Tiếng đập cửa dồn dập đánh thức họ ngay khi bình minh hé rạng sáng hôm sau.
“Kẻ chết tiệt nào thế không biết?” Lucien lẩm bẩm.
Aveline rúc sát hơn vào chồng, vùi mặt vào ngực gã. “Bảo họ đi đi.”
Gã vuốt bàn tay dọc lưng cô khi tiếng đập vẫn tiếp tục vang lên. “Hẳn phải cấp bách lắm nếu họ không để cánh cửa được yên như thế.” Gã ấn một nụ hôn lên tai cô. “Anh sẽ trở lại ngay.”
Cô mơ màng phản đối khi gã trượt mình khỏi giường và đặt tay cô vào trong tấm chăn, nơi hơi ấm từ cơ thể gã còn sót lại. Mở mắt ra, cô nhìn gã vừa đi vừa cởi bỏ chiếc áo choàng ngủ để khỏa thân đi về phía tủ.
Tiếng ầm ầm trên cửa lại vang lên. “Thưa ngài!” Ai đó gọi. “Ngài đã dậy chưa vậy, thưa ngài?”
“Rồi, quỷ tha ma bắt! Một giây nữa.”
Tiếng đ
p cửa tạm ngừng và Lucien ném nụ cười lười nhác về phía vợ khi gã mặc quần áo. “Anh sẽ trở lại ngay.”
Môi cô cong lên đáp lại với vẻ lấp lánh trong đôi mắt gã. “Em sẽ đợi ở đây.”
Cười khùng khục, gã bước đến giật tung cánh cửa. “Sao vậy?” Gã quát.
Từ giường. Aveline có thể nhìn thấy Elton, ăn vận hoàn hảo vào cái giờ sớm sủa thế này. Có ai đó đi cùng ông ta, nhưng c không thể nhìn rõ qua bờ vai rộng của Lucien. Cô nhắm mắt, mỉm cười khi nghĩ xem phải mất bao lâu Lucien mới giải tán được người hầu để họ có thể quay trở lại với những vấn đề quan trọng hơn.
“Thưa ngài! Tiểu thư Chloe đi mất rồi!”
“Đi mất? Ý cô là gì, đi mất?”
Sự kinh hãi đánh mạnh vào những từ đó. Bật dậy khỏi giường, Aveline vùng vẫy để quấn những tấm mền quanh cơ thể trần trụi khi Lucien gầm lên những câu hỏi dồn dập với người giúp việc. Sẩy chân với tấm khăn trải giường quấn quanh người, cô có thể nhìn thấy cô bảo mẫu của Chloe đang đứng đằng sau Elton.
“Tiểu thư khôngở trên giường, thưa ngài.” Giọng cô Edgerton rung lên vì quẫn bách. “Tôi tỉnh dậy để đi uống nước và khi ngó lên giường tiểu thư, cô ấy không có trên đó!”
“Mấy người đã tìm kiếm hết ngôi nhà chưa?”
“Không, thưa ngài.” Elton chìa ra một mảnh giấy. “Chúng tôi tìm thấy thứ này trên gối của tiểu thư.”
Aveline hốt hoảng chạy đến chỗ Lucien, không quan tâm đến tình trạng bừa bãi của mình. “Nó nói gì?”
Vẻ mặt Lucien tối sầm. “Nó nói nếu anh muốn gặp lại con gái chúng ta, anh phải mang hai mươi nghìn bảng đến địa điểm định trước trong này giữa trưa hôm nay.”
“Hai mươi nghìn bảng!” Đầu cô choáng váng. “Anh có chừng ấy tiền không?”
“Tiền không là vấn đề.” Gã vò nát lá thư trong nắm đấm. “Nhưng kẻ đó sẽ phải hối hận vì dám đụng đến con gái anh.”
“Sao chuyện này có thể xảy ra?” Cô run rẩy từ đầu đên chân, phải níu lấy cánh tay Lucien mới có thể đứng vững. “Làm sao kẻ đó có thể bắt cóc con bé từ phòng ngủ của nó được? Từ bên trong ngôi nhà này
“Chuyện đó, vợ thân yêu của anh, là điều chúng ta sẽ tìm ra sớm thôi.”
“Để tôi báo cho phố Bow biết nhé, thưa ngài?” Elton hỏi.
“Ừ. Và Fenworthy. Tôi sẽ xuống ngay lập tức.”
“Được rồi, thưa ngài.”
“Cô Edgerton”, Lucien nói vói giọng dịu hơn đôi chút, “Làm hơn hãy mặc quần áo và gặp chúng tôi trong phòng khách dưới tầng. Tôi chắc chắn tuần cảnh sẽ có vài câu hỏi về lịch sinh hoạt hàng ngày của Chloe”.
“Vâng, thưa ngài.” Đôi mắt đỏ hoe với những giọt nước mắt, cô bảo mẫu sụt sịt và quay đi.
Lucien đóng cửa khi người hầu tản đi hết và dựa lưng vào nó. Gã nhìn vào mắt Aveline, đôi mắt tối đen vì dằn vặt. Cô bước vào vòng ôm của gã ngay khi gã vươn tay ra đón. Hai cánh tay siết lấy người cô và lúc gã vùi mặt vào cổ mình, cô nhận ra gã cũng đang run rẩy.
“Chúng mình làm gì tiếp theo?” Cô hỏi, vuốt tóc gã với bàn tay còn lại.
“Trả tiền chuộc và mang con bé trở về.”
“Anh có nghĩ chuyện này liên quan đến những cuộc ám sát anh gần đây không?”
“Có.” Gã ngẩng đầu lên và nhìn cô, sự tàn nhẫn bắt đầu lan trong đôi mắt. “Nếu đúng như vậy, kẻ đó sẽ phải trả giá đắt vì chuyện này.”
“Anh có nghĩ là Robert không? Hôm qua cậu ta rời bữa tiệc rất sớm.”
“Anh dứt khoát sẽ điều tra hành tung đứa em trai yêu dấu của mình tối qua
“Còn Dante thì sao?” Cô khẽ hỏi.
Hàm gã nghiến chặt. “Anh cũng sẽ tìm cậu ta.”
“Em sợ lắm, Lucien.” Cô bấu mạnh những ngón tay vào tấm mền bao quanh người. “Nếu đó là những kẻ đang cố giết anh thì sao? Chloe chỉ là một đứa trẻ.”
Gã vỗ về lưng cô. “Bọn chúng sẽ không ra tay với trẻ con, anh mới là người chúng muốn. Con bé chỉ là mồi nhử thôi.”
“Còn tiền thì sao?”
“Người của anh sẽ đi gom tiền.”
“Nhanh vậy sao?”
Miệng gã châm biếm có vẻ giống một nụ cười. “Fenworthy nghĩ anh là thần. Ông ta sẽ làm được.”
Cô miễn cưỡng ra khỏi vòng tay của gã. “Em nghĩ tốt hơn hết mình nên mặc đồ. Tất cả mọi người sẽ đến đây sớm thôi.”
“Ừ.” Gã vuốt ve má cô. “Anh hứa với em, anh sẽ mang con bé về.”
Cô nắm tay gã và siết tay động viên. “Em biết. Em tin anh, Lucien.”
♥♥♥
Fenworthy đến ngay khi tuần cảnh từ phố Bow rời đi. Aveline vào phòng làm việc của Lucien cũng ngay khi Fenworthy chuẩn bị ra về. Người đàn ông thấp, đeo kính đó gửi đến cô lời chào buổi sáng an lành lịch sự, rồi vội vàng cất bước, chiếc cặp da chất đầy giấy tờ ủy quyền thanh lý một vài tài sản của Lucien ôm giữa hai cánh tay.
Lucien ngồia lưng trên ghế, nhìn chằm chằm xuống bàn như thể chưa bao giờ nhìn thấy nó trước đây.
“Chưa bao giờ có điều gì khiến em sửng sốt bằng việc anh có thể thu lại cả một gia tài chỉ bằng chữ ký của mình”, cô vừa nói vừa băng qua căn phòng đến chỗ gã.
Gã ngước lên và trao cho cô nụ cười rầu rĩ, sự mệt mỏi và lo lắng vẫn không buông tha đôi mắt gã. “Anh ước mọi vấn đề có thể xử lý dễ dàng như thế?”
“Anh coi tiền là vấn đề đơn giản?” Cô ngừng lại bên cạnh và dựa hông lên cạnh bàn.
“Luôn là thế với anh. Anh có tài biến bã trầu thành vàng.” Gã nắm tay cô và giữ chặt như thể cần được chia sẻ.
“Nếu đây là trường hợp đòi tiền chuộc đơn giản, anh sẵn sàng trả gấp mười lần để mang con gái của chúng ta trở lại.”
“Nhưng không phải. Nó phức tạp hơn thế nhiều.”
“Rất nhiều”, gã đồng ý. Gã áp tay cô lên má và nhắm mắt. “Anh sợ”, gã thú nhận. “Kẻ thù này của anh, dù hắn có là ai, đã lên kế hoạch để hủy hoại đời anh. Và bằng việc bắt cóc con gái chúng ta, hắn có thể đã thành công rồi.”
“Anh sẽ tìm thấy con bé.” Cô cố gom lại một nụ cười yếu ớt và bện những ngón tay vào với gã. “Anh là một người đàn ông quyền lực và giàu có. Anh có tất cả mọi công cụ trong tay để mang Chloe về nhà mà.”
Gã bật cười khô khốc. “Vô dụng hết cả thôi.”
“Ông Harris ở phố Bow có vẻ rất tự tin. Khi nào ông ấy quay lại?”
“Mười rưỡi.”
“Anh định mang tiền đến chỗ nào?”
“Một chỗ ở Kent, mất một gii từ Luân Đôn. Có vẻ sẽ là một chòi săn. Fenworthy nói ông ta sẽ mang tiền đến trong vòng một giờ, rồi tuần cảnh và anh sẽ đi gặp lũ vô lại đó.”
Cô siết mạnh tay trong gã. “Em sẽ đi với anh.”
“Không đi đâu hết.”
Cô trừng mắt lại với gã. “Em sẽ lui lại phía sau, nhưng em phải có mặt ở đó. Em có thể chăm sóc Chloe trong khi anh thương lượng với kẻ bắt cóc.”
“Anh không muốn em gặp nguy hiểm.” Gã nâng hai bàn tay quyện chặt của họ lên và đặt một nụ hôn lên mu bàn tay cô. “Anh không thể lại mất cả em. Không lần nào nữa.”
“Em sẽ ở lại trong xe ngựa. Em không thể ngồi không một chỗ và đợi anh mang con gái chúng ta về nhà được. Nỗi lo lắng sẽ giết chết em.” Cô nhìn thấy một lời phản đôi khác đang thành hình. “Chết tiệt, Lucien! Chúng ta sẽ đi cùng nhau.”
Tiếng cười chân thật bật khỏi môi gã. “Do tai anh nghe sai, hay một câu chửi thề thô lỗ vừa thoát ra từ miệng quý phu nhân của anh vậy?”
“Em là con gái của một con nghiện cờ bạc, chồng ạ, em còn một loạt câu khác thoát ra từ chỗ vừa rồi nếu anh bỏ lại em.”
“Thôi được rồi.” Gã trở nên nghiêm túc. “Nhưng em phải ở lại trong xe ngựa như đã hứa. Anh không cho phép sự bướng bỉnh nào hết trong trường hợp này.”
“Vâng.”
Elton lại gần cánh cửa. “Thứ lỗi cho tôi, thưa ngài, nhưng Công tước Huntley vừa mới đến.”
“Cái chết tiệt gì thế…?” Lucien liếc nhìn Aveline.
“Cậu ta làm gì ở đây?” Cô thì thào
“Đến để hả hê, rõ ràng rồi. Cho nó vào đi”, Lucien nói với vị quản gia.
Aveline di chuyển ra đứng bên cạnh ghế của Lucien, rút tay ra và đặt nó lên vai gã biểu lộ sự đồng lòng. Gã vươn tay vuốt nhanh những ngón tay cô rồi thả xuống khi Công tước xuất hiện nơi ngưỡng cửa.
“Lucien, tôi vừa nghe người hầu nói con gái anh bị bắt cóc.” Robert sải chân bước vào căn phòng, dựng lên mình bức chân dung đầy lo lắng. “Tôi có thể giúp gì được không? Anh có cần tiền không?”
“Tôi có đủ tiền chuộc rồi, Robert.” Lucien đứng dậy, không rời mắt khỏi người em trai cùng cha khác mẹ của gã. “Nhưng chắc chắn cậu có thể nói cho tôi, cậu biết gì về hành động đáng ghê tởm này.”
“Những gì mà tôi biết ấy hả?” Robert nhìn hết người này đến người kia, sự kích động rộ lên trong mắt. “Lạy Chúa, không phải anh đang nghĩ tôi có liên quan đến chuyện này đấy chứ?”
“Tôi nói thẳng với cậu đấy”, Lucien khẽ đáp.
“Anh điên à?” Mắt Robert quét sang Aveline. “Vợ anh đã kể với anh những lời buộc tội điên rồ của chị ta có phải không?”
“Vợ tôi và tôi ở cùng một bên, Robert ạ, chúng tôi kể mọi chuyện với nhau.”
“Có nghĩa là anh tin…” Cậu ta lắc đầu như thể muốn hiểu rõ ràng. “Lucien, tôi không rõ.”
“Cậu ở đâu tối qua, Robert?” Lucien ngồi lên mép bàn, trong khi giọng nói nhẹ nhàng, nhưng gương mặt gã không đồng nhất như vậy.
“Ở buổi tiệc nhà Tripton, giống anh.” Cậu ta trừng mắt với Aveline. “Cả hai người đều thấy tôi
“Nhưng cậu ra về”, Aveline chỉ ra. “Sau đó cậu đi đâu?”
Gương mặt Robert đỏ bừng. “Sao chị dám hỏi hành tung của tôi. Nên nhớ tôi là ai!”
“Tôi biết chính xác cậu là ai”, Lucien gầm lên. “Cậu là thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch vẫn chơi trò đóng giả kẻ trưởng thành vì cái tước hiệu của cậu.”
“Tôi là Công tước Huntley!”
“Cậu là em trai tôi”, Lucien sửa lại. Và khi Robert mở miệng định trả đũa, Lucien giễu cợt thêm vào, “Em cùng cha khác mẹ”.
“Tôi không phải đứng đây cho các người chất vấn.” Hai nắm tay siết chặt hai bên sườn, Robert trợn mắt với cả hai vợ chồng. “Tôi đến xem có thể giúp được gì không, thay vào đó các người sỉ nhục tôi!”
“Cậu sẽ không đi.” Lucien vòng qua chiếc bàn để đổ chiếc bóng hăm dọa lên người đàn ông trẻ. “Cho đến khi tôi có vài câu trả lời.”
Robert không thừa nhận. “Tôi không thể nói với anh những điều tôi không biết.”
“Ai là kẻ đã bày mưu bắt cóc tôi?” Gã truy hỏi. “Ai là kẻ đang cố giết tôi? Ai là kẻ đã bắt cóc con gái tôi?”
Robert nao núng trước tiếng gầm của Lucien. “Không phải tôi. Mẹ kiếp, Lucien.” Gã đẩy ngực anh trai, gương mặt vặn xoắn vì xúc động. “Tôi đang cố tìm cách để đến gần anh, chứ không phải giải thoát khỏi anh!”
“Dối trá.”
“Tôi không nói dối.” Robert vênh mặt lên và khiến tất cả bọn họ bất ngờ bằng cách quắc mắt lại Lucien. “Tôi đã cư xử tồi tệ với anh khi chúng ta còn nh
“Tôi biết điều cậu đã làm. Tôi có mặt ở đấy.”
“Tôi không tự hào về điều đó.” Robert hết liếc Aveline rồi lại đến Lucien, sự bào chữa ánh lên trong đôi mắt. “Là do ảnh hường từ mẹ tôi. Bà luôn bảo tôi tốt hơn anh bởi một ngày nào đó tôi sẽ trở thành Công tước. Và anh chỉ là một đứa con hoang.”
“Cậu không khiến cho tôi mến cậu, Robert.”
“Anh lắng nghe tôi một lần có được không? Tôi không giỏi diễn đạt.” Vị Công tước bước xa khỏi Lucien, rồi quay lại đối mặt với gã. “Tôi đã cố tạo lập hòa bình với anh, nhưng tôi liên tiếp làm hỏng nó.”
“Cậu tìm ra cách hay để thiết lập hòa bình rồi đấy.”
“Lucien”, Aveline nói, “nghe cậu ta nói gì xem nào”.
Chồng cô quăng cho cô ánh nhìn tức tối. “Aveline, thằng nhóc này bày tỏ nỗi oán hận của nó với anh hàng năm trời. Anh sẽ không hạ mình bởi những câu chuyện Banbury [9] muộn mằn của nó đâu.”
“Tôi không oán hận anh. Chưa từng.” Robert nhìn cả hai người. “Tôi biết anh không tin tôi.”
“Cậu đúng rồi dấy”, Lucien phát cáu.
“Sự thật là, tôi luôn ngưỡng mộ anh, Lucien ạ.” Cậu ta bật cười tự giễu cợt bản thân. “Tôi đã có tước hiệu, nhưng anh có được sự ngưỡng mộ từ giới thượng lưu, nhờ những thành tích của mình. Ngay cả cha chúng ta cũng bình luận về nó.”
“Thật cảm động.”
“Anh thành công trên mọi lĩnh vực, từ ki doanh đến phụ nữ”, cậu ta tiếp tục, gửi ánh nhìn xin lỗi đến Aveline. “Anh là một tay thiện xạ và luôn được nhắc đến với vẻ kính phục nhất. Tôi muốn được trở nên giống anh. Nhưng tôi đã định phải mang tước hiệu.”
“Và tôi thì không.”
“Anh sẽ trở thành một Công tước giỏi giang hơn tôi rất nhiều”, Robert thì thào.
“Giờ còn nói thế làm gì?” Lucien lôi chiếc đồng hồ bỏ túi ra. “Trong một giờ nữa, tôi phải mang tiền để chuộc lại con gái tôi. Trừ khi cậu muốn nói với tôi nơi con bé…?”
“Tại sao anh không nghe tôi? Tôi không bắt con gái anh. Con bé là cháu tôi, trời ạ! Làm sao tôi có thể hãm hại con bé?”
“Giống cái cách cậu cố giết anh trai mình thôi.”
“Tôi không cố giết anh, tôi đã khóc thương cho anh, Lucien. Tôi đau buồn khi tưởng rằng anh đã chết.” Giọng nói cậu ta vỡ vụn, quỵ xuống một chiếc ghế.
“Tôi nghĩ…”
“Lucien.” Aveline vòng đến và đặt bàn tay lên cánh tay, ngăn lại bất cứ lời bình luận nghiêm khắc nào gã định thốt ra. “Em nghĩ cậu ta đang nói thật.”
“Dĩ nhiên tôi đang nói thật!” Giận dữ hằn trên gương mặt non trẻ của Robert. “Tôi ghét anh bởi chuyện xảy ra với Victoria. Và tôi còn ghét anh hơn nữa khi nhận ra tôi vui mừng vì anh đã phá hủy lần hứa hôn của tôi. Tôi còn quá trẻ để lập gia đình.”
“Cậu có vẻ vẫn canh cánh chuyện đó.” Được dỗ dành bởi bàn tay Aveline đang vuốt ve cánh tay, Lucien tựa hẳn người vào chiếc bàn.
“Mẹ tôi đã mất hàng năm trời để nói với tôi Victoria sẽ trở thành Nữ Công tước của tôi như thế nào. Tôi cũng đã từng có ý tưởng ấy, nhưng đến lúc thông báo chính thức ngày diễn ra hôn lễ, phát hiện mình không muốn kết hôn nữa. Tôi chỉ mới mười chín tuổi. Nhưng mẹ cứ nài ép tôi.”
“Cho nên cậu hành động như một chú rể bị xúc phạm.”
“Tôi không thể để lộ ra cảm giác của mình. Mẹ tôi sẽ nổi cơn thịnh nộ.”
“Giờ cậu là đàn ông rồi, Robert. Đừng để bà ta kiểm soát cuộc đời cậu nữa.”
“Mẹ tôi là một phụ nữ ghê gớm”, Robert vừa nói vừa thở dài. “Nhưng trong lúc tôi không thể cho bà thấy sự đau buồn của mình khi nghĩ anh đã chết, tôi mua Cổng Gai như để lưu giữ ký ức về anh. Tôi chưa bao giờ thay đổi bất cứ thứ gì trong ngôi nhà đó. Nó vẫn hệt cái ngày anh rời khỏi đó năm năm trước.”
Lucien cứng người. “Cậu mua ngôi nhà để tưởng niệm?”
“Phải.” Robert vỗ vào túi. “Thực tế… à, nó đây rồi.” Cậu ta lôi một mảnh giấy từ túi áo khoác ra. “Tôi định tặng nó lại cho anh như một món quà cưới. Nhưng tôi vẫn chưa có cơ hội.”
“Cậu còn mải bận rộn tranh cãi”, Aveline nhăn nhó nói.
Lucien từ tốn lấy tấm giấy Robert đưa cho gã. “Không phải cậu đã sắp xếp vụ bắt cóc tôi ư?”
“Lạy Chúa, không. Tôi yêu mến anh.” Robert nhún vai khi bọn họ ném về phía cậu ta những ánh mắt nghi ngờ. “Tôi yêu mến anh. Chỉ là không biết cách thể hiện điều đó. Tôi không thạo việc thừa nhận tôi quan tâm đến người anh ngoài giá thú của mình thế nào, nhất là khi trong tầm nghe của mẹ tôi.”
“Lúc này cậu đã là Công tưóc, Robert. Có lẽ cậu nên xem xét đưa mẹ cậu về ngôi nhà là của hồi môn của bà ấy.”
Robert co rụt lại. “Không dễ đâu.”
“Thử đi.” Lucien nhìn chằm chằm xuống tờ giấy như thể ai đó vừa đưa cho gã cả mặt trời. “Tôi không biết phải nghĩ thế nào về tất cả những chuyện này. Tôi cứ tưởng cậu đã trả tiền để người ta giết tôi.”
“Không phải tôi.” Robert bật dậy. “Tôi biết mình không phải người em tốt, nhưng tôi muốn quên quá khứ giữa chúng ta và hướng về phía trước như những người anh em thực thụ.” Cậu ta bước đến chìa tay ra.
Lucien nhìn chằm chằm vào bàn tay đó lâu đến mức Aveline sợ gã sẽ không nắm lấy nó. Nhưng cuối cùng, gã siết bàn tay Robert, lẩm bẩm lời chấp thuận đề nghị hòa bình.
“Vậy là cậu nghiêm túc khi nói với tôi cậu muốn sửa chữa mọi thứ với anh trai mình”, Aveline nói.
“Phải.” Robert nhếch miệng cưòi. “Không may chuyện ăn nói không dễ dàng với tôi. Rất nhiều lần tôi để cơn giận của bản thân dẫn dắt lối cư xử của mình.”
“Điểm đặc trưng có vẻ được truyền lại trong gia đình cậu”, Aveline nói, liếc ánh mắt ám chỉ về phía Lucien.
“Dù sao chuyện này cũng đẩy chúng ta vào một tình huống khó xử.” Lucien đặt tờ giấy sở hữu Cổng Gai xuống bàn. “Nếu cậu không phái tên ác ôn đó, vậy kẻ đó là ai?”
“Giá anh có thể tìm thấy Dante”, Aveline thở dài.
“Wexford? Hắn thì có liên quan gì?” Công tước thắc mắc.
Lucien nhìn Aveline, cô gật đầu. “Trước khi tôi biến mất, Dante đã chặn lá thư của Aveline thông báo cô ấy đang mang thai. Rồi mạo danh tôi, cậu ta cũng hồi âm bằng cách gửi một lá thư vứt bỏ cô ấy.”
“Đê tiện!” Robert kêu lên. “Tôi không biết anh tiếp tục làm bạn với tên bất lương đó kiểu gì nữa, Lucien.”
“Không may là tôi mới phát hiện sự gian dối của cậu ta vài ngày trước. Tôi đã đối chất với Dante và giờ cậu ta biến mất.”
“Chắc là bỏ ra nước ngoài rồi”, Robert nói.
“Có lẽ. Nhưng khoảng thời gian gửi lá thư cũng trùng khớp với vụ bắt cóc tôi.”
“Chúng tôi tin Dante có thể liên quan gì đó đến sự biến mất của Lucien”, Aveline nói. “Cái đêm diễn ra bữa tiệc tổ chức mừng đám cưới chúng tôi ở nhà cậu, tôi đã nhìn thấy cậu và Dante cãi nhau ngoài vườn.”
“Thế nên chị cho rằng tôi có dính líu đến những kế hoạch của hắn hả?”
“À, xét đến thái độ của cậu với chồng tôi và sự thật phải mất một khoản lớn mới sắp xếp được việc bắt cóc một người có địa vị như Lucien, ý kiến ấy cũng không quá lố bịch.”
“Tôi cũng phải đồng ý với chị điều đó”, Robert nói. “Nhưng cuộc tranh cãi của tôi với Wexford chẳng liên quan gì đến Lucien. Tên khốn đó lại đang lởn vởn quanh mẹ tôi. Tôi đã cảnh cáo hắn tránh xa khỏi bà.”
Lucien đông cứng. “Mẹ cậu ư?”
“Phải, thật đáng ghê tởm, không phải sao?” Robert nhăn nhó. “Những tên trẻ tuổi ở địa vị của hắn luôn nghĩ đến chuyện ve vãn với những người phụ nữ ở độ tuổi của mẹ tôi và đóng quân luôn ở đấy.”
Lucien và Aveline nhìn nhau. “Chuyện xảy ra từ trước rồi à?” Lucien hỏi.
Robert gật đầu. “Vài năm trước, Wexford bắt đầu đột ngột đến thăm hằng ngày, rồi đi cùng một xe ngựa với mẹ tôi, rì rầm vào tai bà ở những sự kiện của giới thượng lưu. Thật đáng hổ thẹn. Adminton làm bạn với bà còn có lý hơn nhiều
“Có lẽ mối giao thiệp của họ không như cậu tưởng”, Lucien nói. “Nếu họ không phải quan hệ yêu đương thì sao?”
“Còn cách giải thích nào khác… Anh không nghĩ…”
“Chẳng còn ai ghét tôi hơn Nữ Công tước Huntley cả”, Lucien khẳng định.
“Không thể nào.” Robert lắc đầu. “Tôi biết bà chưa bao giờ thích anh, Lucien, nhưng tôi thây khó mà tin nổi bà lại đi xa chừng này để loại bỏ anh.”
“Tôi không thấy khó tin chút nào. Bà ta có đủ tiền cho hành vi đó, cậu không thấy lạ là ngay khi tôi biến mất, ông bạn Adminton của bà ta đã đưa đầu ra bảo lãnh cho Dante vào giới thượng lưu sao?”
“Có thể hoàn toàn không phải mẹ. Có thể là Adminton.”
“Tôi rất tiếc, Robert, nhưng Adminton chẳng việc gì phải chống lại tôi cả”, Lucien nói. “Thực tế, chúng tôi thậm chí còn làm ăn với nhau trong một vụ đầu tư nhiều lợi nhuận vài năm trước. Ông ta sẽ là người cuối cùng thử loại bỏ tôi. Đó hẳn là Clarissa.”
“Lạy Chúa”, Công tước thì thào, cơn sốc hiển hiện trên gương mặt.
“Cậu không phải vừa nói mẹ cậu không ở trong thành phố sao?” Aveline hỏi.
“Bà về Havenmeade sáng hôm qua.”
Aveline nhìn Lucien. “Thật trùng hợp, anh có nghĩ thế không?”
“Đồng ý.” Lucien chộp lấy mảnh giấy đòi tiền chuộc trên bàn. “Địa điểm gặp mặt là một chòi săn ở Kent.”
“Một trong những điền trang bên họ ngoại của tôiở Kent. Đó là một phần hồi môn của bà khi lấy cha.”
“Cậu có nhận ra nơi này không?” Lucien ấn tờ giấy vào tay Robert.
Chàng trai trẻ trắng bệch. “Có. Nó là một phần trong điền trang của mẹ.”
“Hóa ra là vậy.” Lucien bước phăm phăm ra cửa và thét gọi Elton.
“Anh định sẽ làm gì?” Aveline hỏi.
“Anh sẽ đến nơi đó, anh sẽ tìm con gái chúng ta.”
“Không được, nếu không có em đi cùng, anh không được đi.”
Gã ngừng lại một giây, rồi gật đầu. “Nhớ thỏa thuận của chúng ta đấy.”
“Em sẽ đi lấy áo choàng.” Cô bắt đầu hướng ra cửa.
“Tôi cũng đi cùng.” Robert ném tờ giấy lên bàn và trợn mắt đáp lại Lucien.
“Tôi có thể giúp. Tôi có thể nói chuyện với mẹ, bởi bà sẽ không nghe anh đâu.”
“Cũng phải.” Lucien đón tay Aveline khi cô vươn tay về phía gã và nắm chặt nó. “Hứa với anh, em sẽ không làm điều gì ngốc nghếch.”
“Một khi anh cũng hứa điều đó với em.”
Trước khi gã có thể đáp lời, Elton đã xuất hiện. “Vâng, thưa ngài?”
“Báo cho ông Harriss ở phố Bow ngay lập tức và gửi lời nhắn đên ông Fenworthy, bảo ông ta không cần quan tâm đến những chỉ thị nhận được sáng nay.”
“Vâng, thưa ngài.” Người quản gia biến mất để thực hiện các yêu cầu của g
Lucien xoay người khỏi cửa và quay lại bàn để mở khóa ngăn kéo. Gã lôi ra một hộp gỗ gụ tuyệt đẹp. “Trước khi đi, chúng ta tốt hơn hết nên lấy những thứ này.” Gã bật nắp để lộ hai khẩu súng nằm trên lớp nhung đỏ.
Robert tiến lại gần gã và nhìn chằm chằm vào vũ khí. “Anh có nghĩ thứ này cần thiết không?”
“Có.” Lucien thoáng nhìn Aveline, người vẫn nán lại gần cửa. “Tôi không cho phép rủi ro xảy ra với tính mạng của gia đình tôi.”
Robert vươn tay đặt lên tay Lucien khi gã lấy một khấu súng từ chiếc hộp. “Tôi cũng sẽ không để rủi ro xảy ra. Hứa với tôi, anh sẽ không làm hại mẹ tôi đi.”
Hai người đàn ông nhìn nhau chằm chằm một lúc lâu.
“Tôi không biết có thể làm điều đó không.”
Robert siết chặt quai hàm đầy quyết tâm. “Tôi thề với anh, tôi sẽ thương lượng phải trái với bà. Tất cả những gì tôi yêu cầu là anh đừng gây tổn thương cho bà ấy.
Lucien gạt tay Robert ra và nâng khẩu súng khỏi nơi cất giữ. “Một khi bà ta không gây hại cho ai, tôi sẽ giữ lời hứa. Nhưng nếu tôi phải chọn giữa mẹ cậu và vợ hoặc con tôi, cậu biết lựa chọn của tôi thế nào rồi đấy.”
Robert chầm chậm gật đầu và lấy khẩu súng còn lại. “Vậy ít nhất đừng bắn chí mạng. Anh là một thiện xạ, Lucien. Anh có thể bắn những vết thương không gây chết người.”
“Tôi sẽ làm hết khả năng,” Gã đặt một bàn tay lên vai Robert.
Sự đụng chạm này là bằng chứng rõ ràng đầu tiên của tình anh em, Aveline mở cửa. “Em sẽ đi lấy áo choàng”, cô nói và ra khỏi phòng.