. Quỷ tha ma bắt Lucien, nhưng bạn y luôn là người ngăn nắp đến tột cùng.

Đôi mắt y rơi xuống chồng thư được xếp một cách gọn gàng ở góc bàn. Y nhặt phong thư đầu tiên lên và kiểm tra. Chưa được mở. Nó hẳn là thư của ngày hôm nay.

Mím môi, y lật khắp chồng thư. Những lời mời của hội chèo thuyền. Lucien thực sự là tên ích kỷ nhất trong đám bạn bè khi không chấp nhận lời mời nào trong số đó, rồi ngỏ lời để Dante đi cùng với mình, đương nhiên là thế.

Và rồi y tìm thấy lá thư đó.

Y lập tức biết ngay đó là từ một người đàn bà bởi nét chữ và tờ giấy xinh đẹp. Y hít hà phong bao, mùi nước hoa của phụ nữ thanh thoát toát lên từ nó. Y biết mùi này. Nơi nào y đã… Mùi oải hương. Đúng là nó. Lần cuối cùng y ngửi thấy mùi oải hương là khi đến thu tiền thắng bạc từ ngài Chestwick.

Lá thư này phải chăng là từ cô con gái đáng yêu của vị Nam tước?

Y gõ ngón tay vào lá thư, vạch theo nét chữ uốn lượn tên của Lucien. Có lẽ cô nàng phóng đãng bé nhỏ muốn một cuộc hẹn hò bí mật. Cô ta đã trở thành một miếng ăn chín mọng, với hình thể đẫy đà và tuyệt đẹp. Và không còn là trinh nữ nếu cô ta rời nhà Lucien vào sớm tinh mơ như vậy.

Y nhếch miệng cười. Có lẽ y sẽ tìm ra vài manh mối về nơi hò hẹn và đến đó thay Lucien. Có khả năng y có thể lái cảm tình của cô ta khỏi Lucien để hướng về phía y.

Kế hoạch này càng trở nên khiêu gợi với y khi từng giây phút trôi qua. Lucien không còn như trước kể từ lúc ngủ với con nhỏ đó. Có lẽ bạn y đã hình thành cảm giác yêu đương với cô ta. Nhưng một khi cô ta chọn Dante làm người tình, rồi Lucien sẽ được nhắc nhớ rằng một người đàn bà có thể lươn lẹo đến thế nào, có lẽ Lucien sẽ quên cô ta đi và quay trở lại những con ũ của giới thượng lưu đầy tai tiếng. Người anh em của quỷ dữ sẽ sống dậy ngay thôi.

Rồi sau đó, Dante có thể rẽ khỏi con đường lạnh lẽo mà y đang toan tính. Có lẽ mọi thứ sẽ trở lại bình thường.

Được tiếp thêm nhiệt tình từ viễn cảnh đó, y xé mở bức thư và mong chờ một nội dung đầy nhục cảm. Nhưng sau dòng đầu tiên, cằm y rớt xuống. Những hy vọng của y rã rời. Không còn lối cho Lucien quay trở lại những con đường cũ sau khi đọc lá thư này. Người anh em của quỷ dữ sẽ chết nhanh chóng, một cái chết không gì vô nghĩa hơn.

“Mẹ kiếp, Luce”, y lẩm bẩm. “Cậu phải hiểu biết hơn mới phải.”

Y chộp lấy một thứ trong đống đồ dùng văn phòng của Lucien và nguệch ngoạc nhanh một lá thư, chỉ với hai dòng. Y nhét nó vào một phong bì, đề tên và địa chỉ đến Cornwall, rồi vùi vào chồng thư chờ để gửi. Sau đó, y nhỏm dậy, thong thả ném lời nhắn cùng chiếc phong bì của Aveline Stoddard vào ngọn lửa. Khi nhìn thứ văn phòng phẩm nức hương đó co rúm rồi bốc thành tro tàn, trái tim y càng trở nên nặng nề hơn nữa.

Y không còn lựa chọn. Y phải hành động trước khi Lucien phát hiện chuyện về con gái của Chestwick. Lời nhắn y viết sẽ không cầm giữ cô ta được lâu. Cuối cùng Lucien cũng biết. Cuối cùng, bạn y cũng sẽ đến với cô ta.

Dante không thể chấp nhận được điều đó. Y không thể để con nhỏ đó có cơ hội đến Luân Đôn tìm Lucien và thu hút sự chú ý với những điều đáng lẽ nên được giấu ở trong bóng tối. Những từ ngữ ác nghiệt y đã viết sẽ ngăn ngừa chuyện đó, nhưng chẳng ai biết thế nào với những cô gái trẻ.

Chuyện này phải được thực hiện. Y không còn lựa chọn nào khác.

“Tôi đã sẵn sàng”, Lucien nói, khi bước vào căn phòng trong bộ dạ phục cắt may đắt đỏ. “Đi thôi, Dante. Còn cả đêm phía trước.”

“Phải”, Dante đồng ý, quay sang nhìn bạn vói một nụ cười giả dối. “Phải rồi

Một màu đen ngập trước mắt gã. Cả thế giới trở nên cheo leo, Lucien rên rỉ khi cái đầu nặng trịch của gã lắc lư theo với nó. Gã đang ở nơi chết tiệt nào vậy? Tại sao gã không thể trông thấy gì?

Gã ép đầu óc lờ đờ của mình phải động não, nhưng bọn chúng đã lấy gậy táng gã khi chúng chộp lấy gã, cú đánh rõ ràng đã khoắng tung những giác quan của gã lên. Gã hớp lấy một hai. Vị mặn quyện trong không khí, gắt trên đầu lưỡi. Tiếng sóng vỗ cùng âm thanh cọt kẹt của gỗ bị nước biển ăn mòn nói với Lucien rằng gã đang ờ trên một con tàu. Và đôi mắt bị bịt kín.

Gã không mù, tạ ơn Chúa.

Rít lên tiêng chửi thề, gã cố nhòm dậy khỏi vị trí nằm sấp mặt, nhưng một bàn tay dữ tợn ấn giữa hai xương bả vai đẩy gã trở lại mặt sàn lạnh lẽo.

Đầu va mạnh, gã vật lộn với cơn buồn nôn xộc lên. Tiếng cười và lời chế nhạo hỗn loạn trong cái đầu quay cuồng, khi những kẻ giam giữ nói chuyện trước cơ thể sõng soài của gã. Gã chiến đấu để tìm lại kiểm soát. Dù những tên cướp này có là ai, gã cũng sẽ không cho chúng sự thỏa mãn được thấy gã nôn tiền ra trước mặt chúng.

Gã chi hy vọng Dante an toàn chạy trốn.

“Và chúng ta có ai ở đây nào?” Một giọng nói oang oang vang lên khiến tất cả những kẻ khác im lặng, Lucien vùng vẫy để giữ bản thân tỉnh táo. Đây, như vậy, hẳn là thủ lĩnh của chúng.

“Một thằng hầu mới cho khoang của ngài, thưa thuyền trưởng.” Một trong những kẻ côn đồ ba hoa khi hắn lôi bao tái trùm đầu Lucien ra. Vì hành động đó, sọ Lucien đập mạnh lên sàn tàu khiến gã không thể ngăn lại một tiếng rên rỉ. Những đốm sáng lóe lên trước mắt khi gã từ từ mở chúng ra.

“Hắn là một tên to lớn.” Một bàn tay ụ thịt chộp lấy tóc, lôi đầu lên để tên đàn ông râu đỏ mặt đầy sẹo có thể nhìn chằm chằm vào gã. “Và ăn mặc nửa quý tộc. Kẻ không giống mày chút nào, ranh con”, hắn nói với Lucien. “Trừ cái chết có người muốn mày ra sao cũng được, đây là sự thật.”

“Ai?” Lucien thều thào qua làn môi khô nứt.

Tên thuyền trưởng bật cười và lại thả đầu Lucien xuống mặt sàn.

Lucien nhắm hai mắt trước những cơn đau dữ dội như muốn bửa đôi đầu. “Ai ấy à, ranh con. Tao không có hỏi. Tao chỉ lấy tiền.”

“Không phải gã Nam tước lào muốn hắn đổ máu à?” Một kẻ trong đám lâu nhâu hỏi.

“Kể cá Hoàng thân nhiếp chính kìa”, một tên khác nắc nẻ.

“Có khi chính nà George Điên [3] cũng lên!” Một tên khác hét, cả lũ thi nhau cười rú lên.

Dùng giày đạp thô bạo, tên thuyền trưởng lăn Lucien nằm ngửa. Lucien nheo mắt và giơ tay che ánh sáng loang loáng, thứ giờ gã mới nhận ra là những ngọn đuốc trên tàu.

Tên thuyền trưởng nhìn chòng chọc xuống, xoi xét gương mặt gã. “Chúng bảo nó không phải quý tộc đúng không?”

“Không. Đẻ rơi”, tên thủy thủ một mắt chế nhạo.

Tên thuyền trưởng cười nhăn nhở. “Vậy nó là của chúng ta. Cảm ơn lão Nam tước. Tên này sẽ là sự bổ sung tuyệt hảo cho băng chúng ta.”

Lão Nam tước. Lucien co rúm khi những tên thủy thù lôi gã đứng dậy. Chestwick. Ông ta sắp xếp chuyện này để trừng phạt mối quan hệ với Aveline chăng?

Tên thuyền trưởng bật cười khi thấy Lucien loạng choạng. “Bọn mày đánh nó quá nặng rồi đấy. Ít nhất mất một ngày trước khi nó trở nên dày dạn.”

“Tôi có thể trả tiền cho ông.” Lưỡi Lucien có cảm giác sưng phồng trong miệng. “Để tôi đi, tôi sẽ thưởng cho ông hậu hĩnh.”

“Vậy sao?” Tên thuyền trường cười khinh bỉ khi đàn em của hắn hí lên. “Bọn tao đã được cảnh báo về mày, quý ngài ạ. Ngoài đống quần áo là lượt trên người, mày chỉ là một con bạc và một tên dối trá rỗng túi.”

“Không.” Con thuyền dốc xuống. Hay đó là gã? “Tôi có… tôi có thể trả cho ông.”

“Mày sẽ trả, được thôi. Với lưng và cơ bắp của mày. Chào mừng lên tàu, ranh con. Giờ mày là một phần trong thủy thủ đoàn của tàu Rồng Biển.”

♥♥♥

Aveline bấu chặt bức thư trong tay và nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, đôi mắt ráo hoảnh một cách kỳ lạ. Có lẽ cô đã chết lặng. Có lẽ cô đang trong cơn sốc. Cô chắc chắn nên khóc như mưa ngay lúc này.

Nhưng cô đã khóc và thực sự không thể nữa.

Cô nhìn xuống lá thư, vuốt lại thứ nhàu nát đó trên mặt bàn phẳng lì. Nét chữ màu đen mạnh mẽ lạ lùng hơn những gì cô tưởng tượng về chữ của Lucien, nhưng không thể hiểu sai thông điệp mà nó mang theo.

Chúc mừng sự kiện hạnh phúc của cô. Làm ơn đừng tìm cách liên hệ với tôi về vấn đề này thêm nữa.

Làm sao gã có thể lạnh lùng và tàn nhẫn đến thế? Cô đặt một bàn tay lên bụng mình. Làm sao gã có thể không quan tâm đây?

Cánh cửa phòng ngủ bật mở, cô cuốn lá thư vào lòng khi cha xuất hiện. Ông không biết cô đã liên lạc với Lucien, hoặc thậm chí lý do vì sao. Cô đã tưởng sẽ có Lucien đứng bên để cùng thông báo cho cha tin tức mới

Thật ngu ngốc.

Vị Nam tước thoáng trầm ngâm nơi khung cửa, vẻ mặt thảm đạm khi nhìn con gái cho thấy một điềm báo rất xấu. “Sao vậy cha?” Cô hỏi. “Có chuyện gì thế?”

Ông ngập ngừng, rồi nói, “Lucien DuFeron chết rồi”.

“Sao cơ?” Cô siết lá thư chặt hơn, những khớp ngón tay trở nên trắng bệch. “Cha vừa nói gì?”

Vị Nam tước thở dài, nét cảm thông làm mềm mại biểu cảm của ông. “Cậu ta đã chết. Một vụ cướp đường, người ta nói thế. Họ tìm thấy thi thể cậu ta trong một kho hàng bị thiêu rụi trên bến cảng.”

“Không, không thể thế được.” Cô đứng bật dậy. “Đó là sự nhầm lẫn.”

“Ta không nghĩ thế. Họ không thể…” Ông dừng lại, rõ ràng đang chật vật để khiến mọi thứ nhẹ nhàng hết mức có thế.

“Cơ thể bị đốt cháy trầm trọng, nhưng họ tìm thấy đồng hồ bỏ túi của cậu ta. Đó là DuFeron.”

“Không.” Cô dần sụp xuống trên chiếc ghế và đờ đẫn nhìn ông. “Không.”

“Ta xin lỗi.” Cha cô bắt đầu tiến đến, nhưng cô quay đi, nhìn trân trân ra ngoài cửa sổ. Ông ngừng chân. Nhưng khi mỗi giây cứ tích tắc trôi qua, cô vẫn không quay lại, ông cuối cùng cũng xoay người và cẩn thận rời căn phòng.

Một giọt nước mắt lăn khỏi má làm nhòe đi nét chữ trên bức thư Aveline vẫn giữ chặt trong tay.

Bình luận