Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thề Ước Thầm Lặng

Chương 19

Tác giả: Catherine Bybee

“Con nghĩ các viên đá cần được ưu tiên”, Duncan nói trong bữa ăn.

“Chúng sẽ chẳng có ích gì nếu mụ Grainna tìm lại được quyền năng của mình”, ông Ian bảo anh.

“Nhưng với những viên đá, chẳng lẽ chúng ta không thể quay ngược thời gian và ngăn mụ ta lại sao?”

“Chúng ta không phải là người quyết định thời gian mà các viên đá gửi chúng ta đi.” Bà Lora đặt một bàn tay lên cánh tay con trai trấn an.

Mary nhận ra sự trao đổi ấy, biết rằng Duncan và Tara ngày càng trở nên lo lắng khi ngày sinh của con họ đang đếm ngược dần.

“Làm sao chúng ta biết được? Chúng ta đã bao giờ thử bắt các viên đá đưa chúng ta tới một thời điểm cố định đâu?”, anh hỏi bố mẹ. “Chúng ta chỉ làm những việc mà hình ảnh tiên tri của mẹ cho chúng ta biết. Hãy cân nhắc việc Myra đã có thể tính toán nơi đặt chân khi trở về, dù con bé không hề nhận được hình ảnh tiên tri nào.”

“Anh ấy nói đúng. Tiềm thức của con lặp lại lời của Tara về Magicland khi con rời đi, đó cũng là nơi con đã đặt chân xuống. Có lẽ chúng ta có thể chọn thời gian để đi tới.”

Liz giơ tay lên. “Chờ đã. Cứ cho rằng mọi người có thể làm được việc này đi. Nhưng chuyện gì sẽ xảy ra nếu mọi người thử quay lại một ngày của tuần trước chứ? Mọi người đã tồn tại ở thời gian đó rồi.” Liz liếc nhìn Tara và Todd, hai người họ khẽ gật đầu với cô. “Có lẽ cháu đã xem quá nhiều ti vi… nhưng không phải điều đó sẽ thay đổi tiến trình lịch sử sao? Lịch sử của chúng ta ấy?”

“Chưa ai thử cả”, ông Ian nói. “Nhưng ta nghĩ mối lo của cháu là hợp lí.”

“Nhưng chúng ta cũng không muốn các viên đá nằm trong tay mụ Grainna.” Duncan khẽ mỉm cười với vợ.

“Các con đã thử xâm nhập vào đầu một người trong số chúng ta chưa?”, ông Ian hỏi sau khi dùng mu bàn tay quệt miệng.

Myra khóa mắt với Todd. Ánh mắt dò hỏi của anh làm cô khẽ lắc đầu để bảo rằng họ không dò xét suy nghĩ của anh. “Các anh nói trước đi.”

Fin lo lắng nhìn Liz, rồi nhìn các anh em trai của mình đang nhún vai. Simon lắc đầu bảo không.

“À, được rồi.” Bà Lora mỉm cười. “Có vẻ nó hiệu quả đấy.”

“Thật à? Các cô thám thính ai thế?” Fin hớp một ngụm từ cốc bia trước mặt.

“Thư giãn đi, Finlay. Không phải là anh đâu”, Liz thông báo cho anh.

“Thế thì là ai?”

Liz nhìn con trai. “Mẹ tưởng mẹ đã bảo con đừng có nhảy hay phi nước kiệu rồi cơ mà.”

Mắt Simon mở to. Cậu đút một miếng bánh mỳ vào miệng để không phải nói gì.

“Vậy là các con đã nhìn vào đầu Simon.”

“Không, bọn con đã đi vào suy nghĩ của Cian, người đã cưỡi ngựa cùng Simon. Không, đua ngựa cùng Simon.” Myra cau mày nhìn em trai, cậu có vẻ không mấy lo lắng về hành động của mình.

“Em ấy là một kỵ sĩ xuất sắc. Em không hiểu sao mọi người lại lo về em ấy”, cậu bảo tất cả mọi người trong khi vỗ lên lưng Simon. Myra phải tán thành điều này, nhưng nhìn vẻ mặt Lizzy, cô không nói ra.

“Dẫu vậy…”, Liz vẫn muốn nói tiếp.

“Cho qua đi, Elizabeth.” Fin thả tay xuống bàn, làm bát đĩa rung loảng xoảng. “Simon đủ năng lực rồi. Chẳng mấy nữa nó sẽ vượt xa bất kỳ ai trong số chúng tôi ở đây.”

Liz xoay người trong ghế và dành trọn sự chú ý vào Fin. “Theo tôi biết thì mình vẫn còn là mẹ thằng bé. Và anh không có quyền can thiệp. Nếu tôi không muốn thằng bé cưỡi ngựa với tốc độ gãy cổ, thì nó không được làm thế.”

“Tôi nói là có.”

Miệng cô há hốc. “Anh nghĩ anh là ai thế hả? Anh không phải là cha nó và sẽ không bao giờ…”, cô hét lên.

“Chừng nào cô còn ở dưới sự bảo vệ…”

Liz giơ tay lên. “Phải, phải. Tôi đã nghe điều này rồi. Và tôi đã nghe xong rồi.” Cô cao giọng để đối chọi với Fin. “Tôi nghĩ rốt cuộc thì các viên đá đúng là nên được ưu tiên. Đến lúc Simon và tôi quay về nhà rồi.”

“Cô không thích luật lệ nên cô bỏ chạy. Thế chứ gì?” Quai hàm Fin đanh lại.

Mary rúm người lại khi quan sát Liz và anh trai cô trừng mắt nhìn nhau. Todd nắm lấy tay cô dưới bàn. Cử chỉ ấy gửi cho cô một lời an ủi thầm lặng.

Hai tay chống hông, Lizzy thốt lên, “Luật lệ không phải là thứ tôi muốn trốn chạy. Mà là anh!”.

Simon bật dậy khỏi ghế. “Dừng lại ngay! Dừng lại ngay, cả hai người.” Nước mắt đong đầy trong mắt, cậu chạy khỏi bàn và đi lên gác.

Không nói thêm một lời, Liz lao ra khỏi ghế và đuổi theo con trai.

Fin đứng dậy để đi theo, Tara cản anh lại. “Lizzy đã là một bà mẹ đơn thân nhiều năm rồi. Không người nào chị ấy từng hẹn hò được gặp Simon, chứ đừng nói là được trao quyền chỉ đạo cách nuôi dạy thằng bé.”

Fin lắng nghe nhưng không có ý định di chuyển.

“Trừ phi anh định bước vào vai trò người cha, không thì tôi gợi ý anh nên tránh đi.”

“Cậu nhóc đó cần sự chỉ dạy của đàn ông.”

“Tôi vô cùng đồng tình với điều đó, nhưng Lizzy có quyền chọn người đàn ông đó. Nếu anh chọn Simon mà không có Lizzy, hoặc Lizzy mà không có Simon, dù thế nào thì anh cũng chết chắc. Và nếu Lizzy không chọn anh thì anh cũng không có cơ hội đâu.”

“Ở đây, con trai tầm tuổi Simon đã không còn được mẹ dạy dỗ nữa rồi.”

“Anh lại quên rằng chị ấy không đến từ thời đại này rồi, và nếu anh dồn chị ấy vào thế bí, chị ấy sẽ tìm cách để ra đi.”

“Chị ấy sẽ đi đâu chứ?”, Myra hỏi, lo lắng không biết Lizzy sẽ sống sót bằng cách nào nếu không có họ.

Tara liếc nhìn Myra. “Bất kỳ đâu. Chị ấy sẽ chẳng bận tâm, cho dù có phải ngủ trong một túp lều đi nữa. Chị ấy sẽ không ở lại nơi chị ấy cảm thấy bị đe dọa.”

“Cô ấy sẽ mạo hiểm cả tính mạng của mình lẫn con trai vì lòng kiêu hãnh ư?”

“Nghe anh nói cứ như đó là một lỗi lầm vậy, Fin. Không phải danh dự và lòng kiêu hãnh là lẽ sống của mọi hiệp sĩ ư?” Khi anh không trả lời, Tara tiếp tục, “Hơn nữa, Lizzy vẫn luôn xoay sở được để nuôi sống bản thân và Simon. Công nhận là ở thời đại bọn tôi thì có dễ dàng hơn chút ít, nhưng đó cũng không phải là việc bất khả thi ở thời đại này”.

Myra lên tiếng khi không ai khác nói gì nữa, “Góa phụ ở thời bọn em thường sống trong cảnh nghèo khó. Nếu sự thật rằng Simon là một đứa con ngoài giá thú truyền ra, thì thậm chí hai người họ sẽ bị xua đuổi khỏi nhóm người nghèo đấy”.

Fin đi về hướng ngược lại với Liz.

Myra nắm tay Todd dưới bàn, nhìn Tara đầy lo lắng. “Chị ấy sẽ đi thật sao?”

“Phải, chị ấy sẽ đi đấy”

“Simon, mở cửa ra.” Liz đứng ngoài cửa phòng con trai nài nỉ. Tiếng nức nở của thằng bé đã nhỏ dần thành tiếng thút thít. Liz biết thằng bé đang nghe, nhưng cô không muốn mắng để bắt nó mở cửa cho cô vào. “Mẹ sẽ ngồi ngoài hành lang này cho tới khi con mở cửa.”

Không có gì xảy ra.

“Ngoài hành lang này lạnh lắm.” Cô cố gắng mỉm cười để làm tâm trạng khá hơn. “Còn tối nữa.” Simon biết cô khá sợ bóng tối.

Bên kia cửa, cô nghe tiếng bước chân sột soạt và tiếng gầm gừ của Simon khi cậu dịch chuyển đồ đạc. Tiếng bước chân của cậu lùi xa, theo sau là một tiếng bịch khi một thằng bé nặng bốn lăm cân nhảy lên giường.

Liz chậm chạp quay tay nắm cửa và thấy vật cản mà cô gặp trước đó đã biến mất. Cánh cửa nặng nề khẽ kêu cót két khi cô mở nó ra. Cô lách vào phòng rồi lặng lẽ đóng cửa lại sau lưng

Simon nằm nghiêng, quay mặt vào tường, cô sẽ phải nói chuyện với lưng của cậu, nhưng ít nhất thì cô cũng đang ở trong phòng, nơi họ có chút không gian riêng tư

Cô từ tốn châm vài ngọn nến lên và đốt lại ngọn lửa người hầu đã nhóm từ trước. Khi bóng tối đã tan đi, cô ngồi xuống chiếc ghế duy nhất trong phòng. “Con có muốn cho mẹ biết vì sao con bỏ chạy không?”

Simon hít một hơi thật sâu trước khi nói. “Con không muốn hai người cãi nhau vì con. Dù là ai trong cả hai.”

“Chúng ta không cãi nhau vì con.”

“Có đấy.”

“Mẹ biết trông thì có vẻ thế, nhưng…”

“Mẹ không muốn con phi ngựa và chú Fin nghĩ chuyện đó không sao hết. Chú ấy tin con.”

Khỉ thật! Câu nói của cậu cứa vào tim cô. “Mẹ tin con, Simon. Mẹ không tin lũ ngựa.”

Cậu hơi quay người lại. “Nhưng con giỏi kiểm soát chúng lắm. Chúng không muốn làm hại con đâu.”

“Con không thể biết được điều đó. Ngựa rất khó đoán.”

“Với con thì không. Con biết khi nào thì chúng mệt hoặc đói. Con không ép chúng đi những nơi chúng không muốn.”

Cậu nói với vẻ chắc chắn tuyệt đối. Liz phải nén cười và giấu kín sự hoài nghi của mình. “Làm sao con có thể biết chúng đang mệt cơ chứ?”, cô hỏi.

“Thì…” Cậu gập chân vào và ngồi dậy. “Meg ngoảnh sang bên khi nó mệt và cắn hàm thiếc nhiều hơn khi đói. Con chưa từng cưỡi Durk, nhưng nó luôn đảo mắt sang phải trước khi lao đi. Và ngựa của dì Tara sẽ lắc đầu khi không vui với những gì mẹ bắt nó làm.”

“Con rất tinh ý khi chú ý đến những chi tiết đó.”

“Không chỉ có thế, mẹ ạ. Giống như chúng đang nói chuyện với con vậy. Con biết điều đó nghe có vẻ điên rồ, nhưng nó là sự thật. Thỉnh thoảng con nghĩ chúng hiểu con đang nghĩ gì. Ngay trước khi con bắt ngựa chạy, chúng sẽ gồng người lên và thình thoảng chúng còn chạy trước khi con làm bất kỳ việc gì.”

Sự chân thành của Simon khó mà lờ đi. “Mẹ không biết nữa, Simon.”

“Chú Fin tin con.” Cậu cụp mắt xuống nhìn cái chăn mình đang ngồi lên và bắt đầu gẩy gót những sợi vải.

“Con đã kể cho chú ấy chuyện này à?”

“Vâng.”

“Và chú ấy tin con nói chuyện với động vật sao?”

Cậu gật đầu.

Liz nhắm mắt lại và lắc đầu.

“Thấy chưa, con biết mẹ sẽ không tin con mà.”

“Con người không nói chuyện với động vật.”

“Một số Druid thì có đấy. Chú Fin đã kể cho con. Có lẽ đó là năng lực của con. Mẹ có nhớ con chim ưng ở Lễ hội Phục hưng không?”

Cô vẫn nhớ, nhưng cô còn mải suy nghĩ về việc con trai mình đã nhắc tới Fin tương đối nhiều. Họ đã hình thành một mối liên kết, điều mà đáng ra cô nên ngăn cản.

“Mẹ không nghĩ trò chuyện với động vật có thể là năng lực của con sao?”, cậu cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.

“Có thể. Toàn bộ cái chuyện phép thuật và quyền năng này làm mẹ hơi bối rối.” Cô đứng dậy và đi ra cửa sổ. Mặt trời đã lặn và cô chẳng thể nhìn thấy gì. Không khí lạnh giá len qua các khe nứt, giúp đầu óc cô tỉnh táo hơn.

“Mẹ?”

“Gì?”

“Con không muốn đi. Kể cả khi chúng ta tìm được viên đá, con cũng không muốn quay lại.”

“Simon, chỗ của chúng ta không phải ở đây.”

“Có mà. Ông Ian đã bảo con rằng chúng ta có thể ở lại mãi mãi.”

“Điều đó không có nghĩa là chúng ta nên ở.”

“Sao lại không? Có phải ngôi nhà này không đủ lớn đâu?” Đôi mắt xanh to tròn của cậu làm tan chảy trái tim cô.

“Thế còn bạn bè của con? Có nhớ ván trượt của con không? Còn cả toilet tự xả nữa chứ?”

Cậu cắn môi dưới. “Con có những người bạn mới và cả một gia đình mới. Ngựa tuyệt vời hơn bất kỳ thứ gỗ dán có bánh xe nào. Bên cạnh đó, chú Fin đã gần hoàn thiện phòng vệ sinh rồi. Nó không giống nhà cũ của chúng ta nhưng nó sẽ hoạt động.” Ca ngợi Fin không phải là điều mà Liz muốn nghe từ con trai mình.

Một cục nghẹn hình thành ở cổ họng cô, cô lo lắng về cái ngày mình sẽ phải bắt con trai rời khỏi cuộc sống này. Đây là cuộc sống của Tara, chứ không phải của cô. Cục nghẹn lớn dần khi cô nghĩ đến Fin và tương lai của anh. Khi Fin kết hôn và có con trai riêng, anh sẽ gạt Simon sang một bên. Đó là lẽ tự nhiên.

“Ít nhất thì mẹ cũng sẽ nghĩ đến điều đó, được chứ?”

Cô khẽ cười với cậu và tạm thời gạt câu bác bỏ của mình đi. “Ừ, mẹ sẽ nghĩ về điều đó.”

Như bất kỳ cậu bé vị thành niên nào sẽ làm khi nghĩ mình có thể, Simon lấn tới, “Còn lũ ngựa nữa, con có thể cưỡi chúng như anh Cian không?”.

Mắt Liz nheo lại. “Đừng có quá giới hạn, nhóc.”

“Nhưng…”

“Không nhưng nhị gì hết. Để mẹ làm quen với tất cả việc này đã. Làm gì có đội cấp cứu nào ở gần đó khi con bị gãy cổ đâu. Con là tất cả những gì mẹ có.” Cô hướng ra cửa.

“Mẹ này?”

Cô quay người lại, Simon đưa mắt nhìn xuống sàn, thằng bé có vẻ không thoải mái.

“Nếu mẹ và chú Fin muốn… Mẹ biết đấy, kết hôn hoặc gì đó, thì con nghĩ việc đó khá là hết sảy.”

Cô đưa tay lên miệng để ngăn cảm giác nhức nhối bên trong khi nhận ra tầm quan trọng của điều cậu nói. “À, Simon, mẹ không nghĩ chuyện đó sẽ xảy ra đâu.”

“Sao lại không? Mẹ thích chú ấy và chú ấy cũng thích mẹ.”

“Phức tạp lắm”, cô nói.

“Người lớn luôn khiến mọi chuyện trở nên phức tạp”, cậu tuyên bố.

Cô quay người đi để cậu không nhìn thấy những giọt nước mắt của mình.

Bình luận