Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Ba Đêm Định Mệnh

Chương 10

Tác giả: Debra Mullins

Sau ba ngày di chuyển bằng xe ngựa cùng với một đứa trẻ bốn tuổi, quán trọ Duckworth sạch sẽ và sang trọng trông như thiên đường với Aveline. Khi cô rửa sạch lớp bụi đường khỏi gương mặt trong căn phòng ngủ nhỏ chung với con gái, cô có thể nghe tiếng chân Lucien đi lại loanh quanh trong căn phòng kế bên họ. Sự gần gũi kỳ lạ

ó khiến cô mất bình tĩnh. Chỉ khi nghe thấy cánh cửa bên phòng gã đóng lại và tiếng những bước chân mất hút dần xuống dưới sảnh, tim cô mới đập bình thường trở lại.

Gã đã gắng hết sức để định hình một mối quan hệ với Chloe, đứa nhỏ đang dần dần mở lòng với gã. Hơn một lần trong suốt cuộc hành trình, trái tim Aveline tan chảy khi để ý thấy những ánh nhìn lén lút hướng về Chloe, niềm thích thú đáng kinh ngạc lấp lánh trong đôi mắt như thể gã không tin nổi mình là cha của đứa trẻ quý giá này. Có lúc Chloe được đặt ngồi cạnh Lucien và con bé thiu thiu ngủ, nằm cuộn tròn trên ghế với mái đầu gối lên đùi cha. Aveline cũng giả bộ chợp mắt và quan sát với cảm xúc nghẹn ngào khi thấy Lucien định vuốt những lọn tóc quăn của đứa nhỏ, rồi ngập ngừng, bàn tay cứ lơ lửng trên đầu con bé, trước khi rụt lại. Biểu cảm trên gương mặt đã phản chiếu sự lưỡng lự trong tâm trí gã.

Aveline không biết làm sao ngoại trừ cảm động trước bằng chứng rõ ràng rằng gã quan tâm đến đứa con của bọn họ. Sau cùng, Chloe cần một người cha và sự thật cho thấy gã đang cố gắng lấp đầy vai trò đó chỉ để xoa dịu những phẫn uất của cô.

Nhưng cô không bao giờ có thể tha thứ khi gã bắt cô bỏ cha đẻ của mìnhía sau.

Ngồi trên giường, Chloe ngáp to một cái.

“Con mệt sao, bé cưng?” Aveline hỏi, dùng khăn bên cạnh chiếc chậu lau khô đôi bàn tay.

“Đói”, Chloe đáp, rồi lại ngáp.

Thật tội nghiệp, Lucien đã giữ một tốc độ di chuyển đều đặn vừa phải trong vài ngày qua, nhưng Chloe không quen với việc đi xa. Không nghi ngờ rằng con bé cần nhanh chóng có ngay một bữa tối nóng hổi cùng chiếc giường ấm áp.

Như thể đáp lại cho ý nghĩ của cô, tiếng gõ cửa vang lên. Aveline mở cửa rồi phát hiện ra một người phụ nữ trẻ đang bê một chiếc khay đứng ngoài.

“Buổi tối tốt lành, thưa cô”, cô gái nói, “Em là Jen, con gái ông chủ quán trọ. Ông DuFeron yêu cầu em mang chút gì đó lên đây cho tiểu thư bé nhỏ”.

“Chúa ban phước cho cô”, Aveline đáp và giơ tay đón chiếc khay. Người phụ nữ da ngăm đen mang chiếc khay tránh khỏi tầm với của cô kèm theo một nụ cười vui vẻ. “Ôi, không đâu, thưa cô. Ông DuFeron bảo em mang cái này lên và trông chừng tiểu thư bé nhỏ trong khi cô dùng bữa tối với ông ấy trong phòng ăn riêng.”

Aveline thõng hai tay xuống bên hông. “Ý anh ta là bây giờ?”

“Ồ, vâng, thưa cô. Cô không cần lo cho tiểu thư bé nhỏ đâu ạ. Em có ba cô em gái và em biết những việc cần phải làm. Em sẽ đảm bảo cô bé sẽ ăn hết đồ ăn, rồi lên giường đi ngủ. Em thậm chí sẽ hát ru cô bé như từng làm với các em của em.”

Mặc cho nỗi e ngại của cô gái, Aveline mỉm cười. “Tôi nghĩ con bé sẽ rất thích. Và tên con bé là Chloe.”

Aveline tránh đường để con gái người chủ quán có thể vào phòng. Jen chứng minh năng lực với những đứa trẻ như đã nói và Chloe nhanh chóng cười rúc rích khi ăn xú

“Giờ cô cứ đi đi, thưa cô”, Jen nói với cử chỉ xua tay về phía cửa. “Hãy tận hưởng bữa tối của cô và đừng lo về tiểu thư Chloe. Em sẽ cho cô ấy ăn và đi ngủ trong chốc nữa.”

“Tốt lắm.” Aveline ngập ngừng giây lát trên ngưỡng cửa, rồi đi xuống cầu thang, tiếng cười khúc khích của Chloe đuổi theo cô.

Các dây thần kinh xoắn vặn trong bụng cô trên đường đến phòng ăn riêng. Trong ba ngày qua, Chloe đã vô tình cư xử như một vú em đi kèm với Aveline và Lucien để bảo đảm hai người không bao giờ phải thực sự ở một mình. Thế mà bây giờ, gã đang đợi cô sau những cánh cửa đóng chặt để cùng dùng bữa tối, và cô chợt phát hiện ra bản thân run rẩy như một thiếu nữ trước vũ hội đầu tiên trong đời.

Mất kiên nhẫn với chính mình, cô rũ bỏ mọi băn khoăn. Nếu năm năm trước, cô có thể đối phó với gã suốt ba đêm khó tin trên giường gã, thì lúc này cô cũng đủ khả năng để ứng đối. Cô hầu như không còn là một thiếu nữ ngây thơ nữa và người kia sắp trở thành chồng cô. Mặc cho tất cả những gì đã có giữa hai người, nhưng vẫn khó khăn đến nhường nào khi ngồi ăn chung một bữa ăn đơn giản với gã?

Cô mở cửa và bước vào phòng trước khi có thể đổi ý. Lucien đang đứng ngắm nhìn ngọn lửa, nhưng liền quay lại khi cô bước vào.

Trong thoáng chốc, cô như bị ném trở lại thời điểm đêm đầu tiên họ ở cùng nhau. Giờ đây, như lúc đó, gã mặc bộ đồ đen, thứ càng nhấn mạnh kích cỡ đồ sộ và sắc màu tăm tối của gã.

Ánh lửa chập chờn trên gương mặt, khiến những đường nét trên chiếc mũi kiên nghị bớt sắc sảo dưới cặp mắt sâu thẳm và đôi lông mày rậm. Chiếc miệng của gã trông mềm mại và đầy cám dỗ, trong một phút giây mất kiểm soát, cô nhớ lại những gì chiếc miệng đó có thể làm gì với mình.

Vết sẹo cạnh mắt cùng mái tóc dài tạo cho xung quanh gã một bầu không khí nguy hiểm, tấn công cô với sự gợi tình ấn tượng.

“Chloe sao rồi?” Một lúc sau, gã hỏi khiến cô giật bắn người, nhận ra mình đang nhìn chằm chằm vào gã.

“Con bé đang dùng bữa. Con gái chủ quán biết cách trông con bé.”

“Tốt.” Gã quét bàn tay về phía bàn ăn dành cho hai người. “Xin cô cứ tự nhiên. Tôi gọi vịt quay cho bữa tối, thực đơn đặc biệt của quán này.”

“Nghe có vẻ ngon miệng.” Quá lịch sự là đặc điểm trong cuộc nói chuyện của bọn họ. Nhưng gã bất động khi cô lại gần chiếc bàn, trường hợp này thì chẳng lịch sự chút nào. Bầu không khí gần như rạn nứt vì căng thẳng.

Lucien giữ ghế cho cô. Cô thận trọng ngồi xuống, càng lúc càng cảm nhận rõ sự gần gũi của gã. Rồi cô vướng phải làn hương tỏa ra từ gã.

Mắt cô khẽ khép lại trong khi cơ thể đang bị khuấy động dữ dội. Chúa lòng lành, không rõ mùi gỗ đàn hương nhắc cô nhớ đến màn yêu đương đầy lạc thú của họ thường xuyên đến mức nào? Hơn một lần cô thình lình ngửi thấy mùi hương đó trong cửa hàng nước hoa, rồi lén lút đặt chiếc chai xuống, như thể giấu đi một bí mật tội lỗi.

Hay không phải? Mặc cho tất cả những gì gã đã làm, cơ thể cô vẫn khấn cầu sự chú ý từ gã.

Lucien cất bước và tiến đến chỗ chai rượu đặt trên bàn. “Cô dùng chút rượu nhé?”, gã ướm hỏi.

Cô lắc đầu. Điều cuối cùng cô muốn là bị rối trí. Trái tim lúc này đã đập rộn rã đến mức chính cô cũng thấy bất ngờ khi gã không hề nghe thấy.

Gã nhún vai và rót cho mình một phần rượu, sau đó nâng chiếc ly, lắc nhẹ thứ chất lỏng ấy trước khi đưa lên môi. Cổ họng mạnh mẽ của gã chuyển động khi nuốt xuống, rồi gã liếm môi để hứng những giọt cuối cùng còn bám lại. Gã đặt chiếc ly lên bàn, những ngón tay to lớn tương phản với món đồ thủy tinh tinh xảo.

Cô cố gắng không nghĩ đến đôi bàn tay đó mang lại cảm giác ra sao trên

“Tôi muốn nói chuyện với cô”, gã nói. “Mai chúng ta sẽ tới Luân Đôn. Và sáng mai, trước khi rời khỏi đây, chúng ta sẽ kết hôn.”

Cô giật ánh mắt khỏi đôi bàn tay gã. “Sớm vậy sao?”‘

“Tôi mới lấy được giấy đăng ký kết hôn.”

Cô nhướng hàng lông mày, những từ ngữ thực tế của gã giúp ngăn chặn cả cơ thể phản bội đang rộn lên của cô. “Thật nhanh chóng.”

Gã nhún vai. “Tôi là người giàu có và quyền lực. Việc gì cũng có thể thực hiện nếu có một khoản thích hợp đi kèm.”

Cô khịt mùi thô lỗ. “Tôi nghĩ anh thực sự tin như thế.”

“Vẫn luôn như thế.” Gã nở nụ cười vô cùng quyến rũ. “Một khi em trở thành vợ tôi, em sẽ tự mình trải nghiệm.”

“Tôi nghi ngờ điều đó.” Giờ cô ước đã đồng ý uống rượu, hay giá như có cái gì đó để làm với đôi tay lúc này. “Tiền không mua được mọi thứ, Lucien ạ, và tôi cảm thấy tiếc khi anh tin vào ma lực của đồng tiền.”

“Đừng cảm thấy tiếc cho tôi.” Gã lắc ly rượu. “Bất chấp chuyện đã xảy ra, tôi trở về Anh và giàu có hơn trước khi ra đi.”

“Một sự sung túc lạnh lùng.”

“Vậy em có nghĩ tôi lạnh lùng không?”

Những lời êm ái đó khiến cho cơn râm ran xuất hiện, chạy dọc xuống xương sống cô. Đây là cô còn chưa đón ánh mắt gã, nếu không đôi mắt cô sẽ tố giác tất cả. “Tôi nghĩ trái tim anh trống rỗng, đó là một điều đáng bu

“Có lẽ tôi cần một người vợ để sưởi ấm nó.” Nụ cười của gã đủ mê hoặc để bắt đầu gây nên cảm giác như tan chảy trong bụng cô. “Chúng ta sắp kết hôn, Aveline, và tôi không trông đợi một mối quan hệ lịch sự giả dối. Hai ta đã có chung một đứa con và tôi thích chúng ta trở thành gia đình thực sự của nhau.”

Phải chăng cô đang tưởng tượng, hay có chút tiếc nuối phảng phất trong giọng nói của gã?

“Ừm”, cô đăm chiêu, “chính xác thì anh không hề tỏ ra đáng yêu với tôi bằng các hành động gần đây cho lắm”.

“Tôi nhận ra điều đó, nhưng chắc chắn em có thể hiểu được hoàn cảnh của tôi.”

“Và chắc chắn anh cũng vậy.”

Gã khoái trá. “Em luôn thách thức tôi, Aveline. Đây là một trong những điều tôi thích về em.”

“Đáng hài lòng làm sao”, cô nói với sự châm biếm vụt qua hàng mi.

“Cũng đáng thôi.” Gã buông tiếng thở dài. “Tôi không thể thay đổi thái độ. Cha em phải trả giá cho những gì ông ta đã làm, đây là sự trừng phạt duy nhất cả em và tôi có thể chịu đựng. Hãy thấy may mắn khi tôi bỏ lại ông ta trong chính ngôi nhà của mình. Bản năng đầu tiên của tôi là muốn giao ông ta cho Bedlam [4] kìa, nhưng tôi không muốn bị vợ mình căm thù. Đấy là thỏa hiệp của tôi.”

“Chúa lòng lành.” Aveline ấn bàn tay lên trái tim đang muốn tung ra, phát ốm vì những điều có thể đã trở thành định mệnh của cha cô. “Anh nói đúng. Tôi căm thù anh.”

Gã đặt ly xuống, rồi di chuyển về gần chiếc ghế nơi cô ngồi, trượt bàn tay dọc theo vai cô. “Tôi không muốn em ghét tôi, Aveline. Em không nhớ mọi chuyện tuyệt vời đến thế nào giữa hai chúng ta

Những ngón tay gã lướt qua xương quai xanh của cô và cả cơ thể cô bùng lên sức sống như thể nhận ra chủ nhân của nó. “Tôi nhớ.”

“Tôi chưa bao giờ quên em.” Gã vuốt ve từ gáy xuống xương sống của cô. “Ngay cả khi sống trong địa ngục, tôi đã nghĩ về em, nhớ về khoảng thời gian chúng ta bên nhau.” Gã cúi đầu, hôn phớt lên phần gáy nhạy cảm, làm hơi thở gấp hoảng hốt buột khỏi miệng cô. “Anh chưa bao giờ muốn để em ra đi”, gã thì thầm.

Cô siết những ngón tay cho đến khi đau đớn. “Vậy sao anh lại làm thế? Sao anh gửi lá thư đó cho tôi?”

“Anh không gửi.” Gã nâng cằm, hướng gương mặt cô lên nhìn gã. “Anh thề với em, anh không làm. Nếu anh biết em mang thai, anh sẽ đến bên em ngay lập tức.”

Cô nhắm mắt trước vẻ van nài trên gương mặt gã. Chúa nhân từ, cô muốn tin gã, nhưng cô đã nằm lòng bài học không được tin vào những lời tuyên bố hào nhoáng. Gã đã bỏ cô một lần, rất lâu trước khi cô biết mình đang mang trong mình giọt máu của gã và lần này cô không định tin gã bằng cả trái tim. “Nếu không phải anh, thì ai đã gửi?”

“Anh không biết. Nhưng các thế lực đó rõ ràng đang thực hiện việc chia tách hai chúng ta. Lá thư. Anh bị bắt cóc. Có lẽ anh đã đúng và cha em đã ngăn lại bức thư. Anh không thể nghĩ ra bất cứ ai khác có động cơ.”

Cô lắc đầu và đẩy bàn tay đang âu yếm của gã ra xa. “Đó không phải chữ viết của cha tôi. Ngoài bức thư, anh vẫn để mặc tôi đi khi ba đêm của chúng ta kết thúc. Nếu muốn tôi ở lại, sao anh vẫn hành động như thế?”

“Chúng ta có thỏa thuận”, gã thô lỗ nói.

“Phải”, cô nhỏ giọng đồng ý.

Gã vuốt bàn tay lần theo cánh tay cô. “Em chưa từng nghĩ về chúng ta sao? Dù chỉ

“Có chứ”, cô thừa nhận. “Làm sao tôi có thể không nghĩ được đây?”

“Làm sao em có thể không nghĩ được đây?” Gã lặp lại. Gã gõ những ngón tay và kéo cô đứng dậy. “Em đã tăng cân khi mang đứa con của anh.” Gã xoa bàn tay lên bụng cô. “Anh muốn em mang thai lần nữa.”

Cô nuốt nghẹn, vật lộn để duy trì cơn giận giữ trong khi cơ thể đang tan chảy dưới những đụng chạm của gã. “Tôi đã nói đây sẽ là một cuộc hôn nhân trên danh nghĩa, Lucien. Tôi không ăn nằm với một người đàn ông mà tôi không thể tin tưởng.”

Đôi mày gã dựng đứng trước lời tuyên bố. “Em có thể tin anh. Aveline.”

Cô gửi đến gã ánh nhìn hoài nghi.

“Em thực sự nghĩ hai chúng ta có thể chung sống như vợ chồng và không cần ngủ chung sao?” Gã tóm lấy tay cô, khiến cô choáng váng bằng cách ấn những ngón tay run rẩy của cô lên nơi đã cứng như đá. “Đây là thực tế, cưng ạ. Đây là những gì em gây ra cho anh. Và đây…” Gã vuốt ngón cái qua đầu ngực cô, khóe miệng giương lên thỏa mãn khi chiếc nụ nhỏ xinh ngay lập tức trở nên cứng rắn. “Đây là những gì anh gây ra cho em.”

“Tình dục”, cô khẳng định, rồi giật người ra để họ không còn chạm vào nhau nữa. Những ngón tay vẫn ngứa ran từ sự tiếp xúc đầy riêng tư và siết lại thành nắm đấm. “Không có tình yêu. Không có sự tôn trọng. Đây chỉ là sự lôi cuốn về thể xác, không hơn.”

“Em không muốn sinh thêm con?”

Cô nhắm chặt mắt trước cơn sóng của sự khát khao. Làm sao người đàn ông này có thể hiểu tường tận những điều tác động quá sâu sắc với cô như thế? “Tôi sẽ rất hạnh phúc nếu sinh thêm. Nhưng anh đã ép tôi lựa chọn giữa cha và con gái tôi, điều đó ngăn tôi không thể – sẽ không – đóng vai một cô dâu chuẩn mực của anh.”

“Em phải thừa nhận rằng chứng cớ

“Anh không có chứng cớ ngoài một lời bình luận của những tên kẻ cướp”, cô cắt ngang. “Nhưng suy cho cùng… phải mất tiền để lên kế hoạch tỉ mỉ nhằm bắt cóc một người có địa vị như anh. Và cha tôi không có tiền. Làm sao ông có thể sắp xếp một chuyện như thế khi chúng tôi chỉ vừa đủ tiền để mua thức ăn chứ đừng nói đến chuyện đến Luân Đôn? Ông đã nhiều năm không rời khỏi Cornwall.”

Miệng Lucien mím chặt. “Có lẽ ông ta có đồng minh.”

Cô bật cười chua chát “Ồ, phải, chính thế. Còn ai đó khác hận anh đủ để muốn trừ khử anh không? Có lẽ anh nên tìm kiếm trong chính gia đình mình để lôi ra tên ‘đồng minh’ đó.”

“Có lẽ tôi nên thế.”

“Vậy thì làm đi.” Cô nâng cằm và kiêu hãnh nhìn thẳng vào gã. “Cứ tiết kiệm những lời dịu dàng và cám dỗ của anh. Tôi sẽ lấy anh vì Chloe. Tôi sẽ mang họ của anh và chăm lo cho ngôi nhà của anh. Nhưng chỉ có vậy.”

Gã lặng im trong giây lát, rồi nở nụ cười rầu rĩ. “Vậy thì quá tệ. Tôi thừa nhận mình đang trông chờ một đêm tân hôn truyền thống.”

“Thật đáng thất vọng với anh làm sao.” Cô nhún vai bất cần, hy vọng gã không nhìn thấy cô cũng muốn tận hưởng một đêm như thế nhiều đến chừng nào.

“Chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ trong nhà thờ địa phương trước khi đến Luân Đôn.”

“Sự khôi hài của hôn lễ này khó mà cân xứng với những giấc mơ thời thiếu nữ của tôi. Tôi không hề có hoa hoặc váy cưới. Và cha tôi không có mặt ở đây để dắt tay tôi.” Giọng cô vỡ vụn ở câu cuối cùng rồi quay mặt đi để giấu những giọt nước mắt không thể kìm nén lâu hơn nữa. “Những gì anh làm đã phá hủy bất cứ mối liên hệ nào vẫn còn tồn tại giữa hai chúng ta”, cô thì thào.

Lucien nhìn chằm chằm vào lưng cô với cảm giác bất lực như nhìn vào một chiếc áo khoác bị may hỏng. Gã biết cô đang khóc, cũng đã nhìn thấy lớp nước loang loáng trong đôi mắt cô trước khi quay đi. Gã muốn vươn tay và ôm cô vào lòng, muốn an ủi cô. Nhưng gã không biết làm thế nào. Sau cùng, gã là lý do khiến cha cô không thể tham dự lễ cưới, nhưng gã không định thay đổi điều đó. Con xúc xắc đã được quăng ra, Chestwick sẽ phải trả giá cho những tội lỗi của mình.

Nhưng gã căm ghét phải nhìn thấy Aveline khổ sở.

Bởi gã đã trở lại cuộc sống của cô, những cảm giác rối bời từ năm năm trước nhất loạt ồ ạt tấn công gã. Gã không còn cảm thấy trống rỗng thêm nữa, mà giờ đây có quá nhiều cảm xúc gã không biết nên xử sự ra sao với chúng.

Aveline nói đúng, tiền không giúp được gã trong trường hợp này.

Gã vỗ bàn tay lên mặt không chắc người ta phải đối đãi thế nào với vị hôn thê đang khóc lóc, nhất là khi kẻ đó chính là tên vô lại đã gây ra những giọt nước mắt. Cô dường như không muốn gã an ủi, còn gã thì quá bối rối để có thể làm bất cứ một điều gì khác.

Nếu là dụ dỗ, gã có thể xử lý được. Chứ chuyện này…

Gã đặt ly rượu của mình xuống. Bắt đầu đến chỗ cô, ước sao có thể làm điều gì đó. Gã mở mồm định nói, nhưng không có từ ngữ nào thoát ra. Choáng váng, gã ngừng ngay giữa đường.

Làm sao gã có thể không biết nói gì? Gã chẳng phải vẫn là Lucien DuFeron đây sao? Vẫn là Lucifer, tay chơi tai tiếng và quyến rũ nhất Luân Đôn? Phải chăng gã đã ra đi quá lâu đến mức quên cách nói chuyện với một người phụ nữ? Quỷ thần mới biết gã đã làm rối tung mọi thứ liên quan đến Aveline như thế nào kể từ khi trở về. Tại sao ngay lúc này, gã không thể tập hợp những từ đúng đắn lên môi, bằng một giọng chuẩn xác và một nụ cười chuẩn mực?

Có phải gã vẫn là Lucien như mọi khi, hay đây trở thành một ai đó khác?

Mẹ kiếp. Trong khoảng một khắc, gã nhận ra quy mô của những gì thực sự bị đánh cắp khỏi mình. Nhiều hơn tiền bạc. Nhiều hơn của cải hoặc thậm chí lCó lẽ chính bản chất con người gã đã bị cướp đi, cũng giống như vật chất.

Làm sao gã lại không thể quyến rũ chính vị hôn thê của mình?

Tiếng gõ vọng lại từ cánh cửa, một sự chen ngang đáng hoan nghênh, Aveline lén lút lau khô đôi mắt khi gã đi ra trả lời. Vị chủ quán tươi cười và cùng với hai đứa nhóc theo sau bước vào phòng, tất cả bọn họ đều bê các đĩa thức ăn có hương vị tuyệt hảo. Khi các cậu bé sắp xếp món ăn trên bàn, ông chủ dành ít phút thổ lộ sự hãnh diện mình khi đón Lucien vào quán trọ xoàng xĩnh của ông ta. Lucien đáp lại những lời bình luận của người đàn ông, nhưng ngay cả khi đó sự chú ý của gã chưa từng rời Aveline.

Khi chủ quán cùng mấy cậu bé cuối cùng cũng rời đi, Lucien quay lại chiếc bàn và rót cho mình một ly rượu khác. Dòng chất lỏng êm dịu róc rách chảy vào ly phá tan sự tĩnh lặng căng thẳng.

“Em có muốn một chút rượu bây giờ không?” Gã hỏi.

“Vâng”, cô thì thầm, rồi nhanh tay lau hai đuôi mắt. “Vâng, tôi nghĩ mình sẽ dùng một chút.”

Lucien rót ly thứ hai, không nhìn Aveline khi cô lại gần chiếc bàn. Gã không muốn trông thấy đôi mắt đỏ hoe hoặc nỗi buồn suy sụp trên đôi vai cô.

Không biết cô phải trả giá những gì cho cuộc báo thù của gã.

“Ăn thôi”, gã nói. “Tôi chắc cả hai chúng ta đều xúc động quá mức vì đói.”

“Vâng.” Cô nghe cũng có vẻ bị thuyết phục giống gã, nhưng gã phải thán phục khi cô sẵn lòng gạt những bất đồng của đôi bên ra sau. “Có lẽ anh đúng.”

Họ ăn trong im lặng, còn khoảng cách giữa hai người quá xa so với chiều dài thực tế của một chiếc bàn.

♥♥♥

Bình minh trong ngày tổ chức của họ đã ló rạng một cách sáng chói và hân hoan, dù không thể dùng các tính từ tương tự để nói về cô dâu. Aveline thức dậy khỏi giường sáng hôm đó với nỗi sợ hãi thắt lại trong bụng. Phải chăng cô đang mắc sai lầm? Nhưng đã quá trễ để quay trở lại.

Cô rửa mặt và nhìn chằm chằm vào tấm gương soi trên tường, vào hình ảnh phản chiếu của đứa trẻ vẫn đang ngon giấc trên chiếc giường đằng sau cô. Cô có đang thực hiện một điều đúng đắn cho Chloe hay không? Có, Lucien là cha con bé, nhưng gã cũng là người đàn ông nhẫn tâm, một kẻ chứa đầy phẫn uất đang dần trở nên quá dễ tổn thương. Liệu gã có đủ kiên nhẫn để nuôi dạy một đứa trẻ nhạy cảm như Chloe hay không?

Liệu gã có thể trở thành người chồng tốt, hoặc có làm cô hổ thẹn với những mối quan hệ bất chính khắp Luân Đôn hay không?

Cô nhíu mày. Những ý nghĩ đó đến từ đâu vậy? Đàn ông lúc nào chẳng có những cô nhân tình, bởi vợ gã đã từ chối chia sẻ chiếc giường với gã, một người đàn ông có ham muốn mạnh mẽ như Lucien sẽ bị buộc phải tìm một người bạn khác giới ở nơi nào đó khác. Một khi gã thực hiện bổn phận với Chloe, Aveline sẽ kiên quyết giữ im lặng trước trước bất cứ một mối quan hệ nào có thể lọt vào tai cô.

Ngoài ra, thêm một lớp vỏ tuyệt vọng đã bao phủ lên trái tim cô.

Lau khô đôi tay, cô quay sang chiếc rương nhỏ để quyết định đâu sẽ là chiếc váy cưới trong hai chiếc cô vội vã đóng gói. Chiếc màu hồng, có lẽ thế. Nó sẽ làm nổi bật sắc màu trên đôi má và cô muốn mình đẹp nhất trong ngày cưới của bản thân, ngay cả khi chuẩn bị cưới một tên đểu cáng.

Một tiếng gõ cửa gấp gáp vang lên, trước khi Aveline có thể mời vị khách bước vào, cánh cửa đã bật mở và Jen ào vào căn phòng. “Cô ơi!” Cô gái la lên, một nụ cười rộng, đầy phấn khích nở trên gương mặt. “Nhìn xem ai đến này! Đây là bà Tibbs, thợ may quần áo!”

Một người phụ nữ cao, khá tròn trĩnh theo sau cô gái, đôi môi bà cau lại tập trung. Một chiếc bút chì dắt trên mái tóc nâu, đang dựng ngược trên đỉnh đầu. “Hóa ra đây là cô dâu?”

“Jen à!”

“Đừng lo, thưa cô”, người thợ may cắt ngang. “Tôi chỉ mang thứ này cho cô, chúng tôi sẽ khiến nó vừa vặn trong chốc lát thôi.” Bà búng ngón tay, hai người phụ nữ trẻ gấp gáp chạy vào, cả hai đang ôm một chồng lụa màu đào lộng lẫy.

Aveline há hốc miệng khi một cô thợ phụ mở ra một chiếc váy tuyệt đẹp. “Thưa bà Tibbs, làm ơn hãy cho tôi biết cái này là sao?”

“Chồng tương lai của cô mang đến cho cô một chiếc váy cưới. Ngoài ra còn một chiếc cỡ nhỏ.” Một cách chú tâm, bà Tibbs lấy khăn tắm khỏi những ngón tay chết lặng của Aveline. “Giờ thì đứng yên, để tôi có thể lấy được số đo chính xác của cô.”

Aveline không nhúc nhích trong sự kinh ngạc hoàn toàn khi người thợ may đo người cô. “Phải rồi, ông ấy là người rất gần gũi với cô”, bà nói với tiếng cười khúc khích. “Vị hôn phu của cô cho tôi vài số đo áng chừng và ông ấy tương đối chính xác. Khi chúng ta hoàn thành, chiếc váy này sẽ vừa vặn một cách hoàn hảo với cô.”

“Chúng tôi mang chiếc này cho con gái cô, thưa cô”, một trong hai trợ lý của bà thợ may nói. Cô ta đang giơ ra chiếc váy thu nhỏ với màu hồng phớt tương tự.

“Chúng tôi sẽ mặc cho cô bé khi mẹ bé xong.” Bà Tibbs búng tay lần nữa, người thợ phụ thứ hai bước lên trước với chiếc váy của Aveline. “Hãy mặc cái này và biến hóa nào. Ở đây sẽ diễn ra một lễ cưới vào sáng nay!”

Aveline mụ mị đứng đó khi bà Tibbs đính ghim sao cho vừa chiếc váy, rồi kéo nó ra khỏi người cô và đưa cho một trong các thợ phụ, người ngay lập tức ngồi xuống với kim và chỉ để chỉnh sửa lại.

Họ đánh thức Chloe, cô bé đang đứng ngay bên cạnh với sự thích thú khi biết mình cũng sắp được mặc một bộ váy lộng lẫy như mẹ. Lúc họ lấy được số đo cụ thể của Chloe (một quá trình tốn nhiều thời gian do sự cựa quậy hưng phấn không ngừng của đứa trẻ), cô thợ may trẻ kia đã hoàn tất công đoạn sửa chửa cho chiếc váy của Aveline. Aveline để người thợ mặc cho cô, khiếp hãi trước vẻ đẹp của lớp lụa màu đỏ.

“Một cô dâu tuyệt đẹp”, bà Tibbs lẩm bẩm, khi tất cả bọn họ nhìn chằm chằm Aveline qua tấm gương.

“Cô cho phép em làm tóc cho cô nhé?”, Jen hỏi. “Em luôn vấn tóc cho các em gái mỗi khi có vũ hội trong vùng.”

Cô không thể cưỡng lại những háo hức trong đôi mắt cô gái. “Đương nhiên rồi, Jen ạ. Tôi sẽ rất biết ơn em.”

Khi Jen chạy đi tìm các phụ kiện cho mái tóc của cô, Aveline vuốt bàn tay lên phần lụa trên váy thêm một lần nữa và tự hỏi còn bất ngờ nào khác đang chờ đợi cô từ người chồng tương lai.

Lucien đứng ớ chân cầu thang quán trọ và ngắm nhìn khi Aveline cùng Chloe đi xuống. Aveline đã cướp đi hơi thở của gã; lớp lụa màu anh đào càng làm nổi bật đôi mắt xanh lá và mái tóc vàng, khiến làn da cô trắng mịn như kem tươi. Nó ôm sát cơ thể cô như một người tình, loạt soạt phấp phới quanh chân khi cô chạm đến bậc cuối cùng. Cô mang một vòng hoa trên mái tóc vấn cao. Trước ánh mắt sát sao của gã, cô chạm lên nó và e ấp mỉm cười. “Jen đã cố nài.”

“Em trông tuyệt đẹp.” Gã nhìn xuống Chloe. “Cả hai người.”

“Cha có thích hoa của con không ạ?” Chloe hỏi, cùng chạm vào bông hoa dại màu trắng cài lên những lọn tóc quăn đen của con bé.

Trái tim Lucien ngừng đập khi con bé gọi gã là cha. Rồi gã run run hít thở và chạm vào má con bé. “Cha thích lắm. Thực tế, cha vui vô cùng khi có nhiều hơn nữa cho cả hai mẹ con trong xe ngựa.”

“Yeah!” Chloe nhảy cẫng lên sung sướng.

“Hoa sao?” Aveline thắc mắc.

Gã nhún vai khi cô tiếp tục tròn mắt nhìn. “Chúng ta sắp cưới. Chúng ta cần h

Cô cười khẽ với gã. “Đương nhiên là cần.”

“Thế thì được rồi.” Không thoải mái với cuộc chuyện trò, gã quay sang Chloe. “Tất cả sẵn sàng chưa?”

“Sẵn sàng!” Chloe véo von.

“Vậy đi kết hôn thôi.”

Bình luận