Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Ba Đêm Định Mệnh

Chương 19

Tác giả: Debra Mullins

Cô vươn tay tóm lấy mép áo của gã, nhưng gã gạt cô ra. Tự kéo chiếc áo khỏi đầu, gã ngập ngừng giây lát trước khi ném nó sang một bên. Phần thân trên đầy cơ bắp của gã loang loáng trong ánh lửa dịu nhẹ và Aveline không thể ngăn âm thanh rầm rì đánh giá khi cô miết bàn tay khắp những đám lông loăn xoăn rải rác trên ngực gã. Cô vạch qua một trong những vết sẹo nhăn nheo bò trên cơ thể gã.

“Làm sao anh có thể nghĩ điều này khiến anh ít hấp dẫn hơn?” Cô thì thầm. “Trong mắt em, nó khiến anh trở nên nam tính và đàn ông hơn cả khi sống sót từ sự tàn bạo như thế.”

“Anh…” Giọng rạn nứt, gã nhìn lảng đi chỗ khác, nhưng không kịp trước khi cô bắt được hơi sương phủ mờ trong đôi mắt gã. “Trước khi anh quay lại – vài người đàn bà không tiếp thu nó dễ dàng cho lắm.”

Cô đau nhói khi nghe nhắc đến những người phụ nữ khác, nhưng rồi lại tự nhắc rằng khi đó gã vẫn chưa phải là chồng mình. Gã có quyền ngủ với bất cứ ai gã muốn.

Nhưng giờ toàn bộ con người gã thuộc về cô.

“Bọn họ thật ngốc nghếch khi để vuột mất cơ hội vì một điều quá tầm thường.”

Gã bật ra một âm thanh nghèn nghẹn, vừa như cười vừa như thổn thức. Lòng kiêu hãnh giữ gương mặt gã ngoảnh đi. Cô vạch ngón tay từ cổ họng xuống ngực gã đầy trêu chọc, dọc theo sau lớp lông đen khi nó xuống, xuống và xuống nữa nơi làn da mất hút. Cô nấn ná ở đó, lần theo những múi cơ nhấp nhô trên bụng và nghịch ngợm búng ngón cái lên những chiếc cúc quần của gã. “Yêu em đi, trước khi em phát điên vì muốn anh.”

Rồi gã nhìn cô, gương mặt căng thẳng vì xúc cảm và đỡ bàn tay sau đầu để kéo cô vào nụ hôn nóng bỏng, thiếu thốn của gã. Cô thu mình vào trong vòng ôm, siết lấy phần thân trên đầy cơ bắp và ấm áp của gã. Những cụm lông xoăn trên ngực gã cù vào làn da cô qua lớp lụa mong manh và cô cọ người vào gã, yêu sao những ma sát đầy kích thích này.

Gã gầm gừ sâu trong cổ họng và gạt một bên tay áo của cô xuống, để trần một phần bờ vai cô. Gã cúi đầu và hôn cô ở đó, rồi dịu dàng ấn hàm răng vào phần da nhạy cảm cạnh cổ. Cơ thể cô bùng lên sức sống. Đôi bàn tay tham lam của gã quét khắp người cô, một đặt giữa hai xương bả vai, khóa cô lại trong vòng tay gã, một vuốt ve phần da thịt nhạy cảm trên mông cô.

Đam mê bùng cháy của Lucien đã giải phóng bất cứ kiềm chế nào cô còn lưu trữ. Cô cắn lên cổ họng, cào những ngón tay qua lớp lông ngực, dùng ngón cái trêu chọc phần nụ hoa bằng phẳng đàn ông của gã cho đến khi gã rên rỉ. Cô ép miệng lên ngực gã trong khi những ngón tay gã làm rối bù mái tóc dài của cô và khản đặc khi thì thầm tên cô. Chậm rãi, cô trượt xuống cơ thể gã trong tiếng lụa khe khẽ kêu loạt soạt, miệng đốt lên ngọn lửa đam mê dọc xuống ngực gã, chỉ ngừng lại để ấn nụ hôn lên từng vết sẹo gồ ghề. Cô với đến eo gã, những ngón tay gã siết lấy tóc cô khi cô vạch một đường trêu ghẹo dọc theo thắt lưng gã bằng lưỡi của mình. Tặng cho gã điệu cười quỷ quyệt, cô tiếp tục đi xuống sâu hơn nữa.

Với âm thanh thô ráp vì đòi hỏi, gã đẩy cả hai ngã ra sàn. Gã duỗi hai cánh tay cô qua đầu, giữ chúng bất động khi chiếm đoạt miệng cô trong một nụ hôn sâu, đầy ham muốn khiến đầu óc cô quay cuồng.

Trái tim gã đập rộn ràng trên trái tim cô, da thịt gã thậm chí còn nóng rẫy xuyên qua lớp váy ngủ của cô. Cô cong người về phía gã, căng thẳng muốn cảm nhận sự cứng rắn của gã giữa đùi cô. Gã lầm rầm điều gì đó, rồi dùng một tay giữ cả hai cổ tay cô trong khi bàn tay kia lùa xuống ôm lấy bầu ngực.

Cô thì thào tên gã, nhắm chặt mắt khi những cảm xúc gầm qua cơ thể như sấm sét. Gã xộc bàn tay vào chiếc váy, giật dây buộc khi gã giam cầm bầu ngực trần của cô, dùng ngón tay trêu chọc nụ hoa của cô. Gã thỏa thuê trên khuôn miệng, nhấm nháp đôi môi, vấn vít lưỡi với cô.

Cô buột tiếng thét bất ngờ khi gã dùng cả hai tay xé toạc vạt trên chiếc váy, nhưng tiếng thét trở thành rên rỉ ngay lập tức khi gã đưa miệng chiếm lấy một bên nụ hoa và hút mạnh. Không còn dịu dàng ở đây, nhưng cô cũng không muốn sự dịu dàng. Cô muốn Lucien, theo tất cả những đam mê được giải phóng và dữ dội của gã.

Cô vuốt hai bàn tay trên lưng gã, gắn kết những cơ bắp cứng rắn của gã với sự thưởng thức nữ tính của cô. Rồi gã đưa nụ hoa vào giữa hàm răng và kéo, cả thế giới của cô chao đảo khỏi vòng kiểm soát. Cô cắm móng tay vào lưng gã và ưỡn người về phía miệng gã.

Với tiếng rên thấp, gã đẩy chiếc váy ngủ lên eo, bàn tay trượt vào giữa đùi cô để khám phá chốn ấm nóng và ẩm ướt đang chờ gã. Cô tự nguyện mở chân ra đón, run rẩy khi gã yêu cô với những đụng chạm chính xác. Đau đớn giữa chân cô dần trở thành địa ngục.

Gã trượt vào một ngón tay và cô gần như đạt đỉnh ngay lập tức. Nhưng gã kịp thời rút ra, rồi trở lại, giờ lại chậm rãi hơn, chỉ lướt qua những phần thân thể khao khát cái vuốt ve từ gã. Âm thanh điên cuồng vọng lên từ sâu trong cổ họng và cô xoay hông, đuổi theo khoái cảm hung dữ nằm ngay ngoài tầm với.

Gã mơn trớn bầu ngực cô bằng lưỡi của mình, tạo nên ma lực giữa đùi. Rất nhiều lần gã gần như mang cô đến miệng vực, rồi ngừng lại và đợi cho đến khi cơ thể run rẩy của cô bình tĩnh lại. Rồi lại khiến cô dâng cao thêm lần nữa.

Mỗi phân tử trên người cô đều bị đốt cháy vì gã, làn da gợn lên hưởng ứng sự tiếp xúc của một nghệ sĩ bậc thầy. Gã biết chính xác địa điểm và cách vuốt ve, biết khi nào cô lên đến đỉnh và khi nào sẽ ghìm lại. Hơi thở cô hổn hển, mái tóc rối bù quanh họ. Mồ hôi lấp loáng da thịt và ướt đẫm lọn tóc rũ xuống từ trán gã.

“Xin anh, Lucien”, cô thì thào gần như thổn thức, khóa chặt ánh mắt vào với gã.

“Xin anh…”

Gã nuốt trọn lời nói bằng một nụ hôn, với tay xuống cởi quần. Cô giúp gã kéo nó xuống cho đến khi vướng nơi đôi giày. Nhưng thế là đủ rồi.

“Aveline”, gã lẩm bẩm, gạt mái tóc lòa xòa khỏi mặt cô. Cái cách gã thốt lên từ đơn giản đó nghe chất chứa còn hơn tên gọi của cô. Rồi gã đẩy vào chậm rãi.

Khi toàn bộ đam mê cuồng nhiệt điều khiển họ, cô cứ tưởng sau đó sẽ là một lần kết hợp đầy mê loạn. Nhưng gã chỉ di chuyên từ tốn. Cô bám vào bờ vai, quấn hai chân quanh người gã khi gã kiểm soát nhịp điệu chậm rãi của mình với hàm răng nghiến lại kiềm chế.

Gã ôm lấy mông cô và đẩy vào sâu hơn, thổi bùng lên ngọn lửa đam mê vào trung tâm cô. Lần này gã nhấn nhá bên trong, nhóm lên ma sát tuyệt vời, rồi đột ngột thúc mạnh khiến cô bất chợt chạm chân đến ngưỡng cửa thiên đường. Khoái cảm đâm xuyên cả người, xé rách một tiếng thét khản đặc khỏi cổ họng cô.

Lucien ở ngay phía sau cô, ngửa mái đầu khi gã thúc mạnh một lần, rồi hai lần. Gương mặt vặn xoắn vì tập trung, một giọt mồ hôi lăn xuống từ bên thái dương, trước khi thét to giải thoát, gã rùng mình khi trút sạch bản thân vào cô.

Gã rã rời đổ sụp xuống, Aveline cũng mệt nhoài, cô nở nụ cười và vòng cánh tay ôm lấy gã.

♥♥♥

Hơi thở khó nhọc và hai bàn tay đẩy ngực gã của Aveline đã đánh thức gã khỏi tình trạng hưởng thụ lười biếng. Với tiếng rì rầm xin lỗi, gã lăn khỏi người cô để nằm ngửa ra trên tấm thảm. Gã nghe thấy cô hít một hơi thật sâu, rồi những ngón tay cô lồng vào với gã. Gã quay sang nhìn, mỉm cười có chút tự mãn trước vẻ ngoài xộc xệch của cô.

“Em trông lôi thôi lắm, vợ của anh.”

“Em vừa mới bị chiếm đoạt xong.” Cô nói khi nụ cười điệu đà khẽ nở trên môi khiến gã lại muốn chiếm đoạt cô thêm lần nữa. Cô nằm nghiêng người để đối mặt với gã, những dấu tích của chiếc váy ngủ biến mất khỏi cơ thể uyển chuyển. “Theo em nghĩ dường như anh chẳng nhớ được mấy mánh khóe cũ của tên Lucifer kia rồi, ông DuFeron

“Theo anh nghĩ thì có vẻ em là một người phụ nữ có đam mê và táo bạo đáng ngưỡng mộ đấy, phu nhân DuFeron ạ.”

Mặt cô ửng đỏ đầy duyên dáng. “Có trách thì trách ngài ấy, thưa ngài, tại ngài đã dạy tôi.”

“Vậy thì tôi nên tán dương bản thân vì năng lực dạy học của mình rồi.”

Lần này cô bật cười. “Thật ra, em cũng căng thẳng lắm. Trước đây em chưa từng quyen rũ một người đàn ông bao giờ.”

“Anh tự hào khi trở thành người đầu tiên.”

“Cứ như có ai đó sánh ngang với tên Lucỉfer vĩ đại vậy”, cô trêu ghẹo. “Anh gần như đã hủy hoại thanh danh của em.”

Ngay lập tức thái độ của gã trở nên nghiêm nghị. “Anh biết. Và cho anh xin lỗi. Đêm đó anh nên thông cảm với em, chứ không phải sử dụng em cho những mục đích ích kỷ của mình.”

“Chúng ta đã đồng ý quên đi quá khứ rồi mà.” Cô siết tay gã. “Nhưng nếu anh muốn chứng minh sự thành khẩn của mình…”

Gã kéo cô nằm lên người. “Có chứ.”

Cô chống người trên hai khuỷu tay và cười toe nhìn xuống. “Anh nên tháo giày của mình ra đi.”

Gã hòa lẫn tiếng cười của mình với cô, rồi trao nụ hôn khi mái tóc cô buông xõa như tám rèm dát vàng bao quanh họ. Gã đã chứng minh cô thấy mình thực sự thành khẩn thế nào.

♥♥♥

Lúc Aveline thức dậy trên giường Lucien trời đã ngà sang trưa.

Trước khi mặt trời mọc, họ đã rón rén lên cầu thang, cười khúc khích như những đứa trẻ khi cố gắng không đánh thức người hầu. Bởi chiếc váy ngủ của cô đã hoàn toàn bị phá hỏng, Aveline bọc mình trong chiếc áo khoác của Lucien khi cả hai lén lút chạy vào phòng ngủ của gã. Chiếc áo khoác nhanh chóng bị ném sang một bên trước đam mê hiện trên gương mặt Lucien và giờ cô thức giấc với nụ cười trên môi cùng những cơn đau êm dịu khắp cơ thể.

Nụ cười của cô nhạt đi khi nhận ra mình đang lẻ loi trong phòng. Rõ ràng chồng cô đã dậy sớm và đi giải quyết công việc của mình.

Cô ngồi dậy trên giường, gạt mái tóc khỏi gương mặt. Cô cứ nghĩ họ đã chia sẻ điều gì đó tối qua. Rằng họ đã tạo nên một mối quan hệ ràng buộc. Nhưng có lẽ đối với Lucien, đó không hơn gì một lần gặp gỡ ngẫu nhiên.

Trái tim cô như bị bóp nghẹt khi nhớ lại những sự kiện tối qua. Không có một lời yêu thương nào được thốt lên, không một lời thề chung thủy bất diệt. Phải chăng cô đã đánh giá sai hoàn cảnh? Có lẽ lúc này, cuộc hôn nhân của họ vẫn chẳng hề thay đổi ngoại trừ có chung một chiếc giường. Sau cùng, cô cũng không mong đợi Lucien sẽ chia sẻ cùng cảm xúc với cô.

Cô buông tiếng thở dài sâu lắng và run rẩy. Có lẽ gã không hề biết cách yêu – và với gia đình trước kia của mình, ai có thế trách cứ được gã? Ai đó gần gũi đã phản bội và đẩy gã vào con đường chết trên con tàu đó. Chỉ sức mạnh từ ý chí của Lucien mới giúp gã sống sót. Cô thừa biết rất khó có thể chiếm được tình yêu của chồng. Nếu trong gã còn tồn tại chút khả năng yêu nào đó.

Ban đầu đam mê có thể rừng rực cháy, nhưng cuối cùng cũng lụi tàn. Nếu không có tình yêu tiếp sức, đam mê sẽ trở thành nỗi buồn tẻ và sau cùng là oán giận. Liệu cô có phải chịu đựng một cuộc hôn nhân trống rỗng trong nhiều năm tới hay không?

Cô thu tấm chăn quanh người và đứng dậy, chuẩn bị để trở lại phòng mình. Khi bước xuống giường, có thứ gì đó rơi xuống đất.

Một đóa hồng trắng, vừa mới nở.

Cô từ từ cúi xuống và nhặt nó lên, nâng đóa hoa gần mũi để hít vào hương thơm ngọt ngào của nó. Hẳn nó đã nằm bên cạnh mà cô không thấy.

Cô ngửi đóa hoa lần nữa và buổi chiều đáng yêu trong khu vườn được gợi lại trong tâm trí, khi cô và chồng dường như hòa hợp với nhau một cách hoàn hảo. Phải chăng gã cũng nghĩ đến chiều hôm ấy khi gã chọn đóa hồng này? Sau cùng, có lẽ vẫn còn hy vọng cho cuộc hôn nhân của bọn họ.

Miệng ngâm nga sung sướng, cô quay người đi về hướng về phòng ngủ của mình.

Lucien gõ lên cánh cửa nhà Huntley, trông đợi sẽ bị đuổi đi như lần đầu tiên gã quay trở về Luân Đôn. Nhưng thay vào đó, người quản gia thông báo tên gã và đẩy cánh cửa rộng mở.

“Công tước có nhà không?” Lucien vừa hỏi vừa cởi mũ cùng găng tay.

“Tôi sẽ hỏi thăm xem, thưa ông DuFeron.” Người quản gia biến mất và xuất hiện lại trong vài phút. “Đức ông yêu cầu tôi dẫn ông vào phòng làm việc của ngài ấy.”

Lucien đưa mũ và găng tay cho đôi tay chờ sẵn của một người hầu. “Cảm ơn ông, Stinson.”

“Lối này, thưa ông.”

Lucien theo người hầu vào phòng làm việc của Robert. Thật lạ lẫm khi quay trở lại nhà Huntley. Gã đã dành phần lớn cuộc đời trong tòa dinh thự tinh xảo này, nhưng gã sẽ không hình dung ra được một nơi nào lưu giữ nhiều kí ức lạnh lẽo như nơi đây. Nó là nơi được trang hoàng tuyệt đẹp và lưu trữ cả một gia tài gồm đồ cổ và tranh vẽ giá trị, nhưng gã vẫn thích mái ấm nhỏ nhắn mình đang sống cùng Aveline và Chloe hơn. Gia đình, gã nhận ra, tạo nên toàn bộ sự khác biệt.

Stinson bước một bước qua cánh cửa phòng làm việc của Công tướcÔng DuFeron”, ông ta thông báo, rồi lùi sang một bên để Lucien có thể tiến vào.

“Cảm ơn ông, Stinson.” Robert đứng dậy khỏi chiếc bàn trước mặt, mặc một chiếc áo khoác xanh dương và quần màu vàng sẫm đắt tiền cũng hệt như Lucien. Nhận ra sự giống nhau trong quần áo của hai người, Công tước nhướn một bên lông mày màu vàng. “Hừm”, là tất cả những gì cậu ta nói.

“Có vẻ chúng ta hay lui tới cùng một hàng may”, Lucien dài giọng. “Điều đó không tốt cho thanh danh của cậu đâu. Có lẽ cậu nên thay toàn bộ tủ quẩn áo ngay lập tức.”

“Tôi lại thích sự thật là anh cũng bộc lộ chút khiếu thẩm mỹ hơn”, Robert đáp. “Hẳn được di truyền từ gia đình.”

“Cậu đang thừa nhận chúng ta có liên quan đến nhau đấy à?”

“Tôi chưa bao giờ phủ nhận điều đó.” Robert khoanh hai cánh tay trước ngực. “Điều gì khiến anh đến chơi sớm thế này vậy, Lucien? Theo những gì tôi nhớ, anh là người sinh hoạt về đêm thì phải. Đừng bảo anh vẫn chưa đi ngủ đấy nhé?”

Lucien không thể ngăn nụ cười thỏa mãn giăng qua mặt. “Ờ.”

Robert giơ một bàn tay lên. “Tôi không quan tâm đến việc nghe chi tiết.”

“Tôi cũng không định chia sẻ chúng.”

Robert sốt ruột nói. “Bởi tôi không rõ tình trạng khẩn cấp kinh khủng cỡ nào lôi kéo anh tình nguyện đến đây, làm ơn mở mang cho tôi biết lý do chuyến viếng thăm của anh.”

“Cậu có thể trách tôi được sao?” Lucien nhìn quanh căn phòng làm việc, mọi thứ vẫn không mấy thay đổi như trong tuổi thơ của gã. “Căn nhà này lưu giữ quá ít kỉ niệm tốt đẹp vói tôi. Nhân tiện, mẹ cậu đâu rồi?”

“Bà đi mua…”

“Tốt. Tôi muốn nói chuyện riêng với cậu.”

“Lạ thường thế chứ.” Robert bước ra sau bàn và ngồi xuống chiếc ghế ở đó. “Ngồi đi, Lucien. Tôi phải công nhận anh khiến tôi cảm thấy hiếu kỳ rồi đấy.”

Lucien chọn một cái ghế cạnh bàn và ngồi xuống.

“Anh muốn nói về chuyện gì?” Robert hỏi.

“Victoria Torrington.”

Công tước đứng phắt dậy. “Ra ngoài.”

Lucien cũng đứng theo, chậm rãi hơn. “Tôi sẽ không đi.”

“Vậy thì để tôi ném anh ra.”

“Cứ làm đi”, Lucien giễu cợt khi em trai gã đi về phía cửa. “Rồi cả giới thượng lưu có thể phao tin Công tước Huntley đã tống cổ anh trai ra khỏi nhà mình thế nào.”

Cách nửa căn phòng, Robert quay lại. “Anh cùng cha khác mẹ.”

Lucien nhún vai. “Cậu muốn gọi thế nào cũng được. Tôi vừa mới quay về từ cõi chết và kết hôn với mẹ của đứa con ngoài giá thú của tôi. Lúc này chưa đủ để nói xem gia đình nên xử lý thế nào à?”

“Không may là anh đúng.”

“Chúng ta cần thảo luận về Victoria, Robert”, gã điềm tĩnh nói. “Chúng ta không thể cứ tiếp tục mãi thế này.”

Robert bắn cho gã ánh nhìn nói rằng chắc chắn họ có thể, nhưng cậu ta đã quay trở lại chiếc bàn. Ngồi xuống, cậu ta đặt hai tay lên hai tay ghế. “Nếu anh xin lỗi, thì hơi quá muộn rồi.”

“Tôi muốn giải thích những gì đã xảy ra. Rồi tôi sẽ xin lỗi.”

Robert ngả đầu ra sau, nhắm hờ mắt theo cái vẻ chán nản như thường lệ. “Nếu anh phải làm thế”, cậu ta thở dài.

“Cậu không muốn biết sự thật sao?” Lucien hỏi. “Hoặc cậu thích cách nhìn của cậu với sự thật hơn?”

Robert mở mắt và quăng cho gã cái nhìn thù địch. “Tôi biết điều gì đã xảy ra. Anh đã cố quyến rũ người phụ nữ tôi sắp kết hôn.”

“Tôi không phải người đầu tiên.”

“Làm sao anh có thể nói thế?”, Robert nhảy khỏi ghế, vồ cả hai tay xuống bàn khi nhoài người về phía trước. “Victoria là con gái của một Bá tước. Kể từ giây phút cô ấy sinh ra, cha mẹ đôi bên đã có kế hoạch hứa hôn cho chúng tôi. Victoria trưởng thành với ý thức một ngày nào đó sẽ trở thành vợ tôi.”

“Và điều đó khiến cô ta bất cần. Cô ta nghĩ có thể ve vãn người khác bất cứ chỗ nào cô ta muốn bởi tương lai của cô ta đã được đảm bảo.” Lucien khịt mũi nhạo báng. “Con nhỏ đó là đứa lăng loàn và cô ta sẽ biến cậu thành trò cười. Nhưng tôi biết cậu sẽ chẳng bao giờ tin tôi trừ khi tôi chứng minh cho cậu xem. Mẹ kiếp, Robert, nghĩ đi! Cậu có nghe nói tôi táy máy với trinh nữ nào bao giờ chưa?”

Robert nhướn mày khinh bỉ. “Vợ anh thì sao?”

“Chuyện đó khác hoàn toàn. Hoàn cảnh… ừm, cô ấy là độc nhất. Và tôi đã kịp sửa sai vào phút cuối cùng.”

Robert cười khùng khục. “Trời đất ơi, xem tượng đài sụp đổ này. Theo ý tôi, Lucien ạ, vợ anh đã hoàn toàn dắt mũi được anh rồi.”

Lucien nghiến hàm, thừa biết lời nhận xét của Robert hết thảy đều rất gần với sự thật. “Cậu không phải đang nói về Aveline. Chúng ta đang nói đến Victoria. Và cô ta không trong trắng.”

“Không sau khi anh đã kết thúc với cô ấy, dĩ nhiên rồi.” Tức giận trút nặng trong giọng nói, Robert đứng thẳng dậy và bắt đầu dằn dỗi sắp xếp lại đống giấy tờ trên bàn.

“Tôi chưa bao giờ chạm vào cô ta, Robert.”

“Cái gì đây? Giờ lại thay đổi câu chuyện à?”

“Ngài Hardyston là nhân tình của cô ta, không phải tôi.” Lucien tóm lấy cánh tay Robert, ép em trai gã ngừng xáo tung đống giấy má và nhìn gã. “Tôi chỉ sắp xếp để cậu thấy bọn tôi bên nhau, cho cậu biết bản chất thực sự của cô ta thôi.”

“Tôi biết bản chất thực sự của cô ấy. Cô ấy là một tiểu thư xinh đẹp với tính tình ngọt ngào, người sẽ sắp trở thành Nữ Công tước của tôi.”

“Không đâu, Robert. Cô ta là một con điếm xinh đẹp, kẻ sẽ dành cả đời để khiến cậu khốn khổ vì rất nhiều vụ lăng nhăng của cô ta.”

“Cút ra!”, Robert hất văng tay Lucien. “Cút ra khỏi nhà tôi, đồ đê tiện! Anh đã hủy hoại người phụ nữ tôi yêu!”

“Tôi biết cậu đã yêu cô ta”, Lucien bình tĩnh nói. “Đó là lý do tại sao tôi phải cứu cậu khỏi cô ta. Thứ lỗi cho tôi vì phải làm cậu tổn thương.”

“Tôi đáng lẽ phải thách đấu với anh”, Robert quát lên. “Nhưng tôi không mong bị giết khi mới mười chín tuổi.”

“Tôi sẽ không giết cậu”, Lucien lên tiếng. “Tôi sẽ từ chối lời thách đấu.”

“Đồ hèn!”

“Cậu là em trai tôi. Điều vẫn có một ý nghĩa nào đó với tôi, ngay cả khi nó hổ thẹn.” Lucien cúi đầu chào ngắn gọn. “Ngày tốt lành, thưa Đức ngài.”

“Em cùng cha khác mẹ”, Robert lẩm bẩm khi Lucien ra khỏi phòng. Nhưng không hiểu vì sao lời bình luận không mang thái độ đả kích như thường thấy.

Khi cánh cửa nhà Huntley đóng lại sau lưng, Lucien mừng vì đã lựa chọn đi bộ khi khoảng cách ngắn đến nhà em trai gã thay vì đi xe. Gã biết trước cuộc tranh luận với Robert sẽ khiến cậu ta vỡ mộng và gã đã đúng. Với ánh mắt đen tối cuối cùng ném về nơi trú ngụ của vị Công tước, gã bắt đầu rảo chân về nhà.

Gã đã biết từ sáu năm trước bằng chứng về bản chất thực sự của Victoria Torrington sẽ làm tổn thương đến lòng kiêu hãnh của em trai gã và thậm chí còn có thể khiến cậu ta buồn rầu một khoảng thời gian, nhưng gã chưa bao giờ hình dung trái tim của thằng nhóc lại lụy sâu vào tình ái như thế. Và Robert mới chỉ là một cậu bé – vừa tròn mười chín tuổi – khi Clarissa cổ vũ cậu ta dần trở nên thân quen hơn với Victoria, con gái thứ hai của Bá tước Plimington.

Cha bọn họ không phản đối bởi danh tiếng và khối gia tài nhà Plimington cũng gần tương đương với nhà Huntley, nhưng chính Clarissa là người sắp đặt cho sự hứa hôn trở thành hiện thực. Lucien luôn nghi ngờ Clarissa khăng khăng sắp xếp hôn nhân cho Robert sớm thế bởi bà ta muốn Nữ Công tước tương lai phải là một đứa con gái dễ uốn nắn để bà ta có thể kiểm soát. Nhưng không một ai có thể ngờ rằng Victoria lại là một kẻ lẳng lơ quá đỗi, khi làm tình nhân với quý ngài Hardyston đã có gia đình.

Lúc Lucien phát hiện mối quan hệ của bọn họ, gã nhận ra một người đàn bà như Victoria sẽ khiến Robert trở nên khốn khổ một khi đám cưới qua đi. Thế rồi, một Robert cực kỳ đứng đắn lại đem lòng yêu và nghĩ cô ta là tiểu thư dịu dàng nhất và có giáo dưỡng nhất trong đám tiểu thư quý tộc. Cậu ta còn tự làm khó bản thân để tránh làm tổn thương đến những cảm xúc mong manh của vị hôn thê. Trong lúc đó, cô nàng Victoria mười tám tuổi đã sắp xếp được vài lần hẹn hò nồng nàn với ngài Hardyston – không phải người đầu tiên trong số nhân tình đáng kể của cô ta, nếu những thông tin của Lucien là chính xác.

Gã không thể để em trai mình một người đàn bà không những khiến cậu ta bị chế nhạo như một anh chồng bị cắm sừng mà còn làm ô uế thanh danh của dòng họ Huntley. Và thời cơ cũng đã đến, như tất cả những người khác ở Luân Đôn, con nhỏ đã phát hiện mối bất đồng giữa Lucien và những thành viên đạo mạo trong gia đình gã. Cô ta đã tiếp cận gã, thấy rằng thật thú vị để thử và quyến rũ người anh trai cùng cha khác mẹ của vị hôn phu.

Nhưng con nhỏ phóng đãng đó đã xơi phải thứ khó nhằn hơn khả năng rất nhiều khi tự hiến mình cho Lucien. Lucien đã để mặc cô ta dẫn gã ra riêng một chỗ tại bữa tiệc hai gia đình tổ chức lễ đính hôn. Than thở vị hôn phu khiến cô ta chán ngán, ả xông đến ôm lấy gã và cầu xin chiếm lấy cô ta khi Robert bước vào với bố mẹ đôi bên theo đằng sau.

Mọi chuyện trở nên hỗn loạn. Victoria ngay lập tức hành động như thể một trinh nữ bị hoảng sợ, nhưng cả hai gia đình đã nghe những lời bình luận của cô ta về Lucien.

Robert ngay lập tức đổ tội cho Lucien đã gây ra sự hoảng loạn vị hôn thê, cho rằng rõ ràng gã đã bày mưu để quyến rũ cô ta. Để cố gắng cứu vớt cuộc đính hôn, ngài Plimington đã đồng ý với Robert, phẫn nộ hét lên với trời rằng con gái ông ta đã bị hủy hoại bởi một tên phóng đãng tai tiếng. Clarissa, kẻ trừng mắt như phóng những con dao găm về phía Lucien, đã đồng ý không trì hoãn đám cưới của Robert và Victoria thêm nữa, nhưng vị Công tước không nghe. Thay vào đó, ông đề nghị Lucien trở thành người thay thế cho Robert, bởi cho rằng gã là người đã làm tổn hại đến thanh danh của Victoria.

Bá tước hoàn toàn phản đổi, bày tỏ sẽ không bao giờ cho phép con gái kết hôn với một đứa con hoang, ngay cả khi là con hoang của một Công tước đi chăng nữa. Cảm thấy cực kỳ bị xúc phạm, Công tước hủy bỏ lễ đính hôn ngay lập tức. Khiến gia đình ngài Plimington đã phải ra về trong phẫn nộ ngút trời chỉ vài giờ sau đó.

Robert đón nhận lần rắc rối này một cách khó khăn, kể từ đó cậu ta và Lucien hiếm khi trao đổi một câu lịch sự. Lucien đã cho sửa lại trang viên Cổng Gai để tránh những lời đồn thổi lôi thôi và ba tháng sau khi sửa xong, gã đã gặp Aveline.

Hai tháng tiếp theo, gã bị cầm tù trên con tàu của Sledge.

Phải chăng vì quá đau buồn khi để mất Victoria nên Robert đã sắp xếp việc tống khứ ông anh cùng cha khác mẹ rắc rối của gã?

Ý nghĩ đó khiến gã khó chịu. Gã hy vọng thời gian sẽ làm nguôi ngoai cơn thịnh nộ của Robert, nhưng có vẻ trí nhớ của em trai gã rất tốt. Càng lúc Lucien càng thấy những người gần gũi với gã đã thiết kế vụ bắt cóc mà không phải cha của Aveline. Gã không còn lòng dạ nào để trừng trị vị Nam tước hơn nữa. Người đàn ông đó trong hoàn cành hiện giờ chẳng thể hại ai, nên điều kiện mà gã đặt ra, không cho phép Aveline hoặc Chloe gặp ông ta, dường như đang khiến họ tổn thương nhiều hơn là khiến vị Nam tước bị tổn thương.

Gã phải dỡ bỏ sự cấm đoán đó. Lúc này dường như không còn lý do để làm như thế.

Bởi trái tim đã vơi bớt khi nghĩ đến phản ứng của Aveline trước tin tức này, gã không hề để ý đến tên cướp cho đến khi hắn gần như nhảy bổ vào người.

Gã rụt sang bên để tránh cánh tay đang vươn ra của tên cướp, nơi thằng khốn bẩn thỉu đó định lôi gã vào trong hẻm, nhưng một tên khác tấn công gã từ phía sau, xô gã khỏi trục đường chính vào trong bóng tối.

Lucien nguyền rủa việc căn thời gian của mình khi gã xoay người để đối mặt với bọn cướp. Bởi một giờ trước đây vẫn còn vài người đi lại trên đường. Giờ thì chẳng có ai có thể thấy toán cướp đang dồn gã vào hẻm – điều chắc chắn đã nằm trong tính toán của bọn chúng.

“Hầu bao tao mang theo nhỏ lắm”, gã nói, chuẩn bị tư thế cho một trận đánh. “Chúng mày cứ tự nhiên mà đến lấy.”

“Mày sợ, phải không?” Một tên hỏi, khi vung vấy con dao. “Mày nên thế.”

“Bọn tao sẽ lấy cả vàng và đôi giày đắt tiền của mày”, tên kia xen vào, khi chĩa khẩu súng vào ngực gã. “Mày không cần chúng nữa.”

“Vì sao thế?”

Tên cầm dao mim cười, để lộ những lỗ hổng to tướng trên hàm răng. “Vì mày sắp chết

Tên cầm dao, dù trông nhỏ thó hơn, nhưng có vẻ là kẻ chỉ huy, gã thầm nghĩ, khi thay đổi trọng lực trong trường hợp cả hai đều lao vào gã. Tên to lớn cầm súng trông ít thông minh hơn. “Tao không chết dễ thế đâu.”

“Bọn tao đã được cảnh báo về mày rồi”, tên to con nói.

“Vậy ư? Từ ai thế?”

“Ngậm miệng mày lại”, tên người nhỏ thó rít lên. “Phải xử lý nhanh gọn như một vụ cướp bình thường.”

Máu Lucien đông lại trước những từ đó. “Chúng mày được gửi để giết tao?”

“Mày xong đời đến nơi rồi”, tên to con lên tiếng.

“Ai đó không ưa ngài, quý ngài ạ”, tên nhỏ người châm chọc.

Ai đó không ưa mày một chút nào, ranh con ạ. Gã vẫn có thể nghe thấy giọng của Sledge trong cái đêm gã bị bắt cóc.

Không có lần sau.

“Tao không phải quý ngài”, gã bảo tên nhỏ. “Và tao không định chết hôm nay.”

“Mày sẽ mau được làm mồi cho cá thôi”, tên to chế nhạo.

“Rồi để xem.”

“Bắt lấy nó!” Tên trẻ hơn hô, nhào tới với con dao trong tay.

Lucien hành động. Thời gian ở cùng băng cướp biển Rửa Hận mang lại nhiều lợi ích cho gã khi lách khỏi con dao và ngáng chân tên người thó. Tên nhỏ ngã lăn ra đất, con dao trượt khỏi tay. Tên to con thét lên và nổ súng. Lucien thụp xuống. Viên đạn sượt qua đầu và găm vào bức tường phía sau.

Tên người nhỏ thó vươn tay tìm con dao, nhưng Lucien nhanh hơn, vồ lấy nó và đâm vào mu bàn tay của hắn. Tên cướp rú lên ôm chặt lấy bàn tay bị thương của mình.

Tên đồng bọn to con còn mải rò rẫm với khẩu súng, cố gắng nạp đạn. Lucien bật dậy, con dao vẫn nắm trong tay và nhảy vào hắn. Bọn họ lao xuống đất, hai cánh tay Lucien khóa ngang lưng tên côn đồ. Khẩu súng văng khỏi tay tên cướp và khi chạm đất, con dao vuột khỏi tay Lucien.

Bị tước hết khí giới, hai người đàn ông lăn người, đổi sang nắm đấm. Lucien nhận một cú móc trái như trời giáng vào cằm và trả đũa bằng một đòn bên phải. Gã và tên cướp to béo có vẻ cân tài ngang sức trong cuộc chiến tay không, khi thi nhau nhận những cú đấm liên tiếp.

Không có lần sau, gã tiếp tục nghĩ. Không bao giờ có lần sau.

Ánh sáng lóe lên ngoài góc mắt cảnh báo gã. Gã lăn sang một bên ngay khi tên nhỏ bổ dao xuống. Thay vì găm nó vào lưng gã như tên cướp dự liệu, con dao thọc thẳng vào ngực tên cướp lớn.

“Jack!” Tên nhỏ thét lên. Gã sụp gối bên cạnh tên đồng bọn đã chết của mình.

Trong khi hắn hoảng loạn, Lucien túm lấy, ném hắn ngã sõng soài và chèn cánh tay lên khí quản. Mắt hắn phồng to, đôi tay cào lên cánh tay Lucien.

“Ai thuê chúng mày?” Gã hỏi. “Ai thuê chúng mày giết tao?”

Tên cướp hớp lấy từng hớp. “Tao… không… biết”

“Mày nói dối.” Lucien ép tay nặng hơn. “Nói lại lần nữa.”

“Được thuê… ở… bến tàu.” Gương mặt tên sát thủ đỏ lựng khi hơi thở hắn trở nên nông hơn. “Nam tước…

“Vị Nam tước, phải không? Hắn trông thế nào?”

“Chưa từng… nhìn thấy.”

Lucien thả lỏng cánh tay chút ít. “Vậy ai là kẻ chuyển lời nhắn?”

Tên cướp hớp một hơi sâu, đôi mắt hắn lõng bõng nước. “Một thằng tao quen. Bảo quý ngài nào đó muốn làm thịt một quý ngài khác, không được hỏi. Tao nhận. Chưa thấy Nam tước đó bao giờ.”

“Mày được trả tiền bằng cách nào?”

“Hắn bảo sẽ để tiền của tao ở quán Hoa hồng và Chó săn sau khi làm xong.”

“À, mày không nhận được nó rồi.” Lucien đứng dậy, lôi tên nhỏ theo với gã. “Nếu tao là mày, tao sẽ cân nhắc lại nghề nghiệp của mình.”

Bình luận