Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Lần đầu bên nhau

Chương 7: Titanic

Tác giả: Thái Trí Hằng

Ngủ một giấc dậy đã hơn 12 rưỡi. Hôm nay là thứ ba, mặc quần sịp màu vàng. May tôi đã trải qua thời kỳ bộ đội nghĩa vụ hà khắc, giờ tôi có thể hoàn thành mọi công việc buổi sáng, súc miệng, đánh răng, rửa mặt… chỉ trong vòng 10 phút. Chà chà, tôi bắt đầu chìm đắm tự thưởng thức nếp nhanh nhẹn chính xác của mình. Nhưng hôm nay không dư thời gian như mọi ngày, phải đi thôi. Tôi cuống cuồng vơ lấy chìa khóa xe máy lao xuống tầng một. Không kịp khởi động nóng máy, tôi lao vút đi như con thỏ chơi trốn tìm. Thực đáng tiếc, đáng lẽ hồi trước tôi nên đi đua xe mới phải. Tôi bỗng nhớ lời hứa với Flying Dance tối qua, phải lái xe cẩn thận. Nam nhi đại trượng phu nói lời phải giữ lấy lời. Vì thế, khi vượt đèn đỏ ở ngã tư tôi bèn nhìn ngó xung quanh thật kỹ xem có ông cảnh sát hay không. Nguy rồi, có lẽ sẽ muộn mất mấy phút. Không sao cả, tôi lén vặn kim đồng hồ chậm lại 5 phút, đến gần nhà cô ấy tôi chỉnh tốc độ giảm đi vừa phải.

– Đồ Tồi, chào anh! – Flying Dance nói giọng hơi bông đùa, giơ tay đeo đồng hồ lúc lắc trước mặt tôi.

– Ồ, đồng hồ của em đẹp thật.

– Đừng đánh trống lảng nữa, anh nói gì đi chứ!

– Ôi, anh xin lỗi, quên mất không khen ngợi cổ tay trắng ngần của em…

– Lại còn thế nữa, anh đến muộn 3 phút rồi đấy. Bây giờ là 1 giờ 03 phút.

– Thế à? Nhưng đồng hồ của anh mới 12 giờ 58 phút – Tôi cũng giơ tay trái lên lắc lắc.

– Hừm, thôi tha cho anh vậy.

– Xem phim gì đây, cô Flying Dance đeo chiếc đồng hồ xinh xắn?

– Tuỳ anh, anh Đồ Tồi đeo chiếc đồng hồ chỉnh chậm 5 phút.

Hoá ra cô ấy cũng biết trò này, tôi đành cười ngượng cho qua chuyện.

– Thái bảo là Titanic được lắm.

– Vừa hay cô bạn cùng phòng em cũng giới thiệu phim ấy.

– Cô ấy xem xong có khóc không?

– Có chứ, khóc đầm đìa. Em mang sẵn khăn đây.

– Thế chúng ta đến rạp Nam Đài nhé. 2 giờ 20 có xuất chiếu.

– OK, tuỳ anh.

Vẫn còn ối thời gian mới đến giờ. Tôi nhìn chung quanh, ngắm nghía nơi ở của cô ấy. Ngõ nhỏ yên bình, có hoa và cây cỏ, trông sạch sẽ và mát mắt. Quả là… địa linh nhân kiệt, cái ngõ đẹp thế này chả trách có cô gái xinh thế kia. Chỗ tôi ở thật ra cũng không tệ, chỉ có điều trước cổng luôn luôn có một đống rác to tướng, có lẽ là do có anh chàng Thái.

– Đồ Tồi ơi, thôi đừng ngây ra nữa, Em nghe nói đông người xem lắm, đi mua vé thôi.

– Được thôi, em có xe máy không?

– Không, em chỉ có cái xe đạp màu cà phê sữa kiểu Pháp đấy thôi.

– Thế thì đành chở em bằng chiếc xe máy màu nước biển Cao Hùng. Em không ngại chứ?

– Không ngại, nhưng mà chê… xe bẩn.

Flying Dance rút ra chiếc kính râm, mắt kính chắc chắn màu cà phê sẫm. Mùa đông năm nay thật ấm áp, hôm Giáng sinh tuần trước còn mặc áo cộc tay. Hôm nay, cô ấy ăn mặc khá giản dị, quần dài màu be và áo sợi màu vàng cam.

– Hôm nay em không mặc áo màu cà phê nữa à?

– Hi hi hi, hôm nay cho anh thư giãn một buổi, đi chơi với em mà cứ bị vặn vẹo thì thần kinh cũng căng thẳng lắm.

– Được thôi, đây quả là lý do tốt để thừa nhận mình thua.

– Hi hi hi…

Cô ấy nhẹ nhàng ngồi lên yên sau, bám vào thắt lưng tôi (vì xe tôi không có chỗ bám hai bên nên cũng không có chỗ nào để đặt tay). Thái rất ngưỡng mộ kiểu xe của tôi, vào số hơi giật một tí là người sau đổ ập vào người trước. Nhưng tôi chả có hơi đâu mà làm ba cái vụ ấy, ngược lại, tôi càng cẩn thận hơn khi vào số.

– Hôm nay thời tiết đẹp quá – Tôi chưa từng nói chuyện với cô ấy trong tư thế này, chỉ biết buột miệng ra một câu… xưa như Diễm.

– Phải đấy, mặt trời tròn quá, hi hi hi – Cô ấy dùng tiếng cười giãn bớt sự căng thẳng của tôi.

Thời tiết Đài Nam hôm nay đẹp thật, không lạnh không nóng, không ẩm không hanh, sống ở chốn này thật sung sướng. Hai chúng tôi đều không đội mũ bảo hiểm, gió thổi phơn phớt làm tôi thoáng thấy mùi hương thơm dịu toả ra từ phía sau. Tôi còn nhớ, có một lần ngồi trên máy bay quên không thắt dây an toàn, khi cô tiếp viên hàng không cúi xuống, tôi cũng ngửi thấy mùi thơm. Vì thế, về sau cứ lên máy bay tôi bèn quên thắt dây an toàn, trừ phi gặp phải mấy u tiếp viên già. Mặc dù tôi cố cẩn thận khi vào số, nhưng cũng không tránh khỏi đôi lúc cô ấy chạm khẽ vào người, lúc phanh xe. Cô ấy rủ rỉ nói chuyện bên tai tôi suốt chặng đường, làm cho tai tôi nóng ửng lên. Ơn Chúa, cuối cùng tôi đã hiểu cảm giác của Trương vô Kỵ cõng Triệu Mẫn trên vai, càng đi càng mong đoạn đường dài mãi. Nhưng chỉ một lúc sau, chúng tôi đã đến trước cửa rạp. Ôi trời, một biển dầy đặc những người là người. Tôi dừng lại, cất xe cẩn thận. Flying Dance cất kính vào túi, lấy ra một cây lược màu cà phê, ngậm kẹp tóc trong miệng, chải nhẹ chân tóc rồi cặp một cái đuôi vểnh ra phía sau. Cô ấy cười khẽ, như thể xin lỗi bắt tôi chờ. Lúc ấy, tôi đột nhiên cảm thấy Flying Dance giống như một chú bướm xinh xắn tung cánh nhẹ bay…

– Sorry, để anh đợi mãi. Đi thôi!

– Xe của anh dễ chịu không?

– a) Không dễ chịu – b) Đương nhiên không dễ chịu – c) Dễ chịu thì mới là lạ – d) Rất khó chịu – e) Các đáp án trên đều đúng – The answer is…e! Hi hi hi, bắt chước có giống không?

– Cái hay không học, toàn học cái dở.

– Không phải em không thích học cái hay, mà là vì anh không có gì hay để học. Đây cũng là lời Mạnh Tử dạy đấy:”Ta thích hư hỏng ư? Cũng là vì bất đắc dĩ mà thôi”

– Ôi thôi, anh đầu hàng rồi. Em bảo hôm nay ngừng chiến cơ mà.

– A ha, một lý do tốt để đầu hàng phải không anh? Hi hi hi… Này anh ơi, đây có biển cấm đỗ.

– Không sao, mấy ông cảnh sát thấy cái xe già cỗi thế này chắc cũng sẽ… kính lão để đắc thọ.

Hàng người chờ mua vé dài dằng dặc. 2 giờ 20 mới chiếu, bây giờ 1 giờ 40 đã kín người xếp hàng.

– Em vào trong xem áp phích, mình anh xếp hàng được rồi.

Các đôi khác đứng ríu rít bên cạnh nhau, chuyện trò rủ rà rủ rỉ, để Flying Dance đứng đây chỉ tổ làm tôi chạnh lòng.

– Em đứng đây với anh.

– Ở đây chán lắm.

– Nói chuyện với anh chán làm sao được? Cho em ở đây mà.

Tôi thực lòng cảm ơn dòng người chen chúc khiến cho tôi và cô ấy có thể đứng xích lại gần nhau. Trên mạng chúng tôi cách nhau cái màn hình, ở trong cửa hàng Mc. Donal chúng tôi cách nhau cái bàn, trên xe chúng tôi cách nhau cái… lưng tôi, còn ở đây hầu như không có chút khoảng cách nào. Cô ấy đứng bên trái, cánh tay phải của cô ấy đôi lúc chạm vào tay trái của tôi, Thỉnh thoảng chúng tôi trao đổi với nhau mấy câu không ra ngô ra khoai gì, nhưng cả hai đứa đều thấy dễ chịu. Không mua đựoc vé xem phim, tôi cũng cam lòng. Ngày hôm nay thật tuyệt vời, thời tiết đẹp, đến xếp hàng cũng thú vị.

Vé sinh viên 240 Đài tệ một người, hai người 480 đồng. Cuộc chiến lần này thất bại cực kỳ thảm hại, tất cả quân tướng trong ví hy sinh ráo cả. Vì cô ấy đứng bên trái, mà tôi dùng thay phải lấy ví, nên không có cơ hội ngăn cô ấy rút tiền ra, thật đáng tiếc. Độ 2 giờ 10 phút chúng tôi mới mua được vé. Số ghế 13 và 15, lô 11.

– Ô kìa, lô 11 số 13.

– Thế thì sao?

– Em sẽ ngồi ghế này, và em sẽ cất cái vé cẩn thận, được không?

– Đương nhiên là được, nếu em đòi trả tiền vé cũng được em à.

– Đồ Tồi, anh đừng lo, em sẽ không tranh trả tiền đâu.

Hức, tôi đang lo điều ấy đấy, cô ấy không tranh trả tiền với tôi. Chúng tôi bước vào rạp vừa lúc đèn tắt. Tôi rất ít tám chuyện khi xem phim nên cả hai chúng tôi được… đình chiến. 3 tiếng đồng hồ yên lặng thưởng thức bộ phim nổi tiếng gây sóng gió khắp thế giới. Tôi không lãng mạn cho lắm nên không đến mức quá xúc động vì những cảnh quay diễm tình, chỉ trừ đoạn đối thoại của Jack với Rose khi sắp chìm xuống dưới đáy đại dương:

– Rose, listen to me… Listen…Winnning that ticket was the best thing that ever happened to me…It brought me to you…And I ” m thankful, Rose… I ” m thakful…(Rose, nghe anh này…giành được chiếc vé là điều may mắn nhất đối với anh… nó cho anh gặp em…anh rất biết ơn…Rose…)

Tôi cũng tên là Jack, nhưng may mắn hơn cậu Jack trong phim. Tôi không cần đánh bài ròng rã, cũng không cần mạo hiểm cả tính mạng để đặt chân lên con tàu…, mà chỉ cần mở máy tính và online là tìm thấy cô Rose. Nhưng có một điều, anh ta may hơn tôi ở chỗ biết vẽ, nên cô Rose chấp nhận… cởi hết để ngồi làm mẫu. Trông Jack có vẻ chuyên tâm vẽ từng đường nét, nhưng thật ra cùng là đàn ông với nhau ai chả biết, cố ý vẽ cho thật chậm ấy mà. Thử vẽ thằng nghiện xem, có mà vèo cái xong ngay.

Dĩ nhiên Flying Dance không bình tĩnh và tỉnh táo như tôi. Cô ấy cứ lăm lăm chiếc khăn mùi xoa trên tay. Phim chiếu càng lâu tần suất chấm khăn lên mắt càng cao. Khi Jack bảo Rose hãy cố gắng đừng bỏ qua bất cứ một cơ hội để sống, Rose đáp:

– I promise… I will never let go, Jack… I will never let go, Jack… (Em hứa… em sẽ cố gắng, Jack…Em không đầu hàng đâu, Jack…)

Cô ấy cũng thầm thì “I will never let go, Jack…”

Khi Jack chìm hẳn xuống đáy biển, gói khăn giấy dự trữ trong ba lô của cô ấy bắt đầu phát huy tác dụng.

Bài hát cuối cùng vang lên “My heart will go on” thì cô ấy cũng “My tears will go on” – Lệ bắt đầu rơi.

– Hết phim rồi, về thôi.

Tôi đứng dậy, nhắc khẽ Flying Dance. Tôi e rằng một cử động dù nhẹ nhàng cũng sẽ khiến cô ấy khóc như trút nước. Cô ấy vẫn ngồi nguyên trên ghế, ngắm tôi một lúc lâu, không nói một lời. Mãi sau…

– Đồ Tồi ơi, phim nào cũng có đoạn kết, còn cuộc đời vẫn tiếp tục, phải không?

Tôi gật đầu, trong lòng hơi thắc mắc. Nhìn thấy tôi gật, Flying Dance bèn đứng dậy, khoác ba lô lên vai, cùng tôi ra khỏi những dãy ghế. Người xếp hàng bên ngoài chờ vào và người bên trong chen chúc chui ra tạo thành khung cảnh hỗn độn như tàu Titanic trước cơn bão. Dường như mới rời khỏi Titanic trên phim thôi. còn Titanic ngoài đời vẫn đang tiếp diễn. Chúng tôi ra khỏi rạp, nước mắt vẫn đọng trên má Flying Dance.

– Mình đi dạo một lúc nhé – Hy vọng thành phố sắp lên đèn sẽ bảo vệ cô ấy rời khỏi “dĩ vãng” đau buồn.

– Vâng – Cô gật đầu, làm rơi hai giọt nuớc mắt xuống áo.

– Đồ Tồi, anh ký tên vào đây đi – Flying Dance rút ra hai tờ vé.

– Ký thế nào cơ? Tôi thề đem toàn bộ sinh mạng phục vụ cô Flying Dance à?

– Tên anh ấy.

Tôi ký vội vào tờ vé, cô ấy nhìn lướt qua, trong mắt thóang một tia thất vọng, rồi thở dài:

– Cảm ơn.

Tại sao vừa cảm ơn vừa thở dài nhỉ? Không lẽ chữ ký của tôi quá xấu?

Chúng tôi tiếp tục dạo bước, trong yên lặng. Flying Dance bỗng dừng lại trước quầy Christian Dior.

– Đồ Tồi, anh đã xem truyện Nước hoa của Lemonade chưa, dịp trước đăng trên mạng ấy.

– Xem rồi, cảm động nhỉ. Nhưng sao?

– Hôm đính hôn, nhân vật nam chính tặng lọ nước hoa Dolce Vita của Christian Dior cho nhân vật nữ chính. Dolce Vita trong tiếng Italy có nghĩa là Ngày ngọt ngào.

– Thế à, anh không xem kỹ đến thế.

– Ngày hôm nay của hai chúng ta có phải là Ngày ngọt ngào không?

– Cũng tàm tạm, nhưng em khóc nhiều quá nên hơi bị bớt vui.

– Thế thì là hơi ngọt ngào thôi nhỉ, vậy mua một bình bé.

May mà tiểu thuyết của Lemonade nói về nước hoa, chứ nếu về kim cương hay vàng bạc thì tôi gay go to.

– Hơn 7 giờ rồi, em có đói không? Mình đi ăn nhé!

– Em không nuốt nổi đâu. Thế còn anh thì sao?

– You eat… I eat (Em ăn thì anh ăn)

Vừa nghe đến đấy cô ấy lại chực rơi nước mắt. Tôi ngốc thật, mãi mới xua bớt bóng đen Titanic, tự nhiên lại lôi ra làm gì.

– Đến nhà hàng Mc.Donal hôm trước vậy – Flying Dance lau qua nước mắt, cười miễn cưỡng.

Tôi gật đầu, cưỡi lên chiếc xe cà tàng, cô ấy khẽ khàng ngồi yên sau lưng. Gió buổi chiều muộn bắt đầu hơi heo heo lạnh. Đến Mc.Donal cũng khoảng bằng giờ hôm trước. Tôi hỏi cô ấy, ăn suất số 1 không, cô ấy liền lắc đầu một cái ; hỏi ăn suất số 2 lắc đầu hai cái ; hỏi suất thứ 3 thì lắc đầu ba cái…, cứ thế đến tận suất cuối cùng. Thế là tôi đành gọi hai cốc cô-ca to và hai cái khoai tây chiên như lần trước. Và vẫn ngồi bàn hôm trước.

– Anh không ăn thì sẽ bị đói đấy.

– Em không ăn anh cũng không ăn nổi.

Thật ra, từ sáng đến giờ tôi đã có gì vào bụng đâu. Tôi cắn vội một miếng khoai tây. Lạ thật, khoai hôm nay không giòn tan, thơm phức như hôm trước, mà hơi ỉu và chan chát. Hoá ra, khi không còn nụ cười trên gương mặt của Flying Dance, khoai tây chiên cũng không giòn. Cô ấy ít nói hẳn, thỉnh thoảng cúi đầu suy tư rồi ngẩng lên nhìn tôi chăm chú. Con đường ngoài cửa hàng dần dần sôi lên.

– Đồ Tồi ơi, sao ngoài đường vui vẻ thế?

– Hôm nay là ngày cuối năm mà em. Có dạ hội hay sao ấy. Lát nữa chúng ta đi xem nhé.

– OK, đi luôn cũng được.

Tôi liền đứng dậy, thu dọn đĩa chén, trỏ vào chiếc ba lô ra hiệu.

Bên ngoài đầy ắp người và đèn. Bỗng nhiên, trời đổ mưa như trút nước. Tôi vội nắm tay Flying Dance kéo vào mái hiên bên cạnh đường. Đây là lần thứ hai tôi chạm vào ngón tay cô ấy, những ngón tay lạnh lẽo băng giá, như lần trước. Lần ấy do cô-ca ướp đá, còn lần này, có lẽ do mưa và gió…

Bỗng tôi cảm thấy mái hiên bắt đầu dột. Bên ngoài mưa rơi, bên trong nổi gió, bởi vì tôi thấy Thái. Những đêm vũ hội kiểu này không thể thiếu cậu ta, trong bếp không bao giờ thiếu gián. Và tôi biết cậu ta không bao giờ đem bạn gái đến những nơi thế này. Thái bảo, đi quán bar thì cần gì mang rượu theo người. Ngoài đường đầy rẫy các cô em xinh đẹp, tội gì mang theo một cô để tự chặn đường kiếm sống? Nếu gọi các cô ấy là rượu thì chắc Thái là… cái mở chai.

– Đồ Tồi, cậu giỏi ghê, mang cả XO Hoàng gia đến.

– Thôi thôi, đây là Flying Dance.

– Anh biết tiếng em lâu rồi. Đồ Tồi ngã dưới chân em đúng là thoả đáng.

– Ha ha ha…Anh Thái phải không? Em cũng biết tiếng anh lâu rồi.

– Thế à? Anh đã cố giấu tài, thế mà cũng không tránh khỏi ánh mắt của em.

– Em hay thấy tên anh trên tường lầu nữ đấy.

– Họ viết gì? Chắc là ngưỡng mộ anh, phải không?

– Khôôông! Thường là mấy chữ ” Thái, hãy cút đi…đi ăn…chứt đi”. Mà đều viết trên tường toilet nữ nữa.

– Ha ha ha….Flying Dance, hai người ghê gớm giống nhau quá!

Tôi cũng cười không ngậm miệng nổi. Đáng ra tôi nên nói đỡ cho Thái mới phải, dù sao cũng là bạn thân. Nhưng sự thật chung quy cũng là sự thật, biết làm sao!

Ba chúng tôi đứng dưới mái hiên đến tận khi mưa ngớt. Đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng… ba chúng tôi ở bên nhau.

– Đồ Tồi, mưa tạnh rồi, mình đi săn tiếp đây. Hai người tiếp tục “cúc cu” nhé!

Rút lui đúng lúc thế là tốt, tôi vỗ tay đôm đốp tán thưởng. Nói chuyện tiếp khéo bao nhiêu bí mật của tôi lộ hết mất.

– Sao anh vỗ tay?

– À… bản nhạc ban nãy hay quá, anh… tán thưởng ấy mà.

– Em biết sao rồi, anh sợ anh Thái lật tẩy bí mật, phải không?

Tôi có bí mật không nhỉ? Có lẽ có, có lẽ không. Nhưng trong óc tôi bây giờ, bí mật cấp cao nhất chính là… em.

Nhạc rock nổi lên. Tôi chuẩn bị bước ra nhún nhảy vài bước như con tinh tinh to đần độn. Flying Dance bảo:

– Đồ Tồi ơi, em không nhảy được điệu nhảy nhanh này, xin lỗi nhé.

– Không sao, tên em là Flying Dance, nhảy nhanh nhảy mạnh làm sao được.

– Nếu có The Lady in Red thì hay biết mấy!

– Chu choa, bài hát cổ thế mà em vẫn nhớ.

– Đợt trước em mới nghe trên đài, nghe một lần là thích luôn.

Hoá ra là vậy, lúc The Lady in Red bắt đầu thịnh hành, chắc cô ấy mới vào cấp 1. Tôi cũng rất thích bài này, nhất là câu “took my breath away”. Trước đây, tôi không thể hiểu nổi cảnh trong bài hát, khi người đàn bà mặc bộ váy đỏ trong sàn nhảy quay ra cười với nhân vật chính, anh ta liền cảm thấy… tim ngừng đập. Nhưng tối qua, khi lên nhà, Flying Dance quay lại cười với tôi thì tôi đã hiểu… Giá đổi bài hát thành The Lady in Coffee thì đúng với chúng tôi biết bao. Dù thế nào đi nữa, không nên để Thái nghe thấy bài hát này, kẻo cậu ta sẽ đổi thành The Lady in Nothing.

Đã đến phút cuối cùng của năm. Chúng tôi cùng nhau chúc mừng năm mới trong những tràng pháo tay và tiếng hoan hô vang dội. Flying Dance học khoa tiếng nước ngoài, sao không tặng tôi một cái ôm hôn theo kiểu người nước ngoài nhỉ?

– Năm sau chúng ta sẽ lại gặp nhau.

– Năm sau à…? Thật là dài…

Flying Dance lại bắt đầu lẩm bẩm, trong vô thức, chắc là mệt quá rồi. Tôi đưa cô ấy rời khỏi đám người huyên náo về con ngõ nhỏ bình yên. Đêm khuya, chung quanh yên tĩnh nghe rõ từng hơi thở.

– Đồ Tồi ơi, anh có nhớ… cách phun nước hoa trong truyện của Lemonade không?

Tôi lắc đầu, làm sao mà nhớ được, tôi rất ít dùng nước hoa.

– Đầu tiên xịt một ít ra sau tai, lên cổ và tĩnh mạch cổ tay. Sau đó phun vào không khí rồi bước nhanh qua làn nước hoa.

– Thật á? Thế thì lọ nước hoa tí xíu này chỉ đủ dùng một lần?

– Chúng ta thử nhé!

– Chúng ta ư? Thôi em thử đi, anh đường đường một đấng đàn ông thế này…

Flying Dance mở nắp lọ nước hoa, xịt khẽ ra sau tai trái, lên cổ và cổ tay trái. Rồi cô ấy phun nước hoa lên bầu không khí (ôi trời ơi, đắt lắm đấy) và ngửa cổ lên bước qua cơn mưa nước hoa li ti.

– Ôi, hay quá, đến lượt anh đấy – Cô cười nắc nẻ như một đứa trẻ con.

Lúc ấy bảo uống hết chỗ nước hoa tôi cũng đồng ý tắp lự. Tôi để cô ấy xịt khẽ ra sau tai trái, cổ và cổ tay trái tôi. Đây là lần thứ ba, tôi cảm thấy ngón tay cô ấy vô cùng băng giá, có lẽ là do nước hoa, tôi thầm nghĩ.

– Anh chuẩn bị nhé, em phun mưa đây.

Tôi học theo cô ấy, giang cả hai tay lên bước qua cơn mưa nước hoa đầu tiên trong đời.

– Bây giờ đổi sang tai phải và tay phải (ôi trời ơi, tôi kiếm tiền khó khăn lắm đấy)

Nhưng chưa kịp xót tiền thì cô ấy đã bước qua cơn mưa thứ hai, lần này trông cô ấy như đang bay, đang nhảy, đúng như tên của cô ấy. Cứ như thế, từng cơn mưa nước hoa trút xuống con ngõ nhỏ, cho đến cạn lọ Dolce Vita.

– Dolce Vita hết rồi, ngày ngọt ngào của chúng ta cũng phải kết thúc thôi. Em về đi ngủ đây. Đêm nay em không lên mạng nhé. Anh cũng không được lên.

– Vì sao?

– 12 giờ trưa mai anh sẽ biết. Nhớ nhé, 12 giờ trưa mai mới được lên mạng.

Flying Dance rút chìa khoá, mở cổng khu tập thể. Lúc cô ấy quay người vào trong, tôi nhìn thấy một đốm đỏ trên gáy. Flying buộc tóc cao nên tôi nhìn rất rõ. Cô ấy bước chầm chậm vào nhà, trước khi đóng cửa, quay đầu lại cười khẽ với tôi một lần nữa:

– Đi xe cẩn thận anh nhé!

Tôi chưa kịp trả lời, cánh cửa đã khép lại. Tôi ngước mắt nhìn lên, nhưng mãi không thấy tầng 4 bật đèn. Đợi một lúc lâu, tôi đành âm thầm cưỡi lên xe…

Vừa về đến phòng, tôi đã bị Thái túm cổ:

– Sao cậu thơm thế? Cậu…

Không nói không rằng, tôi vớ lấy hai chai bia trong tủ lạnh, chia cho Thái một chai, hai thằng lặng lẽ tu hết chai bia lạnh. Thái vỗ vỗ vào vai tôi mấy cái rồi rời khỏi phòng.

Bình luận
× sticky