Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Cuốn Theo Dòng Xoáy

Chương 10

Tác giả: Barbara Cartland

Mira hẳn sẽ thích thú và Anna mỉm cười khi hình dung cô em gái, hình bóng duyên dáng , khoát tay vị hôn phu dạo chơi dưới bóng cây trong vườn Guyliver.

Giọng nói hổn hển của người đầu bếp làm nàng tỉnh mộng:”Có tín hiệu từ London”.

− Chào ông Trave, tôi muốn nói chuyện với cô Mira.

− Ồ, Phu nhân đây à, cô Mira đi phố rồi.

− Sao, đi sớm thế ư? Anna ngạc nhiên hỏi lại.

− Thưa phu nhân vâng, ngài thiếu tá đưa xe đến đón cô như thường lệ, nhưng cô ấy sẽ về ăn trưa.

− Ông Trave, ông có thể cho tôi biết tên người cùng đi với nó được không?

− Tôi vừa nhớ ra tên ông ta, thiếu tá…nhưng lại quên mất. Nhưng ông Baccolay có thể nói cho phu nhân biết, tôi sẽ đi gọi ông ta.

− Không, cảm ơn, chẳng có gì quan trọng đâu, tôi sẽ gọi điện lại cho em gái tôi vào giờ ăn trưa, chào ông Trave.

Anna bỏ máy xuống, một câu hỏi lởn vởn trong đầu óc: Mira hiện đang làm điều gì dại dột.

15 phút sau, hỏi chuyện Dawson Baccolay qua điện thoại, giọng Anna run lên vì lo lắng:

− Ông Baccolay, tôi xin phép gọi ông vì tôi rất không yên tâm…về Mira ấy mà…

Nghe giọng nói người thư kí của John, Anna hiểu những nỗi nghi ngờ của mình là có cơ sở, nàng nói tiếp :

− Ông có biết tên cái ” ông thiếu tá” cùng đi với nó” sáng nay như thường lệ” theo lời Trave bảo tôi không?

− Có thể là thiếu tá Runcal, Tommy Runcal.

− Bạn ông phải không?

− Ồ không hẳn như thế, thưa Milton phu nhân.

− Vậy mà Mira bảo tôi ngày nào nó cũng cùng đi phố với ông và đám bè bạn của ông…

Một lúc lâu Dawson mới đáp giọng bối rối :

− Không hẳn như thế.

− Mira còn rất trẻ và dại dột, ông Baccolay, ông phải nói thật với tôi, tôi lo lắm.

− Tôi cũng vậy thưa Milton phu nhân. Tôi đã định gọi điện cho bà, nhưng tôi lại tưởng bà đã biết, Mira nhắc đi nhắc lại với tôi là cô ta đã được bà cho phép, nếu như tôi biết là thế.

Anna không bỏ lỡ một phút :

− Tôi sẽ đi xe tới và có mặt ở London trước bữa ăn trưa.

− Thưa Milton phu nhân, tôi xin chờ.

Vừa ra khỏi phòng khách, nàng gặp mẹ chồng và hỏi bà có phần đột ngột rằng nàng có thể tìm John ở đâu.

− John đi ra tận cánh đồng.

− Có lâu không ạ? Anna lo lắng hỏi.

− Ít ra cũng một tiếng, có gì không ổn phải không Anna?

− Thưa Milton phu nhân, không có gì cả đâu .

Nàng chạy về phòng, vội vã thay quần áo và đi ra nhà xe, người tài xế thứ 2 đang đánh bóng cỗ xe lớn.

− Tôi phải đi London ngay bây giờ. Tôi có thể đi xe nào đây?, nàng hỏi.

− Thưa bà tôi in đi gọi Barnet vì 15 phút nữa tôi phải lái xe cho Milton phu nhân đi Croccli .

Anna không ưa Barnet, với một vẻ cung kính miễn cưỡng, hắn vẫn nhìn nàng một cách ngạo mạn.

− Anh không phải gọi Barnet đâu, tôi sẽ tự lái lấy.

Người tài xế tuân lệnh và mở cửa xe.

Đậu xe trước ngôi nhà ở quảng trường Beccli nàng thấy mình đã đi hết 1strong0 phút, khi mở cửa ra, người đầu bếp già sửng sốt :

− Phu nhân đấy à, thật không thể tin được, tôi vừa nói chuyện với bà xong…đi nhanh đến thế không tốt cho sức khỏe đâu, thưa bà…sớm hay muộn chúng ta cũng sẽ phải trả giá cho cái đó thôi.

Bao giờ Trave cũng lợi dụng cương vị người đầy tớ già để ca cẩm chống lại sự tiến bộ mỗi khi người ta vui lòng nghe ông nói. Vì vậy ông ta vừa lẩm bẩm vừa đưa Anna tới văn phòng Dawson.

Vừa thấy nàng, Dawson vội vàng đứng dậy:

− Thưa Milton phu nhân, bà tới nhanh thật, bà dùng caphe hay nước để Trave mang tới?

− Cho tôi cafe, Anna vừa đáp vừa thở dài và ngồi xuống chiếc ghế bành to tướng bằng da.

− Chắc bà đã đi với tốc độ khủng khiếp, làm sao bà bảo được ông già Barnet lái nhanh như vậy? Khi đi với ông ta bao giờ tôi cũng có cảm giác như đi đưa tang.

− Tôi tự lái lấy, như vậy chắc chắn hơn vì tôi vội đến thật sớm.

Người thư kí trẻ nở một nụ cười:

− Không có gì ghê gớm đến thế đâu, thưa bà. Anh ta đáp và ngồi xuống ghế.

Dawson là một chàng trai cao , mảnh dẻ, với mái tóc đen dài chải lật ra sau, đôi mắt kính to gọng đồi mồi và vầng trán rộng, anh ta có dáng dấp một triết gia, nhưng khi bỏ kính ra Anna thấy anh còn trẻ và lúc cười có vẻ một cậu bé ngây thơ rất dễ thương.

− Tôi yêu cầu ông nói hết cho tôi rõ.

Lúc đầu Dawson tìm cách lẩn tránh :

− Điều đó không dễ đối với tôi, thưa bà. Jonh giao cho tôi trách nhiệm trông coi các em bà, nhưng không nói rõ phạm vi quyền hạn của tôi tới đâu. Đối với hai em nhỏ thì không thành vấn đề, nhưng đối với Mira, …thì làm thế nào, cô ta cho mình đã là một người phụ nữ.

Anna ngắt lời anh ta, giọng lạnh lùng:

− Một phụ nữ à? Mira ấy à? Nó còn lâu mới thành niên. Nó chưa hề có kinh nghiệm về cuộc đời. Thôi đi ông đừng quanh co nữa, người đàn ông ấy là ai?

Dawson luồn tay vào mái tóc, vẻ ảo não nhưng sau đó quyết định trả lời:

− Như tôi đã thưa với bà, anh ta tên là Runcan: thiếu tá Runcan. Nhưng tôi chắc chắn là một tay phóng đãng. Tiếc thay Mira gặp hắn ở nhà chị gái tôi. Bạn bè đưa hắn tới một buổi dạ hội ở nhà chị ấy. Hắn quen biết nhiều người nhưng chỉ là quan hệ giao tế. Hắn lui tới trường đua ngựa và những câu lạc bộ hợp thời nhất. Hắn sống bằng những thủ đoạn không rõ ràng. Tôi chưa hề nghe nói hắn có làm gì thật sự bất lương. Nhưng hắn là loại người không bao giờ người ta muốn trông thấy lởn vởn bên cạnh một cô gái.

− Và chắc hẳn Mira nghĩ là mình yêu hắn chứ gì?

− Tôi e như thế.

− Còn anh ta?

− Hắn tỏ ra hết sức ân cần, nhưng khó có thể biết là do sức thu hút của cô em gái bà hay vì cô ấy là em vợ của ngài Nghị sĩ John Milton .

− Ồ đấy chính là điều cuối cùng tôi nghĩ tới, Anna thốt lên kinh hoàng.

− Chắc hẳn Tommy không có nhiều tiền, có lẽ là do hắn phung phí, nhưng cũng có thể khẳng định…có thể hắn ưa thích cô em gái bà.

− Tình hình ấy kéo dài đã bao lâu rồi? nàng ít chú ý tới thái độ bối rối của chàng trai và chỉ lập luận với ý nghĩ thực tiễn của mình.

− Từ buổi dạ hội ở nhà chị gái tôi, đó là điều làm tôi ân hận hơn cả, tôi rất buồn, mong bà tin cho như vậy, thưa bà Milton.

− Không phải lỗi tại ông mà là tại tôi, biết tính Mira, lẽ ra tôi phải đề phòng loại vấn đề ấy. Nó nghĩ là nó yêu mọi người đàn ông nó bắt gặp, nói thật với ông, tôi cứ tưởng là nó say mê ông cơ…

Dawson mỉm cười:

− Theo tình hình xảy ra, tôi rất tiếc là không phải như vậy.

− Thế còn cái ông thiếu tá thì ra sao? Liệu có thể trông cậy vào lương tâm ông ta được không?

Chàng trai lắc đầu, giọng bi quan:

− Tôi không nghĩ là hắn có thể hiểu thế là thế nào?

Cánh cửa bỗng mở ra và người đầu bếp mang khay vào nên Anna ngừng lời, nàng mỉm cười hết sức tự nhiên và cảm ơn Trave, rồi rót đầy tách và vẻ lo lằng hỏi Dawson:

− Có đúng là Mira sẽ về ăn trưa như Trave nói không?

− Đúng, chàng trai đáp, sau khi bà gọi điện tôi đã hỏi thăm tình hình và được biết Tommy dẫn cô ấy đến Grinuyso. Sáng nay, ở đấy có một buổi lễ quan trọng của các sĩ quan hải quân.

− Thế thì có thể có phần yên tâm, dù sao tôi vẫn ở lại để gặp nó, tôi sẽ khiến nó nói thật, vậy ông cứ tiếp tục làm việc, tôi đã làm mất nhiều thì giờ của ông.

− Nhưng thưa Milton phu nhân, tôi vui lòng.

Nàng nhíu mày và cắt ngang câu nói xã giao:

− Vì sao ông tự cho là ông bắt buộc phải gọi tôi là Milton phu nhân, trong lúc ông gọi John bằng tên riêng.

− Chúng tôi cùng theo học với nhau ở trường trung học, tôi là người sai vặt của anh ấy, nhưng tôi sẽ rất vui mừng nếu được gọi chị bằng cái tên Anna. Tôi rất muốn được nghe nói về chị. Tôi có cảm giác đã biết chị từ lâu.

− Chắn hẳn hai đứa nhỏ đã tâm sự với anh.

− Và cả Mira nữa, cô ấy quý trọng chị lắm, chính vì vậy tôi rất buồn trước tình hình vừa xảy ra.

− Đáng lẽ tôi không bao giờ dại dột để nó lại một mình, tôi thấy thật sự có lỗi.

− Chị Anna, chị không thể làm khác, đang là thời kì trăng mật của chị kia mà.

− Vâng, Anna vừa đáp vừa quay đầu đi để kìm giữ nước mắt .

Nàng nhìn qua cửa sổ, tất cả đều có vẻ buồn tẻ cũ kĩ bẩn thỉu, một không khí nặng nề bao trùm khu công viên xung quanh những thân cây bụi bặm , già cỗi và các thảm cỏ , vết tích duy nhất của những ngôi nhà của tầng lớp quý tộc trên bờ sông, ngày nay đã biến thành cơ quan nhà nước.

Anna ngoảnh đầu lại. Đứng cạnh bàn giấy, Dawson có một vẻ mặt khác thường. Anh có vẻ bứt rứt và nàng sợ anh chưa nói hết .

Thấy nàng lo lắng nhìn anh, anh mỉm cười và hỏi tin tức về John:

− John rất khỏe mạnh, Anna đáp, giọng không thật chắc chắn mỗi khi nàng phải nói về chồng.

− Một con người kì lạ.

− Vì sao?

− Vì nhiều lí do, chẳng hạn anh muốn đi sâu vào sự vật trong những chi tiết nhỏ nhặt nhất…anh cố gắng tìm hiểu người khác bằng cách tự đặt mình vào quan điểm của họ…tôi đang giữ một bản thuyết trình anh yêu cầu tôi cập nhật cho kịp khoá họp Nghị viện. Tôi ngạc nhiên thấy trong suốt cuộc điều tra, anh đã cố gắng như thế nào để tỏ ra công minh đối với mỗi người. Chị Anna này, tôi xin nói thành thật với chị : tôi nghĩ là không bao giờ John có thể trở thành một chính khách lớn, chính vì anh ấy quá nhân hậu.

− Tôi muốn được biết đường lối chính trị của anh ấy.

− Thế nào? Anh ấy chưa nói với chị bao giờ hay sao? Dawson ngạc nhiên hỏi, bao giờ cũng khó biết anh ấy nghĩ gì. Dù sao chị Anna , tôi cũng có thể khẳng định với chị một điều, ấy là về tình bạn thì anh ấy tuyệt vời.

Nàng cố lấy giọng thật tự nhiên:

− Điều đó làm tôi vui mừng lắm, tôi nghĩ là có được anh giúp đỡ trong công việc, anh ấy thật may mắn.

Chàng trai vội vã đáp:

− Tôi không muốn chị nói như thế. Trong giọng nói của anh có một cái gì ân hận khiến Anna rất bối rối. Nàng đoán có việc gì không ổn và ngay lập tức quên ưu tư của mình để chỉ nghĩ tới số phận của Dawson.

− Anh có thể cho tôi biết điều anh băn khoăn không?

− Làm sao chị biết tôi băn khoăn, nhưng liệu tôi có được tự cho phép mình xin một lời khuyên của chị không?

− Dĩ nhiên có, nhưng chúng ta hãy ngồi cho thoải mái hơn.

Dawson ngồi xuống và nói:

− Lẽ ra tôi không được quấy rầy chị với những vấn đề của cá nhân mình. Nhưng tôi có cảm giác biết chị rất rõ…hai em nhỏ không ngớt nói về chị, chúng nhắc đi nhắc lại với tôi ” Nếu có chị Anna thì chị sẽ nói…nếu có chị Anna thì chị sẽ làm…nếu có chị Anna thì chị sẽ giảng giải cho chúng ta…,” khiến cuối cùng tôi muốn biết cặn kẽ về chị. Thế rồi tôi bắt đầu tìm thấy ở chị, chẳng những như người mẹ thật sự của chúng, mà có một phần nào như người mẹ của mọi người…điều đó khá lố bịch trong khi chị còn trẻ đến thế.

− Tôi không thấy tuổi tác làm thay đổi sự vật ở chỗ nào.

− Chị nói đúng, và tôi xin thú thật là hiện nay, tôi không cảm thấy mình lớn hơn Antony khi em đến hỏi tôi nó phải làm gì.

− Thôi nào, anh cứ kể hết cho tôi nghe đi.

− Vâng thế này, họ yêu cầu tôi ứng cử ở London, trong một khu phố phía Nam, tôi biết rõ dân cư ở đấy. Tôi đã phụ trách một câu lạc bộ thanh niên của khu phố ấy trong hơn 6 năm. Tôi biết khó khăn của người nghèo vì đã từng làm việc với họ, bây giờ họ muốn tên tôi được ghi vào danh sách bầu cử cục bộ sẽ tổ chức sau hai tháng.

− Tất nhiên anh nhận lời?

− Tôi chẳng biết ra sao cả.. Tôi tự hỏi mình có quyền không, tôi không biết nên quyết định thế nào. Bởi vì chị biết đấy, nếu ứng cử thì tôi buộc phải chia tay với John và tham gia phái đối lập với phái của anh…Tôi yêu quý và thán phục John như một người anh cả, nhưng tôi không nhìn sự vật giống cách nhìn của anh. Tôi chưa bao giờ nói là tôi không tán thành lí tưởng, quan điểm và cương lĩnh chính trị của anh. Tôi luôn luôn giúp đỡ và ủng hộ anh một cách trung thực. Nhưng bây giờ tôi run sợ khi nghĩ tới việc phải nói chuyện với anh. Tôi nghĩ là anh sẽ không giận tôi đâu, nhưng dù sao người ta cũng không thích thú gì khi thấy một người đã từng được mình giúp đỡ nhiều từ bỏ mình để tự bay bằng chính đôi cánh của họ, nhất là khi họ lại bước sang trận tuyến đối địch.

− John là người cực kì nhân hậu, tôi không tin là anh ấy giận anh đâu. Nhưng có phải chỉ có thế thôi không? Anna khôn ngoan hỏi.

− Ồ còn việc khác nữa và điều đó là điều khó nói với chị hơn cả, chị Anna, tôi không phải chỉ là một kẻ không vị tha, tôi còn là một đứa có tham vọng: tôi phải sớm thành đạt vì tôi đang yêu…thế nhưng việc ứng cử của tôi không có gì bảo đảm, và nếu không trúng cử thì tôi sẽ tiêu phí một cách vô ích tất cả số tiền dành dụm. John sẽ không thuê tôi trở lại và tôi sẽ buộc phải bắt đầu lại từ con số không sau khi mất hết tất cả.

− Kể cả cô gái anh yêu nữa ư?

− Nàng không yêu tôi, phải nói là có yêu, nhưng không tới mức chia sẻ thất bại với tôi và chịu cùng tôi sống khổ sở. Hi vọng duy nhất cho tôi lấy được nàng là thắng lợi trong bầu cử. Nhưng lại có nhiều nguy cơ thất bại, chị Anna, chị bảo tôi nên làm thế nào?

Anna suy nghĩ một lát trước khi trả lời:

− Có phải quả thật anh nghĩ rằng, nếu trúng cử thì anh có thể giúp ích cho những người sẽ bầu anh không?

− Có và đấy là điều duy nhất tôi tin chắc, tôi sẽ giúp ích nhưng tôi có nên để mình rơi vào tình thế có thể mất hết tất cả hay không?

− Lúc còn sống ba tôi vẫn luôn bảo ” không bao giờ nên dừng bước vì lấy cớ là tiền bạc ngáng mất đường”.

− Ông nói đúng, phải nói rất thành thật với chị là từ lâu tôi biết rõ mình phải làm gì, nhưng tôi sợ.

− Tất cả chúng ta đều sợ cuộc đời. Nhưng phải chăng do thiếu tự tin ở bản thân mình?

− Đúng quá, ồ chị Anna, cảm ơn chị đã giúp tôi vượt qua những sự do dự. Hai đứa nhỏ bảo tôi chị là một người phụ nữ tuyệt vời; quả là như vậy.

− Và trước mặt cô gái anh yêu ấy, anh cũng thiếu tự tin à?

− Có thể, chúng tôi rất yêu nhau, tôi biết, nhưng có lẽ nàng không thể chịu đựng được một cuộc sống bình thường. Đã hai năm nay, mỗi ngày ngủ dậy là tôi lại nơm nớp lo sợ mất nàng. Phải chăng sẽ có lúc nàng thôi không để cho tiền bạc làm lóa mắt nữa?

− Anh hãy giúp cho cô ta hiểu được rằng, có những cái quan trọng hơn tiền bạc nhiều. Anh yêu cầu nàng cộng tác với anh trong hoạt động chính trị bằng cách giúp đỡ anh trong cuộc vận động tranh cử: có thể việc đó đủ để làm cho anh quyết định dứt khoát. Có thể nàng chỉ chờ có thế: ai biết được?

− Chị Anna, nếu chị cũng biết nàng như tôi thì chị sẽ không có ảo tưởng đó đâu, Anh đáp trong tiếng thở dài, ồ chị Anna, thà tôi nói hết với chị: chị cũng biết nàng; đó là Vivian.

− Vivian, nhưng cô ta… Anna lên tiếng nhưng bỗng im bặt và đỏ mặt.

− Vâng,… nàng đã làm tất cả để lấy John, tôi biết. Vì anh ấy giàu và có thể mang lại cho nàng tất cả những gì mà tôi không thể mang lại. Thế nhưng, chính nàng yêu tôi và chưa bao giờ yêu một ai khác.

Anna không biết trả lời thế nào, nàng bối rối không dám nhìn anh :

− Chị Anna, anh rụt rè nói, chị có muốn tiếp tục giúp đỡ tôi không? Chị tốt đến thế…chị có vui lòng nói với Vivian là tôi sẽ rời xa John và giải thích lí do cho nàng rõ không? Tôi biết chị sẽ có cách nói. Bà mẹ anh John chắc sẽ cho tôi là đứa vô lại; John cũng có thể nghĩ như vậy. Vậy chị có nhận lời tôi không?

− Tôi xin hứa với anh, Anna nói giọng nghiêm túc.

Nàng vừa kịp nói mấy tiếng đó thì bỗng cánh cửa xịch mở. Mira nhảy bổ vào phòng và kêu toáng lên:

− Dawson, tôi chạy tới báo với anh là tôi không ở lại.

Câu nói bỏ dở nửa chừng, một nét ngờ vực thoáng nhanh như một tia chớp trên khuôn mặt sững sờ của cô gái. Nhưng rồi niềm vui lấn át và Mira chạy tới ôm choàng lấy chị :

− Anna, chị thân yêu của em, em vui sướng biết bao được gặp chị, sao chị không báo trước cho em?

Mira ôm choàng lấy cổ Anna và nhìn chị:

− Chị Anna, chị làm sao vậy? Chị thay đổi hẳn đi rồi.

Anna phải kiềm lại để không nói điều tương tự đối với cô em, nhưng tất nhiên với một giọng khác. Nàng sững sờ trước cách ăn mặc của Mira.

Mira diện một chiếc áo dài bằng tơ nhân tạo in hoa màu sặc sỡ, ngoài khoác chiếc áo măng tô dạ đỏ với bộ khuy mạ vàng, đội chiếc mũ nhỏ kì quặc mà chắc hẳn cô ta cho là ” đỉnh cao cuối cùng của mốt mùa hạ” và thể hiện đúng tính cách cô ta: một cô gái táo tợn, ăn mặc hết sức khiếm nhã.

Trong nháy mắt, Anna nhận thấy hết tất cả: gót giày quá cao, găng tay bằng sợi mảnh, chiếc ví da đắt tiền màu đen. “Mira tội nghiệp”, nàng buồn bã nghĩ bụng, ắt hẳn nàng phải thương hại Mira nếu nàng không có những nỗi niềm lo lắng nghiêm trọng hơn cho cô ta. Nàng chưa kịp nói nửa lời, Mira đã liến thoắng tuy vẫn không che dấu được bối rối:

− Ồ, em tiếc biết bao không biết được chị đến hôm nay. Tối hôm qua em muốn gọi điện cho chị, nhưng mà em đã không gọi, và chị có hình dung nổi là em đươc mời hết cả buổi chiều không? Em chỉ kịp tạt qua đây để báo cho Dawson là em không ăn trưa ở nhà.

Đó là lối nói quen thuộc của Mira: sôi nổi và vội vàng, nhưng Anna vẫn đoán được sự bối rối và ý thức biết mình lầm lỗi mà Mira tìm cách che đậy dưới cái vẻ vui tươi phấn chấn. Tuy thế nàng chưa biết nên thuyết phục em gái như thế nào.

− Chị rất tiếc là em mắc bận, vì chị cố đến đây để đưa em cùng đi.

− Để làm gì? Mira hỏi giọng ngờ vực.

− Để dự buổi khiêu vũ ở Guyliver. John đã mời rất nhiều người đến ăn tối. Toàn là những người hết sức hấp dẫn. Thật là một dạ hội lộng lẫy, khiêu vũ và dạo thuyền trên hồ nước. Cực kì lãng mạn đấy, Mira ạ.

Anna mỉm cười và kết luận .

Nàng ngừng một lát để những lời nói quyến rũ ấy có thì giờ thấm sâu vào đầu óc Mira; sau đó nàng nói, giọng rành rọt, dường như có phần thất vọng :

− Tiếc thật, vì đây là buổi dạ hội lớn cuối cùng trong mùa. Nhưng biết làm thế nào. Nếu quả thật em không dự được thì chị cũng rất hiểu thôi .

Mira giải thích với một giọng đã bớt cương quyết:

− Hấp dẫn thật đó, vả lại em thèm được nhìn thấy Guyliver đến muốn chết được…chỉ có điều là em đã lỡ hứa với Tommy Runcan, một trong những người bạn em, là chiều nay đi cùng anh ấy tới Henli và ở lại đấy ăn tối. Anh ấy đưa em đi bằng xe hơi.

Anna nói giọng ra vẻ thờ ơ :

− À được thôi. Dĩ nhiên là tuỳ em, John sẽ thất vọng ; và cả chị nữa vì sẽ có 2,3 chàng trai thật mê li mà chị muốn để em gặp. Nhưng điều đó chẳng quan trọng. Vào đầu mùa đông, anh chị lại sẽ tổ chức một dạ hội kiếu ấy.

Mira lưỡng lự một lát và cuối cùng đầu hàng như bà chị gái hi vọng:

− Dù sao em cũng thấy tuyệt quá: em không muốn bỏ lỡ. Em sẽ nói với Tommy rõ vì sao em không thể đi cùng anh ấy được. Anh ấy sẽ hiểu. Trừ khi…Ồ tốt hơn là chị nói, chị Anna ạ, chị có muôn gặp anh ấy một lát để giải thích cụ thể không?

− Có chứ, anh ấy ở đâu?

− Trong phòng khách, anh ấy đang chờ em.

− Được dễ thôi, để chị đến gặp trong lúc em thu xếp những thứ cần thiết.

− Chị giúp em nhé, tuyệt quá.

− Nhưng dù sao em cũng nên chạy ra báo trước cho anh ta, Mira ạ.

Cô gái chạy vội ra ngoài, Anna nhận thấy nụ cười ngợi khen của Dawson :

− Chị ghê thật đó. Anh ta bảo.

− Chúng ta đừng vội đắc chí, chưa thoát khỏi bối rối đâu, anh có gọi giúp John thay tôi được không? Anh nói dùm với anh ấy là tôi đang ở đây, anh kể lại đại khái tình hình cho John nghe và yêu cầu anh ấy tổ chức một buổi tiếp khách thân mật tối nay. Không có gì khó cả: có khối người xung quanh. Anh nói dùm với anh ấy là khi về, tôi sẽ trình bày rõ đầu đuôi.

− Vâng chị cứ tin ở tôi chị Anna. Chị nghĩ là chị sẽ giải quyết xong với thiếu ta Runcan ư?

− Để tôi xem, nàng vừa đáp vừa bước ra hành lang, dẫn tới phòng khách và cố tỏ ra dũng cảm hơn thường ngày.

Hai chân xoãi ra, tay đút túi, thiếu tá Runcan đứng trước lò sưởi.” Thái độ đặc trưng của một loại nhân vật không vừa đây” .

Anna nghĩ bụng khi trông thấy anh ta, tuổi 35, chuyên cám dỗ con gái, khá điển trai và thanh nhã, hắn là kiểu đàn ông có một sức cuốn hút không thể cưỡng nổi đối với một cô gái như Mira .

Khi Anna bước vào phòng khách, hắn cúi chào nàng bằng một vẻ lễ độ quá mức:

− Milton phu nhân, hân hạnh quá.

− May mắn được gặp ông, Anna đáp và chìa tay, em gái tôi vừa cho tôi biết ông hết sức tốt với nó.

− Milton phu nhân, tôi xin tặng bà lời khen ngợi ấy; cô em gái bà đã xử sự như một thiên thần đối với tôi. Đã từ lâu tôi không được sống những ngày vui tươi như thế.

− Ít ra nó cũng có nói với ông là tối nay nó phải tạm chia tay ông chứ?

− Cô ấy vừa báo cho tôi hay, tôi buồn lắm, nhưng đồng thời tôi hiểu rằng nếu ngài John và bà tổ chức một dạ hội…

− Ồ chỉ là một buổi tiếp tân cỏn con, nhưng chúng tôi muốn Mira có mặt.

− Dĩ nhiên, nhất là vì hình như Mira chưa biết toà lâu đài. Cô ấy vừa mới nói cho tôi hay…vào mùa này, đây chắc hẳn là một nơi tuyệt diệu.

Đoán biết hắn đang tìm cách vòng vo để được mời, Anna không đáp mà quay lại phía em gái :

− Mira, em thu xếp hành trang ngay đi, chúng ta phải về kịp bữa ăn trưa.

− Chị Anna em xong ngay đây mà…ồ Tommy anh không vội đi trước khi em trở lại chứ?

Hắn chạy ra mở cửa thái độ sốt sắng có vẻ kệch cỡm :

− Dĩ nhiên là không, hắn hăng hái đáp.

Anna thấy Mira ngước mắt, vẻ sững sờ khi đi qua trước mặt hắn và hắn đáp lại một nụ cười kiêu hãnh. Trong lúc hắn quay trở lại sau khi đóng cửa, Anna thành tâm cầu nguyện ” Cầu xin thượng đế giúp con cứu thoát Mira khỏi nanh vuốt của kẻ kia. Mong người làm con sáng dạ” .

Nhưng Tommy đã lấy giọng thân mật khiến nàng càng thêm lo lắng:

− Milton phu nhân, bà cho phép tôi được thưa với bà là tôi thấy Mira hấp dẫn biết chừng nào.

− Tôi rất lấy làm hài lòng, em nó còn trẻ quá và rất ít ra ngoài.

− Chính cái đó làm cho cô ấy… vâng, cô ấy thật độc đáo, hắn đáp một cách khoa trương.

Anna thở thật sâu và tấn công :

− Tôi thiết tha muốn nói với ông là là tôi rất biết ơn ông đã chăm sóc Mira như vậy trong tuần lễ vừa qua, nó sẽ sớm trở lại London và nếu không sợ lạm dụng ông thì tôi muốn được phép yêu cầu ông tiếp tục bảo vệ chút đỉnh con bé tỉnh lẻ ấy.

− Milton phu nhân, tôi sẽ rất vui sướng được như vậy, vì rốt cuộc dù có hơi sớm đi chăng nữa, tôi vẫn phải nói là tôi rất có thiện cảm với cô em gái bà.

− Dĩ nhiên hơi sớm như ông nói, nhưng tôi tin chắc Mira sẽ rất vui lòng có được một người bạn ở đây. Sống trong một nhà trọ gia đình hay một kí túc xá nữ sinh thì chẳng bao giờ thú vị cả.

− Một nhà trọ gia đình? , hắn nhắc lại và ngước mắt lên sững sờ.

− Dĩ nhiên, thì ra Mira không nói gì với ông sao? Nó sẽ theo học ở một trường thương mại : học tốc kí, đánh máy. John thấy nó cần có cuộc sống riêng… ồ dù sao như thế có lẽ tốt hơn: nếu nó chưa quen một cuộc sống khác thì nó sẽ bớt đau khổ hơn khi bắt buộc phải tự kiếm sống . Chắc hẳn tôi có lí…nhưng cũng thật đáng buồn cho nó.

Thiếu tá Runcan nhìn nàng vẻ bối rối, cuối cùng hắn nói, giọng mơ màng:

− Tôi nghĩ là…với tư cách em vợ ngài John Milton…

− Thì nó được anh ấy nuôi dưỡng chứ gì? Ồ không, không thể thế được. Ông không biết gia đình chúng tôi. Tất cả mọi cái đều được bàn bạc trước khi tôi kết hôn với John, Mira sẽ đi kiếm sống ngay lập tức và hai đứa bé cũng vậy khi đủ khôn lớn. Đấy là vấn đề tự trọng, không có một lí do nào để chồng tôi bố thí cho chúng. Ông cứ phải nghĩ như tôi: không ai chấp nhận bố thí cả .

Thiếu tá Runcan không trả lời, hắn như chìm đắm trong suy tư: có thật thế chăng, nửa kinh ngạc, nửa nghi ngờ, Anna vội tấn công thêm:

− Vâng, Mira sẽ sống độc lập, nó không phải nợ nần gì John hết, tuy vậy tôi cũng hi vọng nó có lòng biết ơn chồng tôi đã cho nó mượn tạm một ít tiền để mua sắm những thứ cần thiết và nó sẽ hoàn lại bằng khoảng 100 bảng mà rồi đây nó sẽ được hưởng thừa kế. Nó không nói cho ông biết ư? Tiền bán ngôi nhà của ba tôi là vốn liếng duy nhất của chị em chúng tôi(Anna thở dài trước khi mỉm cười và nói tiếp), nhưng đồng tiền có quan trọng gì, phải không ông, khi người ta có tuổi trẻ và sức khỏe. Ồ với Mira khi có một người như ông thỉnh thoảng đưa nó đi dạo chơi thì thật tuyệt. Điều tôi băn khoăn hơn hết là nó không ăn uống đầy đủ . Tôi mong nó đủ thông minh để không làm hại tới sức khỏe.

Thiếu tá Runcan lấy một điếu thuốc trong hộp nhưng tâm trạng hoang mang nên quên cả xin phép. Nét mặt hắn lộ rõ vẻ thất vọng. Hắn hi vọng nhờ việc tán tỉnh Mira mà thâm nhập lâu đài Guyliver và gia đình John Milton sau khi lấy một cô gái được anh rể cấp cho một khoản hồi môn ra trò. Thực tại đối với hắn chán ngán biết chừng nào. Suýt nữa hắn mắc bẫy một cô gái không một xu dính túi đến tán tỉnh mình có thể với sự đồng loã của bà chị gái.

Xót xa nhưng khôn ngoan, hắn cố thăm dò lần cuối cùng để trước khi từ bỏ con mồi biết chắc quả là tình thế vô vọng:

− Milton phu nhân, bà có cho phép tôi nghĩ rằng bản thân bà có thể chịu nhìn thấy cô em gái bà sống cuộc sống vất vả đến thế không? Bà không nghĩ rằng nên để cho cô ấy cùng ở với bà hay sao? Liệu bà sẽ không bận tâm, hay sao khi thấy có biết bao nhiêu căn phòng bỏ không ở Guyliver?

Với một nụ cười duyên dáng ra vẻ một người đàn bà rất kiểu cách , Anna nói tiếp:

− Ông thiếu tá thân mến, ông có biết có một ngôi nhà nào trong đó một người đàn bà có chồng có đủ chỗ cho một người đàn bà khác khống?. Và tôi cũng xin nói thành thật: tôi đã mất quá nhiều thì giờ chơi cái trò làm mẹ với em gái tôi rồi. Đã đến lúc nó phải tự lo liệu lấy một mình.

Hình ảnh mà nàng cố tạo ra cho mình làm Anna kinh hãi, nàng sợ người đối thoại thấy mình giả tạo. Nhưng dù hắn có nghĩ là mình ích kỉ, nàng cũng chẳng quan tâm, miễn là nàng đạt được mục đích, vả lại nàng sắp thắng cuộc, Tommy đã vứt điếu thuốc sau khi chỉ rít có vài hơi. Hắn làm bộ kín đáo nhìn lên đồng hồ treo tường rồi xem đồng hồ tay :

− Milton phu nhân, tôi hi vọng bà không bất bình nếu tôi nhờ bà làm ơn thay tôi chào Mira . Tôi hẹn gặp một người bạn vào 12 h trưa nay và nếu chờ nữa thì tôi sợ trễ mất.

− Chắc hẳn Mira sẽ lấy làm buồn.

− Nhờ bà nói giúp là tôi sẽ gặp lại cô ấy. Hắn nói mơ hồ.

− Tôi sẽ xin chuyển lời ông, và một lần nữa xin cảm ơn ông, thay mặt Mira cảm ơn ông, tôi rất mong có thể trông cậy vào ông để nó có dịp vui chơi, giải trí sau này.

− Dĩ nhiên, Mira chỉ cần báo cho tôi biết : cô ấy có địa chỉ của tôi đấy, hắn đáp chẳng mấy sốt sắng.

Rồi hắn bắt tay Anna và giữ bàn tay nàng lâu hơn thường lệ chút ít:

− Thưa bà, tôi rất tiếc không được chúc mừng bà cũng như ngài John Milton trong dịp kết hôn của ông bà.

− Mời ông đến dự bữa tối với Mira vào một buổi tối mùa đông sau, nàng vừa nói với một nụ cười lịch sự trên môi vừa tiễn hắn ra cửa.

Thiếu tá Runcan đã thất bại và thật sự thất bại .

Anna đứng một lúc trong tiền sảnh, nàng nghe tiếng xe nổ máy và lăn bánh. Cuối cùng nàng cảm thấy được cất đi một gánh nặng, và nàng nghĩ tới bố: nàng tưởng như nghe thấy ông cất tiếng cười vang và nheo nheo mắt, khiến nàng hết sức phấn chấn :

− Có lẽ mình đã làm đúng, nàng thì thầm.

Ngay sau đấy, cô em gái đến gặp nàng và nói vẻ đắc thắng:

− Em đã làm khẩn trương, có phải thế không? chị hầu phòng có giúp em một tay. Tommy đâu rồi chị? cô ta băn khoăn hỏi.

− Ông ta sực nhớ là có một cuộc hẹn gặp vào 12h trưa. Ông ta có vẻ buồn vì bắt buộc phải vội đi và bảo chị là sẽ báo tin cho em sau.

− Anh ấy quả đã nói với chị như vậy ư? Được…miễn là anh ấy có số điện thoại. Ít ra anh ấy cũng không tỏ ra bất bình chứ? Anna này, chị đã nói gì với anh ấy?

− Chị đã cảm ơn ông ta về tất cả những sự ân cần đối với em, và ông ta bảo sẽ đến thăm em luôn khi em trở lại đây.

Mira hân hoan khoát tay chị gái :

− Chị thấy anh ấy thế nào? Hấp dẫn lắm phải không chị?

− Ồ em thấy thế sao? Anna vừa đáp vừa ra vẻ kinh ngạc.

− Thế nào, chị không đồng ý như thế sao? Nếu chị biết anh ấy có thể làm vô số việc. Anh ấy biết hết mọi thứ : kinh khủng thật. Mira say sưa giải thích.

− Thật thế, Anna đáp, nhưng Mira không nghi ngờ vẻ hài hước trong lời nàng.

Cô ta hạ thấp giọng, vẻ tâm tình :

− Anh ấy bảo anh ấy thấy em rất đẹp, thế chị có thấy em đẹp hơn ngày trước không?

Bấy nhiêu sự ngây thơ và dại dột thật đáng nản lòng: Anna thấy không còn đủ can đảm nữa để nói sự thật với cô em, nàng chỉ nhận xét, giọng lạnh lùng:

− Chị thấy hình như em quá quan tâm đến quần áo.

− Ồ vâng đúng thế, em sẽ đưa chị xem tất cả những thứ em đã mua sắm. Em có một tấm áo dài dạ hội tuyệt vời: bằng đăng ten màu đen trên nền satin màu hồng và để hở, rất hở cổ, chị sẽ thấy nó kì lạ lắm.

Anna không lạ gì chuyện đó nên nàng lái câu chuyện đi :

− Em thấy thế nào Mira, có lẽ chúng ta phải đến chia tay Dawson chứ?

− Vâng, Mira vừa đáp vừa chạy trong hành lang và gọi toáng lên , Anna lắc đầu với một nụ cười độ lượng và khẽ nói:

− Con nhóc!

Trên đường trở về lâu đài, Anna lái chậm hơn lúc đi, nàng nói ít và lắng nghe Mira nói chuyện không ngớt .

” Có phải chuyện nghiêm túc hay không, phải chăng Mira bị anh chàng sĩ quan kích động, hay nó yêu anh ta thực sự, phải chờ về tới Guyliver xem sao? Nếu Mira ngộ nhận thì sức hấp dẫn của toà lâu đài sẽ làm nó quên anh chàng thiếu tá thôi: hãy chờ xem” .

Bình luận