Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Lần đầu bên nhau

Chương 9: Nhớ nhung

Tác giả: Thái Trí Hằng

Hai tuần liền sau đó, tôi phải học cách tự thôi miên để chống đỡ những buổi bình minh và hoàng hôn, những buổi ban ngày và ban tối nhớ về cô ấy. Liên tục nhắc mình: cô ấy chỉ là Flying Dance lướt trên mạng, và cô ấy đã từ chối cùng tôi bay nhảy trong đời. Tôi né tránh máy tính, tránh mọi thứ liên quan đến cà phê. Tôi nhốt mình trong đống sách và lũ bạn bè để trốn tránh cảm giác day dứt. Nhưng mọi cố gắng đều thất bại. Hoá ra đâu phải tôi không nhớ về cô ấy, mà chỉ là cố quên sự xúc động do nỗi nhớ đem lại mà thôi. Giống như thể không phải tôi không hít thở, chỉ có lúc không để tâm đến không khí. Con người ta có thể ngừng thở trong giây lát, nhưng không thể ngừng mãi. Tôi quyết định đi tìm Evan.

Hôm ấy là 15 tháng 1 năm 1998. Trời mưa từ sáng sớm, bắt đầu trở lạnh. Có lẽ do thời tiết, khi chạm vào nắm đấm cửa, tôi thấy tay mình hơi run rẩy.

– Xin hỏi Evan có nhà không?

– This is Evan speaking. May I have your name?

– Tôi… tôi…là Đồ Tồi…

Thật chẳng biết xưng tên làm sao, chắc cô ấy không biết bút danh jht, và lại càng không biết tên cha sanh mẹ đẻ của tôi, đành phải xưng thế này.

– Just a minute! I go down right now!

Một lát sau, có tiếng mở cửa rầm rầm, rồi bước chân dẫm lên cầu thanh bình bịch. Tiếng động và tiếng chân ấy chắc của một cô nàng mạnh mẽ lắm. Evan hiện ra ở cửa, cột tóc vắt võng lên bằng sợi dây chun. Gương mặt cô ấy ra sao tôi chưa kịp nhìn kỹ, bởi vì ánh mắt bị đập vào bộ ngực… siêu đồ sộ, mà cô ấy lại còn mặc đồ bó.

– Anh là Đồ Tồi? – Cô ta ngó tôi với ánh mắt dò xét.

– Yes. This is Đồ Tồi speaking… – Tôi học cách nói ban nãy của Evan, hy vọng cô ất sẽ nhẹ nhàng hơn tí chút.

– Sao bây giờ mới tới? – Evan chống nạnh, trợn mắt nhìn tôi.

– Tôi không biết… tìm cô ấy ở đâu. – Trông bộ dạng Evan như vậy, tôi đành rón rén trả lời.

– Anh không biết đường đến hỏi tôi à? Học nhiều thế làm gì? Chả có tí IQ gì cả!

– Thế cô biết cô ấy ở đâu chứ? – Giọng tôi hơi run rẩy, vì tôi đã thấy một tia hy vọng.

– Vớ vẩn, đương nhiên là biết chứ. Tôi đi thăm cô ấy rồi. Thi học kỳ xong tôi sẽ đến đấy. Rủi tôi đi rồi thì anh làm thế nào?

Âm lượng và tốc độ bắn lời của Evan ngang tầm súng máy.

– Xin lỗi, có thể cho biết chỗ cô ấy…?

– Đây này. – Evan chìa ra một tờ giấy, có hai chữ Đài Bắc, và số phòng trong bệnh viện Vincent.

Tôi ngây ra nhìn, dường như trong mắt cô ấy ngấn lệ.

– Anh đần ra đấy làm gì? Biến ngay đi thăm cô ấy cho tôi nhờ.

– Đây là…

– Shut up! Nói nhiều quá. đi nhanh đi. Mà này, Đài Bắc lạnh lắm, nhớ mang quần áo ấm đấy.

Cánh cửa đóng lại cái “rầm” sau lưng tôi. Evan không phải loại Gh bình thường, mà nên xếp vào loại Gh+.

Tôi nghe theo lời Evan, mang sẵn vài bộ quần áo ấm. Nhưng không phải vì sợ lạnh, mà vì không biết sẽ ở đó bao lâu. Tôi gọi điện cho em gái đang làm việc ở Đài Bắc, bảo rằng tôi sẽ đến ở mấy ngày. Đặt chân lên chuyến bay 11 giờ 40 đi Đài Bắc, tôi hồi tưởng lại hai tuần trước cô ấy cũng đã đi trên chuyến bay này về nhà. Vừa ngồi lên máy bay tôi liền tự động thắt dây an toàn. Không phải vì cô tiếp viên hôm nay không đẹp, mà bởi vì tôi tin chắc sẽ không cô gái nào có mùi hương dịu dàng như cô ấy của tôi. Tôi để đồ đạc ở văn phòng cô em gái, lên xe số 277 đến bệnh viện Vincent.

Tôi bước vào phòng bệnh rồi khe khẽ ngồi yên, ngắm Flying Dance trong giấc ngủ. Mái tóc dài khẽ buông trên gối, không còn những sợi màu cà phê. Gương mặt hơi tròn hơn, không thanh thoát như trước. Trên gò má và sống mũi có những vết chấm đo đỏ. Lông mi khẽ nhướn lên, chắc là đang nằm mơ. Cô ấy mơ thấy gì, điệu nhảy trong sân trường, lần hẹn hò trong cửa hàng, bộ phim Titanic hay mùi nước hoa trước cổng nhà? Bóng tối buông xuống. Tôi định bật đèn, vì không muốn cô ấy nằm đơn côi một mình trong bóng tối, nhưng lại sợ ánh đèn làm mất giấc ngủ của cô. Tôi đang suy nghĩ, thì cô ấy tỉnh dậy nhìn tôi trân trối, rồi quay mặt vào tường. Đôi vai run rẩy. Cô ấy gầy đi rất nhiều. Mãi một lúc sau, cô ấy mới quay lại, dụi dụi mắt rồi khe khẽ nở nụ cười óng ánh.

– Đồ Tồi, anh đến đấy à?

– Ừ, hôm nay thời tiết đẹp quá, phải không em?

– Phải đấy, mặt trời cũng thật tròn anh nhỉ… hi hi hi…

Chúng tôi đã từng đùa như thế khi đi xem phim. Chỉ có điều, giờ đây đang mưa tầm tã, thời tiết không đẹp, và cũng không có mặt trời như hồi hai đứa ở bên nhau.

– Đồ Tồi ơi, anh ngồi đi, đứng mãi làm gì.

Nghe thấy cô ấy nhắc nhở tôi mới ngồi xuống, bỗng chốc tôi thấy chân mình mềm nhũn ra như bún, tôi đã đứng suốt mấy tiếng.

– Anh gầy đi đấy!

Tôi mới là người được nói câu ấy chứ!

– Anh đói không? Anh ăn chưa? Thức ăn trong bệnh viện không tốt lắm, nên bệnh nhân gầy thế này đây. Còn thì những thứ khác đều tốt, Chỉ có điều, không được nói chuyện với anh nên cũng hơi buồn. Anh viết xong luận văn chưa? Năm nay chắc chắn sẽ tốt nghiệp chứ?

Chờ một tí đã nào, anh hay là em đang nằm trên giường bệnh vậy, sao chỉ toàn là em hỏi anh? Nhưng thực ra tôi cũng không định hỏi gì nhiều, bởi vì tôi đến thăm cô ấy chứ không phải đến để thoả mãn lòng hiếu kỳ. Có lẽ tôi nên học nói vài câu ướt át như trong phim, nhưng tôi vẫn chỉ là tôi, không thể lãng mạn hơn được. Tôi chỉ mong cô ấy nhanh chóng rời khỏi gian phòng bệnh đầy không khí u buồn này và quay lại Đài Nam ấm áp. Tôi sẽ ở bên cô ấy, không để cô ấy cô đơn.

Một lúc sau, mẹ Flying Dance đến. Bà trạc 50 tuổi, hơi đậm người, ngoại trừ nụ cười tươi tắn, hai mẹ con không giống nhau là mấy.

– Cháu phải về rồi, chào bác ạ!

– Anh… anh… – Cô ấy đột nhiên hơi nhổm dậy, sợ hãi…

– Mai anh sẽ đến, ngày kia anh cũng đến, cho tới khi em rời khỏi nơi này.

Trước khi về nhà em gái, tôi rẽ qua cửa hàng mua lọ Dolce Vita to nhất. Cô em gái cười tít mắt bảo anh em trong nhà cần gì khách sáo quá. Tôi bảo nó đúng vậy, lọ nước hoa này không phải để cho em. Nó tức điên. Đêm hôm đó, tôi trằn trọc không ngủ được tí nào. Đài Bắc không có gà, tôi chỉ dám hé cánh cửa sổ để xem trời sáng hẳn chưa.

Tia nắng đầu tiên lọt vào phòng, tôi bèn tung chăn dậy, nhảy lên taxi, vì không muốn lãng phí thời gian chờ đợi trên xe buýt. Khi tôi đến bệnh viện, Flying Dance đang đọc tiểu thuyết, ngoài bìa quyển sách có một cô gái rất tươi, nhưng cũng không xinh bằng cô ấy.

– Đồ Tồi ấy à, em chờ anh mãi.

– Đêm qua em ngủ có ngon không?

– Em không dám ngủ say quá, kẻo anh đến lại không gọi em dậy.

– Thế ngủ thêm chút đi.

– Anh đến rồi ngủ làm sao được?

Tôi tặng cô ấy lọ nước hoa to, để cô ấy xịt thỏa thích ngay khi ra khỏi cổng bệnh viện. Cô ấy hỏi tôi Evan có đẹp không, tôi đáp rằng cô ấy quá bốc lửa, nhìn lâu đau mắt lắm, tôi sẽ giới thiệu cô ấy cho cậu Thái vốn thích ăn cay, để hai bọn họ tàn sát lẫn nhau. Cô ấy hỏi tiếp về thời tiết Đài Nam, tôi không kể rằng từ khi cô ấy ra đi, trời luôn luôn xám xịt, không có lấy một ngày ấm áp.

Chúng tôi nói chuyện một lúc nữa thì Flying Dance thiếp đi. Tôi không dám ghé sát vào cô ấy, vì trên khuôn mặt xinh đẹp bắt đầu dầy đặc những vết ban đỏ. Tối hôm qua tôi mới biết cô ấy bị bệnh lao da rất nặng, có lẽ không còn bao nhiêu thời gian…

– Anh nói gì đi chứ, sao cứ nhìn em mãi?

Tôi cũng chẳng biết nói gì, khi cô ấy ngày một yếu đi. Tôi có dự cảm không lành.

– Em khát quá, lấy cho em cốc nước.

– Anh không muốn rời em nửa bước, lỡ ra em lại bỏ anh đi mất thì sao?

– Anh nhớ không, lúc sắp chìm xuống, Jack nói với Rose rằng: “You must do me this honor. Promise me you will survive that you will never give up.No matter what happens, no matter how hopeless. Promise me now, and never let go of that promise”. Nhưng rốt cuộc đến khi Rose già cũng vẫn phải buông xuôi tay, để viên ngọc rơi xuống dưới biển. Em vẫn muốn uống cà phê…

– Trong bệnh viện lấy đâu ra cà phê hả em? Mà uống nhiều cà phê không tốt đâu, em đừng uống nữa.

– Anh cũng biết là cà phê không tốt thì về sau đừng uống nhiều quá nhé. Được không?

Tôi ngắm nhìn nụ cười trong mắt và trên môi Flying Dance, hoá ra cô ấy quanh co mãi để khuyên tôi đừng uống nhiều cà phê. Trong lòng tôi bỗng nhói đau, sống mũi cay nồng. Tôi học thủy lợi cơ mà, dân trong ngành làm sao có thể để nước tràn bờ, dẫu là nước mắt đi nữa.

– Được rồi… anh hứa… anh sẽ bớt uống cà phê.

– Thế nhân tiện hứa luôn với em bớt thức đêm đi nhé, Đừng lấy ngày làm đêm, lấy đêm làm ngày như bây giờ. Phải nhớ ăn bữa sáng. Không nên mặc đồ xanh lam nhiều quá, trông anh sẽ hơi u buồn, còn nữa…

Không khí xung quanh chúng tôi trở nên đặc quánh vị chia ly, có cảm giác người sắp ra đi dặn dò người ở lại. Vì không muốn cô ấy tiếp tục, tôi đành cắt lời:

– Anh đi lấy cho em ly nước, kẻo em khát.

– Bình nước có xa không anh? Nếu xa quá thì em không uống nữa.

Từ chỗ giường cô ấy nằm đến khúc quanh cầu thang đặt bình nước, con trai cần 67 bước, con gái cần 85 bước, cộng thêm thời gian hứng nước, tổng cộng mất khoảng từ 1,8 đến 2,1 phút.

– Không xa đâu em ạ, gần lắm.

– Thế thì anh đi nhanh rồi về. Em không muốn ở đây một mình. Em sợ một mình lắm.

Lần này, tôi không trả lời được nữa, chỉ cúi đầu bước ra, bàn chân run rẩy ngoài hành lang.

Bình luận