Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Chúa Ơi Chàng Muốn Lấy Con

Chương 9. Lẽ ra tôi phải nghe theo con tim mách bảo

Tác giả: Agnes Abécassis

Nếu Dracula không thể soi mình trong gương thì làm sao đầu tóc hắn ta lại luôn bóng mượt như vậy chứ?

Steven WRIGHT.

– Thế nào, cậu tìm ra chưa?

Không, có vẻ như Daphné chẳng tìm ra gì hết.

Cô nàng chúi mũi dò xét động cơ xe với chiếc đèn pin nhỏ xíu dạng đeo chìa khóa phải đến mười lăm phút rồi, chỉ để bới tung đám dây dợ và để chiếc áo sơ mi đang mặc lấm lem dầu mỡ.

– Xin lỗi nhé các nàng, tớ nghĩ bọn mình phải gọi cứu hộ giao thông thôi, kế đến là vẫy taxi.

Lẽ ra tôi phải nghe theo lời mách bảo của con tim. Aaaaah, lẽ ra tôi phải nhất nhất nghe theo lời mách bảo của con tim.

Tối nay, tôi đâu có muốn ra ngoài. Mấy cô nàng vui nhộn này đáng yêu thật đấy, nhưng không gì giá trị bằng một buổi tối đông đủ bốn người với anh yêu và các con. Vấn đề là cuối tuần này, ông bà ngoại rủ lũ nhóc nhà tôi về chơi. Còn Henri thì nhập hội với các chiến hữu của anh để chơi một chầu bowling đêm. Anh cũng tử tế mời tôi ghé qua tham gia. Phải đưa ra lựa chọn quả là tiến thoái lưỡng nan. Hoặc xỏ đôi giày ướp hương nấm mốc để tự biến mình thành một cây cải bắp bị bệnh nấm gốc, ném những quả bun kiểu gì cũng sẽ rơi tọt vào đường rãnh, hoặc là đi ăn cùng lũ bạn gái, nghĩa là buộc phải rời khỏi tràng kỷ nơi tôi đang nằm dài hết sức dễ chịu. Tôi khoái mặc pyjama rồi nằm ườn ra đó, vừa xem ti vi vừa tết scoubidou (không biết đan lát gì là nản vậy đó…). Nhưng mấy cô nàng bám dính như keo kia cứ nài nỉ. Và vốn mềm yếu nên tôi đành nhượng bộ.

Thế rồi chúng tôi ở đây, giữa lúc đêm hôm khuya khoắt, trên một cung đường tối om: ba nàng ngốc chúi đầu vào xem xét động cơ xe, tự hỏi không biết hỏng hóc ở chỗ nào.

Ngay lúc đó, bỗng dưng tôi nhận ra quang cảnh này cần đến những cỗ xe ngựa biết bao. Xe lôi cũng vậy, nếu đã đến mức này. Không phải xe đạp, dĩ nhiên rồi. Đạp xe trong thành phố quả là hành động điên rồ! Cái mốt đạp xe trong nội đô Paris, tóc tung bay trong gió, nhanh nhẹn luồn lách giữa xe buýt và xe tải với phế quản đầy ặc khí thải, chính là một mối nguy vô thức. Vậy nên cần phải tìm một phương tiện có thể bảo vệ cái đầu, cặp mông và hạn chế việc hít đầy phổi những chất độc hại. Phương tiện này có tồn tại đấy, và nó mang tên là ô tô.

Những cái ô tô không phải lúc nào cũng ổn. Bằng chứng đây.

Hạ cánh tại nhà Daphné, cô bạn mẫn cảm của tôi không đánh giá quá cao việc anh chàng lái xe cứu hộ hỏi

Tại sao cả bọn lại thích trả tiền thuê xe cứu hộ hơn là tìm tới trạm xăng cách đó hai trăm mét. Không hề bối rối, cô nàng tuôn ngay hàng tràng về những gã đàn ông gia trưởng bẩn thỉu cứ nghĩ mình trên cơ phụ nữ khi ngồi sau tay lái nhưng khi đối diện với một em bé khóc oe oe thì lại không tài nào thay nổi một cái bỉm. Gã trai, đinh ninh rằng cô nàng đang cầm một cái bỉm, đã làu nhàu rồi biến mất, để mặc chúng tôi tự đẩy xe.

Bình xăng được đổ đầy nhưng chúng tôi lại muốn kết thúc ngày hôm đó ngay tại nhà nữ tài xế. Nói gì thì nói chúng tôi cũng sẽ không tới nhà hàng trong bộ dạng nhàu nhĩ và lấm bụi thế này…

Hai tiếng sau, tôi nằm soài trên tràng kỷ nhung màu be của Daphné, nhấm nháp một ly vang, ủ ê xem chương trình ti vi. Bà chủ nhà ngồi ngay cạnh tôi, đầu hơi cúi để soi chiếc gương nhỏ mở sẵn trên mặt bàn thấp. Dùng hai ngón trỏ, cô nàng ấn nhẹ hai tròng mắt để gỡ kính áp tròng ra. Xong xuôi, cô nàng chớp chớp mắt vẻ nhẹ nhõm rồi đeo cặp kính cận gọng đen vào.

Roxane thích thú với một ý nghĩ vừa lướt qua tâm trí:

– Dạo này Gaétan có thường xuyên gặp bố mẹ cậu ta không?

Daphné đóng hộp đựng kính áp tròng lại:

– Thường thì không, chỉ từ lúc bọn tớ có em bé thôi. Họ gần như là đổi gác luân phiên ấy.

– Sao cậu dám để thằng bé cho Gaétan trông nom, cậu cai sữa cho thằng bé rồi sao? Tôi hỏi một cách logic.

– Không, tớ hút sữa ra chứ! Sau đó tớ trữ lạnh bình sữa và hấp, tớ được yên thân trong vòng nhiều GIỜ đồng hồ. Còn cậu, Henri thế nào?

– Dào ôi, tớ có cho đồng chí ấy bú nữa đâu… Đồng chí ấy làm tớ đến nứt hết cả…

– Cậu trả đồng chí ấy về nhà vú nuôi rồi hả?

– Không, tối nay đồng chí ấy đi chơi công viên rồi, với những quả ki nặng cỡ năm cân… (Tôi nhấp một ngụm rượu vang.) Thế còn chồng cậu, Roxane?

– Đang đi công tác vài ngày. (Cô nàng tháo đôi giày cao gót ra rồi vừa xoa bóp hai bàn chân vừa thở dài khoan khoái.)

Daphné. – Một mình, hay là…?

Roxane. – Thế là thế nào, “một mình, hay là”? Daphné (lúng túng ). – Không, không, có gì đâu,

Không có gì.

Roxane (tò mò). – Cứ nói ra xem nào. Cậu đang nghĩ gì, nghĩ là anh ta lừa dối tớ chứ gì?

Daphné (càng lúng túng ). – Tớ nói vậy à? Ôi không, tớ có nói thế đâu, hoặc là tớ nói nhịu đấy… Này, ý tớ có định nói thế đâu, phải không Déborah?

Tôi (chẳng hiểu mô tê gì sất). – Nếu cậu đã nói vậy thì chắc là không rồi.

Roxane bắt đầu bồn chồn vặn xoắn một sợi chỉ nhỏ trên ống tay áo pull vải cachemire, lông mày cau lại nhưng trán vẫn phẳng lì do những mũi tiêm Botox. (Thôi xong rồi, chuyện này đã vượt ngưỡng chịu đựng của Roxane: cô nàng cảm thấy mếch lòng.)

– Rõ ràng là trong mắt mọi người, bất cứ ai cũng có khả năng phiêu lưu tình ái trừ tớ ra, có đúng vậy không?

– Phù… làm gì có chuyện ấy, đừng nhìn nhận mọi việc như vậy chứ nàng, cậu cứ chuyện bé xé ra to, Daphné xoa dịu nhưng chẳng ích gì.

– Được, Roxane bực bội thốt lên. Tớ hiểu rồi. Được lắm.

Daphné đứng dậy ra ngồi ở bàn phòng khách, gãi gãi gáy vẻ không được tự nhiên, trong khi tôi cố gắng đùa với Roxane bằng giọng “nhưng cái nàng Daphné này ngốc nghếch lắm mà” vẻ đồng lõa. Cô nàng nói hớ đặt ly nước ép trái cây vừa nhấp môi xuống rồi như chợt nhớ ra điều gì, lại đứng phắt dậy mở cánh tủ com mốt ngay cạnh chỗ mình ngồi. Khi quay ra, cô nàng cầm trong tay một hộp sô cô la nhân mứt quả hạnh rồi đặt cạnh ly nước quả. Cô nàng mở hộp bốc lấy một viên rồi đưa lên miệng.

Roxane và tôi lặng đi nhìn cô nàng với dòng chữ phát quang rành rành trên trán “thế còn chế độ kiêng khem của cậu?”. Cô nàng cao giọng đáp:

– Tớ đang cho con bú cơ mà. Tớ có thể.

Thưởng thức viên kẹo tan với vẻ mặt nhăn lại ngây ngất, cô nàng khoát tay mời chúng tôi đến nhập bọn. Không chút chần chừ, chúng tôi xúm lại quanh bàn rồi hau háu bốc kẹo trong cái hộp cô nàng đang chìa ra, bất giác nhớ lại cái thời xa xưa khi mình cũng đang trong thời gian cho con bú.

Tôi (miệng đầy kẹo). – On á à on…

Roxane (khoái trá hít hà mùi thơm của sô cô la trước khi ngấu nghiến nuốt chửng ). – Tớ đã kể với các cậu là ngày xưa tớ từng hẹn hò với… hự (thiếu chút nữa thì cô nàng mắc nghẹn)… Chàng ta tên gì ấy nhỉ, cái gã góp mặt trong xê ri phim nói về các bệnh nhân ấy… À mà, các cậu biết đấy thôi. george…

Daphné. – Clooney?!

Roxane (đang nuốt). – Phải rồi, đúng thế đấy. Chính gã.

Chúng tôi ngừng nhai một lượt.

Một tay tôi vỗ nhẹ lên cổ tay kia (bàn tay phải tôi đang cầm một miếng sô cô la) thay cho tràng vỗ tay khâm phục. Roxane liếc nhìn Daphné đầy tự mãn, lần này thì Daphné đã hiểu ra và càng nhấn mạnh vẻ mặt bị choáng ngợp của mình.

– Tớ dám chắc rằng nếu có số điện thoại mới của cậu và có việc ghé qua Paris, chàng sẽ năn nỉ để cậu hẹn hò lần nữa cùng chàng, tôi nói với vẻ kích động. (Tôi làm thế không quá chối chứ nhỉ?)

Daphné bèn thốt lên:

– Này, tớ có một ý! Rồi cô nàng đứng dậy lao ra phòng ngoài.

Tôi giậm chân:

– Ôi không! Cậu không định cho bọn tớ nghe lại mấy cái đĩa than 33 vòng của Marie-Paule Belle hay annie Cordy đấy chứ…

– Không, tớ có thứ này hay hơn kia! cô nàng đáp vọng ra.

Cô nàng trở lại với một túi đựng vô số nhang và cả lô nến ngắn màu vàng nhạt. Những que nhang được thắp lên và đặt trên bàn phòng khách chẳng mấy chốc đã tỏa ra những đụn khói dài màu trắng sữa.

Trong khi Roxane và tôi tiếp tục tôn vinh tuyến sữa bằng những vốc to kẹo sô cô la ngon tuyệt, Daphné bày nến thơm ra khắp phòng. Rồi cô nàng chuyển lọ hoa và điện thoại bàn đang chễm chệ trên chiếc bàn một chân xuống đất, kéo bàn ra giữa phòng khách.

Cô nàng chen ngang giữa lúc chúng tôi đang liếm các ngón tay, ra hiệu chúng tôi dịch ghế gần lại chiếc bàn một chân. Chúng tôi làm theo dù chưa hiểu nguyên do, cô nàng lại còn tắt hết đèn đóm nữa chứ.

Không khí lập tức trở nên huyền bí. Thậm chí còn đáng sợ nữa.

Tôi. – Cậu biết đấy, nếu cậu cảm thấy cần chợp mắt một chút thì bọn tớ sẽ ra về, cậu lên giường ngủ luôn đến sáng mai cũng được…

Daphné (hài lòng ). – Các nàng ạ, không gì khác ngoài một buổi thuận thông linh thế này có thể tìm ra câu trả lời cho mọi câu hỏi của chúng ta!

Tôi đứng phắt dậy vì cảm thấy bất an:

– Thế nào kia? Ôi không, ôi không không, xin lỗi nhé, nhưng không.

Roxane (phấn khích). – nhưng có chứ, ý tưởng này thú vị mà! Tại sao lại “không”?

Tôi. – Tớ không thể làm vậy, là do… ơ… đạo của tớ cấm chuyện đó.

Roxane cầm tay kéo tôi ngồi xuống:

– Gì kia, tôn giáo của cậu cấm cậu là kẻ nhát gan sao? Thôi nào, lại đââây…

Tôi miễn cưỡng di chuyển lại gần cái bàn nhỏ, không quên than vãn chuyện hai cô nhóc tinh quái đó sẽ khiến mành rèm bắt lửa với những trò nghịch dại này. Tôi vẫn khăng khăng với lý lẽ cuối cùng “có phải bất hạnh không khi gần bốn mươi tuổi đầu (bảy năm nữa thôi) rồi mà còn phải tham gia vào những trò ngu dại thế này”, nhưng không thể khiến hai cô nàng đổi ý. V ì họ còn thúc giục tôi bằng câu “Ôi thôi nàooo” khiến cho ai nấy trông vào đều nhầm tưởng tôi đang phá hoại bầu không khí chung, tôi đành thở dài và miễn cưỡng làm theo những chỉ dẫn của Daphné.

Giống như hai cô nàng ấy, tôi xòe rộng hai lòng bàn tay để khẽ chạm vào lớp gỗ mặt bàn phía trước. Rồi tôi nhắm mắt, tự trách mình vì đã không đi thể hiện liên tiếp những cú strike và giành chiến thắng oanh liệt trước Henri trước một công chúng kích động sẽ hô vang tên tôi sau mỗi trận thắng. Phù, không, dù thế nào thì tôi cũng không bao giờ có thể đánh bại anh trong môn đó. Ngay khi tôi lấy đà để ném một quả bun, anh liền đứng áp sát sau lưng tôi và thì thầm vào tai tôi tên của một trong những người yêu cũ của anh. Và tôi ném trượt ra ngoài. Mánh đó lần nào cũng phát huy tác dụng.

Tôi chỉ là một người đàn bà yếu đuối.

Daphné (tập trung, nói bằng giọng trầm ấm). – Bớ hôôồn, người có ở đó khôôôông?

Tôi (mở to mắt kinh hãi). – Hồn gì? Hồn nào? Ô hay, phải nói rõ ra chứ! Đừng có gọi lung ta lung tung đấy!

Daphné. – Ái chaaaà… Nhất trí. Đọc thử niên giám của thế giới bên kia xem nào.

Roxane. – Hình như dì tớ có căn đồng cốt đấy. Thế nếu mình liên lạc với dì ấy thì sao?

Daphné. – Tuyệt quá! Dì ấy mất lâu chưa?

Roxane. – À không, dì ấy đã mất đâu, chỉ già lụ khụ thôi.

Daphné. – Cậu đã nghe nói đến điện thoại chưa hả cô ngốc?

Roxane. – nhưng dì ấy bị lãng tai! Dì ấy chẳng nghe thấy gì đâu!

Tôi. – Tớ có một ý thế này! nếu cậu liên hệ với một ông già hiền từ vô hại… tớ không biết nữa, Merlin hay phù thủy xứ Oz…

Daphné. – Hoặc ông già noel. Được rồi, làm ơn im miệng, nhắm mắt và mở các luân xa của hai cậu ra, chúng ta tiến hành thôi.

Chúng tôi lại đặt tay vào vị trí.

– Bớ hôôồn… ơ… hiền từ, người có ở đó khôôông? Chiếc bàn một chân bắt đầu hơi lung lay.

Tôi (hoảng hốt). – gì thế?! Cái gì thế?!

Daphné (thì thào, mắt vẫn nhắm nghiền). – Suỵt, chắc chắn là Léonard de Vinci vừa hiển linh đấy. Tớ hiểu ông ấy lắm mà. Trước GIỜ chúng tớ vẫn duy trì kết nối tâm linh.

Tôi. – Cậu giỡn mặt tớ hay sao thế?

Daphné (mắt vẫn nhắm nghiền, nói khẽ). – Không, không, tớ cam đoan với cậu, ông ấy thường xuyên ghé thăm tớ mà. Này, nhìn nhé (với một giọng trầm khàn): Bớ hôôồn, người có phải là Léonard bạn tôi không?

Cái bàn bỗng rung khẽ trong khi tay chúng tôi chỉ chạm hờ vào nó.

Roxane (kích động ). – này, chuyện cậu kể đáng tin đấy chứ!! nếu cậu thử liên hệ… ờ… Elvis thì sao?

Daphné. – Không, được ưa chuộng quá. Ông ấy sẽ không bao giờ trả lời đâu.

Roxane. – Vậy thì… ờ… hượm đã, tớ đang tìm một người nào đó đẹp trai… ờ…

Daphné. – Không muốn làm cậu thất vọng đâu, nhưng trong tình cảnh hiện tại của các ông ấy thì chuyện đó không còn thực sự quan trọng nữa rồi…

Tôi đứng lên và đắc thắng giơ lên một đồng xu hai euro.

Tôi. – Ahaaaaa!!

Daphné. – Damned. Tớ nhầm.

Hơn hớn hãnh diện với nụ cười ngoác miệng, tôi ngồi xổm xuống cạnh cái bàn đang lung lay để nhét đồng xu xuống dưới chân bàn cập kênh vì hơi bị hụt. Rồi tôi cố lay chuyển cái bàn, GIỜ thì nó đã hoàn toàn bất động.

Tôi. – Thế đó, nàng mập của tớ, nếu nghĩ là có thể gài bẫy một fan cuồng của Conan Doyle thì cậu đã chọn phải công việc khó khăn nhất trần đời rồi đấy.

Daphné. – OK, tớ công nhận là quả thật cậu đã nhớ được một hai mánh từ sách của các thành viên Castor Junior[26]. Vậy còn những giấc chiêm bao, cậu có tin những giấc chiêm bao không?

Roxane. – Tớ thì tớ tin.

Daphné. – Tin vào những giấc chiêm bao ấy hả? Roxane. – Không phải những giấc chiêm bao, mà là… vào thuật tâm linh kia. Sự hóa kiếp, các linh hồn, giới phù thủy, tất cả những thứ đó.

Daphné. – Tớ cũng tin vào giới phù thủy. Vả lại tớ từng có mối thâm giao với một phù thủy ngày còn ở cữ. Nếu cậu muốn tớ sẽ thu xếp cho cậu một cuộc gặp.

Roxane chỉnh lại ghế và ngồi lại thật ngay ngắn. Đầu nghiêng nghiêng, cô nàng trợn đôi mắt to dày cộp mascara chẳng khác nào hai con ốc nhồi:

– Nào… tới đây. Làm ơn đi. Tớ khoái ý tưởng này lắm.

Daphné và tôi liếc nhau bằng ánh mắt đầy ngụ ý “tội nghiệp, cô nàng thậm chí còn không thể lừa dối chồng mặc cho bao vất vả gian nan như thế”, rồi chúng tôi ngồi xuống, nhìn cô nàng và mỉm cười đầy thương cảm.

Daphné. – Tốt lắm. Giờ thì không đùa cợt nữa nhé. Tôi. – OK, tớ sẵn sàng rồi đây.

Roxane. – Tớ cũng vậy.

Bầu không khí đột nhiên giống với thời điểm vài giây trước khi phóng một tên lửa vũ trụ. Ngay cả khi, nói một cách trí tuệ, chúng tôi đang ở trong quỹ đạo rồi.

Daphné (với giọng ồm ồm mà cô nàng nghĩ là gây được ấn tượng ). – Bớ hôôồn, người có ở đó khôôông? (Im lặng.) Nếu đang ở đóóóó, hãy gõ một tiếng.

Im lặng kéo dài.

Từ cổ họng Roxane phát ra một âm thanh giống tiếng cười rúc rích cố kìm nén.

Về phần mình, tôi khó khăn lắm mới làm chủ được các cơ mặt đang rung bần bật và có nguy cơ vỡ òa thành một tràng cười vang dội chỉ trong chốc lát. Cần nhất là tôi và cô nàng không được nhìn nhau, bằng không chúng tôi sẽ cười phá lên mất.

Bỗng nhiên vang lên một tiếng gõ nhẹ đâu đó. Tôi nhảy dựng lên:

– Cái gì thế?

Daphné nhìn chúng tôi, bình thản:

– Roxane phải không? Cậu đã thúc đầu gối dưới gầm bàn?

Roxane nhìn hai chúng tôi hết người này đến người kia rồi cười khẩy:

– OK, tớ hiểu rồi, tối nay lũ chúng mình tha hồ giỡn chơi. Như thế hợp với tớ đấy!

Chúng tôi lại thoải mái ngồi vào vị trí. Lần này, tôi không nhắm tịt mắt nữa mà theo dõi hai nàng linh cẩu để vạch mặt nàng nào gây ồn nhất.

Daphné nhắc lại câu hỏi, và sau khoảng một phút, chúng tôi lại nghe thấy tiếng gõ.

Đến mức này thì chuyện đã không còn buồn cười như trước. Tôi là người đầu tiên mất kiên nhẫn.

– Được rồi, Daphné, cậu vô duyên quá thể! Đã thống nhất là không đùa nữa cơ mà!

Daphné nổi cáu:

– Ơ kìa, thôi cái kiểu đó đi! Thề với cậu là lần này không phải tớ!

– Ừa, cái kiểu…

– Déborah, thề với cậu là tớ đã thôi không đùa nữa rồi! Tin tớ đi! này, tớ sẽ làm một điều chưa từng làm trong đời: tớ thề trên đầu chàng phi công trẻ nhà tớ. Giờ thì cậu tin rồi chứ?

Daphné không bao giờ đùa với đầu chàng phi công trẻ nhà nàng. Nàng có vẻ thành thực.

Dẫu sao chúng tôi cũng quyết định lùi ghế ra sau, để chân chúng tôi không thể vô tình sượt qua chân bàn.

– Bớ hôôôồn… ờ… Người có đồng ý trả lời các câu hỏi của chúng tôi không? Nếu có, hãy gõ một nhịp.

Chẳng cần đợi lâu đã nghe vang lên tiếng gõ, to rõ hơn những lần trước.

Daphné vẫn kiên cường nhưng tay cô nàng đang nổi da gà.

Roxane (sốt ruột sốt gan). – Bớ hồn, có phải Nicolas đang lừa dối tôi không? Nếu đúng, hãy gõ một tiếng.

Một phút dài dằng dặc trôi đi trong không gian tĩnh lặng ngột ngạt.

Thế rồi chúng tôi nghe vang lên một tiếng “boong”.

Một tiếng duy nhất.

Tột đỉnh kinh hoàng. Roxane đứng phắt dậy:

– Thôi nào các nàng, đùa thế đủ rồi đấy. Chuyện chẳng có gì vui cả, tớ lượn đây.

Tôi giữ Roxane lại, ấn cô nàng ngồi vào chỗ cũ, cảm động bởi một linh hồn lý tính đến mức gần như phi thường.

– Nghe này, dĩ nhiên là có sự lý giải hợp logic cho toàn bộ chuyện này. Có lẽ máy giặt bên nhà hàng xóm đang trục trặc động cơ và phát ra một tiếng động mà chúng ta hiểu như câu trả lời. Daphné nhỉ, có thể là như vậy phải không?

Daphné suy nghĩ. Rồi cô nàng đứng phắt dậy.

– Cậu đi đâu thế? tôi lên tiếng.

– Kiểm tra khắp nhà. Nhiều khả năng Gaétan về sớm và trêu bọn mình một mẻ cũng nên.

Tôi không đề nghị đi cùng Daphné vì còn đang mải trấn an Roxane trong lúc nép mình vào cô nàng. Sau nhiều phút dài như cả thế kỷ, Daphné quay trở lại. Cô nàng đưa ra phán quyết: đã lục soát khắp nơi nhưng căn hộ trống không, chỉ có ba chúng tôi mà thôi.

Không khí trở nên ngột ngạt, nhất là với thứ ánh sáng chập chờn tỏa ra từ những ngọn nến đang thoang thoảng hương va ni tổng hợp. Để biết rõ đầu đuôi ngọn ngành, cô nàng quyết định dẫu sao cũng phải gọi điện thoại tới số cố định của bố mẹ chồng để gặp chồng cho bằng được.

Đích thân chồng Daphné nhấc máy. Đúng là anh đang ở nhà bố mẹ đẻ. Anh chàng còn tranh thủ báo cho Daphné biết là mình quên không đổ xăng đầy bình như đã hứa với vợ và nhắc vợ phải chú ý đổ xăng ngay. Nhưng Daphné mải băn khoăn đến mức không thèm giận dỗi với sơ suất của chồng. Cô nàng gác máy vẻ lo âu.

– Chúng ta làm gì bây giờ?

Roxane ngẩng lên, buột miệng:

– Ngay lúc này, tớ đang băn khoăn không biết nên ly dị hay gọi tổng đài SOS Trừ tà. Vậy nên trước khi đưa ra bất cứ quyết định nào, cho phép tớ kiểm tra tính xác thực của thông tin đã nhé.

Chúng tôi quay trở lại chỗ ngồi trong tâm trạng không mấy tin tưởng. Tôi lôi điện thoại di động ra, định bụng sẽ gọi một cuộc chớp nhoáng cho Henri để điều anh tới đón tôi sớm chừng nào hay chừng ấy, nhưng di động của anh không liên lạc được. Hẳn là anh không bật máy. Tôi hít một hơi thật sâu, rồi chúng tôi run rẩy chìa tay ra.

Roxane mở màn:

– Bớ hồn, nếu thật là hồn ở đó, hãy cho biết tôi có mấy đứa con?

Im lặng. Rồi năm tiếng gõ khẽ vang lên trong không trung, nghe như tiếng chiếc đồng hồ treo tường của một trang viên bị ma ám điểm mười hai giờ đêm.

Được rồi, thế này thì không thể là tiếng máy giặt được. Hoặc giả cái máy giặt này đang chạy chế độ vắt, nhưng là chế độ vắt siêu nhanh, chỉ năm nhịp. Nên nhớ, với công nghệ hiện hành thì chuyện này hoàn toàn có thể xảy ra, tôi dám chắc. Lạc quan hơn nữa, thậm chí ta có thể hình dung đó là người hàng xóm tầng dưới đang thúc cán chổi lên trần nhà vì chúng tôi làm ồn nãy giờ. Không, toàn bộ chuyện này nghe không đáng tin lắm nhỉ? Ngay cả tôi cũng không hề tin.

Bỗng nhiên, một khung ảnh nhỏ đang treo trên tường hành lang dẫn vào phòng khách rơi xuống vỡ tan khiến cả lũ chúng tôi nhảy dựng lên gào rú ầm ĩ.

Trong những hoàn cảnh khác, phản xạ đầu tiên của tôi sẽ là đi tìm một cái chổi rồi quét dọn giúp chủ nhà, để không ai giẫm phải mảnh kính vỡ. Nhưng kỳ lạ thay, tôi còn không thể rời khỏi chỗ ngồi.

Daphné cũng không đứng dậy. Mặt mày tái nhợt nhưng cô nàng vẫn đủ sức đặt ra câu hỏi cuối cùng. Tôi toan lao tới dùng yếm dãi của quý tử nhà Daphné để bịt miệng cô nàng nhưng cô nàng đã nhanh hơn một bước.

– Bơơơớ hồn, ờ… rõ ràng người là một linh hồn nhân từ phải không? Nếu đúng, hãy gõ một tiếng.

Tiếp đó là một quãng dài im ắng, im ắng tới mức cô nàng toan hỏi lại.

Rồi một tiếng gõ vang lên. Chúng tôi hít thở. Roxane đang mở miệng định hỏi thêm thì bỗng khựng lại vì nghe thấy tiếng gõ thứ hai. Hai tiếng gõ. Chúng tôi không dám thở tiếp, máu đông đặc lại.

Mặt cắt không còn giọt máu và toàn thân như hóa đá, chúng tôi lần lượt buông tay nhau ra. Roxane toan đứng dậy, quyết tâm ra về hơn bao giờ hết. Nhưng ngay lúc ấy, tiếng cười điên dại vang lên khắp căn phòng. Một tiếng cười phát ra từ cõi hư vô khiến tóc tai lông lá (với những kẻ nào còn chưa tẩy lông chân) chúng tôi dựng đứng.

Bấy giờ hắn mới xuất đầu lộ diện.

Một dạng yêu ma, trăng trắng và mờ mờ ảo ảo, chậm rãi tiến về phía chúng tôi.

Chúng tôi nhảy dựng lên, bấu lấy tất cả những vai những lưng trong tầm với, chúng tôi đồng loạt gào hét đến lủng phổi, hét chói lói đến mức cửa sổ pha lê nhà Daphné sẽ vỡ hết ráo, nhưng may thay, thực tế là nhà Daphné không có cửa sổ làm bằng chất liệu ấy.

Ngay lúc đó, tấm trải giường hạ xuống và từ phía sau hiện ra mái tóc bù xù của Régis, em trai Daphné.

Đang cười gập cả bụng. Nó đang ôm bụng cười không thành tiếng, tay chỉ thẳng vào lũ chúng tôi, mắt giàn giụa nước sau tràng cười man dại.

Chúng tôi vẫn chết sững thêm vài giây trước khi tim đập trở lại rồi xổ ra một tràng rủa sả, miệng rủa tay vớ được thứ gì là ném vào mặt nó thứ đó.

Nó xoay xở che chắn thân mình trong khi bà chị gái cầm hộp bánh pizza cũ nện nó thẳng tay mà không buồn quan tâm đến đám vụn bánh đang rơi rào rào theo từng cú đập.

Daphné (gào thét điên cuồng ). – Sao lại thế được cơ chứ?! Tại sao?! Tại sao cậu lại chơi cái trò biến thái ấy hả?! Ban nãy cậu nấp ở đâu? Tôi đã tìm khắp nhà mà có thấy ai đâu!!

Régis. – Ái! Ái! Dừng tay, đừng có nhằm vào đầu người ta chứ! Tôi núp dưới giường chị mà! Ái uiiiii!

Tôi toan tiến lên một bước để ngăn Daphné đang bị chạm nọc không gây thương tích cho em trai.

Ồ, mà rốt cuộc lại không, tôi sẽ đợi thêm chút nữa. Vì Roxane đang bẻ quặt cánh tay Régis ra sau lưng. Thằng nhóc đần độn này đã khiến chúng tôi sợ xanh mắt một phen, đến nỗi tóc bạc rủ nhau mọc thêm hàng đống. Cơn tam bành của Daphné và chúng tôi nguôi ngoai khi một giọt máu nhỏ ra từ mũi của con ma nhà hát rởm. Régis, với cái mũi rịt tạm miếng bông được chị gái (bao dung độ lượng ) dúi cho, đành phải kể cho chúng tôi nghe đầu đuôi câu chuyện.

Qua thông tin có được từ mẹ mình – người được Daphné gọi điện thông báo trước khi rời khỏi nhà, Régis cứ đinh ninh chị gái và anh rể sẽ vắng nhà cả tối. Cậu chàng liền dùng chìa khóa phụ để vào nhà chơi Playstation. Dàn game này lại được đặt trong phòng ngủ của hai vợ chồng Daphné.

Khi nghe thấy tiếng chúng tôi về sớm, với trình độ IQ của một cậu em trai trong gia đình, cậu chàng liền tắt đèn và núp dưới gầm giường để tạo bất ngờ cho cả bọn. Khi hiểu ra chúng tôi chuẩn bị làm gì, cậu chàng đã quyết định đùa một chút bằng cách gõ xuống sàn gỗ phòng ngủ.

Roxane. – Nhưng… vụ khung ảnh rơi xuống cũng là do cậu bày trò sao?

Régis (vô cùng hãnh diện, trong bộ dạng mũi vẫn đang rịt bông ). – Vầng!

Tôi. – Cậu làm thế nào vậy? Cậu có bén mảng vào phòng khách này đâu, nếu không kiểu gì chúng tôi chẳng nhìn thấy cậu.

Régis. – Em nấp trong hành lang. Một sợi dây thun, một vé tàu điện ngầm gập tám, hàng GIỜ luyện tập ngắm bắn trong các tiết học, và mánh ấy đã thành công!

Daphné (cảm thấy cơn điên lại dâng lên). – Nhưng tại sao cậu lại bày ra cái trò đó hả thằng dở người?!

Régis (bỗng dưng nghiêm túc). – Tại sao em lại bày ra cái trò ấy hả? Chị muốn biết tại sao em lại bày ra cái trò ấy phải không?

Daphné (phun cả mưa xuân cách bản mặt Régis hai centimet từ phía trên). – Ừ đấy!

Régis. – Chị còn nhớ hồi hai đứa còn bé và vẫn sống chung với bố mẹ không?

Daphné. – Có nhớ, thì sao nào?!

Régis. – Chị có nhớ cái lần em mặc quần đùi lê la gần tràng kỷ không? Cái lần chị tuồn vào dưới mông em cái gối cắm kim khâu mẹ thường cất trong hộp kim chỉ ấy, trong khi em thì đang đà ngồi xệp xuống? Vậy thì cứ hỏi đi, những vết sẹo ở mông em đây sẽ trả lời cho chị…

Bình luận