Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Ba Đêm Định Mệnh

Chương 14

Tác giả: Debra Mullins

Buổi sáng hôm sau, hành lý từ Cornwall được chuyển đến.

Aveline quỳ trước rương đựng đồ thêu của cô và trìu mến nhìn những vật dụng bên trong. Mặc cho những rối bời của vũ hội đêm qua, chiếc rương và lá thư từ bà Baines gửi kèm, đã nhắc cô nhớ rõ về tình cảnh phức tạp của bản thân hiện giờ.

Theo lá thư của bà, người quản gia đã bán thành công một số tấm thêu hoàn chỉnh và gom góp đủ tiền duy trì ngôi nhà cho đến tháng sau. Cha cô vẫn khỏe và cô không cần lo lắng.

Cô thả lá thư lên chiếc bàn bên cạnh. Làm sao cô có thể không lo lắng? Cha cô bị bệnh, cô thì kết hôn với một người căm thù ông, bị bức bách phải lén lút như một tên trộm để cung cấp tiền cho các chi phí sinh hoạt của cha mình bởi chồng cô chỉ ước sao cho ông sớm chết. Một tình cảnh càng lúc càng đáng lo ngại.

Aveline nhặt cuộn chỉ màu xanh lam khỏi hòm và nghịch một đầu mòn xơ xác. Cô sẽ bán những tấm thêu còn lại nếu cần. Ít nhất tiền duy trì trong một tháng cũng cho cô đủ thời gian để làm thêm và có thể ngang nhiên làm việc trước mắt mọi người, kể cả Lucien. Ai có thể nghi ngờ động cơ của cô, khi thêu thùa là thú vui các quý phu nhân lịch thiệp và luôn được đông đảo mọi người chấp nhận.

Nhưng cô căm ghét sự lừa dối đó.

Với nôi buồn bực trong tuyệt vọng, cô ném cuộn chỉ vào lại chiếc hòm. Bao biện không phải bản tính của cô và tất cả kế hoạch bí mật này khiến cô căng thẳng như một sợi dây trên cây đàn hạc. Vì sao cô lại phải mắc kẹt giữa sự bất mãn của Lucien với cha cô?

Sau cuộc gặp với gia đình Lucien tối qua và nghe được đôi điều về hoàn cảnh của gã, cô đã hiểu ra một chút lý do các mối quan hệ dường như nằm ngoài hiểu biết của gã. Gã mong đợi cô ngoan ngoãn chấp nhận quyết định về cha cô và chung giường với gã, bỏ mặc tất cả mọi thứ lại phía sau. Gã không thể thấu hiểu được lòng hiếu thuận vô bờ của cô dành cho cha, cũng như lòng tin khiên cưỡng trong trái tim cô đối với gã. Và cũng không thể hiểu được làm thế nào mà cô có thể xoay xở để kháng cự gã dù cho sự cuốn hút giữa hai người vẫn tiếp tục được nung đốt.

chưa bao giờ thực sự là một phần của gia đình. Gã chưa bao giờ được ai quan tâm. Làm sao gã có thể thấu hiểu được những mối quan hệ trong tình yêu gia đình?

Những liên kết đó giúp người ta chống đỡ, vượt qua những khoảng thời gian tệ hại nhất. Những mối quan hệ càng thêm gắn bó keo sơn khi có ai đó suy sụp tinh thần.

Những mối quan hệ có thể tin tưởng và thấu hiểu.

Không biết bao lần cô chắc chắn thế giới dần sụp đổ quanh mình. Cô đã phải luôn tay xử lý những hậu quả đôi khi quá tệ hại vì thói ham mê cờ bạc không ngừng của cha. Rất nhiều đêm cô trằn trọc không biết cuối cùng ông có ném hết gia sản của họ vào chiếu bạc hay không, nhưng mỗi lần cô lại vật lộn tìm ra một cách để chiến thắng tai họa. Không hiểu sao, cô đã khắc phục được.

Cô cũng sẽ khắc phục được điều này. Bằng cách nào đó.

Cô phân loại nguyên vật liệu trong rương theo màu, cân nhắc đến kế hoạch tiếp theo, khi những ngón tay thình lình chạm phải một tờ giấy gập đôi nhét vào một góc ở đáy hòm. Nhíu mày, cô nhặt lên và mở ra đọc.

Chúc mừng sự kiện đáng vui mừng của cô. Xin cô đừng…

Cô thở dốc và thả rơi tờ giấy như phải bỏng. Lời nhắn của Lucien! Chúa nhân từ, cô hẳn đã giấu nó trong chiếc rương sau khi nghe tin về cái chết của gã.

Một cách chậm chạp, Aveline với tay lấy lá thư và lại giở nó ra, trải phẳng trên lòng. Cô nhìn chằm chằm vào những từ ngữ đã từng đốt rỗ một lỗ trong trái tim, nhưng sau đó, sự từ chối phũ phàng này vẫn không hủy diệt được cô. Nhưng có gì đó về lá thư khiến cô đăm chiêu.

Vạch ngón tay theo nét chữ nghiêng nghiêng, cô cân nhắc lý do vì sao lá thư này có vẻ bất hợp lý đến thế.

Chữ viết tay trông khá thông thường… thực sự có phần rất gọn ghẽ. Cô gần như có thể tự mình bắt chước.

Rồi cô nhận ra chữ viết tay trông đơn giản và bình thường là do nó thế. Cô phác lại nét chữ nghiêng đó và nhó lại ngày cô kết hôn với Lucien. Cô đã nhìn gã ký vào sổ đăng ký – bằng tay trái.

Lucien là người thuận tay trái, chữ viết của gã đậm nét và nghiêng theo chiều ngược lại. Bất cứ ai viết lá thư này phải là người thuận tay phải.

Lucien không hề viết nó.

Choáng váng, cô ngồi sụp xuống sàn. Lucien đã nói với cô sự thật. Lá thư đó không hề do gã viết. Phải, rất có khả năng gã đã để thư ký làm thay, nhưng cô nghi ngờ khả năng ấy. Chuyện tế nhị thế này cần được đích thân xử lý và Lucien không phải là người cho phép ai đó nhúng tay vào các mối quan hệ riêng tư của gã.

Gã không hề biết gì về Chloe. Gã không định bỏ rơi con bé… ít ra, cũng không phải hồi đó.

Cơn thịnh nộ ấp ủ trong suốt những năm qua đột ngột tan biến chỉ còn lại mình cô với sự yếu đuối. Ngoại trừ thái độ lạnh lùng của gã khi kết thúc mối quan hệ của họ, mọi điều ác độc cô tin về Lucien chỉ là dối trá. Gã chưa bao giờ nhận được lời nhắn của cô, chưa bao giờ có cơ hội để làm điều đúng đắn. Cho đến lúc này.

Cô ép chặt hàng mi trước sự thật khủng khiếp. Ai đó đã cố tình chia cắt họ. Không, còn hơn cả chia cắt. Và đã thành công. Kẻ đã gửi cho cô lá thư đau thương để loại bỏ một rắc rối không mong muốn. Chắc chắn cũng là kẻ đã lên kế hoạch bắt cóc Lucien kéo theo những năm tra tấn trong tù đày.

Không phải cha cô. Những ngờ vực mà cô chưa hề nhận ra mình đã từng mang chợt nhòa đi, thay vào đó là cảm giác nhẹ nhõm đến ấm lòng. Lời nhắn cũng không phải nét chữ của ông.

Vậy thì là ai? Ai là kẻ đã cướp đi cuộc sống của bọn họ năm năm về trước và đẩy họ vào trong đau đớn cùng cực? Và vì lý do nào khiến hắn ta làm thế?

Có thế Lucien sẽ biết. Cô liếc nhàu nát giữa những ngón tay. Có lẽ đây đủ là chứng cứ để gã nhận ra cha cô không phải kẻ thù mà gã săn đuổi. Giờ đây có lẽ họ có thể phát triển mối quan hệ theo hướng khác, ngoài những tàn dư tả tơi từ cuộc hôn nhân này.

Giờ có lẽ cả cô và Lucien có thể tìm kiếm kẻ có tội thực sự.

Nhét tờ giấy nhắn vào túi, cô vội vã chạy xuống cầu thang tìm chồng.

♥♥♥

Lucien đã đi ra ngoài và không chắc sẽ quay lại cho đến giờ ăn tối. Mất hứng, Aveline ngồi trong phòng khách và đâm mũi kim qua sản phẩm thêu mới của mình với một lực nhiều hơn cần thiết. Trong túi, tờ giấy nhắn gần như bốc khói như một hòn than nóng. Khi nghe thấy ai đó đang tiến vào phòng khách, cô hăm hở ngẩng lên, nhưng sự háo hức đó bỗng héo rũ khi đó hóa ra là Elton.

“Công tước Huntley”, người quản gia thông báo, rồi rút lui.

Em cùng cha khác mẹ của Lucien sải bước vào trong. Aveline nhíu mày, đặt đồ thêu sang bên cạnh. Khi cô đứng lên và nhún gối chào vị Công tước, cô nhét tay vào túi váy và ấn tin nhắn sâu hơn một chút. “Buổi chiều tốt lành, thưa Đức ngài.”

“Buổi chiều tốt lành.” Cậu ta trao cho cô nụ cười ngờ vực, một lần nữa nhắc cô rằng cậu ta trẻ ra sao khi phải mang một tước hiệu nặng nề chừng ấy trên mình. “Tôi phải nói, tôi tưởng chị sẽ cho người tống tôi ra ngoài ngay khi tên tôi được thông báo.”

“Vẫn còn khối thời gian”, cô thẳng thắn.

Cậu ta bật cười. “Thực thế. Rồi tôi sẽ được chăm sóc sau phải không?”

Trong im lặng và bối rối, họ cứ đứng đó mất một lúc. “Mời ngài ngồi”, cuối cùng cô cũng thốt ra, nhớ ra lối cư xử phải phép

“Cảm ơn.” Cậu ta yên vị trên ghế sô pha trước mặt cô. “Tôi đoán Lucien không có nhà?”

“Phải, anh ấy đi vắng.”

“Ồ. Tôi cứ hy vọng sẽ được gặp anh ta, nhưng tôi cũng muốn nói chuyện với chị.”

“Với tôi?”

“Phải.” Cậu ta ngừng lại. “Chị có thích buổi vũ hội nhà Portworthy tối qua không?”

“Vâng.”

Cậu ta đợi, như thể chờ cô nói thêm. Khi cô không làm thế, mặt cậu ta thoáng vẻ thiếu kiên nhẫn. “Chị thích Luân Đôn chứ?”

“Vâng. Thưa Đức ngài, liệu tôi có thể làm được gì cho ngài đây?”

“À, đi luôn vào điểm chính nhỉ?”

Cô nhún vai và nhặt khung thêu của mình lên. “Sau tối qua, tôi thấy không cần thiết phải tỏ ra tế nhị. Ngài thể hiện sự khinh thị rất rõ ràng với chồng tôi… và với tôi.”

“Lucien và tôi… ừm, từng có chuyện giữa hai chúng tôi.” Cậu ta trở mình, không thoải mái một cách rõ ràng. “Rồi cú sốc từ cuộc hôn nhân của hai người. Trước đó chúng tôi tin Lucien đã chết, sau đó anh ta đột ngột sống lại. Và rồi chúng tôi phát hiện anh ta có một cô vợ.”

“Sự kiện đó cũng là lẽ bình thường.”

“Cưới vợ, thì đúng. Còn sự thật anh ta vẫn còn sống, thì không.”

Nhíu mày, Aveline đặt khung thêu lên lòng. “Thưa Đức ngài, ngài đang nói với tôi rằng tối qua là lần đầu tiên ngài trông thấy Lucien từ khi anh ấy quay lại đấy à?”

“Đúng thế.” Màu hồng nhạt hiện dọc theo hai bên xương gò má của cậu ta. “Lúc trước, tôi đã bảo từng có chuyện xảy ra giữa hai chúng tôi. Tôi cũng phải nói rằng sự xuất hiện của anh ta có phần khiến tôi choáng váng.”

“Anh ấy khác trước”, cô đồng ý, “nhưng anh ấy không hề biến dạng”.

“Đương nhiên là không. Chỉ là… anh ta không giống kiểu tôi từng ghi nhớ.” Cậu ta cười yếu ớt. “Tôi nghe nói anh ta đã cố gắng đến gặp tôi ngay hôm đầu tiên trở về, nhưng những người hầu không nhận ra và đuổi anh ta đi.”

“Thật kinh khủng!” Cô lắc đầu, trái tim đau đớn thay cho chồng.

“Mãi sau này tôi mới biết. Tôi có đi tìm, nhưng rất khó để gặp được anh ta. Khi anh ta thuê dinh thự này, tôi đã đến đây, nhưng anh ta đã đi Cornwall rồi.”

“Tôi hiểu.” Cô tập trung lên những mũi thêu. Vị Công tước trẻ trông khá thành thật. Cô không rõ nguyên nhân tại sao. Và chuyện giữa hai người mà cậu ta liên tục ám chỉ là gì? “Phu nhân DuFeron…”

“Ôi, xin ngài.” Cô gửi cậu ta ánh nhìn khó chịu. “Thưa Đức ngài, làm ơn hãy gọi tôi là Aveline. Tôi, dù sao đi nữa, cũng là vợ của anh cùng cha khác mẹ với ngài.”

Cậu ta có vẻ thoải mái đi trông thấy. “Vậy chị phải gọi tôi là Robert.”

“Được thôi… Robert.”

“Aveline”, cậu ta lại bắt đầu. “Tôi chắc giờ chị đã nhận ra gia đình tôi chưa bao giờ hoàn toàn… chấp nhận… Lucien. Đấy không phải chuyện tôi lấy làm tự hào.”

“Ừm.” Cô dán mắt lên khung thêu, dù vẫn bám lấy từng từ của cậu ta. “Tiếp tục đi, Robert.”

“Tôi đang ở một địa vị có thể thay đổi thái độ đó”, cậu ta tiếp tục, đôi mắt màu xanh dương sục sôi quả quyết. “Mặc những vấn đề trong quá khứ của hai chúng tôi, tôi muốn được hiểu về anh trai mình và tin chị sẽ là chìa khóa để mở ra điều đó.”

“Thật vậy ư?” Cô thắt nút và cắt chỉ bằng cây kéo nhỏ. “Khảng khái làm sao.”

Cậu ta cứng người. “Chị nghi ngờ tôi?”

“Trung thực mà nói, phải.” Cô nhìn thẳng vào cậu ta, vẫn còn đôi chút khó chịu vì lối hành xử đáng xấu hổ của cậu ta với vợ chồng họ đêm hôm trước. “Lucien đã kinh qua một trải nghiệm hẳn sẽ khiến phần đông đàn ông gục ngã. Tôi không muốn nhìn thấy anh ấy tổn thương thêm lần nào nữa.”

Gương mặt Robert đỏ bừng, cơn giận dữ trào lên đôi mắt. Trong thoáng chốc, cậu ta trông giống Lucien vô cùng, đặc biệt cái quắc mắt cậu ta chiếu xuống cô. “Làm sao chị dám nghi ngờ tôi sẽ gây hại cho anh trai mình. Tôi là Công tước Huntley, thưa phu nhân!”

“Chắn chắn ngài sẽ thứ lỗi cho sự thiếu lễ độ của tôi, thưa Đức ngài”, cô đáp. “Dù sao đi nữa, một khi ngài đề cập đến những chuyện xảy ra trong quá khứ giữa ngài với chồng tôi, ngay cả ngài cũng phải thừa nhận điều đó hẳn phải dấy lên sự nghi ngờ nhiều hơn cả.”

“Điều tôi phải thừa nhận là tôi nghi ngờ nhân cách của người phụ nữ mà người anh cùng cha khác mẹ với tôi đã cưới.” Cậu ta bật dậy, làm cô phải đứng theo.

“Giờ thì chồng tôi là ‘anh cùng cha khác mẹ’ khi mà trước đó chỉ đơn giản được gọi là ‘anh trai’ sao? Hẳn phải rất tiện lợi khi dùng cách nói phân biệt đó để vạch rõ giới hạn với bản thân bất cứ khi nào ngài phật ý.”

Cậu ta nhìn cô khinh khinh. “Tôi đến đây để lập lại hòa bình với Lucien. Nhưng bây giờ…”

Vị Công tước lắp bắp rồi tắt ngấm khi Chloe lao ầm ầm vào phòng. Con bé ôm chầm lấy chân mẹ, vùi đầu vào váy Aveline. “Mẹ ơi, phu nhân xấu xa kia lấy ghim chọc vào con!”

Vẻ mặt choáng váng của Robert lộ rõ trên khuôn mặt, Aveline vuốt ve bàn tay lên lọn tóc của Chloe. “Ngoan nào, Chloe, mẹ chắc đó chỉ là tai nạn thôi con.”

Một người hầu gái xuất hiện trong khung cửa, gưong mặt đỏ bừng và thở hổn hển. Đôi mắt cô ta trợn to lúng túng khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong; rồi nhún chào nhanh một cái. “Thứ lỗi cho tôi, phu nhân DuFeron. Tiểu thư chạy nhanh quá, tôi không thể đuổi kịp được cô ấy.”

Aveline bật cười. “Tin tôi đi, Martha, tôi biết bé cưng nhà tôi có thể chạy nhanh thế nào mà. Cứ dành chút thời gian lấy lại hơi thở trước khi cô đưa con bé trở lại phòng trẻ nhé.”

“Cảm ơn người, phu nhân.”

Lây lại vẻ cứng rắn trước lời chê trách không thể tránh được, Aveline quay chú ý về phía vị Công tước. Cậu ta hết nhìn cô lại nhìn Chloe với cái nhíu mày lúng túng. “Thứ lỗi cho tôi vì sự cắt ngang, thưa Đức ngài”, cô giải thích. “Con gái tôi đang may vài bộ váy mới và có vẻ chúng tôi đã gặp rủi ro với người thợ may.”

“Con gái chị? Vậy ra chị là góa phụ?”

Cô cự tuyệt lảng tránh khi trả lời, “Không”.

“Ra vậy.”

Cô phát hiện những phán xét khắc nghiệt hiện trên nét mặt của cậu ta, nhưng cô không cho phép bản thân phải phiền lòng vì điều đó. Thay vào đó, cô cúi xuống và gỡ hai bàn tay cô bé đang bấu lên váy mình. “Chloe à, đây là Công tước Huntley. Con lại đây và chào ngài ấy đi.”

Chloe quay đầu ra khỏi vạt váy của mẹ và tròn mắt nhìn Công tước đầy nghi ngờ. Rồi con bé nghe sự thúc giục của mẹ và đúng đối mặt với cậu ta, thận trọng cúi chào một cách miễn cưỡng.

Robert nghẹt thở khi nhìn thấy trọn vẹn gương mặt Chloe. “Nhưng con bé trông hệt như…”

“Hệt như cha nó”, Aveline nói, kiêu hãnh nâng cằm lên.

“Con bé bao nhiêu tuổi rồi?”

“Gần năm tuổi.”

Chloe gật đầu đồng ý và chìa năm ngón tay ra.

“Xin chào, Chloe”, Công tước nói. “Ta là chú Robert của cháu.”

Trước khi đứa trẻ có thể trả lời, Aveline đã ra dấu cho người hầu gái. “Đi với Martha nào, Chloe. Mẹ sẽ lên giúp con đo quần áo trong lát nữa thôi.”

“Mẹ hứa rồi nhé?” Chloe hỏi, khi nhét bàn tay vào tay Martha.

Aveline nắn má con gái. “Mẹ hứa.”

Robert nhìn chằm chằm sau lưng con bé khi nó rời khỏi phòng với người hầu gái.

Chỉ đến khi đứa trẻ đi mất, Aveline mới hướng sự chú ý trở lại với cậu em chồng của mình. “Ý ngài là sao khi nói với con bé điều đó?”

Cậu ta ngần ngại, rõ ràng bị giật mình bởi giọng nói khắt khe của cô. “Nói với con bé cái gì? Rằng tôi là chú nó?”

“Ngài dường như chỉ thừa nhận thân nhân khi thuận tiện thôi nhỉ, Đức ngài.”

“Tôi đã bảo chị cứ gọi tôi là Robert.”

“Tôi chỉ giới hạn kiểu gọi thân mật ấy với bạn bè và người thân trong gia đình, còn ngài thì không”, cô nói. “Tôi sẽ không để Chloe phải bối rối. Ngài dường như không thể tự quyết định Lucien có là anh trai của ngài hay không thì phải, cho đến khi nào ngài suy nghĩ thấu đáo, Chloe sẽ chỉ coi ngài như Công tước Huntley mà thôi.”

Vẻ sưng sỉa, ngạo mạn hiện lên trên gương mặt đẹp trai của cậu ta. “Địa vị xã hội của con bé sẽ tăng lên nếu tôi xác nhận con bé là cháu mình.”

“Tạ ơn Chúa, dù sao con bé cũng còn quá nhỏ để lo lắng đến vị thế trong giới thượng lưu.”

“Nhưng chị thì không.”

Cô cứng người trước giọng nói hiểu biết êm ái của cậu ta. “Thứ lỗi cho tôi?”

“Chị không lo về tương lai của Chloe sao? Tôi có mắt, chị dâu thân mến ạ, tôi có thế nhìn thấy rõ ràng Lucien là cha đứa nhỏ. Do hai người mới kết hôn gần đây, chị hẳn đã sinh con ngoài giá thú. Và đảm bảo tôi sẽ không phải là người duy nhất nhận ra sự khác biệt đâu.”

“Không phải chuyện của ngài, thưa Đức ngài.”

Giọng nói muốn chấm dứt vấn đề của cô chỉ ngăn được cậu ta trong thoáng chốc. “Chị nói năng khá thẳng thắn so với một người phụ nữ.”

“Tôi tin mình nói những gì đáng để nói.”

“Thật ra tôi thấy thế sảng khoái hơn rất nhiều. Con người ta dần trở nên mệt mỏi bởi những thông điệp ẩn ý từ những kẻ đeo mặt nạ trong một cuộc chuyện trò lịch sự.”

“Ngài sẽ luôn nhận thức được vị trí của mình khi nói chuyện với tôi, thưa Đức ngài. Tôi chỉ có thể hứa với ngài điều đó. Giờ nếu ngài thứ lỗi cho tôi, tôi phải lên với con gái đây. Elton sẽ chỉ lối cho ngài.”

Cô bỏ cậu ta đứng đó và đi giải thoát Chloe khỏi những chiếc ghim của Chloe.

♥♥♥

Lucien cởi áo khoác và nới lỏng ca vát. Cuối cùng, gã lại đi ăn tối với vài đối tác kinh doanh nên về trễ hơn mong đợi. Gã liếc nhìn cánh cửa thông giữa hai phòng ngủ và tự hỏi không biết vợ có nhớ tới mình không.

“Vậy sao?” Tên thuyền trường cười khinh bỉ khi đàn em của hắn hí lên. “Bọn tao đã được cảnh báo về mày, quý ngài ạ. Ngoài đống quần áo là lượt trên người, mày chỉ là một con bạc và một tên dối trá rỗng túi.”

“Không.” Con thuyền dốc xuống. Hay đó là gã? “Tôi có… tôi có thể trả cho ông.”

“Mày sẽ trả, được thôi. Với lưng và cơ bắp của mày. Chào mừng lên tàu, ranh con. Giờ mày là một phần trong thủy thủ đoàn của tàu Rồng Biển.”

♥♥♥

Aveline bấu chặt bức thư trong tay và nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, đôi mắt ráo hoảnh một cách kỳ lạ. Có lẽ cô đã chết lặng. Có lẽ cô đang trong cơn sốc. Cô chắc chắn nên khóc như mưa ngay lúc này.

Nhưng cô đã khóc và thực sự không thể nữa.

Cô nhìn xuống lá thư, vuốt lại thứ nhàu nát đó trên mặt bàn phẳng lì. Nét chữ màu đen mạnh mẽ lạ lùng hơn những gì cô tưởng tượng về chữ của Lucien, nhưng không thể hiểu sai thông điệp mà nó mang theo.

Chúc mừng sự kiện hạnh phúc của cô. Làm ơn đừng tìm cách liên hệ với tôi về vấn đề này thêm nữa.

Làm sao gã có thể lạnh lùng và tàn nhẫn đến thế? Cô đặt một bàn tay lên bụng mình. Làm sao gã có thể không quan tâm đây?

Cánh cửa phòng ngủ bật mở, cô cuốn lá thư vào lòng khi cha xuất hiện. Ông không biết cô đã liên lạc với Lucien, hoặc thậm chí lý do vì sao. Cô đã tưởng sẽ có Lucien đứng bên để cùng thông báo cho cha tin tức mới

Thật ngu ngốc.

Vị Nam tước thoáng trầm ngâm nơi khung cửa, vẻ mặt thảm đạm khi nhìn con gái cho thấy một điềm báo rất xấu. “Sao vậy cha?” Cô hỏi. “Có chuyện gì thế?”

Ông ngập ngừng, rồi nói, “Lucien DuFeron chết rồi”.

“Sao cơ?” Cô siết lá thư chặt hơn, những khớp ngón tay trở nên trắng bệch. “Cha vừa nói gì?”

Vị Nam tước thở dài, nét cảm thông làm mềm mại biểu cảm của ông. “Cậu ta đã chết. Một vụ cướp đường, người ta nói thế. Họ tìm thấy thi thể cậu ta trong một kho hàng bị thiêu rụi trên bến cảng.”

“Không, không thể thế được.” Cô đứng bật dậy. “Đó là sự nhầm lẫn.”

“Ta không nghĩ thế. Họ không thể…” Ông dừng lại, rõ ràng đang chật vật để khiến mọi thứ nhẹ nhàng hết mức có thế.

“Cơ thể bị đốt cháy trầm trọng, nhưng họ tìm thấy đồng hồ bỏ túi của cậu ta. Đó là DuFeron.”

“Không.” Cô dần sụp xuống trên chiếc ghế và đờ đẫn nhìn ông. “Không.”

“Ta xin lỗi.” Cha cô bắt đầu tiến đến, nhưng cô quay đi, nhìn trân trân ra ngoài cửa sổ. Ông ngừng chân. Nhưng khi mỗi giây cứ tích tắc trôi qua, cô vẫn không quay lại, ông cuối cùng cũng xoay người và cẩn thận rời căn phòng.

Một giọt nước mắt lăn khỏi má làm nhòe đi nét chữ trên bức thư Aveline vẫn giữ chặt trong tay.

Bình luận