Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Ba Đêm Định Mệnh

Chương 9

Tác giả: Debra Mullins

.Aveline không chút ngạc nhiên khi Lucien quay trở lại vào sớm hôm sau. Cô tự mình mở cửa và dùng cơ thể chắn ngang lối vào ngôi nhà. “Anh đến để mang thêm hăm dọa phải không, Lucien?”

“Tôi đến để nói chuyện về Chloe.” Gã chống một bàn tay lên mép cửa và cúi người xuống, trâng tráo nhìn chằm chằm vào mắt cô. “Chúng ta có thể nói chuyện đó ngay trên ngưỡng cửa cho cả thế giới nghe lỏm, hoặc thảo luận bên trong như những người trưởng thành văn minh.”

Cô muốn dập cửa vào mặt gã, nhưng từ âm điệu trong giọng nói, gã có thể chỉ đơn giản giật tung bản lề để lấy lối đi. “Thôi được. Lối này.” Cô bỏ mặc cánh cửa để ngỏ – một hành động có chút khiếm nhã – và dẫn đường vào phòng khách. Gã đóng sầm cánh cửa và đi theo cô.

Đóng cả cửa phòng khách, gã ném chiếc mũ lên bàn. “Tôi là cha của Chloe.” Từng từ của gã vang lên thách thức.

“Đương nhiên đó là anh.” Vẻ buộc tội trượt vào giọng nói của cô mặc dù cô đã tự thề rằng mình sẽ cư xử lịch sự. “Con bé quá giống anh.”

“Phải, rất giống.” Đôi mắt đen của gã híp lại. “Và cô đã bao giờ định nói với tôi chưa?”

Cô há hốc miệng nhìn gã. “Tôi đã nói vói anh rồi, đồ đê tiện! Tôi gửi một lời nhắn đến Luân Đôn cho anh.”

“Một lời nhắn? Tôi chả nhận được lời nhắn nào cả.” Ánh nhìn khinh thị của gã quét khắp người cô từ đầu đến chân. “Phụ nữ bình thường kiểu gì lại bỏ loại tin như vậy vào một lời nhắn?”

“Một cô gái mười chín tuổi đang sợ chết khiếp.” Cô thốt lên, âm thanh nhuốm màu ghê tởm. “Tôi mới nghĩ ngây thơ làm sao khi cho rằng anh sẽ trở lại Cornwall và thực hiện nghĩa vụ với tôi, với Chloe. Trên toàn nước Anh, hẳn đâu cũng có con rơi của anh.”

“Vấn đề đó thì cô nhầm rồi.” Gã siết nắm đấm hai bên hông, nhưng vẫn giữ khoảng cách, như thể hầu như không kiểm soát nổi bản thân. “Chưa bao giờ trong đời tôi từng để sinh một đứa trẻ ngoài giá thú. Bởi bản thân tôi cũng là con hoang, tôi cẩn thận hết sức không bao giờ bắt một đứa trẻ khác phải chịu đựng cuộc đời như thế.”

“Anh rõ ràng không hề chừa ra sự cẩn trọng nhường ấy với tôi.”

Gã chậm chạp lắc đầu. “Tôi không nhớ. Đam mê giữa hai chúng ta quá cháy bỏng, hoàn cảnh lại quá hiếm có và kích thích. Tôi đã bất cẩn.”

“Và phúc đáp của anh cho lời nhắn của tôi thì sao? Là sự bất cẩn đó phải không?”

Gã nhíu mày. “Phúc đáp nào?”

“Ôi, thôi đi!” Cuối cùng cũng có thể chọc thông cơn giận của cô trên tấm bia chừng mực sau tất cả những năm qua, câu chữ cứ thế tuôn ra khỏi mồm không hề cân nhắc. “Tôi đã gửi một lá thư đến nhà anh ở Luân Đôn và nói rằng tôi đang có mang con của anh. Lời hồi âm của anh là một tin nhắn hai dòng chúc mừng sự kiện đáng mừng của tôi và yêu cầu tôi không bao giờ liên lạc với anh thêm nữa.”

Cái cau mày của gã dữ dội hơn, hàng lông mày đen rạch thẳng thành một đường. “Tôi chưa bao giờ nhìn thấy kiểu tin nhắn ấy và cũng chưa bao giờ gửi bất cứ hồi đáp nào như vậy.”

“Vậy ai làm hả, Lucien?”

“Tôi không biết. Cô cũng có thế đã dựng lên toàn bộ câu chuyện.”

Cô khịt mũi không tin. “Anh tưởng tượng ra sao về những điều đã xảy đến với tôi suốt những năm qua? Tôi thương yêu Chloe, nhưng sự ruồng rẫy của anh đã hủy hoại cuộc đời tôi. Tôi bị người ta xa lánh. Tôi không bao giờ kết hôn bởi không một người đàn ông tử tế nào dám lại gần tôi. Những lời đề nghị duy nhất tôi nhận được là những điều không một quý cô đứng đắn nào từng nghe thấy trong đời. Giờ cha tôi thì bất lực, tôi chẳng còn cách khả dĩ nào để sống sót nữa cả. Con gái tôi xứng đáng được sống tốt hơn thế.”

“Đúng vậy. Đó là lý do vì sao cô sẽ cưới tôi.”

“Cái gì?” Cô biết miệng mình đang há hốc, nhưng dường như không thể ngăn được bản thân.

“Cô sẽ cưới tôi, Aveline, và cùng Chloe sẽ đến sống với tôi ở Luân Đôn.”

Cô nheo mắt trước vẻ chắc chắn trong giọng nói của gã.

Gã không phải đang hỏi cưới mà đang tuyên bố với cô. “Cách thức của anh mới lãng mạn làm sao, Lucien.”

“Cô thấy còn cách giải quyết nào tốt hơn không?” Gã mỉm cười, trong thoáng chốc trông hệt như người đàn ông quyến rũ cô quen năm năm về trước. “Nếu cô lấy tôi, Chloe sẽ không bị thương hại hoặc lảng tránh vì không có cha thêm nữa. Với quyền lực được hậu thuẫn từ gia sản của tôi, những cánh cửa của giới thượng lưu sẽ mở ra chào đón con bé, đảm bảo cho con bé một cuộc hôn nhân tử tế. Và cả hai người sẽ không thiếu thốn thứ gì.”

“Anh vẽ lên bức tranh đẹp đấy.” Cho bản thân thời gian suy nghĩ, cô đi về phía kia của căn phòng, bàn tay đùa với những cành hoa được cắm trong bình. “Lời đề nghị sẽ được hoan nghênh hơn vào năm năm trước.”

“Cô biết chuyện gì đã xảy ra với tôi.” Giọng gã sôi sục vì giận giữ. “Tôi có thể đã hoàn thành nghĩa vụ của mình với Chloe, nếu có cơ hội.”

Cô quay lại để đối mặt với gã. “Anh phủ nhận việc nhận được lời nhắn của tôi.”

“Tôi chưa bao giờ nhận được bất cứ lời nhắn chết tiệt nào cả.” Gã trừng mắt. “Aveline, cô hình như đã hiểu sai khi nghĩ tôi đang cho cô lựa chọn. Không hề. Cô sẽ cư

“Và nếu tôi từ chối?”

“Thì Chloe sẽ đi với tôi, bất kể giá nào.”

“Anh không thể!” Cô xông lên hai bước nhưng khựng lại trước nét khắc nghiệt trên mặt gã. “Tôi là mẹ con bé!”

“Đương nhiên, chính vì vậy tôi mới đề nghị chuyện kết hôn. Dù cô có lựa chọn thế nào, Chloe sẽ không lớn lên trong ngôi nhà này. Tôi thừa nhận đứa nhỏ sẽ cần mẹ nó, bởi tôi đã đối xử tệ bạc với cô – cho dù vô ý – tôi sẽ hỏi cưới cô đàng hoàng.”

“Anh mới hào phóng làm sao!” Cô quát.

Gã bắn cho cô cái nhìn cảnh cáo. “Cẩn thận đấy, Aveline. Tôi có cả tiền lẫn phương tiện để mang Chloe khỏi cô mãi mãi. Con bé là con gái tôi, tôi sẽ bị nguyền rủa nếu để con bé sông trong ngôi nhà của người đàn ông đã cố hủy hoại mình.”

“Anh đang nói cái gì? Nghĩa là nếu tôi lấy anh, cha tôi sẽ phải lưu lại đây một mình?”

“Chính xác, đó là điều tôi đang nói.” Gã siết rồi lại buông lỏng hai nắm đấm bên người, dù đôi mắt vẫn điềm tĩnh và lạnh lẽo. “Cô sẽ cưới tôi và đến Luân Đôn cùng Chloe. Cha cô sẽ lưu lại đây. Một mình. Bị cướp đi tài sản quý giá nhất – gia đình của ông ta.”

“Tôi không thể bỏ lại ông”, cô thì thào.

“Vậy tôi sẽ đưa Chloe đến Luân Đôn!”

“Anh không thể cướp con tôi!”

Gã nhướng hàng lông mày trước sự bùng nổ của cô. “Đương nhiên tôi có thế. Như đã nói, tôi đủ giàu có và quyền lực để làm chính xác điều đó. Chọn

“Anh đang yêu cầu tôi ra một quyết định không tưởng!”

“Dù sao đi nữa, cô vẫn phải làm thế.”

“Anh nghĩ anh là ai, Lucien DuFeron?” Cô chất vấn. “Làm sao anh dám trở lại cuộc đời tôi và xé toạc nó theo cách này cơ chứ?”

“Ngừng màn kịch của cô được rồi đấy”, gã nói vói cái phẩy tay thô bạo. “Tôi sẽ đến Luân Đôn với Chloe vào hôm nay. Nếu cô đi với chúng tôi, nói ngay với tôi để tôi còn thu xếp lấy giấy đăng ký kết hôn.”

Cô nhìn chằm chằm kẻ lạ mặt có trái tím lạnh lẽo này, nhắc mình nhớ kĩ về tay chơi bời, ích kỷ cô gặp vào cái đêm cầu xin cho sự sống của cha mình.

Gã thực sự mong cô có thế chọn giữa cha và con gái cô sao? Loại đàn ông nào lại có thế đòi hỏi một điều như thế?

“Thế nào?” Gã lôi chiếc đồng hồ bỏ túi ra và để ý thời gian. “Thời gian đang trôi đi rất nhanh, Aveline”.

“Anh mong chờ tôi có thể quay lưng lại với gia đình mà không suy nghĩ sao?”

“Chỉ một thành viên thôi.” Gã đóng nắp đồng hồ và bỏ nó vào túi áo gi lê. “Thành viên nào quan trọng vói cô hơn. Chọn đi, Aveline. Xe ngựa của tôi đang đợi.”

“Anh đâu có để nhiều lựa chọn cho tôi”, cô cay đắng nói. “Tôi sẽ cưới anh.”

Gã cười thỏa mãn. “Một quyết định thông minh.”

“Nhưng”, cô thêm vào, “Cuộc hôn nhân sẽ chỉ trên danh nghĩa”.

Nụ cười của gã nhạt đi. “Cô không thể cho rằng tôi đồng ý.”

“Và anh không thể cho rằng tôi sẽ chia sẻ cơ thể tôi với người đàn ông bắt tôi phải bỏ rơi người cha bệnh tật của mình.”

Gã giơ ngón tay lên trần nhà. “Kẻ đó đã cố hủy hoại cuộc đời tôi!”

“Là anh nói vậy. Anh có bằng chứng nào không?”

“Ông ta có động cơ. Ông ta phát điên khi phát hiện chúng ta là nhân tình.”

Cô đảo tròn mắt. “Tôi ngạc nhiên khi từ trước đến giờ không có người cha hoặc người chồng bị xúc phạm nào khác tìm đến anh.”

Môi gã xoắn lại thành một nụ cười chua chát. “Hầu hết bọn họ không muốn đối mặt với tôi trong trận đấu súng.”

“Phải rồi, chẳng phải anh đã hình thành thói quen giết người sao?”

Gã đột ngột tiến về phía cô khiến cô trượt ngã ngay khi đang hấp tấp lùi chân bỏ trốn. Chân cô vấp phải lưng ghế sô pha, nhưng gã đã đến, chắn lối cô, chiếc bóng bao phủ cả người và bao vây lấy cô với bộ dạng đầy quyền uy. Giận dữ và nóng nảy rực lên trong đôi mắt gã. “Tất cả những trận đấu tôi từng tham gia đều vì vấn đề danh dự”, gã gầm gừ. “Đây là lần duy nhất tôi từng bỏ cuộc và gần như đã trả giá bằng mạng sống của mình.”

Cô nuốt nghẹn, mất nhuệ khí bởi những cơn thịnh nộ rung lên từ cơ thể to lớn của gã. “Anh vẫn không có bằng chứng cho việc cha tôi đã làm như những gì anh cáo buộc.”

“Những tên côn đồ bắt cóc tôi đề cập đến một lão Nam tước đã thuê chúng.”

Máu như bị rút sạch khỏi đôi má cô. “Không phải cha tôi.”

“Cô lúc nào cũng là một cô con gái hiếu thuận, nhưng tôi không nghĩ ra có vị Nam tước nào khác lại sinh mối hận thù nhường vậy với tôi. Lòng tự trọng của cha cô có thể đã không được thỏa mãn khi tôi từ chối đấu súng với ông ta. Có lẽ ông ta đã săn lùng cách san bằng tỷ số theo cách khác.” Gã lùi một bước và lôi chiếc đồng hồ bỏ túi ra thêm lần nữa.

“Tôi sẽ đến Luân Đôn trong một giờ nữa. Tôi nghĩ cô nên thu dọn đồ đạc của mình. Và của Chloe.”

“Một giờ gần như không đủ!”

“Sai người hầu đóng gói cho mỗi người một túi đồ và tôi sẽ gửi ai đó đến lấy phần còn lại. Hoặc mua mới.”

“Chúng tôi chỉ có một cậu bé phụ bếp và một quản gia”, cô gắt. “Và khó có thể trông đợi bà Baines…”

“Đừng cắt ngang lời tôi, Aveline.”

Cảnh cáo hằn sâu trong câu nói, ánh nhìn dữ dội gã bắn về phía cô khiến những lời phản kháng của cô chết ngay khi chưa được thốt ra. Năm năm trước, Lucien đã là một người đàn ông không ai dám ngắt lời. Còn Lucien mới đây với cơn giận dữ cay độc và các vết sẹo trên thân thể dường như còn kinh khủng hơn nữa.

“Chúng ta vẫn chưa bàn luận xong về cuộc hôn nhân”, cô trầm lặng nói.

“Cô muốn một cuộc hôn nhân lợi ích phải không? Tốt thôi.” Gã nhún vai, mất kiên nhẫn hiển hiện trên từng thớ thịt. “Tôi sẽ để mặc cô với chiếc giường sạch sẽ của mình cho đến cái ngày cô đòi hỏi sự ân cần từ tôi.”

“Không bao giờ xảy ra.”

Gã nhướn hàng lông mày nhạo báng. “Đừng khi nào nói không bao giờ, bé cưng ạ. Hôn nhân là mãi mãi. Và mãi mãi tương đối dài đấy.” Gã đi về hướng cửa. “Tôi và cỗ xe sẽ đợi. Đừng để tôi phải săn đuổi cô, Aveline. Nhớ lấy, Chloe sẽ đi với tôi hôm nay, dù cô đi cùng con bé hay không.

Mãi sau khi Lucien đi khỏi một lúc lâu, Aveline vẫn ngó trừng trừng vào cánh cửa đóng chặt. Tim cô dồn dập, đôi mắt nhức nhối với những giọt nước mắt. “Quỷ tha ma bắt anh ta”, cô thì thào. “Làm sao anh ta có thể tàn nhẫn như vậy?”

Run rẩy, cô sụp người xuống ghế sô pha. Cô siết những ngón tay lại để ngăn chúng khỏi run lẩy bẩy và cố ép mình sắp xếp lại những suy nghĩ xáo trộn đâu ra đấy.

Làm sao gã có thế đẩy cô vào một lựa chọn nhẫn tâm đến thế? Con gái hoặc người cha. Đương nhiên cô không thể để mặc gã mang Chloe đến Luân Đôn một mình, biết rằng gã đã đúng khi tuyên bố mình có tiền và quyền lực để thực hiện chính xác đều đó. Lựa chọn tốt nhất là tuân theo. Việc kết hôn với gã sẽ mang lại lợi ích cho Chloe, điều mà cô không bao giờ có thể từ chối dành cho con gái bé bỏng của mình. Lucien sẽ chu cấp cho Chloe một khoản hồi môn hậu hĩnh và một tương lai xán lạn.

Xán lạn hơn rất nhiều so với thân phận đứa con hoang của một tiểu thư bị hủy hoại thanh danh.

Nhưng gã đã nhìn thấy cha cô, biết tình trạng sức khỏe của ông. Làm sao gã có thể trông chờ cô quay lưng lại với cha mình, nhất là khi rõ ràng cha cô không có khả năng tự chăm lo cho bản thân?

Nhưng tại sao cô phải ngạc nhiên? Đấy là người đàn ông đã đòi hỏi sự trinh nguyên của cô đổi cho mạng sống của cha. Người đàn ông đã bỏ rơi cô cùng con gái và rồi phủ nhận không hề hay biết. Ngay lúc này đây, gã đang bị ám ảnh bởi ham muôn phục thù, kiên quyết muốn trông thấy cha cô bị hủy hoại. Làm sao cô có thể tin tưởng một người chồng như thế?

Trong cơn hoảng loạn, cô bấu chặt bàn tay lên tay cầm chiếc ghế, rồi ngừng lại khi phát hiện bề mặt của thớ vải đã bị mài mòn. Cô liếc quanh căn phòng và nhận ra lớp giấy dán tường đã bạc màu cùng những tấm rèm xác xơ. Cô đã không hề chú ý xem họ đã khánh kiệt tới mức nào, cho đến tận giây phút này.

Gã đàn ông đáng nguyền rủa. Những ngón tay cô cuộn lại thành một nắm đấm. Trước khi cha đổ bệnh, cô ít nhất cũng xoay xở để có thức ăn đặt lên bàn và một mái nhà để che đầu, cho dù ít ỏi. Và khi mọi càng ngày càng xuống dốc trong vài tuần vừa qua, cô bắt đầu lo lắng làm sao có thể duy trì chi phí thuốc men ngày một tăng cao của cha mình.

Nhưng ngay lúc này, cô sắp kết hôn với một người đàn ông giàu có, người sẽ chăm lo cho các nhu cầu của cô và Chloe. Cũng bởi nghi ngờ khả năng Lucien chìa bàn tay rộng lượng với người cha yếu ớt, cô sẽ tiếp tục dùng đồ thêu của mình để chu cấp cho việc săn sóc ông, ngay cả nếu Lucien ngăn cấm cô không bao giờ được gặp lại ông. Thực tế, bán sản phẩm của cô ở Luân Đôn thậm chí còn được giá hơn nữa.

Cô chà bàn tay lên khắp khuôn mặt. Có quá nhiều cảm xúc cuộn trào trong cô. Giận dữ trước quá khứ. Tuyệt vọng với những chuyện không thể làm khác đi. Vui mừng vì thay đổi trong hoàn cảnh của Chloe. Đau đớn phải bỏ cha lại phía sau. Và tận trong sâu thẳm, so với nỗi hổ thẹn muôn đời, là niềm hạnh phúc sai trái khi biết Lucien DuFeron vẫn còn sống.

Cũng nhiều như căm ghét gã, khinh miệt cái cách gã lôi kéo cô, một điều gì đó bên trong cô đã hồi sinh kể từ khi cô nhìn thấy gã đi lại trong phòng khách. Thậm chí sau lối cư xử đê tiện của gã, cơ thể cô vẫn phản ứng với sự hiện diện của gã như thể trong suốt năm năm qua họ chưa từng lìa xa.

Và khi gã đề cập đến chuyện kết hôn – ừm, trái tim cô gần như ngừng đập. Không rõ cô đã mơ đến điều này biết bao lâu rồi?

Nhưng không giống thế này.

Lucien đã thay đổi. Gã từng là một kẻ vô lại năm năm trước, nhưng cô đã nhìn thấy những yếu đuối ẩn dấu trong con người gã suốt thời gian họ ở cùng nhau. Cô thậm chí còn ngốc nghếch đem lòng yêu gã. Nhưng người đàn ông này… con người lạnh lùng, lòng đầy thù hận, chẳng ngần ngại giằng một bé gái khỏi mẹ đứa trẻ hay tước bỏ gia đình duy nhất của một ông già bất hạnh… Cô không hề hiểu người đàn ông này một chút nào hết.

Vậy mà cô sắp cưới gã.

♥♥♥

Lucien nhìn chăm chú vào chiếc kim phút nhích đến số mười giờ với tiếng “tích” hầu như không thể nghe thấy. Gã liếc nhìn khung cửa vẫn đóng im ỉm, miệng mím thành một đường mỏng dính khi bấm sập chiếc đồng hồ bỏ túi. Aveline đang thử thách lòng kiên nhẫn ở gã.

Chẳng lẽ chưa đủ tệ khi gã đồng ý yêu cầu lố bịch của cô về một cuộc hôn nhân chỉ trên danh nghĩa? Cô cứ phải thách thức gã hết lần này tới lần khác mới được sao?

Đương nhiên rồi.

Cô là Aveline.

Người đàn bà từng mắng nhiếc gã, nhưng sự bướng bỉnh của cô cũng là một trong những điều gã phải kính nể. Cô không cho phép người khác áp bức mình, khi đã muốn điều gì thì sẽ quyết làm bằng được. Lòng hiếu thuận kiên định với người cha là một biểu hiện khác của ý chí kiên quyết ở cô. Khác biệt với hầu hết những người đàn ông khác, gã thấy những người đàn bà thụ động thật tẻ nhạt. Còn Aveline luôn luôn kích thích gã.

Đó chính là lý do vì sao gã lại đứng bên ngoài xe ngựa đợi cô như một thằng hầu thế này.

Gã cần đặt khoảng cách giữa họ. Gã đã phải duy trì thái độ khắc kỉ trong suốt cuộc nói chuyện của bọn họ bằng mọi giá, bởi thế gã mới chọn đứng chờ bên ngoài hơn là lưu lại trong phòng khách như mọi khi. Kiểu đối kháng của cô đã khuấy động gã một cách hoàn toàn phi lý. Thời điểm gã khiến cô ghim chặt trên ghế sô pha, gã không muốn gì hơn là được đẩy cô ngã ra trên đó và yêu cô cho đến khi cô thét lên tên gã.

Nhưng ngay lúc này, cô đang căm thù gã. Với việc ép cô bỏ lại cha mình phía sau, gã cam đoan rằng chỉ nhìn thấy gã thôi cũng khiến người vợ tương lai cảm thấy ghê tởm. Tuy vậy, đó là giải pháp tốt nhất. Lòng hiếu thuận mù quáng với người cha sẽ không cho phép cô nhìn thấy bản chất xấu xa thực sự trong những mưu đồ của lão già đó, thứ mà gã không thể dung thứ.

Cô nên cảm ơn gã đã để cha mình sống sót, chứ không nên từ chối chia sẻ chiếc giường với chồng tương lai như vậy.

Phút cuối cùng đã trôi qua. Gã bước về phía ngôi nhà ngay khi cánh cửa bật mở và thằng bé chạy việc kéo lê một chiếc rương ra ngoài. Lucien ra dấu cho người hầu của gã chạy ra giúp đỡ, rồi bắt đầu tiến lên phía trước.

Khi đi qua cửa, gã phát hiện hai chiếc hộp chổng lên nhau trong hành lang. Sự thỏa mãn khiến gã mỉm cười. Đến giờ, có vẻ như Aveline sẽ chiều theo các mong muốn của gã rồi.

Tất cả các phòng tại tầng một đều trống, nên gã trèo lên các bậc cầu thang. Gã không hề có ý định chạy theo cô, nhưng tốt nhất phải cho cô thấy gã sẽ không cho phép cô cãi lời mình. Chắc chắn chỉ cần một vẻ mặt không vừa lòng của gã thôi sẽ càng thúc giục cô nhanh chân hơn.

Gã nhìn thoáng qua hai phòng không người trên tầng hai trước khi phát hiện ra bản thân đang đứng trước cánh cửa để hờ của phòng Nam tước.

Gã không muốn vào trong. Gã muốn bấu víu lấy cơn giận, để không phải cảm thấy thương hại lão ta. Nhưng gã đã thương cảm thay cho lão ngay phút đầu tiên nhìn thấy và điều đó khiến gã tức điên. Chestwick đã cố gắng giết gã. Lão ta xứng đáng với tất cả những điều xảy đến với mình.

Những tiếng rì rầm nho nhỏ làm gã xô cửa, nhưng rồi ngừng lại ở ngay lối vào. Chloe đứng bên cạnh ghế Nam tước ngồi, bàn tay nhỏ bé đặt lên bàn tay to lớn vẫn để thõng trên phần tay ghế của lão. Aveline đang đứng ở một bên, dõi theo với nụ cười bao dung và buôn bã nở trên môi.

“… và mẹ nói chúng cháu sẽ đến Luân Đôn sống với người cha thực sự của cháu. Mẹ nói ông phải ở lại đây làm bạn với bà Baines, nhưng cháu hứa sẽ đến thăm ông.” Chloe cúi người và đặt một nụ hôn lên bàn tay Nam tước.

Trái tim Lucien như siết chặt trước hình ảnh đầy cảm xúc đó. Làm sao Aveline lại cho phép việc ấy xảy ra? Cô không nhận thấy sẽ thật khó khăn cho một đứa trẻ một khi con bé nhận thức được rằng mình không được phép về thăm ông ngoại?

Như thể cảm nhận được sự hiện diện của gã, Aveline đánh mắt nhìn sang. Ánh mắt chằm chằm đầy thách thức, như muốn nói: “Làm đi. Giằng con gái anh khỏi ông ngoại và bảo vì sao con bé không thể gặp lại ông mình”.

Gã nheo mắt nhìn Aveline. Cô nghĩ rằng gã sẽ do dự khi mang đứa nhỏ đi sao? ” lúc đi rồi.”

Chloe giật nảy mình trước âm thanh phát ra từ giọng nói của gã. Quan sát Lucien với vẻ đề phòng, con bé thụt lùi khỏi ông ngoại cho đến khi bàn tay nắm chặt tìm thấy vạt váy mẹ. Aveline đặt tay lên vai con bé để trấn an. “Là chú ấy ạ?”, cô gái nhỏ hào hứng thì thào.

“Đúng rồi, Chloe.” Aveline gửi nụ cười khiêu khích về hướng gã. “Đây là cha của con.”

Kiểu híp mắt nhìn của Chloe giống như một bản sao thu nhỏ từ cái cau mày ngờ vực của chính bản thân khiến một cục bướu ứ trong cổ họng gã. Chúa lòng lành, con bé chính xác là một thành viên nhà DuFeron.

“Xe ngựa đã sẵn sàng khởi hành”, gã nói, giọng cao hơn so với ý định bởi những cảm xúc cứ dồn hết lại. “Và sự kiên nhẫn của tôi đã đến giới hạn.”

Miệng Aveline mím chặt, nhưng cô lẳng lặng nắm lấy bàn tay Chloe và bước về phía gã. Cô ngừng lại ngay trước mặt gã, rồi thoáng ngoái nhìn cha mình, người vẫn đang đờ đẫn ngó không chớp mắt ra ngoài cửa sổ. Khi cô quay lại phía Lucien, đôi mắt như nhòe đi với những giọt nước mắt đong đầy. Và cảm giác tội lỗi.

Gã lẳng lặng tránh sang một bên, cô lướt qua, đầu ngẩng cao, xương sống cứng ngắc tỏ vẻ chê trách. Chloe trộm liếc nhìn gã khi theo mẹ dẫn xuống cầu thang, sự bối rối hiển hiện trên gương mặt thơ trẻ khi con bé để ý đến xúc cảm chồng chất của người lớn xung quanh.

Có thứ gì đó như cảm giác tội lỗi len lỏi qua cơn giận thường trực vẫn mang, gã sốt ruột gạt phăng nó đi. Sải bước vào căn phòng, gã dừng trước Nam tước và nhìn xuống kẻ thù của mình.

Gã nên có một loại cảm giác thỏa mãn nào đó, hoặc ít nhất cũng nguôi bớt cơn cáu giận đang không ngừng vắt kiệt cơ thể. Gã không hề có chút cảm xúc nào trừ chút lòng thương hại gợn lên khi nhìn thấy lớp vỏ gãy vụn của một ông lão từng là ngài Chestwick.

Gã muốn nói đôi điều. Bỏ rơi cha Aveline với bài diễn thuyết chia ly kịch tính hẳn sẽ ám ảnh lão ta trong suốt những năm tháng cô đó đầu óc trống rỗng, cuối cùng, gã quyết định cúi đầu chào ngắn gọn đầy khinh miệt trước khi rời khỏi phòng.

Luân Đôn – và cô dâu tương lai của gã – đang đợi.

Bình luận