Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thề Ước Thầm Lặng

Chương 15

Tác giả: Catherine Bybee

Cuối cùng cũng được ở riêng, Myra quay sang nhìn Todd và cười với anh. Cô trông rất khác. Không chỉ do bộ váy dài quét đất khi di chuyển mà cô đang mặc, hay do mái tóc được búi lên trong những tấm vải. Nó gợi nhớ tới phong cách phục trang mà anh vẫn thấy trong các bộ phim, những bộ phim mà anh chỉ xem một cách miễn cưỡng. Không, ở đây cô có vẻ già dặn hơn. Không, không phải già dặn hơn, mà là tự tin hơn.

Cô trông tự tin hơn vì đang ở nơi quen thuộc của mình. Anh đã không được chứng kiến cô như thế này ở nhà mình. Ở đó, cô luôn rụt rè và sợ hãi. Nơi này là thời đại của cô, chỗ của cô, và nó thể hiện ra từ cách cô ra lệnh cho người hầu cho tới cách nói chuyện với gia đình. Đây là nơi Myra MacCoinnich thuộc về, không phải trong một căn nhà hai buồng ở Hạt Orange, California, mà là ở đây, trong một tòa lâu dài bước ra từ truyện cổ tích.

Trong một tòa lâu dài phù hợp với một tiểu thư.

Gió đã xoay chiều và giờ anh cảm thấy lạc lõng, không rõ mình nên hành động ra sao. Tiểu thư Myra MacCoinnich quá khác biệt so với anh.

“Anh thế nào?”, Myra hất đầu về phía cầu thang mà cha cô vừa đi lên. “Em đã cầu nguyện là cha không đe dọa anh, ông có làm thế không?”

“Cha chỉ lo lắng cho em mà thôi.”

“Thế còn cái này?” Cô chạm vào vết bầm trên mặt anh. “Đó là tác phẩm của Fin à?”

“Anh trai có quyền bệnh vực em gái.” Nó nằm trong Luật Con trai.

“Nhưng mà…”

“Không sao mà. Không đau tí nào”, anh nói dối.

“Em nhớ anh.”

Anh nghĩ đến những đêm mất ngủ sau khi cô bỏ đi. “Anh cũng nhớ em.”

Cô di chuyển lại gần. Anh lùi lại. Vẻ đau đớn thoáng xuất hiện trên mặt cô khiến anh cảm thấy mình thật đáng chết. “Anh nghĩ chúng ta nên ngủ một giấc.” Anh nhìn lên gác rồi lại nhìn cô. Điều cuối cùng anh cần làm là thêm mục vô gia cư vào danh sách những rắc rối của mình.

Một tiếng động nhỏ phát ra từ trên tầng nhắc nhở họ rằng, họ đang bị theo dõi. Cô cau mày nhìn ra sau lưng, rồi dẫn anh về phòng.

Giữa những lần ra ngoài pháo đài điều tra nơi ở của mụ Grainna, Duncan và Fin bắt đầu huấn luyện Todd. Tuyết phủ kín mặt đất, khiến nhiệm vụ của họ thêm phần khó khăn. Những con đường dẫn vào rừng giờ không sao phân biệt được. Mụ Grainna và Steel thì mất hút.

“Cứ như mụ ta tan biến vào không khí vậy.” Todd xoa mặt khi ra sân để tập luyện cùng hai anh em. “Tất cả các ngôi nhà tranh quanh pháo đài đã bị lục soát hết rồi phải không?”

Mặc dù họ chưa từng đối xử bất kính với Todd, anh vẫn cảm thấy rằng họ không vừa lòng. Bị ép vào tình thế này, họ chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài chấp nhận anh.

“Aye. Chúng tôi đã kiểm tra lại nhiều lần suốt tuần qua để bảo đảm mụ Grainna không trú ngụ ở đó.”

“Chẳng có gì để làm hết. Dân làng được lệnh phải báo cáo về những người lạ mặt, đặc biệt là những người khớp với mô tả chúng tôi đưa ra”, Fin nói thêm.

Todd vung tay tập luyện với thanh đao. Anh thấy nhẹ nhõm khi những buổi tập huấn của họ phần lớn đều diễn ra một cách kín đáo, tránh xa những hiệp sĩ khác. Mới đầu, anh khó lòng cầm nổi thanh kiếm bằng một tay, chứ đừng nói đến việc sử dụng nó. Trong tuần đầu tiên, anh đã sử dụng được vài kỹ xảo, nhưng vẫn biết rõ là mình sẽ chết trong vòng mười phút lâm trận thực sự.

Anh cười toe toét khi quăng thanh kiếm qua đầu, vì dù mới tập luyện hơn một tuần, anh đã sử dụng được nó rồi.

Việc giới thiệu anh với các hiệp sĩ khác diễn ra một cách trang nghiêm và mơ hồ. Rõ ràng là mọi hiệp sĩ của nhà MacCoinnich đều quá thành thạo nghệ thuật bỏ qua những bí mật của gia đình này.

Todd thoáng thấy Myra liếc mắt nhìn mình. Má cô đỏ bừng, và chiếc quần bó của anh, vốn đã bó chặt quanh đùi, giờ lại căng thêm.

Myra áp tay vào cổ. Anh có thể nếm được vị da thịt mằn mặn, như thể đang ép môi vào cổ cô.

Duncan gầm lên sau lưng anh, ép suy nghĩ của Todd trở lại với thanh kiếm trong tay. Anh quay lại vừa kịp để chặn thanh kiếm của Duncan giữa không trung. Todd cúi người, đá chân, và làm ngã đối thủ của mình. Duncan bật dậy ngay sau đó, ép Todd phải liên tục phản ứng.

Todd biết anh trai của Myra đã nhìn thấy màn trao đổi ngắn ngủi của họ. Dù ánh mắt đơn thuần chẳng đáng phải dùng sức như thế, nhưng đó là chuyện anh đã quen đối phó. Sự gần gũi duy nhất mà anh và Myra chia sẻ trong hai tuần vừa qua chẳng nhiều nhặn gì, ngoài một cái chạm tay ngắn ngủi.

Không ai để họ ở riêng. Nếu không phải ông Ian thì sẽ là Duncan hoặc Fin xen giữa họ.

Hình ảnh hai người họ ở cùng nhau ám ảnh trong những giấc mơ của anh. Nhiều đến mức khi cơ thể đánh thức Todd dậy giữa đêm, anh phải ngăn mình tới chỗ cô.

Đến ở cùng cô.

Anh có thể trao cái gì cho cô chứ? Anh không phải là một hiệp sĩ. Anh không có đất, cũng chẳng có tiền, chẳng có cách nào để nuôi cô. Và vì cái quái gì anh lại nghĩ đến điều đó nhỉ?

Chết tiệt, anh phải bình tĩnh lại thôi.

Myra không chịu đựng một cách thầm lặng. Ngày nào cô cũng quấy rầy Tara và Lizzy về cảm xúc của mình.

“Em không thể chịu nổi”, cô nói với hai người. “Anh ấy luyện tập bên ngoài, người đổ đầy mồ hôi, thở hổn hển, và em không thể nghĩ gì ngoài việc muốn cả hai bọn em đều như thế.”

Tara thậm chí còn không cố gắng nín cười. “Tốt nhất là em đừng nên nghĩ đến điều đó. Cha em sẽ chặt đầu cả hai nếu thấy bọn em ở cùng nhau đấy.”

“Vì sao? Đâu phải cha không biết chuyện gì đã xảy ra giữa bọn em.”

“Không giống nhau”, Liz bảo cô.

“Mẹ đã bắt gặp chị và Duncan còn gì”, Myra nhắc Tara.

“Với con gái thì khác.” Tara giơ hai tay lên. “Chị biết, chị biết, không công bằng, nhưng đó là thực tế.”

“Phải, quá bất công!”

Tara và Liz gật đầu tán đồng khi họ ngồi dựa lưng vào ghế và quan sát cánh đàn ông tập luyện trong sân.

Tara ôm bụng, nơi đứa con chưa chào đời của cô đang lớn dần. Liz quan sát Simon cố gắng bắt kịp Cian, và nín thở mỗi lần cậu nhặt lên một vật nhọn. Mặc dù thông cảm với sự lo lắng của Lizzy, nhưng Myra cũng có nỗi khổ riêng, nên không thể lo nghĩ cho người khác. Cô liếm đôi môi khô khốc khi hơi thở nghẹn trước hình ảnh Todd chặn một thanh kiếm bằng tấm khiên trên tay.

Khi Fin cho tạm nghỉ, Todd hớp một ngụm nước lớn trong một cái cốc được cô hầu mang ra.

“Cậu nghĩ sao?” Fin vỗ lưng Todd, làm nước đổ xuống cằm anh.

Anh chực thốt ra một câu chọc ngoáy, nhưng thay vào đó, anh trả lời trung thực, “Anh đang nện tôi nhừ tử”.

“Aye. Đúng thế. Và sung sướng trong từng giây phút đó”, Fin đáp.

“Đừng mong điều đó sẽ kéo dài, MacCoinnich.”

“Cậu còn phải học nhiều lắm, Blakely.”

Cả hai mỉm cười với nhau và thừa nhận sự thật.

“Anh có chuyện gì với Liz thế?” Todd cố hết sức không nhìn những người phụ nữ đang quan sát họ như một trò giải trí.

“Sao cậu lại hỏi thế?”

“Thôi nào, hai người cãi nhau như kẻ thù không đội trời chung. Điều đó chỉ có nghĩa hai người thực sự là kẻ thù hoặc…”

“Hoặc gì?”

“Hoặc anh chết mê chết mệt cô ấy.”

Fin liếc nhìn cánh phụ nữ và mỉm cười.

Lizzy ngoảnh đi chỗ khác.

“Nay, tôi không chết mê cô ấy”, Fin tuyên bố.

Todd chẳng tin anh ta, dù chỉ là một phút.

Trong khi cánh đàn ông tập dùng gươm và đánh giáp lá cà, nhóm phụ nữ quyết định trau dồi quyền năng Druid của họ để đánh bại kẻ thù.

Trong phòng riêng của Myra, các chị em tụ tập trên giường. Tara lấy ra một quyển sách mà chị đã bảo Myra mang về với tiêu đề Mánh Phù Thủy Hiện Đại Từ Thời Cổ.

“Em không hiểu cái này để làm gì.”

“Thật ra chỉ là một linh cảm của chị thôi”, Tara giải thích. “Chẳng có mấy thông tin về người Druid ở thời đại của chúng ta.”

“Bởi vì chúng ta giữ kín về di sản của mình”, Amber bảo chị.

“Kín đến mức Lizzy và chị mù tịt về nó. Thế nếu các tổ tiên của Druid khác tìm được cách lan truyền sức mạnh của họ thì sao?”

“Như phép thuật phù thủy?”

“Chính xác.”

“Phù thủy không có thật, Tara”, Liz bắt chéo chân dưới bộ váy trùm.

“Sao chị có thể nói thế, sau tất cả những gì chị đã chứng kiến? Mụ Grainna nhất định là một phù thủy rồi.”

“Cả Druid cũng vậy”, Myra thêm vào.

“Có nhớ câu thần chú cũ rích của chúng ta khi còn bé không?”

“Chị em máu mủ.”

“À, em đã kể cho mọi người nghe về cách Amber – người mà chúng ta biết là một người có khả năng nhận cảm xúc, con bé đã đọc thần chú cùng em để tìm em rồi đấy.”

Lizzy rướn người tới trước, lắng nghe. “Tiếp tục đi.”

“Thậm chí trước cả khi tất cả chuyện đó xảy ra, cái ngày Myra và em kết máu, em đã nhìn thấy cái kéo bọn em dùng để chọc ngón tay sáng lên. Không hiểu sao, từ lúc ấy em đã biết câu thần chú có tác dụng rồi. Khi Myra ra đi, em biết em ấy sẽ quay lại. Em cảm nhận được điều đó từ sâu thẳm trái tim.”

“Em cũng vậy”, Amber tán thưởng.

“Làm sao việc này có thể giúp chúng ta thoát khỏi mụ Grainna?”, Myra hỏi.

“Chị không chắc, nhưng chị không nghĩ là một thanh kiếm sẽ hạ gục được mụ ta đâu.”

Amber ngồi thẳng dậy, “Aye, em cũng nghĩ vậy.”

“Thế em nghĩ quyền năng chị em có thể à? Thôi nào, Tara, thật sự là em đã xem ti vi nhiều qua rồi đấy”, Lizzy mắng.

Myra ngẫm nghĩ về các bộ phim của thế kỷ hai mốt và hiểu rõ tâm trạng của Lizzy.

“Chúng ta có gì để mất đâu? Đọc vài ba quyển sách và tập mấy câu thần chú, bùa mê, hoặc bất kỳ cái tên nào mà chị định gọi nó, có hại gì đâu. Nếu nó không có tác dụng… thì thôi. Còn nếu có… ai mà biết được, nó có thể cứu tính mạng ai đó, như đã cứu Duncan và em.”

Myra nghiên cứu cuốn sách qua vai Tara. Amber rúc vào người cô.

“Phép thuật, quyền năng, linh cảm. Rõ ràng là chị không làm được rồi.” Liz vung tay lên trời trước khi Myra có thể phủ nhận. “Ừ, chị biết mình đã tận mắt nhìn thấy những gì. Nhưng chị thậm chí còn không phát ra được một tia lửa nào từ đầu ngón tay.”

“Chị đã thử đâu”, Myra nhắc.

“Có, chị đã thử. Chị chỉ không thể làm được. Đến cả Simon cũng đã quen với quyền năng của nó rồi.”

“Thằng bé vô cùng dễ thương khi châm nến vào cuối tuần trước.”

Myra đồng ý với Tara.

“Nó thậm chí còn bắt đầu trò chuyện với chị bằng suy nghĩ nữa.”

“Thật sao?”

Liz nhún vai. “Tối hôm nọ nó đã gọi chị vào phòng. Chị cứ tưởng nó đang hét, nhưng khi chị nhận ra không có ai nghe thấy nó trừ chị, thì chị nghĩ mình nên đi kiểm tra nó.”

“Nó cố tình làm vậy sao?”

“Chị nghĩ thế. Kể từ lúc bị mụ Grainna bắt cóc, nó trở nên hơi thiếu thốn tình cảm.”

“Em chưa từng nghe chuyện cha mẹ và con trai kết nối với nhau. Cha mẹ em, Tara và Duncan có kết nối, nhưng chỉ vì lời thề hôn ước. Chị có thể nói chuyện với thằng bé không? Hay chỉ nói chuyện một chiều thôi?” Myra không chắc phải nghĩ thế nào về điều dó.

“Thỉnh thoảng là hai chiều. Bọn chị đã kết nối vì cú sốc sau vụ tấn công của mụ Grainna. Ít nhất thì đó cũng là những gì Fin nghĩ. Chị khá tin anh ta.”

“Có người dòm ngó trong đầu chị không phải lúc nào cũng là chuyện tốt đâu, Lizzy. Em yêu Duncan, nhưng thỉnh thoảng có anh ấy trong đầu cũng khó chịu vô cùng.”

Lizzy cười. “Chị không nghĩ Simon có khả năng xâm nhập vào bất kỳ suy nghĩ riêng tư nào đâu.”

“Suy nghĩ nào thế?” Amber giữ im lặng cho tới khoảnh khắc đó. Myra nhận ra rằng họ không mấy cẩn trọng khi ở gần một cô bé còn quá trẻ như vậy.

“Không có gì”, cô đổi chủ đề. “Quyển sách đó nói gì?”

Theo gợi ý của chị, Tara chỉ vào một trang sách. “Nó nói về việc tạo vòng tròn bảo vệ.”

“Các viên đá được đặt trong một vòng tròn”, Amber nhắc nhở họ.

“Một vòng tròn lửa đã cầm tù mụ Grainna ngay trước khi chị đuổi mụ ta đi.”

Myra nhảy khỏi giường. “Chúng ta có nên thử không?”

Tara tăng thêm sự kích động của họ. “Dùng nến đi.”

Myra và Tara lấy nến quanh phòng và đặt chúng giữa sàn nhà. “Giờ làm gì nữa?”

“Chúng ta nên ngồi ở giữa, rồi châm chúng lên.”

Amber bật khỏi giường một cách sốt sắng và ngồi xuống cạnh chị gái.

Liz thì bị kéo ra khỏi giường.

“Thôi nào, Lizzy. Chúng ta có gì để mất nào?”, Tara nói.

“Chuyện này chẳng ra sao cả.”

“Cứ ra đây đã.”

Khi đã ngồi thành vòng tròn, Amber châm bấc và Tara bắt đầu đọc sách.

“Vòng tròn đã được lập, chúng ra đến trong hòa bình.” Chị lật trang và lắc đầu.

“Sao hế?”, Myra hỏi.

“Những từ này không áp dụng được cho chúng ta.”

“Thế thì chúng ta phải tự tạo.”

“Nó có cần vần không?”, Liz đảo mắt.

“Mấy câu này có vần đấy.”

Myra hất tóc qua vai, nắm tay Amber và Liz, hai người ngồi cạnh cô. Tara làm theo cô và cất giọng, “Vòng tròn của chúng ta được lập, không chỉ một, mà là hai…”.

“Hai?”, Liz nghi ngờ.

“À thì chúng ta là một, còn các ngọn nến là hai.”

“Vớ vẩn thật. Ngu ngốc và vớ vẩn.”

Tara ngoan cường tiếp tục, “Chúng ta ngồi trong những vòng tròn và tìm lời giải. Chúng ta tìm kiếm những lời ước hẹn, hy vọng và tình yêu, những món quà mà chúng ta được trao tặng từ cõi thiên thai”.

Các ngọn lửa bốc cao hơn quanh người họ, làm Myra ngạc nhiên. Những người khác thở dốc.

“Nhắm mắt lại đi”, Amber bảo tất cả bọn họ, giọng nói vượt xa số tuổi của con bé. “Hãy giúp chúng tôi kết nối thành một.”

Trước yêu cầu của cô, Myra cảm thấy bàn tay mình ấm lên. Cô mở mắt ra và nhận thấy tay họ đang tóe rửa. Liz bật lùi lại, nhưng Tara siết chặt và không thả tay chị ra.

Những hình ảnh bay vào đầu Myra. Cô thấy Simon gọi mẹ. Cô cảm nhận được cảm xúc của Tara khi ôm bụng bầu. Cô quan sát mọi thứ qua con mắt của Lizzy khi Duncan cười và ôm Tara. Tất cả những cảm xúc ấy dâng trào trong cô. Niềm vui, sự giận giữ, đón đợi, nỗi sợ hãi. Những ý nghĩ rời rạc của họ đe dọa sẽ mang đến một cơn đau đầu khủng khiếp.

“Thử thanh lọc suy nghĩ của chúng ta đi, đống hình ảnh đó đang làm chị đau đầu đây”. Liz lấy ngay câu nói từ trong suy nghĩ của Myra.

Myra mở mắt và liếc nhìn những người khác. Lizzy cũng làm theo. “A, Myra?”, Lizzy hắng giọng. “Em làm việc này đấy à?”

Lần lượt, những người khác mở mắt ra để xem ý Lizzy là gì.

Bên dưới họ khoảng chục phân là mặt đất mà tất cả mới ngồi chỉ vài phút trước.

“Không phải em đâu.”

“Tuyệt. Giờ thì có thể nói cái vòng tròn cũng có chút giá trị rồi.”

Myra ngó qua vai và thấy váy cô rơi xuống sàn nhưng chân cô có cảm giác như đang đặt trên nền đất.

“Làm thế quái nào mà chuyện này xảy ra chứ?”, Tara liếc nhìn Amber, khẽ xin lỗi vì nói năng thô tục, Amber nhún vai đáp lại.

Không sợ hãi, Amber nhắm mắt lại và tiếp tục. “Quay lại với việc chúng ta đang làm thôi. Có phải chúng ta đang bay lơ lửng trên pháo đài và có nguy cơ bị rơi tan xác đâu.”

“Suy nghĩ lạc quan đấy.”

“Con bé nói đúng. Tiếp tục thôi.”

“Chị nghĩ chúng ta nên thử tập trung vào một người và xem liệu suy nghĩ của chúng ta có trở thành một không”, Tara gợi ý, “Todd thì sao?”.

“Nay!”, Myra liếc Amber. “Em không nghĩ đó là ý tưởng không ngoan đâu.”

“À ừ, thế còn Fin?”

“Simon thì sao?”, Lizzy gợi ý.

“Aye. Simon an toàn đấy.” Tiếng cười của Amber làm Myra cười theo. Em gái bé bỏng của cô thật sự thông minh vượt tuổi. Myra liếc nhìn Lizzy và Tara.

“Thôi nào, em có mắt mà. Em còn nhỏ, nhưng không đần độn đâu.” Đầu Amber lúc lắc mô phỏng biểu cảm Con không hề ngu ngốc của Simon.

Liz lắc đầu, “Chị sẽ ghi nhớ điều đó”.

Myra nhắm mắt lại và cảm nhận năng lượng của họ tập trung vào Simon. Không có cách nào để miêu tả cảm giác ấy.

Amber bắt đầu cười khúc khích.

Myra nhìn hình ảnh Simon trong bồn tắm khi cậu chưa đầy hai tuổi. Cậu té nước bằng một món đồ chơi bằng nhựa màu đỏ và kêu lên mỗi lần nó chìm xuống nước.

“Em vẫn nhớ món đồ chơi đó”, Tara nói. “Có phải là Elmo không?”

“Phải. Thằng bé dễ thương nhỉ. Có nhớ nó ném món đồ chơi đó vào cha như thế nào không?”

“Em nhớ.”

“Cha chẳng bao giờ cười, dù chỉ một lần.” Cảm xúc u sầu của Lizzy dâng lên trong Myra. Nỗi đau khi không được cha chấp nhận làm tan vỡ trái tim cô.

Hình ảnh em bé nhanh chóng thay đổi và cơn ác mộng khi Simon bị bắt cóc lóe lên trong đầu Myra. Sự sợ hãi, nỗi tuyệt vọng và căm ghét dâng trào trong cô.

Cô nghe tiếng mụ Grainna cào xé linh hồn mình. Nỗi lo lắng của một người mẹ không thể giúp đỡ con làm cô vô cùng đau khổ.

“Ôi, Chúa ơi”, Tara thở dốc hốt hoảng. Từ luồng cảm xúc dày đặc đó, cô biết từng người trong số họ đều đang hoảng loạn và muốn bỏ chạy.

Mạch đập của Myra đập dồn dập khi một người đàn ông tóc vàng kề dao lên cổ Simon.

Một tiếng nức nở khẽ khàng thoát ra từ Liz, “Ôi, không”.

“Đủ rồi.” Myra nhanh chóng mở mắt. “Đủ rồi. Xong rồi.”

“Em xin lỗi, Lizzy.” Đôi mắt Tara ngấn lệ.

“Không sao, giờ thằng bé an toàn rồi.”

“Em không hề muốn kéo sự đau đớn đó về.”

Họ lơ lửng, bất động trong giây lát.

“Nó có tác dụng.”

Myra vươn thẳng vai. “Đúng vậy.”

“Chúng ta có nên thử lại không?”

“Không phải bây giờ”, Lizzy có vẻ mệt mỏi đến tận xương tủy. “Không phải hôm nay.”

Myra cố gắng làm bầu không khí vui vẻ lên. “Mọi người có ý tưởng gì để giúp chúng ta hạ xuống không?”, cô hỏi.

Một tiếng gõ cửa khiến Amber tuột khỏi tay những người khác, và cùng với điều đó, bất kỳ thứ gì đang giúp họ bay đã vụt biến mất.

Với một tiếng bịch, không chĩ một cái mông bị bầm tím, từng người rơi xuống sàn.

“Mẹ à? Mẹ có trong đó không?”, Simon hét lên và lại gõ cửa.

“Đợi tí.”

Lizzy vội vã thổi tắt nến. “Nhanh lên, cất chúng đi”, cô ra lệnh.

“Mẹ à?” Simon đi vào phòng. “Mẹ cần con hay sao?”

Liz liếc ra sau lưng, nhìn Myra và những người khác trong phòng. “Sao con lại hỏi thế?”

“Con nghe mẹ gọi con mà. Nghe có vẻ quan trọng.”

“Mẹ đâu có gọi con, Simon.”

“Có đấy.” Cậu chỉ vào đầu. “Trong đây này.”

Trằn trọc trong giấc ngủ, Todd tỉnh giấc với cảm giác cương cứng đến đau khổ và trái tim đập dồn dập. “Chết tiệt, lại nữa rồi.”

Bức bối và không thể ngủ trở lại, anh quăng chăng đi và mặc quần vào.

Ngọn lửa trong lò sưởi đã tắt ngóm, chỉ còn vụn than, cả căn phòng lạnh băng. Anh cảm thấy sửng sốt trước sự thích nghi nhanh chóng của mình với thời đại này.

Anh nhớ lại cách Myra trải nghiệm những điều mới mẻ trong thế giới của anh, chỉ với một cái hamburger đơn giản cũng khiến cô sửng sốt. Anh vẫn nhớ mắt cô đã mở to thế nào khi anh chở cô trên chiếc Mustang, và tiếng cười của cô khi sóng biển tràn lên chân.

“Chết tiệt.” Anh mặc áo sơ mi vào và rời khỏi phòng, đi tìm rượu.

Như một thằng nhóc lấy trộm rượu từ tủ, Todd cảm thấy tội lỗi khi đổ trộm rượu của ông Ian vào cốc. May cho anh, cảm giác đó không kéo dài. Chính cô con gái chết tiệt của ông đã gây ra nỗi thống khổ của anh.

Và cả đống luật lệ chết tiệt của ông nữa.

Ánh nến lập lòe làm anh ngạc nhiên khi rời khỏi thư viện. Anh cứ nghĩ mọi người đều đã ngủ.

Myra đang ngồi, một đĩa thức ăn nhỏ đặt trong lòng. Bộ váy ngủ dài và rộng thùng thình rúm lại trên chân. Chỉ có những ngón chân hồng hào ló ra. Những ngón chân xinh xắn.

Cửa kêu kẽo kẹt khi anh đóng nó lại. Myra giật mình trước âm thanh đó.

“Anh không định làm em giật mình.”

Cô nở nụ cười tươi rói khi nhận ra anh. “Em cứ ngỡ mình là người duy nhất còn thức.”

Todd nâng cốc. “Không ngủ được. Còn em?”

“Nay. Dạo này em hơi trằn trọc.”

Todd bồn chồn một lúc và liên tục liếc về phía cầu thang, đợi một người trong gia đình chen vào giữa họ, như mọi khi.

“Em làm anh lo lắng à?”, Myra hỏi bằng giọng nhỏ xíu.

“Nó rõ ràng đến thế sao?”

“Đúng vậy.” Hất đầu về phía cầu thang, cô nói, “Em xin lỗi vì áp lực mà gia đình em gây ra cho anh”.

“Không áp lực gì đâu. Trừ phi họ tóm được chúng ta ở cùng nhau. Đến lúc đó thì anh nghĩ dùng từ áp lực vẫn còn là nhẹ đấy.”

“Họ không thể bắt lỗi chỉ vì chúng ta trò chuyện với nhau”, cô bảo anh.

Anh hiểu lời mời của Myra và ngồi xuống, đối diện với cô, cách một khoảng an toàn.

“Việc tập luyện của anh thế nào?”

“Mệt mỏi. Anh đã hiểu vì sao đàn ông thời đại này có cơ bắp cứng như đá.”

“Anh rất săn chắc, cho dù anh ở thời đại khác.”

Anh nhấp một ngụm rượu. “Nâng tạ không giống với việc tập luyện bằng vũ khí ở thời đại của em. Và cưỡi ngựa cũng chán.”

“Em xin lỗi.”

“Vì cái gì?”

“Anh sẽ không ở đây nếu không phải vì em.” Myra đặt khay thức ăn lên bàn.

“Mụ Grainna đã gây ra chuyện đó, Myra. Không phải em.”

“Đúng vậy, nhưng nếu chúng ta chưa từng gặp nhau thì anh đã chẳng bị kéo vào.”

Anh đặt cốc rượu xuống bàn, cao giọng, “Đó là điều mà em nghĩ anh muốn sao? Không bao giờ gặp em ư?”. Khi cô không trả lời ngay, anh nói thêm, “Em ước chưa từng gặp anh sao?”.

“Nay!”, cô biện hộ. “Mỗi đêm mất ngủ em đều nghĩ đến anh. Đến chúng ta. Em chưa từng hối hận một điều gì.”

“Những đêm mất ngủ ư?”

“Aye, đêm nào cũng vậy.”

Todd cảm thấy vẻ mất ngủ trên gương mặt Myra. Cac quầng thâm dưới mắt cô và vẻ mơ màng khi cô nhìn anh làm nhịp tim của anh tăng lên như sấm rền. Khi nhìn lâu hơn và thấy môi cô cong lên, anh bỏ cuộc.

Không nói một lời, anh đứng dậy và đi tới chỗ cô ngồi.

Bình luận
× sticky