Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Chúa Ơi Chàng Muốn Lấy Con

Chương 5. Quần chíp hay quần đùi?

Tác giả: Agnes Abécassis

Phụ nữ cần một lý do để làm tình, đàn ông thì chỉ cần có chỗ.

Billy CRISTAL.

– Chờ đã, qua đêm với Sacha thật sao?!

Tôi không tin. Daphné lại càng không. Roxane ngước mắt nhìn lên và cố nén cười như thể trong chuyện này chẳng có gì bất thường đến thế.

– Thôi nào các nàng, hai cậu không định chuyện bé xé ra to đấy chứ…

Noémie cười phá lên.

Noémie là chị họ tôi. Một cô nàng ba mươi tóc vàng cắt ngắn, lúc nào cũng chải bới kiểu vừa ngủ dậy (nhưng cực kỳ nữ tính), chị ấy sống bằng nghề chụp ảnh làm bưu thiếp.

– Dào ôi… (Noémie nhún vai làm duyên.) Tớ đã bắt anh chàng chạy nhiều rồi, cũng phải tới lúc anh chàng đuổi kịp tớ chứ…

Tôi phát cáu.

– Đúng thế, nhưng mà dù sao đó cũng là bạn thân nhất của Henri. Lúc nào cũng gặp anh ấy trong nhà. Hơi giống như một người anh trai vậy. Ý em là, một người anh trai mà em không muốn bợp tai, không giống như Jonathan. Còn chị là chị họ của em, thế mà chị lại xơi tái anh ấy. Chuyện này… em không rõ nữa… Như kiểu loạn luân ấy…

Noémie ôm vai tôi thân tình.

– Ối ối ối! Déborah đúng là quý bà “Tôi cả ghen tới mức không chịu chia sẻ ngay cả những người đàn ông không thuộc về tôi”!…

Chỉ quá đà chút nữa là chị đã khiến tôi phật ý.

– OK, nói cho cùng, những gì em phát biểu…

Một cậu bồi bàn hối hả xuất hiện, tay lăm lăm cuốn sổ, sẵn sàng ghi chép. Nhà hàng chúng tôi dùng bữa tối nay quả rất đẹp. Mặc dù hơi kiểu cách. Với lối bài trí muốn tỏ ra bắt kịp xu thế chung nhưng cuối cùng chỉ được công nhận là thiếu bản sắc riêng. Và nhóm phục vụ bàn khiến thực khách có cảm giác mình đang làm phiền họ khi họ hạ cố nhìn vào mắt mình. Tôi đã kể ra những món ăn được đặt tên hết sức hoa mỹ chưa nhỉ? Thực khách không chỉ có cảm giác đang thưởng thức món rau được nữ hoàng anh phong tước (“Hoa hồng Tình yêu và các Cánh hoa Tiên tửu” để chỉ món cà chua trộn pho mát mozzarella ngu ngốc, như vậy cũng hơi quá phải không?…), mà thêm vào đó còn phải huy động tối đa các nơ ron thần kinh để giải mã thực đơn. Để khỏi nhìn thấy một đĩa ốc sên xào tỏi trong khi cứ đinh ninh đã gọi một suất gan bê om mỡ. Tóm lại, chúng tôi đang bơi trong bầu không khí Paris đậm đặc. (Xin nói rõ rằng chính Roxane đã chọn nhà hàng này. Nếu là tôi ấy à, tôi sẽ dẫn cả bọn đến một nhà hàng chuyên đồ Ấn tuyệt ngon. OK, đến đó chúng tôi cũng sẽ không hiểu mình đang gọi món gì, nhưng mà ít ra ta cũng có thể đổ lỗi cho khác biệt ngôn ngữ.)

Daphné là người đầu tiên trong bọn phát ra một tràng “hưưưưưmmmm…” đầy do dự khi nhìn danh sách món, hệt như một bé gái đi lạc đang chăm chú nhìn một tấm bản đồ đường bộ.

Roxane, đang mải giải mã tập thực đơn cầm trên tay, liền quyết định hết sức nhanh gọn.

– Vậy thì… tôi sẽ dùng… hưưưmm… một đĩa cá hồi xông khói. (Đúng thế, ta dịch trực tiếp luôn nhỉ, ta sẽ không ấp úng một câu dài cả bốn cây số trong khi anh bồi bàn chỉ nguệch ngoạc lên mặt giấy một con số đơn giản…)

Tôi (vẻ tự tin). – Còn tôi thì chưa biết…

Noémie (liếc nhanh một cú hiệu quả lên các món được đề xuất). – Tôi dùng một canh đậu phụ, cảm ơn.

Tôi (lẩm bẩm, vẫn đang cắm cúi đọc). – Tôi thì… ừm… A, tôi vẫn chưa biết…

Roxane (đang đọc đi đọc lại thực đơn). – A! Không không! Hủy món cá hồi xông khói đi! Thay vào đó tôi sẽ dùng xa lát rau diếp xoăn và hồ đào.

Tôi (chúi mũi vào thực đơn). – Tôi… phù… ôi chà, tôi vẫn chưa biết chọn gì. Chưa thấy món nào bắt mắt hết…

Roxane nói với cậu bồi bàn:

– Anh để nước xốt của món xa lát rau diếp xoăn riêng ra giúp nhé. Để riêng cả…

Tôi vẫy vẫy tay cắt ngang lời cô nàng, nhẹ cả người vì rốt cuộc cũng tìm ra:

– Đây rồi! Tôi sẽ dùng một xa lát dê nóng.

Cậu bồi bàn sốt ruột, như thể cậu ta còn có những khách hàng khác phải phục vụ:

– Nhà hàng chúng tôi hết pho mát dê rồi.

Tôi thở dài vẻ chán nản.

– Phù… vậy thì… dào ôi… một xa lát cà rốt nạo vậy. Đừng nói với tôi là chỗ các anh không có cà rốt nạo giữa cái đám từ ngữ khó hiểu này đấy nhé, nếu không thì tôi đành ăn bánh mì miễn phí trong giỏ kia thôi.

Và để chứng tỏ mình nói nghiêm túc, tôi xé mẩu bánh mì dài, vừa nhai vừa nhìn cậu ta chằm chằm vẻ đầy quyết tâm. Người đàn ông, quá xúc động để có thể chịu đựng ánh mắt của tôi lâu hơn, bèn quay sang Daphné vừa đặt quyển thực đơn xuống sau khi đã thuộc lòng.

– Vậy cho tôi một xa lát kiểu nice, nhưng nhớ… ghi rõ lại nhé… không cá, không hành không ớt nữa, thay ô liu đen bằng ô liu xanh, rồi thêm thật nhiều dưa chuột bao tử vào nhé.

Bồi bàn (một bên lông mày rõ ràng đã nhướn cao hơn bên kia). – Nhưng chị ơi… Như thế thì còn gọi gì là xa lát kiểu nice!

Daphné ưỡn cái bụng nhọn hoắt của mình lên:

– Cậu muốn gọi là gì thì gọi, nhưng đừng trái lời tôi: tôi đang mang thai đấy.

Cậu bồi bàn vừa rời khỏi bàn chúng tôi vừa lắc đầu, và rốt cuộc cả bọn lại có thể tiếp tục chuyện trò.

Đã sẵn chủ đề để buôn tiếp nên chúng tôi đều phấn khích.

Roxane (nhấm nháp đồ uống ). – Tớ chỉ có một yêu cầu duy nhất thôi: kể đi. Vì cậu vẫn còn cơ hội có được một đời sống tình dục hưng phấn nên hãy cho đám bạn gái cùng hưởng thụ đi.

Noémie nhìn quanh một lượt với nụ cười láu lỉnh trên môi.

Noémie. – Đúng vậy. Không tệ chút nào…

Daphné (gặm bánh mì). – OK, vậy căn cứ vào cách cậu tóm tắt thì đừng kể nữa. Chuyển thẳng sang các chi tiết nóng hổi xem nào.

Tôi (quan tâm). – Phải đó, Sacha cứ luôn miệng khoe mình là thần tình yêu mà, có thực là anh ấy tài giỏi đến mức ấy không?

Noémie (đặt hai tay lên bàn, với một cảm hứng lớn lao). – Cũng đúng thôi. Đã nhắc đến đó thì…

Buổi tối chơi bài poker tại nhà Sacha.

Đám đàn ông ngồi quanh chiếc bàn phoóc mi ca kê chính giữa căn hộ một phòng. Bầu không khí vẩn nhẹ khói thuốc đã từ lâu không được đối lưu. Thực ra là không được thông khí kể từ lần gần nhất mẹ Sacha ghé qua. Chính vì thế mà căn hộ hơi bốc mùi ẩm mốc, nhưng chuyện đó cũng chẳng khiến ai phiền hà.

Henri (nói chuyện điện thoại di động ). – Vậy thì tôi tóm tắt lại nhé: một bánh bốn pho mát với một suất phụ đơn kem tươi và suất phụ đúp pho mát Emmental, một bánh phương Đông với suất phụ đúp xúc xích ớt hành, một bánh tex-mex với suất phụ đúp xốt ớt đỏ, với một bánh Sicile với suất phụ đúp…

Miguel (nói với Henri). – Không, suất ba! suất ba! Henri. – Xin lỗi, với suất phụ ba cá trồng, và tráng miệng là…

Miguel (kích động ). – Chà chà, các ông bạn thân mến… tôi cảm thấy tràn đầy sinh lực rồi đây. Ai muốn hình phạt đầu tiên nào?

Tom vớ một nắm khoai tây chiên rồi bỏ vào miệng nhai ngấu nghiến, không mảy may bận tâm về những miếng rớt trên áo len. Miệng đầy ứ, Tom đáp:

– Thôôôôi điiiiii, ông làm tôi phát rầu lòng rồi đấy. Tối nay tôi sẽ cho ông thua.

Miguel, chắc chắn về vận may của mình, xoa xoa tay:

– Chà chà, đàn gà béo mầm… ta sẽ vặt sạch lông tụi bay!

Sacha bắt đầu xào bài, chia làm hai rồi tung thành hình vòng cung rất điêu luyện

– Hoan nghênh kỹ thuật…

Tom (ranh mãnh). – Ông làm tôi xúc động quá đi mất! Tin tức mới nhất từ mẹ ông là gì thế?

Sacha. – Không, nhưng mẹ ông đang mặc lại quần áo trong phòng tôi rồi đấy. Bà ấy gửi lời chào ông.

Tom (cười bò). – Đồ chó, thôi đi…

Miguel (giơ ngón cái và ngón út giả làm điện thoại).

– Alô, tín dụng Cofidis hả? Có yêu cầu tín dụng từ anh bạn

Henri của tôi nhé, anh ta sắp nợ tôi kha khá tiền mà…

Henri. – Cái thằng vô duyên tệ.

Sacha (quăng bài hết sức điệu nghệ). – Tôi đang chia rồi đây.

Noémie. – Thế thôi nhé, nói gì thì nói tớ cũng chẳng chờ đợi gì ở gã này đâu.

Tôi (mơ màng ). – Ai mà biết được? Nhỡ anh ấy suy sụp thì sao? Ít ra chị cũng sẽ gặp lại anh ấy chứ?

Noémie. – Ừ thì… chị cũng không rõ nữa…

Daphné (hứng khởi). – nhưng mà kể đi xem nào!! Tôi. – Chị biết không? Em sẽ hỏi thăm tin tức xem sao. Tối nay Henri ghé qua nhà Sacha chơi bài mà. Đợi Henri về em sẽ bắt anh ấy khai tuốt tuột những gì Sacha tâm sự về chị, rồi em sẽ gọi cho chị ngay. Này, mà em cũng không thèm đợi đâu, em sẽ gọi cho Henri ngay bây giờ.

Noémie (cố ngăn tôi gọi điện). – Không! Không được, thôi ngay, xấu hổ chết được!!

Tôi (một tay áp điện thoại di động vào tai, tay kia chặn đứng những đợt tấn công dồn dập của Noémie).

– Alô, anh à? Vâng, em đây! Mọi chuyện ổn chứ anh yêu?… Không… không, em sẽ không gọi cho anh cả buổi tối đâu, em chỉ muốn hỏi anh chuyện này chút thôi… Vâng, sẽ chỉ mất đúng một phút thôi!… Nhưng để em nói đã nào! Vâng, đúng thế, sau đó anh cứ việc tắt điện thoại (nói với lũ bạn gái: “Suỵt, hắn đang bực mình đấy”). À mà, anh có biết chuyện tối qua Sacha và Noémie qua đêm cùng nhau không?… Thế ạ! Ra là thế đấy! Vâââng, anh thấy đấy, em có gọi cho anh để nói những chuyện tầm phào đâu, anh nhỉ? Tốt rồi, vậy anh có thể thử thăm dò Sacha xem sao không, để anh ấy kể cho anh nghe chuyện đó xảy ra như thế nào ấy? Không, thề đấy, sau đó em không kể lại cho Noémie biết đâu… Ôi không, nhưng mà chị ấy đang đứng ngay cạnh em mất rồi! Em chạy vào toa lét rồi mình nói chuyện tiếp nhé! (Tôi đặt ngón tay lên miệng ra hiệu cho cả lũ im lặng.) Vâng… không, chỉ để biết thôi, chuyện kỳ cục thật đấy… ồ vâng, em sẽ kể cho anh từ đầu chí cuối! (nhận ra mình vừa nói gì, tôi chối đây đẩy bằng cách khoát tay với các cô bạn theo kiểu “tớ nói quá lên ấy mà, không có chuyện đó đâu”.) Được rồi, nhất trí vậy nhé, giờ anh tắt máy luôn đi. Nếu lỡ có gặp phải việc gì, em sẽ yêu cầu bệnh viện gọi số nhà riêng của Sacha để báo anh biết tin! Vầng, nhé anh nhé… hôn anh. (Tôi tắt máy rồi nhìn Noémie.) Cô nàng tóc nâu chính hiệu của em ơi, thông tin đang trên đường đến rồi đó!

Roxane (sốt ruột). – Vậy tối qua hai người đã làm gì?

Cậu bồi bàn bước tới, đặt trước mặt chúng tôi vài cái đĩa. Trong lúc chờ cậu ta thao tác xong, chúng tôi người này nhìn vào đĩa của người kia với đôi chút thèm thuồng.

Đợi cho cậu ta đi khỏi, chúng tôi liền tiếp tục chuyện trò và nếm thử mấy món rau lạnh.

Noémie thổi thìa xúp cho nguội.

– Hắn gọi điện bảo vừa đưa một anh bạn về gần phố nhà tớ và sẵn tiện muốn ghé qua nhà tớ uống một tách cà phê…

Roxane cười khẩy:

– Vớ vẩn kinh! “Anh bạn” đó chính là tớ chứ đâu, anh ta đưa tớ về quận XVI trong khi cậu ở tận đầu kia thành phố… quận XIX!

Noémie. – Xin nhớ cho là tớ cũng đã nghi ngờ cái lý do sặc mùi mờ ám đó…

Tôi (tò mò). – Đến lúc nào thì anh ấy mới nhảy xổ vào chị?

Noémie. – Cô đùa hay sao thế? Hắn nhát chết đi được! nhưng cũng chính vì thế mà chị mới gục đó. Vẻ mặt của một cậu trai dễ bị tổn thương, hơi vụng về… Bọn chị đã nói chuyện đến… ít nhất là hai giờ sáng…

Tôi (bối rối). – Vậy là… Anh ấy hẳn phải mết chị lắm. Thường thì mỗi khi kể cho bọn em nghe những cuộc chinh phục, anh ấy trông chẳng khác nào Rocco Siffredi[22] vừa tiêm vitamin C…

Henri (với nụ cười tươi rói). – Thế nào hả anh chàng cáu bẳn? Hình như hôm qua ông vừa ghé thuyền vào bến

Noémie hả?

Sacha (cười bí hiểm). – Hê hê hê… Miguel (quan tâm). – Hả?

Tom (đặt tiền). – Mẹ ông sẽ ghen cho mà xem… Sacha (hạ bài). – Này, ông kẹp cái này vào mông đi!

Nó sẽ dạy cho ông cách nói năng về mẹ tôi!

Tom (cười xòa). – Thằng khốn, chơi đi chứ!

Câu chuyện của Noémie hấp dẫn đến nỗi chúng tôi hầu như quên cả ăn món kiêng khem (xa lát).

Noémie. – Thực ra là không đâu. Nếu tính điểm khoản hôn, tớ cho hắn điểm… hừm… tám trên mười.

Tôi. – Tại sao không phải là mười điểm?

Noémie. – Hắn không nín thở được lâu.

Tôi (ngạc nhiên). – Không nín thở được lâu lại chỉ được điểm tám á?

Noémie. – Khoan đã Déborah, đó là một điểm cực cao rồi đấy!

Tôi (tò mò). – Vậy theo chị, ví dụ như điểm hai thì sẽ thế nào?

Noémie. – Hừm… Sẽ là một gã như trong phim, môi chỉ hơi mở hé, không có màn cháo lưỡi vì gã không biết là phải đưa lưỡi ra…

Daphné (bẻ tay răng rắc). – Tớ cũng biết một anh chàng điểm hai đấy! Loại đàn ông vừa hôn vừa rỏ dãi, đến mức sau khi hôn cậu buộc phải lén chùi sạch cằm…

Tôi. – Ọe…

Noémie (giọng chuyên gia). – Không, tớ cho như thế vẫn còn được điểm ba hoặc bốn. Một gã điểm hai thực sự, đó là loại đàn ông đẩy lưỡi thẳng vào cổ họng bạn, như một cây phất trần tìm cách cù amiđan của bạn, và chuyện đó khiến bạn có phản xạ buồn nôn…

Roxane (vỗ đầu gối cái đét). – a phải rồi, thể loại này tớ cũng biết! Rồi còn cả thể loại không chịu đánh răng khiến hơi thở bốc mùi đến mức bạn phải tìm cách thở qua lỗ tai gã…

Noémie (nhăn mặt). – Thể loại tuyệt đối tệ hại là đây: gã vừa khỏi viêm thanh quản nhưng vẫn cố hôn bạn, mặc cho lưỡi bạn sẽ chạm phải thứ dịch nhầy…

Roxane và tôi. – aaaaaaaaaaaaaaahhhhhh! Daphné (cười khẩy). – Cậu tởm quá đi!

Noémie (sành sỏi). – Chưa được nửa điểm, đó là những gã vừa hôn người ta vừa sờ nắn ngực như thể đang vắt sữa bò hoặc nhào bột bánh…

Tôi (nhìn cả hội vẻ mỉa mai). – Thế đấy! Tớ phát ái ngại cho các cậu nếu các cậu chưa bao giờ biết đến một chàng điểm mười trên mười… Người biết sử dụng lưỡi mình cho đúng cách, biết điều tiết nhịp độ, sức ép, biết đính kèm những nụ hôn bằng ánh mắt sâu thăm thẳm, bằng những cú chạm mũi, bằng những cái nhay nhay môi đầy khoái lạc, bằng cách lùa tay vào tóc và những ngón tay lướt nhẹ quanh khuôn mặt…

Daphné (nhảy dựng lên như bị ong chích). – Ô có chứ! Gaétan vẫn thường hôn đúng như vậy đấy!

Roxane (chạm tự ái). – Nếu không biết chắc Nicolas thủy chung, tớ dám thề rằng cậu phải hôn lão rồi thì mới có thể miêu tả chính xác kỹ thuật của lão đến thế!

Noémie (đúng mực). – Trừ cái khoản nín thở ra thì

Sacha làm đúng như vậy đấy.

Tôi (giễu cợt). – Sao cả đám bọn mình lại may mắn thế nhỉ…

Tom thảy vài tờ tiền xuống bàn.

– Tôi đặt thêm năm củ đây.

Henri không ngần ngại đến một giây, làm theo luôn.

– Tôi theo.

Miguel, đẩy tiền của mình về phía cái đống nho nhỏ vừa hình thành, nở một nụ cười rộng ngoác đến khả ố, được giả định là để tạo lòng tin cho mọi người.

– Vậy còn cô nàng Noémie thế nào? Mông to hay ngực bự?

Mải chơi bài, Sacha cởi phăng áo phông ra rồi lơ đãng gãi rốn.

– Ngực hơi nhỏ, nhưng mông chắc nịch, chân thon… chà chà. Bên trong có cả đai đeo tất nhé, và đủ thứ. Một cô nàng bốc lửa thực thụ.

Miguel (ấn tượng ). – Thật hả? Henri (châm chọc). – Thật sao?

Sacha (điềm tĩnh). – Tôi nói rồi đấy thôi, một cô nàng bốc lửa thực thụ.

Miguel Corral de Bustos vớ một nắm đậu phộng bỏ vào miệng nhai rau ráu, trí tưởng tượng đang hoạt động hết công suất. Rõ ràng, việc kết hôn với một phụ nữ xinh đẹp không ngăn nổi gã huyễn hoặc điên cuồng về những cuộc phiêu lưu của các ông bạn còn độc thân.

Tom Berger, đẹp trai nhất hội, đứng dậy đi lấy bia. Gã một mực cố chấp không chịu thỏa hiệp về sự cân đối xét trên phương diện giải phẫu mà đối tượng các cuộc chinh phục của gã hẳn phải sở hữu, bằng không sẽ bị đánh trượt không thương tiếc. Chứng hói muôn năm, nó sẽ nhắc cho gã biết mình là ai.

Sau khi uể oải sập cửa tủ lạnh, gã quay về bàn rồi chia cho mỗi người một lon bia, trừ Henri không thích bia đang nhấm nháp whisky.

Tom. – Riêng tôi, gặp phải mấy nàng ngực nhỏ là té ngay.

Sacha. – Ông đang đánh đồng số lượng với chất lượng đấy, bạn thân mến ạ.

Tom. – Làm gì có chuyện.

Sacha. – Loại rũ xuống là dưa hấu.

Tom. – Loại không đầy nắm tay là trứng áp chảo. Miguel (cười khả ố, quay sang bảo Henri). – Chắc ông không phải buồn phiền với Déborah đâu nhỉ, cô nàng có cặp…

Henri (nhìn Miguel chằm chằm bằng ánh mắt sắc lạnh). – Cặp gì?

Miguel (ấp úng ). – Cặp… đợt giảm cân. Việc ăn kiêng của cô ấy hiệu quả chứ?

Henri (đã bớt căng thẳng ). – Hiệu quả, cô ấy giảm cân rồi. Nhưng không giảm bằng ông đâu.

Tôi vén tóc Noémie lên, tò mò bởi những gì đang nhìn thấy.

– Ôi trời… chị có vết gì dưới tai đây? Chị bất cẩn va vào đâu à?

Noémie. – Ừ. Tôi va phải một cái miệng đấy.

Tôi. – Khoan đã, tới mức này thì đâu phải là hôn, là vết côn trùng đốt mới đúng!

Daphné có vẻ bị ấn tượng mạnh:

– Chà chà… cái gã Sacha này ghê thật! Chắc là cậu không phải buồn chán rồi…

Noémie tiết chế:

– Cậu tỉnh lại đi. Hắn hôn tớ chỉ vì muốn tháo móc áo lót tớ ra thôi. Nhưng vì mãi không tháo được nên hắn dính lấy cổ tớ suốt năm phút liền để rảnh tay đánh vật với mớ dây dợ đó. Rốt cuộc, hắn đã làm hỏng của tớ cái áo lót và cổ tớ thì có vết như bị áp sắt nung thế này đây.

Roxane. – Hắn làm hỏng của cậu một cái áo lót hả? Đắt tiền không?

Noémie. – Khôôôông… Cậu nói thế nào ấy chứ, lúc đó tớ có đợi ai đâu, tớ mặc mấy thứ đồ lót cũ vải bông làng nhàng thôi…

Tom. – Nên nhớ, mấy cái đai giữ tất luôn ở đó để bù cho vụ ngực nhỏ… hiệu gì ấy nhỉ?

Sacha (hờ hững ). – Hừm, tôi đoán là… Aubade. Có lẽ là La Perla.

Cả lũ đàn ông con trai (với những tiếng huýt đầy ngưỡng mộ). – E hèm… không tệ chút nào! (Miguel vỗ hai tay lên mặt bàn và bắt chước tiếng chó sói tru.)

Sacha (với một nụ cười nhếch mép đầy vẻ hạ cố). – Mấy ông đừng ghen tị làm gì. Rồi một ngày nào đó các ông cũng rơi vào hoàn cảnh tương tự thôi. Khi nào mấy ông lớn hẳn rồi ấy.

Miguel (nuốt ực một ngụm bia). – Vậy thì nói tôi nghe đi: cô nàng… (Đảo đôi mắt dâm đãng mà một nhà văn có xuất thân tử tế cũng không tài nào miêu tả nổi.)

Sacha gieo mình xuống ghế và bật cười, lắc đầu, như thể chỉ riêng việc phải hồi tưởng lại cái đêm cuồng dại vừa trải qua cũng đủ khiến gã kiệt sức rồi.

Sacha. – Nghe đây ông bạn, chuyện rất đơn giản. Cô nàng đó hăng tiết vịt lắm, đến mức có lúc tôi nhắm mắt lại và ngỡ như có tới ba cô nàng.

Henri (cười ngoác miệng ). – Ôi trời, bình tĩnh thôi ông bạn. Ông quên là ông đang nói về chị họ của vợ tôi rồi hả? Rồi tôi lại giận bản thân vì đã không chọn đúng người!

Sacha (dịu đi một cách khó hiểu). – Vậy thì lúc nào ông muốn chúng ta đổi vậy. Ông thừa biết là tôi kết Déborah còn gì… cả mẹ tôi cũng quý cô ấy.

Henri ( giờ thì đã kém phần tinh quái hơn hẳn). – Không, cảm ơn. Cứ việc giữ lấy chiếc lò vi sóng của ông, tôi thì tôi giữ lấy tia mặt trời của mình.

Miguel (vỗ tay hoan hô). – Khá lắm…

Henri (khiêm tốn). – Tôi sẽ dạy cho ông, nhóc ạ.

Roxane. – Rồi sao? Hắn ta thế nào khi trên giường?

Noémie. – Trời… Nằm thẳng cẳng luôn. Cậu còn muốn hắn thế nào nữa?

Roxane. – Củ chuối thật.

Noémie. – Đúng là có một chuyện, nhưng mà… thôi, tớ không thể kể được. Thế thì xấu hổ cho hắn lắm.

Tôi (rơi cả dĩa). – Kể đi! Kể đi mà!!

Noémie (ngập ngừng ). – Chú ý nhé, chuyện này rùng rợn đấy…

Daphné (không chịu nổi nữa). – Nói toẹt ra xem nào!!

Noémie. – Ừ thì… hắn mang theo một cái. Tớ suýt ngất khi hắn lấy nó ra khỏi cái túi thể thao… chú ý nhé các nàng, quái đản lắm.

Roxane, Daphné và tôi nhìn nhau, đều nghĩ đến cùng một thứ.

Miguel (ngưỡng mộ). – Bạn thân mến ơi. Giờ thì ta có thể kết luận rằng ông thực sự đảm bảo rồi đấy.

Tom. – Lần này thì ông thắng to rồi nhé. Sacha (ưỡn ngực vênh váo). – Thì đó. Henri. – Mùi gì?

Sacha. – Rượu nho. Sô cô la Mon Chéri, loại tôi thích. Tom (vơ một nắm khoai tây chiên). – Trò này hơi xưa rồi, nhưng vẫn đẳng cấp lắm.

Tôi. – Ít ra thì chị cũng không phá lên cười vào mặt anh ấy chứ?

Noémie. – Không, mặc dù chị cũng phải can đảm lắm mới nhịn được cười đấy.

Roxane (rụng rời). – Sô-cô-la. Tớ không tin nổi. Hoa thì OK, thế nhưng… sô cô la ư? Hắn thấy cậu quá gầy hay sao?

Noémie. – Sau đó cái đồ tham ăn ấy chén sạch. Thậm chí không để lại cho tớ lấy một viên! Thật may là tớ ghét cay ghét đắng sô cô la.

Henri vừa chăm chú nhìn những lá bài đang cầm trên tay vừa gãi cằm. Hắn có vẻ lưỡng lự. Cuối cùng, hắn buột miệng:

– Các ông nói xem… khi người ta có một bộ ba và một đôi thì gọi thế nào nhỉ?

Vẻ chán ngấy, Miguel quẳng đám bài đang cầm trên tay xuống bàn.

– Ù rồi…

Tom càu nhàu rồi ngả bài. Hắn đứng dậy để vặn to tiếng ti vi đang tường thuật một trận bóng đá, hắn đã liếc mắt theo dõi kể từ đầu trận. Sacha, miệng ngậm một điếu thuốc, gãi đầu, cân nhắc các lá bài, nhìn Henri rồi thở dài, cũng đành quẳng bài xuống bàn.

Henri bật cười thỏa mãn, chìa ra đôi bảy thảm hại, rồi vơ lấy tiền bỏ vào túi:

– Một ván ù là tốt rồi, cảm ơn. Tôi chỉ muốn xem cái ngày tôi được một ván ù nó là như thế nào…

Sacha vỗ trán, rụng rời trước sự ngu ngốc của bản thân. Một bản hòa tấu những lời rủa sả vui vẻ vang lên từ khắp mọi nơi, trong khi Henri đếm tiền và cười hê hê luôn miệng…

Noémie. – Về mặt ngoại hình thì chẳng có gì để nói rồi, đó là một gã đẹp trai. Hắn có những thanh sô cô la… hừm…

Tôi cười lăn:

– Henri của em thì chẳng có các thanh sô cô la đâu. Kem đánh dậy thì có đấy!

Daphné, đoàn kết, thở dài:

– Gaétan, với cái bụng như thế, thì đúng là chết đói…

Noémie vừa nhấm nháp một miếng nhỏ đậu phụ trắng vừa tiếp:

– Không, gã Sacha này đúng là ổn đấy. Tớ đã kể cho các cậu nghe hắn có cái lúm đồng tiền duyên ơi là duyên ở cằm chưa nhỉ?

Tất cả mọi người đều thấy mềm lòng. Mấy cái lúm đồng tiền trên cằm thì quá duyên ấy chứ.

Ván bài tiếp tục, quyết liệt hơn bao giờ hết.

Henri (nói với Tom). – Công việc của ông ổn không? Tom. – Dào ôi… tàm tạm.

Henri ném cho hắn một cái nhìn có thể thâu tóm khoảng nửa giờ trò chuyện của đám phụ nữ.

– Nếu ông cần giúp một tay thì đừng ngại nhé. Tom đáp lại bằng cùng một ánh mắt đó:

– Cảm ơn ông.

Cùng các cô bạn, chúng tôi vừa thống kê những điều chúng tôi cho là không thể chịu nổi ở một gã đàn ông. Thể loại gàn dở hoặc có những dấu hiệu đặc biệt khiến bạn quyết định phải tránh xa gã ngay từ buổi tối đầu tiên. Chúng tôi mất tới ba tờ giấy ăn mới liệt kê đủ.

Thật lý tưởng, để tiêu diệt cảm giác thèm ăn. (nên nhớ là chuyện này khá tiện vì cả lũ chúng tôi đang cùng ăn kiêng.)

Không theo một trật tự nào:

– Loại kể lại tường tận chuyện đời mình như thể bạn là người chép tiểu sử hoặc bác sĩ tâm lý của gã, ngắt lời bạn không thương tiếc để lại nói về gã ngay khi bạn thử chen ngang.

– Loại dùng dĩa rạch trên đĩa ăn vì cầm không đúng kiểu, màng nhĩ bạn nổi gai giống như khi nghe thấy âm thanh phát ra từ một viên phấn quá khô miết trên bảng đen.

– Loại có vệt dãi trắng ởn nơi khóe miệng mỗi khi nói.

– Loại gãi hai hòn bi với vẻ thản nhiên như thể đó là cẳng tay hay gáy gã vậy.

– Loại kể chuyện cười rồi tự cười lăn lộn.

– Loại nói chuyện với ngực bạn.

– Loại thả một quả bom sinh học rồi nhìn quanh vẻ ngây thơ vô tội, lại còn hỏi “mùi gì thế nhỉ?”.

– Loại mải mê trả lời tin nhắn vừa nhận được trong khi bạn đang thổ lộ với gã một chuyện hết sức cảm động.

– Loại cực kỳ thích động chạm, không ngừng sờ mó nắn bóp để xác nhận rằng, về mặt thể xác, bạn vẫn đang ở đối diện hắn.

– Loại muốn trộ bạn và thêm thắt thật nhiều chi tiết đặc biệt vào lý lịch trích ngang của mình đến mức không còn đáng tin nữa.

– Loại chọn một tiệm ăn nhanh để đưa bạn tới ăn tối rồi luôn miệng ca ngợi với bạn mối liên hệ khó tin giữa chất lượng và giá cả của nơi đó.

– Loại nuôi móng tay ngón út chuyên để ngoáy lỗ tai.

– Loại luôn kết thúc bằng câu cửa miệng: “Tóm lại, là tôi thì tôi sẽ nói…”

– Loại hiểu rõ phụ nữ đến mức tống cổ không thèm vòng vo chàng trai tặng bạn một bông hồng, để sau đó ra mặt vênh váo vì đã giúp bạn thoát được một tay bán hàng rong bám dai như đỉa.

– Loại kể với bạn về vợ cũ của mình cả buổi tối, và không ngừng so sánh bạn với cô ta, ngay cả khi gã có ý khen ngợi bạn chăng nữa.

– Loại đi giày mọi. Tệ hơn nữa là loại giày mọi gắn quả tua. Trên cả mức tệ là những đôi giày mọi màu trắng gắn quả tua. Tuyệt đỉnh tệ là những đôi giày mọi màu trắng, bóng và gắn quả tua.

– Loại giải thích với bạn rằng gã muốn có một bức ảnh của bạn để đưa cho Ông già noel, để ông già biết chính xác món quà gã muốn nhìn thấy dưới gốc cây thông.

– Loại hỏi bạn rằng ngực bạn là thật hay giả.

– Loại cười nhạo kiểu tóc của bạn, trong khi bạn đã mất cả buổi chiều ở tiệm làm đầu.

Có vẻ như Sacha miễn nhiễm với mọi loại đặc trưng nêu trên. Hay lắm. Vậy thì anh ấy xứng đáng góp mặt trong số những bạn trai tiềm năng của chúng tôi.

Tiếng phát thanh viên truyền hình hét vang. Vừa có chuyện gì đó xảy ra.

Tom liếc về phía màn hình, nhảy phắt lên, đập tay ầm ĩ rồi thét lớn:

– Vaaaaaaaaào!! Mẹ cha lũ ngu này, thế là chúng ghi bàn rồi!!

Sướng điên lên, gã nhảy nhót tưng bừng, tay chân vung loạn xạ như thể đang cố so găng với đèn chùm.

Các gã khác đang ngồi quanh bàn chơi bài poker đều ngẩng đầu lên rồi làu nhàu ra chiều hài lòng. Môi nở nụ cười ngây ngô, các gã xem lại bàn thắng đang được quay chậm. Người ta chỉ còn nghe thấy tiếng bình luận hùng hồn của một nhà báo đang xúc động: “Ô lala lala!”

Tom quay trở về chỗ ngồi sau khi vui sướng đập tay với Henri. Rồi mỗi gã lại nêu ý kiến cá nhân về việc nên giữ lại cầu thủ nào, loại bỏ cầu thủ nào trong đội.

Daphné. – Mà nếu không thì chi tiết này sẽ gây khó chịu đây: quần lót ngắn hay dài?

Noémie (kinh hãi). – Dààààài, các cậu tưởng tượng được không!

Roxane. – Biết đâu đấy, nhưng quần lót dài bó hay… rộng?

Noémie. – Trời… tớ có để ý lắm đâu…

Roxane và tôi (đồng loạt quay sang nhìn nhau). – Thế thì bó rồi.

Lúc này ti vi đang phát quảng cáo. Trên màn hình là một cô nàng tuyệt mỹ đang vừa gội dầu Tinh chất Thảo mộc dưới vòi sen vừa thốt ra những tiếng rên rỉ ngất ngây. Ma lực của quảng cáo. Trên thực tế, để kêu la như trong quảng cáo thì chỉ cần rót dầu gội luôn vào mắt là đủ. Đảm bảo là gào thét.

Miguel (mắt sáng rực). – Bố khỉ, em gái này ngon thế…

Tom (phấn khích). – Chuẩn luôôôôôn… Henri. – Được rồi, hai ông có chơi không đấy?

Sacha. – Em gái này, vấn đề là em muốn bao giờ và ở đâu thôi.

Miguel nhún vai, vẻ như muốn nói: “Anh bạn ơi, cứ việc mơ đi, em ấy cần là cần một gã như tôi kia”, cả câu này nằm gọn trong một động tác nhún vai duy nhất.

Gã kín đáo cởi chiếc vest đã mặc cả buổi tối ra để lộ chiếc áo sơ mi nhàu nhĩ mặc bên trong. Tom ngay lập tức nhận ra điều ấy liền trêu ngươi:

– Ôi trời Miguou ơi, áo sơ mi của ông… vợ ông đang đình công hay sao ấy nhỉ?

Miguel ngượng nghịu lùa tay vào mớ tóc lưa thưa.

– Ờ… không, chỉ là cô ấy… ờ… không có thời gian thôi… Tom (nói với Sacha). – Ông thấy chưa ông bạn, mấy mụ đàn bà ấy mà, nếu không biết cách uốn nắn ngay từ đầu thì sau này ông tàn đời ngay.

Sacha. – Ừm, tôi quá tử tế với đàn bà con gái ấy chứ. Mẹ tôi lúc nào cũng bảo tôi như vậy.

Henri (ra bài). – Tôi tố con mười.

Tom. – Lại nữa à, sẽ là em gái trong quảng cáo kia chứ tôi không nói đâu…

Henri (nháy mắt). – Ừm, em gái ấy tha hồ vò nhàu của tôi bất cứ thứ gì em ấy muốn…

Cả bọn cười khùng khục khoái trá, kể cả Miguel.

Rồi Tom duỗi dài chân dưới gầm bàn và cởi thêm thắt lưng. Gã đã đánh chén no căng rốn. Miguel ợ một tiếng rõ to, sặc mùi cá trồng. Henri lén gửi cho tôi một tin nhắn để nói rằng anh yêu tôi.

Miguel (người luôn tin vào thuyết định mệnh). – Dào ôi… đàn bà rặt một lũ nhiễu sự. Chuyện đúng là thế đấy, quy định sẵn trong gien rồi chứ không phải đùa.

Sacha (đồng cảm). – Ông bạn nói chí phải.

Henri (hạ bài xuống mặt bàn). – Tôi đi ngủ đây. Tom. – Tôi cũng vậy.

Miguel. – Cũng thế luôn.

Sacha (ngả bài ra rồi cất tiền đặt vào túi). – Nhất định rồi, các nàng ấy đã nói tôi nghe hết rồi!

Một tia ngưỡng mộ xen chút ghen tị lấp lánh trong mắt các ông bạn ngồi quanh.

Miguel (quan tâm). – Nói xem nào, ông sẽ gặp lại cô nàng heo con ấy chứ? Mà cô nàng có ngon lành không đã? Đêm hôm trước cô nàng đã đạt chứng chỉ… giường chiếu chứ? Huhuhuhu… (Cười ngờ nghệch.)

Tom (vừa nói vừa phát vào vai Miguel). – Trò chơi chữ của ông khá đấy, nhất là từ một gã thậm chí còn chưa lấy được chứng chỉ… Nghịch cát!

Henri (nhăn mặt). – Chứng chỉ… cái đầu ông, mấy câu xỏ xiên của ông ấy thì có mà chứng chỉ… cái đầu ông.

Miguel (quay sang Tom). – Tôi ăn tiếp ít bánh baklawa nữa đây, còn ông?

Tom cố tìm một câu trả lời dí dỏm, nhưng không tìm ra nên đành đáp:

– Tôi thì không.

Sacha (cười khẩy, gom tiền thắng lại thành chồng ). – Xong rồi chứ? Có lẽ tôi sẽ gặp lại cô nàng. Vào một tối nào đó cảm thấy khó ở trong người. Gọi lại cho cô nàng cũng chỉ vì không muốn gánh trách nhiệm về một vụ tự sát thôi…

Henri (mỉa mai). – Chỉ một vụ tự tử thôi sao?

Sacha (đan tay sau đầu, vẻ hoan hỉ). – Thế thôi ông ạ. Một khi đã nếm phải Sacha thì không bao GIỜ cai được nữa đâu!

Noémie. – Ban đầu, tớ phải thú thực là chẳng nên trò trống gì. gần như là thất vọng nữa cơ. Thế rồi đến khi rốt cuộc hắn cũng cởi được áo lót của tớ ra thì đúng là không thể tin…

a ha, thôi xong, cuối cùng thì Noémie cũng kể những chi tiết nóng hổi trong cái đêm cô nàng ở cùng với Sacha!

Chúng tôi căng tai ra, dao dĩa đặt hết xuống, tôi thì tay đỡ lấy cằm, nhưng ánh mắt vẫn không thể rời khỏi những bàn xung quanh. Với tôi, quan sát mọi người khi họ đang ăn uống chính là thú tiêu khiển.

Tôi dõi theo họ từ khi họ bước vào nhà hàng như bước vào một lãnh thổ đã chinh phục thành công. Đàn ông đi trước, giống kiểu con đực hùng dũng dẫn con cái của mình vào một đồng cỏ sinh thái để tha hồ đánh chén thỏa thuê. Tôi thấy họ cao ngạo liếc những kẻ đã có mặt từ trước trên lãnh thổ mà họ sắp sửa vây hãm. Nếu không gian phù hợp với vòng ba cao quý của họ, những người đó liền thay đổi thái độ, trở nên nhã nhặn và tự cho phép mình đặt mông xuống.

Những kẻ ga lăng nhất trong số họ còn kéo cả ghế cho người phụ nữ cùng đi ngồi trước, cho phép họ ngồi xuống mà không phải tiêu tốn quá nhiều năng lượng khi gắng sức (vì mỡ sẽ cải thiện khả năng thụ thai những đứa trẻ mà họ dự định sẽ tạo ra sau đó, nội trong buổi tối).

Khi thực đơn được mang ra, rất thú vị nếu được theo dõi thái độ của người đàn ông với bồi bàn. Trên đó thể hiện toàn bộ nét dí dỏm mặn mà trong tính cách của anh ta. Kẻ đối xử với bồi bàn tới ghi món như một nô lệ hạng bét của bét (trong khi vẫn xơn xớt cười nói với người phụ nữ cùng đi) có lẽ chỉ trong vài ngày nữa sẽ dùng chính cách đó mà đối xử với cô nàng, khi hắn đã kết thúc cái trò vờ tỏ ra mình là người hài hước.

Hai mươi phút sau, khi các món đã được mang lên, mỗi người sẽ tức khắc quên đi sự tồn tại của người kia.

Chính lúc ấy, màn diễn mới có thể thực sự bắt đầu. Như thể bị đĩa thức ăn đầy ngất thôi miên, họ lùi lại để ngắm nó cho thật kỹ, rồi lại gần và, cánh mũi rung lên vì xúc cảm, chăm chú nhìn những thứ để trong đĩa với vẻ thán phục. Không ngần ngại xoay đĩa để có thể chiêm ngưỡng vẻ hoàn hảo của nó dưới góc nhìn tốt nhất (chỉ có họ mới biết là góc nào).

Giây tiếp đó, nhờ phản xạ sinh tồn xa xưa, họ đánh chén ngấu nghiến những thứ có trong đĩa, để kiểm tra xem lựa chọn họ đưa ra có chuẩn xác không. Thường thì họ sẽ được yên lòng. Trong trường hợp chưa yên lòng, họ sẽ không do dự nếm luôn món của người ngồi cạnh. Nhất là khi trong đĩa của người ngồi cạnh có món khoai chiên.

Tôi thích quan sát cách mọi người đưa thức ăn lên miệng. Động tác này tiết lộ toàn bộ năng lực gợi tình của họ. Lúc họ thưởng thức một chiếc sandwich, tôi thấy buồn cười khi chứng kiến sau mỗi miếng họ lại xem xét hình dạng của cái bánh. Thị giác đã trở thành tác nhân kích thích giúp họ ngon miệng, họ lấy đà với một tia cuồng dại trong mắt như muốn nói: “Ôi-kích-động-quá- kích-động-quá-đi… NGOOOÀM!” rồi họ vừa nhai vừa kiềm chế để không rên rỉ cảm xúc đó thành lời. Ngày còn bé, ta có thể vừa nhảy lò cò vừa ăn bữa quà chiều ngon lành khôn tả. Nhưng giờ lớn rồi, ta không thể làm vậy nữa.

Đôi khi quá tàn nhẫn.

Một anh bồi bàn đi ngang qua bê một khay chất đầy đá nghiền bên trên là vỏ hàu xam xám. Cách mọi người thích thú trước những món chẳng mấy ngon lành như “hải sản” không ngừng khiến tôi bị cuốn theo. Khi nghĩ đến việc, xét về mặt kỹ thuật, lũ tôm chính là loài côn trùng của biển, ta bèn quan sát chúng bằng một ánh mắt khác lúc bóc lớp vỏ màu hồng tương đương với cánh loài gián. Chưa kể những con hàu tương đương với… với gì mới chính xác nhỉ? Chất nhớt của nước triều à? Lòng trắng trứng sống của đại dương? Cứ theo đà này thì có lẽ người ta phải nói về bệnh trĩ của thế giới biển cả khi ngồi trước một đĩa nhím biển? Tôi tự hỏi.

Và biết nói gì về những kẻ đi ăn thành từng nhóm? Cái cách họ ganh đua nhau từng tiếng cười đơn giản là khiến người ta kinh ngạc. Họ cười nhiều đến nỗi ta có cảm tưởng cuộc đời họ chưa bao GIỜ hạnh phúc như giây phút đó. Thực ra, điều này đúng với kẻ nào cười nhiều nhất. Như thể họ đang tham gia vào một cuộc thi xem ai có chất giọng vang trong nhất hay ai nịnh bợ đối phương giỏi nhất.

Ngay cả khi cuộc họp tổng kết diễn ra sau đó khi đã ngồi vào xe sẽ thật nặng nề và độc địa (“Cậu thấy Alex không, những trò ngu si mà cô ta đã tung ra hàng đống suốt buổi tối nay ấy?”), thì trong lúc chờ đợi người ta vẫn cứ cười phá lên, mặt mày rạng rỡ và khoe răng hết cỡ. Này, bàn đằng kia đã gần xong bữa. Tôi thích vẻ mặt ngơ ngác của một vài người khi nhà hàng phục vụ món tráng miệng. Cùng ánh mắt rối rít biết ơn họ gửi tới cậu bồi bàn, như để cảm ơn cậu ta từ tận đáy lòng vì món quà ứng tác này, thay vì thở dài trước ly kem ba viên có giá bằng cả ba lít kem mua ở siêu thị…

Noémie. – Kể ra gã này cũng là một quảng cáo sinh động cho những gã khác còn gì.

Cô nàng quay sang nhìn tôi, đợi tôi xác nhận. Tôi (giật bắn người). – Ơ, ai cơ, Sacha hả?

Noémie. – Ôi không, Miguel ấy chứ! Nãy giờ cô không nghe chị nói gì hay sao?

Tôi. – Có chứ, có nghe, trời ạ. Em có bỏ sót mẩu nào đâu. Anh chàng Sacha đó đúng là ngựa nòi thuần chủng đấy. Chuẩn luôn!

Tom dập thuốc, nhìn các lá bài đang cầm trên tay rồi mỉm cười vẻ thỏa mãn, chậm rãi lắc đầu. Henri nhấp một ngụm whisky, đặt ly rượu xuống rồi miết một bên lông mày vẻ suy tư. Miguel, áo sơ mi phanh cúc, lơ đễnh gãi đám lông ngực và lấy một lá bài khác. Sacha đưa cho Miguel một lá. Lúc này ti vi đã tắt. Thi thoảng vang lên vài lời nhát gừng hoặc làu nhàu. Không một gợn buồn phiền nào lơ lửng trong không khí.

Khỏi phải nói, các gã trai đang thực sự trải qua một buổi tối vui vẻ.

Bình luận