Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thề Ước Thầm Lặng

Chương 21

Tác giả: Catherine Bybee

Buổi tối trước ngày cánh đàn ông ra ngoài tìm kiếm và tiêu diệt mụ Grainna, Myra lẻn vào phòng của Todd. Anh đang ngồi cạnh lò sưởi, chân gác lên chiếc bàn trước mặt. Sau khi đặt sợi dây lên cửa, cô đi tới bên anh. Ngồi xuống dưới chân anh, cô ngả đầu vào lòng anh. Tay anh luồn trong tóc cô.

“Anh có lo lắng về ngày mai không?”

“Không, không lo lắm. Cảnh mòn mỏi chờ đợi mụ ta tấn công còn khó đương đầu hơn nhiều.”

“Đúng là làm gì đó vẫn tốt hơn.”

“Phải.” Bàn tay ve vuốt dịu dàng của anh khiến cô rúc vào gần hơn. “Em ở đây sẽ ổn chứ?”

“Bọn em sẽ ổn cả. Người của cha em sẽ bảo vệ bọn em bằng mọi giá. Anh và gia đình em mới là những người khiến em lo lắng. Anh có chắc là mình đã sẵn sàng rồi không?”

Hơi thở sâu của Todd khiến cô ngẩng lên và nhìn vào mắt anh. “Đây có thể không phải là thời đại của anh, nhưng đánh nhau một cách hoành tráng không thay đổi theo thời gian. Anh có thể không phun lửa từ đầu ngón tay như bọn em, nhưng anh vẫn có thể nện nhừ tử vài gã đấy.”

Myra bất giác mỉm cười. Nụ cười của cô nhanh chóng tắt ngóm khi nỗi lo cho sự an toàn của anh khiến cả cơ thể cô tràn ngập nghi ngờ.

“Đừng làm thế”, Todd cau có.

“Làm gì?”

“Nhìn anh như thể anh sẽ không bao giờ quay lại.” Anh nâng niu khuôn mặt cô trong tay và hôn cô thật sâu. Cô cảm thấy người mình mềm trong tay anh, muốn anh gần gũi hơn nữa. Khi anh kết thúc nụ hôn của họ và ngồi thẳng lại, ngón cái của anh lần theo môi cô. “Anh đúng là một thằng ngốc”, anh tự nhủ với mình chứ không hẳn là nói với cô.

“Vì sao?”

“Anh đã để em yêu anh.”

“Để em á?”, cô cười.

Anh tìm kiếm ánh mắt cô. “Khi anh còn bé, mẹ anh đã ngồi ở nhà sau khi cha anh đi làm và đêm nào cũng cầu nguyện cho ông trở về an toàn. Bà không hề nhận ra vẻ lo lắng thường trực trên mặt mình mỗi khi có xe cảnh sát đi ngang qua. Bà luôn nhảy dựng lên khi điện thoại reo. Như thể bà biết rằng một ngày nào đó, sẽ có một cuộc điện thoại gọi đến thông báo rằng cha anh đã chết.”

Những ký ức đau đớn của anh biến thành một tiếng nức nở xé ruột trong cổ họng cô.

Todd tiếp tục, “Khi cuộc điện thoại đó đến, anh đã ôm chặt mẹ khi bà khuỵu xuống sàn, nhưng chỉ mình anh thôi không đủ. Anh không thể làm gì giúp bà trấn tĩnh lại sau cái chết của cha anh. Khi bà mất, chỉ vài tháng sau khi bọn anh chôn cất cha, anh đã thể sẽ không bao giờ để người phụ nữ nào phải trải qua nỗi thống khổ ấy nữa. Vậy mà anh lại đang ở đây, gây ra cho em nỗi thống khổ đó.”

Nước mắt sáng lấp lánh trong mắt Myra. “Cha mẹ anh hẳn phải yêu nhau rất sâu đậm.”

“Đúng vậy.”

“Vậy họ đã có một cuộc sống hạnh phúc nhỉ?”

“Ừ, hạnh phúc nhất.”

“Anh có nghĩ rằng họ sẽ muốn sống khác đi không?” Todd định trả lời nhưng Myra đã giơ một tay lên để ngăn anh đừng nói. “Cha anh có lý do để về nhà hằng đêm, Todd. Có lẽ ông đã cẩn thận hơn với mọi bước đi của mình vì tình yêu mà ông dành cho mẹ con anh.”

“Có thể.”

“Chúng ta ít có quyền lựa chọn người mình sẽ yêu. Và anh nói đúng. Em yêu anh. Khi em rời khỏi thời đại của anh, em đã biết rằng mình sẽ chằng bao giờ tìm được một người nào thế chỗ anh. Em sẽ phải sống chỉ bằng những ký ức ít ỏi về vài tuần ngắn ngủi chúng ta ở cùng nhau. Định mệnh đã đưa chúng ta lại với nhau. Em khó lòng tin nổi lúc này định mệnh lại tàn nhẫn đến mức sẽ cướp anh khỏi em. Dẫu vậy, nếu có thế thật, em sẽ luôn hồi tưởng về quãng thời gian này và nhớ lại tình yêu của chúng ta.” Myra áp mặt vào lòng bàn tay Todd khi anh âu yếm má cô.

Ngón tay anh xoay tròn trên cổ Myra, giữ chặt cô khi anh kéo cô lên để nếm cô, hôn cô thêm một lần nữa. Chỉ có điều lần này, sự vuốt ve của anh dịu dàng hơn, sâu hơn bất kỳ lần nào họ từng chia sẻ trước đó. Myra dựa vào anh, ngực cô áp vào ngực anh, tìm kiếm thêm sự tiếp xúc. Todd lùi lại. “Anh không xứng đáng với em.”

“Làm tình với em đi, Todd.”

Anh lắc đầu, “Không”.

Cô ngồi lùi lại, sốc trước sự khước từ của anh. Nụ cười tinh nghịch của anh khiến mắt cô nheo lại và môi cô trề ra. “Vì sao?”

Thay vì trả lời, anh đứng dậy, kéo cô theo. Không nói một lời, anh băng qua phòng, bỏ dây thun ra khỏi cửa và mở nó ra.

“Anh đang làm gì đấy?” Myra thò đầu ra hành lang dài dằng dặc rồi chui lại vào phòng. “Sẽ có người nhìn thấy chúng ta mất.”

“Cứ để họ nhìn.”

Mắt Todd lấp lánh khi anh kéo cô đi trên con đường ngắn dẫn tới phòng cha mẹ cô. Tim Myra đập thình thịch trong lồng ngực. Một phần trong cô biết chính xác việc Todd sắp làm. Phần còn lại, phần muốn trốn trong góc, sợ hãi, lo lắng về phản ứng của cha cô. Một cơn rùng mình lan dọc xương sống và dọa sẽ thoát ra thành tiếng cười khúc khích.

Tiếng Todd gõ cửa nghe như tiếng pháo nổ trong hành lang im ắng. Trốn sau Todd, Myra cố lờ đi khi cánh cửa dọc hành lang mở ra và các anh em nhìn cô bằng ánh mắt nóng rực.

Sau tiếng gõ cửa thứ hai của Todd, ông Ian kéo giật cửa ra, vô cùng lo lắng, Myra nắm chặt tay Todd khi ánh mắt dữ dội của cha cô chĩa vào họ. Todd ném “sợi dây thừng im lặng” về phía ông Ian.

Ông trừng mắt tóm lấy nó.

“Cháu sẽ cưới con gái bác.”

Mắt Myra mở to như cái đĩa.

Một múi cơ giần giật ở quai hàm của cha cô.

“Cậu đang hỏi đấy à, chàng trai?”

Ôi, Chúa ơi.

Todd quay sang cô, mỉm cười, “Cưới anh nhé”.

Một tiếng cười ngắn bật ra. “Cha muốn anh hỏi cha cơ”, cô giải thích.

“Anh đâu có muốn cưới ông ấy. Anh muốn cưới em mà.” Nhưng anh đang đùa. Tay anh vòng quanh eo cô và kéo cô vào gần. “Cưới anh nhé, Myra. Hãy cho anh một lý do để về nhà mỗi tối.”

“Ôi, Todd.” Mọi sự lo lắng và nỗi sợ hãi đều bị cuốn trôi khi cô cả gan hôn anh trước toàn thể gia đình mình.

Tiếng gầm của ông Ian phá vỡ nụ hôn của họ. “Ta tuyên bố rằng người đàn ông này…”, ông Ian kéo bàn tay Todd đang đặt trên vai Myra xuống, “Đã cầu hôn người phụ nữ này”. Myra cảm thấy cha cô bỏ tay cô ra khỏi hông Todd và đặt nó vào tay Todd. “Giờ họ được xem là đã đính hôn cho tới khi…”, câu nói của ông Ian lạc dần khi Todd hôn cô thêm lần nữa, “…vui lòng chú ý một chút”.

Todd lùi ra, mỉm cười.

“Cho tới khi một tu sĩ có thể tới để làm lễ kết hôn cho hai con.”

Mỉm cười, Todd bế cô lên và bồng cô về phòng mình. Myra cười toét miệng với Tara khi đi qua phòng chị và thoáng thấy nụ cười tự mãn của cha cô trước khi Todd đá cửa đóng sầm lại sau lưng họ.

Todd đưa cô về giường, ép cô xuống đệm và duỗi người trên cơ thể cô. Trọng lượng tuyệt vời của anh khẳng định vị trí của cô. Cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Tay anh đi xuống eo cô, các ngón tay lướt nhẹ trên nụ hoa đã săn lại, và cô ưỡn người về phía anh, chẳng muốn gì hơn quyền sở hữu anh trọn vẹn. Những nụ hôn dịu dàng khiến hơi thở nông của cô trở thành những tiếng thở dốc nóng ran.

Anh vuốt tóc cô ra sau, khiến cô mở mắt ra. Tình cảm đong đầy như một làn mây phủ kín đôi mắt anh.

“Anh yêu em, Myra. Anh không biết mình sẽ nuôi sống em bằng cách nào ở thời đại của em. Anh chỉ biết rằng mình không thể sống thiếu em. Anh muốn trao cho em cả thế giới.”

“Anh là cả thế giới của em”, cô thì thầm. “Khi em ngủ một mình trong nhà anh, em đã từng đọc thần chú và thề sẽ yêu anh gấp ba lần anh yêu em.”

Anh hôn mũi cô. “Vậy thì anh càng cần phải yêu em nhiều hơn để bù đắp cho lời thề đó.”

Một bàn tay vuốt dọc lên đùi cô và luồn xuống dưới váy, làm Myra nhớ lại nơi mình đang ở. Sự thật rằng tiếng rên rỉ của cô có thể vang dọc hành lang im ắng khiến cô phải nén lại. Hành động đơn giản ấy khiến sự ve vuốt của anh càng thêm mãnh liệt, bùng nổ.

Việc cởi váy của cô ra giống như mở một món quà đã mong đợi bấy lâu. Lần đầu tiên Todd thấy háo hức như thế. Cô là của anh, mãi mãi, trọn vẹn. Nghĩ đến cảnh bước xuống lễ đường với cô và tuyên bố cô là của anh khiến anh cảm thấy thật nguyên sơ, thật “trung cổ”, theo đúng nghĩa của từ đó. Từ lâu anh đã biết rằng mình sẽ chẳng bao giờ quay lại Anaheim. Cuộc đời làm Sỹ quan Todd Blakely của anh chẳng là gì so với cuộc đời làm ngài Blakely, chồng của Myra Blakely. Nếu ngày mai, Todd đi vào chỗ chết, anh cũng sẽ không hề hối hận vì hành động của mình. Gia đình MacCoinnich là những con người đứng đắn và trung thực, họ luôn chiến đấu một cách dũng cảm. Sáo rỗng chứ gì? Có thể, nhưng đó đúng là cảm giác của anh.

Anh đang ôm cả thiên đường trong tay. Dưới cơ thể anh, tiếng rên rỉ nghèn nghẹn của cô vang khắp phòng. Khi anh đã làm cô khỏa thân, anh ôm lấy bầu ngực lộ ra của cô và cắn hai hàm răng vào nó. Đáng ra anh phải tự cảm thấy xấu hổ khi cô rên rỉ dưới sự vuốt ve của anh, nhưng anh không hề có cảm giác ấy. Thay vào đó, anh khao khát muốn cô thét lên sung sướng, để chứng minh cho tất cả những người có thể nghe thấy rằng, cô là của anh.

Kéo áo qua đầu, anh cảm thấy những vuốt ve nhẹ như gió thoảng của cô lướt qua đám lông trên ngực mình. Cô vuốt ve da thịt anh khi rê tay xuống thấp hơn, chiến đấu với khóa quần của anh.

Tay anh tìm thấy phần đùi trong mềm mại của cô. Từ nơi đó, anh từ từ khám phá, cho tới khi tìm thấy hơi nóng ẩm ướt. Khẽ quét ngón cái qua vùng nữ tính của Myra, cô oằn người bên dưới anh. Tay cô trì hoãn việc giải thoát anh khỏi quần áo. Lạc lối trong khoái lạc, anh lách một ngón tay vào trong cô. Những chuyển động gợi tình chậm rãi mô phỏng ý định của anh.

Đầu cô ngả sang một bên. Todd rê môi dọc cơ thể cô, cố tình cọ chiếc cằm lởm chởm râu của mình trên làn da nhạy cảm của cô.

“Anh… anh đang làm gì đấy?”

Myra ngồi dậy, nhìn xuống anh, vẻ mặt ngây thơ như chính sự trong sáng của cô.

“Suỵt.” Anh đẩy cô nằm xuống giường. “Hãy tin anh.” Anh phả một hơi thở nóng ran vào sâu thẳm trong cô. Mắt cô nhắm lại. Anh đặt những nụ hôn lên khắp người cô, ghi dấu sự hiện diện của mình một cách thân mật nhất. Đầu gối cô chực muốn khép lại, khiến anh nở nụ cười. Việc được là người đàn ông duy nhất từng biết và sẽ biết cô theo cách này khiến anh mê muội. Miệng anh ép chặt vào cô, nếm cô. Cô gục xuống trước cú tấn công đầu tiên của lưỡi anh. Chẳng mấy chốc, anh đã khiến cô quằn quại dưới dự vuốt ve thành thạo của mình.

Tiếng rên rỉ của cô hạ gục anh. Anh di chuyển nhan hơn cho tới khi cơ thể cô cứng lại và ưỡn lên, rồi hét vang sung sướng.

Không cho cô thời gian để suy nghĩ, anh vứt bỏ quần áo của mình và đâm sâu vào vùng ẩm ướt của cô. Vẫn là những âu yếm mà họ đã làm trước đó, nhưng lần này nó chứa đựng nhiều ý nghĩa hơn, nhiều cảm xúc hơn. Cô là của anh, theo đúng nghĩa của từ đó.

Môi anh tìm về với môi cô, và mỗi lần trượt sâu vào, anh chiếm đoạt những gì là của mình. Cơ thể cô run run quanh anh, và với tiếng thở dốc cuối cùng, anh trút vào trong cô.

Đó là lần đầu tiên Myra thấy Todd ăn vận để ra chiến trường. Con ngựa cao lớn của anh đứng cạnh ngựa của các anh trai và cha cô. Gươm của anh, chiếc gươm mà cô đã trao cho anh ở thế kỉ hai mốt, được cho vào bao và nằm trên hông. Anh đeo một cái nỏ sau lưng, nơi anh có thể dễ dàng với tới. Dưới lớp áo, cô biết anh mang theo vũ khí thời hiện đại. Súng.

Tối qua họ đã làm tình hai lần. Khi anh ôm lấy cô khao khát lần thứ ba, cô giả vờ mệt mỏi. Thực ra, cô chỉ muốn anh nghỉ ngơi và sẵn sàng đối mặt với những thử thách của ngày hôm nay.

Mặc dù biết anh có thể sẽ không trở lại sau trận chiến, Myra chỉ tập trung vào những lợi thế mà Todd có. Anh sẽ đánh nhau với ác quỷ Grainna cùng cha cô, Duncan, và Fin.

Gần như cả ngày hôm nay, mỗi giây mỗi phút, trên mỗi bước đi, cô đều cầu nguyện, cho chồng và gia đình mình trở về an toàn.

Những người phụ nữ bị bỏ lại phía sau đều sát cánh bên họ trong trái tim. Cánh phụ nữ sẽ quan sát và cảnh báo cho nhóm đàn ông về những mối nguy hiểm mà họ không nhìn thấy và làm tất cả mọi việc trong phạm vi quyền năng của mình, dù riêng lẻ hay hiệp lực, để đưa người thân của mình sống sót trở về.

Khi tia sáng đầu tiên của ngày mới xuất hiện, Myra và Todd nhắc lại lời thề hôn ước của họ trước toàn thể gia đình và các hiệp sỹ dưới quyền cha cô. Lễ đính ước diễn ra nhanh chóng.

Myra dõi theo chồng mình từ xa. Cô đã tự hứa với lòng mình là sẽ không khóc, không cho anh thấy nỗi sợ hãi đang ngấm sâu trong lồng ngực, chỉ chực nuốt trọn mình. Nhưng khi băng ngang qua khoảng sân và đi qua gia đình mình, mọi người đang nói lời tạm biệt, những giọt nước mắt của cô vẫn cứ trào ra. Không chỉ vì cô, mà vì tất cả mọi người.

Duncan đứng cạnh Tara, tay anh đặt lên vùng bụng căng phồng của vợ. “Bọn anh sẽ quay lại.”

Tara lắc đầu, giọng cô chồng chất đau đớn. “Em biết. Em biết. Em sẽ không sinh con nếu không có anh.”

“Anh không sống sót dưới tay mụ Grainna một lần để lại rồi chết dưới tay mụ ta đâu.”

“Tốt nhất là không, chết tiệt. Không thì em sẽ khiến thế giới của anh trở thành địa ngục ở kiếp sau của chúng ta đấy”, cô nhăn nhó.

Myra bắt gặp ánh mắt của Lizzy. Fin đang nói chuyện với Simon, thằng bé thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên nhìn mẹ rồi gật đầu.

Lizzy đi tới bên con trai. Fin đặt tay lên vai cậu. Myra thấy mắt Simon ngấn lệ. Cậu quệt nước mắt một cách tuyệt vọng.

Cả Myra cũng cảm nhận được làn sóng đau đớn cuộc trào trong lòng. Cô nuốt xuống cục nghẹn đang chặn kín phổi mình.

“Này nhóc?”, Lizzy cười toét miệng, nhưng Myra không bị lừa.

“Mẹ à.” Simon nhìn chằm chằm xuống chân, dúi chúng xuống đất.

Fin nhìn Lizzy tiến lại gần. Myra hy vọng họ sẽ giảng hòa trước trận chiến.

“Sao phải xị mặt ra thế? Con không phải lo cho chú Fin đâu. Chú ấy quá xấu tính, đời nào chịu bị phụ nữ đánh bại.” Lời của Lizzy khiến Simon khẽ nhếch môi lên.

Fin cười khẽ. “Mẹ cháu nói đúng đấy. Hãy nhớ những gì chú đã nói, chưa đầy một tuần là chú về rồi.”

Simon ôm anh thật chặt rồi chạy tới bên Tara.

Ánh mắt Lizzy dõi theo con trai mình. Khi cô quay lại nhìn Fin, anh đang dành cho cô cái nhìn mãnh liệt. Myra nhận ra Lizzy đổi chân dưới ánh mắt chăm chú của anh.

“Ừm, anh nên đi đi. Anh không muốn họ đi mà không có anh chứ”, Lizzy nói.

Cô ấp úng không biết nói gì. Anh nhấc túi của mình lên và đi ra chỗ con ngựa.

“Fin”, cô gọi với theo.

“Aye?”, anh quay lại.

Mới đầu Myra không nghĩ Lizzy sẽ nói gì đó. Rồi nụ cười của cô tắt ngấm, “Đừng chết”.

Mắt anh mở to trước câu nói của cô. Họng Myra thít lại khi Lizzy xoay người bỏ đi.

Myra quay lại và nhận ra cha cô đang ôm Amber và hôn lên đỉnh đầu con bé.

“Hãy chăm sóc mẹ con.”

“Vâng, thưa cha.”

“Cian”, ông nói với con trai. “Hãy lo liệu mọi chuyện.”

Cian đứng thẳng người, hiểu ý nghĩa ẩn chứa sau câu nói của cha.

“Thế còn em?”, bà Lora hỏi.

Môi ông Ian không chuyển động, nhưng mặt mẹ cô dịu xuống theo một cách mà Myra biết rằng, ông đã nói với vợ điều gì đó hết sức dịu dàng trong đầu. Cô ghen tị với mối liên kết của họ, sợi dây kết nối cho họ khả năng trò chuyện với nhau bằng cách đó.

“Em.” Ông túm lấy eo bà, ngả bà ra sau. “Hãy tự chăm sóc bản thân để anh có lý do quay lại.” Đó là câu cuối cùng ông nói với bà mỗi khi ra trận.

Sau khi hôn vợ, ông ngẩng đầu lên, liếc sang và thấy Myra đang nhìn họ.

“Lại đây”, ông ra lệnh.

Cô chạy hai bước một và lao vào vòng ôm của ông.

“Ta sẽ đưa cậu ấy về nhà cho con”, ông hứa. Mặc dù cô biết chẳng có gì đảm bảo, đứa trẻ trong cô vẫn muốn tin tưởng lời cha và gạt đi mọi nỗi lo lắng trong lòng.

“Cha phải bình an nhé”, cô nói trước khi rời khỏi vòng tay ông.

Lần này khi cô liếc lên, người duy nhất đang nhìn cô là Todd. Áo giáp của anh vẫn còn mới, kỹ năng của anh đủ sức đối chọi với kẻ thù, nhưng liệu anh có thể thắng mụ Grainna không? Myra gạt bỏ suy nghĩ đó ra khỏi đầu và đi tới đứng cạnh anh, nước mắt lăn dài trên má. Myra nguyền rủa chúng, cô muốn tỏ ra mạnh mẽ như mẹ cô hoặc Lizzy.

“Đừng khóc. Anh sẽ quay lại mà.” Todd lau nước mắt khỏi má cô và nâng niu khuôn mặt cô.

Myra không dám nói gì, thay vào đó, cô vùi mình vào vòng tay anh và ngẩng lên. Anh ép chặt vào môi cô, một tay nâng đầu cô lên, tay còn lại thân mật đặt nơi eo cô. Một nụ hôn gợi nhớ tới mọi khoảnh khắc mà họ từng chia sẻ, từng nụ hôn mà họ đã trao nhau.

Myra rời khỏi môi anh rồi đưa chúng lên gần tai anh. “Hãy quay về với em nhé.”

“Nhất định.”

Cô mỉm cười nhìn vào mắt anh, lờ đi ánh mắt trân trân của vài người đàn ông dưới trướng của cha cô. “Em suýt thì quên mất.” Cô lùi lại và thò tay vào trong túi lấy ra một chiếc dây chuyền. Các dòng chữ bằng tiếng Xen-tơ và những hình tròn được khắc bằng vàng sáng lấp lánh dưới ánh nắng. “Lizzy đã gọi nó là “chân thỏ may mắn” của em. Em không hiểu ý chị ấy là gì, nhưng em nghĩ anh sẽ hiểu.”

Todd cúi đầu xuống khi cô đeo nó cho anh. Anh nắm chặt sợi dây trong tay. “Cảm ơn em.”

Anh lại hôn cô.

“Em yêu anh”, cô thì thầm.

Anh thở dài trước lời thú nhận của cô. “Anh cũng yêu em.”

Myra biết rằng câu nói của anh đã tiếp thêm sức mạnh cho sợi dây liên kết giữa hai người họ. Khi những giọt nước mắt lại trào lên, cô nghe thấy tiếng cha mình lên ngựa.

“Đã đến lúc lên đường rồi”, ông Ian gọi.

Họ lên yên và chuẩn bị rời đi.

“Hãy đóng cửa lại sau khi chúng ta đi, Gregor”, ông Ian rống lên. “Hỡi tất cả những người đang đứng ở đây, các người sẽ nghe theo sự hướng dẫn của con trai ta, Cian. Các người sẽ bảo vệ những người phụ nữ và trẻ em của chúng ta bằng mọi giá.”

Ông ra hiệu cho người gác cổng mở hai cánh cửa khổng lồ, rồi dẫn họ ra khỏi phạm vi an toàn của pháo đài. Chú chim ưng của Ian đậu trên cánh tay chủ nhân.

Khi đã bước ra khỏi sân, họ cho ngựa phi nước đại. Con chim sải cánh bay theo họ trên bầu trời.

Liz trút một tiếng thở dài đã bị kìm nén từ lâu khi cánh cổng đóng lại. “Chị cần uống rượu!”

“Em cũng thế”, Tara đặt tay lên lưng cô.

“Ừ… phải.”

Cánh đàn ông phải mất ba ngày mới tới được nơi mụ Grainna đang ở và việc chờ đợi chẳng khác gì địa ngục.

Michael thấy con chó săn rúm người lại trước bàn tay phủ trên lưng nó. Ánh mắt con chó giống như ánh mắt của đám võ sĩ và phần lớn phụ nữ trong sân.

Quyền thống trị của mụ Grainna đối với đám người của mụ được duy trì bằng sự sợ hãi. Họ làm việc không ngừng nghỉ để sửa chữa căn nhà mà mụ ta chọn từ đống đổ nát.

Mụ ta ngồi oai vệ như một nữ hoàng, quan sát các mục tiêu của mình, lưng thẳng đứng và mái tóc đen búi cao trên đầu. Đến cả bộ đồ mụ ta mặc cũng ra dáng hoàng gia. Người phụ nữ đã mặc nó trước đó đen đủi làm sao lại đi qua đất của mụ. Hai hiệp sỹ hộ tống cô ta giờ đang đứng gác ở sân của mụ Grainna.

Kể từ khi họ đến đây, cách mụ ta biến đổi gần như hằng ngày thật kỳ dị. Tóc mụ ta không còn tối màu nữa mà ngả hẳn sang màu đen. Không giống mắt người thường, đồng tử của mụ ta gần như không bao giờ co lại. Thay vào đó, chúng luôn mở rộng, liên tục giám sát.

Michael bước những bước cuối cùng và đứng bên cạnh mụ ta.

Con chó cuộn tròn lại thành một quả bóng, rên rỉ với chủ nhân của nó khi hắn tiến lại gần. Michael cảm thấy thương cho con chó, nó không thể rời đi cho tới khi được mụ thả ra.

“Ta tin rằng ngươi đã có một chuyến đi thành công.” Mụ Grainna đặt tay lên lòng.

“Có thể, nhưng bà thấy đấy, tôi về đây một mình.”

Mụ ta hếch cằm lên nhưng không nói gì.

“Có một người phụ nữ tiềm năng trong ngôi làng gần Lancaster.”

“Vậy mà cô ta không đi cùng ngươi… vì sao lại thế?”

Micheal hất đầu về phía đám người đang vây quanh họ. “Tôi nghĩ chúng ta nên tiếp tục cuộc trò chuyện này ở chỗ riêng tư.”

“Ta”, Grainna nói bằng giọng chết chóc, “mới là người quyết định khi nào thì chúng ta cần nói chuyện ở chỗ riêng tư.”

Hắn nghiêng đầu, khẽ cúi người xuống. “Nếu bà nhất quyết như vậy. Tên cô ta là Margaret, giống như chúng ta, và có khả năng vẫn còn trong trắng. Tôi sẽ không thể biết chắc chắn cho tới khi mang cô ta về cho bà.”

Đầu hắn bỗng đau như búa bổ. Hắn cố gắng hết sức để không chùn bước trước sự xâm phạm của mụ ta. Mụ ta nhìn vào để xem hắn có nói thật hay không, và hắn cầu mong khả năng của mình có thể ngăn mụ ta nhận thức được về mọi suy nghĩ mà hắn có.

“Vậy thì hãy đưa cô ta về đây, quyến rũ cô ta đi. Cưới con khốn đó nếu ngươi buộc phải làm thế, nhưng hãy đưa cô ta về cho ta.”

Mụ ta đã nhử món quà là sự bất tử trước mặt hắn đủ lâu rồi. Hắn muốn được trả tiền trước khi giao hàng.

“Trận chiến với nhà MacCoinnich sắp diễn ra”, hắn nói. “Lúc này sẽ là thời điểm thích hợp để bảo đảm chắc chắc cho tính mạng của tôi đấy.”

Khi đầu mụ ta chậm rãi di chuyển về hướng của hắn và ánh mắt chết chóc của mụ ta nhìn hắn, Michael nín thở và cố hết sức chỉ nghĩ đến việc phục vụ mụ ta.

Khuôn mặt dữ tợn của mụ ta chuyển thành vẻ chế giễu. “Phải. Phải, ngươi đã đợi đủ lâu rồi. Ta cảnh cáo ngươi… nó không dành cho những con tim yếu đuối. Bất tử cũng có những, nói thế nào nhỉ, tác dụng phụ của nó đấy.”

“Nếu bà muốn nói đến những lời nguyền thì tôi đã biết rồi.”

“Không chỉ thế, mà còn là việc sống lâu hơn tất cả những người mà ngươi biết, tất cả những kẻ ngươi sẽ gặp.”

“Tôi không bao giờ khao khát tình bạn của con người, Grainna ạ. Bên cạnh đó”, hắn đặt một tay lên tay mụ ta, “Chúng ta sẽ có nhau. Thậm chí vào lúc này, vẻ đẹp của bà cũng đã tỏa sáng rồi. Tôi sẽ lên giường với bà nếu bà cho phép”.

“Ta rất vui khi nghe sự quả quyết này, vì đó chính xác là những gì mà nghi lễ của ta đòi hỏi từ ngươi.”

Dạ dày hắn cuộn lên và mật chực tràn lên họng. Nặn ra một nụ cười có lẽ là việc khó khăn nhất hắn phải làm.

Michael nhìn vào mắt của một kẻ ngang tầm với quỷ dữ. Hắn nuốt xuống chất dịch đang muốn trào ra trước ý nghĩ ngủ với mụ ta. Hắn sẽ phải chuẩn bị cho sự kiện đó, cho bản thân thời gian để bảo vệ mình khỏi sự xấu xa của mụ nếu mụ tấn công hắn hoặc cố gắng kiểm soát hắn như mụ đã làm với những người khác. “Vậy thì tối nay nhé.” Hắn nâng tay mụ ta lên và hôn mu bàn tay lạnh lẽo cứng đờ.

“Tối nay thì lâu quá. Hãy gặp ta trong phòng nửa tiếng nữa. Sau đó, ngươi có thể về làng của cô nàng Margaret và đón cô ta.”

“Như bà muốn.” Hắn sẽ phải nhanh chân nhanh tay. Hắn rời khỏi mụ ta, đi vội vào phòng hắn, và nôn ra tất cả chỗ thức ăn có trong dạ dày.

Cánh đàn ông cắm trại sâu trong rừng, tránh xa bất kỳ con đường nào mà họ có thể gặp những chiến binh ngoài vòng pháp luật, hoặc những tay lính đánh thuê ham đánh nhau, hoặc thèm vàng. Họ cần giữ sức cho trận chiến sắp tới.

Duncan ngồi cười với ngọn lửa nhỏ mà họ đã đốt để nấu đống thịt tươi mà họ săn được.

“Có gì mà vui thế?”, Todd hỏi sau khi chú ý đến vẻ mặt của Duncan.

“Cánh phụ nữ. Họ đang uống rượu và vui đùa như những người đàn ông say rượu. Tất nhiên là không phải Tara, nhưng cô ấy bảo tôi rằng Lizzy xỉn ngoắc cần câu rồi. Điều đó có nghĩa là gì?”

Đầu Todd ngửa ra sau và một tràng cười vang lên. “Say rượu. Lizzy say rồi.” Anh chọc khuỷu tay vào người Fin. “Rất mừng khi thấy ảnh hưởng của anh đối với phụ nữ, MacCoinnich.”

“Đừng nói sớm thế, Blakely, Myra cũng vậy đấy.” Duncan dừng lại, rõ ràng là đang nghe một truyện gì đó mà Tara nói. Anh ta đập tay vào đùi và cười không dứt. Ba người đàn ông cau mày tự hỏi anh ta đã nghe được điều gì. Đến cả ông Ian cũng phải đoán mò xem chuyện gì đang diễn ra, vì bà Lora đã chặn ông khỏi những suy nghĩ của mình.

Tara đẩy một đĩa thức ăn đến trước mặt những người phụ nữ. “Mọi người tốt nhất là nên bắt đầu ăn đi, không thì sáng mai sẽ thấy hối hận cho xem.”

Bà Lora nấc, khiến Myra và Liz lại cười rũ rượi.

“Tara nói đúng, việc này thật không đứng đắn chút nào”, bà Lora nói.

“Con thì chá…n ngấy việc phải luôn tỏ ra đứng đắn rồi”, Myra lắp bắp.

“Ha!” Liz đi tới bức tường nơi cô cất sợi dây chun. “Em là hình mẫu cho sự khuôn phép của thế kỷ mười sáu đấy nhỉ.” Cô ném sợi dây vào lòng Myra. “Em sẽ không cần thứ này nữa đâu.”

Myra há hốc miệng, mắt nhìn sang mẹ mình.

Bà Lora cố gắng giấu một nụ cười sau bàn tay.

“Mẹ biết rồi à?”

Bà Lora cười lớn hơn.

“Mẹ?”

“Mẹ có ngu đâu.”

“Nhưng nếu mẹ biết thì cha cũng biết.”

“Con luôn là một đứa trẻ sáng dạ.” Bà Lora cầm ly rượu của mình lên, uống cạn cốc. “Con nghĩ cha con đã đợi tới lúc chúng ta thành thân mới đưa mẹ lên giường chắc?”

“Mẹ Lora, mẹ thật mất nết”, Tara trêu.

Myra trừng mắt nhìn mẹ mình. Người phụ nữ đã răn dạy cô mọi điều đúng sai trong suốt hai mốt năm trời đâu rồi? Lời thú nhận của bà giải phóng tất cả những việc cô đã từng làm khi gặp Todd, giải thoát cô khỏi bất kỳ cảm giác tội lỗi nào mà cô cảm thấy vì đã lừa dối cha mẹ mình.

Sau khi Todd thú nhận tình yêu dành cho cô, cô chỉ cần đợi anh trở về an toàn để có thể bắt đầu cuộc sống mới với nhau. Ý nghĩ ấy làm cô cảm thấy thanh thản. Tim cô đập loạn nhịp trước ý nghĩ anh sẽ không bình an trở về.

Bà Lora rót đầy rượu, đưa cho cô để động viên. “Hãy có lòng tin.”

“Họ sẽ ổn cả thôi.” Tara nắm lấy tay cô, nụ cười của chị lộ rõ vẻ mệt mỏi.

Liz đã ngừng cười, bầu không khí vui vẻ trong phòng đã thay đổi, không cần chối bỏ lý do làm gì. “Bà Lora này, ở trên giường bác Ian có nghiêm túc như lúc ở ngoài không?”

Một tiếng thở dốc vang lên, nhưng câu hỏi gây sốc của cô đưa họ về với bầu không khí mà họ vừa có mấy phút trước.

Nến được thắp khắp phòng, không phải theo cách lãng mạn mà người ta vẫn chuẩn bị cho bạn tình của mình, mà là theo đúng nghi thức của các buổi lễ.

Tiếng gõ cửa rụt rè và do dự của Michael làm Grainna nở nụ cười. Mụ cho phép hắn vào, nhưng quay lưng lại với hắn khi đóng cửa và vặn chìa khóa.

Mụ nghe thấy những tiếng thở rời rạc của hắn. Nếu có thể thì mụ sẽ lẻn vào suy nghĩ của hắn. Nhưng hắn đã chặn mụ lại và điều đó làm mụ tức giận. Nhưng, nếu hắn biết được suy nghĩ của mụ thì hắn sẽ chẳng đến gần mụ nữa cũng nên.

Chẳng mấy nữa, mụ sẽ nhắc cho hắn nhớ, ai mới là thủ lĩnh ở đây. Ai mới là người nắm quyền kiểm soát.

“Hãy rót rượu cho hai ta đi, Michael.” Mụ Grainna gọi tên hắn để làm hắn thoải mái.

Hắn đi tới chỗ chiếc bàn trong phòng. Rượu đỏ trong bình vẫn còn ấm. Hắn rót nó vào hai cái ly, đưa một ly cho Grainna. Mụ quay lại và để hắn trông thấy mình đưa nó lên môi.

Hắn nhấc ly rượu của mình lên, cố kiểm soát bàn tay run rẩy. Hắn tự hỏi làm sao có thể duy trì sự cương cứng để làm những gì mụ đòi hỏi.

Hắn hớp một ngụm rượu lớn và quan sát mụ làm điều tương tự. “Thả lỏng đi, Michael.”

Như được lập trình để nghe lệnh, hắn cảm thấy nỗi lo lắng đã nguôi ngoai phần nào. Hắn cầm ly rượu của mình và băn khoăn không biết liệu mụ có cho gì vào trong rượu không.

Mụ Grainna đi về phía hắn, đặt bàn tay lên ngực hắn và để nó trượt xuống, khẽ lướt trên cơ thể hắn. Khuôn mặt của mụ có vẻ dịu lại, trong khi cơ thể hắn phản ứng lại với những ve vuốt của mụ.

“Chúng ta cần chuẩn bị gì cho nghi lễ này?”

“Gần như đã được chuẩn bị xong rồi. Uống hết rượu của ngươi đi.”

Tiếp tục đưa cốc rượu lên môi, lần này hắn nốc cạn. Đầu hắn lập tức quay cuồng. Phải rồi, mụ ta đã chuốc thuốc mê. Hắn tìm chiếc ghế để giữ thăng bằng và nhắm mắt lại. “Trong đó có gì vậy?”

“Một thứ để khiến quá trình chuyển đổi trở nên dễ dàng hơn, hãy tin ta.”

Hắn mở đôi mắt lờ mờ. “Làm sao tôi có thể ngủ với bà nếu tâm trí tôi như đang bay trong sương mù chứ?”

“Thứ cần phải hoạt động không phải là tâm trí ngươi.” Grainna cười. Để chứng minh quan điểm của mình, mụ ta vươn tay ra và nắm lấy chỗ gồ lên giữa hai đùi hắn. Nó ngay lập tức rắn lại.

“Vì sao tình dục lại là một phần trong sự biến đổi?”

“Kết nối hai cơ thể, trước khi kết nối máu của chúng ta, sẽ trao cho ngươi món quà đó.”

“Nếu đó là tất cả, thì sao trước kia bà không trao nó cho tôi?”

Mụ ta đi ra xa, vẫy tay quanh phòng, dập tắt một nửa số nến. Sự thay đổi ánh sáng làm đồng tử của hắn giãn ra và khiến hắn phải nheo mắt lại để nhìn. “Sự kiêu ngạo”, mụ đáp.

Hắn chớp mắt hai ba lần. Khi mắt hắn tập trung trở lại, mụ ta đã khỏa thân. Nhìn lại gần, hắn nhận ra hai bầu ngực mềm mại và vùng bụng phẳng lì của mụ ta. Mụ Grainna trông như thể mới hai mươi lăm tuổi. Đầu đau nhức, hắn biết mụ ta đã lẻn vào trong đầu hắn. Biết mụ ta tạo ra một hình ảnh trẻ trung cho mình nhìn, để phản ứng lại. Hắn không còn lo về khả năng hành sự của mình nữa.

Michael liếm môi khi mắt hắn quét qua cơ thể mụ. Ánh mắt hắn đi xuống thấp hơn, bị thu hút bởi bản tay của mụ Grainna, đang tự ve vuốt đùi mình. Hắn hít mạnh một hơi và đi về phía mụ.

“Em muốn như thế nào?”, câu nói khàn khàn của hắn vang lên trong phòng.

“Nhanh và mạnh.”

Hắn cởi đồ theo yêu cầu của Grainna và đẩy mụ ta xuống giường.

Bình luận